Chương 42
Chương 42: O(∩_∩)O~
Thượng cổ, hư vô, quy tắc Thiên đạo, Lãnh Hàn Viễn, đương nhiên quan trọng nhất còn có Lão quỷ đầu, Tiêu Linh Ngọc dựa vào núi đá bắt đầu nói ra từng bí mật của bản thân, đương nhiên có một số chuyện Tiêu Linh Ngọc không kể rõ chi tiết. Đối diện y, vẻ mặt Sở Minh Nguy vốn thoải mái mỉm cười sau đó theo lời kể của Tiêu Linh Ngọc mà kinh ngạc không dứt cộng với các loại cảm xúc cuối cùng dừng ở vẻ khó xem, mãi đến khi Tiêu Linh Ngọc nói xong mọi chuyện.
Im lặng không nói một lời, đây là phản ứng duy nhất của Sở Minh Nguy kể từ lúc Tiêu Linh Ngọc kể xong, không có thắc mắc, không chất vấn, gì cũng không có.
Tiêu Linh Ngọc chớp mắt mấy cái, vẻ mặt thản nhiên nhìn Sở Minh Nguy, phản ứng của hắn ngoài dự liệu của y, y có chút không hiểu rõ Sở Minh Nguy nghĩ như thế nào.
Một lúc lâu sau, Sở Minh Nguy nhìn y, "Đệ biết cái sai của mình chưa?"
Tiêu Linh Ngọc kinh ngạc, theo bản năng hỏi lại: "Đệ làm sai gì cơ?"
Sở Minh Nguy bình tĩnh nhìn Tiêu Linh Ngọc, đột nhiên duỗi tay bắt lấy tay phải của y, rủ mắt nhìn chiếc vòng kiểu dáng cổ xưa trên cổ tay Tiêu Linh Ngọc, Tiêu Linh Ngọc nhìn theo tầm mắt Sở Minh Nguy, trong lòng hơi hơi hiểu là chuyện Sở Minh Nguy nói có liên quan đến Lão quỷ đầu, nhưng mà sai chỗ nào chứ.
Mắt thấy Tiêu Linh Ngọc vẫn giữ vẻ mặt ngây thơ như vậy, Sở Minh Nguy thầm thở dài một hơi, từng chữ từng câu nói, "Như lời đệ nói, đây là vòng tay đệ nhặt lúc nhỏ, vô tình phát hiện bên trong nó có chứa tàn hồn, vậy đệ làm sao có thể tin tưởng lời nói của hắn là sự thật, làm sao tin hắn thật là người thượng cổ, làm sao tin tưởng được hắn không có tâm hại đệ? Mấy năm nay đệ ở Vân Thiên tông, trên có Ngô sư thúc yêu thương, dưới có các sư huynh đệ chăm sóc, vậy mà đệ chưa bao giờ có suy nghĩ tìm Ngô sư thúc nói về vòng tay cổ quái, đệ cũng biết lỡ như đệ bị tàn hồn trong vòng tay ám hại, Ngô sư thúc sẽ đau đớn khổ sở như thế nào? Đây còn không phải lỗi của đệ!".
Lời nói của Sở Minh Nguy như búa tạ đập thẳng vào tim Tiêu Linh Ngọc, nếu như là ai khác Tiêu Linh Ngọc mặc kệ, thế nhưng là Ngô Vân Tử thì tuyệt đối có thể uy hiếp đến y, nghĩ đến kết cục đời trước của Ngô Vân Tử, Tiêu Linh Ngọc không nén được áy náy.
Lão quỷ đầu vốn là bày ra dáng vẻ chuẩn bị xem kịch vui, toàn bộ quá trình hắn tưởng tượng là Tiêu Linh Ngọc thẳng thắn, Sở Minh Nguy kinh ngạc, hiểu được tỉ mỉ tình hình cụ thể, trong lòng Sở Minh Nguy đương nhiên khó tránh được một chút cảm giác không vui, vì dù sao tiểu sư đệ mà hắn yêu thương giấu hắn nhiều như thế, cuối cùng Tiêu Linh Ngọc làm nũng vài câu, Sở Minh Nguy thông cảm tha thứ, hai người ngọt ngọt ngào ngào. Nhưng Lão quỷ đầu nào ngờ Sở Minh Nguy vậy mà không theo lẽ thường biểu hiện, mà trước nhất còn đá tới bản thân mình. Mắt thấy tiêu Linh Ngọc bị Sở Minh Nguy lừa gạt vài câu liền thổn thức luôn, Lão quỷ đầu vội la lên, 'Nè, nè Tiểu Ngọc Tử, ngươi đừng có mà bị đại sư huynh của ngươi lừa bán luôn nha, ta khi nào gạt ngươi, khi nào có lòng ám hại ngươi hả?'
