C41,42: Ép hôn với nam nhân ngốc
Cả người Phi Nhung nhất thời thoát lực, trong lúc nhất thời mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, ngay cả lời cũng không nói ra được.
Cô đau đến tái nhợt cả mặt, " tôi...rất đau..."
Dượng liếc bộ dạng của cô, " giả bộ cái con ** mày, tao cho mày biết, số tiền của cha mày dựa theo phép tắc chính là của ông đây, không để tao sài, mày còn muốn để ai sài, dì mày, em mày, mày tính để chết đói...?".
Cô toát mồ hôi lạnh đầm đìa, miệng lẩm bẩm, "cứu..cứu với...."
Dượng phá lên cười lớn, " mày muốn chống à, tao cho mày biết." Đoạn ông ta kêu vợ mình cũng là Dì ruột của Phi Nhung kéo cô quỳ lên trước mặt ông ta, "con ranh hỗn lão, hiện tại, họ hàng đều ở đây, nào, dập đầu xin lỗi tao đi, tao tha cho mày."
Vừa nói, ông ta vừa dùng tay trực tiếp ấn đầu cô xuống.
Đầu bị ấn xuống vừa đau, vừa dính bủi bẩn, Phi Nhung chỉ cảm thấy tôn nghiêm của cô sắp bị những tên rác rưởi này làm bẩn.
Hận ý trong mắt cô dấy lên cực nồng đậm, cô muốn cầm dao mà đâm chết cái lũ khốn nạn chó má kia, nhưng những cơn đau đớn kéo đến không ngừng lại khiến cô ngay cả một chút sức lực đứng lên cũng không có.
Dượng bắt cô dập đầu trước ông ta đã đời, mồm cười há to lộ cả hàm răng vàng ố, " đúng rồi, phải biết dập đầu với trưởng bối như thế mới đúng chứ? Con ranh, số tiền kia của mày, cũng nên hiếu kính tao trước chứ nhỉ?"
Vừa nói, ông ta vừa quát lên ra lệnh cho Dì. " Xách nó vào trong phòng đi."
Dì không do dự, cùng mấy đám họ hàng trực tiếp lôi cô vào một căn phòng cũ nát trong nhà.
Trước khi bị mang vào phòng, Phi Nhung mơ hồ thoáng nghe được cuộc nói chuyện của Dượng và cậu trai nhà con chú Bảy.
Ông ta nói với cậu kia, " nhìn thấy người rồi chứ? Thích không?"
Cậu trai kia có chút xấu hổ, anh ta có vẻ ngu ngu, gãi gãi đầu, " nhìn thấy rồi, cháu có thể làm chồng cô ấy sao?"
"Được rồi, cứ đi vào đi, nó bị ngấm thuốc rồi, không kháng cự được đâu, cứ thoải mái." Dượng nhắc nhở.
Cậu trai kia gật gật đầu, lại do dự, " Chú à, lỡ như cô ấy không vui..."
"Không vui?" Dượng nâng cái điếu cày lên, rít một hơi, nhả ra một làn khói trắng, mặt càng lộ vẻ âm độc. " Sợ cái gì, gạo nấu thành cơm, cháu làm với nó xong, nó không muốn lấy, cũng phải lấy, con gái qua đêm với đàn ông thì phải lấy nguòi đó, trinh tiết không còn thì không chịu cũng phải chịu."
Cậu trai ngơ ra, như hiểu chút.
Dượng tiếp lời, " Cháu yên tâm, chuyện này nhất định sẽ thành, tới lúc đó kết hôn rồi, cháu cũng đừng có quên hiếu kính trưởng bối đấy."
...
Trong Phòng.
Toàn thân Phi Nhung đau đớn đến run lên, cô bị đám bà con của Dượng kéo vào căn phòng cực hôi thối này, thả cô nằm trên chiếc giường, rồi đi mất.
Cô co quắp, đưa cả hai tay ôm bụng mình,
Đau quá...con của tôi.
Môi cô tím tái, lẩm bẩm, " cứu....mạng.."
Cô dùng hết khí lực còn lại bò xuống giường, nhưng là vô tình hẫng tay, ngã lộn xuống đất, cả người dính toàn bụi bẩn.
Cún bông của cô, chả biết từ khi nào đã nhanh nhạy lẻn vào bên trong với cô. Vừa thấy Phi Nhung bị té xuống đất, nó lao tới ấu ấu lên mấy tiếng, như khóc cho chủ nhân của nó.
Cún Bông liếm mặt cô mấy cái, rồi đột nhiên lao đến cánh cửa, hai chân ra sức cào, vừa cào vừa ấu ấu gầm gừ.
