Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 27


Chương 27: Đại biến

Tại đây trong lòng mỗi người đều mang một loại tâm tư khác nhau, khẩn trương nhìn khe hở trên không trung xa xa phía trước, thấy được tòa lục sơn càng tiến lại gần khe hở thì vết rách của khe hở càng ngày càng lớn lên, một góc của tòa lục sơn thấp thoáng nhô ra khỏi khe hở. Linh khí từ khe hở phiêu tán ra ngoài thập phần nồng đậm, không ít tán tu nhân cơ hội này tùy tiện tìm một chỗ hấp thu vào.

Lão quỷ đầu vẫn luôn im lặng bỗng mở miệng: "Tiểu Ngọc Tử, tòa lục sơn kia có điều cổ quái, đợi ở đây tốt nhất đừng chạy qua bên kia."

Đây là lần đầu tiên sau khi cùng Tiêu Linh Ngọc ở chung nhiều năm như vậy, Lão quỷ đầu đối với thứ gì đó tỏ ra kiêng kị, Tiêu Linh Ngọc mặt không đổi sắc, trong lòng gấp gáp hỏi: "Cái gì cổ quái?"

Lão quỷ đầu âm thanh ngưng trọng: " Tòa lục sơn kia bề ngoài khắp nơi đều là ảo trận vô cùng lợi hại, nhìn ra được khắp nơi hư hư ảo ảo, ta hoài nghi đó căn bản không phải là thượng cổ động phủ gì đó của tiên nhân mà là di tích của thượng cổ ma tộc".

"Thượng cổ ma tộc? Đó là cái gì?" Tiêu Linh Ngọc kinh ngạc hỏi, dù đã sống hai thế nhưng y vẫn là lần đầu tiên nghe đến hai chữ Ma tộc.

Lão quỷ đầu không trả lời y mà lại một lần nữa trầm mặc.

Tiêu Linh Ngọc bó tay, nhưng đối với loại hành vi này của lão đã sắp thành thói quen, mỗi lần chỉ cần bàn luận đến thượng cổ lão quỷ đầu nếu không phải trả lời lấp lấp lửng lửng thì chính là đánh trống lảng, nhiều khi còn là câm luôn không nói.

Tu chân giới người người đều rất tò mò về thượng cổ nhưng cũng biết rất ít về thượng cổ, phần nhiều là nhờ vào một ít truyền thuyết và một ít ghi chép trong sách cổ. Trong truyền thuyết đó là một thời " Khắp nơi đều là thần*, Anh cảnh cũng chỉ xem như cẩu mà thôi." Thời đó, thần rất thích thể hiện, trăm pháp tranh minh**, nhưng một thời đại tu chân hoàng kim như vậy lại chỉ trong một đêm tan thành mây khói, không những là không có gì lưu lại cho đời sau, ngay cả những ghi chép về nó trong sách cổ cũng ít đến đáng thương.

*Gốc là 'chân thần' ; chân là thực, không phải giả. Mà ta thích dùng thần thôi. Nếu sau này có giả thần hay gì đó thần thì ta sẽ sửa lại =))

*Trăm pháp tranh minh : ai ai cũng muốn nổi bật, muốn được thiên hạ công nhận về khả năng (pháp thuật) của mình. (Ai đã biết về Bách gia chư tử thì sẽ biết câu này đạo ở đâu ra.)

Có điều Tiêu Linh Ngọc đối với truyền thuyết về thượng cổ vẫn luôn giữ thái độ hoài nghi, y chỉ xem thời đó cùng với tu chân giới hiện tại là một mà thôi. Về phần trong truyền thuyết nhắc đến thần, thần là cái gì? Tu chân giới hiện tại căn bản không có cách nói này. Trong nhận định của mọi người, Anh cảnh chính là cảnh giới cao nhất trong con đường đạt đến Trường sinh, đến Anh cảnh rồi thì cơ bản đã thọ cùng với trời đất, còn cần cái gì mà thần?

Ý tưởng này của Tiêu Linh Ngọc đã từng bị lão quỷ đầu cười nhạt, mà khi y hỏi lão cái gì là thần thì lão bắt đầu chơi trò im lặng.

