Chương 26
Chương 26: Thượng cổ động phủ
Chương này hôm nay ta lên Tấn Giang xem thì thấy so với bản raw của nhà Gekkabijin khác hơn một tí, nên ta lấy của Tấn Giang để làm, có lẽ tác giả tu bổ lại văn. Ta chỉ nói vậy để mấy người từng đọc QT có thấy khác thì khỏi thắc mắc.
Chúc đọc vui :))
Tiểu Hắc rất lấy làm ngạc nhiên, tình thế đã phát triển vượt ngoài dự liệu của hắn. Mặc dù đã mơ hồ nhận thấy sự thù địch của sư phụ đối với Tiêu Linh Ngọc. Nhưng không ngờ rằng sư phụ lại có thể trực tiếp mang địch ý ngay trong lời nói như vậy. Trong lòng thầm hối hận bản thân lúc trước ở trước mặt sư phụ ca tụng Tiêu Linh Ngọc quá nhiều, quên mất rằng tiên ma không đội trời chung, sư phụ làm sao có thể chịu được ma tông đệ tử bị tiên tông đệ tử chiếm ưu thế.
Trong lòng Tiểu Hắc cho rằng hành động của Anh Cửu Hoa là bởi vì lí do như vậy, không hề nghĩ rằng Anh Cửu Hoa hoàn toàn là vì không muốn nhìn thấy Tiêu Linh Ngọc và Tiểu Hắc vui vẻ nói cười, nội tâm bực dọc khó chịu, cố ý nói ra câu nói đó để chọc tức Vân Thiên tông.
Anh Cửu Hoa nhìn Tiểu Hắc không biết làm sao muốn đứng ra giảng hòa chuyện này, liền hừ lạnh một tiếng, trực tiếp quay đầu bỏ đi mất. Chủ tiệm nhìn kẻ gây đại họa biến mất không một dấu vết, trong lòng vui mừng, nhưng không biết rằng mấy người trong cuộc đã bị Anh Cửu Hoa chọc đến tức điên lên được.
Tiểu Hắc cười khổ thay sư phụ đứng ra xin lỗi Tiêu Linh Ngọc, sau đó vội vã đuổi theo sư phụ ra khỏi tiệm. Hứng thú dùng cơm của mọi người trong tiệm bị cắt ngang, chỉ có thể âm thầm mắng chửi Anh Cửu Hoa quả thật là một tên biến thái, tính cách hỉ nộ vô thường, không biết ai có thể chịu đựng được hắn ta nữa.
Trở về tiểu viện Mạnh Phàm trực tiếp kéo Bạch Tiềm đi nghỉ ngơi, nhìn đại sư huynh cả mặt đều là biểu tình xoắn xuýt, chắc chắn có điều gì muốn nói với tiểu sư đệ, bản thân vẫn không nên đứng đó mà làm phông nền.
Tiêu Linh Ngọc nhìn Mạnh Phàm kéo Bạch Tiềm chạy mất, vừa chuyển mắt liền hiểu được Mạnh Phàm đang nghĩ gì, ngoan ngoãn ngồi xuống trước mặt Sở Minh Nguy, Tiêu Linh Ngọc bày ra một bộ nghiêm túc lắng nghe đại sư huynh dạy bảo.
Sở Minh Nguy nhìn Tiêu Linh Ngọc ở đối diện, trong tim quả thực vô cùng bối rối đến không thể nói nên lời.
Mười năm kề cận, Sở Minh Nguy hầu như là nhìn thấy Tiêu Linh Ngọc từ một đứa trẻ non nớt lớn lên thành thiếu niên hiện tại. Dù trong thời gian đó hai người vì bế quan mà phân cách, nhưng Sở Minh Nguy biết Tiêu Linh Ngọc vẫn ở đó, tiểu sư đệ sẽ vẫn luôn ở bên cạnh mình.
Nghĩ đến thiếu niên áo đen kia, Sở Minh Nguy chán ghét đến không ngừng chau mày, ánh mắt của thiếu niên áo đen nhìn Tiêu Linh Ngọc nóng bỏng như thế khiến Sở Minh Nguy vô cùng không ưa...
Sở Minh Nguy nhìn thấu ý đồ của hắc y thiếu niên kia, nhưng trong suy nghĩ của Sở Minh Nguy tiểu sư đệ vẫn còn nhỏ, không phải là thời điểm cân nhắc mấy chuyện này. Càng huống chi tiểu sư đệ tư chất thông minh, phong nhã tài hoa không ai sánh bằng, căn bản không có người nào xứng với đệ ấy. Còn chưa nhắc tới thiếu niên này là người của ma tông, từ trước tới nay tiên ma chưa từng đứng cùng một chỗ, mà tâm tính của hắc y thiếu niên lại độc ác như thế càng không thể ở cùng một chỗ với tiểu sư đệ. Hắn tuyệt đối không chấp nhận cho tiểu sư đệ và hắc y thiếu niên kết thành đạo lữ. Chỉ có điều, trong thâm tâm Sở Minh Nguy có phải vì những nguyên nhân này hay không thì Sở Minh Nguy không dám tìm hiểu thêm.
