C9,10: Gặp lại Trần Phong
Tan làm, như kế hoạch, Phi Nhung thay một bộ đồ khác để tham gia tiệc từ thiện với Mạnh Quỳnh.
Cái gọi là tiệc từ thiện này chẳng qua chỉ là tính chất bên ngoài, đến đây chỉ có ăn uống linh đình, xa hoa đòi trụy, từ thiện chỉ là một cái cớ, mục đích vẫn là tư lợi mà thôi.
Lúc PN đến nơi, ở cửa, đã sớm xe sang đông nghẹt, trong không khí ở sảnh chính toàn là mùi kim tiền và mùi nước hoa nồng đến phát nôn.
Cô đến bảo vệ trình thiếp mời, sau khi xem thiếp mời, đối chiếu thân phận đâu đấy, cô rốt cục cũng vào được bên trong trót lọt.
Trong sảnh tất nhiên một mảnh lộng lẫy huy hoàng, cánh đàn ông thì Âu Phục nghiêm văn chỉnh, đeo trên tay họ toàn là những loại đồng hồ danh tiếng, bản giới hạn. Còn top phụ nữ, toàn thân lại là kim cương châu báu lóa cả mắt.
Nhân viên tạp vụ quần áo ngay ngắn chỉnh tề, bê khay đi lại, bận rộn khắp nơi.
Dạ tiệc còn chưa bắt đầu, nhưng giao tiếp và đàm luận giữa giới thượng lưu, đã sôi trào nóng như lửa.
Cô đảo mắt hết một lượt, vẫn chưa thấy Mạnh Quỳnh đến. Cô nghĩ một hồi, quyết định đứng vào một góc khuất vắng vẻ để chờ.
Hôn nhân của Phi Nhung và Mạnh Quỳnh cho tới bây giờ cũng không phải là bí mật gì, Vì thế, cô đứng trong góc một hồi, liền có mấy hội chị em vợ lớn vợ nhỏ của mấy lão tổng, chú ý tới cô, rỉ tai nhau chuyện của cô một phen, rồi mang theo đầy ý cười mà đi tới chỗ cô.
" Ai dô, Trợ lý Phạm, hôm nay sao không cùng tới với Nguyễn tổng, ông xã nhà cô sao?" Một người phụ nữ gương mặt hơi hung, trên mặt chắc phải dặm cả nửa kí phấn, hai lạng son môi, nhìn như Tú bà ở lầu xanh lên tiếng hỏi.
" Xin chào Cao phu nhân." cô bắt tay với bà ta một cái. " Hôm nay, anh Quỳnh có cuộc họp quan trọng, nên tôi tới trước thay, tránh có sơ xót."
"À, ra là vậy." Cao phu nhân như hiểu như không, dáo giác nhìn xung quanh, rồi nói nhỏ cùng Phi Nhung, bộ dạng mờ mờ ám ám. " Nghe nói, trợ lý Phạm và Nguyễn Tổng chồng cô xảy ra chút vấn đề?"
Cô cười lạnh.."Hah..tin tức cũng nhanh gớm."
Trong lòng cô dấy lên chán ghét, nhưng không biểu hiện ra ngoài, " Cao phu nhân, thật mắt sáng như đuốc nha, một chút vấn đề cũng không thể qua mắt chị."
Cao phu nhân và mấy chị em kia của bà ta, nhìn nhau một cái, trong ánh mắt đều là đắc ý, " Quả nhiên có vấn đề." Bà ta giả bộ tốt bụng phân ưu "Đã xảy ra chuyện gì? Trợ lý Phạm à, cô nói chúng tôi nghe, chúng tôi đây sẽ nghĩ cách giúp cô."
Giúp cô? Thật nực cười, họ rất quen với cô sao?
Những người này chả phải tốt đẹp gì. Mỗi một người đều muốn bới móc chuyện người ta mà bóng gió, giúp gì chứ, mồm miệng điêu ngoa, cô đâu có rảnh mà tin ba cái lời tào lao sàm sàm đó.
