Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

C179,180: Làm đầu bếp không đơn giản

Nguyễn gia

Phi Nhung ôm con trai đi mua sắm về đến nhà đã là trời tối. Bên trong bếp, Mạnh Quỳnh đang vô cùng bận rộn.

Xem ra, thằng cha đẹp trai này làm thật.

Phi Nhung giao con trai cho Bác Long, sau đó đi thẳng tới ngoài cửa phòng bếp, đứng nhìn Mạnh Quỳnh đang bận việc bên trong.

Lúc này anh đã cởi áo khoác tây trang, cởi cà vạt, chỉ mặc quần tây và áo sơ mi trắng, bên hông có sợi dây lưng cuốn quanh, làm tôn lên vòng eo khỏe gầy đầy quyến rũ của anh. Trên người anh còn khoác tạp dề màu lam, gò má anh tuấn ánh lên tia sáng, mồ hôi trên trán từng giọt từng giọt. Mạnh Quỳnh nghiêng người nhìn cô, khẽ cười một tiếng: "Nhung Nhung, em về rồi, chờ anh một lát, sẽ xong ngay đây."

Phi Nhung thu tầm mắt, quay trở lại bàn ăn.

Cô vừa ngồi không lâu, anh đã bưng mộ đĩa ra, tươi cười nói: "Nhìn trình độ này xem, em đoán là món gì?"

Phi Nhung nhìn chằm chằm thư trong đĩa rất lâu, mới nhíu mày, "đây là....than xào hả?"

Sắc mặt anh lập tức lúng túng, không chút do dự đổ luôn đĩa vào thùng rác. "Anh nấu lại nhé?"

"Chờ chút." cô gọi anh lại, kéo anh ngồi xuống bên cạnh, "anh nghỉ một lát đi."

Dứt lời cô đưa một cốc nước lọc mát lạnh cho anh

Mạnh Quỳnh mang theo vui mừng, đưa hai tay ra nhận lấy cốc nước từ tay cô uống một hớp.


Chà....

Phi Nhung nhìn bộ dạng của anh, lắc lắc đầu, ánh mắt xoay chuyển, nhìn thấy một phần văn kiện, liền cầm lên tỉ mỉ xem.

"Anh đang tìm nhà trẻ cho Mạnh Thiên." anh vội vàng giải thích: "em xem chỗ này thế nào?"

"Mạnh Thiên mới bao lớn? Anh vội làm gì?"

"Thì chuẩn bị trước." anh khẽ ôm cô qua, chân tay có chút lóng ngóng, "nhà trẻ bây giờ, mấy cái có điều kiện tốt căn bản chính là không thể dùng tiền là có thể mua được, chuẩn bị sớm, thì mới an tâm sớm được. Con trai chúng ta, tuyệt không thể có chút ủy khuất nào."

Phi Nhung thở dài, gật gật đầu, lật mấy tờ tài liệu phía sau, vừa nhìn thấy giá tiền nhà trẻ, cả nguồ liền hít khí lạnh, "một năm sao lại đắt như vậy?"

Mạnh Quỳnh cười nói: "Không phải học phí một năm đâu, là một tháng đó."

"Một tháng!" cô suýt rơi con ngươi ra ngoài, "nhà trẻ này không phải là cướp giật đó chứ?"

Mạnh Quỳnh xoa đầu cô, "tiền anh không có thiếu, em đau lòng làm gì?"

Phi Nhung đau lòng nghĩ đến thằng oắt con vừa đưa cho bác Long lúc nãy, cô cười khổ: "đừng nói là, em đẻ ra một cái máy ngốn tiền sống nha...Cái này, em một tháng kiếm tiền cũng không đủ hô hố cho nó nữa."

Mạnh Quỳnh cười một tiếng, lại đứng dậy đi vào nhà bếp làm món chân giò hầm Bắc Kinh.

Anh đi vào bếp rồi, cô vẫn chìm đắm trong con số học phí khổng lồ của nhà trẻ.

Cô lấy điện thoại, mở máy tính.

Bắt đầu tính toán, nào là phí nhà trẻ, bà vú, phí dạy nhà trẻ, ăn ở đi lại, học nọ học kia, du lịch bình thường...

Cô ngồi đằng đó, phát huy đầy đủ tư duy tính toán trên điện thoại, lại tung hoành trên bàn phím máy tính một lúc lâu, mới ra kết quả.

Nhìn đến kết quả con số cuối cùng, hai mắt cô muốn nổ.


"Nhóc con của mình và anh, chính là cái lò đốt tiền sống mà." cô rầu rĩ.

