C31,32: Kịch vui
Sáng hôm sau, lúc đi làm, Phi Nhung không ngồi xe Mạnh Quỳnh nữa. Lời đã nói tối qua, cái gì nên nói đã nói hết rồi. Vậy thì lại không cần phải liên quan thêm điều gì cả.
Tới công ty, cô cầm tài liệu công văn lên lầu. Đưa tay vừa đẩy cửa phòng trợ lí vào, liền kinh ngạc lẫn sửng sốt.
Chỗ của cô, có người đang chiếm đóng. Là Lưu Tâm Nhã. Cô bước tới, đưa mắt liếc Lưu Tâm Nhã một cái, "Huấn luyện đã hoàn thành rồi?"
Lưu Tâm Nhã chẳng chút để ý nào, mà thoải mái cứ ngồi chễm chệ trên ghế của cô. Miệng nở một nụ cười giả tạo, " hoàn thành viên mãn rồi, sau này phải xin trợ lí Phạm đây và các chị trợ lí khác chỉ giáo nhiều hơn rồi."
" Được thôi." Phi Nhung đáp hai tiếng rồi lấy một ly nước ấm từ bình xong, đi tới bên cạnh cô ả, " nhưng trước hết, cô rời khỏi ghế của tôi."
Lưu Tâm Nhã không di chuyển, cô ta mắt vẫn như cũ, tràn ngập ý cười giả tạo, " chị bảo tôi đi ra, vậy thì tôi ngồi đâu?"
Phi Nhung nhìn cô ta vài giây, rồi lại nhìn khắp căn phòng một lượt. Trong đầu nghĩ thầm, số lượng trợ lí là gần hai mươi người, mỗi người ai cũng có bàn làm việc của mình, con ả lẳng lơ mang cái danh trợ lí miễn cưỡng này chen vào mang tên Lưu Tâm Nhã này, căn bản không có chỗ cho cô ta.
Phi Nhung lại quay đến nhìn Lưu Tâm Nhã, hai chân mày liễu khẽ nhíu lại, trực tiếp để đồ của cô lên bàn, thanh âm phịch một tiếng. " Nguyễn Tổng nhà cô chưa sắp xếp cho cô sao? Cô đi mà hỏi hắn ấy."
Nghe Phi Nhung nói như mắng, khuôn mặt Lưu Tâm Nhã đầy ủy khuất, hai mắt dần đỏ lên như sắp khóc đến nơi.
Nhìn bộ dạng của cô ả, Phi Nhung suýt buồn nôn, cô trợn mắt hừ lạnh, " Tâm Nhã tiểu thư, tôi không chịu nổi cái vẻ đó của cô đâu, đừng có đứng trước mặt tôi mà làm ra cái vẻ nũng nịu đấy, có chuyện gì, cô liền đi tìm Mạnh Quỳnh mà phân bua, phòng hắn ở kế bên đấy, còn bây giờ, phiền cô tránh ra."
Lưu Tâm Nhã tức nghiến răng, dù không cam tâm, nhưng vẫn phải đứng dậy từ ghế của Phi Nhung.
Phi Nhung nhìn cô ả ra khỏi ghế rồi, nhưng vẫn đứng một bên lúng túng không biết làm cái gì, thì chán ghét, " cô không làm việc sao?"
Lưu Tâm Nhã ngập ngừng phút chốc, không trả lời.
Dĩ nhiên là cô ta không làm việc rồi, ban đầu, cô ta yêu cầu Mạnh Quỳnh sắp xếp cho mình một chức vị trợ lí, chỉ là vì chút tâm tư nhỏ của cô ta mà thôi.
Về phần làm việc thì....không bàn vẫn là tốt nhất...
Phi Nhung như nhìn ra được suy nghĩ của cô ả. Từ trong ngăn kéo lấy ra một phần tài liệu, đưa cho cô ta, "Nguyễn tổng đã nói, để tôi đây dẫn dắt cô, được thôi, vậy tôi cung kính không bằng tuân mệnh, tôi liền chỉ giáo cho cô."
Phi Nhung nhấp một miếng nước ấm, thấm giọng cô nói tiếp, " Chỗ này có một phần kế hoạch sơ lược của hạng mục mới, cô liền đem nó thảo ra một kế hoạch cụ thể, 5 tiếng sau, mang vào đây cho tôi."
Lưu Tâm Nhã nhíu mày, " chị nói tôi phải khởi thảo cụ thể sao?"
Cô cười lạnh, " haha, không muốn làm, Tâm Nhã tiểu thư, nói cho cô hay, muốn làm trợ lí, thì làm việc cho thật, còn ngược lại, nếu không có năng lực, thì cuốn đồ, phánh đi."
Lưu Tâm Nhã nhất thời bị thái độ của Phi Nhung làm tức đến phát điên. Mặt đỏ bừng, phải biết rằng từ bé đến lớn, cô ta được nâng như trứng, hứng như hoa.
Cha mẹ mặc dù không có ở cạnh, nhưng cái gì cũng chiều chuộng cô ta, kẻ ăn người ở trong nhà coi cô ta còn hơn châu báu mà nâng niu, không bao giờ dám phật ý cô ta.
