Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

C33,34: Oán tôi? Tôi trị cô!

Phi Nhung nheo mắt nhìn Lưu Tâm Nhã, " Lưu Tiểu thư, cô đừng có cúi người với tôi, tôi không nhận nổi."

" Rất xin lỗi, thật sự rất xin lỗi,'' Trong đôi mắt của Lưu Tâm Nhã tràn đầy ủy khuất và tự trách, cô ả nói tiếp, " đều là năng lực của tôi không được, mang đến cho chị nhiều phiền toái như vậy, còn phiền chị hướng dẫn..tôi..tôi.." Cô ta vừa nói vừa muốn khóc..

" Cô ấy hướng dẫn em là nên làm." một giọng nam trầm thấp vang lên, không ngoài dự tính, chính là Mạnh Quỳnh, " đây là công việc của cô ấy, Tâm Nhã, em không có gì phải nói xin lỗi, em qua đây."

Vừa thấy Mạnh Quỳnh , Lưu Tâm Nhã thẳng người, đi tới bên cạnh hắn, hai mắt như lóe sáng, đầy vẻ được sủng mà kiêu.

" Quỳnh, anh đừng nói như vậy, chị Phạm hướng dẫn em rất cẩn thận, bản kế hoạch này, chị ấy vừa xem lại cho em, không thấy vừa lòng nên mới kêu em viết lại, vất vả thì vất vả chút, nhưng có thể học được rất nhiều. Em rất vui."

Mạnh Quỳnh xoa đầu cô ả, " em không cần vất vả như vậy."

"Em không sợ vất vả." Lưu Tâm Nhã cười đến cực kỳ rạng rỡ. " Em biết năng lực của em còn thiếu xót, cho nên chị Phạm mắng em cũng nên, em biết chị ấy làm vậy là muốn tốt cho em."

"Đừng, đừng, tôi không nhận nổi." Phi Nhung nhìn bộ dáng giả tạo kia củ Lưu Tâm Nhã, cô như muốn nôn cả đồ ăn ra ngoài, " Lưu tiểu thư, cô đừng đội cái huy hiệu lớn cho tôi như thế, tôi nhận không nổi, tôi thái độ thuần túy chỉ là trong công việc mà thôi."

Lưu Tâm Nhã nắm bàn tay của Mạnh Quỳnh, nụ cười liền trở nên ngượng ngùng.

Mạnh Quỳnh lúc này mới lên tiếng, " được rồi, Phi Nhung, em cũng ít hành hạ Tâm Nhã thôi, khoan dung với em ấy một chút."

Phi Nhung nghe hắn nói xong, suýt bật cười, "tôi? hành hạ cô ta? Thế nào, tôi ngay bảo cô ta viết bản kế hoạch, viết không được thì viết lại, anh liền đau lòng?"

Quả nhiên vẫn là đãi ngộ khắc biệt... vợ cũ thua tiểu tam.

Phi Nhung cô từng chịu đựng bao nhiêu là đêm, thức đến hai mắt trắng dã chỉ để sửa những lỗi ở bản kế hoạch cho dù là nhỏ nhất, liều mạng mà lao tâm làm việc, khi đó lại không thấy Mạnh Quỳnh hắn đau lòng cho cô chút..

Lưu Tâm Nhã làm chút việc như vậy, Nguyễn đại tổng tài lại đích thân lên tiếng yêu cầu khoan dung với cô ta.

Đúng là khốn nạn.

" Xin lỗi, xin lỗi," Lưu Tâm Nhã khom người, " đều là tôi không phải, chị Phạm đừng tức giận, tôi viết lại là được, anh đừng tức giận."

Phi Nhung điên tiết đập bàn một cái.

"Rầm," mọi người kinh hãi đều nhìn đến bọn họ.

Phi Nhung mắt nhìn hai con người trước mặt, cô gằn lên, " Lưu Tâm Nhã, cô bớt giả bộ dùm đi, nếu muốn viết thì viết lại đi, ít lảm nhảm, ở chỗ này giả yếu gủa đuối, thêm dầu vào lửa, cô diễn cho ai xem, cô cảm thấy tôi đây là con ngu còn không thể nhìn ra cái ý đồ kia của cô phải không?"

