Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

C55,56: Thật sự không buồn

Mạnh Quỳnh thấy Phi Nhung đã đi, mắt hắn trân trân nhìn theo cô, trong lòng hắn, cảm giác sợ hãi dâng lên.

Rồi bất giác hắn vụt chạy theo, kéo tay cô lại, giọng điệu thành khẩn, " Phi Nhung, em đừng đi, ở lại."

Cô nhìn về phía trước, khóe môi hơi câu lên, cô giật tay khỏi anh, " Anh đừng cản tôi, tôi thật sự muốn đi, anh không cản nổi."

Dứt lời, cô xách theo vali một đường mà đi, đầu cũng không quay lai, thẳng thắn mà rời khỏi Nguyễn gia.

Thời tiết hôm nay thật đẹp, từng áng mây xanh lam nhạt, cứ nối tiếp đuổi theo nhau mà bện lại. Ánh mặt trời dịu nhẹ ấm áp, giống như một lớp sương mù mà chiếu đến lòng người thoải mái..

Trời sapa sắp vào đông, nhưng có thời tiết như vậy vẫn là hiếm thấy...

Phi Nhung xách vali ra khỏi cổng biệt thự, chỉ nghe tiếng cửa sổ trên tầng thượng rầm một cái.

Giật mình quay đầu lên để nhìn, chỉ thấy chỗ cửa sổ nứt toang như mạng nhện...Giống như bị thứ gì cứng rắn đập vào....

Có lẽ Mạnh Quỳnh nổi điên thật sự, cô trong lòng liền giễu cợt hắn, phát tiết cái gì chứ, tốt nhất là điên lên rồi vào tâm thần luôn đi...


Không chút do dự, cô thở ra một hơi rồi đi khỏi đó...

"Mặc kệ hắn ra sao, cô đếch quan tâm nữa...sau này tuyệt đối sẽ không để bản thân lại oan ức, phải sống tốt, không để tổn thương vì ai nữa." Cô nghĩ trong đầu.

Về chung cư, thì Lộ Hà đã tìm cho cô một cái khá ổn, có hai phòng ngủ chính, một phòng dành cho khách, còn có cả phòng bếp, toilet...không xa hoa, nhưng đủ để sống một mình.

Đứng trước cánh cửa vào căn hộ, Phi Nhung cầm chìa khóa mới tinh mà không khỏi phấn khích...

Trước mắt cô, chính là nhà của riêng cô.

Cuộc sống mới của cô...

Chung quy căn hộ này cũng không quá bẩn thỉu như trong tưởng tượng, xem ra, Lộ Hà đã liên hệ công ty tổng vệ sinh đến đây xử lí rồi...

Con bạn thân của cô vẫn là chu đáo nhất.

Căn hộ này cũng không tệ, ánh sáng từ mặt trời chiếu đến vừa đủ. Không sáng chói mắt, cũng không tối tăm, làm con người ta cảm thấy thanh thản.

Vật dụng bên trong hơi cũ một chút, nhưng căn bản vẫn còn sài được, trên bệ cửa còn có mấy chậu hoa lan đang nở...vài cánh lan rung rinh khi gió tới, trông thật đẹp...

Đi vào bên trong, cô khóa cửa lại.

Hành lý của mình cũng chả có là mấy, chỉ có vài bộ đồ thường dùng đi tắm và các vật dụng cần thiết..

Cô thu xếp đâu vào đấy xong, lại bày biện cả gian phòng theo ý muốn mình một hồi, lau đi, rồi lại lau lại thềm nhà, bóng lưỡng đến nỗi có thể soi gương luôn đấy chứ...


Coi như là đã hoàn thành...

Cô vừa ngẩng đầu nhìn cửa sổ, mùa đông trời tối sớm, bên ngoài đã tối như mực.

Mệt mỏi cả ngày, bụng của Phi Nhung liền biểu tình, kêu lên rột rột. Cô đi đến phòng bếp, bật đèn.

Ánh sáng vàng vàng từ bóng đèn tròn, tỏa ra, thật ấm.

Mở tủ lạnh, cô thấy bên trong có mì sợi, liền đơn giản mà lấy đem đi đun sôi nước, bỏ mì nhúng nước...

Hôm nay, chính là ngày đầu tiên của cuộc sống mới này, cho nên cô phải ăn phong phú một chút cho ngày này....cô nghĩ.

Rồi lại quay đến tủ lạnh, cô càn quét hết một lần nữa mới thấy được một hộp thịt heo và vài cây cần tây.

Cô cắt cần tây, bỏ vào mì, thịt heo cũng thái lát đem chiên chín, rồi bỏ vào mì cùng cần tây.

Thế là một bát mì nóng hổi thơm phức đã hoàn thành..

Cô mang theo một nụ cười đặc biệt thỏa mãn, ôm bát mì nong nóng, ngồi xuống bên cạnh cửa sổ.

