Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 22


Chương 22: Phường thị

Từ lúc hai người rời khỏi Vân Thiên tông vẫn chưa đi quá xa, phố chợ cách hai người gần nhất nằm không xa, ngay tại chân núi của Vân Thiên tông, nương nhờ vào Vân Thiên tông mà hoạt động.

Sở Minh Nguy dắt theo Tiêu Linh Ngọc hướng về nơi đó mà phóng đi, lúc sắp đến nơi vì ngăn ngừa Ngô Vân Tử biết được tin tức gì mà trách tội Sở Minh Nguy, hai người tùy ý thay đổi vẻ bề ngoài. Sở Minh Nguy biến thành một nam tử trẻ tướng mạo bình thường, Tiêu Linh Ngọc nhất thời tâm huyết trào dâng, y biến thành một nam tử trung niên tướng mạo có sáu phần giống với chưởng môn. Nhìn biểu tình rối rắm trên mặt Sở Minh Nguy, Tiêu Linh Ngọc cười ha ha, sống chết không chịu đổi lại vẻ bề ngoài.

Dù cho tiểu sư đệ mang cái diện mạo vô cùng kì quái như vậy, nhưng vốn đã quen chiều chuộng tiểu sư đệ, Sở Minh Nguy bất đắc dĩ phải chấp nhận 'diện mạo bên ngoài' của tiểu sư đệ, nhưng thế nào cũng không chịu làm theo nguyện vọng của Tiêu Linh Ngọc, gọi y là sư thúc. Tiêu Linh Ngọc chỉ có thể lui một bước để cho Sở Minh Nguy gọi mình là sư huynh, Sở Minh Nguy buồn cười nhìn ánh mắt đắc ý của Tiêu Linh Ngọc, trong lòng vô cùng yêu thích cái dáng vẻ này của tiểu sư đệ, tâm tư linh động, thần thái phi dương. (suy nghĩ linh động, vẻ mặt hào hứng, phấn chấn)

Hai người thi triển thuật biến hình đều là pháp thuật nền tảng căn bản nhất, chỉ là biến đổi vẻ bên ngoài cũng không có công dụng che giấu tu vi, nếu để cho người có pháp lực cao hơn hai người liếc mắt qua một cái thì đều có thể nhìn ra bọn họ. Hai người căn bản chỉ là phòng ngừa tông môn đệ tử nhận ra sau đó về báo lại cho Ngô Vân Tử biết Sở Minh Nguy lừa gạt làm hư tiểu đệ tử yêu dấu của hắn, sau đó vì vậy mà tức giận. Còn đối với việc bị tu giả có tu vi cao hơn bọn họ phát hiện cũng chẳng quan tâm lắm, dù sao rất ít trưởng lão rảnh rỗi tới mức ban ngày xuống phố chợ đi dạo gì đó.

Biến hình xong, Tiêu Linh Ngọc nhìn qua Chu Nhuận Ngọc trong lòng mình, làm ra một cái pháp quyết, Chu Ngọc Nhuận trơ mắt bộ lông trắng xinh yêu dấu của mình biến thành một bộ lông nham nhở như vừa mới bị đám bụi đất tạt vô mặt, trên mặt làm một bộ biểu tình sắp khóc tới nơi rồi

Tiêu Linh Ngọc nhìn bộ dạng không vui của Chu Ngọc Nhuận, chậm rãi nói, "Túi linh thú và biến hình, tự chọn một cái đi?"

Chu Ngọc Nhuận lập tức thu hồi biểu tình muốn khóc mà khóc không ra, nghiêm túc tỏ vẻ, "Ta sớm đã muốn thử đổi một màu lông khác, tiểu trư ta đây đáng yêu như vậy, dù là cái màu lông gì đều không thể che giấu khí chất có một không hai của ta."

