Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

C191,192: Tỉnh lại người đầu tiên nghĩ đến là anh


Bão tan. Chỉ còn mưa dì dầm.

Mạnh Quỳnh từ từ mở mắt, nước mưa lập tức xâm nhập vào hốc mắt của anh, cay xè.

Anh theo bản năng nhắm chặt mắt lại, đến khi cảm giác nhức mắt tan đi, anh mới từ từ mở mắt lại một lần nữa. Trước mặt là một mãnh bùn cát lầy.

Đủ loại đá ngầm hỗn độn.

Anh đây là....vẫn còn sống?

Vừa nghĩ như vậy, trái tim anh nhất thời nhảy lên.

Phi Nhung!

Anh nhớ tới, trong nháy mắt khi anh cùng Trần Kiệt rơi xuống nước hai người bị sóng tách ra, Trần Kiệt không thấy tăm hơi, nhưng một khắc kia anh thấy Phi Nhung cũng theo anh nhảy xuống, cô và anh cả hai dùng hết khí lực còn lại bơi tới gần nhau.

Anh vẫn nhớ cả anh và cô dựa vào cái áo phao cứu sinh cô mang theo, ở trong nước chìm nổi, bị sóng lớn lật nhào, nhưng vẫn cố ôm chặt nhau liều mạng trồi lên mặt nước. Đến cuối cùng khi cả hai vợ chồng đều hoàn toàn đuối nước, chỉ có thể gom lại phần khí lực cuối cùng để trôi nổi trên mặt biển một lát.

Lúc đó, cả anh và cô ôm chặt nhau, cứ cho rằng bọn họ sẽ cứ như vậy chết đi.

Không nghĩ đến lúc này anh vẫn có thể mở mắt, Mạnh Quỳnh thống khổ nuốt xuống một hơi, hẳn là nước biển lưu động nhanh, trong cơn bão đã đẩy bọn họ đến đảo nhỏ nào đó, thoát chết trong gang tấc.

Còn may mắn hơn trúng độc đắc.

Mạnh Quỳnh cười khổ, anh quay đầu nhìn xung quanh, ở trên bờ đá ngầm tìm được bóng dáng Phi Nhung nằm đó.

Mạnh Quỳnh muốn đứng dậy, nhưng trên đùi lập tức truyền đến một cơn đau buốt, ngay cả sau lưng cũng đau. Anh cắn răng, từng chút bò đến chỗ cô.

Vội vàng ôm người vào trong ngực, cô lúc này vẫn hôn mê, trên ót, có máu tươi đang rỉ ra.

Mạnh Quỳnh vội dán người Phi Nhung vào người mình. Cảm nhận trái tim cô vẫn đang đập, nội tâm anh mới nháy mắt thở phài yên tâm trở lại.

Phi Nhung vẫn ở bên cạnh anh, vẫn ở bên anh!

Vẫn may, may lắm, ông trời phù hộ.

Mưa vẫn rơi không ngừng, giọt mưa vẫn rơi như đá nện vào trên hai người. Mạnh Quỳnh dùng sức đặt Phi Nhung trên lưng mình, vô cùng chật vật khó khăn cõng cô bò trên mặt đất cát lầy, từng chút một vào trong đảo.

Anh nhất định phải tìm được chỗ trú cho hai người.

Tiếng sấm lại ù ù, mưa lại bắt đầu tuôn xối xả.

Mạnh Quỳnh nhìn nước mưa trút xuống ngày một dày hơn, cau mày.

Trên lưng anh vẫn đang cõng cô, anh đảo mắt nhìn, rốt cục cũng tìm được một cái hang động có thể trú mưa.

Vào đến trong hang, cả anh và cô nằm vật ra cát, anh thở dài một hơi, cả lưng đau rát, chân cũng tê buốt. Anh thật sự đã mệt đến cực điểm, chỉ muốn ngủ.

Nhưng anh không thể ngủ được, nếu anh ngủ, ai sẽ lo cho vợ anh?