Cô xua tay, " Ài...cái này thì cũng không cần, chị cũng biết đấy, Nguyễn tổng thấy tôi luôn chướng mắt, gây gỗ chút xíu, không cần Cao phu nhân bận tâm."
Cao Phu nhân càng cười đắc ý hơn, " Ấy, Phạm trợ lý đừng có nói vậy." Bà ta nói rồi cười, khóe mắt híp lại, nhăn nheo đây vết chân chim, lại tiếp lời, "Mặc dù ly hôn đi, nhưng là cô ưu tú thế này, không khéo lại có khối kẻ, muốn nhặt cô về."
Một phu nhân khác chen vào " tôi nghe nói, Lưu tiểu thư đã về biệt thự của Nguyễntổng ở rồi đó, phải không nha? Haizz...đáng thương, chân trâu lúc nào cũng đáng giá hơn đồng đen nhỉ? Bởi ta nói, người mà, không tự lượng sức mình, thì không thể được đâu."
Phi Nhung cười đến khóe miệng, muốn đau, " ha, Lưu tiểu thư có mị lực, đáng yêu, người người đều thích."
Nói ra thì Cao Thế Sương lão chồng béo của Cao phu nhân vốn qua lại rất thân thiết với Mạnh Quỳnh, đối với Phi Nhung luôn ở bên cạnh Mạnh Quỳnh tới giờ, thực ông ta không có ưa cô. Một loại không biết lượng sức mình lại dây dưa Mạnh Quỳnh nhiều năm như vậy, nếu không vì nể mặt Mạnh Quỳnh, ông ta sớm đã thay Mạnh Quỳnh đuổi người.
Cho đến bây giờ, rốt cục Phi Nhung và Mạnh Quỳnh cũng ly hôn, ông ta là người vui như điên đầu tiên, thiếu điều còn chưa mở tiệc ăn mừng mà thôi.
Đám chị em kia vây quanh hồi lâu, thì bỏ đi, chỉ còn Cao phu nhân và Phi Nhung.
Bỗng nhiên...
" Cao Phu nhân!" một thanh âm dễ nghe phía sau phát ra.
Cả hai người cùng quay đầu lại, hóa ra là Trần Phong.
Nói đến Trần Phong, theo cái nhìn của Phi Nhung thì người đàn ông này cũng là một doanh nhân tài phiệt không thua kém gì Mạnh Quỳnh. Thừa kế xí nghiệp lớn của gia đình, nhưng năng lực bản thân thì không chê vào đâu được, dẫn dắt Trần thị khai biên, mở rộng công ty, là người làm mưa làm gió trong giới thương nhân.
Cao phu nhân một dạng kính trọng cúi đầu chào anh, " Hóa ra là cậu Trần, nghe danh đã lâu, quả nhiên là thanh niên ưu tú."
" Không dám nhận, " Thanh âm của Trần Phong trầm tĩnh, " Cao phu nhân và Cô Phạm đang nói chuyện gì vậy, có vẻ rất hao hứng?"
Cao phu nhân cười hiền hòa, " Ài chỉ là ba cái chuyện phiếm không quan trọng."
Trần Phong khẽ mỉm cười, " Vậy bà không ngại nói tôi nghe với."
Cao phu nhân đơ mặt, miệng câm như hến.
Phi Nhung lúc này mới lên tiếng, " Trần tổng à, cũng không có gì, Cao phu nhân ấy, chị ấy đang dạy tôi cái cách làm sao giữ cho chồng khỏi ngoại tình ấy, dù gì chị ấy cũng từng bị chồng cho đội mũ xanh vài lần, cho nên á, được Cao Phu nhân chỉ điểm, tôi đây lấy làm vinh dự."
Cao Phu nhân nghe cô châm biếm, tức đến nghiến răng trèo trẹo, nhưng là vì Trần Phong ở đây, nên bà ta không tiện phát tác.
Tức đến điên, bà ta xoay mông bỏ đi..