Sau khi lớn lên, Mạnh Quỳnh lại càng cưng chiều cô ta, có Mạnh Quỳnh ở chỗ này, những con cóc ghẻ ở đây càng không dám cãi lại cô ta, nếu có thì chỉ có mỗi mình con tiện nhân Phi Nhung đáng ghét này.
Phi Nhung nhìn xung quanh lại một vòng, cũng nhận ra chẳng có chị em nào muốn giúp cô ta. Trong đó còn có Thu Lan, hai tay ôm ngực, trên mặt đầy ý cười, vui vẻ sung sướng đứng đó mà xem kịch vui.
Lưu Tâm Nhã vừa xấu hổ vừa uất hận, cô ta cắn răng, nhận lấy phần tài liệu, dậm dật, " tôi làm là được chứ gì, hứ."
Dứt lời liền nhấc chân muốn rời đi.
" Khoan đã, " cô bỗng gọi cô ta quay lại.
Sắc mặt của Lưu Tâm Nhã đã xám xịt, " chị còn muốn tôi làm chuyện gì?"
" Tôi nhớ cô chỉ là trợ lí, không phải tổng tài đâu nhỉ?" Phi Nhung liếc xéo cô ta.
"Vậy thì đã sao, chị làm gì tôi." Cô ta gắt lên.
Cô đứng dậy, khí phách lập tức áp đảo cô ả đến muốn ngộp. " Lưu Tâm Nhã, nếu cô đã là trợ lí, thì nên có cái bộ dạng của trợ lí nên có, thái độ nên chú ý và lễ phép một chút, là tự cô yêu cầu làm trợ lí, vậy nên biết rõ cho tôi, ở trong đây cấm cô không được giở trò với ai như với tôi, nghe rõ chưa?"
Lưu Tâm Nhã hận đến nghiến răng trèo trẹo, vẻ mặt u ám như mây đen, " rõ rồi, làm như là hay lắm, cũng chỉ là cái thứ bị chồng cắm sừng mà thôi."
Vừa nói cô ả vừa nhấc chân rời sang phòng Mạnh Quỳnh. Trước khi đóng cửa phòng, cô ả liếc hết cả đám người Phi Nhung một cái, trong lòng hừ lạnh, dám không nhường chỗ cho ả sao, đã vậy ả tới phòng Tổng tài ngồi, dù sao cũng chả thích cái đám cóc ghẻ kia.
Chỉ cần Mạnh Quỳnh còn cưng chiều cô ta, thì những con cóc ghẻ xấu xí kia, đắc biệt là con tiện nhân Phi Nhung, muốn đấu với cô ta...
Haha, cô ta chờ thử..
Cô ta sẽ cho Phi Nhung một bài học, để cho cô biết cái gì là không biết lượng sức, cái gì là tự chuốc lấy khổ..
Lần này, cô ta sẽ cho Phi Nhung cuốn gói đồ mà cút đi thật xa Mạnh Quỳnh....
____
C32: Ngôi sao hạng A
Một lúc, Mạnh Quỳnh mới đến phòng tổng tài.
Bước vào bên trong, hắn chỉ thấy mỗi Lưu Tâm Nhã ngồi tại ghế của mình.
Lưu Tâm Nhã vừa thấy hắn đi vào, vội vã đặt phần văn kiện qua một bên, nở một nụ cười nhẹ nhàng.
Mạnh Quỳnh không nhìn cô ta, hắn cởi áo khoác ngoài, vắt lên thành ghế, ánh mắt liếc xéo qua phần văn kiện kia, vừa nhìn liền biết ngay là của Phi Nhung.
Biết Lưu Tâm Nhã trở lại, hắn cũng không mấy ngạc nhiên cho lắm, chỉ nhàn nhạt tặng cô ta hai chữ, " về rồi?"
Lưu Tâm Nhã hơi xấu hổ, vẫn nở nụ cười tươi, " Quỳnh, có nhớ em không?"
"Ừ." Mạnh Quỳnh nhìn tới cô ta, " huấn luyện tiến hành như thế nào, tốt chứ?"
"À, vâng, giáo viên ở đó rất nghiêm khắc, nhưng có thể học được rất nhiều kinh nghiệm, tốt lắm ạ." Lưu Tâm Nhã cười nói.
Mạnh Quỳnh có chút sững sờ, gật đầu, lật lật tài liệu trong tay. Thật ra, hắn thừa biết Lưu Tâm Nhã bên nước ngoài đã làm những gì.
Cấp dưới của hắn hôm nay đã báo cáo với hắn, tấm thẻ vip mà hắn cho Lưu Tâm Nhã kia, trong nửa tháng cô ta tới Anh tham gia huấn luyện đã tiêu sài đến gần 50 ngàn USD.
Địa điểm tiêu sài chính là các cửa hàng đồ thời trang xa xỉ, nhà hàng hạng sang, các loại club bar ăn chơi xa hoa.
Tiền là chuyện nhỏ, hắn vốn không quan tâm, nhưng Mạnh Quỳnh chính là biết, Lưu Tâm Nhã nửa tháng qua, căn bản không có nghiêm túc tham gia huấn luyện gì cả, chỉ là du lịch chơi bời mà thôi.