Mạnh Quỳnh cố gượng dậy, anh từ từ xắn quần tây mình lên, lúc xắn đến bắp chân, một cơn đau buốt truyền tới, khiến anh không nhịn nổi mà rên lên một tiếng. Anh khẽ cắn chặt răng, tiếp tục kéo ống quần lên tới đùi, liền nhìn thấy, toàn bộ bên bắp chân phải gần đùi, máu thịt be bét một mảng.

Xắn quần xong, trên lưng lại đau buốt, anh cởi luôn cả áo khoác, bên trong cái áo sơ mi trắng bên trong đã loang đỏ hết máu, vết cắt trên lưng nhúng nước biển mặn đau xót, đã ngưng chảy máu, nhưng lại nhức đến cực điểm.

Lúc ở trên thuyền, đánh nhau với Trần Kiệt, không cẩn thận bị tấm trần nhà rớt trúng vào chân phải, ngọn lửa rực đỏ khi đó cháy rách cả chân, làm phỏng nặng bắp chân và một ít ở phần đùi non. Vết thương hiện tại sưng lên, đỏ loét.

Sau đó, trên boong tàu lại đỡ cho Phi Nhung khỏi nhát dao kia của Trần Kiệt, bị hắn lôi xuống biển, ở trong biển chìm nổi lâu như vậy, cả hai vết thương ở chân lẫn ở ngực, chưa được xử lý, giờ xem ra, quả nhiên nó đã chuyển biến xấu rồi.

Đúng lúc này, cô nằm bên cạnh anh bỗng nhiên rên hừ một tiếng.

Mạnh Quỳnh vội vàng quay người qua, nhẹ nhàng ôm Phi Nhung lên, "Nhung Nhung, đừng sợ, anh ở đây."

Vừa nói, anh vừa áp gò má lên trán của cô, anh nhất thời cả kinh khi nhận thấy nhiệt độ không bình thường chút nào.

Trong lòng Mạnh Quỳnh căng thẳng, anh dùng tay lại thử một lần, quả nhiên cô đang lên cơn sốt!

Cả hai vợ chồng vô cùng chật vật. Anh bị thương đã đành. Phi Nhung cũng không khá hơn là bao nhiêu, trên đầu sau ót có vết thương rỉ máu, người lại phát sốt, còn ở cái nơi quỷ quái như thế này, một bác sĩ cũng không có, thuốc men lại càng không....

Mạnh Quỳnh nhíu chặt hai chân mày, đè xuống rối loạn trong lòng...

Anh nhẹ nhàng đặt cô lên một tảng đá khá lớn trong hang, sau đó lại lục đến cái áo khoác của mình, không tìm được thứ ra hồn.

Chệt tiệt! Khăn tay cũng không có.

Mạnh Quỳnh cắn răng, cởi áo sơ mi của anh ra. Sau khi áo sơ mi được cởi xuống, trên người anh chính là trạng thái khỏa thân toàn bộ, cơ ngực đến cơ bụng tất xả trần trụi lộ ra trong không khí, khiến anh lập tức lạnh cóng đến run rẩy.

Nhưng anh không để ý được nhiều như vậy, anh liều mạng đứng dậy, cắn răng nhịn đi cơn đau ở bắp chân, ở trên lưng, gấp cái áo sơ mi của mình thành một khối vuông, dầm nước mưa nhỏ xuống ở cửa hang, sau đó vòng trở lại đắp lên trán cho cô.

Ở cái nơi hoang tàn vắng vẻ như thế này, nếu bị bệnh vặt, thật không thể tưởng tượng ra hậu quả.

Mạnh Quỳnh nắm lấy hai bàn tay của Phi Nhung, hốc mắt anh bất giác ẩm ướt, "Vợ ơi, em nhất định đừng xảy ra chuyện, em đừng có bỏ anh lại đấy, có biết chưa hả?"

Đêm tối tới càng sâu, nhiệt độ trong hang cũng ngày càng thấp. Trên người anh không manh áo, áo khoác lại đang ướt sũng, nước còn chưa rút hết. Nên anh không thể mặc lại, ở trong không khí lạnh lẽo run lên, môi tím ngắt, nhưng anh cố gắng kiềm chế.

Nhung Nhung còn chưa tỉnh, anh nhất định phải đủ tỉnh táo, để chăm sóc cho cô.

