C199,200: Cuộc sống mới chồng chồng, vợ vợ!
Một tháng trôi qua.
Cuối cùng vợ chồng Mạnh Quỳnh và Phi Nhung cũng được xuất viện.
Ngày xuất viện, thời tiết nắng ráo hiếm thấy, trời xanh đến mức khiến lòng người rộng mở. Cả thành phố phồn hoa chìm trong nắng vàng tươi đẹp.
Mạnh Quỳnh lái xe mang vợ và con về Nguyễn gia.
Bác Long sớm đã đứng ở cửa chờ. Chờ muốn mỏi mòn, lúc thấy được xe của Mạnh Quỳnh lái đến gara. Ông cơ hồ vui mừng đến sắp khóc, nếp nhăn trên mặt nhíu chạm cả vào nhau.
Mạnh Quỳnh xuống xe, một tay xách hành lý, một tay dắt Phi Nhung, mà trong tay Phi Nhung còn ôm nhóc con Mạnh Thiên.
Một nhà ba người, bức tranh hoàn hảo có bao nhiêu là thuận mắt.
"Cậu chủ, mợ chủ." Bác Long cười đến hai mắt cong cong. "Cuối cùng thân già này cũng đợi được cậu mợ về rồi."
Phi Nhung và Mạnh Quỳnh cùng nhìn nhau, cười một cái.
Một lần nữa họ đã trở lại Nguyễn gia, gia đình nhỏ đã hình thành, cuộc sống mới từ đây cũng sẽ được bắt đầu.
Phi Nhung hít sâu một hơi, cảm nhận hơi ấm từ lòng bàn tay của Mạnh Quỳnh, lòng rạo rực, yên bình, nhanh chân theo anh vào Nguyễn gia, vào ngôi nhà nhỏ có bao nhiêu là hạnh phúc của họ.
Mọi thứ trong Nguyễn gia vẫn vậy, không có người làm, nên Mạnh Quỳnh và Phi Nhung quyết định cùng nhau dọn dẹp sửa sang lại tất cả một chút.
Hai vợ chồng tốn rất nhiều tâm tư, trang trí lại phòng ngủ, làm đến vô cùng thoải mái, rồi đến phòng của con trai, thư phòng, ban công, cả phòng làm việc, ăn ý dọn dẹp từng cái một, đến tối thì mọi thứ đã xong.
Nhìn cả căn nhà khang trang sáng sủa hẳn lên, anh cười đến hai mắt cong cong, "Vợ yêu à, sau này, chúng ta chính là một gia đình rồi."
Phi Nhung khẽ ngẩng đầu, khóe mắt, chân mày đều là nụ cười mê người, "Vậy còn xem chồng em có thể giữ lời hay không?"
Mạnh Quỳnh nghe vậy, xoay người lại, bế cả người cô lên bàn để cô ngồi, nhìn khuôn mặt cô, sau đó giữ ót, hai vợ chồng ở thư phòng hôn môi nóng bỏng, ướt át, mê luyến triền miên.
"Em yên tâm, suốt đời này, anh sẽ là chỗ dựa vững nhất cho em và con. Anh hứa." Mạnh Quỳnh vừa âu yếm vợ vừa nói.
Phi Nhung cười, nhìn đôi mắt anh, khuôn mặt anh, nghe từng lời, từng chữ anh nói ra..
Thật khiến người ta say lòng.
Cô từ trên bàn, tuột xuống, "Hôm nay là một ngày đáng nhớ, em sẽ tự tay chuẩn bị tiệc mừng cho ngày này."
Mạnh Quỳnh nghe vợ nói, mừng như điên, hai mắt phát sáng như đèn ô tô. "Thật không, vậy anh đi mua đồ nha, anh thật sự rất rất muốn ăn cơm em nấu."
"Được rồi, để em list danh sách cho anh." Cô vừa nói vừa lấy bút xoèn xoẹt ghi như máy.
Mạnh Quỳnh theo giấy vợ ghi, đến siêu thi mua đủ các loại rau củ quả, thịt cá tôm. Đợi anh trở về, thì trong bếp Phi Nhung đã trổ tài nghệ điêu luyện bấy lâu không sài tới, trên bếp nước lèo đã sôi ùng ục.
Mạnh Quỳnh đưa đồ cho vợ xong, rời lên lầu tắm rửa, lần nữa đi vào bếp, các món ăn đã gần xong. Quả nhiên, vợ anh là nhất.
