Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

C181,182: Du thuyền xa hoa khởi hành


Bệnh viện X.

Ông cụ Trần nằm trong giường bệnh, lúc này dần tỉnh lại.

Trần Phong ngồi một bên, vừa thấy động tĩnh của ông cụ liền kích động. "Ông nội, ông tỉnh rồi."

Cổ họng ông cụ cực kỳ khô khan, giọng khản đặc, "Nước...."

Trần Phong vội rót nước ấm, đưa cho ông, nhìn ông khó khăn nuốt nước xuống. Ông cụ Trần uống nước xong, thoải mái một chút, mới đảo mắt nhìn hết một lượt, không vui hỏi: "Cái thằng súc sinh kia đâu rồi?"

"Cha." Ba của Trần Kiệt hai tay xoắn chặt vào nhau, nhìn ra nội tâm hết sức khẩn trương lẫn bất an, "Tiểu Kiệt, vợ con đã đưa nó đi trị liệu rồi."

"Vậy là, nó thật sự bị tâm thần." Ông cụ mệt mỏi nói.

Ba của Trần Kiệt hô hấp cứng lại, một lúc lâu mới khổ sở, gật đầu thừa nhận, "Nó trước đây vẫn ổn....chỉ là, gần đây bị kích động quá, bệnh liền phát."

Ông cụ Trần nghe xong, mệt mỏi nhắm mắt lại. Trần Kiệt đích thực là cháu trai của ông, nhưng hắn lại không có một chút năng lực nào, không biết kiếm tiền thì thôi, nhưng sài tiền thì không ai địch lại, đã vậy còn không dẫn dắt nổi Trần thị, có thể nói, hắn tồn tại không khác giống sâu gạo là bao.

Hiện tại thì hay rồi, đã sinh lòng đố kị, còn ra tay làm người nhà bị thương, căn bản là hết thuốc chữa.


Hồi lâu, ông cụ Trần lại mở mắt, đôi mắt tràn đầy kiên định nói với cha của Trần Kiệt, "Được rồi, nếu đã vậy, thì anh nên đưa con trai anh vào một bệnh viện tốt nhất, tìm bác sĩ nổi tiếng chẩn bệnh và chăm sóc cho nó thật tốt. Nếu bệnh nó chưa thuyên giảm, thì đừng ra ngoài nữa."

Cha của Trần Kiệt nghe lời này của ông cụ, cả người giật mình không thể tin.

Cái này chính là muốn con trai của ông, cả đời ở trong bệnh viện tâm thần sao chứ?

Ông cụ Trần giọng trầm trầm, "Anh đến giờ còn không biết con trai anh thế nào, nó phát bệnh đến ông nội nó, nó còn đánh đến phải nhập viện, bây giờ nếu bệnh nó không khỏi, sớm muộn gì, cũng lại gây đại họa. Anh và vợ anh, hai người liệu săn sóc nó cho tốt." Ông cụ mệt mỏi, hai mắt lại nhắm nghiền, "Được rồi, ta chỉ nói có vậy, ta rất mệt, tất cả đều ra ngoài đi."

Người thân tất cả đều ra ngoài. Trần Phong rời đi sau cùng, trước khi anh rời khỏi, ông cụ Trần vỗ vỗ tay anh, nói: "Tiểu Phong, tất cả đều trông vào con, đừng khiến ta thất vọng, người như ta, một chân đã đạp quan tài, còn lại một chân chỉ mong, con cháu sống hạnh phúc, an nhàn một đời, vậy nên, toàn bộ Trần gia, ta mong con có thể an bài tốt."

"Nhất định ạ." Trần Phong nghiêm túc gật đầu, "Con biết, ông nội đã đồng ý cho hôn nhân của con, cũng là tin tưởng con rồi, lòng tốt của ông, con sẽ không phụ."

Ông cụ nghe vậy, tùy ý phất tay để Trần Phong ra ngoài. Lúc anh ra ngoài, Lộ Hà đã chờ bên ngoài rất lâu, tâm trạng còn thấp thỏm không yên.