Hầu kết anh chuyển động một cái, như nhớ đến cái gì, anh thò tay vào túi quần âu của mình lấy ra được một cái điện thoại di động, một bọc khăn giấy, và một cái bật lửa đã ngấm nước.

Bật lửa bị ngấm nước, phải mất một thời gian mới có thể dùng, còn điện thoại...

Mạnh Quỳnh ấn nút mở điện thoại, không lâu lắm, màn hình sáng lên, chiếu khắp hang động.

Điện thoại của Mạnh Quỳnh chính là loại máy High-end* đơn giản tiện dụng, chức năng giải trí không nhiều, nhưng may mà nó là loại máy có tính chống thấm nước rất cao, nên dù ngâm trong nước lâu như vậy, vẫn có thể sử dụng được.

Điện thoại được mở lên, anh nhìn đến góc bên phải màn hình, quả nhiên không có tín hiệu. Anh chán nản tắt điện thoại, bỏ lại túi quần.

Anh nằm xuống bên cạnh cô, kiểm tra thân nhiệt cho cô một lần nữa, cả trái tim lại không thể yên ổn.

Cả đêm Mạnh Quỳnh không dám ngủ, miếng áo sơmi trên trán Phi Nhung nóng lên, anh lại đem ngâm nước mưa, vắt cạn rồi lại đắp cho cô. Cứ vậy qua một đêm, anh thức trắng...mệt mỏi rã rời, thiếp đi lúc nào không hay....

....

Trời dần sáng, mưa cũng đã tạnh.

Bên trong hang động, anh đã tỉnh lại, anh nhìn trời sáng bên ngoài, trong lòng suy tính, đứng dậy, khập khễnh đi ra ngoài hang.

Sau khi anh đi ra không lâu, ánh mặt trời đầu tiên rốt cuộc cũng xuyên qua đám mây, chiếu đến hang động này, cô lúc này mới chậm rãi mở mắt, miệng khản đặc gọi cái tên mà cô nghĩ đến đầu tiên.

"Đây là đâu? Mạnh Quỳnh! Anh đâu rồi?"

______

c192: Chúng ta vợ chồng đều huề

Sáng hôm sau, du thuyền cập bến cảng gần nhất.

Tất cả hành khách từ trên thuyền lục đục đi xuống, ai nấy đều nhếch nhác khó coi chưa từng thấy. Đến khi chân đã chạm được đất liền rồi, trong lòng sợ hãi hoảng loạn tối qua, dường như vẫn chưa tan đi.

Đám người Đặng Đình Phi cũng theo nhau xuống bến cảnh, tất cả bọn họ dù sao vẫn luôn sống an ổn, giờ trải qua hỏa hoạn trên thuyền, bão táp trên biển, bên cạnh lại còn có người rơi xuống biển không biết tung tích ra sao, nói không sợ hãi thì chính là nói dối.

Đặng Đình Phi dẫn theo Lương Minh Phương đi trước. Lương Minh Phương lúc này giống như người mất hồn, hai mắt không có tiêu cự, cả người gần như vô lực.

Cô không cách nào tiếp nhận sự thật tàn nhẫn kia.

Mười mấy tiếng trước, đôi vợ chồng trẻ kia còn chúc phúc cho vợ chồng cô, còn nói chuyện vui vẻ với cô, cớ sao bây giờ...

Bây giờ lại....

Đặng Đình Phi nhìn mắt vợ mình đỏ lên như mắt thỏ. Anh thở dài.

Anh thật sự cũng không có nghĩ đến mọi chuyện lại xảy ra nông nỗi như vậy.

"Phương, đừng khóc, nào." Đặng Đình Phi dắt vợ qua một bên ghế tại bến cảng ngồi xuống, an ủi, "Chẳng phải chúng ta đã gọi cứu hộ và cảnh sát biển sao? Nhất định sẽ tìm thấy hai người họ mà."


Lương Minh Phương vẫn không chút phản ứng.

Rơi vào biển sâu thăm thẳm như thế, lại còn đụng phải bão táp, gió lớn, cô thật sự không dám đặt niềm hi vọng quá lớn vào việc Mạnh Quỳnh và Phi Nhung vẫn còn sống.