Lưu Tâm Nhã nhìn đến vẻ mặt thờ ơ của Mạnh Quỳnh, cô ta không nói chuyện nữa quay đầu nhìn máy tính.
5 tiếng trôi qua nhanh, Lưu Tâm Nhã cuối cùng cũng qua loa sơ sài mà hoàn thành bản thảo, đắc ý một chút, sửa soạn lại rồi đi ra khỏi phòng tổng tài. truyện đam mỹ
Tới trước bàn làm việc của Phi Nhung. Cô ta thản nhiên đặt tài liệu đã in ra trước mặt cô." Tôi viết xong rồi."
Cùng lắm chỉ là viết mấy cái qua loa thôi, Phi Nhung kia lại muốn làm khó cô ta, quả thực là mơ đi..
Nghĩ rồi, Lưu Tâm Nhã nở một nụ cười khinh thường, xong muốn rời đi.
Phi Nhung liền gọi cô ta lại, " cô, chờ một chút."
"Còn có việc gì nữa đây?" Lưu Tâm Nhã ngẩng đầu lên nhìn, " Chị cứ việc nói, không làm khó được tôi đâu."
Cô nheo mắt nghi ngờ nhìn cô ta một cái.
Sự tự tin của cô ả này từ đâu ra vậy nhỉ? Mạnh miệng ghê ha.
Cô giao bản thảo của Lưu Tâm Nhã trở lại trên tay cô ta, " công việc khác thì không có, chỉ có phần bản thảo này...cô viết lại cho tôi."
Mắt Lưu Tâm Nhã nhất thời trợn lên, " Chị nói cái gì??"
Phi Nhung ánh mắt nguy hiểm nhìn cô ta giây lát, liền lặp lại, " Lời tôi nói, cô nghe không rõ thì đến trung tâm khoa tai, mũi, họng để lấy số khám đi, tôi nói phần bản thảo này, viết lại toàn bộ cho tôi, đã nghe rõ chưa?"
"Chị dựa vào cái gì mà bắt tôi viết." Lưu Tâm Nhã hét lên chất vấn.
"Tự cô không biết à?" cô nghiêng đầu, "tôi lật xem đơn giản vài trang đầu, trước hết là lỗi nội dung, tôi không nói. Chỉ cần nói đến mấy cái nhỏ như, Form, font size, cô làm không được, còn format, cô lại đúng được mấy cái?"
Lưu Tâm Nhã siết chặt hai bàn tay, nhìn muốn phát điên.
Phi Nhung nghiêm túc nói tiếp, " Tôi tin rằng bất kể là kì huấn luyện chính quy nào ở nước ngoài, giáo viên đều sẽ hướng dẫn người mới xử lý copywriting là như thế nào. Nhưng đáng tiếc, từ bản thảo của cô, tôi lại không thấy được cô có loại năng lực này."
Sắc mặt Lưu Tâm Nhã lúc này đã đỏ bừng, ánh mắt dữ tợn, " Phạm Phi Nhung, cô đừng nói chuyện quá đáng."
Phi Nhung chớp mắt, trong đầu suy nghĩ,
Cô quá đáng, quá đáng lắm sao? Là câu nào, câu nào ấy nhỉ?
Thứ nhất cô không muốn dây vào cô ả, thứ hai, cô không muốn rước phiền phức cho mình, nên đã dùng cái ngữ điệu nhẹ nhàng nhất mà nói chuyện với cô ta rồi, vậy mà cô ta lại coi đó là khiêu khích, là quá đáng với cô ta...?
" Tôi cảm thấy mình nói đều là sự thật, không có gì là quá đáng hay khiêu khích gì cả." cô bình tĩnh nói.
Lưu Tâm Nhã hít một hơi sâu, mắt vừa liếc về cửa, lập tức mím môi, bộ dạng ủy khuất nói, " chị Phạm, tôi biết tôi làm chưa tốt, nhưng tôi thật sự sẽ cố gắng..."
Cô chau mày. Con ả này lại định làm gì, tự nhiên lại mềm xèo thế kia.
Lưu Tâm Nhã cắn môi, trịnh trọng mà cúi người với Phi Nhung. " Tôi biết là tôi chưa tốt, tôi sẽ viết lại, bao nhiêu lần tôi cũng nguyện ý viết lại. Hôm nay mang lại phiền toái cho chị, tôi xin lỗi."
Phi Nhung sợ hết cả hồn, còn đang nghi ngờ Lưu Tâm Nhã này bỗng nhiên phát điên thần kinh cái gì, cô mắt hướng về bên ngoài cửa lớn vừa nhìn có bóng người đang đi tới bên này, là Mạnh Quỳnh.
Cô trong nháy mắt liền hiểu ra ngay vấn đề. Miệng cười lạnh.
Haha, tới rồi, ngồi sao hạng A lại bắt đầu diễn, luôn là như vậy...
Lưu Tâm Nhã kia, lúc nào cũng là một dạng giả nai trước mặt Mạnh Quỳnh...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com