Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Truth or dare (1)

【 Khu biệt thự này đã từng xảy ra một vụ ác tính sự kiện.】

Chóng mặt quá......

【 Nhân vật chính cùng nhóm bạn của anh hẹn cùng đi một chuyến du lịch tự túc ở vùng núi xa xôi, cười nói vui vẻ suốt đường đi. 】

【Và nơi họ đặt chân nghỉ ngơi, là nơi vị trí hẻo lánh, có những tin đồn đã xảy ra vụ giết người. 】

【 Chờ đợi họ là một bữa tiệc tốt nghiệp không có người sống sót. 】

Một giọng nói điện tử lạnh lùng vô cảm vang lên trong đầu. Không có lên xuống, không có tạm dừng, như thể nó không quan tâm liệu người nghe có thể nghe rõ hay chấp nhận nó hay không.


【 Người chơi Hoài Giảo, đã trói định. 】

【Truyền tải cốt truyện chính đã hoàn thành, phó bản đang tải. Trợ lý cá nhân của ngài, hệ thống 8701, vì ngài phục vụ. 】

【 đinh ——】

【 Phó bản đã được tải. Thời gian phó bản mở ra là 72 giờ. Người chơi trốn thoát hoặc sống sót trong vòng 72 giờ có thể được coi là hoàn thành phó bản. 】

【 Người chơi Hoài Giảo xin hãy sẵn sàng, phó bản tân thủ cấp C chính thức mở ra, phó bản này có tên là ——】

"Truth or dare?"

Hoài Giảo choáng váng với hàng loạt thông tin về trò chơi trong đầu.


Một giây trước cậu còn đang trò chuyện và tương tác với người hâm mộ trong buổi phát sóng trực tiếp, giây tiếp theo, trước mắt đã tối sầm lại và khi tỉnh dậy, cậu đã thấy mình đang ở trong một hoàn cảnh hoàn toàn xa lạ.

Ngay khi âm thanh điện tử lạnh lùng và bình tĩnh trong đầu cậu biến mất, giọng nói thuộc về một người khác lại vang lên.

Một giọng nam xa lạ, có cảm xúc khác hoàn toàn với âm thanh điện tử của hệ thống.

Khi mở mắt ra, cảnh tượng trước mắt vừa quỉ dị vừa bình thường. Điều kỳ lạ là Hoài Giảo chưa từng tiếp xúc với loại trò chơi phó bản kỳ quái này, bình thường là nhìn đâu cũng thấy nhân vật và khung cảnh xung quanh gần như không có khác biệt với thế giới thực của Hoài Giảo.


Trong đại sảnh rộng rãi sáng sủa, mấy nam nữ thanh niên ngồi thành vòng tròn trên thảm, giữa thảm có một chai rượu rỗng, lúc này chai đang hướng về phía Hoài Giảo.

Một người đàn ông xa lạ với khuôn mặt trẻ trung và ngũ quan tuấn mỹ ngồi đối diện Hoài Giảo.


Đối mặt với vẻ mặt ngẩn người, chậm chạp của Hoài Giảo, hắn không hề lộ ra một tia thiếu kiên nhẫn, mà lại tiến lại gần hỏi một lần nữa.

"Làm sao lại ngẩn người, tôi hỏi cậu chọn nói thật hay là đại mạo hiểm."

Hoài Giảo còn chưa kịp phản ứng đã bị giọng điệu trêu chọc của hắn làm cho giật mình, theo bản năng trả lời: "Nói thật."

Người đàn ông trước mặt nghe vậy đột nhiên nở nụ cười, tựa hồ đã sớm mong đợi câu trả lời của đối phương, khóe miệng cũng vì thế mà vô cớ hiện lên một tia phong lưu trên khuôn mặt có chút bạc tình.

Hắn nhìn Hoài Giảo chằm chằm, Hoài Giảo dù nhắm mắt cũng có thể cảm nhận được sự hứng thú khác thường đó.

Cơ thể vô thức ngả về phía sau.


Quả nhiên, giây tiếp theo, cậu nghe thấy người đàn ông hỏi mình với giọng điệu ác liệt chứa đựng sự hứng thú.

"Cậu đã ngủ với Hình Việt rồi?"

Hoài Giảo: ...

? Cái gì, cái gì.

Phản ứng đầu tiên của cậu là trở nên trống rỗng.

Vốn dĩ vì đột ngột bị kéo vào một trò chơi xa lạ nên cậu có vẻ hơi đờ đẫn, chậm chạp, sau khi nghe người lạ hỏi câu hỏi lạ lùng, cậu không kiềm chế được hơi nóng xông thẳng vào đầu.