"Em không sao chứ?" Trần Phong lúc này mới lên tiếng hỏi.
Phi Nhung lắc đầu, " không sao, gặp phải chó điên thôi hà."
Trần Phong cười yếu ớt, " Em vẫn y thời đại học, không biết vui buồn."
Kể ra thì thời đại học cũng vui, cô và Trần Phong cũng không tính là thân, tuy khác khoa, nhưng lại ở cùng trong kí túc ở trường. Ra trường, thỉnh thoảng vẫn liên lạc.
Cô lắc đầu " Không vui không buồn như lúc đó, có khi lại hay."
Ánh mắt Trần Phong hơi sâu, " thời gian này, em sống tốt chứ?"
Từ Lạc cười che đi nỗi lòng, " em vẫn tốt, hơn cả tốt.."
____
C10: Chồng cũ ghen
Trần Phong nhìn dáng vẻ của Phi Nhung rõ ràng là miệng cứng tâm mềm, cười như không cười.
Anh có thể không biết chuyện cô và Mạnh Quỳnh ly hôn sao?
Khẽ xoa đầu Phi Nhung anh nói, " Không sao, có gì khó khăn, nhớ đến tìm anh, anh sẽ giúp."
Cô cười thân thiện nắm lấy tay anh, " Cảm ơn anh, Trần Phong, nhưng đừng có xoa đầu em thế được không, em không phải con nít nha."
Trần Phong, ngẩn người, chợt cười lớn, haha.. "Ừm, Phi Nhung chúng ta lớn rồi. Không phải con nít nữa."
Cô vui vẻ hẳn lên khi được trò chuyện với Trần Phong. " Hứ, em người lớn rồi nha, lại vô cùng xinh đẹp đó."
Bỗng nhiên, một mảnh xôn xao ngoài cửa, không bao lâu, liền thấy Mạnh Quỳnh mang theo Lưu Tâm Nhã đi vào sảnh lớn.
Anh vừa vào cửa, vừa quay đầu qua liền nhìn thấy Phi Nhung.
Ha..vợ cũ kiêm trợ lí đặc biệt của hắn, lại cùng với tổng tài Trần Thị, nhìn nhau mà cười, tay chân còn đụng chạm, một bộ vui vẻ thế kia.
Lưu Tâm Nhã đi cùng Mạnh Quỳnh lúc này cô ả đang đứng bên cạnh hắn, thấy ánh mắt hắn có cái gì đó không đúng, cô ả liền kéo kéo tay hắn. "Mạnh Quỳnh".
Anh bình tĩnh trở lại, thu hồi ánh mắt trở lại, liền đi gặp mặt đối tác khác, mỉm cười bắt tay xã giao.
Đến khi dạ tiệc bắt đầu, Mạnh Quỳnh mới thoát khỏi đám xã giao kia, mà ngồi vào vị trí giành cho khách mời đặc biệt.
Cô sau khi trò truyện với Trần Phong xong, cô tự giác đi vào chỗ ngồi có tên của mình.
Vậy mà ghế của cô lại ngồi ngay bên cạnh anh.
Sắc mặt tự nhiên, bình thản, cô ngồi xuống cạnh hắn, hơi ngẩng đầu nhìn khuôn mặt hắn một lượt, bất giác liền cảm thấy, con người này hình như có gì đó không đúng thì phải.
Nhìn cái bản mặt cau có thế kia, nào có phải hắn ta đến dự tiệc, giống đi đám ma thì đúng hơn.
Cô xùy một tiếng, chả thèm để tâm, liền thu ánh nhìn lại, chăm chú hướng về sân khấu.
Thế nhưng, khi Phi Nhung thu hồi ánh nhìn lại, thì ánh mắt của Mạnh Quỳnh cũng vừa phóng tới, thấy cô một dạng như không có chuyện gì, mặt hắn càng đen đến khó coi.
Hay cho Phi Nhung, hôm qua quăng thịt cá ngay trước mặt hắn, hôm nay lại cùng người đàn ông khác cười cười nói nói..