Anh bước đến từ phía sau lưng cô, ôm lấy eo cô, "Nhung Nhung."
"Hửm."cô không quay đầu nhìn anh, chỉ thuận miệng đáp một tiếng.
"Em có biết, anh chờ ngày này lâu lắm rồi không?"
Phi Nhung duỗi tay lấy chai nước tương, đổ vừa đủ một lượng vào chảo thịt om trên bếp, "Anh đợi bao lâu?"
"Rất lâu, rất lâu rồi ấy." Mạnh Quỳnh không ngừng cọ sát vào hõm vai của vợ. Hít hà mùi hương của cô, "Từ ngày em đi, anh đã bắt đầu đợi. Rốt cuộc, anh cuối cùng cũng theo đuổi em được rồi, sau này, có thể mỗi ngày ăn đồ ăn vợ nấu."
Phi Nhung lạnh lùng buông một câu, "Em lười mỗi ngày phải nấu."
"Vậy, anh sẽ học em nấu cơm, em không nấu, anh nấu cho em ăn." anh vui vẻ nói. "Sau này, việc gì anh cũng phụ em, đảm bảo không để em mệt."
Phi Nhung khiêu mi nhìn anh, "Anh không để người làm trong nhà làm việc?"
"Thì để bọn họ ở bên ngoài chăm sóc vườn tược với bác Long được rồi, trong nhà, chúng ta tự làm." Anh kiên định, "Nếu để họ làm hết, vậy khác gì là khách sạn đâu chứ?"
Khóe môi cô câu lên, hiển nhiên là cực kỳ hài lòng với câu trả lời của anh chồng nhà cô.
Cô nhẹ nhàng ghé đầu, chạm môi anh một cái, "Chồng em ngoan quá."
Mạnh Quỳnh kinh ngạc trợn tròn mắt, và sau đó, hiển nhiên đôi con ngươi kia lại nhuốm màu sắc khác.
Đợi đến khi Phi Nhung kịp phản ứng, cô mới cảm giác được, phía sau mình, cậu em trai nóng bỏng của Mạnh Quỳnh đang nhìn cô.
Mạnh Quỳnh khiêu mi, tà mị nói: "Anh chỉ là....quá nhớ em...!"
Phi Nhung đang muốn mắng anh, bỗng nhiên ngửi thấy mùi khét lẹt, quay đầu vừa nhìn, đã thấy nước trong chảo thịt om cạn sạch nước, cháy khét.
Vừa nãy bận chồng chồng vợ vợ với anh, thế mà quên luôn đồ đang nấu.
Phi Nhung hung dữ lườm Mạnh Quỳnh. "Anh xem này, cháy hết rồi."
Mạnh Quỳnh chớp mắt, nhìn như oan ức, nhận lỗi, nhưng lại như không muốn nhận lỗi.
''Anh mau ra ngoài cho em," cô kiên quyết đuổi người, "Mau ra chơi với con đi, thật là, anh mà còn phiền, em để anh đói luôn..."
....
20 phút sau, đồ ăn cũng được dọn lên. "Hôm nay, nhiêu đây là đủ rồi." cô phủi tay, nhìn anh nói.
Mạnh Quỳnh nhìn bàn đồ ăn, tâm nhảy lên hào hứng, cũng không quên lấy khăn lông, tự mình giúp vợ lau mồ hôi.
Phi Nhung ngồi xuống ghế, cảm thụ phụ vụ của anh chồng nhà mình, thở ra một hơi. "Anh ăn đi." Vừa nói vừa gắp một miếng thịt hầm cho anh
Mạnh Quỳnh ăn từng chút một đến vui vẻ, anh thật sự đã lâu rồi không được ăn đồ ăn do cô nấu. Dùng tất cả chỗ trống trong dạ dày, ăn cho hả dạ luôn.
Ngon vãi!
Mạnh Quỳnh một bên ngồi ăn, cũng không quên vợ. Trên bàn có tôm hấp, anh nhặt tôm đầy bát, sau đó lột từng con để vào bát cho cô.
Phi Nhung nhìn tôm trong bát, bĩu môi, "Sao anh cứ bóc tôm cho em thế, em tự mình làm cũng được mà."
Mạnh Quỳnh ngẩng đầu, miệng vẫn từ tốn ăn cơm, nuốt xuống mới nói, "Anh là chồng em, anh thích chăm sóc cho em."
Một bữa cơm đầy tư vị, vợ chồng hạnh phúc.