"Chờ anh lâu rồi đúng không?" Trần Phong xoa đầu bạn gái, "Nào, anh đưa em về."

Cả hai cùng đi vào thang máy.

"Anh à, như vậy là em có phải qua cửa rồi không?" Lộ Hà không kìm được hỏi Trần Phong ngay khi cửa thang máy vừa khép lại.

" Đồ ngốc, nếu không qua cửa, anh tốn công như vậy, suýt nữa bị đuổi khỏi nhà, thì sao có thể đứng cùng em ở đây." Trần Phong đắc ý nói.

Lộ Hà kích động, ôm lấy người đàn ông ưu tú của cô, "Tên đẹp trai này, anh thật là khiến em yêu thích quá rồi."

Trần Phong miệng cười tươi, hôn lên trán Lộ Hà một cái, "Dĩ nhiên, anh sẽ còn khiến anh thích hơn khi ở trên giường đấy.''

"Lưu manh không cần bằng cấp." Lộ Hà véo hông anh một cái, rời khỏi anh đu trước, ngay khi cửa thang máy vừa mở.


Trần Phong lắc đầu mỉm cười đuổi theo Lộ Hà. "Này, đợi anh."

....

Hai ngày sau, rốt cuộc cũng đến hôn lễ của Lương Minh Phương và Đặng Đình Phi.

Chiếc du thuyền xa hoa xuất hiện trong sương sớm thật hoành tráng, sang trọng.

Mạnh Quỳnh dẫn vợ và con trai tời bến tàu, vừa đến đã thấy trên boong tàu, hai bóng người phất tay với hai bọn họ.

Mạnh Quỳnh và Phi Nhung nắm tay nhau, ôm con trai theo sự chỉ dẫn của thủy thủ từng bước đi lên bậc thang của du thuyền.

Phi Nhung vừa đi, bất giác quay lại hỏi Mạnh Quỳnh: "Mạnh Quỳnh, lần này đi cũng mất 2,3 ngày. Công ty thực không có việc gì chứ?"

Mạnh Quỳnh cười nhẹ nhàng nói: "Yên tâm, công việc anh xử lý phần lớn xong hết rồi, còn lại anh giao cho Hoàng Hiếu và Thu Lan. Họ tăng ca, anh tăng lương, hợp lý!"

Phi Nhung nhíu mày.

Cái thằng cha lắm tiền này. Thật là...

Mạnh Quỳnh tưởng Phi Nhung chưa yên tâm lại nói: "Không sao đâu, anh có gì sẽ xử lý công vụ qua video từ xa." Anh ôm người sát vào mình, lại nói: "Em cứ yên tâm dự hôn lễ, mọi thứ anh lo hết rồi."

Phi Nhung lúc này mới yên tâm, sóng vai Mạnh Quỳnh bước chính thức lên boong tàu của du thuyền.

Thủy thủ trưởng cho người sắp xếp phòng cho gia đình Mạnh Quỳnh một căn phòng giáp gần boong tàu.

Bên trong phòng rất xa hoa, có một giường đôi đặt nệm vô cùng mềm mại, còn có thể từ đây thông qua cửa sổ nhìn ra được mặt biển xanh lam bát ngát bên ngoài.

Phi Nhung nhìn khắp căn phòng, thật là xa xỉ mà, Đặng Đình Phi kia quả là có tâm.

Nguyên cái Du Thuyện cực phẩm như vậy, phải chi bao nhiêu chứ?

Cô còn đang mải nghĩ, chợt một bàn tay ấm áp vỗ vai cô, "Nhung Nhung, đã lâu rồi mới gặp."

Phi Nhung quay lại phía sau, "Chị Phương!"

"Ừ, lâu quá rồi." Lương Minh Phương cười vui vẻ.

Thật lâu mới gặp lại, Lương Minh Phương lúc này khá mặn mà, tròn đầy đặn hơn trước kia một chút, trước kia, cả người thon gầy, hiện tại tròn, da cũng trắng mịn nhẵn nhụi không ít, nhìn thôi cũng khiến người khác giới nổi tâm tư. Xem ra, Đặng tổng kia chiều vợ cực kỳ.

