Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

C161,162: Mình là bạn thân nhất của cậu ấy


Giằng co mãi. vẫn là Vũ Minh Thiên không muốn đi.

"Mình van cậu đấy, được không?" Đôi mắt kinh hãi của Quách Vân cơ hồ sắp rơi lệ đến nơi. "Bọn mình đi thôi, hôm nào lại quay lại nhìn, được không? Nếu còn tiếp tục đứng đây, e là một chốc bảo vệ đến đây tóm luôn cả hai đứa. Minh Thiên! Anh Minh Thiên! Vũ thiếu gia! Cậu Thiên ạ...!"

Vũ Minh Thiên rốt cuộc nghe không nổi nữa xoay người đẩy Quách Vân một cái, khiến cô xuýt ngã.

Quách Vân này là bạn tốt lâu năm của anh, tính tình dù ngay thẳng, nhưng khổ nỗi, là người nhưng nhát còn hơn cún nhỏ, đụng cái chuyện gì gan lại rất nhỏ.

Điển hình là cô rất sợ ai đó giận mình, chỉ cần họ lớn tiếng, cô đều nhượng bộ, thân là một luật sư, nhưng cái gan quá nhỏ, rõ ràng không đúng với nghề chút nào. Quá mâu thuẫn.

Thấy cô bị mình đẩy suýt ngã, Minh Thiên vội vàng đỡ cô trở lại, "xin lỗi, mình không cố ý đẩy cậu đâu....Haizzz..." Minh Thiên thở dài, "được rồi, đi thôi."

Quách Vân không những không giận Minh Thiên, cô nắm lấy tay anh kéo đi, chân như giẫm trên phong hỏa luân nhanh chóng vọt vào thang máy, miệng lầm bầm " đi nhanh đi, tự nhiên kéo mình đi nhìn rình người, mình là luật sư á, cậu muốn biến mình thành kẻ trộm à."

Nói rồi, Quách Vân kéo bàn tay của Minh Thiên đặt lên ngực trái của cô, tự nhiên hơn cả tự nhiên, nói, "xem này, nghe nhịp tim mình xem, sợ đến nỗi mà đập thình thịch như trống luôn ấy."

Minh Thiên bị kéo tay chạm vào nơi mềm mềm kia của Quách Vân, giật thót, rụt tay về, kí đầu cô một cái, anh nghiêm giọng, "này, cậu là con gái đấy, sao tùy tiện thế, có biết tay mình vừa chạm cái gì của cậu không thế. Cái cô này."

Quách Vân bị anh kí đầu, mặt nhăn nhó vì đay. "Chạm cái gì chứ? Nghe tim tớ đập thôi mà."

" Được rồi, đừng nhao nhao nữa." Tay Minh Thiên đút vào túi quần, nhắm hai mắt lại, anh dựa vào tường thang máy, thoạt nhìn còn soái hơn cả siêu mẫu nam tạo hình cool ngầu trên tạp trí thời trang Man. Anh nói, "Vân à, tối nay đi uống rượu cùng mình không?"

" Uống rượu? Cậu lại muốn uống rượu? Nếu để dì biết mình lại uống rượu với cậu, mình sẽ xong đời luôn á.." Quách Vân ngao ngán nói.


Minh Thiên đưa tay bịt miệng Quách Vân lại, nói: " Bổn thiếu gia hôm nay coi như thất tình, không uống rượu, thì còn có thể làm gì?"

Quách Vân tránh thoát khỏi tay Minh Thiên, suy nghĩ một chút, nói: "đâu nhất thiết thất tình thì phải uống rượu, còn có rất nhiều chuyện để làm mà, thí dụ như cậu có thể lấy bi thương hóa động lực, lấy bách khoa toàn thư ra, đọc thuộc lòng 100 lần, không thì lấy tài liệu toán học dạng khó nhằn phải dùng đến IQ của Merry cusch mới có thể giải được rồi giải đi, làm phong phú bản thân. cố gắng phấn đấu thực hiện...."

Miệng lưỡi Quách Vân còn chưa trơn tru xong, Minh Thiên đã kí đầu cô cái nữa.

Quách Vân đau nhăn mặt, đừng ra xa cách cả mét khỏi Vũ Minh Thiên. Cô làu bàu, "tên khốn này, sao kí đầu mình hoài thế, kí hoài, sẽ ngu đấy."