" Tôi.." Lưu Tâm Nhã nghẹn họng, trong mắt lại tràn oan ức, " tôi không có ý gì khác, chị đừng nghĩ nhiều, tôi biết là lỗi của tôi, tôi đi sửa, được không?"

Mạnh Quỳnh kéo cô ta ra phía sau lưng hắn, " Phi Nhung, đừng có dọa người, làm việc của em đi."

" Hứ, tôi dọa người?" Trong mắt Phi Nhung toàn là khinh bỉ, " Nguyễn Mạnh Quỳnh, tôi biết anh thích cô ta, thiên vị cô ta, nhưng anh cũng đừng có quá đáng. Chuyện hôm nay, tôi không thẹn với lòng mình, Lưu Tâm Nhã kia, cô ta cũng đừng bày ra cái bộ dạng làm như tôi đang bắt nạt cô ta, hai người nên biết, mọi người ở trong phòng này đều là nhân chứng, và người đang làm, trời đang nhìn đấy."

Sắc mặt Lưu Tâm Nhã có chút khó chịu, cô ta không nhịn được mà thốt lên, " tôi cũng đâu có nói chị sai, tôi nói đều là lỗi của tôi mà, như vậy còn chưa hài lòng sao?"

Phi Nhung thẳng thắn nhìn chằm chằm Lưu Tâm Nhã.

A..ngôi sao hạng A vẫn còn diễn phim à, giả bộ vô tội, giả bộ đáng thương, giả bộ thuần khiết ngây thơ, khiến Phi Nhung cô đây cư nhiên thành vai ác giống như Dung ma ma trong hoàn châu công chúa ăn hiếp cung nữ trong cung.

Được, được lắm nha.

Nếu như hôm nay mà là người khác, có lẽ khẩu khí này có thể nhịn, vì công việc và tiền đồ quan trọng hơn.

Nhưng tiếc là không phải ai khác mà là Phi Nhung cô?

Đụng đến cô...ha..." nhịn cái con..** mày."

Dù sao không lâu nữa cô sẽ từ chức, cũng chả thèm Mạnh Quỳnh hắn quan tâm mà nhìn cô như thế nào, Lưu Tâm Nhã kia, diễn tốt như thế, hóa ra là hay.  Cô cười lạnh..

Ha..nếu đã vậy, hôm nay, cô đại khai sát giới mà khẩu nghiệp một lần, cùi rồi thì không sợ lở, muốn chơi, bà đây chơi cho biết mặt.

Lưu Tâm Nhã, muốn oán tôi? Tốt lắm, nếu vậy, tôi đây liền trị cô.

Để xem cô làm thế nào mà qua tôi, tôi không làm gì, càng nhịn, cô lại càng lấn tới, hôm nay không xé nát cô, thì tôi không phải là Phi Nhung..

Ở chẳng lành độc canh phải tội. Được thôi, tôi chiều cô..

____

C34: Khí chất toán lên đầy hào quang

Phi Nhung đi lên phía trước, cầm kế hoạch trong tay Lưu Tâm Nhã qua, cười lạnh rồi mở ra, " đây chính là thứ cô viết, Lưu Tâm Nhã, cô thật sự đã tham gia khóa huấn luyện đào tạo trợ lý công ty chính quy à?"

Lưu Tâm Nhã gật gật đầu, " đúng vậy."

" Vậy được rồi." Phi Nhung hai mắt trấn định nhìn Lưu Tâm Nhã, cô nói tiếp, " bản kế hoạch tôi giao cho cô, là phương án tuyên truyền cao ốc khu đô thị mới của tập đoàn Nguyễn Thị. Cô nói cho tôi, phương án này so với trước kia, đổi mới ở đâu? Có gì khác không? Dự tính chi là bao nhiêu? Điểm phù hợp với kết quả của thị trường chứng khoán là gì?"

Lưu Tâm Nhã có chút sửng sốt, cô ta lắp bắp, " có thể là...là..là.."

" Có thể?" cô chất vấn cô ả, " tôi không cần câu trả lời có thể, cái tôi cần là một đáp án chính xác."