....
Cơm tối xong, cô đi cho con trai ăn sữa, còn anh làm nhiệm vụ rửa chén.
Anh đảm bảo với cô, mình có thể làm tốt, hoàn thành nhiệm vụ, Phi Nhung gật đầu yên tâm, cũng không phản đối. Cô đi đút sữa cho con, lúc xong xuôi cho con đi ngủ rồi trở ra, chỉ thấy anh mặt đầy ảo não và sa sút rời khỏi phòng bếp, lúng túng nói với cô.
"Vợ ơi, anh...làm không xong.."
Phi Nhung nhìn anh, cũng thừa biết kết quả. Ngày mai, bát đĩa trong bếp lại phải sắm lại toàn bộ rồi..
Mạnh Quỳnh mà làm việc nhà, còn cần luyện nhiều.
Muộn chút, cô trở lại phòng con trai, kiểm tra đâu đấy rồi về phòng của hai vợ chồng.
Lúc này, anh đã an tọa trên giường, anh đang đọc sách. Đèn đầu giường vàng mờ hơi phát sáng, chiếu vào thân hình lộ nửa khuôn ngực săn chắc của anh.
Phi Nhung trân trân nhìn chồng mình, hơi cau mày. Mẹ nữa, đẹp vãi như vậy, đúng là cám dỗ cô mà.
Mạnh Quỳnh đặt sách xuống, "Phi Nhung?"
Cô hoàn hồn, tới tủ đồ, lấy áo của mình ra, "Em đi tắm.''
Mạnh Quỳnh gật đầu, mắt đuổi theo Phi Nhung đến tận phòng tắm, đến lúc cô tắm xong đi ra, đèn ngoài phòng đã tắt, chỉ còn đèn ngủ sáng mờ mờ đầu giường.
Phi Nhung tới giường vén mền lên nằm vào, nhưng mà chỉ vừa nằm lên, một thân thể nóng bừng vội vàng dính sát vào người cô, anh chẳng biết từ khi nào đã chẳng còn một mảnh quần áo. Người anh cơ hồ nóng bừng.
"Làm gì đó?" cô cáu gắt hỏi một câu.
Mạnh Quỳnh hài lòng hít hà mùi sữa tắm trên người cô, cắn cắn lỗ tai cô, "Em nói xem, anh muốn làm gì?"
"Em làm sao biết." cô hơi giãy, "Anh xích ra coi, nóng chết à."
"Phía sau còn nóng hơn đây này." Giọng anh rõ ràng không có ý đứng đắn.
Phi Nhung đánh ngực anh một cái, "Không được làm bậy nha."
Mạnh Quỳnh kề sát Phi Nhung hơn, cơ hồ sắp chịu hết nổi, "Vợ ơi, anh muốn làm!"
Hơi thở cô thoáng cái nghẹn lại.
Thấy cô không phản đối, anh ghé càng gần, càng dính vào, hôn lên từng tấc da thịt trắng mịn trên lưng cô.
Đến lúc cô bị anh hôn đến choáng váng, cô mới phát hiện cái quần lót cuối cùng trên người đã bị anh lột nốt.
Lúc này cả hai bàn tay của anh đang vô cùng càn rỡ.
Đã lâu rồi cấm dục, chẳng có làm, lúc không cần, cái đám "Ba Con Sói" kia cứ lởn vởn múa như bươm bướm trước mặt. Hiện tại lâm vào trận, lại một cái tìm cũng không ra.
Thật mẹ nó điên không chịu được.
Anh ảo não nhìn cô, "Anh quẳng hết rồi."
Cô ở trên giường, cười ranh mãnh, "Không có bao? Không có bao em không....."
Trong đôi mắt anh đầy nài nỉ, "Vợ ơi...."
Mạnh Quỳnh nghẹn đến đỏ mặt...
Cứ tưởng đêm đầu tiên ở cùng nhau sau bao ngày tháng chiến tranh, anh sẽ chiến hết mình, ai ngờ, kiếm vung lên rồi...lại phải tự mình thanh lý môn hộ...
Ức để đâu cho hết.....
___
C200: Cảm ơn em đã cho anh tình yêu như thế
Hai ngày sau.
Buổi tối, Mạnh Quỳnh từ công ty lái xe đến Sweet Happy đón vợ. Sắc mặt của anh rõ ràng hơi kỳ lạ.
