Chương 6
Cười đùa xong rồi, nháy mắt đêm cũng tới, Hoàng Thượng và Hoàng Hậu đều uống đến mờ cả mắt, được người dìu về cung. Cha lúc này ngắt eo ta, ý bảo ta giả vờ say về phòng, khách còn lại bọn họ sẽ chịu trách nhiệm tiễn khách.
Ta nghĩ thầm, "Cha, người có thể nhẹ tay chút không? Người có còn nhớ ta là nữ nhân không vậy? Dì cả tra tấn ta còn chưa chấm dứt đâu! Vùng eo mảnh khảnh của ta lại bị người ngắt."
Ta giả say không còn biết gì, vui vẻ ngã xuống đất dựa vào người Giai Kỳ, cha liền đứng dậy nói với mọi người.
"Tiểu nhi không thắng được rượu lực, xin phép về phòng trước. Chư vị không cần khách khí, cứ từ từ dùng bữa!"
Giai Kỳ đỡ ta vào phòng, khi sắp đến nàng đột nhiên ném ta xuống đất, "Đại công tử, ngươi cũng không phải thật sự say, dựa vào người ta nặng quá!"
"Cơ thể bản công tử đạt tiêu chuẩn, dáng người nhẹ nhàng mỹ thiếu niên, làm sao nặng được! Ngươi dìu ta một chút sẽ chết à?" Ta không để ý tới Giai Kỳ nữa, tự lết tới cửa, dùng sức gõ cửa ba cái, sau đó mới đẩy cửa vào. Giai Kỳ không đi theo, chỉ im lặng đóng cửa lại.
Bản công tử tuy rằng biếng nhác lười biếng, nhưng đi theo Hoàng Thượng và cha mãi thì sự tình gì cũng đều được chứng kiến. Quay mắt nhìn bác gái sẽ cùng giường cộng gối với mình mà đáy lòng bản công tử hơi khó chịu, lòng bàn chân run lên. Nếu ta vén khăn voan lên, bác gái liền bổ nhào lại thì ta nên làm gì đây? A! Triệu Tiểu Đường, chớ sợ chớ sợ! Ngươi không sợ bác gái! Kiên nghị quả cảm, phải thu phục tất cả.
Ta đi đến bên giường, nhìn khăn voan trên đầu tân nương, mũ phượng đã ở cạnh tân nương, cái mũ nặng đến mức tra tấn người khác, hay là trước ăn một chút, giấy dầu nhét trong tay nàng đã không thấy đâu, chắc nàng ăn rồi.
Ta hít sâu một hơi, nhẹ nhàng vén khăn voan lên.
Đang chăm chú nhìn mặt nàng, ta lại hít sâu một hơi nữa, vừa mới hít đã ho khan. Chắc vì thấy ta ho dữ quá, nàng vươn tay giúp ta vỗ vỗ lưng thuận khí, nhưng ta vẫn ho không dứt, nàng bèn đứng dậy rót chén trà, ta vội vàng uống một hơi, rốt cục cũng hít thở bình thường lại, còn sống thật là tốt quá.
Nàng thật sự rất đẹp, rất đẹp, rất rất đẹp, hình dung như thế cũng hư ảo quá, ta nghĩ nếu ta không nói rõ ràng, các vị khách quan sẽ mắng ta là rác rưởi mất.
Là như vầy! Bản công tử lang thang Phong Nguyệt không phải chỉ một ngày hai ngày, mỹ nữ ta thấy nhiều lắm, nếu như trước đây Hoàng Thượng tặng cho ta các bức họa nữ nhân đều là mỹ nữ, thì hoa khôi ba năm liên tiếp của Ỷ Hương lâu Vân Yên chính là tuyệt thế mỹ nhân.
Mà người trước mắt ta đây không phải là một bác gái lớn tuổi, mà thoạt nhìn cũng là một tuyệt thế đại mỹ nhân như bản công tử đây. Lông mi dài nhỏ, đôi mắt hút hồn nhưng rất tự chủ, lông mi thật dài làm nổi bật đôi mắt hai mí của nàng, làn da trắng nõn hồng nhạt, mũi cao thẳng nhưng rất tinh xảo, miệng cứ như đang mỉm cười, ta nghĩ nếu nàng cười thật chắc chắn sẽ sặc sỡ loá mắt. May là bản công tử tuấn mỹ vô trù, vậy mà cũng không tránh được nhìn người trước mắt không chớp mắt, người như vậy Hoàng Thượng sao có thể đày nàng vào lãnh cung chứ?
Tuy rằng bản công tử thần hồn điên đảo vì mỹ nhân trước mắt, nhưng vẫn không quên mời đại mỹ nhân ngồi xuống ghế, định uống chén rượu giao bôi với nàng, tiếc rằng tay bản công lại không nghe lời, lo nhìn nàng mà tay run run. Ta liếc qua một chút, quả nhiên là tay phải hư thân kia, ta vội vàng lắc lắc nó, hy vọng nó không run nữa, nhưng chỉ trong chớp mắt nó đụng phải tay nàng, ta cảm thấy cả người mình run rẩy, uống xong một ngụm Nữ Nhi Hồng hai mươi năm này, đột nhiên làm cho ta cảm thấy ngán ngược, rượu ngon đến mấy cũng không tinh tế bằng người trước mắt này được.