" Tiểu Bông ơi,....em đừng, " cô rơi vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê, chỉ có thể vô lực mà kêu.
Cún bông lại chạy tới chỗ cô, lại liếm mặt cô, giống như an ủi cô, rằng đừng có sợ, đã có nó bên cạnh cô rồi. Đoạn nó lại chạy đến cánh cửa tiếp tục điên cuồng mà cào..
Cửa gỗ bị khóa trái bên ngoài, cánh cửa lâu ngày bị mục, những vụn gỗ lâu ngày tứa ta, đâm vào hai cẳng trước của cún bông khiến máu nó tứa ra, dính cả vào đám lông trắng muốt của nó.
" Gâu..gấu...ấu...."
Chú cún thường ngày được cô chủ cưng chiều, cực kì kiêu ngạo, hiện tại nó lại như phát điên lên mà cào, mà gầm ghè..
Nó không có tâm tư phức tạp như con người, nó chỉ biết, nó phải cứu người đã yêu thương chăm sóc cho nó. Cho dù liều cái mạng, nó cũng không để người này rơi vào nguy hiểm.
Lại một trận đau kéo đến, col đau đến chảy nước mắt, hai tay ôm chặt bụng mà rên.
Cô nước mắt ứa ra, thật không nghĩ tới, ngày hôm nay, lại bị tính kế, vừa bị cướp hết tiền của ba cô, lại còn bị ép hôn với một tên nam nhân ngốc...
Hiện tại, cả người lại đau, bọn khốn nạn, đúng là không còn tính người,
E là, hôm nay, cô có chạy trời cũng không khỏi nắng,
Ý thức ngày càng mơ hồ khiến cô không còn biết gì nữa, mỗi lần cơn đau kéo đến, cô lại bị buộc tỉnh lại...rồi lại ôm bụng...
Chưa khi nào, bản thân lại chật vật đến mức này, sống với Mạnh Quỳnh, cho dù hắn không yêu cô, nhưng hắn chưa bao giờ đánh, hay xúc phạm cái gì quá đáng với nhân phẩm của cô....
Bất giác, cô nhớ đến Mạnh Quỳnh, cô lẩm bẩm vô thức mà gọi tên hắn, " Quỳnh, anh ở đâu....cứu em.."
____
C42: Không tồn tại, sẽ không phải gánh những đau đớn
Cũng chẳng biết, cậu trai ngốc kia đã bị đám đàn ông trung niên đẩy vào trong phòng từ bao giờ.
Anh ta ôm Phi Nhung lên giường, nước miếng nuốt ực một cái. " Tôi giúp em."
Cô vừa mơ màng mở mắt ra, nhận thấy cậu trai ngốc kia, cả người cô co rút đau đớn, " cút, cút ra ngoài." Cô hét lên.
Cậu trai bạo dạn, tiến tới kéo áo váy của Phi Nhung.
Bình thường, với món võ trên người, cô nhất định sẽ đạp văng tên nam nhân ngốc này, nhưng hiện tại, thuốc mê ngấm, cô một chút sức lực cũng không có, mặc cho ai định đoạt.
Cậu trai nhìn làn da trắng hồng của cô, mà mặt cứ như dại ra, cô sau này sẽ là vợ anh ta..chỉ mình anh ta độc hưởng.
Nghĩ vậy, cậu ta vừa định từ trên môi cô hôn xuống, thì đột nhiên, từ phía sau, chú cún lao tới, đớp mạnh vài bắp chân của anh ta, vừa cắn vừa không nhả...
Anh ta bất ngờ bị tấn công, đau đến thét lên...nhìn xuống chân, thì máu đã chảy ra khỏi ngấm vào ống quần màu trắng...
Anh ta òa khóc, đúng thứ ngốc nghếch...
Tiếng thét chói tai lẫn tiếng khóc của cậu ta nhanh chóng thu hút sự chú ý ở bên ngoài. Dượng và Dì lập tức mở cửa đi vào..
Vừa thấy cảnh tượng trước mắt, " Tiểu Ngưu, cháu còn không làm gì được nó."
"Là chó, chó cắn cháu." Anh ta mếu máo.
Dượng mặt lạnh lẽo hướng Dì, " bà, đi cho tôi, làm thịt con chó kia đi "
Dì nhìn chú cún vẻ mặt đầy đề phòng, tay cầm một cái lồng chụp, hướng cún bông bắt nó, nhưng toàn hụt, bà ta tức điên đến nghiến răng. Chạy điên khắp phòng.
Cún bông vốn bị thương ở chân, không thể nhanh hơn nữa, cuối cùng vẫn bị bắt lại...