" Tôi...tôi cảm thấy, có thể là..." Lưu Tâm Nhã càng gấp gáp, khuôn mặt đỏ bừng vì xấu hổ.

Phi Nhung thản nhiên, " cô không trả lời được, thôi bỏ qua đi, tôi lại hỏi cô cái khác. Cô nói cho tôi xem, quần thể dự trù đến tham gia sau khi cao ốc hoàn thành là bao nhiêu? Đại khái là, để hấp dẫn lưu lượng khách thì phải làm thế nào? Phải hợp tác với công ty nào? Mục tiêu duy nhất là gì, số liệu tiêu chuẩn là gì..?"

Lưu Tâm Nhã càng thêm ấp úng. " Cái này..."


Phi Nhung khép tài liệu lại, "bộp" một tiếng. "Cô vẫn không đáp được."

Lưu Tâm Nhã không dám nói tiếp, cô ả xấu hổ đến khuôn mặt từ đỏ chuyển sang sám xịt.

Cô tùy ý đặt văn kiện một bên, hai tay ôm ngực tựa cạnh bàn. Một dạng ung dung, " Lưu Tâm Nhã, để tôi nói cho cô biết, cô đã không nói được hai vấn đề căn cơ nhất, thứ nhất, cô có lẽ không nghiêm túc tiếp nhận huấn luyện, điều này nói rõ, cô cũng không phải thật lòng muốn làm công việc này, mà là cô mang theo mục đích khác....

..." Thứ hai, hoặc là bản thân cô tiếp nhận huấn luyện, nhưng lại không hiểu, điều này nói rõ...cô khả năng cần làm kiểm tra chỉ số thông minh chính quy một lần. Cô..cảm thấy cô là loại nào?"

Thu Lan và mọi người trong phòng nghe được lời của Phi Nhung, nhất thời không nhịn được, bộc phát ra cười to sảng khoái.

" Chị...chị..đừng có quá đáng." Lưu Tâm Nhã vừa thẹn vừa giận. Cô ta điên lên vì Mạnh Quỳnh vậy mà im lặng không có nói đỡ cho cô ta một câu nào.

Phi Nhung nhìn cô ả, " tôi quá đáng, ha...Lưu Tâm Nhã, cô bảo tôi nói quá đáng." cô hừ lạnh, tay chỉ chỉ hộp socola trên bàn của Thu Lan, cô nói tiếp," cô từ Anh về, tất cả trợ lý trong phòng đều có quà, tôi không nhận được. Đương nhiên, tôi cũng không hiếm lạ đồ của cô, chỉ bất quá, tâm tư tặng quà này của cô, thật khả nghi."

Ánh mắt Phi Nhung mang theo ý cười, cô ung dung, hất mái tóc đen dài mượt của mình ra phía sau, phong thái ngời ngời, đi đến trước mặt Lưu Tâm Nhã. Nói đến rõ ràng,

" Lưu Tâm Nhã, cô cảm thấy, có thể dùng loại mánh khóe này, muốn mua chuộc bọn họ, để cùng họ chèn ép tôi sao?"

"Tôi...tôi không có." Lưu Tâm Nhã quyết tuyệt phủ nhận.

Phi Nhung nhìn thẳng vào mắt cô ả, " cô thừa nhận cũng được, mà phủ nhận thì cũng chả sao." cô hai tay khoanh ngực, ngồi lên bàn, chân vắt chéo, tư thế cực mê người, "nhưng cô phải biết một điều này..."

Vừa nói, cô vừa nhìn đến đám trợ lí chị em tốt với cô này một cái, " các chị ấy, đều là người của Phi Nhung tôi, cô đã rõ chưa, muốn đấu với tôi, cô còn xanh và non lắm."


Cả phòng trợ lý, chỉ có mình Phi Nhung là bé tuổi nhất, cô cũng làm việc giỏi nhất, nhưng cô lại không vì thế mà chê khen mọi người, ngược lại việc gì cô cũng giúp họ.

Thế cho nên, đám đàn chị rất yêu mến cô em nhân viên nhỏ nhất này.