"Cùng mình đi uống rượu." Minh Thiên lặp lại lần nữa, đợi cửa thang máy vừa mở, liền kéo Quách Vân đi khỏi bệnh viện, ngồi lên xe, rồi lái như bay đến một quán bar.

.....

Đợi đến khi ra khỏi quán Bar kia, Minh Thiên đã say mèm chẳng còn biết trời trăng mây gió. Đến nói cũng lộn xộn mê sảng...

May mà Quách Vân nhìn xa trông rộng, Minh Thiên lúc ngồi ở quầy, từng ly từng ly rượu mạnh nốc vào, còn cô suốt cả quá trình chỉ trung thành với Nutri strawbetty vị dâu tiếp khách.

Cho dù Minh Thiên chê cô nhát cáy, nói cô sợ rượu, cô cũng kệ, cô chính là thích Nutri strawbetty vị dây đấy. Ai có ý kiến?

Quách Vân đỡ Minh Thiên say khướt vào xe, mệt vã cả mồ hôi. Cô nhìn anh ngồi trên ghế phụ, có chút không đành lòng, việc gì phải khổ sở thế cơ chứ.

Chuyện của anh và Phi Nhung, cô vừa về nước thật cũng không nghe nhiều, nhưng với những gì cô biết vài ngày gần đây, xem ra là anh chàng Minh Thiên này đơn phương người ta, cũng giống như bản thân cô đơn phương yêu anh vậy...

Rõ là....

Quách Vân thở dài, nhìn bộ dạng này của Minh Thiên nếu đưa y về Vũ gia, thật không biết náo thành cái dạng gì luôn.

Vẫn là nên tìm khách sạn còn hơn.

Cô lái xe một vòng, rốt cuộc cũng tìm được một khách sạn, khó khăn đỡ Minh Thiên vào gian phòng, để cho cái tên sâu rượu kia phịch lên giường.

Mệt chết cô mà. Ai bảo cô lại làm bạn thân với hắn cơ chứ?

Trên giường, Minh Thiên lại không một chút ý thức lẩm bẩm, "khốn kiếp....mình thật sự rất thích cô ấy....thật sự rất thích..."

Quách Vân nghe Minh Thiên nói, có chút thắt lại trong tim, cô nén cái khó chịu kia lại, chép miệng nói, "chậc...chậc...còn giả bộ tình thánh với mình làm gì? Cậu thích người ta, sao không ra sức mà theo đuổi người đi? Cứ gãi không đúng chỗ như thế? Cậu xem, quan hệ của mình với bạn đồng nghiệp trong công ty mình còn thân mật hơn cả quan hệ của cậu và cái cô.....Phi Nhung gì đó á!"

" Cô ấy không thích mình....từ đầu đến cuối, cô ấy vốn chỉ coi mình giống như một người bạn bình thường của cô ấy." Minh Thiên buồn rầu nói, " Vân à, cậu cũng thấy đấy, hai người họ quay lại rồi."

Quách Vân che mắt, "đừng hỏi mình, mình chẳng biết gì đâu."

" Bọn họ quay lại rồi, Nhung Nhung đã dọn về đại trạch Nguyễn gia, Mạnh Quỳnh ngủ cùng Nhung Nhung, hắn ta còn hôn cả Nhung Nhung. Mình thấy hắn ngày nào cũng ôm Nhung Nhung. hắn sắp được tha thứ rồi."

Minh Thiên đưa tay che ngang tầm mắt, "khốn kiếp, mình ngay cả cơ hội ở bên cạnh cô ấy cũng không có."

Quách Vân ài một tiếng, ngồi xuống bên cạnh Minh Thiên, nói: "Được rồi, con người vốn là như vậy mà, cũng không phải cậu muốn cái gì thì sẽ được cái đó đâu. Hầy, cậu xem, giống mình này, thầm yêu một chàng soái ca kia, muốn nói lời yêu với anh ta, mà có dám đâu. Cậu nên bỏ qua đi." Lời Quách Vân đầy ẩn ý, cô nói đến đây, liền đứng dậy muốn đi.

Ai mà ngờ, Minh Thiên như phát điên nhào lên dùng sức tóm cô lại, đè bên dưới người anh.

" Áaa...cái tên này, Vũ Minh Thiên, thả mình ra, cậu định làm gì? Muốn ăn tươi mình hả, buông ra ngay." Quách Vân cả kinh, giãy dụa muốn thoát khỏi khống chế của Minh Thiên.

Tên ma men đáng sợ này...