Phi Nhung ôm Lương Minh Phương, tươi cười nói: "Chúc mừng chị, chúc mừng hôn lễ xa hao trên du thuyền của chị và Đặng tổng."

"Ừ, tôi cũng bất ngờ lắm." Lương Minh Phương cười mãn nguyện tít cả mắt, "cứ tưởng là mơ ấy, nhưng mà hôn lễ trên du thuyền xa hoa thế này, lại có thật."

Hai cô gái tán dóc với nhau, cũng không để ý, chiếc du thuyền dần rời cảng tiến ra khơi xa....

____

C182: tình yêu như bầu trời đầy sao

Sau khi gặp lại, lại tán chuyện một hồi, Lương Minh Phương được Đặng Đình Phi dẫn đi trước, chuẩn bị cho việc hôn lễ.

Đợi sau khi hai vợ chồng Đặng Đình Phi đi xuống tầng dưới rồi, Mạnh Quỳnh mới ôm con trai đi vào, "Nhung Nhung, có đói không? Anh đi nấu đồ ăn cho em và con."

Phi Nhung đang định gật đầu, chợt nhớ đến món cá thu sốt cà trong đĩa hai ngày trước Mạnh Quỳnh nấu cho cô, tự nhiên bao tử lại khó chịu, "Thôi, không cần đâu, anh lấy cho em một ít đồ ăn nhẹ ở phòng ăn là được. Anh nhất định, đừng có nấu cơm nha."

Vẻ mặt anh bất giác có chút lúng túng, đáy lòng anh rất muốn biện hộ cho tài nấu nướng của mình: "Nhung Nhung, trình độ nấu ăn của anh....thật sự dở đến vậy sao?"

Phi Nhung do dự một lát, "Anh trong lòng còn không tự hiểu hả?"

Mạnh Quỳnh vẫn cố chấp mạnh miệng, "Anh cảm thấy cũng bình thường mà, mấy hôm trước không phải, anh còn là thịt viên chiên cho em sao? Mùi vị không tệ đúng không?"

"Hả...cái đó.." cô ấp úng, ho khan một tiếng. "Em quăng rồi."

Mạnh Quỳnh thở dài rốt cục hiểu được trình độ nấu nướng của mình dở tệ đến mức nào, "Em quăng cho cún ăn rồi hả?"

"Không có, cún nó không ăn luôn."

Lời này của cô như đao trực tiếp đâm anh một đao.

Mạnh Quỳnh chịu đả kích, rốt cục thở dài, "Thôi vậy, từ giờ vẫn là để em nấu thì hơn.''

Dứt lời anh giao con trai vào tay vợ mình, bất lực rời khỏi phòng đi lên tầng trên.


Phi Nhung ôm con trai, nhìn theo bóng lưng ba của thằng nhóc, trong lòng cũng là bất đắc dĩ.

Thịt viên chiên của anh hôm trước làm cho cô, nếu không có tên gọi, cô lại còn tưởng là đạn bi của thời chiến quốc. Vừa cứng vừa đen cháy, đáp chó, không khéo cho còn bị đau.

Nhìn mà khiếp.

Trên tầng, anh lủi thủi đi lên tới tầng 5, là nhà ăn lớn.

Bên trong phòng ăn này rất lớn, bởi vì cả du thuyền được Đặng Đình Phi bao trọn, nên khách bên trong cũng ít, nên có hơi trống vắng. Nhân viên ở đây du là đang trong giờ làm việc, nhưng lại có chút tùy ý lười biếng.

Mạnh Quỳnh vừa đi mấy bước, mắt đảo một lượt đã nhìn thấy hai bóng người ngồi bên bàn ăn.

Là Vũ Minh Thiên và một cô gái.

Vũ Minh Thiên hiển nhiên cũng nhìn thấy anh ở đối diện đi tới. Anh có chút khó chịu, nhưng vẫn tỏ thái độ, "Nguyễn tổng, lâu rồi không gặp."

