C81,82: Thật sự không quan tâm chút nào sao
Không khí trong căn phòng chốc lát yên tĩnh vài giây.
" Tôi..." Mạnh Quỳnh theo phản xạ muốn phản bác, nhưng nhìn thấy ánh mắt sắc bén của Lương Minh Phương, rốt cuộc không thể nói được gì, dựa lưng về phía sau, vươn tay xoa xoa huyệt thái dương của mình đang phát đau, hắn khó khăn nói, " tôi... thừa nhận, tôi đã làm sai rồi."
" Anh không chỉ mỗi làm sai không thôi đâu." Minh Phương vừa nói vừa đẩy quyển vở nhỏ vừa được cô ghi chép đến trước mặt Mạnh Quỳnh cô nói,
" Mấy năm qua, cô ấy chịu bao nhiêu ủy khuất, phần lớn đều là đến từ anh. Nhưng anh không biết, cũng chẳng cần quan tâm. Tình cảm là song phương, nhưng anh đã vứt bỏ Phi Nhung ở tình cảnh tứ cố vô thân, mặc cho cô ấy một mình tự gặm nhấm nỗi uất ức, đau thương, mà người gây ra những uất ức đau thương kia, không ai khác chính là Mạnh Quỳnh anh đấy."
Mạnh Quỳnh nghe Lương Minh Phương sổ ra một tràng như mẹ dạy con thơ, lại nhìn đến những nét chữ viết hơi ngoáy một chút trên trang vở, trong lòng hắn, một tia chua xót dâng lên rồi bắt đầu lan tràn ra diện rộng.
Minh Phương vẫn tiếp tục nói, " Anh là vì cô ấy rời khỏi anh, cô ấy mặc kệ đủ loại biểu hiện cảm thấy khổ sở của anh, nên anh tiếc nuối? Anh cảm thấy là bởi vì thiếu mất một bữa cơm ngon do cô ấy nấu, hoặc là thiếu đi một lần cô ấy đeo cà vạt cho anh, làm anh không cam?"
Thanh âm của Minh Phương hơi có chút trầm thấp, nhưng ý chất vấn lại rõ ràng, cô nói tiếp,
" Mạnh Quỳnh, vậy tôi tiếp tục hỏi anh, nếu như hiện tại, Phi Nhung lại ở cùng với anh, đúng, một lần nữa cô ấy lại trở thành vợ chồng sống chung một nhà, ngủ cùng một giường với anh, nhưng từ nay về sau, việc nhà anh làm, cơm anh nấu, cà vạt anh tự đeo, anh nói cho tôi xem, anh...vẫn sẽ cảm thấy rất khó chịu sao?"
Mạnh Quỳnh kinh ngạc lẫn sửng sốt. Trong đầu hắn nhất thời hiện ra tình cảnh kia.
Một căn phòng ấm áp dưới ánh đèn sáng, khắp nơi bên trong là hơi thở ôn hoà. Phi Nhung sẽ ngồi trên sô pha chờ hắn, bên cạnh có lẽ đã có thêm con trai của hai người họ, bi bô tập nói. Hai mẹ con họ cùng chờ hắn đi làm về, hắn về sẽ nấu cơm cho cô, còn cô sẽ lộ ra nụ cười với hắn, nụ cười giống như 5 năm trước, vợ chồng hắn sẽ ở trong căn phòng ấm áp, che đi ánh nhìn tò mò của cậu con trai, mà hôn môi nhau.
Vậy thì lúc đó.....Hắn vẫn sẽ khó chịu sao?
Trong lòng hắn giống như một căn phòng tối tăm đã lâu, chợt mở cửa sổ ra, ánh sáng chiếu vào vô cùng mãnh liệt, kích thích cả người tới run rẩy. Mạnh Quỳnh bất giác mà thốt lên, " tôi.... không khó chịu, tôi cảm thấy....."
" Rất mong đợi đúng không?" Minh Phương tiếp lời luôn cho hắn.
Mạnh Quỳnh trầm mặc, rồi gật đầu.