Chỉ nhiêu đó thôi, cũng khiến Mạnh Quỳnh tức muốn nổ phổi rồi, tức chết đi được.
Hắn lúc này chỉ ngay lập tức muốn đè cô ngay dưới thân mình, để trừng phạt cô.
Lưu Tâm Nhã nhẹ nhàng gọi hắn một tiếng, đưa tới cho hắn một ly rượu vang.
Anh cầm lấy ly rượu, trong lòng không yên, vô tình làm đổ luôn rượu lên cổ áo, đỏ hết một mảng.
"Ai dà, sao không cẩn thận như vậy?" Lưu Tâm Nhã vừa nói, vừa vội vàng lấy khăn giấy lau lau trên ngực anh.
Nhân viên phục vụ thấy thế, liền đi tới, " Nguyễn Tổng, anh có cần lên lầu thay đồ không?"
Anh gật đầu, sau đó nói với Lưu Tâm Nhã, " Anh đi thay đồ, em ở đây chờ anh nhé."
Nói xong, hắn đứng dậy, đi được vài bước, quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào Phi Nhung. Hắn nghiến răng trèo trẹo.
"Phạm Phi Nhung.!! "
Cô xoay người qua nhìn, hắn vậy mà gọi cả họ lẫn tên của cô. Phải biết rằng cô vô cùng ghét cái họ Phạm kia.
"Chuyện gì?" Cô đanh mặt đáp.
Mạnh Quỳnh nuốt cục tức vào bụng, nhẫn nhịn nói, " Cô tới xe tôi lấy áo sơ mi dự bị, đem lên lầu cho tôi."
Cô dửng dưng ừ một tiếng liền rời đi trước.
Sau khi mang được quần áo lên lầu, vừa mở cửa phòng bước vào thì đã nhìn thấy Mạnh Quỳnh một thân giày da bóng bẩy, quần tây dài đến chân thôn dài, trên người khỏa thân, cơ bụng sáu mũi rõ rệt...
Thật soái nha..
Cô không ngừng cảm thán trong lòng, so tính cách, anh đúng là rất tra, nhưng không thể không nói, hắn quả là rất đẹp trai nha, chỉ nhìn vóc người kia thôi, liền khiến đám phụ nữ muốn rụng trứng vì hắn rồi... ngôn tình sủng
Vừa thấy cô đi vào, hắn mặt đen lại, sám xịt.." Cô nhìn cái gì, còn không mang áo nhanh tới đây."
Cô đưa áo cho hắn, cô giễu cợt, " Xí, ai thèm nhìn chứ, xấu chết."
Mạnh Quỳnh cầm áo sơ mi trong tay, " Phi Nhung, nợ nần tối qua, tôi còn chưa tính với cô, hôm nay, cô lại muốn chọc tôi đúng không?"
"Không dám, không dám" Phi Nhung nhún vai, " Anh là đại tổng tài, còn tôi chỉ là trợ lí quèn, sắp bị đuổi, thế nên, tôi đâu có dám chọc anh. Chỉ cần anh và Lưu Tâm Nhã kia, đừng phiền tôi, tôi cám ơn nhiều rồi."
Mạnh Quỳnh hừ lạnh một tiếng. " ha, vậy sao, vậy tại sao khi nãy cô và Trần Phong thân mật là có ý gì, muốn chọc tức tôi."
Cô vẫn đanh mặt mà nói, " Tôi và Trần Phong thân mật hay không? Liên quan gì anh? Hai chúng tôi là bạn thời đại học. Bạn cũ ôn chuyện, có gì sai. Hơn nữa Trần Phong lại là người nho nhã lễ độ, tôi thích nói chuyện với anh ấy, anh quản được sao?"
Mạnh Quỳnh tức muốn lộn ruột, hắn nhét áo sơ mi qua một bên, một tay đè Phi Nhung trên tường "cô vẫn nhớ cô là trợ lí của ai chứ?"
...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com