Mẹ ta sợ tân nương đói bụng, bèn sai người tặng một bàn đầy thức ăn vào. Ta cố gắng phục hồi tinh thần lại, nhếch mép nhếch miệng với nàng, "Ăn trước đi! Đừng để bị đói."
Sau đó ta giả vờ vùi đầu xuống ăn cơm, không dám liếc nhìn nàng cái nào nữa, nếu cứ nhìn ta sợ không có cách nào dời mắt đi được. Cha ta có dạy nhìn chằm chằm người khác là không lễ phép, vì thế ta hạ thủ dưới bàn ngắt bắp đùi của mình để giữ vững sự thanh tỉnh của ta, ngàn vạn lần không thể để bị đại mỹ nhân làm hoa mắt.
Sau đó ta cúi đầu ăn cơm, qua một lúc lâu, nàng có vẻ hơi khó hiểu mà nhìn ta, "Phu quân, ngươi đói bụng lắm sao?"
Ta chỉ vì câu "Phu quân" của nàng mà tâm tình lại nhộn nhạo lên, ta có cảm giác mình cứ như đang chạy trốn ra biển, trong tay cầm một chiếc khăn lụa trắng, dương dương tự đắc như gió biển, miệng còn phối hợp cười ha ha. Quả nhiên ngay cả cảnh ta cười dưới gió biển cũng đẹp như thế.
Có thể vì ta thất thần quá độ nghiêm trọng nên tay nàng liền đáp trên lưng, lắc lắc, khiến ta hồi thần lại, nhưng lại thấy một đại mỹ nhân trước mắt. Bản công tử vì muốn duy trì sự kiên định của mình mà không lưu tình chút nào tự nhéo chân mình, đúng là khi tâm hoảng thì chân gặp tai ương.
"Khụ, ta không sao. Ta chỉ muốn tâm sự với ngươi một chút thôi." Mọi người cứ chờ chút đi, làm quen trước vẫn tốt hơn.
"Tâm sự chuyện gì?" Nàng để đũa xuống, chăm chú nhìn ta.
"Kỳ thật... Ta là nữ." Đây không phải là bí mật không thể nói sao? Sao lại bị sắc đẹp trước mắt ma xui quỷ khiến mà tự khai vậy nè? Triệu Tiểu Đường, sự kiên định của ngươi biến đi đâu rồi? Ta vốn chỉ muốn tâm sự với nàng thôi mà! Không được, Triệu Tiểu Đường ngươi phải bình tĩnh, nói cũng nói rồi, có chết cũng không được xuống tinh thần, lo mà chuẩn bị tinh thần đối diện với mưa rền gió dữ sắp tới đi!
Nàng nhìn ta, tựa hồ đang muốn xác định những lời ta nói có thật không. Ta kiên định nhìn nàng, không khí im lặng vài giây, khiến trán ta không ngừng chảy mồ hôi, mãi một lúc lâu nàng mới nở nụ cười.
"Phu quân, ngươi thực là hài hước."
Cái gì gọi là đại mỹ nhân? Đây là đại mỹ nhân! Dung mạo đã nghiêng nước nghiêng thành, cười lên đẹp đến mức có thể sánh ngang với yêu nghiệt hại nước hại dân, ngươi cười đẹp thế hại tim ta đập gia tốc, ngươi đừng cười như vậy nữa được không? Ngươi cười với ta khiến ta không thể hảo hảo nói chuyện với ngươi! Cứu mạng!
Ta âm thầm đưa tay xuống nội sườn, đem hết khí lực mà nhéo nó lần nữa mới có thể khôi phục lại bản sắc anh hùng của bản công tử đây, đúng là bản sắc anh hùng luôn phải lấy cơn đau để đổi lấy a.
"Ta không nói đùa, là thật." Ta nắm tay nàng đặt trước ngực mình, nàng khẽ ấn một chút, vẻ mặt bán tín bán nghi.
Ta sợ nàng không tin nên vội vàng cởi quần áo ra. Nàng hơi giật mình, "Ngươi..."
Ây da! Vị này quả là tiểu thư con nhà gia giáo, "Ta không phải muốn vô lễ với ngươi, ta chỉ muốn cho ngươi xem vải quấn ngực của ta thôi."
Ta càng cởi càng nhanh, nàng nhìn ta không sợ hãi chút nào, lúc này ta đã cởi trần trụi, để lộ bả vai, xuống dưới là băng vải quấn ngực, tuy ngực bản công tử rất nhỏ, nhưng bản công tử vẫn là nữ.
Không khí có phần quỷ dị, ta cứ nghĩ khi nàng nhìn thấy hẳn sẽ bị hù dọa, la hét chói tai, sau đó lập tức muốn ta viết tả hưu thư (giống như đơn ly dị), hoặc là thực kích động nói liên hồi: "Ngươi ngươi ngươi ngươi ngươi...", sau đó ngất xỉu. Nhưng nàng không rơi vào trường hợp nào cả, chỉ nhẹ nhàng kéo quần áo của ta lên, thản nhiên nói: "Mặc vào đi! Đừng để bị lạnh." Giọng nói của nàng rất nhẹ, hoàn toàn không giống như ta nghĩ.
Bầu không khí rất - kỳ - quái.
Ta nghe lời nhặt quần áo lên mặc vào, nàng thì nhìn chằm chằm động tác của ta, cứ như muốn nhìn thấu con người ta vậy. Ánh mắt kiểu đó khiến ta có cảm giác bất an, ta khoác áo ngoài vào xong, chờ đợi phản ứng của nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com