Lúc này, Mạnh Quỳnh lại từ trong bếp đi ra, lại mang một ít đồ giống như để Phi Nhung đánh giá. Cô nhìn cá thu một bên chín, một bên sống trong đĩa, cà chua bị xào thành tương nhão, còn mấy nguyên liệu bỏ chung...." Haizzz." cô thở dài, "để em nấu cho."

Cá sốt cà còn không xong, giò heo hầm Bắc Kinh? Quên đi thì hơn.

Mạnh Quỳnh lúng túng nhìn Phi Nhung
quyết tuyệt đi vào bếp, trực tiếp đóng cửa lại, hiển nhiên không muốn anh nhúng chàm luôn cái phòng bếp.

Anh quay đầu nhìn đến món mình nấu đang đặt trên bàn, nhìn cái vẻ ngoài tệ hại kia, không nhịn được, dùng đũa gắp một miếng cà bỏ vào miệng, ai mà ngờ, đồ mới vào đến lưỡi, liền nôn toàn bộ ra ngoài.

"Rõ ràng là nấu theo thực đơn," anh cau mày lẩm bẩm, "thôi để lần sau lại luyện tiếp."

Anh ngồi bên ngoài rầu rĩ, tưởng đâu nấu được bữa ngon cho vợ, cuối cung lại là vợ nấu, thật là tệ hại.

Thật là làm đầu bếp còn khó hơn anh làm kinh doanh.

Đợi đến khi cô nấu xong bữa tối đơn giản, bụng anh đã đói sôi lên, biểu tình ục ục.

Anh thực mong đợi cơm của cô nấu, mong chờ biết bao lâu, ngay cả bản thân mình cũng quên. Anh cầm đũa lên, lòng kích động dạt dào, từng miếng lại từng miếng không dừng lại được.

"Này, anh ăn chậm một chút." Phi Nhung gõ thành chén của anh, "nhìn anh xem, tướng phàm ăn còn xấu hơn tên ăn xin trên cầu vượt cao tốc á."

Mạnh Quỳnh ngượng ngùng dừng đũa, hồi lâu cười khổ một tiếng nói: "Nhung Nhung, em không biết anh muốn ăn đồ ăn em nấu nhiều đến mức nào đâu."

Phi Nhung nhìn anh một cái, sau đó lại cúi đầu, lùa hai miếng cơm vào bụng,

Hai người trầm mặc ăn xong bữa tối.

Sau khi xong bữa tối, cô sau khi qua chỗ con trai kiểm tra cẩn thận, cô mời về lại giường, thở ra một hơi.

Mạnh Quỳnh từ sau lưng ôm lấy cô, âm thanh trầm thấp đầy từ tính. "Nhung Nhung ngày kia có phải là hôn lễ của Đặng tổng và bác sĩ Lương không?"

"Ừm!" cô ngẩng đầu, "em nghe chị Phương nói, họ làm hôn lễ trên du thuyền."

Mạnh Quỳnh cười nhẹ nhàng, "ừ, Đặng tổng có nói với anh, anh ta dùng tiền thuê một chiếc du thuyền lớn, làm hôn lễ ở đó, sau đó tổ chức party trên thuyền, đưa du khách du lịch vài ngày."

Mạnh Quỳnh có chút sửng sốt, cái này quá xa xỉ rồi. Nhưng nếu ở trên du thuyền thì xa hoa không ai bằng.

Mạnh Quỳnh thấy biểu cảm của cô, liền nói: "Nhung Nhung, đó là chuyện của họ, em sau này nếu thích, anh sẽ không thuê mà đặt hẳn một chiếc du thuyền cho em luôn, nhà chúng ta ba người cùng nhau đi du lịch, chịu không?"

"Xời." cô xí một tiếng, "em không có hiếm lạ, cũng không xa xỉ như vậy."

Cũng chỉ là hôn lễ mà thôi, biết là cả đời người chỉ có một lần, nhưng mà....

Bỏ đi...

Phi Nhung không bàn chuyện với anh nữa, cô đi vào phòng tắm để ngâm nước nóng thư giãn vì có chút mệt mỏi.

Ngâm trong bồn tắm, cả người thoải mái, lại nghĩ đến lời anh nói ban nãy.

Mặc dù nói như thế, nhưng nghĩ lại thì.....

Phi Nhung có chút hâm mộ Lương Minh Phương.

____

C180: Nguyện ý chịu phạt cả đời

Phi Nhung ngâm mình trong bồn tắm nước ấm một lúc lâu, cả người thư giãn, tâm tư liền như bông tuyết bay đầy.

Cô nhắm mắt lại, chìm vào suy tư của bản thân.