Quách Vân cắn chặt răng, dùng sức lực toàn thân, hạ quyết tâm, lập tức chuồn.

Một lát sau, "alo, mẹ à....là con đây..."

Quách Vân sắp khóc nói, "con tối nay không về, vâng, đúng ạ, con tối nay ngủ bên nhà bạn, nghiêm túc, không có gì xảy ra đâu ạ, mẹ yên tâm. Vâng, vâng, con sẽ chú ý an toàn, mẹ ngủ ngon."

Thu điện thoại lại, nhân lúc Minh Thiên không phòng bị, Quách Vân rốt cục tránh thoát khỏi người Minh Thiên một chốc.

Cô chửi, "Cái tên kia, cậu sức trâu à, trong quân đội, xem ra luyện tập cũng không ít ha, vặn đầu mình muốn đứt luôn á, khốn thật, bạn bè cẩu gì, bạo lực!"

Minh Thiên mắt say lờ mờ, lơ mơ nhìn Quách Vân, khổ sở, "Nhung Nhung....Đừng.....đi.."

"Rồi rồi, không đi." Quách Vân phiền não vô cùng, cô chua xót trong lòng, nhưng vẫn phải cố nén vào, ai bảo cô thích anh làm gì chứ? Thật khó chịu khi người mình thích nhìn mình lại ra người khác. Quách Vân mệt mỏi nói, "Biết rồi....không đi, mau ngủ đi."

Nhưng là Minh Thiên lại không yên phận. Nắm tay Quách Vân không cho cô đi.

" Đợi mình để lễ tân đổi phòng kép đi. Này, bỏ tay ra đi, đau chết mình á." Quách Vân gắt lên.

Minh Thiên nhìn Quách Vân, suy nghĩ cũng chả biết là đã bay đến chỗ nào, anh lẩm bẩm, "Vân à, mình sinh ra, đã không thể chọn lựa lối sống cho mình, cậu thấy mình thảm lắm đúng không?"

" Nói nhảm." Quách Vân thao thao nói, "cha mẹ cậu cũng chỉ muốn tốt cho cậu thôi. Họ sinh cậu, nuôi dưỡng cậu, lựa chọn con đường tốt nhất cho cậu, hà cớ gì cậu còn than vãn."

" Cậu không hiểu đâu." Mắt Minh Thiên bỗng đỏ lên, rượu chạy thẳng lên não, anh nói huỵch toẹt, "hơn 20 năm, hơn 20 năm lận đấy, mình đều phải dựa theo ý họ mà làm, mình yêu âm nhạc, muốn chơi đàn dương cầm, bọn họ lạnh lùng cự tuyệt. Mình muốn du học nước ngoài, bọn họ lại bắt mình nhập ngũ, mình muốn ở chung với Phi Nhung, cô ấy chẳng những không đáp ứng, mà cha mẹ mình cũng không đồng ý, còn bắt mình đi xem mắt này nọ."

"... Mình căn bản không muốn thích cô gái nào cả, từ trước đến nay, mình chưa bao giờ nhận được thứ mình muốn, mình còn có thể làm được cái gì nữa."

Quách Vân đứng cách xa Minh Thiên, cô phòng bị còn hơn cả quân của Lữ Bố chống Tào Tháo. Nhìn đến đôi mắt đầy lửa nóng của Minh Thiên, cô co ro nói, "làm cái gì chứ? Cậu mà làm bậy với mình, mình cho cậu ngồi nhà đá bóc giấy in lịch vạn niên luôn đấy."

"Ba mẹ mình xây nên một cái quỹ đạo như tù ngục vậy, bắt mình phải đi theo....nhưng mà..."

Minh Thiên chợt lớn tiếng, "ông đây hôm nay, sẽ vượt rào...."

"Nói thì nói vậy, chú Vũ thật ra cũng không độc tài đến thế đâu, thật ra chú ấy đối với cậu..."

Lời của Quách Vân còn chưa ra khỏi hết miệng, Minh Thiên đã rướn tới, kéo mạnh cô gái lại gần mình, dùng đôi môi lạnh mà chặn môi cô lại...

Trong căn phòng lạnh lẽo thoáng chốc nóng bừng, vang lên một tiếng thét dữ dội....

" Vũ Minh Thiên, Quách Vân này là bạn thân nhất của cậu đấy....đồ biến thái!!!!!"