Tuy rằng không có được đáp án như mình mong muốn, nhưng nhắc nhở của Lão quỷ đầu Tiêu Linh Ngọc vẫn âm thầm ghi nhớ trong lòng, đang muốn tìm cớ gì đó nhắc nhở Sở Minh Nguy một chút, thình lình lại bị Sở Minh Nguy cầm lấy tay, ngẩng đầu thấy được vẻ mặt ngưng trọng của Sở Minh Nguy : "Linh Ngọc, tòa lục sơn này rất cổ quái, mặc kệ xảy ra chuyện gì, nhớ rõ phải luôn nắm chặt tay ta".

Lời nói của Sở Minh Nguy khiến hai mắt của Tiêu Linh Ngọc trực tiếp mở to, trong lòng vô cùng kinh ngạc bởi sự nhạy bén của Sở Minh Nguy, nhưng trong mắt Sở Minh Nguy thì nghĩ Tiêu Linh Ngọc ngạc nhiên vì phán đoán của hắn, vì thế tỉ mỉ giải thích : "Sư huynh tu hành công pháp lôi hệ, đối với khí âm tà rất mẫn cảm, phía trước động phủ thoạt nhìn thì có vẻ là tiên khí lượn lờ xung quanh nhưng ta cảm giác thực chất bên trong có một cỗ khí âm tà rất đạm nhạt. Cho nên đệ nhất định phải theo sát ta, biết không ?

Nhìn vẻ mặt nghiêm túc dặn dò của Sở Minh Nguy, trong lòng Tiêu Linh Ngọc ấm áp gật đầu.

Dặn dò Tiêu Linh Ngọc xong, Sở Minh Nguy tập hợp mọi người lại đây, nói ra nghi ngờ của bản thân. Mạnh Phàm và Bạch Tiềm đối với Sở Minh Nguy thì luôn như thiên lôi sai đâu đánh đó, tự nhiên cũng không trái lời, Lãnh Hàn Viễn nghe phán đoán của Sở Minh Nguy, trong lòng nhảy dựng, miễn cưỡng lộ ra nụ cười gật gật đầu tỏ ra ủng hộ. Về phần Tô Oản là biểu hiện kì quái nhất, tuy rằng nàng có vẻ đang lắng nghe Sở Minh Nguy nói nhưng ánh mắt vẫn luôn liếc về hai tay của Sở Minh Nguy và Tiêu Linh Ngọc đang đan chặt vào nhau, trên mặt thỉnh thoảng lộ ra nụ cười cổ quái.

Tiêu Linh Ngọc hơi tránh đi ánh mắt của Tô Oản, trực giác nói rằng ánh mắt của đối phương kì quái không nói nên lời.

Đang lúc mọi người đang thương nghị, trong không trung đột nhiên truyền đến một tiếng vang cực lớn, mọi người kinh ngạc quay đầu nhìn, vốn dĩ toà lục sơn chỉ nhô ra một góc khỏi khe hở lại mãnh liệt muốn xông ra khỏi cái khe, non nửa ngọn núi như muốn đi ra vừa may mắc kẹt lại giữa khe. Tại hiện trường tu sĩ huyên náo một trận, đã có tu sĩ nóng vội cưỡi pháp khi bay về hướng lục sơn.

Sở Minh Nguy nắm chặt tay Tiêu Linh Ngọc mang theo mọi người im lặng đứng phía sau, những tu sĩ bay về phía tòa lục sơn trước đó cưỡi pháp khí vờn quanh một góc của lục sơn, xem ra đang muốn phá vỡ cấm chế tìm một đường nhỏ để tiến vào động phủ.

Ngay tại lúc lục tục có thêm tu sĩ tiến đến gần tòa lục sơn, thì linh khí xung quanh nó đột nhiên trướng lớn, đem vài tên tu sĩ nuốt vào. Hành động này khiến những tu sĩ phía sau kinh hô một trận, tất cả mọi người vội vàng dừng bước, tính toán nhìn xem tình hình tiếp theo phát triển như thế nào.

"Trời, đây cư nhiên là Tâm Liên quả ! Ta thật không có nhìn lầm !"