Lương Minh Phương thở phào, vẻ thông tháo mà sắc bến trong ánh mắt vẫn chưa suy giảm, cô nói,
" Mạnh Quỳnh tự anh suy nghĩ kĩ càng một chút, anh rốt cuộc là bởi vì thiếu đi cơm cô ấy nấu cho anh, không được cô ấy thắt cà vạt, không được cô ấy yêu thương quan tâm mà khó chịu, hay là bởi vì cô ấy không làm những chuyện này cho anh nữa, từ trong tiềm thức nhắc nhở anh, cô ấy đã rời khỏi anh, cô ấy không hề yêu anh nữa, Phi Nhung vốn đã cắt đứt với Mạnh Quỳnh rồi, mà cảm thấy khó chịu."
Mạnh Quỳnh kinh ngạc ngẩng đầu, chỉ là trong hốc mắt kia, thoáng cái đã hằn đỏ lên tia máu.
Lương Minh Phương hít một hơi sâu, trong lòng quyết định khơi thông cho Mạnh Quỳnh đoạn cuối cùng, cô nói giống như tuyên bố với hắn,
" Mạnh Quỳnh, điều cuối cùng tôi muốn nói với anh là, có phải anh sẽ vì cô ấy rời đi mà tức giận, sẽ bởi vì khả năng cô ấy không hề yêu anh nữa mà khó chịu, sẽ không chịu được Phi Nhung rời khỏi anh, không ở cạnh anh, cho nên, anh bây giờ hãy nghĩ tiếp đi, rốt cuộc thì anh đối với cô ấy, thật sự một chút quan tâm thôi cũng không có hay sao?"
Tia đỏ trong hốc mắt anh ngày càng đậm, cả người hắn run rẩy, trong lòng liền có một đáp án hung hãn muốn nhảy vọt ra...
Chỉ là đáp án kia thật sự quá nặng, hắn thậm chí ngay cả một chút khí lực để nói ra khỏi miệng thôi cũng khôn có.
Thật tệ hại.
Lương Minh Phương nhìn biểu hiện kia của Mạnh Quỳnh, cô thực sự không thể nhịn nổi cái tên này nữa, lúc này, cô như một con sói mọc răng nanh, tùy ý mà thị uy với một con cọp bệnh chính là Mạnh Quỳnh kia,
" Mạnh Quỳnh l anh nếu như hiểu rõ những điểm mà tôi nói, anh sẽ biết, tôi vì sao mắng anh là đồ vô liêm sỉ, biết vì sso không? Chính là anh thật sự quá vố sỉ, chính là một tên thiếu chửi.!"
Hai tay anh run rẩy, đã đổ ra mồ hôi đầy lòng bàn tay. Hắn vừa định nói thêm thì, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.
Minh Phương thu dọn đồ trên bàn, rồi hẵng giọng, " vào đi."
Đặng Đình Phi đi vào trong phòng, nhìn thấy cảnh tượng bên trong, nhất thời cau mày, đi tới bên cạnh Lương Minh Phương, trước tiên cúi đầu xuống, ở trên má hồng của cô mà hôn bẹp một cái, sau đó mới mở miệng nói, " Nguyễn tổng, anh và bà xã của tôi đang nói gì thế?"
Bốn chữ "bà xã của tôi" được Đặng Đình Phi nhấn mạnh, cố ý cường điệu lên rất cao. Thật là một đại nam nhân, sao nói chuyện lại chua le chua lét toàn mùi giấm xông vào mũi.
Minh Phương lườm y một cái, khí thế Đặng Đình Phi cũng nhất thời xìu xuống, kéo ghế mà ngồi bên cạnh Minh Phương. Y nói, " aizz, anh chỉ hỏi xíu thôi mà, đâu có ý gì khác đâu."
Minh Phương hừ lạnh một tiếng, " hứ, anh thì lúc nào cũng có lý hết á."
Mạnh Quỳnh chỉnh sửa lại tâm tình, bình tĩnh nói, " tôi tìm Bác sĩ Lương để hỏi thăm về tình hình của Phi Nhung vợ tôi thôi."
Đặng Đình Phi gật gật đầu, đặt đồ ăn lên bàn của Minh Phương. Căn dặn cô ăn uống đầy đủ, sau đó mới quay sang anh nói,
" Mạnh Quỳnh...tôi có chút chuyện muốn thương lượng với cậu, có rảnh để nói chuyện không?"
Anh từ trong suy nghĩ của mình bình tĩnh lại, gật đầu đáp, " được."
"Vậy....đi ra ngoài đi." Đặng Đình Phi đứng dậy ra hiệu.