"Chào." Mạnh Quỳnh miễn cưỡng vươn tay ra bắt tay với Vũ Minh Thiên mắt nhìn đến cô gái ngồi cùng, "bạn gái anh à?"

"Không, là bạn thân của tôi, cô ấy là Quách Vân." Vũ Minh Thiên thẳng thắn giới thiệu.

Mạnh Quỳnh cười cười, lại hỏi: "Anh cũng tham dự hôn lễ?"

"Ừ, là Đặng tổng mời." Biểu tình trên mặt Vũ Minh Thiên nhàn nhạt, khiến người ta khó có thể nhận ra cảm xúc chân thật của anh, "Nguyễn tổng và Phi Nhung cùng đi sao?"

Mạnh Quỳnh vừa nghe Vũ Minh Thiên nhắc đến vợ mình, trong lòng dấm lại trào lên, điện áp thấp cũng đến, "Ừ, tôi đi cùng vợ tôi, anh muốn làm gì?"

Vũ Minh Thiên nghe ra đề phòng trong câu đáp của anh, anh kinh ngạc cười cười đáp, "Nguyễn tổng đề phòng kỹ quá làm gì? Anh xem, hai người con cũng đã có, lại về ở chung một nhà, chẳng lẽ tôi còn cơ hội chen vào sao?"

Mạnh Quỳnh nghe Vũ Minh Thiên nói, lại nhìn đến cô gái mang tên Quách Vân ngồi cạnh anh ta, vẫn đang vô tư gặm bánh mì, trong lòng anh yên tâm lại không ít.

Trái tim treo lên của anh lúc nàu mới an ổn hơn một chút: "Là tôi hơi quá. Hai người tiếp tục đi, xin phép." Mạnh Quỳnh nói rồi xoay người đi đến quầy ăn, lấy mấy phần đồ ăn, rồi xách mang đi khỏi tầng 5, dưới cái nhìn xa xăm của Vũ Minh Thiên.

Lúc này, Quách Vân ở một bên mới lên tiếng, "Thiên này, ăn cơm đi, mắt nhìn gì đấy?"


Dứt lời, cô ngước mắt nhìn theo tầm mắt của Vũ Minh Thiên, bỗng nhiên có chút sửng sốt, "Ấy...đó không phải là tình địch của cậu hả?"

"Haizzz." Vũ Minh Thiên thở dài, "Còn tình địch gì chứ, người ta sớm đã quay lại với nhau rồi." Anh khó khăn lấy đũa xêu một cọng mì dính sốt tương đen, nhấm nháp, "Vân này, mình á, có lẽ đã nếm được ý vị của thất tình rồi."

Quách Vân vẫn ăn cơm thoải mái, hồi lâu cô mở miệng, "Mình nói cậu đừng giận, theo mình á, trước kia thì không biết, chứ bây giờ, so với tên Nguyễn  gì kia, cậu xấu trai hơn hắn ta."

Vũ Minh Thiên đen mặt, trách mắng "Cậu nói cái gì?"

Quách Vân thấy chân mày Vũ Minh Thiên cau lại, lập tức rụt cổ, nuốt một ngụm, "Không không không, mình bào chữa lại, ý mình là, cậu đẹp trai kiểu lịch thiệp mạnh mẽ, còn tên kia là thành thục anh tuấn, hai người không có cùng phong cách."

Vũ Minh Thiên lúc này mới hòa hoãn chút, "Vậy còn được, mà tối nay, uống rượu với mình không?"

" Hả?? Lại uống nữa hả?" Khuôn mặt nhỏ nhắn của Quách Vân nhanh chóng cau chặt lại, "Lần trước uống say, xém ăn mình luôn rồi, lần này còn muốn uống, thôi muốn uống cậu tự uống, đừng có rủ mình, mình có số mẹ cậu đấy....cậu mà làm loạn.. mình sẽ...."

Vũ Minh Thiên nhìn một cái, Quách Vân liền nín miệng, hết dám nói.