"Mau nhìn bên đó, là Ngưng Sương thảo !"

"Đây là Thủy Diệu thạch, một khối Thủy Diệu thạch lớn như vậy!"

Lời đối thoại của những tu sĩ bị linh khí cuốn vào lục tục truyền ra, xem ra bọn họ không những không xảy ra chuyện gì ngược lại còn tìm thấy rất nhiều linh vật quý, tu sĩ bên ngoài vốn dĩ còn do dự rốt cuộc bất chấp lo lắng gì đó, đều cưỡi pháp khí vọt vào.

Tiêu Linh Ngọc trên mặt không có biểu tình gì nhìn về phía tòa lục sơn, vì nhắc nhở của Lão quỷ đầu và sự nhạy bén của Sở Minh Nguy, y cũng không tính lấy thân mạo hiểm. Nhưng những người khác đã có chút nhịn không được. Một gã đệ tử của Tuyên Khôn tông vẻ mặt đấu tranh nhìn về phía Tô Oản, "Sư tỷ ?"

Lòng Tô Oản cũng có chút động, tuy rằng nàng tin tưởng phán đoán của Sở Minh Nguy, nhưng nghe tiếng hô của những tu sĩ đã xông vào rồi rất khó không động tâm, nhất thời không khỏi do dự nhìn về phía Sở Minh Nguy.

Sở Minh Nguy nhíu mày, tòa lục sơn này có thể có liên quan đến cái chết mười năm trước của Ngô sư thúc, nếu hắn đã đến đây, phải tiến vào tìm hiểu là kết cuộc không thể nào tránh khỏi. Chẳng qua ? Sở Minh Nguy chuyển hướng tầm mắt nhìn Mạnh Phàm, nghiêm túc dặn dò : "Mạnh sư đệ, đệ cùng Linh Ngọc và Hứa sư đệ chờ ở bên ngoài, những người còn lại theo ta tiến vào. "

Mạnh Phàm nhìn thấu được sự nghiêm túc trong mắt Sở Minh Nguy, gật đầu. Tiêu Linh Ngọc nhíu mày, theo bản năng muốn cản Sở Minh Nguy, sau khi nhìn ánh mắt của Sở Minh Nguy cũng không mở miệng.

Nhất thời 3 người lưu lại bên ngoài, Sở Minh Nguy cùng Tô Oản mang theo mọi người bay về phía tòa lục sơn.

Lúc này tu sĩ lưu lại bên ngoài đã rất thưa thớt, Tiểu Hắc Tử thấy Sở Minh Nguy đã rời đi rất xa, lập tức cười hì hì bay tới. Anh Cửu Hoa tự nhiên là đi theo phía sau hắn, không xa không gần đứng ở một bên. Mạnh Phàm đau đầu nhìn về phía Tiểu Hắc, thật sự không biết nên bày ra biểu tình gì. Hứa Huyên đối với sự xuất hiện của Tiểu Hắc tò mò không thôi, hắn cũng không biết chuyện phát sinh lúc trước ở khách điếm.

Tiêu Linh Ngọc nhìn khuôn mặt tươi cười của Tiểu Hắc, khóe miệng không khỏi run rẩy, thật sự không rõ Tiểu Hắc làm sao lại đối với y chấp nhất như vậy. Nhớ lại những gì đã trải qua lúc bé, nhìn khuôn mặt tươi cười của Tiểu Hắc, Tiêu Linh Ngọc cũng không cách nào nói ra những lời độc ác, đành tính toán tìm lúc nào đó cùng nó nói cho rõ, bản thân không có tính toán tìm kiếm đạo lữ. Đợi chuyện này giải quyết xong, lại về Vân Thiên tông tránh mặt, có lẽ qua vài năm sẽ tốt thôi.

Đang lúc Tiêu Linh Ngọc tính toán, không ngờ bầu linh khí vốn dĩ lượn lờ xung quanh lục sơn lại một lần nữa trướng lớn, lúc này đây linh khí thẳng hướng bọn họ mà xông đến, từ xa nhìn lại, bầu linh khí lộ ra lục quang nhìn như một gương mặt dữ tợn, muốn đem bọn họ nuốt gọn. Lần này, mấy người bọn họ cũng biết là tình hình không ổn, đều bay nhanh lui về phía sau.