Tiểu béo bụng kia, chạy tới, " mẹ con muốn nó,..."
"Cầm đi đi," Dì như ghét bỏ trực tiếp đưa con chó cho thằng con. Bà ta dặn, " đừng để nó chạy đấy."
Thằng béo kia, mặt đầy đắc ý, cười khoái chí, túm con cún bông chạy thẳng ra ngoài. " Khà khà, con chó khốn kiếp, tao xem mày chạy đâu nữa."
Cún bông giãy dụa, nhưng tất cả vô dụng, nó chả còn sức để phản kháng nữa, chỉ ấu ấu lên...đầy uất hận nhìn cô chủ của nó bị nguy hiểm...đôi mắt nó như đã khóc...đầy bất lực..
Cô trên giường khi nãy cô vô tình lượm được một mảnh chén vỡ dưới gầm giường, miểng chai cắt rắt cả tay, máu chảy đầm đìa, nhưng là cơn đau này lại khiến cô thanh tỉnh ít nhiều.
Cô liều mạng từ trên giường lật xuống, thừa dịp Dượng không chuẩn bị, lao về phía ông ta, dùng tất cả khí lực đâm mạnh miểng chai sắc nhọn vào đùi của ông ta, cô gằn lên, "Chết đi, đồ cầm thú."
" *** mẹ mày, còn dám đâm tao." Dượng rống giận lên vì đau đớn.
Vừa cúi đầu chỉ thấy đùi mình toàn là máu, mảnh chai găm vào đùi non, chỉ tẹo nữa là trúng vào chỗ hiểm của ông ta.
Tên đàn ông này nhất thời như con mãnh thú bị chọc tiết, giơ chân trực tiếp đạp vào đầu Phi Nhung. " *** mẹ mày, con đ* dám đâm tao, tao mẹ nó đánh chết mày.."
Vừa hét ông ta vừa từ vách tường rút ra một cây tầm vông độ dài hơn 1m, hung hăng quất mạnh vào lưng của Phi Nhung.
"Aaa..."
Cô bị đau mà thét lên, sau lưng đau đớn.
" Mẹ chó, thuốc mê vậy mà không làm gì được nó, vẫn còn đâm người được." Dượng hùng hổ nhổ một bãi nước miếng về phía Phi Nhung.
Dì kiểm tra vết thương cho ông ta, " ông ơi, đi rửa vết thương đã. Trước nhốt nó lại, lát nữa là ổn."
Nói rồi, cả đám người đi ra ngoài, khóa trái cửa lại.
Cô nước mắt ứa ra....
Con ơi...
Tiểu Bông ơi...
Cả người cô run lên, đầu tóc rối bời, mặt mũi tím bầm rỉ máu...
Sau lưng đau buốt, hai tay toàn máu là máu..
Lúc này, cô mới cảm thấy tuyệt vọng triệt để. Cô thậm chỉ hai từ cứu mạng cũng không thể thốt ra.
Còn lại một mình, trong căn phòng nát tối om này, cô vô thức mà cầu xin ông trời thương xót, phái người tới cứu cô.
Cho dù là Mạnh Quỳnh cũng được, cầu hắn tới cứu cô, cứu con của hai người họ.
Bên ngoài ồn ào một mảnh, nhưng bên trong chỉ còn lại tiếng khóc nức nở trầm thấp của Phi Nhung, xen lẫn mùi máu tươi nồng đậm...
Từ trước đến nay, có lẽ lần đầu tiên, cô cảm thấy bản thân nhục nhã đến thế này...
Bị đánh, bị ăn hiếp, đau khổ tủi thân cũng chưa từng như lúc này...
Cô nước mắt tuôn không ngừng, nằm bất động một chỗ ý thức không còn phân biệt được đây là đâu...
Là mấy giờ, trời sáng hay tối, cô đang sống hay là đã chết...
Trong đầu chỉ còn một ý nghĩ duy nhất là thấy được Mạnh Quỳnh lần cuối...hơn lúc nào, cô chỉ muốn hắn ôm cô ngay lúc này...
Mà nói, " không sao, tôi ở đây rồi...không ai làm hại em nữa..."
Nhưng là, liệu hắn có kịp tới không?
Hắn có cứu được cô và bảo bảo không?
Vô số câu hỏi hiện lên trong đầu Phi Nhung...cứ thế, cứ thế mà lởn vởn rồi mất hẳn cho đến khi cô hoàn toàn ngất lịm, không còn biết gì nữa...
Nếu có thể, cô ước mình chưa từng sống trên thế giới này, như vậy cô sẽ không phải chịu những đau đớn không nên có...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com