Khuôn mặt trắng như ngọc của cậu lập tức trở nên ửng hồng.

Bên cạnh cậu là chiếc lò sưởi kiểu cũ trong sảnh, củi đang cháy phát ra tiếng "răng rắc" trong trẻo của ngọn lửa, quầng sáng màu cam ấm áp phản chiếu trên nửa gò má, khi tia lửa nhảy nhót, hàng lông mi của người ngồi bên lò sưởi cũng đi theo run rẩy.

Trên thực tế, không có thời gian để suy nghĩ xem "Hình Việt" là ai, chỉ là những ánh mắt tò mò và nhiệt liệt qủy dị của những người xa lạ xung quanh cũng đã làm người khó có thể chống đỡ.

Hoài Giảo là một người chơi mới, không biết rõ cốt truyện và các nhân vật trong cốt truyện, không dám nói một lời nào vì sợ phạm sai lầm khi mới bắt đầu.

Cậu rũ mắt lo lắng mím môi khẩn trương, ở trong mắt người khác, vô tình lộ ra hương vị khó giải thích được.

Mọi người xung quanh đang nhìn cậu.

Liền thính tai đều toát ra hơi nóng, ửng đỏ vì tình huống đầy xấu hổ.

【 Không có. 】

Cái, cái gì?

【 Không có ngủ qua. 】

Thanh âm điện tử lạnh lùng truyền đến không tính là kịp thời, nó chỉ đáp lại một câu này liền ngừng nói.

Hoài Giảo phải mất hai giây để tiêu hóa ý của nó.

Hệ thống nói cậu chưa từng cùng "Hình Việt" ngủ qua.

Trong lúc nhất thời không biết nên thở phào nhẹ nhõm hay là vì cái gì, Hoài Giảo có chút tò mò Hình Việt là ai, cũng may hắn trong trò chơi không có sắp xếp kỳ quái tình cảm cảnh tượng.

Cậu đã loạn nghĩ về nó lâu lắm, có một số người không thể chờ đợi lâu hơn nữa.

"Câu hỏi này khó trả lời như vậy sao?" Người đàn ông đối diện đợi đã lâu, nhìn thấy sắc mặt Hoài Giảo thay đổi trong hai giây, trong lòng không khỏi ngứa ngáy, cuối cùng là nhịn không được mở miệng nhắc nhở.

Hoài Giảo nhanh chóng bị thanh âm phát ra trong hư không làm cho tỉnh lại, cậu hoảng sợ, vội vàng đáp: "Không có."

Hoài Giảo nghĩ rằng mình còn đang trong trò chơi, ánh mắt của những người xung quanh vẫn đang nhìn về phía mình nên vội vàng nhắc lại.

Chỉ là lần này thanh âm nhỏ hơn một chút, cậu ngước mắt nhìn người đối diện, dùng vẻ mặt đáng thương nói: "Không có. . ."

Chàng trai trẻ chưa bao giờ nhìn thấy biểu hiện này của cậu trước đây. Anh nhịn xuống những lời trêu chọc sắp đến bên môi mình, quay lại và nuốt chúng trở lại.

Hầu kết bỗng nuốt đi xuống một cách vô thức trong giây lát.

"Cậu nói không có là có ý tứ gì, khó trả lời, hay là... Cậu chưa từng ngủ qua?" Nam nhân híp lại đôi mắt dài hẹp, ngữ khí tràn đầy ác ý.

Lại tới nữa?

Bởi vì đối phương đột nhiên công kích, Hoài Giảo lại nghe thấy lời này, toàn thân khó chịu, cậu không muốn vướng vào chuyện riêng tư này quá lâu, chỉ có thể ưỡn thẳng eo đáp bừa bãi: " Không có chính là không có, tiếp theo!"

Cậu cau mày, trên mặt vô thức lộ ra vẻ hung dữ, chỉ là dung mạo xinh đẹp mỹ lệ, lại thêm thính tai ửng hồng , nhìn thế nào cũng thấy dễ chọc. Khiến người khác thèm muốn càng thêm hung hăng chọc ghẹo.

Quả nhiên, khi người đàn ông nghe được câu trả lời giả bộ kiên cường của cậu, trong lòng như bị mèo cào, càng ngứa ngáy khó chịu.