Trời tối thật đấy, nhưng vậy thì đã làm sao chứ? Dù sao thì dù có tối như thế, thì vẫn luôn có những vì sao lẻ loi nhưng vẫn không quên chiếu sáng yếu ớt...

Cho dù là ánh sáng mờ nhạt, lạnh lẽo, cô độc, nhưng đủ để xé rách sự lớn lối của bầu trời tối kia. Để người ta biết rằng, vô luận là đêm đen như mực, thì họ vẫn sẽ thừa nhận sự có mặt của ánh sao sáng kia...

Công nhận, cửa sổ này có tầm nhìn cực tốt. Từ bên trong có thể nhìn ra rất xa bên ngoài...Có thể nhìn thấy dòng xe tấp nập người qua lại, sự xa hoa của Thành Thị, còn nhìn thấy các bóng đèn neon trước mắt hoa lệ.

Nhìn cảnh tượng phồn hoa trước mắt, Phi Nhung chỉ cảm thấy trái tim băng lạnh của cô bao lâu nay, cũng bắt đầu lung lay rồi...

Cô ăn mì sì sụp, ăn đến ngon lành. " Nhai nhai thịt heo vừa dai vừa dòn, không nhịn được mà cảm khái..." đúng là tay nghề vẫn chưa lụi, còn tốt chán...ngon ghê."

Canh mì bốc hơi lên, nóng nóng làm mắt cô cũng phiếm hồng. Cô lấy tay áo xoa mắt, tự lẩm bẩm an ủi chính bản thân cô..

" Khốn thật, chị đây thật sự không buồn, mình nhất định sẽ không buồn nữa...có gì mà buồn.."

" Hôm nay là ngày tốt lành, phải nhớ kĩ, sau này còn có cún bông, có bảo bảo...cuộc sống vui vẻ còn rất nhiều..."

Phạm Phi Nhung.!!! Cô gọi tên mình, " mày phải cố lên đấy..."

Căn phòng u ám, yên tĩnh, chỉ có đèn vàng mờ mờ vẫn tỏa sáng, nơi đó có một người thiếu nữ, mang theo bao hi vọng của tương lai, gạt đi nước mắt và khổ đau trong lòng, cố gắng mà nuốt từng miếng mì lớn, cứ thể cô đang gặm nỗi đau của chính mình vậy...

Ăn càng nhanh, sẽ mau hết đau...

Màn đêm tĩnh mịch không một tiếng động..

____

C56: Hắn đúng là âm hồn không tan

Quán trà sữa và bánh ngọt của Phi Nhung cũng đi vào hoàn thành, chờ ngày khai trương.

Quán nằm ngay trên mặt tiền, hợp đồng thuê là một năm. Bên trong cũng đã mua đầy đủ mọi thứ đồ vật, nguyên liệu và dụng cụ, trang trí cũng khá ổn.

Tường giấy làm tươi mát màu dâu tây, khiến người ta vừa đi vào liền cảm thấy ngọt ngào, thanh mát.

Diện tích mặt bằng quán này khá lớn, vì thế còn có thể bố trí một quầy bar với rất nhiều bàn ghế bằng gỗ nhỏ, có phong cách. Còn có hai gian tủ kiếng đựng các mẫu bánh ngọt...

Trên mỗi bàn gỗ đặt các thứ phụ kiện như khăn giấy, bình hoa trang trí, bảng giá các loại nước uống và bánh ngọt của tiêm....

Chỉ thoáng nhìn có thể thấy rất giống nơi để bạn bè tán gẫu, nơi để tình nhân hẹn hò...

Bảng thực đơn hết sức phong phú, tập trung nhiều loại đồ uống và bánh ngọt vô cùng đặc sắc. Đại khái là những loại mà thanh thiếu niên ưa thích.

Phi Nhung lúc này đứng ở cửa lớn, đang từ trên xe tai nhận vài kiện nguyên liệu làm bánh và pha chế trà sữa.

Cô ôm một thùng giấy cỡ vừa, đi thong thả vào bên trong quán. Một bên Lương Minh Phương và Đặng Đình Phi đang ngồi uống trà.

Lương Minh Phương thấy Phi Nhung bê nặng, cô vội vàng đi lên phía trước, nhận lấy thùng giấy muốn bê giùm cô.

Ai mà ngờ, cô vừa ôm được thùng giấy tới tay, thì Đặng Đình Phi thoắt cái như lò xo bắn tới, cướp luôn thùng giấy về tay mình, " thôi, để anh làm cho, bà xã uống trà đi."

Lương Minh Phương ngượng ngùng mà ngồi xuống, sắc mặt lành lạnh. Lỗ tai lại không hẹn mà đỏ bừng.

