Truth or dare (5)
Hoài Giảo tỉnh dậy liền bắt đầu ô ô khóc.
Cơ thể giống như là bị người đánh đập quá, nơi nào cũng đau. Hệ thống mới vừa mở livestream cho cậu, thấy người này trốn ở trong chăn không chịu ra, liền hỏi cậu: 【 làm sao vậy? 】
Hoài Giảo vừa rơi nước mắt vừa nói: 【Có người đánh tôi...】
Hệ thống: ... Ai sẽ vô cớ đánh cậu?
Bộ dạng đáng thương của Hoài Giảo tựa hồ không giống đang làm bộ, cậu chui vào trong chăn mặc quần áo, hừ hừ cam đoan với hệ thống, nhất định là có người đánh cậu.
"Đầu gối đau, khuỷu tay cũng đau." Hoài Giảo xắn tay áo chỉ cho hệ thống xem, "Không có ai đánh tôi, vậy tại sao nơi này lại đỏ như vậy?"
Hệ thống:【. 】
Hệ thống không biết nói như thế nào, hắn mang theo nhiều người chơi như vậy, đây là lần đầu tiên hắn gặp được người mới kiều khí như vậy ở trong game sinh tồn té ngã còn rớt nước mắt kêu đau.
( Tui thấy từ kiều khí bao quát hết được sự yếu ớt của bé Giảo, với tui cũng thích từ này xỉu, dịch ra thì thấy không ổn nên để luôn, bạn nào có từ hay hơn thì bình luận nha)
Đặc biệt là, đám người xem đã quen với sinh tử gặp qua vô số trường hợp thảm thiết hơn trong livestream của hắn, lúc ấy vẫn còn trả tiền cho hắn để được xem tiếp.
——Có chuyện gì vậy bảo bối? Tại sao con tôi lại khóc?
—— Ai a! Ai bắt nạt vợ của tôi!
——Đưa tiền cho vợ tôi mua thuốc 【 đánh thưởng 】
—— Bảo bối thật đáng thương, đầu gối đỏ rồi đôi mắt cũng đỏ, mommy đau lòng【 đánh thưởng 】
Hệ thống: 【......】
Tiểu chủ bá hiển nhiên đối với loại tình huống này rất quen thuộc, cậu tuy rất đau, nhưng lời nói cảm tạ fans đánh thưởng rất đúng lúc: "Cảm ơn mọi người, tôi còn có thể kiên trì một chút, lát nữa để hệ thống mua thuốc cho tôi."
Hệ thống hiển nhiên là bị cậu làm cho lạc hướng, nghe vậy liền hỏi: 【 muốn đổi thuốc sao? 】
Hoài Giảo hành động như bà lão tám mươi, cậu khập khiễng ôm cửa đi ra ngoài, quay đầu nói với hệ thống: 【 Vẫn là giữ lại đi, ai biết sau này trong game sẽ phát sinh chuyện gì, đến lúc đó lại đổi đạo cụ hữu ích đi. 】
Hoài Giảo đầu gối còn đau, càng nghĩ càng buồn bực, 【 thông quan hoàn toàn không có manh mối liền thôi đi, còn bị đánh nữa ô ô. 】
Hệ thống:...... Nguyên lai cậu còn biết muốn thông quan a.
【 không ai đánh cậu. 】
Hoài Giảo phản bác: 【 liền có người đánh tôi. 】
Hệ thống: 【. 】
Tính tình còn không nhỏ.
......
Bởi vì việc đêm qua nên Hoài Giảo không có dậy sớm, cọ tới cọ lui từ trong phòng thu thập xong đi ra ngoài, lầu một đại sảnh mọi người đã ngồi đông đủ.
Khi Hoài Giảo đi xuống lầu, cậu đụng phải Trác Dật khi đang đi lên gọi cậu.
"Còn tính toán đi kêu cậu......" Trác Dật đứng thấp hơn cậu hai bước, nhìn thấy mặt Hoài Giảo tươi cười, vừa định nói cái gì,
tầm mắt vừa chuyển liền nhìn đến người này khập khiễng đi đường động tác, nháy mắt thay đổi sắc mặt, hắn hỏi Hoài Giảo: "Chân cậu làm sao vậy?"
"Tối hôm qua quăng ngã
"Tối hôm qua té ngã, có hơi đau." Hoài Giảo có thể cùng hệ thống chơi xấu giả vờ đáng thương, son sắt thề nói có người đánh cậu, nhưng khi đối mặt người khác lại chỉ có thể nói là bị té ngã.
Không thể nói với người khác rằng cậu nghi ngờ có ma quỷ đợi cậu ngủ mà đánh cậu.