Minh Phương lúc này đang ăn đồ ăn mà Đặng Đình Phi mang đến cho cô, ăn đến ngon lành, thấy hai người Đặng Đình Phi và Mạnh Quỳnh đang đứng lên, chuẩn bị ra ngoài thì ngạc nhiên, nhất thời đứng dậy nói, " Hai người các anh nói cái gì đó, còn muốn giấu em? Lén lút cái gì hả?"
Đặng Đình Phi cười hì hì, y xoa đầu cô, nói, " Phương Phương yên tâm đi, ông xã đi bàn chuyện làm ăn với Nguyễn tổng thôi, kiếm tiền nuôi em đó, em đừng xen vào."
Đoạn y nói xong, liền cùng Mạnh Quỳnh ra khỏi phòng. Để Minh Phương ở lại với cả tá đồ ăn....nhìn thôi đã thấy no đến tràn dạ dày....
________
C82: Uy hiếp trong bóng tối
Mạnh Quỳnh và Đặng Đình Phi sau khi đi ra khỏi cửa, đóng cửa lại. Đặng Đình Phi nhìn vào bên trong, xác định Lương Minh Phương không theo ra nữa, anh mới an tâm.
Mạnh Quỳnh tựa vào vách tường, cố gắng không nghĩ tới chuyện của Phi Nhung nữa, nhìn Đặng Đình Phi nói, " Đặng tổng, có chuyện gì sao? Sao cậu không nói trước mặt bác sĩ Lương?"
Đặng Đình Phi từ trong túi móc ra hộp thuốc lá, vừa định lấy ra một điếu hút, chợt nhớ nơi này là bệnh viện, cấm thuốc, anh buồn bã lại nhét hộp thuốc lá trở lại trong túi. Hoàn toàn không còn dáng vẻ vui cười khi nãy trước mặt Lương Minh Phương nữa.
" Khó xử??" anh hỏi.
Đặng Đình Phi trầm mặc một lúc lâu, bất đắc dĩ mà gật đầu một cái, " có chút việc, xin nhờ cậu giúp."
" Cậu cứ nói." anh đáp.
Đặng Đình Phi hít sâu một hơi, nhìn Mạnh Quỳnh, trịnh trọng nói:
" Khoảng thời gian này, tôi không đưa cơm cho Minh Phương, cũng không đưa cô ấy đi làm được, tôi sẽ không ở cùng em ấy nữa."
Trong lòng Mạnh Quỳnh hơi giật mình, không khỏi nhíu mày nhẹ một cái. Lương Minh Phương và Đặng Đình Phi, tình cảm tốt đẹp thế nào, hắn biết rất rõ.
Tên Đặng Đình Phi kia, chỉ thiếu một cái là không cất Lương Minh Phương kia vào trong túi, đến đâu cũng mang theo. Bộ dáng cưng chiều vợ, yêu vợ, sợ vợ kia, đàn ông phụ nữ khác mà nhìn y, nhất định sẽ bêu y là hèn nhát, nhưng có cô gái nào mà lại không muốn có một anh chồng vừa trung thực vừa giỏi giang như Đặng Đình Phi đâu chứ?
Đặng Đình Phi hiện tại nói ra như vậy, khiến Mạnh Quỳnh không khỏi cảm thấy kinh ngạc.
Đặng Đình Phi đi tới trước cửa phòng, khẽ mở cánh cửa ra một khe nhỏ, xác nhận vợ nhỏ nhà mình không có nghe lén, mới thở phào, rồi kéo Mạnh Quỳnh đi ra xa, cách một đoạn, mới tiếp tục mở miệng nói tiếp, " thế cho nên, khoảng thời gian tôi không có ở đây, tôi hi vọng cậu và Phi Nhung, giúp tôi chăm sóc Minh Phương giúp tôi nhé."
Cậu rốt cuộc có gì khó xử?" anh có chút không kiên nhẫn hỏi.
Đặng Đình Phi thở dài, đáp, " trong nhà thật ra đang rất ầm ĩ. Lúc trước, tôi từng nói với cậu, con cái Đặng gia nhiều, một mực tranh quyền đoạt lợi. Mặc dù tôi là tổng giám đốc, nhưng cổ phần và quyền lực trong tay cũng không nhiều hơn người khác bao nhiêu. Đoạn thời gian trước tôi vẫn luôn phân chia, cao thấp với Đặng Dũng, Đặng Việt. Hiện tại, cũng có không ít người đứng về phía tôi, cổ phần và quyền lực cũng chiếm được ưu thế."