Còn về việc thiếu niên là một nam tử thì Sở Minh Nguy cũng không để ý lắm, trong tu chân giới việc nam nam kết làm đạo lữ là chuyện rất bình thường, vì tuổi thọ của người tu chân rất dài, chỉ một mình không khỏi cảm thấy cô đơn, mà con đường tu chân lại gian nan, trên con đường trường sinh nữ tu khó có người đi xa được, không tránh được nỗi đau mất đi người bên cạnh vì sinh mệnh kết thúc, nên rất nhiều nam tu lựa chọn nam tu kết làm đạo lữ.
Tiêu Linh Ngọc nghi hoặc nhìn Sở Minh Nguy một bộ suy tư, lão quỷ đầu đã im lặng cả ngày nay không biết lúc nào đã nhảy ra: "Thiếu niên vừa nãy chính là Tiểu Hắc Tử mỗi ngày nước mũi lòng thòng khóc hô đòi gả cho người đó hả? Xem ra nó dường như vẫn để chuyện này trong lòng cho tới giờ."
Tiêu Linh Ngọc đã quen với sự nhiều chuyện của Lão quỷ đầu, đối với lời của lão căn bản không buồn đáp lại.
Lão quỷ đầu vẫn tiếp tục nói: "Trong bang khất cái ở thổ địa miếu năm đó, không có một ai có tư chất để tu chân, nhưng hôm nay ta thế mà lại thấy được Tiểu Hắc đã ở tầng Luyện cảnh rồi, thật sự kì lạ."
Tiêu Linh Ngọc đối với chuyện này không im lặng được nữa mở miệng: " Này có gì mà kì lạ, ngươi không thấy sư phụ của Tiểu Hắc là ai sao? Anh Cửu Hoa là thái thượng trưởng lão của Bất Lão Đường, Bất Lão Đường lại được xưng là sinh cơ đường (sinh cơ: Cơ hội, khả năng sống sót), bọn họ tuyển đệ tử không xem tư chất, có tư chất tất nhiên tốt, không tư chất cũng chẳng có gì phải lo lắng. Công pháp của Bất Lão Đường âm độc vô cùng, đệ tử của họ trong tu chân giới có danh hiệu 'Bồ đề huyết tinh', bọn họ tăng cảnh giới phần nhiều là nhờ phương pháp đoạt đạo tâm và tu vi của tu chân giả khác để bổ cho tu vi của mình. Đời trước từ lúc 6 tuổi ta chưa từng gặp lại Tiểu Hắc tử, nhưng ta có thể khẳng định Anh Cửu Hoa tuyệt đối không có đồ đệ nào tên Tiểu Hắc tử. Đời này nó vì ta đọa nhập ma đạo, ở dưới sự che chở của Anh Cửu Hoa, cũng chẳng biết được là tốt hay xấu?"
Tiêu Linh Ngọc vốn tưởng rằng theo tính tình của lão quỷ đầu chắc hẳn sẽ nói thêm gì đó, ai ngờ lão quỷ đầu nghe xong lại trầm mặc ngoài ý muốn. Tuy thấy có chút kì quái nhưng Tiêu Linh Ngọc cũng không rảnh ngồi nói chuyện phiếm với lão, lúc này Sở Minh Nguy hình như đã nghĩ thông suốt rồi, bày ra một bộ biểu tình 'ta muốn nói chuyện'.
Chuẩn bị tốt tinh thần, Tiêu Linh Ngọc nhìn về phía Sở Minh Nguy. Sở Minh Nguy nhìn đôi mắt tò mò mở to hướng về bản thân của tiểu sư đệ lại không biết mở miệng như thế nào. Tiểu sư đệ đối với chuyện lần này rốt cuộc là hiểu hay là không hiểu đây? Sở Minh Nguy đang rối rắm, vừa lo lắng tiểu sư đệ đã không hiểu chuyện lần này là như thế nào mà bản thân đang muốn nói chuyện lại có cái vẻ mặt hiếu kì thích thú như thế này, lại lo lắng mình nếu không nói, lỡ như tiểu sư đệ đang lúc cái hiểu cái không thì bị cái tên Tiểu Hắc kia bắt cóc chạy mất thì sao. Cái loại tâm tình này của thiếu niên rốt cuộc là có giống nhau không a!