Những lời này lực sát thương thật sự quá lớn, dù cho Tiêu Linh Ngọc đã sớm biết bản chất của Chu Ngọc Nhuận, cũng bị đả kích nặng nề. Vẻ mặt ghét bỏ ném Chu Ngọc Nhuận qua cho Sở Minh Nguy, Tiêu Linh Ngọc hiên ngang tỏ vẻ ngoại hình của mình thật sự không thích hợp ôm một con heo mà đi rêu rao khắp nơi.

Nhìn vẻ mặt bất đắc dĩ của Sở Minh Nguy tiếp nhận Chu Ngọc Nhuận, Tiêu Linh Ngọc cảm thấy mĩ mãn, bày một bộ 'sư huynh' dẫn đầu mang theo sư đệ của mình nghênh ngang tiến vào khu phố chợ.

Đáng tiếc Tiêu Linh Ngọc đắc ý chẳng bao lâu, y rất nhanh liền ý thức được mình là một tiểu đệ tử cả đời này chưa bao giờ xuống núi, chứ chẳng phải là một Tiêu Linh Ngọc trải đời lúc xưa, căn bản không thể quen thuộc đường đi nước bước trong phố chợ được. Bởi vậy chỉ có thể thỉnh thoảng chần chờ hoãn lại cước bộ nhìn về phía Sở Minh Nguy.

Sở Minh Nguy liếc mắt một cái liền hiểu 'tâm tư' Tiêu Linh Ngọc, tiểu sư đệ chắc hẳn là lần đầu tiên đến nơi này, không tìm được cửa hàng muốn bản thân muốn xem, cần mình dẫn đường. Nhìn tiểu sư đệ dùng khuôn mặt hao hao chưởng môn lại bày ra một vẻ mặt chần chờ không được tự nhiên, Sở Minh Nguy cố gắng nhịn cười, cung kính đi lên phía trước, "Sư huynh là lần đầu tiên đến nơi này, có cần sư đệ dẫn cười cho huynh không?"

Tiêu Linh Ngọc lập tức cho Sở Minh Nguy một ánh mắt 'Ngươi thật thức thời', mang vẻ mặt kiêu ngạo đi phía sau hắn, hoàn toàn không thèm để ý thấy biểu tình điềm đạm đáng yêu (nó giả bộ =)) ) của Chu Ngọc Nhuận bị vứt bỏ trong lòng Sở Minh Nguy.

"Tiểu quái vật, đại sư huynh của ngươi ôm ta không thoải mái chút nào hết, ta muốn về lại trong ngực của ngươi a!".

"Câm miệng, Chu Ngọc Nhuận, ngươi từng gặp qua người lớn tuổi uy phong nghiêm túc như ta mà trong lòng ôm thêm một con heo chưa?" Tiêu Linh Ngọc liếc mắt nhìn Chu Ngọc Nhuận một cái "Ngươi muốn về lại túi linh thú?"

"Ô ô ô, Lão quỷ đầu, tiểu quái vật bắt nạt ta, ngươi phải ra mặt cho ta a!"

"Ô ô ô ô" Đây là lão quỷ đầu vẫn như cũ bị thủ đoạn mạnh mẽ cứng rắn trấn áp hạ 'cấm thanh quyết'.

Một heo một quỷ ngoài việc tụ tập lại bên nhau oán thầm 'Tiêu Linh Ngọc tâm ngoan thủ lạt, tâm địa rắn rết' các loại ra, thì chỉ có thể im lặng mà chịu đựng bị đối xử bất công.

Phố chợ dưới chân núi của Vân Thiên tông vẫn như vậy trong trí nhớ của Tiêu Linh Ngọc, sống lại mười sáu năm, Tiêu Linh Ngọc hoàn toàn không cần ngụy trang, trên mặt đầy hưng phấn và kinh ngạc đều là những biểu lộ chân thật nhất. Vì cũng không có gì gấp gáp, hai người chậm rãi đi dạo từng cửa hàng.

Tiêu Linh Ngọc bớt ít thời gian liếc mắt đến nhìn Chu Ngọc Nhuận đang cuộn thành một cục, "Chu Ngọc Nhuận, nhanh xem thử có đồ gì tốt không? Người nào cũng biết đồ nào tốt thì chẳng cần phải nói nữa rồi."