"Nghiêm trọng như vậy?" Trác Dật nhìn thấy cậu đi xuống cầu thang đều phải vịn vào tay vịn, bộ dạng xui xẻo quăng ngã thảm như vậy, buồn cười lại đáng thương, "Chúng ta còn không có dã ngoại đâu, nào có người ra tới chơi ngày đầu tiên liền quăng ngã thành như vậy."
Hoài Giảo hừ một tiếng, tiếp tục vịn thang lầu đi xuống.
Trác Dật che ở trước mặt cậu, đi theo cậu lùi lại một bước, cười nói: "Muốn tôi cõng không?"
Hoài Giảo không biết có phải hắn nói đùa hay không, nhưng cậu liền trực tiếp từ chối: "Không cần."
"Thật sao? Tôi thấy cậu đi đường rất khó khăn." Hắn ngước nhìn khuôn mặt Hoài Giảo, nhận xét: "Giống như một bà già."
Thật sự rất giống một bà già, hơn nữa còn bị làn đạn chọc ghẹo, Hoài Giảo giận sôi máu, cậu đã đủ xui xẻo còn có người muốn cười cậu, tại sao lại có người xấu xa như vậy !
Trác Dật còn dùng vẻ mặt trêu chọc mà nhìn cậu, tựa hồ đã chọc cậu xong, đang chờ phản ứng của cậu.
Hoài Giảo khó chịu đến mức cau mày, tức giận nói với hắn: "Nếu cậu thật sự muốn cõng tôi trên lưng, hiện tại cậu có thể xoay người ngồi xổm xuống, mà không phải để đầu gối của tôi đau sắp chết còn ở nơi này hỏi hỏi hỏi."
"Cậuchưa từng có bạn gái sao?"
Trác Dật sửng sốt một chút, "Hả?"
"Không có, ta không có giao quá." Ngày thường nhìn cà lơ phất phơ, một bộ phong lưu hoa tâm người, nghe Hoài Giảo tức giận lời nói, tựa hồ không nghe hiểu, còn đứng đứng đắn đắn mà đáp lại cậu.
Hoài Giảo: "......"
? Chết tiệt, như thế không thấy như vậy.
Trác Dật thấy Hoài Giảo trên mặt lộ ra vẻ khó tin, vừa tức vừa khó hiểu, liền hỏi: "Cậu hỏi cái này làm gì? Tôi có bạn gái hay không thì có liên quan gì?"
Hoài Giảo: "Hiểu đều hiểu."
Trác Dật: "?"
Thấy Trác Dật nhíu mày vẻ mặt tò mò không được giải đáp, Hoài Giảo mím môi im lặng, muốn chọc tức người ta.
Cậu đến bây giờ tâm tình mới tốt lên một chút.
"Không phải, ngươi......" Trác Dật còn muốn hỏi, không chờ mở miệng đã bị Hoài Giảo đánh gãy.
Hoài Giảo nói: "Cậu còn không mau cõng tôi."
Đề tài thay đổi quá nhanh, Trác Dật lại sửng sốt.
"Quay người lại." Hoài Giảo khóe miệng nhếch lên, trên má lộ ra một cái lúm đồng tiền đáng yêu, nói: "Mau ngồi xổm xuống đi, bà già này hiện tại muốn cậu cõng."
Trác Dật thật đúng là nghe lời cậu, ngoan ngoãn ngồi xổm xuống, đưa lưng về phía người nọ.
Hoài Giảo trực tiếp nhảy lên người hắn, mà hắn giả bộ cố ý bị đè nặng, Trác Dật vì đỡ cho cậu nhảy suýt chút nữa ngã xuống, hắn kêu lên một tiếng, nói: "Này, cậu bao nhiêu cân? Sao mà nặng như vậy!"
Hoài Giảo nói: "Ta nhẹ tựa lông hồng, làm sao nặng được?"
"......" Trác Dật cõng một mảnh lông chim sau lưng đi xuống, hắn chỉ hừ một tiếng mà không phản bác.
Thấy người ta ngoan ngoãn như vậy, Hoài Giảo cảm thấy ngượng ngùng khi không giải đáp tò mò, nằm trên lưng Trác Dật, giải thích cho hắn những gì mình vừa nói: "Ai đã từng có bạn gái đều biết khi muốn lấy lòng bạn gái, nên trực tiếp làm điều đó thay vì hỏi cô ấy trước là người ta muốn hay không."
"Nếu như cậu hỏi trước, tôi như thế nào không biết xấu hổ dám nói muốn."
Trác Dật nghe hiểu, gật gật đầu bừng tỉnh nói: "Thì ra là như vậy."
Nghe thấy Hoài Giảo tự đắc hừ một tiếng, hắn suy nghĩ một chút, đột nhiên hỏi: "Chờ một chút, làm sao cậu biết cái này, trừ Hình Việt bọn họ ra, cậu đã từng có bạn gái?"
Hoài Giảo:......