"Cậu ít nói nhảm cho mình, hiếm lắm mới có dịp uống rượu, không cho mình uống, cậu tính làm mình tức nghẹn chết?" Vũ Minh Thiên nói xong, cầm ly nước trái cây bên cạnh, một hơi tu sạch.

"Không ấy....cậu đi tìm mấy em nhân viên trên tàu này đi, mùi vị cũng không tệ." Quách Vân biện minh.

"Xời, tìm mấy người đó, thà mình tìm cậu."

Vũ Minh Thiên nham hiểm nhìn Quách Vân nói: "Tóm lại, là tối nay Vũ thiếu đây sẽ uống say, cậu phải đưa mình về phòng đấy, hiểu chưa?"

Quách Vân cắn môi, muốn phản bác, nhưng lại không có can đảm, đành ừ một cái cho xong.

Ai bảo cô là bạn thân của anh kia chứ, cái kiểu ở trên tình bạn ở dưới tình yêu thế này, khiến cô vô cùng khó chịu.

.....

Đến tối, hôn lễ cuối cùng cũng diễn ra.

Người đến tham dự hôn lễ cũng không nhiều, tất cả chỉ là bạn bè, chỗ quen biết đồng nghiệp của chú rể và cô dâu.

Trong hội trường dù không nhiều người, nhưng bạn bè của Đặng Đình Phi và Lương Minh Phương được mời, ai cũng đi cặp mà đến, tràng diện không tính là náo nhiệt, nhưng cũng không hề buồn tẻ.

Trong đại sảnh chính được trang trí bằng rất nhiều hoa tươi đủ màu sắc, ánh đèn nhu hòa mang theo chút tình cảm, âm nhạc du dương chậm rãi khiến người ta say mê triệt để.

Phi Nhung và Mạnh Quỳnh ôm con trai cùng đến hội trường.

Phần chính thức của hôn lễ vẫn chưa bắt đầu, ánh đèn chiếu sáng những bóng người đan xen, dưới chuyển động của ánh đèn và tiếng nhạc du dương, đã có người cùng bạn cặp nhảy khiêu vũ.

Vừa lúc ánh sáng chiếu đến nơi gia đình của anh đứng, ánh sáng chiếu vào khuôn mặt của Mạnh Thiên, nhóc con đang ngủ say, từ trong mộng đẹp bừng tỉnh, há to miệng khóc oa oa.

Không khí ưu nhã nhất thời bị tiếng khóc Mạnh Thiên làm cho nhiễu loạn.

"Anh đi dỗ con trước." anh gật đầu với Phi Nhung, rồi ôm con đi tới phòng ăn dỗ nó.

Đến lúc anh ôm con về, thì nghi thức hôn lễ cũng chính thức bắt đầu. Cô dâu và chú rể lúc này đã ở trên sân khấu.

Dưới ánh đèn chiếu rọi, cô dâu Lương Minh Phương được thợ makeup trang điểm thật lộng lẫy, dung nhân tuyệt mĩ của một tân giai nhân trong ngày xuất gia thật tôn quý, cô khoác lên mình một chiếc áo cưới đuôi cá trắng tinh khôi, tóc búi cao, chùm them một lớp voan mỏng màu trắng, thoạt nhìn vừa ảo vừa thật. Xinh đẹp cực kỳ.

Chú rể Đặng Đình Phi ở bên cạnh cũng được thợ makeup xử lý qua, vẫn là hình tượng mạnh mẽ, rắn rỏi, nhưng vẻ ngoài đã ưu nhã hơn rất nhiều, anh mặc một bộ tây trang màu đen, trên ngực cài bông hồng đỏ thắm, lịch lãm phong độ không địch thủ. Trong mắt anh lúc nay chỉ có một mình sự hiện diện của Lương Minh Phương.

Mạnh Quỳnh từ từ đi tới bên cạnh Phi Nhung, anh vừa quay đầu nhìn cô, liền thấy đôi mắt đẹp của cô nhìn hai nhân vật chính trên sân khấu có bao nhiêu là xúc động. Trong đôi mắt kia còn phát sáng lấp lánh, giống như một bầu trời đêm đầy sao vậy....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com