__

C162: Không phải quá muốn chúc phúc cho anh sao

Lúc Vũ Minh Thiên mở mắt ra, bên ngoài trời đã sáng choang.

Anh mơ mơ màng màng bán ngồi dậy, chỉ cảm thấy bên cạnh có một thứ mềm nhũn, quay đầu sang híp mắt nhìn, là một người.

Quách Vân.

Cả người anh nhất thời chấn động, ký ức mơ hồ sôi trào trong não.

Hôm qua nhìn thấy hình ảnh của Mạnh Quỳnh và Phi Nhung ở bên nhau, anh sắp tuyệt vọng về chuyện có nên theo đuổi Phi Nhung, trong lòng khó chịu cực kỳ, vì vậy nên mới liều mạng uống rượu như vậy.

Trong ký ức, hình như cái cô gái ngốc mang tên Quách Vân này cứ bị anh túm lại, bắt cô bồi anh thì phải.....Vậy....còn sau đó....mình cũng là được cô ấy đưa về khách sạn? Minh Thiên thở ra một hơi, nhuận cổ khô khốc, đưa tay vén chăn toam leo xuống giường.

Nhưng mà, chưa vén chăn lên còn tốt, vén ra rồi, hai mắt anh muốn trợn ngược.

Bên cạnh anh, cả thân thể trắng noãn của Quách Vân phơi phới ra đấy, cô chỉ mặc mỗi đồ lót màu hồng cánh sen. Trên người cô từ cổ cho đến đùi non, khắp nơi đều là dấu hôm, chỗ đậm chỗ nhạt.

Quách Vân nằm đưa lưng về phía Minh Thiên, cô vì chút động tác của anh mà tỉnh lại, nhưng cũng không nói gì.


Nhìn từng mảng đỏ trên lưng cô bạn khác giới thân nhất của mình, Minh Thiên tâm loạn như ma. cái này là.....?

" Cậu tỉnh rồi?" Quách Vân không nhìn Minh Thiên, chỉ nhàn nhạt hỏi.

" Vân à....bọn mình? Tối qua...?" Minh Thiên nói không thành câu.

Quách Vân kéo tấm mền che lại thân thể, từ trên giường ngồi bật dậy, cô nói, " Thiên à, cậu rốt cuộc bị cái gì?"

Minh Thiên bỗng vò đầu, day trán. " Vân, chuyện tối hôm qua, bọn mình....mình có phải mình làm gì cậu rồi không?"

" Làm gì? Cậu nói xem, cậu đã làm gì?" Quách Vân chất vấn, "nhìn xem, trên người mình, cậu còn chỗ nào không cắn...cậu là cún hả?"

Mặt Minh Thiên xám xịt, anh không nghĩ tới mình khi say sẽ điên như vậy, Quách Vân là bạn thân khác giới duy nhất của anh, anh chưa bao giờ nghĩ đến chuyện quá phận với cô.

Anh bình tĩnh hồi lâu mới đưa tay chạm vào lưng của Quách Vân, nói, "cậu ổn chứ, nếu mà....không ấy, mình sẽ chịu trách nhiệm..."

Quách Vân mặc đồ hẳn hoi xong, lại bị Minh Thiên chạm vào, thật sự mất hết tự nhiên giật nảy, "không cần đâu, mình không sao hết."

"Nhưng tối qua, mình thật sự có làm cái kia với cậu....cậu...." Minh Thiên đầy áy náy.

" Không có gì xảy ra hết..." Quách Vân khẳng định xong, khoác thêm áo khoác ngoài, cô lại nói, "mình chỉ bị cậu hôn khắp người thôi, xem như bị cún cắn vậy."

Minh Thiên cứ tưởng tối qua uống say, làm chuyện quá phận, xảy ra quan hệ với Quách Vân, lo sốt vó, nhưng may là không xảy ra cái gì, mới an tâm thở phào, bằng không anh chẳng dám đối mặt với cô.

Nhìn đồng hồ, Minh Thiên mới hỏi Quách Vân. "Vân à, cậu cùng mình đến bệnh viện được không?"


" Không phải chứ, cậu còn muốn đến bệnh viện nữa hả? Thôi đi, cậu đừng có đến đó quấy rầy người ta nữa, không thấy mình là người thừa sao?" Quách Vân có chút kinh hãi hỏi.

" Không phải đâu." Minh Thiên cũng xuống giường thay đồ, vừa thay vừa tiếp lời, "hôm nay, Phi Nhung phải vào phòng phẫu thuật, mình chỉ muốn đến thăm xem sao thôi."