Tiêu Linh Ngọc không hiểu làm sao mà cả mặt Sở Minh Nguy đều là một vẻ xoắn xuýt, vẻ mặt y là đang không biết có nên mở miệng hay không, quả thực là không biết được cuối cùng là Sở Minh Nguy đang nghĩ cái gì trong đầu nữa.
Cả hai ngươi đang mắt to trừng mắt nhỏ, ngoại ô Ngô thành xuất hiện một linh lực dao động mãnh liệt, hai người lập tức nhìn về hướng đó. Sở Minh Nguy gần như là phản ứng trước tiên, rút Thanh Lâm kiếm kéo Tiêu Linh Ngọc nhảy lên, thả một đạo truyền âm phù cho Mạnh Phàm, hướng thẳng đến nơi xuất hiện linh lực. Ở phía sau bọn họ, Mạnh Phàm và Bạch Tiềm cũng rất nhanh đuổi theo phía sau. Chỉ trong chốc lát, khắp Ngô thành không ngừng có lưu quang xẹt qua, đều là hướng đến nơi có linh lực dao động.
Tiêu Linh Ngọc đang đứng bên cạnh Sở Minh Nguy, ngưng thần nhìn về phía ngoại ô Ngô thành. Mười năm trước lúc y thăng cấp Luyện cảnh, lão quỷ đầu cũng dẫn dắt linh mạch từ hướng kia đến. Lúc này đây nơi dao động linh khí lại là ở nơi nó, rốt cuộc nơi đó có gì cổ quái như thế?
Vốn dĩ lúc này Tiêu Linh Ngọc cũng muốn cùng Lão quỷ đầu nghiên cứu thảo luận một chút, nhưng mà từ lúc nhắc đến chuyện Bất Lão Đường, Lão quỷ đầu đột nhiên im lặng không nói nữa, gọi như thế nào cũng không đáp lại. Tiêu Linh Ngọc thở dài, chẳng lẽ Bất Lão Đường và Lão quỷ đầu có quan hệ gì với nhau?
Trong lúc suy nghĩ Tiêu Linh Ngọc cảm nhận thấy càng đến gần vùng ngoại ô thì càng cảm nhận được dao động của linh khí càng lớn, và linh khí xung quanh càng nồng đậm. Từ lúc bọn họ xuất phát đến ngoại ô tới giờ, pháp khí trên không trung xuất hiện ngày càng nhiều. Đột nhiên phía trước một lưu quang xẹt qua rồi dừng đột ngột giữa không trung. Tiêu Linh Ngọc ngẩng đầu lập tức há mồm trợn mắt tại chỗ.
Phía trước, vùng trời vốn dĩ xanh thẳm không gợn chút mây bị nứt ra một khe hở, linh khí nồng đậm từ khe hở đen tuyền không ngừng phiêu tán ra ngoài, thỉnh thoảng vài đạo linh khí mãnh liệt phun ra làm cho linh khí xung quanh dao động. Khe hở dần dần lớn lên, tình cảnh bên trong mơ hồ có thể thấy được. Một ngọn núi thấp xanh rờn dần tiến về phía khe hở, xung quanh ngọn núi xanh biếc linh khí nồng đậm đến nỗi giống như tích nước trên bề mặt, cả tòa lục sơn được một tầng linh khí trắng ngà lởn vởn xung quanh, ở giữa mơ hồ có thể thấy trên núi rải rác đình đài lầu các, cảnh sắc tươi đẹp, đây chính là thượng động phủ của tiên nhân.
"Nhanh lên, truyền tin tức về tông môn!"
"Cư nhiên thật là thượng cổ động phủ của tiên nhân!"
Xung quanh chợt nghe thấy âm thanh ồn ào, Tiêu Linh Ngọc lúc này mới chú ý đến quanh mình đã vây đầy tu chân giả cưỡi các loại pháp khi khác nhau. Thoạt nhìn thì phần đông tu chân giả là tán tu, tốp năm tốp ba tụ ở bên nhau, đề phòng lẫn nhau. Mạnh Phàm và Bạch Tiềm đứng phía sau bọn họ, cả Lãnh Hàn Viễn và Hứa Huyên cũng đến đây. Tiêu Linh Ngọc chú ý đến ngón tay đang rung động của Lãnh Hàn Viễn, đầu mi nhảy dựng, động tác vừa rồi y tuyệt đối không nhìn lầm, chắc chắn mỗi khi Lãnh Hàn Viễn gặp chuyện có liên quan đến mình thì đây là hành động theo bản năng của hắn. Làm sao có thể? Hay là lúc trước Lãnh Hàn Viễn biết được tin tức gì nên mới chủ động chạy đến đây? Là như thế nào? Tiêu Linh Ngọc bất động thanh sắc thu hồi tầm mắt, xem ra chuyện đời trước Lãnh Hàn Viễn giấu diếm mình thật sự rất nhiều.