Lời vừa nói xong, tất cả trợ lý đều vỗ tay tán thưởng, Thu Lan còn tặng không cho cô một cái mi gió...

Lưu Tâm Nhã siết chặt nắm tay, rốt cục không treo nổi nụ cười giả bộ kia được nữa, " được á, chị lợi hại, tôi không lại chị được chưa? Hức..hức."

" Haha, tôi đương nhiên lợi hại, " Phi Nhung chớp chớp đôi mi dài cong của mình, " tôi không lợi hại, sao có thể làm rất nhiều kế hoạch, mà chưa từng xảy ra lỗi nào? Tôi không lợi hại, sao có thể từng bước mà đến được cái ghế này."

Vừa nói, cô vừa đi ngang Lưu Tâm Nhã liếc xéo bạch liên hoa này một cái, " hôm nay, chị Phạm đây dạy cho cô một đạo lý đó là. Cô muốn gây sự cũng được, muốn làm ác cũng được, nhưng điều kiện tiên quyết là cô phải có đủ năng lực, đủ tư cách...

.." cô ở vị trí nào, thì yên vị trí đó. Cô coi công ty là nơi nào, là nơi chèn ép của cô. Cô muốn chèn ép ai, muốn khoe mẽ cho ai nhìn, hung hăng lắm à, thế sao đến lúc chân chính ra trận, một chút năng lực cũng không có, công ty không phải là nơi để cô chơi, tôi cũng không phải là ân nhân cứu mạng cho cô.

.."Ở đây là nơi làm việc, chứ không phải trường quay, vô luận cô có bao nhiêu khả năng diễn kịch, cô nhớ kĩ cho tôi, nếu cô không có năng lực, thì cô sẽ không có tiếng nói ở đây đâu? Biết chưa? Hửm.?"

Đoạn cô quay sang Mạnh Quỳnh nở một nụ cười, hắn cao hơn cô hẳn một cái đầu, vóc người cũng cao lớn hơn hẳn cô, so với hắn cô đúng quá nhỏ chỉ đứng tới vừa ngực áo của hắn.

Cô đưa tay ra, thân mật mà thắt cà vạt cho Mạnh Quỳnh, " Quỳnh à, làm sao mà em đi rồi, cô ta lại không quan tâm anh cẩn thận một chút vậy, chỉ mỗi thắt cà vạt thôi cũng tệ thế này, giống như đeo khăn quàng đỏ vậy?"

Hai mắt liếc qua, con ả Lưu Tâm Nhã kia quả nhiên bởi vì hành động này của cô mà tức đến run người, hai mắt đỏ bừng, phát khóc luôn..

Woa...đã nha..Sướng vãi luôn.

Mạnh Quỳnh vừa cúi đầu, chỉ thấy Phi Nhung giống như trước kia đeo cà vạt cho hắn, không biết làm sao, trong lòng chợt rung động khó tả, khiến hắn thực muốn ôm ngườ phụ nữ này vào lòng ngay lúc này.

Phi Nhung thắt cà vạt cho hắn xong, cô điềm tĩnh nói, " vô luận là công việc cũng được, cuộc sống cũng vậy, nên rõ ràng thì rõ ràng, làm gì cũng nên nghiêm túc. Mọi người ai cũng có mắt, chả ai là kẻ ngốc đâu, lời này tôi tặng cho Nguyễn Tổng cũng là cho Lưu tiểu thư cô đấy."

Nói xong rồi, Phi Nhung từ chỗ của mình cầm túi xách và áo khoác lên, rồi đi thẳng ra cửa, cô dừng lại, hơi quay đầu, vẫy tay với mấy chị đồng nghiệp trong phòng, " em đi ăn cơm đây, các bảo bối của em à, lát gặp lại nha."

Sau đó nở một nụ cười tươi rói, lộ ra hai chiếc răng khểnh duyên cực. Phong thái xinh đẹp cực kì.

Phi Nhung cô hôm nay chính là khí chất toát lên hào quang.

Mà không.

Cô mỗi ngày, đều sẽ là khí chất sáng như hào quang.

Cái này là chuẩn luôn, khỏi cần chỉnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com