Cô ôm lấy Mạnh Thiên nhỏ bé trong tay.

Tiểu Thiên còn bé như vậy mà....

Nhóc con ở trong tã lót ngủ đến ngon lành, nó hoàn toàn không biết, cha mẹ ruột của mình, còn đang ở trong biển lớn, sống hay chết còn không biết.

Nghĩ đến đây, hai mắt Lương Minh Phương lại chua xót, cay xè, cô không nhịn được lại khóc lên.

"Phương Phương." Đặng Đình Phi đau lòng ôm Lương Minh Phương vào trong ngực anh, lại nhẹ nhàng sờ đầu Mạnh Thiên, "Nếu như..... Anh nói là nếu như, hai người Mạnh Quỳnh và Phi Nhung vợ chồng họ thật sự xảy ra ngoài ý muốn....vậy thì sau này, chúng ta sẽ coi Tiểu Thiên là con trai ruột của chúng ta."

Hai mắt Lương Minh Phương đỏ bừng, tựa vào ngực Đặng Đình Phi lại khóc thảm thương.

Nước mắt cô thấm ướt hết vai áo anh. Cũng vô tình làm đau tất cả trái tim những người đang hiện diện ở đây.

....

Trên đảo.

Mạnh Quỳnh vừa từ ngoài hang trở vào, đã thấy Phi Nhung tỉnh, cô ngồi trên tảng đá, sắc mặt vẫn hơi nóng đỏ.

Vẻ mặt anh vừa vui mừng lại vừa lo sợ, "Nhung Nhung, em tỉnh rồi."

Phi Nhung gật gật đầu, nhớ lại một màn kinh hồn trên thuyền. Lúc Trần Kiệt liều chết kéo chồng cô xuống khỏi du thuyền, cô nhảy cũng xuống theo sau đó. Cô khi đó liền có cảm giác được tử thần đang xoay quanh bản thân cả hai vợ chồng cô.

Nhưng cô không nghĩ đến mình vẫn có thể sống, càng không ngờ là anh lại ở bên cạnh cô đến cuối cùng.

Phi Nhung ngơ ngác nhìn Mạnh Quỳnh, "Đây là chỗ nào, sao anh lại....?"

"Đồ ngốc này, sao lại nhảy theo anh xuống biển hả?" Mạnh Quỳnh sờ trán Phi Nhung, thấy đã hạ sốt, mới thở phào, "Thật là hết cách với em, nếu không có cái áo phao cứu sinh kia, hai vợ chồng mình không chừng chìm xuống đáy đại dương thật đấy. Chúng ta bị sóng lớn đánh tới đảo hoang này."

"Hoang đảo sao?" cô trong đáy mắt hoàn toàn khiếp sợ.

Mạnh Quỳnh gật gật đầu, "Ừm, không có ai cả, chỉ anh và em."

Phi Nhung xoạt cái đứng dậy, nhưng khi cô vừa đứng lên thì liền cảm giác xương sống như muốn rụng rời, khuôn mặt lập tức tái nhợt.

"Đừng có động." anh đau lòng đỡ cô ngồi xuống, "Cả người em tối qua lên cơn sốt, giờ còn chưa khỏi hẳn đâu, em nghỉ ngơi cẩn thận cho anh."

Phi Nhung hít sâu chầm chậm ngồi xuống, ngay tức khắc nhìn tới thân trên đang ở trần của Mạnh Quỳnh "Áo anh đâu, sao ở trần như vậy, tính làm gì đó?"

Mạnh Quỳnh nhìn xuống người anh, cười một tiếng, "Tối qua em sốt cao, trên đảo này chẳng có thứ gì cả, anh lại không mang theo khăn tay thường dùng của em cho anh, nên anh chỉ có thể cởi áo ngâm nước để đắp lên trán hạ nhiệt cho em."

"Tên điên này!" cô khó chịu mắng một câu, "Vậy anh cứ thế ở trần cả đêm lạnh vậy sao? Anh còn áo khoác cơ mà."

Mạnh Quỳnh cười khổ, "Áo khoác ướt sũng, mặc vào còn hơn không mặc."