Hắn nhìn thẳng vào mặt Hoài Giảo, quan sát biểu cảm của cậu, cố ý kéo dài giọng điệu, phát ra âm thanh khoa trương: "Ồ ~"

Thấy sắc mặt đối phương thay đổi, hắn nhếch mép cười, vẻ mặt xấu xa tiếp tục: "Mị lực của Giảo Giảo nhà chúng ta vẫn chưa đủ mạnh, Hình Việt lâu như vậy vẫn chưa bị thu phục. Tôi còn tưởng rằng cậu mỗi ngày đều quấy rầy hắn, cho nên tôi cho rằng bị bắt lấy lâu rồi, chậc chậc, không ngờ tới a..."

Hoài Giảo: ...

Nắm đấm cứng lại. (Kiểu bàn tay siết lại á, tác giả ghi vậy nên dịch vậy luôn)

Hoài Giảo bị hắn nhìn chằm chằm mà cười, cậu nhịn không được đáp: "Anh làm gì kỳ quái như vậy, không phải chuyện của một mình tôi."

Cậu thật sự có chút tức giận, đặc biệt là khi những người xung quanh vốn không để ý đến cậu, nghe xong câu nói của người đàn ông này đều không nhịn được cười.

Hoài Giảo bị kích động đến khí huyết dâng lên, nhắm mắt lại, nói bừa: "Tôi quấn lấy cô ấy có ích lợi gì sao? Cô ấy lại không quấn lấy tôi, nếu cô ấy chọc tôi một chút, lấy trình độ của tôi, con của chúng tôi đã ba tuổi rồi."

( Tiếng trung anh ta và cô ta là giống nhau)

Lúc nói ra lời này, cậu chỉ cho rằng cô gái tên "Hình Việt" trong miệng mọi người không có ở đây, lại bảo thủ như Hoài Giảo, khi nghe một người đàn ông như vậy dám nhắc đến ngủ với người khác, trong tiềm thức cậu cảm thấy đối phương chắc chắn không có ở đó.

Hoài Giảo xin lỗi cô gái tên "Hình Việt", người bị cậu làm bẩn danh tiếng trong lòng, đồng thời thể hiện vẻ tự tin và bình tĩnh trên khuôn mặt.

"Cậu là cái thá gì?"

Lại là một giọng nam xa lạ cắt ngang Hoài Giảo.

So với những giọng nói mà cậu đã nghe trước đó đều phải trầm hơn, giống như ngọc bích rơi trên nền băng trong mùa đông lạnh giá, từng chữ từng chữ đều tràn đầy sự lạnh lùng.

"Cậu là cái thá gì, có thể sinh con cho tôi sao?"

Hoài Giảo: ...

Vẻ mặt cậu cứng đờ, động tác cực kỳ chậm chạp và đờ đẫn, cậu men theo giọng nói nhìn sang.

【 Hình Việt 】 Âm thanh điện tử lạnh lùng của hệ thống cũng không đánh thức được Hoài Giảo.

Mày kiếm mắt sáng, người đàn ông với khuôn mặt băng giá chỉ khoanh tay và nhìn về phía cậu.

Anh ta rõ ràng có ngoại hình rất bắt mắt, nhưng vì khí thế hung hãn xung quanh không cho người lạ bước vào, làm người theo bản năng muốn tránh tầm mắt của anh ta.

【 Bạn trai cũ của cậu. 】

Ánh mắt Hoài Giảo nhất thời thất thần.

Cậu thanh âm run run, nhẹ giọng nói với hệ thống: 【 Ca ca, lần sau có thể hay không đừng tùy tiện bỏ qua tóm tắt quan trọng. 】

【Tôi sẽ cố gắng hết sức mình. 】

Hoài Giảo cảm thấy âm cuối của hệ thống dường như dừng lại, không biết có phải đang cười hay không.

Âm thanh nhịn cười ở xung quanh khiến tai Hoài Giảo ù đi.

Người đó thật ra đang ngồi cách Hoài Giảo rất xa, nhưng ánh mắt lạnh lùng và trịch thượng khiến cậu không dám ngẩng đầu lên.

Rõ ràng một giây trước còn buông lời tàn nhẫn, nói phải cho người ta sinh con.

Hình Việt có một khuôn mặt không dễ chọc ghẹo, đôi mắt lạnh như băng kia vô cảm nhìn chằm chằm người khác, giống như đang nhìn con kiến nào đó, tựa hồ có thể dễ dàng nghiền nát họ trong giây tiếp theo.

Đây có thể không phải là ý tưởng của riêng Hoài Giảo.