Lão quỷ đầu càng nói càng uất ức, Tiêu Linh Ngọc bất đắc dĩ, 'Suy nghĩ của sư huynh cũng là theo phép thường thôi, lại nói sư huynh không biết lai lịch thực sự của ngươi, trong mắt huynh ấy ngươi chỉ là một chiếc vòng tay không rõ lai lịch mà thôi.'
Lão quỷ đầu nghe vậy đang muốn phản bác, Sở Minh Nguy đột nhiên nhìn lại chiếc vòng tay U Minh, "Ta biết ngươi có thể nghe được, tính cách Linh Ngọc hồn nhiên nên mới tin tưởng ngươi, nhưng ta phải suy nghĩ vì sự an toàn của Linh Ngọc, ngươi có thể thề độc cam đoan sẽ không lừa gạt Linh Ngọc, không có suy nghĩ gì bất lợi với đệ ấy không?"
Lời nói của Sở Minh Nguy làm cho Lão quỷ đầu nghẹn luôn, còn chưa kịp phản ứng, Sở Minh Nguy đã tiếp tục nói, "Sao thế, không dám hay là không muốn?"
Lão quỷ đầu bị Sở Minh Nguy khích một câu, trực tiếp biến ra trước mặt Sở Minh Nguy trợn mắt với hắn mà gạt đi, "Ai nói ta không dám!"
Vẻ mặt Tiêu Linh Ngọc cổ quái đánh giá thân ảnh xanh biếc trước mắt, đây là lần đầu tiên Tiêu Linh Ngọc nhìn thấy Lão quỷ đầu, Lão quỷ đầu không thèm phản ứng với Tiêu Linh Ngọc, thần tình oán khí nghiến răng nghiến lợi phát lời thề độc với Sở Minh Nguy.
Sở Minh Nguy cảm thấy buông lỏng, trong toàn bộ bí mật tiểu sư đệ kể ra, Sở Minh Nguy để ý nhất chính là Lão quỷ đầu, một cái tàn hồn không rõ lai lịch, mỗi ngày lại đi theo bên người tiểu sư đệ, lỡ như tồn ác niệm với đệ ấy thì thật khó phòng bị. Nếu Lão quỷ đầu nguyện ý phát thệ độc, thì quả thật là không có ác niệm gì với đệ ấy, nghĩ như vậy Sở Minh Nguy lúc này mới thật sự yên lòng.
Lão quỷ đầu phát thệ xong không thèm để ý Sở Minh Nguy liền chui tọt vào lại vòng tay U Minh, bụng đầy uất ức nói với Tiêu Linh Ngọc, 'Đại sư huynh của ngươi quá xấu xa rồi!'
Tiêu Linh Ngọc dù cảm thấy có lỗi với Lão quỷ đầu, nhưng hành động của Sở Minh Nguy đều là vì mình, trong lòng nhất thời ngọt ngào, uất ức của lão quỷ đầu cũng không thắng được, mặt đầy ý cười nhìn Sở Minh Nguy.
Sở Minh Nguy liếc mắt nhìn Tiêu Linh Ngọc, nhướng mày, "Hết rồi?"
Tiêu Linh Ngọc chớp mắt mấy cái, không hiểu ý Sở Minh Nguy.
Vẻ mặt Sở Minh Nguy lạnh lùng, "Đệ cảm thấy mình chỉ có một chỗ sai?"
Tiêu Linh Ngọc gục đầu xuống, cố gắng hồi tưởng mình còn sai chỗ nào, Sở Minh Nguy gặp dáng vẻ nghĩ không ra của Tiêu Linh Ngọc, chỉ cảm thấy trong lòng bị đè nén, " Đệ đã hoài nghi Lãnh Hàn Viễn có liên quan đến thượng cổ ma tộc, vậy vì sao sau khi chúng ta gặp lại không chịu nói với ta, chẳng lẽ sư huynh ta không đáng để đệ tín nhiệm dù chỉ là một chút? Đệ có từng nghĩ nếu điều đệ chứng kiến trong ảo cảnh là chân thật, Lãnh Hàn Viễn làm sao chịu bỏ qua cho một người biết chuyện?"
Tiêu Linh Ngọc vốn dĩ rất bình thản, nhìn đến vẻ mặt Sở Minh Nguy lúc này lại chuyển thành chột dạ, theo bản năng biện giải, " Đệ lo lắng sư huynh không tin đệ, dù sao sự việc cũng quá mức ly kỳ."
Sở Minh Nguy phiêu mắt liếc nhìn Tiêu Linh Ngọc chột dạ, rũ mi mắt nói, "Nói cho cùng Linh Ngọc vẫn là không tín nhiệm sư huynh."