Ngồi trên xe, cô ngược lại biểu hiện vô cùng thoải mái, giống như người tặng "Ba con sói" cho anh vào buổi trưa không phải là cô.
Mạnh Quỳnh thật ra cũng không phải là chưa từng bị ghẹo như thế. Anh từng được người ta tặng bao, tặng người, đủ loại, nhưng mà những hành động quyến rũ trần trụi này sẽ càng làm anh thêm chán ghét, buồn nôn.
Còn lúc này...đối tượng lại chính là vợ anh....
Sắc mặt anh hơi đỏ, anh thật sự không muốn thừa nhận, anh bởi vì chút trêu ghẹo của coi mà suốt từ trưa cho đến giờ, tinh lực dồi dào vô biên, trong đầu toàn là hình ảnh không lành mạnh.
Anh chưa vội lái xe, mà quay đầu nhìn cô, hỏi: "Bao....là em nhét cho anh hả?"
Từ Lạc nhịn cười, "Ừ, rồi sao?"
Anh một phát lôi từ trong túi áo lấy ra cái bao *** ** kia nắm trong tay, "Nhung Nhung, ý em là....''
"Em đây là...." Giọng anh khản đặc. Chỉ có người ngốc mới không nhận ra, anh lúc này muốn cái gì.
Cô nhíu mày, bỗng sinh ra một chút ý niệm tà ác với anh.
Cô sẽ khiến cho người đàn ông này vùi sâu trong dục vọng, dùng sức trêu chọc anh, nhưng chỉ để anh nhìn, không cho anh ăn.
Hình như rất thú vị.
Khóe môi cô hơi cong lên, bỗng nhiên nói với anh, "Chồng à, dây lưng anh hơi bẩn kìa!"
Dứt lời, nhân lúc anh vẫn chưa kịp phản ứng, duỗi bàn tay thon nhỏ trắng nõn sờ tới dây lưng của anh, sau đó trong ánh mắt kinh ngạc của anh, ngón tay cô nhanh chóng cử động.
Lạch cạch một tiếng. Dây lưng bị tháo ra.
Mạnh Quỳnh lúc này sắp nhịn đến nổ tung. Bị cô vợ bảo bối ghẹo đến như vậy, dục vọng của anh cơ hồ sắp dìm chết anh rồi.
Phi Nhung nhìn phản ứng của anh, cười tà mị, "Eo ơi, em không cẩn thận làm tuột dây lưng của anh rồi, em xin lỗi, anh tự cài lại nhá."
Mắt anh lộ ra chút khẩn cầu. "Vợ ơi..."
Phi Nhung thoải mái dựa vào ghế, thở dài, "Sao đó?"
Anh ghé người qua, "Cho anh làm một lần, được không?"
Cô hừ nhẹ một tiếng, sau đó cầm cái bao kia hua hua trước mặt anh, nói: "Được thôi, nhưng trước hết, phải trả lời em mấy vấn đề."
Anh dùng sức gật đầu, "Được, được, em cứ hỏi."
"Trưa nay, lúc anh chàng kia ở quán xin wedchat của em, anh....có phải ghen không?"
Mạnh Quỳnh nhớ lại, lúc trưa khi đến quán của vợ, nhìn thấy một màn tên hot boy nào đó đang tán tỉnh vợ mình, anh điên lắm chứ, nhưng đường đường là tổng tài một tập đoàn lớn, anh sao có thể ghen tuông lồng lộn. Vậy nên chỉ có thể nhẫn xuống.
Bây giờ, dù thừa nhận bản thân mình rất ghen, thì có chút ngượng ngùng, nhưng tình huống nguy cấp như thế này, cần gì cái sĩ diện nữa chứ? Anh trực tiếp đào móc lời trong lòng ra, "Ừ, anh ghen, cực kỳ ghen, trong lòng khó chịu lắm."
"Tại sao anh khó chịu?"
Mạnh Quỳnh cắn răng, bỗng nhiên ôm chặt lấy cô, "Vì em là của anh!"
Nụ cười cô từ từ tăng lên.
Mạnh Quỳnh có chút không vui, "Người khác cứ muốn ngấp nghé em, anh đương nhiên sẽ khó chịu ghen tuông, em là của mình anh, anh không cho phép bất kỳ tên đàn ông nào ôm mộng tưởng với em, sau này wedchat của đàn ông lạ, em không được thêm."
Cô dẩu môi, "Chồng em quá bá đạo."