Anh gật gật đầu, đối với việc không ổn định của tập đoàn Đặng thị gần đây, hắn cũng có nghe nói.
" Đặng Việt biết tôi và Minh Phương qua lại, mà Đặng gia vốn không thích con dâu hay cháu dâu làm nghề y. Bọn họ liền làm ầm lên một trận." Đặng Đình Phi mệt mỏi nhíu mày, xoa xoa huyệt thái dương, anh nói, " Bọn họ làm căng quá, nên tôi dứt khoát đuổi hết bọn kia ra khỏi Đặng gia rồi, chỉ có Đặng Dũng."
"Đặng Dũng??" anh nhớ lại tướng mạo người này, hắn nói, " tên đó tôi có chút ấn tượng."
"Ừ, " Đặng Đình Phi nói, " Tên đó rất biết thế cục không ổn, biết không thể đấu lại tôi, nên cuỗm hết tiền, trốn biệt rồi."
Mạnh Quỳnh tưởng rằng chuyện Đặng Đình Phi nói chính là chuyện về tên Đặng Dũng kia, nên hắn lên tiếng trấn an, "yên tâm đi, phía tôi sẽ tăng thêm nhân viên, giúp anh đi tìm tên kia trở về."
Trong ánh mắt Đặng Đình Phi chợt xoẹt qua một tia sắc lạnh, anh lấy điện thoại ra, ấn vào một giao diện rồi nói,
" Haizz, tôi cũng rất muốn tìm ra hắn, nói nhiều như vậy, sở dĩ muốn cậu và Phi Nhung giúp tôi chăm sóc Minh Phương một khoảng thời gian, là bởi vì Đặng Dũng đã dùng số mới mà gửi cho tôi cái này."
Diệp Thành đón lấy điện thoại từ tay Đặng Đình Phi, vừa nhìn vào, cả người hắn nhất thời chấn động.
Đó là một tin nhắn đi kèm hình ảnh.
Bên trong màn hình điện thoại, là một hình ảnh rất đơn giản, chính là ảnh chụp chân dung của Lương Minh Phương.
Tấm ảnh này thoạt nhìn chính là chụp cô nhìn vào chính diện ống kính, gần giống với hình thẻ, khuôn mặt của Minh Phương rất xinh đẹp mang theo nụ cười nhàn nhạt.
Vấn đề ở đây không phải nó đơn giản chỉ là một tấm ảnh chân dung bình thường, mà tấm ảnh kia đã được qua xử lý chỉnh sửa. Mà sau khi trải qua chỉnh sửa, tấm ảnh này rõ ràng là một bức di ảnh của người đã khuất khiến người xem không khỏi sởn gai ốc.
Cả người Mạnh Quỳnh giật nảy, hắn bất giác kịp phản ứng, "đây là....?"
Mắt Đặng Đình Phi dần đỏ ngầu, anh nói, " Tên Đặng Dũng kia đang trốn ở một xó bóng tối nào đó, hắn đang uy hiếp tôi."
Mạnh Quỳnh nhất thời hiểu được tầm quan trọng trong chuyện này, cũng hiểu được, tại sao Đặng Đình Phi lại phải tránh Lương Minh Phương, không nói cho cô biết.
Đặng Đình Phi kia, chính là không muốn Lương Minh Phương, người yêu của anh biết anh đã vì cô mà bảo vệ tất cả, vì cô che gió che mưa, che chắn tất cả tàn ác, khốc liệt ở trước ngực chỉ để cho cô được an an ổn ổn qua ngày. Sau đó, quay đầu mà cười ôn hòa với anh một tiếng, giống như bình thường.
Trong lòng Mạnh Quỳnh thoáng chút dao động.
Đặng Đình Phi cúi đầu thật sâu, " Mạnh Quỳnh, chuyện này phải nhờ cậu thật rồi."
Mạnh Quỳnh trả di động lại cho Đặng Đình Phi, rồi gật đầu đáp, " không có vấn đề gì, yên tâm, tôi sẽ giúp. Không cần cảm ơn tôi đâu. Bạn bè cả, nên như thế."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com