"Tôi đọc nó trên mạng."
"Nga." Trác Dật nghe vậy ngậm miệng.
Cầu thang từ lầu hai lên lầu một không dài cũng không ngắn, Hoài Giảo hiển nhiên rất hưởng thụ được người cõng, đặc biệt là tối hôm trước người cõng cậu đã chọc ghẹo cậu.
Trác Dật đều cõng người ta đến lầu một, mới muộn màng ý thức được cái gì, "Không phải, ta cảm thấy có gì đó không đúng."
Trác Dật buông lỏng hai tay đang ôm đầu gối, hắn nói: "Cậu lại không phải bạn gái của tôi, tại sao tôi phải nghe lời cậu?"
Hoài Giảo thầm nói, không phải anh đã đề nghị trước sao, rõ ràng là anh muốn cõng tôi mà. Nhưng hắn sợ Trác Dật nổi giận sẽ ném hắn xuống, cho nên nói: "Tôi mặt dày, để cho cậu cõng."
Trác Dật "Phốc" mà cười ra tiếng.
—— nam nhân thúi, được tiện nghi còn khoe mẽ
—— Anh ta da mặt thật dày, tôi không tin, hay là gọi tôi là chồng thử xem?
—— Kiều Kiều thật giỏi nga dăm ba câu đã khiến người khác nghe lời , lại cõng lại ôm, cảm giác thực không đơn giản
—— bổn bảo nguyện xưng là, xử nam sát thủ ——
——Tên hay, tôi nghĩ nó rất hợp với vợ tôi, xử nam này sẽ khiến vợ tôi phải lòng ngay từ cái nhìn đầu tiên
Hoài Giảo xem làn đạn xem đến mặt đỏ tai hồng:......
Không cần tùy tiện đặt cho người ta những biệt danh kỳ quái a hệ thống đều mặc kệ sao!
Hệ thống: 【? 】Trước khi cậu tức giận tôi đều phải cảm thấy bọn họ nói có lý.
Trác Dật cõng người đi tới ghế sô pha trong đại sảnh. Hoài Giảo đang bị làn đạn tấn công đến hai tai đỏ bừng vì xấu hổ, xung quanh "Ai da ai da" thanh âm nổi lên bốn phía, cậu mới hồi phục tinh thần lại.
"Làm sao vậy? Hai người sao vậy? Mới sáng sớm đã treo trên lưng rồi." Người lên tiếng là một cô gái tóc ngắn ngang vai tên Tần Lệ.
Hoài Giảo thấy ngoài Lục Văn còn có một cô gái khác cũng đang cười, vội vàng xuống khỏi lưng Trác Dật, giải thích: "Hôm qua tôi bị ngã......"
"Tàn phế?" Hình Việt thanh âm từ cách đó không xa, ở phía sau truyền đến.
Hắn hình như cũng vừa mới xuống lầu.
Hoài Giảo nói chuyện thanh âm dừng một chút, quay đầu nhìn Hình Việt, cậu không xác định có phải hay không thấy được Hình Việt dị thường lạnh lùng biểu tình, bởi vì người này bình thường rất lạnh lùng.
Hoài Giảo không nói chuyện, Trác Dật liền thay cậu nói: "Tôi xem chân cậu ấy đau, cho nên nói cõng cậu ấy xuống."
Hình Việt không đáp lại Trác Dật, mà là dùng đôi mắt sắc lạnh kia nhìn chằm chằm Hoài Giảo nói: "Đau đến đi không nổi?"
Cẩn thận nghe xong những lời này, ai cũng có thể nghe ra một chút không thể hiểu được ghen tuông. Chỉ là bản thân Hình Việt hoàn toàn không nhận ra.
Rõ ràng là có điều gì đó không ổn giữa bầu không khí của hai người họ.
Đặc biệt là tính tình nhìn sơ có vẻ tốt tính Hoài Giảo, cau mày và quay đầu sang một bên.
Cuối cùng vẫn là Lục Văn giải vây, hắn tựa hồ ở trong vòng nhân duyên thực tốt, chỉ vài ba câu liền điều tiết không khí.
......
Mọi người còn chưa ăn sáng, trong tủ lạnh biệt thự còn có nguyên liệu nên hai cô gái xung phong đi nấu cơm.
Hoài Giảo cảm thấy không khí mấy nam sinh ngồi trong phòng khách rất quái lạ,muốn trốn vào phòng bếp.
Nhưng đi cùng nhóm nữ sinh cũng không tốt lắm, chỉ có thể lấy cớ đi vệ sinh lẻn vào hậu viện.
Cậu đi loanh quanh không có mục đích, trò chuyện với hệ thống trong khi đi về phía hẻo lánh của sân sau.