Cô lau lau mồ hôi, ngồi xuống đối diện với Minh Phương.

Lương Minh Phương nhìn bài trí xung quanh một lượt, " Nhung Nhung à, coi như là chuẩn bị gần xong rồi nhỉ, tôi thấy rất tốt, từ vị trí cho đến phong thủy, đều suôn sẻ, trước hay sau đều có cao ốc và cửa hàng thương mại, lượng người qua lại rất ok."

Cô tự rót cho mình một ly nước lọc, uống một hơi, nói, " đúng vậy, chỗ tôi đã cố ý chọn, có thể không tốt được sao?"

Đặng Đình Phi chuyển thùng giấy xong, ngồi trở lại bên cạnh Lương Minh Phương.

Phi Nhung cười tươi nói, " lần này, phải cám ơn Minh Phương và Đặng tổng rồi."

Đặng Đình Phi là tổng tài tập đoàn xây dựng, loại chuyện mặt bằng và lắp đặt kiểu này, anh thực có rất nhiều biện pháp.

Cửa tiệm này của Phi Nhung nhanh chóng được hoàn thành, điều kiện tốt, giá thành lại thấp, cũng là do Minh Phương một tay móc nối với Đặng Đình Phi.

"Aizz...không cần khách khí thế, cô là bạn tôi mà." Lương Minh Phương mỉm cười nói.

Cô lật ghi chép trong điện thoại, hai mắt cười đến cong cong, " haha, tôi ban đầu tính toán chi phí lắp đặt cũng khá cao, vậy mà giờ xong xuôi cũng không nhiều như tôi tính, còn chưa tới 100 tr...thật sự, vẫn là Đặng tổng tài giỏi. Quả nhiên tôi đi cửa sau, chính là thuận tiện."

"Ừm." Đặng Định Phi gật gật đầu, anh bỗng ghé sát vào tai Minh Phương thì thầm, bộ dạng mang theo vài phần sắc dục với lưu manh, " Phương à, đi cửa sau vẫn là thuận tiện."

Trên mặt Minh Phương mỉm cười, nhưng dưới đáy bàn, cô hung hăng đạp cho anh một cái rõ đau..." Ban ngày ban mặt, không biết xấu hổ."

Tối hôm qua, hai người ở trên người chiến lâu như thế, vậy còn chưa đủ, còn muốn đi ra ngoài mất mặt xấu hổ.

Tối nay nhất định phải chia phòng. Minh Phương nghĩ thầm.

Minh Phương hẵng giọng, uống một ngụm trà, tùy ý hỏi, " Phi Nhung à, nhân viên cửa hàng thuê thế nào rồi.

Cô cầm bảng danh sách trên tay, " còn đang tuyển, hiện tại chọn được bốn người rồi, sau này làm ăn khấm khá, rồi mới tuyển thêm, cô xem họ có thích hợp không?"

Minh Phương xem xong, cũng gật đầu tán thành. Thế là cuối cùng cùng hoàn thành. Đợi khai trương mà thôi.

....

Một ngày bận rộn, cho dù cô được mọi người giúp đỡ nhiệt tình, cô cũng không phải làm bao nhiêu việc, thế nhưng vì cô mang thai, nên cũng mệt tới mồ hôi đầy người.

Cô lái một chiếc ô tô hạng thường, từ chỗ Đặng Đình Phi, tâm tình vô cùng tốt, thậm chí cô còn ngâm nga vài câu hát vui vẻ, " cuộc đời vẫn đẹp sao..."

Chiếc ô tô nhỏ này, sau này bảng hiệu của quán được treo lên, dùng nó làm xe ship đồ ăn cũng thuận tiện.

Cô một đường vui vẻ lái xe về chung cư của mình, dừng lại ở bãi đậu xe, một bên miệng vẫn hát, một bên xoay chìa khóa, bước chân nhẹ nhàng thoải mái không ít.

Cuộc sống có hi vọng rồi, vui ghê.

Trên tay xách theo hai túi đồ gia vị và nguyên liệu mới mua ở siêu thị nhỏ, cô quyết định.

Bữa nay, cô phải nấu một nồi lẩu thật ngon, để chúc mừng cho thành quả nỗ lực của mình.

Ngay khi vừa tới trước cửa nhà mình, đôi mắt thoáng nhìn, lại phát hiện một chiếc xe màu đen quen thuộc.

Chiếc xe này, từ màu sắc, logo xe, tên xe, nhìn tới biển số, chân mày Phi Nhung khẽ cau lại, tên kia lại tới tận đây...

Là xe của Mạnh Quỳnh...

Tên tra nam này, vậy mà cũng mò được chỗ cô ở, hắn đúng là âm hồn bất tán mà..

Sao hắn cứ vậy mà dai như đỉa, bám cô hoài....

Thiệt là vừa vui vẻ chút, lại bực bội mà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com