Chuyện sinh con trai bị đối phương phớt lờ, dưới sự cố ý lảng tránh của Hoài Giảo, không ai tiếp tục tiến thêm bước nào.

Trò chơi tiếp tục.

Có lẽ là bởi vì khởi đầu quá kém may mắn, ở mấy ván tiếp theo đều chuẩn xác tránh được cậu.

Hoài Giảo ước rằng sẽ không bao giờ đến lượt mình.

...

Trong sảnh biệt thự, trong lò sưởi bằng đá cẩm thạch kiểu cổ điển, củi đã cháy hơn một nửa, ngọn lửa càng lúc càng sáng. Đồng hồ trên tường chỉ hai mươi ba giờ, Hoài Giảo liếc nhìn xung quanh, tất cả nam nữ thanh niên xung quanh đều tràn đầy năng lượng, không có bất kỳ dấu hiệu buồn ngủ nào.

Một đám thanh niên trẻ tuổi mới ra trường đang tổ chức tiệc với bạn bè cùng trang lứa trong một ngôi biệt thự trên núi hẻo lánh, bên ngoài biệt thự tuyết rơi, trên cành cây thông trước cửa đã đóng một lớp dày. Bên ngoài trời lạnh và tối, trong biệt thự cách nhau một cửa sổ, có thuốc lá, rượu, thức ăn và lửa.

Họ phải chơi đến khuya.

Hoài Giảo chống cằm ngồi ở trong góc, lúc này mới có thời gian lẳng lặng quan sát những người trong trò chơi này.

Ba nam, hai nữ và cậu. Tổng cộng có sáu người.

Người đàn ông ngồi đối diện, người đã nói chuyện với cậu từ đầu trò chơi, tên hắn là Trác Dật, hắn nói nhiều và rất giỏi điều tiết bầu không khí.

Trác Dật bên phải ngồi một nam một nữ, nam nhân đeo kính gọng vàng trông rất văn nhã, cô gái có mái tóc dài thẳng xinh đẹp, ngũ quan nổi bật. Trong trò chơi, Hoài Giảo luôn có thể nhìn thấy cô gái lơ đãng nghiêng người về phía nam sinh, ánh mắt hai người mơ hồ đan vào nhau, tựa hồ là một đôi.

Bên trái Trác Dật là một cô gái khác, lông mày thẳng, tóc chỉ dài ngang vai, dung mạo ưa nhìn nhìn là nhớ ngay.

Còn người ở phía xa là Hình Việt, vừa liếc một cái Hoài Giảo liền lập tức quay đi chỗ khác.

Ngay cả tư thế ngồi của hắn trên tấm thảm cũng tùy tiện và có phần trang trọng, vai hắn rộng và chiếc áo khoác hơi nhăn ở chỗ chạm vào lưng ghế sô pha.

Cũng không giống như hoàn toàn thả lỏng bộ dáng. Hắn là một người không hòa hợp với toàn bộ môi trường xung quanh.

Nhiệt độ trong phòng quá dễ chịu khiến Hoài Giảo có chút quá thả lỏng, suýt chút nữa quên mất mình đang ở trong hoàn cảnh như thế nào, chỉ ngây người nhìn nếp nhăn trên áo khoác của đối phương.

Không biết đã xem bao lâu, khi xung quanh tiếng cười nói xôn xao nhỏ lại, Hoài Giảo mới tỉnh lại đôi chút.

Tầm mắt đặt ở bả vai thu lại.

Người đàn ông dường như ngồi thẳng hơn.

"Người cuối cùng, rốt cuộc lại là cậu, tôi nghĩ cậu sắp ngủ rồi."

Cuối cùng? Đến ai.

Ánh mắt cậu từ từ nhìnxuống theo hướng người đàn ông chỉ.

Giữa tấm thảm len màu đỏ thẫm, một chai rượu rỗng nằm bất động trên mặt đất.

Miệng chai mỏng và hẹp, một lần nữa, chỉ thẳng vào cậu.

Hoài Giảo: ...

Lại, Lại như cũ xui xẻo đến với cậu.

"Lần này, cậu chọn nói thật hay đại mạo hiểm?"

"Đây là ván cuối cùng, chơi kích thích hơn đi, đại mạo hiểm, đại mạo hiểm!"

"Hoài Giảo đã lựa chọn nói thật, trực tiếp lựa đại mạo hiểm, không cần bàn bạc nữa!"

Tim Hoài Giảo loạn nhịp trước tiếng la ó của những người xung quanh.