Đáng liếc bầu linh khí đó trướng quá nhanh mọi người đều phản ứng không kịp, Tiêu Linh Ngọc theo bản năng kéo Tiểu Hắc bên người bay nhanh lùi về phía sau, trong chớp mắt người có thực lực yếu nhất Hứa Huyên đã gần như bị cuốn vào. Mạnh Phàm lấy pháp khí chắn phía trước hắn, nửa thân mình đã gần như bị đám sương màu lục nuốt vào. Tiêu Linh Ngọc vung tay phải lên, Thủy Nguyệt Luân nháy mắt trướng to, đang muốn chắn phía trước của Mạnh Phàm, một cỗ linh khí mạnh mẽ hướng về phía y và Tiểu Hắc, theo đà Tiêu Linh Ngọc và Tiểu Hắc bay nhanh về phía sau, cũng nhờ Anh Cửu Hoa cứu hai người. Mắt thấy mình sắp ra khỏi phạm vi của bầu linh khí, lúc này Mạnh Phàm đã bị nuốt vào, Tiêu Linh Ngọc bấm tay phải niệm thần chú Thủy Nguyệt Luân chắn phía trước hai người. Đám sương màu lục dường như không cam lòng để cho hai người chạy như vậy, đột nhiên từ giữa vươn ra một xúc tua cấp tốc hướng về phía Tiêu Linh Ngọc, trong chớp mắt, Tiểu Hắc Tử đẩy mạnh Tiêu Linh Ngọc ra, ngay lập tức bị xúc tua quấn lấy, trong miệng phun về phía xúc tua một hơi khí màu đen. Đám sương màu lục tựa hồ có chút kiêng kị với hắc khí trong miệng Tiểu Hắc , mãnh liệt rút về sau sau đó vung lên trực tiếp đem Tiểu Hắc cuốn vào bên trong nó.

Tình thế biến hóa trong nháy mắt, Tiêu Linh Ngọc trơ mắt nhìn Tiểu Hắc bị cuốn vào trong đám sương màu lục, lúc này nguyên bản là màu lục nhạt đã muốn biến thành lục thẫm, đám sương xanh lục bắt đầu thong thả lui về phía sau.

Tiêu Linh Ngọc do dự nhìn đám sương màu lục đang lui về, "Tiểu Hắc !". Một tiếng thét kinh hãi ở phía sau, theo sau đó là một đạo thân ảnh mặc sắc (màu đen) trực tiếp xông vào đám sương màu lục.

Tiêu Linh Ngọc thầm than một tiếng, cưỡi Thủy Nguyệt Luân vọt vào, trong thức hải Lão quỷ đầu than thở : "Đã nói cho ngươi biết là rất nguy hiểm, còn muốn tiến vào, như thế nào mà đời này lại trở nên mềm lòng như vậy". 

Tiêu Linh Ngọc lẳng lặng phiêu lượn ở đó, Thủy Nguyệt Luân lấp lánh màu lam nhạt vờn quanh y, bay theo đám khí màu lục, y rõ ràng cảm giác mình đang bay về phía tòa lục sơn. Đột nhiên mây mù bên người bốc lên dày đặc, Tiêu Linh Ngọc cảm giác được xung quanh mình không ngừng chấn động. Lão quỷ đầu kinh hô: "Không tốt rồi, lục sơn hẳn là đang lùi về lại cái khe".

"Cái gì?"

Cùng với tiếng kinh hô của Tiêu Linh Ngọc, một trận chấn động kịch liệt truyền đến, phải thật lâu sau, Tiêu Linh Ngọc mới cảm giác chung quanh mình bình yên trở lại. Sương mù quanh thân bắt đầu nhạt dần, hình ảnh đích thực của lục sơn hiện ra trước mắt y.

Lúc này đứng ở ngoại ô Ngô thành xem sẽ thấy trên không trung một màu xanh thẳm không gợn chút mây xanh một mảnh quang đãng, cái khe lúc trước giống như chưa từng xuất hiện.

  Tác giả: Lí Tùng Nho - Dịch bởi: Quân Phất  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com