Cô hâm mộ Lương Minh Phương, hâm mộ Đặng Đình Phi, càng hơn là hâm mộ chuyện tình yêu của họ.

Tình yêu của Đặng Đình Phi và Lương Minh Phương không có kẻ thứ ba chen chân vào, cho dù xảy ra chiến tranh lạnh một đoạn thời gian, nhưng điều đó lại không ảnh hưởng gì đến tình cảm của họ cả, ngược lại còn biến thành một loại tình thú khác biệt.

Con đường tình yêu xưa nay trong nhân gian thực không dễ đi, nhưng Lương Minh Phương và Đặng Đình Phi đều có thể chống đỡ, vượt qua tất cả cay đắng lẫn khổ sở, để đến bên bờ hạnh phúc. Dù có trăm ngàn bão táp, cũng không sinh lòng buông bỏ nhau.

Hai người họ mới thật xứng đáng được xem là đôi tình nhân tình đẹp nhất, không tỳ vết nhất. Từ tình yêu chớm nở cho đến lúc này, sắp bước vào cuộc sống hôn nhân thật sự, họ vẫn khẳng định đối phương chính là người duy nhất trong cuộc đời.

Từ Lạc lại bỗng nhiên nghĩ đến bản thân mình.

Những lúc ở một mình, cô sẽ nghĩ, anh bây giờ đối tốt với cô như vậy, tim cô là đang để ý và xa cách cái gì?


Nếu đem so sánh với Lương Minh Phương và Đặng Đình Phi, cô mới biết, cái đơn giản mà cô để ý chính là Mạnh Quỳnh là người có tiền án trên mặt tình cảm. Những kí ức về Mạnh Quỳnh từng ở cạnh Lưu Tâm Nhã, thật ra cô trong đầu đôi lúc vẫn luôn nhớ.

Mà mỗi một lần nhớ lại, lại kích thích một lần.

Phi Nhung mở hai mắt, tắm rửa sạch sẽ, mặc áo choàng ngủ vào, đi vào phòng ngủ.

Mạnh Quỳnh đang nằm nửa ở đầu giường, sử dụng máy tính làm ít công vụ ở công ty. Thấy cô tắm xong, anh kéo một góc chăn ra, vỗ vỗ, "Nào, nằm cạnh anh."

Phi Nhung nằm xuống cạnh anh, ngửi được hương thơm nhàn nhạt trên người anh.

Mạnh Quỳnh xử lý một lát, coi như xong công việc, đặt máy tính sang bên cạnh, cả người áp sát vào cô, ghé tới nói: "Chuyện du thuyền, em thật sự không hâm mộ?"

"Không hâm mộ," cô lắc lắc đầu.

"Chuyện đó thật ra cũng không khó với anh." Thanh âm của anh giống như đang dụ dỗ, "Chỉ cần một câu nói của anh, anh nhất định sẽ sắp xếp thỏa đáng cho em."

Phi Nhung lắc lắc đầu, "Cái em muốn, không phải là du thuyền."

"Vậy nói cho anh biết là cái gì?"

Cô nhìn ánh mắt nghiêm túc lại chân tình của anh hồi lâu, nói: "Chuyện hôn lễ tổ chức trên du thuyền khiến em nghĩ đến bác sĩ Lương và Đặng tổng. Hai người họ vẫn luôn thật lòng với nhau, cho đến tận bây giờ, cũng chưa từng có ai đứng ở bên thế yếu trong tình cảm. Vậy Mạnh Quỳnh à.....tình yêu của anh và em thì thế nào?"

Mạnh Quỳnh ngẩn ra một chút, hồi lâu. anh mới cúi đầu, ở trên môi cô hôn chụt một cái, nói: "Anh đảm bảo hai chúng ta bây giờ, tình cảm chính là bình đẳng. Chờ anh trả hết tình cảm anh đã nợ em xong, lúc đó em bỏ ra bao nhiêu, anh cũng sẽ bỏ bấy nhiêu, thậm chí sẽ hơn, được không?"

" Được," cô gật gật đầu, bất giác hít sâu một hơi giống như đang hạ một quyết tâm nào đó, cô nói: "Mạnh Quỳnh, trước kia em không dám hỏi, cũng không muốn hỏi, sợ chán ghét chính bản thân mình, nhưng hiện tại, em muốn hỏi anh vài chuyện, anh có thể thành thật nói cho em nghe không?"


"Có thể." anh không chút do dự, trực tiếp gật đầu trả lời. Anh bây giờ đối với cô đã không còn cái gì phải che giấu.