Quách Vân ồ một tiếng, đôi mắt có chút phức tạp, đi vào nhà vệ sinh, cô nói, "mình không đi đâu, mình còn có việc."

"Vậy mình tới đó, cậu về nhà cẩn thận." Minh Thiên nói rồi rời khỏi phòng ngay sau đó. Cũng không biết rằng, khi anh vừa đi khỏi sau đó, thì Quách Vân bên trong nhà vệ sinh, gần như sắp khóc.

Đoạn tình cảm này của cô với anh, có phải là sai lầm rồi không?

Đợi đến khi Vũ Minh Thiên chạy tới bệnh viện, thì Phi Nhung cũng vừa sắp được đẩy vào phòng mổ.

Mạnh Quỳnh ngồi bên cạnh Phi Nhung, chỉ nhìn vẻ mặt căng thẳng của Mạnh Quỳnh thôi, cũng có thể thấy trong lòng anh có bao nhiêu là khẩn trương.

Anh nắm chặt tay Phi Nhung, hết sức tự nhiênaf trấn an cô, "rất nhanh là có thể xong rồi, em dẽ nhìn thấy ngay thôi, nên đừng sợ nhé."

" Em biết rồi, anh bỏ tay em ra trước đi." Phi Nhung nhìn có vẻ còn thả lỏng hơn nhiều so với Mạnh Quỳnh.

Mạnh Quỳnh trầm mặc một lát mới từ từ thả lỏng bàn tay nắm chặt tay cô

Đúng lúc này, Vũ Minh Thiên mới bước tới bên cạnh Phi Nhung, dưới con mắt không chút vui vẻ của Mạnh Quỳnh, nhẹ giọng, "Nhung Nhung, đã lâu không gặp em."

Phi Nhung nghe thấy thanh âm kia, hơi sửng sốt một chút, nhưng rất nhanh liền phản ứng, cười đáp, "là Vũ thiếu sao?"

"Là anh." Vũ Minh Thiên gật gật đầu, cũng không nhìn đến ánh mắt muốn giết người của Mạnh Quỳnh, đoạn nắm tay Phi Nhung, "đã lâu không gặp em, biết em hôm nay phẫu thuật, anh đặc biệt đến thăm em."

Phi Nhung bất giác rụt tay về, "cảm ơn Vũ thiếu có lòng, đợi khi khôi phục thị lực, liền mời anh ăn cơm."

Không cần nói, Minh Thiên liền nghe ra xa cách nhàn nhạt trong lời nói cũng như phản ứng của cô, tim hơi đau xót, anh cười khổ nói: "à, ừ, ăn cơm gì đó, vẫn là để anh mời cho. Em trước tiên yên tâm phẫu thuật dưỡng khỏi bệnh đi."

" Được rồi." anh vừa nghe Minh Thiên nói xong câu này đã lên tiếng cắt đứt. Quay sang vợ mình, anh nhẹ nhàng nói, "Nhung Nhung, bác sĩ đến rồi, nên làm phẫu thuật. Anh ở bên ngoài đợi em."

Phi Nhung không nói chuyện, gật đầu với anh, hít một hơi thật sâu.

Cả đám người Mạnh Quỳnh và Vũ Minh Thiên đều trầm mặc, cứ như vậy mà nhìn Phi Nhung được đẩy vào bên trong phòng phẫu thuật, bảng đèn được bật sáng đỏ lên ba chữ, "đang phẫu thuật."

Mạnh Quỳnh và Minh Thiên cùng ngồi song song trên ghế dài, lâm vào chờ đợi dài đằng đẵng.

Cũng không biết thời gian qua bao lâu, Mạnh Quỳnh mới phá vỡ sự im lặng trầm mặc chết tiệt này bằng một câu nói, giọng anh vô cùng tự tại, "tôi và Nhung Nhung, đã ở chung lại với nhau rồi, anh biết chứ?"

Vũ Minh Thiên nghe ra được ý tứ trong lời nói của Mạnh Quỳnh anh đáp: "mới biết vài hôm trước."

Mạnh Quỳnh còn chưa nói, thì Minh Thiên lại nói tiếp: " Tôi hy vọng Phi Nhung sẽ luôn được hạnh phúc, vui vẻ. Nhưng với Nguyễn tổng anh.....tôi cũng không phải quá muốn chúc phúc cho anh đâu."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com