Không biết đi bao lâu, mãi đến tận tầm mắt hiện ra một căn nhà gỗ xa lạ, ở góc hậu viện, cùng toàn bộ biệt thự ngăn cách.
Ngôi nhà nhỏ và tồi tàn nằm trong mảnh sân sau đầy cỏ dại. Khi cánh cửa được đẩy ra, lớp bụi bẩn tích tụ lâu ngày bên trong tràn ra ngoài khiến Hoài Giảo ho khan vài tiếng.
Làn đạn đã có người ở nhắc nhở cậu không được xông vào, Hoài Giảo đã xem rất nhiều phim kinh dị, cậu đương nhiên biết trong phim kinh dị, không hiếu kỳ mới là cách duy nhất để bảo vệ mạng của mình.
Chỉ là hệ thống rõ ràng nói cho hắn biết, bên trong không phát hiện nguy hiểm, hơn nữa còn là ban ngày, Hoài Giảo liền mặc kệ buông lỏng một chút lòng hiếu kỳ.
Căn nhà gỗ thực sự rất nhỏ, bên trong chất đống đồ lặt vặt, tiến vào hai bước liền không thể đi lại. Phía trước hai bên trái phải đều có giá gỗ, trên đó bày một ít gỉ sắt bụi bặm dụng cụ, chai lọ thủy tinh trong suốt cùng ống nhựa vân vân. Hoài Giảo lật vài cái, thật sự nhìn không ra những công cụ đó dùng để làm gì.
Giữa kệ có một cái bàn, trên bàn còn có đồ lặt vặt, còn có hai ngăn kéo có khóa.
Hoài Giảo lôi kéo không kéo ra được, quay đầu lại cũng không tìm được chìa khóa hay thứ gì nên đành bỏ cuộc.
Trước khi tiến vào, cậu vốn tưởng rằng có thể tìm được chút manh mối liên quan đến cốt truyện chính, nhưng cậu chỉ tiến vào làm cho bản thân ngoại trừ bị tro bụi bao phủ, cũng không thu được gì.
Hoài Giảo hắt hơi mấy lần, nhưng không phát hiện ra gì, liền che miệng bịt mũi bước ra ngoài.
Cậu cho rằng những người trong biệt thự đều ở trong sảnh ở tầng một.
Cho nên khi cậu đột nhiên quay đầu lại, nhìn thấy có người đứng ở cửa túp lều, tim đập thình thịch, suýt chút nữa kinh hãi kêu lên.
Hoài Giảo sắc mặt nhất thời tái nhợt, cậu còn tưởng rằng mình lại gặp phải thứ gì bẩn thỉu. Chỉ là khi nhận ra người đứng trước cửa là ai, cậu cũng không có thở phào nhẹ nhõm.
Hình Việt dựa vào cửa nhà gỗ, cũng không biết nhìn cậu bao lâu.
Hoài Giảo thực ra có chút sợ Hình Việt, đặc biệt là giờ phút này vốn là sợ tới mức không nhẹ. Chỉ có một vài cuộc trò chuyện giữa hai người đều không thân thiện vui vẻ gì, thế cho nên Hoài Giảo nhìn đến Hình Việt, phản ứng đầu tiên là rời khỏi đây trước lại nói.
Cánh cửa gỗ chật hẹp chỉ vừa một người có thể ra vào của căn nhà gỗ, lúc này đã bị người ta gắt gao chặn lại, Hoài Giảo không dám kêu người tránh ra, đành xoay người chen ra ngoài từ Hình Việt bên cạnh mà đi.
Chỉ là cậu đã bị chặn lại trước khi cậu có thể hành động.
Hoài Giảo cảm thấy ngột ngạt khi đứng trước Hình Việt với vóc dáng cao lớn của hắn, đặc biệt là khi hắn nhìn xuống mọi người từ trên cao.
Quai hàm sắc bén của hắn hơi nhếch lên, lộ ra vẻ bình tĩnh cao lãnh, trên mặt không có biểu tình gì, chỉ là tùy ý liếc Hoài Giảo một cái.
Hoài Giảo không khỏi lui về phía sau một bước.
Một giây sau, Hoài Giảo nhìn thấy sắc mặt người trước mặt thay đổi.
Hình Việt như là bị hành động Hoài Giảo lui về sau làm cho khó chịu, hắn tiến lên một bước, thanh âm như phát ra từ kẽ răng, lạnh lùng ép hỏi: "Cậu đang trốn tránh tôi?"
EDIT: KHOAI DẺO
Tên của bé Hoài Giảo còn được dịch là Hoài Kiều hoặc nói lóng sang là kiều kiều, làn đạn trong livestream toàn gọi bé là Kiều Kiều là do vậy đó.
Chó Hình Việt ghen rồi, ông này là mẫu mỏ hỗn xì tin nè, lúc sau còn dọa bé khóc nữa cơ. ><
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com