Chân mày anh kéo lên, "Anh mặc kệ, em không dễ gì mới quay lại bên anh, anh phải trông em thật kỹ tuyệt đối sẽ không cho người khác cướp em. Ngay cả hô hấp của em, cũng không muốn cho bất kỳ thằng đàn ông nào ngửi được."
Cô ghé vào hôn nhẹ môi anh một cái, "Chụt." Cô nói: "Được, rồi anh lái xe đi."
Mạnh Quỳnh lúc này đã buông lỏng Phi Nhung, nhưng cũng không lái xe, anh đang dỗi cô rồi.
Cô biết chồng cô nhịn khó chịu, sắp hỏng đến nơi, cô thỏa mãn đắc ý lại lấy ra một thứ nho nhỏ từ trong túi xách của cô, lén nhét vào dây lưng đang bị tháo của anh. "Cho anh."
Mạnh Quỳnh duỗi tay lấy ra, để trước mắt nhìn. Là một tấm thẻ phòng khách sạn tình nhân đẳng cấp.
"Em đã đặt một phòng ở khách sạn tình nhân," Thanh âm cô bay bổng mềm mại tự hỏi: "Anh nói xem, em nên cùng ở với ai tối nay?"
Lời cô vừa dứt, anh đã khởi động xe, lao đi.
Từ trong quán, Ngọc Thảo vừa đi ra, tay xách theo hai ly trà sữa, cô vừa ra đến ngoài bãi đỗ xe, chỉ nhìn thấy một chiếc xe đua thể thao xa hoa đỗ ở bãi, trong nháy mắt....lao như tên bắn.
Tại khách sạn.
Trên tầng 6, hai vợ chồng từ thang máy đi ra đến trước căn phòng mà cô đặt trước.
Quét thẻ một cái. "Cạch." Cánh cửa phòng tình nhân được mở ra.
Mạnh Quỳnh kéo Phi Nhung gấp gáp vào bên trong. Vừa vào phòng đã nhanh chóng đóng chặt cửa lại.
Lúc cô còn chưa kịp phản ứng, anh đã đè cô ở ngay tại cửa, nụ hôn dồn dập nặng nề đáp xuống không ngừng.
Triền miên quấn lấy nhau, hơi thở của hai con người trở nên gấp gáp, hừng hực.
Đôi nam nữ như chịu đựng rất lâu hành hạ của dục tình, sau khi xác nhận ái ý với đối phương, cả hai trong tình mê ý loạn, hận không thể làm nhiều hơn, yêu nhiều hơn.
"Quỳnh...Chờ...chờ một lát." cô hổn hển cướp lấy không khí gọi anh.
"Hửm..." Thanh âm của anh đã khản đặc, anh đã hoàn toàn đắm chìm trong ngây ngất, anh hôn lên cổ, lên gáy, lên men bờ ngực còn chưa lộ hết của cô, hai ta sờ, nắn ôm rồi mân mê hết tầng nấc da thịt của cô.
"Tới....tới giường được... không?" cô bị anh hôn cả người vô lực, nói cũng không trơn chu.
"Muốn quyến rũ anh?" anh hung hăng cắn nhẹ vào một trái đào chín của cô, "Bảo bối, em càng ngày, càng hư?"
Cô hết sức, túm cà vạt của anh, "Không...thích?"
Khóe môi anh câu lên, "Không phải không thích, mà là anh thích muốn chết đi được."
Dứt lời ôm bổng cả thân thể của cô, đi tới giường, đặt cô lên giường lớn.
Nhìn khắp căn phòng, anh thoáng cái kinh ngạc, anh vô cùng chói mắt.
Trên giường, hàng ngàn cánh hoa hồng được rải lên, căn phòng được lắp đặt phóng khoáng xa hoa, lẫn thêm mùi ngọt ngào như có như không.....
Trong lòng anh xúc động vô cùng, hai tay anh chống xuống, mặt đối mặt với cô, "Em sắp xếp những cái này vì anh sao?"
Phi Nhung không vui, bốc một nắm cánh hoa hồng ném vào mặt anh, "Em thích như vậy đấy."
Mạnh Quỳnh thở sâu một hơi, nhanh chóng cởi áo khoác của mình, cởi luôn áo sơ mi đang bao quanh thân thể cường tráng của anh. Bộ dạng có bao nhiêu là mê người.