*Tán tu là người tu hành tự do không thuộc môn phái, nên cũng không được xem trọng.
Lãnh Hàn Viễn đang cưỡi pháp khí ở phía trước cũng không có chú ý đến Tiêu Linh Ngọc đang đánh giá vẻ mặt của mình, chỉ là như mọi người tỏ ra mừng như điên, nhưng nội tâm lại trào phúng. Cái gì mà thượng cổ động phủ của tiên nhân, bất quá là một cái vẻ ngoài ngụy trang mỹ lệ mà thôi. Nghĩ tới những thứ bên trong nó, trong mắt Lãnh Hàn Viễn lóe lên một tia quyết phải đoạt bằng được.
Cùng lúc đó, vài tu sĩ cả người đều là hắc bào trầm mặc đứng một bên, trong tay thủ lĩnh cầm một kiện pháp khí kì quái. Không nhìn ra nó được là từ chất liệu gì, màu sắc ngăm đen có hình tròn, ở giữa đính một cây kim đồng hồ đỏ tươi như máu đang xoay chuyển. Mấy người mang hắc bào tựa hồ như toàn bộ tâm tư đều đặt trên đó, đối với cái khe giữa không trung cũng không thèm liếc mắt một cái. Thật lâu sau đó, thủ lĩnh của đám người mang hắc bào mới chậm rãi ngẩng đầu, gật đầu với mấy người phía sau. Những người kia lộ ra ý vui mừng vẻ mặt kích động nhìn phía trước.
Tiêu Linh Ngọc quay đầu liếc mắt nhìn mấy người mang hắc bào một cái, trong đó có thân ảnh quen thuộc của một người, nghĩ đến trưởng lão môn phái cuối cùng mà đời trước mình vào, trên mặt lóe lên thần sắc phức tạp.
"Sở sư huynh!"
Một âm thanh thanh thúy vang lên bên tai, một mỹ nữ thân quần áo vàng nhạt bề ngoài khoảng 20 tuổi mang theo vài đệ tử tuổi tác không đồng nhất bay tới.
Sở Minh Nguy rõ ràng có quen biết đối phương, mỉm cười đáp lại: "Tô sư muội."
Mấy người Mạnh Phàm thoạt nhìn cũng biết đối phương, đều tiến lên tiếp đón. Sở Minh Nguy đợi mọi người chào hỏi xong, mới dắt Tiêu Linh Ngọc chỉ vào đối phương giới thiệu: "Đây là Huyền Khôn tông, Tô Oản sư tỷ."
Tiêu Linh Ngọc tươi cười: "Tô Oản sư tỷ hảo!"
Tô Oản nhìn Sở Minh Nguy đem Tiêu Linh Nguy gắt gao bảo hộ bên người, không khỏi trêu ghẹo: "Đây nhất định là Vân Thiên tông Tiêu sư đệ, đến ta ở Huyền Khôn tông mà cũng nghe nói Sở sư huynh có một tiểu sư đệ rất mực thương yêu, gặp mặt thì quả thật là thế!"
Tiêu Linh Ngọc làm bộ ngượng ngùng cúi đầu, nữ nhân này đời trước xem như là tình địch của mình đi. Nữ tu trong Tu chân giới so với nam tu ít hơn, càng không nói đến nữ tu có tu vi cao thâm. Cố tình Tô Oản lại là đệ tử có tu vi cao thâm của Huyền Khôn tông, đời trước Vân Thiên tông tính toán cùng Huyền Khôn tông kết hợp cho Lãnh Hàn Viễn và Tô Oản thành đạo lữ, bất quá chuyện này cuối cùng không thành, cũng không biết là ai động tay động chân, có điều chắc chắc có vài người đã nhúng tay vào.
Trong lúc Tiêu Linh Ngọc suy nghĩ, song phương đã giới thiệu xong, mọi người như vậy mới biết trừ tán tu nghe được tin tức chạy đến đây, Huyền Khôn tông là Cổ Kiếm môn cố ý mời đến. Sở Minh Nguy đưa mắt nhìn Bất Lão Đường và Quỷ Linh Môn phía xa xa, nói vậy ba môn phái tiên tông là bình thường, ma tông xuất hiện ở nơi này thật khiến cho người phải hoài nghi.
Ánh mắt đánh giá của Sở Minh Nguy không duy trì được bao lâu thì nhìn thấy Tiêu Hắc nhìn tới đây tủm tỉm cười, sắc mặt lập tức trầm xuống cố ý nghiêng người che đi tầm mắt của Tiểu Hắc. Anh Cửu Hoa nhìn thấy động tác của Sở Minh Nguy tràn ngập ý tứ độc chiếm, khóe miệng cong lên lộ ra một nụ cười ý vị thâm trường.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com