Chu Ngọc Nhuận vốn muốn ngạo kiều chần chừ đắn đo trả giá một phen, nhưng vừa thấy biểu tình như cười như không trên mặt Tiêu Linh Ngọc, tinh thần lập tức run rẩy, cười cười lấy lòng Tiêu Linh Ngọc, cái cổ dùng sức ngửi ngửi xung quanh.

Theo như Chu Ngọc Nhuận nói nó có thể ngửi được tất cả những vật có linh khí trên đời này, linh khí càng nhiều, nó càng thấy dễ ngửi, chỉ cần vật đó xuất hiện trong phạm vi có thể ngửi được của nó, thì nó có thể dựa vào mùi hương để đi tìm.

Thanh niên nam tử Sở Minh Nguy biến thành tuy rằng dung mạo bình bình, nhưng lại có dáng người thon dài rắn rỏi mạnh mẽ, một nam tử như vậy trong lòng lại ôm một con heo nhỏ lông lá nham nhở, lập tức thu hút ánh mắt của người đi đường. Dù cho trên người Sở Minh Nguy thỉnh thoảng cũng toát ra uy áp của một tu nhân đan cảnh, nhưng vẫn có người không kìm chế được tò mò liếc nhìn hắn. Đương nhiên, Chu Ngọc Nhuận trong lòng Sở Minh Nguy cũng nhận lấy ngày càng nhiều ánh mắt của người qua đường, được một cao thủ đan cảnh ôm trong ngực làm sủng vật, nói vậy cũng nhất định là không tầm thường đi.

Tiêu Linh Ngọc chú ý đến thần sắc của mọi người, sắc mặt tối sầm lại, y không đoán được Chu Ngọc Nhuận cư nhiên hấp dẫn nhiều ánh mắt như vậy. Tuy rằng chỉ là bị mọi người lặng lẽ đánh giá, nhưng vật của mình bị người khác mơ ước thật sự là rất khó chịu.

Sở Minh Nguy cũng nhận thức được sự hiểu lầm này, cười khổ chuyển hướng nhìn Tiêu Linh Ngọc: "Linh Ngọc, phía trước có một tửu lâu, là của một tu sĩ làm chủ, hương vị thức ăn rất được, không bằng chúng ta đến đó ngồi một chút."

Không hài lòng vì Sở Minh Nguy không có kêu hai chữ sư huynh, Tiêu Linh Ngọc cố ý làm bộ không nghe thấy.

Sở Minh Nguy buồn cười nhìn tính tình trẻ con của tiểu sư đệ, thấp giọng nói: "Sư huynh!"

Tiêu Linh Ngọc lập tức vừa lòng gật đầu, để Sở Minh Nguy dẫn đường.

'Tiên Tung Cư' là của một tu sĩ hư cảnh mở ra, vì nguyên liệu nấu ăn trong điếm đều có chứa linh khí, nên cũng nổi tiếng gần xa. Đời trước khi Tiêu Linh Ngọc rảnh rỗi cũng sẽ tới đây làm một bữa ngon lành. Đời này vừa thấy ba chữ 'Tung Tiên Cư' quen thuộc, Tiêu Linh Ngọc không khỏi hồi tưởng lại 'linh trà' nổi danh nhất của nơi này, vừa vào miệng liền thấy hương vị thơm nồng tinh khiết vô cùng.

Một đường theo Sở Minh Nguy đi vào, xem ra Sở Minh Nguy là khách quen ở đây, hoàn toàn không cần tiểu nhị tiếp đón dẫn đường, Sở Minh Nguy đã dắt Tiêu Linh Ngọc đến ngồi tại vị trí tốt nhất gần cửa sổ. Gọi vài món ăn, tất cả đều dựa theo khẩu vị yêu thích của Tiêu Linh Ngọc, Tiêu Linh Ngọc lập tức cho Sở Minh Nguy một ánh mắt hài lòng.