Phi Nhung tức đến nhéo tay anh một cái, anh bị đau rên một tiếng, "Ây da, anh tối qua không sao thật mà, em nhéo làm đau anh đấy."

Phi Nhung tức đến đỏ mắt, "Đồ điên, anh không sợ lạnh phải không? Anh cậy mạnh để cho ai nhìn vậy hả?"

Mạnh Quỳnh sụ mặt, lẳng lặng ngồi xuống bên cạnh cô, anh ôm lấy cô, cảm nhận nhiệt độ nóng hổi trên người cô thỏa mãn thở dài: "So với cái lạnh ban đêm, nhìn em sốt anh không nhịn được, càng không có cách nào, như vậy còn khiến anh khó chịu hơn. Anh thà để mình lạnh chút, cũng không muốn để em xảy ra bất trắc, em biết không hả?"

Phi Nhung nhìn đôi mắt chân thành của tên chồng này, cô như muốn nói cái gì đó vớ anh, nhưng lời đến cổ họng, lại ứ nghẹn lại, không thể nói ra được nửa lời.

Mạnh Quỳnh xoa đầu vợ mình, thoải mái nói: "Được rồi, đừng lo, anh không sao thật mà."

Đoạn anh lấy từ bên cạnh một ít cành cây và quả dại vừa kiếm được khi nãy lúc anh ra ngoài.

Kẹp cây khô vào khe đá, sau đó lại lấy khăn giấy trong bọc còn chưa bị ngấm nước, dùng bật lửa để đốt, nhưng bật lửa còn ngấm nước, chưa thể cháy. Rốt cuộc chỉ có thể lấy cục đá bén nhọn có sẵn trong hang động, bắt đầu chà xát mạnh.

Quá trình này quả là gian nan, mãi cho đến khi từ hai cục đá kia bị ma xát mạnh, một làn khói nhỏ tỏa lên, có đốm lửa nhỏ đốt cháy khăn giấy, rồi bén đến cành cây khô, hai bàn tay của Mạnh Quỳnh cơ hồ đã rộp mất một mảng da.

Anh cắn răng, mặc kệ hai bàn tay đang đau rát đến co giật. Nhìn đoạn cành cây cháy, anh vui mừng vội chất những cây khác lên tạo thành một giá cháy, ngọn lửa ổn định cháy lên sau đó, tỏa nhiệt ra khắp hang động, ấm áp khiến người ta cảm thấy an tâm cực kỳ.

Phi Nhung ngồi bên cạnh đống lửa, cầm hai bàn tay của Mạnh Quỳnh qua, trầm mặc nhẹ nhàng chạm nhẹ vào, vô cùng cẩn thận.

Mạnh Quỳnh suýt xoa một tiếng, cũng không nói gì.

"Anh đau lắm phải không?" cô nhìn sắc mặt cố nhẫn nhịn đau đớn của anh, tâm cô cực kỳ khó chịu.

Anh từ nhỏ đến lớn, kể ra chưa bao giờ phải trải qua những cái này thì phải?

Cô tuy là phụ nữ, nhưng cuộc sống của cô, cái gì khổ cực mà chưa từng nếm trải, nguyên đêm qua, cô sốt cao, anh đã làm nhiều cho cô như thế, nên bây giờ cô sẽ không chỉ ngồi không mà dể anh lo cho cô nữa.

Nghĩ vậy, cô nhanh chóng đứng dậy, "Anh ngồi đây nhé, em đi tìm nước uống."

"Đừng đi, anh không yên tâm." anh kéo tay cô lại, "Bên ngoài không an toàn, trên đảo này có thứ gì, chúng ta đều không biết, anh không cho em đi."

Phi Nhung vỗ vỗ tay amh, "Yên tâm, em đi gần đây, huống hồ, nếu anh xem chúng ta là vợ chồng, vậy thì có phúc cùng hưởng, có hoạn nạn thì cùng chia, anh đã chăm sóc em cả đêm qua, bây giờ để em lo cho anh. Chúng ta vợ chồng đề huề." Dứt lời, cô rời khỏi hang, linh hoạt đi ra bên ngoài.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com