"Anh và Lưu Tâm Nhã, đã có quan hệ nam nữ lần nào hay chưa?" Lời của cô vừa ra, giống như một xâu đạn trực tiếp quăng mạnh vào lồng ngực của anh.

Anh lắc đầu, "Chưa từng."

"Hứ!!" Phi Nhung khinh thường, "Anh lừa ai, anh và cô ta, từng ám muội lâu như vậy. Không xảy ra quan hệ là chuyện không thể nào. Anh hồi đó thậm chí còn vì cô ta mà bay thẳng đến tận Los Angeles để thăm cô ta. Hai người khi đó lại không ở trong khách sạn gì gì đó sao?"

"Không có thật mà, anh thật không có lừa em." ang ôm chặt cô vào trong ngực, hai người trực tiếp ở cùng một cái mền, cả hai đều gần gũi trong gang tấc, còn có thể nghe được cả tiếng tim đập của đối phương, anh nói: "Nhung Nhung, anh biết Lưu Tâm Nhã kia, cô ta cũng như anh, nếu được người khác yêu thương theo đuổi, liền sẽ không biết quý trọng thứ nắm trong tay. Anh và cô ta thực không có làm cái gì cả, cùng lắm chỉ là nắm tay, ôm hôn chút thôi."

Phi Nhung gật đầu, "Vậy được, nếu anh nói vậy em tạm thời tin anh, nhưng nếu anh để em phát hiện trong vụ này anh có nửa điểm lừa dối em, vậy thì em sẽ ôm vali mang con rời đi."

"Đều là thật." anh vùi đầu vào hõm vai của cô, "Anh nói thật đó, không có nửa chữ nói dối đâu."

Phi Nhung gật gật đầu, lại hỏi: "Vậy em hỏi anh, lúc biết em mang thai con anh, anh nói cho em biết, tự sâu trong tiềm thức anh nghĩ cái gì, là gánh nặng phiền phức hay là...."

"Anh rất vui." anh cắt ngang lời cô, anh chắc chắn nói: "Lúc biết em mang thai, anh thực sự rất kích động, rất vui sướng. Thật đấy!"

"Tại sao?"

Mạnh Quỳnh nghiêm túc trả lời, "Lúc đó, anh không biết niềm vui kia từ đâu mà đến, nhưng hiện tại anh biết rất rõ nó bắt nguồn từ đâu rồi."

Giọng anh trở nên từ tính dịu dàng như ngọn đèn ảm đạm mờ mờ đầu giường, "Lúc đó, anh thực sự đã có cảm giác yêu em rồi, chỉ là anh ngu ngốc, không trưởng thành, hiểu lầm không nhận ra tình cảm của mình đối với em. Làm tổn thương em nhiều lần, ép buộc em rời đi, cho đến khi em đi rồi, anh mới cảm thấy cuộc đời thiếu em là không thể nào."

Phi Nhung nâng mắt nhìn anh, hiển nhiên có chút không tin.

"Anh nói thật đó, lúc em đi rồi, cả căn phòng vắng đi một nửa, anh mới thấy mình nhớ nhung em đến nhường nào." Mạnh Quỳnh vẫn kiên định nói tiếp, "Rồi đến khi biết em mang thai con anh, anh thực sự rất vui, trong tiềm thức cũng nhận ra, lần này, anh nhất định phải truy em lại, em nhất định chỉ có thể là vợ của anh."

Phi Nhung nghe Mạnh Quỳnh lải nhải, cô rốt cuộc cũng từ trong mông lung suy nghĩ dần tĩnh táo lại, cô đấm mạnh vào ngực anh, nhìn gò má anh tuấn của anh, cô chỉ cười nhạt rồi mắng: "Nguyễn Mạnh Quỳnh, tên khốn nhà anh, nếu hôm nay, những lời này là anh nói dối em, em nhất định sẽ bắt anh chịu trừng phạt thích đáng. Cho anh dọn nhà vệ sinh cả tháng."

"Chuyện nhỏ." anh cười đáp.

"Em sẽ bắt anh phải thay tã cho tiểu Thiên cả năm luôn."

"Bình thường thôi. Anh đương nhiên làm được."

Nụ cười trên mặt cô bỗng tăng lên: "em sẽ bắt anh mỗi ngày ăn đồ ăn, là món cá nấu cà do chính anh nấu, ăn đến hết đời luôn."

Nụ cười anh bỗng cứng đờ. Phải một lát sau, anh mới cắn răng rầu rĩ, "...dĩ nhiên, anh sẵn lòng nguyện ý ăn, cũng sẵn lòng để em trừng phạt cả đời..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com