Chỉ một lúc đồ ăn đã được dọn lên, Tiêu Linh Ngọc vừa muốn bắt đầu ăn, một đạo thần thức âm lãnh đột ngột đảo qua trên người y, đạo thần thức này có vẻ như hoàn toàn không muốn che giấu, trắng trợn đánh giá Tiêu Linh Ngọc.

Tiêu Linh Ngọc biến sắc, đang muốn phản kích, Sở Minh Nguy sắc mặt hơi trầm lại đã ngồi xuống bên cạnh y phát ra thần thức của bản thân. Hai đạo thần thức mãnh liệt va chạm vào nhau trên không trung, chỉ nghe 'phốc' một tiếng từ góc tường bên kia truyền đến.

Lập tức một thanh âm trong trẻo vang lên: "Sư huynh, đến ăn một bữa cơm mà cũng có thể hộc máu, thật làm cho sư đệ ta đây lo lắng a!"

"Câm miệng, Tiêu Mộ Ngọc, đừng tưởng rằng ngươi có sư phụ che chở thì ngươi có thể cưỡi lên của đầu ta."

Ba chữ 'Tiêu Mộ Ngọc' vừa vang lên, Tiêu Linh Ngọc không khỏi tò mò nhìn qua góc tường bên kia, một nam tử trẻ tuổi thân mang bạch y vừa lau vết máu bên miệng vừa hướng một thiếu niên khoảng mười lăm mười sáu tuổi nạt.

Thiếu niên dường như cũng không e ngại thanh niên, chỉ hòa hoãn ngữ khí, càng nhẹ nhàng nói: "Ta đây nếu cưỡi trên đầu ngươi, ngươi làm gì được ta?"

"Ngươi!" Thanh niên thoạt nhìn có chút kiêng kị với thiếu niên, lạnh lùng trừng mắt thiếu niên nhưng cũng là không nói ra lời uy hiếp nào khác.

Hắc y thiếu niên cười cợt, nhẹ thả ra hai chữ "Hèn nhát!".

Sắc mặt bạch y thanh niên càng trở nên dữ tợn hơn, dồn dập thở phì phò từng trận, dùng sức trừng mắt hắc y thiếu niên, nhưng chung quy vẫn không nói lời nào, trực tiếp đứng lên rời đi.

Chân mày Sở Minh Nguy cau lại, bấm tay phải niệm thần chú, một đạo điện quang xẹt qua hướng về bạch y thanh niên, "Ngươi bất kính với sư huynh của ta, tính cứ như vậy mà đi?"

Bạch y nam tử nhìn điện quang đánh tới mình, hai mắt nhíu lại, hắn không dám cùng sư đệ trở mặt, nhưng nếu chỉ là người qua đường thì hắn còn sợ sao. Vốn dĩ chính là cảm thấy một khuôn mặt quen thuộc nên tò mò tra xét một phen, không nghĩ tới người đối diện cư nhiên không hề cố kị phản lại một kích, thật sự tưởng mình dễ bắt nạt sao? Nghĩ như vậy bạch y nam tử khẽ nhếch môi, cực kì khéo léo vung loan đao ra, đón gió thẳng hướng điện quang chống đỡ.

Nếu bình thường bạch y nam tử tất nhiên sẽ cân nhắc trước sau, nhưng vừa rồi mới bị cái tên sư đệ cái gì cũng không bằng mình nhưng cố tình lại được sư phụ sủng ái lạnh lùng chế nhạo một phen, nam tử thường ngày khôn khéo kia sớm đã không biết đi phương nào rồi, giờ lại trực tiếp đón đầu chống lại Sở Minh Nguy.

Sở Minh Nguy nhìn bạch y nam tử không thèm lùi lại mà trực tiếp tiếp đòn, hừ lạnh một tiếng, thay đổi tư thế, điện quang nháy mắt phát ra ngày một mãnh liệt, đem nam tử kia bắt gọn nhốt trong lưới điện.