Sau sự cố lật xe ban đầu, Hoài Giảo thực sự sợ hãi nói thật, nhưng sau khi nghĩ lại, cậu cảm thấy rằng nóithật vẫn tốt hơn là đại mạo hiểm, ai biết đám NPC xui xẻo này sẽ đưa cho cậu những thử thách khủng khiếp nào.

Hoài Giảo thầm nghĩ hai giây, mới hé miệng định cắt ngang bọn họ chọn nói thật, vừa rồi cậu vô thức nhìn chằm chằm vào hắn ta, cả đêm chỉ nói hai câu với cậu, bạn trai cũ-Hình Việt đột nhiên mở miệng nói:

"Đại mạo hiểm, phải không?"

Rõ ràng là câu nghi vấn, nhưng lại khiến người nghe ra là một câu nói không thể bác bỏ.

"Tôi đưa ra lời thách" Hắn ta trực tiếp định hướng trò chơi mà không cần hỏi ý kiến của bản thân Hoài Giảo.

Hoài Giảo đang định mở miệng thì lại ngậm lại.

Cậu nghe thấy Trác Dật cười và huýt sáo.

Đối phương vừa là bạn trai cũ vừa là đối tượng đơn phương theo đuổi, chỉ riêng hai tầng quan hệ này đã khiến trò chơi còn chưa bắt đầu này phủ lên một tầng ái muội không thể giải thích rõ ràng.

Những người cả nam và nữ xung quanh lại la hét, và họ chỉ nghĩ rằng điều đó thật thú vị vào lúc này.

Hoài Giảo sống lưng thẳng tắp có chút đau nhức, cậu mím môi, cau mày nhìn Hình Việt.

Đối phương không có nhìn cậu.

Hình Việt đang ngồi ở nơi ánh sáng lờ mờ cách nguồn lửa xa nhất ở trong đại sảnh, lười biếng chống cằm, xương ngón tay mảnh khảnh gõ trên mặt đất, phát ra thanh thúy tiếng vang.

Nam nhân lông mi rũ xuống, chậm rãi nói: "Ngôi nhà này đã từng có người chết."

"Mọi người đều biết đi."

Cả đại sảnh im lặng trong tích tắc.

"Bốn năm trước, trên gác xép tầng ba."

"Nam sinh, 18 tuổi, vừa mới tốt nghiệp trung học." Hắn dừng một chút, tựa hồ không có phát hiện xung quanh có chút kỳ dị bầu không khí, suy nghĩ một chút rồi nói tiếp: "Nói đến, đại khái là vừa vặn học cùng lớp với chúng ta."

Hoài Giảo, người đã nín thở kể từ câu đầu tiên mà đối phương nói, tim đập nhanh một cách khó hiểu.

Sau khúc dạo đầu dài dòng của bộ phim kinh dị, cao trào của cốt truyện chính sắp được mở ra.

Giọng điệu của Hình Việt bình tĩnh, không có lên xuống, giống như chỉ là nói ra một chuyện không liên quan gì đến mình.

"Báo cáo vụ án nói rằng căn gác mái không bị khóa, cửa sổ không có dấu hiệu bị hư hại, và nạn nhân có tinh thần bình thường, không có ý định tự tử. Tuy nhiên, một người như vậy, sống sờ sờ bị thiêu cháy đến chết trên gác mái của biệt thự - nơi tổ chức tiệc tốt nghiệp."

"Làm sao một người bình thường không có khuynh hướng tự tử lại có thể bị mắc kẹt trong một không gian không khép kín, nơi anh ta có thể ra vào tự do?"

"Tôi thực sự tò mò."

Lửa trong lò có hơi nóng quá, Hoài Giảo ngồi ở gần nhất, lưng cậu đều đổ mồ hôi.

Nhưng khi Hình Việt liếc qua, mồ hôi nóng chảy dọc sống lưng bị ánh mắt lạnh lùng của hắn biến thành mồ hôi lạnh.

"Cậu dám đi lên nhìn một chút sao?"

Hình Việt vẫn chỉ tay xuống đất, nghiêng đầu trầm giọng nói với Hoài Giảo.

Không phải là dò hỏi, mà là một chỉ thị bắt buộc với thái độ không chút nào quan tâm.

"Không, không dám. . ."

"..."

Có vẻ như hắn không ngờ đối phương sẽ trả lời như vậy.

Hình Việt nhướng mày, nhìn cậu mang vẻ mặt đáng thương như sắp khóc, khóe miệng mím xuống nói.

"Không cho phép không dám"

                                                   EDIT: KHOAI DẺO

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com