"Không phải!" Tiêu Linh Ngọc theo bản năng cãi lại, nhìn thấy Sở Minh Nguy vẫn như cũ nhắm mắt không nhìn mình, Tiêu Linh Ngọc chỉ thấy chua xót trong lòng. Hồi tưởng lại mười năm qua, Sở Minh Nguy chăm sóc mình từng li từng tí, bản thân cũng giấu diếm hắn rất nhiều, Tiêu Linh Ngọc cảm thấy khổ sở, cúi đầu tự nói, "Đệ cũng không phải không tín nhiệm đại sư huynh, mà là không biết nói như thế nào. Trước kia đệ vẫn luôn một mình, những chuyện đó đều là việc cá nhân. Sau lại cùng huynh ở bên nhau, cũng không muốn giấu diếm huynh nữa, ta vẫn luôn tìm cơ hội thích hợp để nói với huynh, nhưng còn không biết mở miệng như thế nào."
Tiêu Linh Ngọc thấp giọng giải thích, chung quy thì y vẫn còn một số việc giấu diếm, về trọng sinh, về đời trước, trong lòng còn một chút áy náy với Sở Minh Nguy, cũng âm thầm hạ quyết tâm trừ hai việc này, về sau tuyệt sẽ không giấu Sở Minh Nguy điều gì nữa.
Nghe xong Tiêu Linh Ngọc giải thích, Sở Minh Nguy cuối cùng thở dài một tiếng, vươn tay ôm Tiêu Linh Ngọc vào lòng trầm giọng nói, "Sư huynh hy vọng về sau mặc kệ là gặp phải chuyện gì, trước nhất đều phải nghĩ đến sư huynh. Mặc kệ là lúc nào, mặc kệ là Linh Ngọc nói gì, sư huynh đều tin đệ, đệ có thể tín nhiệm sư huynh không?".
Tiêu Linh Ngọc dùng sức gật đầu, Sở Minh Nguy nhìn vẻ mặt 'Ta cam đoan nhất định về sau cái gì cũng nói cho đại sư huynh biết' của Tiêu Linh Ngọc, cuối cùng cũng không thể lạnh lùng nghiêm túc tiếp được nữa, bật cười.
Tiêu Linh Ngọc chớp chớp mắt, thấy Sở Minh Nguy đã hết giận, không khỏi cảm thấy vui mừng. Ai ngờ Sở Minh Nguy đột nhiên lại nghĩ đến điều gì đó, "Linh Ngọc, đệ khẳng định không còn điều gì giấu huynh?".
Tiêu Linh Ngọc lập tức gật đầu, chứng minh bản thân chẳng còn gì giấu diếm hết.
Sở Minh Nguy nghĩ đến Liễu Hạo Tuyết, cười thầm trong bụng, cố ý nâng mặt, "Thật không có?"
Tiêu Linh Ngọc nhất thời có chút do dự, Sở Minh Nguy đột nhiên ghé sát vào tai Tiêu Linh Ngọc nói nhỏ, "Liễu Hạo Tuyết đưa cho đệ cái gì?"
Tiêu Linh Ngọc nghe vậy nháy mắt khuôn mặt bạo hồng, lập tức khẩn trưởng nhìn về phía Sở Minh Nguy, lại thấy vẻ mặt Sở Minh Nguy trấn định như thường, giống như là thuận miệng hỏi vậy, cảm thấy buông lỏng hơn, theo bản năng muốn nói đại cái gì đó, lại nghĩ đến mình vừa mới quyết tâm sẽ không lừa gạt đại sư huynh, nhất thời rối rắm, ngập ngừng nửa ngày cũng không nói ra được rốt cục Liễu Hạo Tuyết đưa cái gì.
Sở Minh Nguy nhìn vẻ mặt tiểu sư đệ nghẹn đỏ, rối rắm, nhất thời động tâm, ôn nhu hôn lên trán Tiêu Linh Ngọc, đang muốn hôn đi xuống, lại nghe được Lão quỷ đầu 'xuy' một tiếng, vẻ mặt Sở Minh Nguy lập tức khó coi. Nghĩ đến mình và tiểu sư đệ về sau vô luận làm cái gì, lúc nào cũng có bóng đèn bên cạnh, cho nên quyết định lần này trở về, nhất định phải nghĩ được biện pháp tháo vòng tay U Minh này xuống, không thì ít nhất cũng phải tìm được cấm chế ngăn cách vòng tay U Minh với bên ngoài.
Lão quỷ đầu lúc này phá được chuyện tốt của Sở Minh Nguy, cảm thấy đắc ý, trong lòng vì trả thù được Sở Minh Nguy mà vô cùng vui vẻ, hoàn toàn không biết bản thân sau khi trở lại Vân Thiên tông sẽ gặp phải cái gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com