Sở Minh Nguy vừa tay bấm niệm thần chú, vừa nghiêng mình chắn đi tầm mắt của Tiêu Linh Ngọc, dịu dàng nói: "Linh Ngọc ngoan ngoãn ăn cơm, ở đây giao cho sư huynh là được rồi." (Mệ, em nó mười sáu rồi chứ không phải sáu nữa nhá, ngoan ngoãn là cái quỷ gì -_-).

Tiêu Linh Ngọc phiên bản trung niên yên lặng cúi đầu, tuy rằng cảm giác được bảo hộ phía sau thập phần tốt đẹp, nhưng loại cảm giác bị xem như tiểu hài tử thật đúng là làm cho người khác phải câm nín.

Bạch y nam tử tu vi rõ ràng không bằng Sở Minh Nguy, rất nhanh trong lưới điện liền nghe được một trận kêu lên đau đớn: "Tiêu Mộ Ngọc, ngươi vậy mà mắt thấy đồng môn bị đả thương mà không ra tay trợ giúp?"

Thiếu niên hắc y bị hét vào mặt bình thản như 'ta chẳng có nghe thấy gì hết á', đến đầu mi cũng không có nhăn lại chút nào.

Sở Minh Nguy liếc mắt nhìn hắc y thiếu niên một cái, thu hồi điện quang bao phủ bạch y nam tử, "Cút, lần này chỉ là trừng phạt nhỏ, chẳng có lần sau đâu."

Bạch y nam tử oán hận liếc Sở Minh Nguy một cái, lập tức âm ngoan nhìn về phía hắc y thiếu niên nhàn nhã ngồi bên kia, "Tiêu Mộ Ngọc, ta và ngươi còn chưa xong đâu."

Nói xong câu này, bạch y thanh niên khập khiễng đi ra 'Tiên Tung Cư', hắc y thiếu niên nhẹ nhàng đứng lên gương mặt mỉm cười đi ra ngoài, lúc gần đi, hắc y thiếu niên ý vị thâm trường liếc mắt nhìn Sở Minh Nguy một cái, xoay người rời đi.

Trong điếm, mọi người tựa hồ đã quen cái kiểu đấu pháp thường xuyên như vậy, rất nhanh liền náo nhiệt trở lại.

Sở Minh Nguy cẩn thận đánh giá thần sắc Tiêu Linh Ngọc, cẩn thận nói, "Linh Ngọc, đồ ăn ở nơi này ngon miệng không?"

Tiêu Linh Ngọc ngước mắt nhỏ giọng nói: "Ngươi hẳn nên gọi ta là sư huynh."

Sở Minh Nguy nhìn Tiêu Linh Ngọc còn thảnh thơi nói giỡn với mình, xác định tiểu sư đệ không bị chuyện này ảnh hưởng, cuối cùng cũng yên lòng.

Tâm tư lại nghĩ tới chuyện vừa rồi, tên hắc y thiếu niên kia nhìn cùng tuổi với tiểu sư đệ, tâm tư lại cực kì độc ác, hắn vẫn luôn cố ý chọc giận tên bạch y thanh niên, không giúp là bởi vì muốn mượn tay mình giáo huấn bạch y nam tử mộ chút. Nghĩ việc cùng tuổi, nhưng tiểu sư đệ nhà mình tính cách thiên chân vô tà, Sở Minh Nguy lần đầu tiên cảm giác lo lắng của Ngô Vân Tử là thập phần chính xác. Liền sau đó lại nghĩ đến mong muốn của mình đối với tiểu sư đệ, một lần nữa thêm kiên định quyết tâm bảo hộ tiểu sư đệ.

___________________________________________________

Có ai nghĩ ra Tiêu Mộ Ngọc là ai chưa, Mộ ở đây là ngưỡng mộ đó. Mộ Ngọc, Mộ Ngọc lại còn hắc y, đoán ra chưa??? =)))

  Tác giả: Lí Tùng Nho - Dịch bởi: Quân Phất  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com