Cả người cô nằm trên những cánh hoa hồng, khuôn mặt trắng nõn của cô cũng vì màu sắc đỏ tươi của hoa hồng phản chiếu lên mà án lên hồng nhạt, thoạt nhìn càng mê người kiều diễm, xinh đẹp, quyến rũ, "Em từng coi rất nhiều phim ngôn tình, bọn họ hay làm như vậy, nhìn thôi đã thấy chua rồi, nên cũng muốn làm như vậy.."
Mạnh Quỳnh lại bước hai chân qua cô, trực tiếp đè cả thân thể mình trên người vợ của anh, "Vợ yêu à, anh thích lắm."
Cô nhìn biểu cảm anh, thấy khuôn mặt anh gần kề, cười tà mị, tay duỗi xuống phía dưới của anh.
Đến khi anh nhận ra, thì ngón tay của cô đã câu trên thắt lưng của anh, "Chồng à, Tự cở, hay là em buông tay?"
Giọng anh khàn khàn, hiển nhiên đã chìm sâu trong dục vọng, "Vợ yêu em nói xem?"
Cô rất rõ ràng, phòng này đã đặt rồi tự sắp xếp, sẽ không trả lại được nữa.
"Em không cần trả phòng đâu."
Phi Nhung hừ lạnh, "Nhưng mà, cái này là...quẹt thẻ của anh đấy, vả lại.... Rất đắt!!"
Mạnh Quỳnh trực tiếp hôn mạnh lên môi Từ Lạc một cái, giống như đang trừng phạt, "Không sao, nếu em thích, mỗi ngày anh sẽ để em quẹt thẻ của anh một lần để làm chuyện này, vậy thì còn gì bằng nữa."
Cô bị anh hôn hít khắp cả người, ngứa không nhịn được cười. Cả hai vợ chồng lập tức không biết xấu hổ dính vào nhau, quần áođax lột sạch sẽ từ bao giờ. Ngay cả mền cũng bị ném sang một bên.
Mạnh Quỳnh lúc này như sói đói nhào vào thân thể mềm mại người phụ nữ của anh, từng chút, từng chút âu yếm cô, lúc hung hăng như trừng phạt, lúc lại ôn nhu như nâng niu bảo vật.
"Ưm...a...! Chồng ơi nhẹ chút..." cô cả người đỏ lựng, hai tay bấu chặt vào vai anh, thở dốc...
Anh cúi đầu hôn sâu cô, không để cô van xin, từng phản ứng của cô càng làm anh hưng phấn, bùng cháy hơn..
Mỗi lần cô xin anh, anh lại hôn đến nỗi cô không kháng cự nổi, rồi lại xoay người đổi tư thế....
Ra vào, lên xuống không biết mệt, mồ hôi nhỏ theo thái dương, anh triền miên âu yếm vợ mình, càng lúc càng nhanh, càng thuần thục, bao lâu rồi anh mới lại được hạnh phúc sung sướng như vậy.
"Aaa....Quỳnh, chồng ơi...em...yêu anh" cô khẽ rên...người đàn ông này, năm năm lên giường với cô biết bao nhiêu lần, nhưng lần này cô mới chân chính được anh yêu thương bằng cả thể xác lẫn tinh thần...
"Aaa....Chồng...ơi!!" Lúc cô chìm trong hoan ái của anh, sung sướng hạnh phúc không chịu nổi mà ngất đi, cô chỉ loáng thoáng nghe anh thì thào.
"Nhung Nhung, Bảo Bối của anh, vợ yêu của anh, cảm ơn em vì đã đến bên đời anh, cho anh một tình yêu hạnh phúc như thế.
Anh cảm ơn em, vì đã cho anh cơ hội để yêu lại em một lần nữa, lần nữa, và nhiều lần khác nữa cho đến hết cuộc đời này..."
Phi Nhung nhắm mắt, chìm vào mộng đẹp, hạnh phúc hiện tại cô đang có cho đến nửa đời còn lại, cô dùng 5 năm để đổi, có lẽ đáng...
Mạnh Quỳnh nhìn dáng vẻ của Phi Nhung, anh thỏa mãn cười đến ngọt ngào.
"Anh đã từng là niềm đau của em, nhưng từ giờ trở đi, anh sẽ là hạnh phúc của em, mãi mãi." anh tự nói với lòng mình như thế.
Ôm trọn người phụ nữ của anh vào ngực, anh cũng khẽ nhắm mắt, từ từ chìm vào giấc ngủ.
Trong phòng, cánh hoa hồng ám muội tung bay đầy trời.
Giống như mùa xuân đã quay về!!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com