Phiến tử p6
Phiên ngoại 1
Phá vỡ thế trận
Chân tướng thứ nhất: Lạc Dịch x công lược x xuyên việt
"Lạc Dịch...... Ta có được tâm của ngươi, thật là cao hứng a......"
"...... Ta buông tha cho công lược và xuyên việt."
Lạc Dịch nhắm lại hai mắt, mặc cho chính mình hướng về phía bóng tối đọa lạc vô vọng vĩnh viễn.
......
Lạc Dịch đọc xong hết tất cả, biểu tình trống rỗng.
Ni mã...... Cái loại cảm giác đản đau này là như thế nào? Hắn vì cái gì tâm huyết dâng trào khiến cho công lược ghi lại luân hồi phía trước?
"Lạc Dịch......"
Hồng y yêu nghiệt thật cẩn thận mở miệng, giống hài tử làm sai chuyện mà lo sợ bất an nhìn biểu tình cha mẹ. Lạc Dịch nhìn y, nghẹn họng.
Mắt thấy trong mắt Phong Tỏa Vân đã muốn trở nên đỏ tươi, Lạc Dịch hít sâu một hơi: "Không sao. Đây là một "Ngươi" trong đó làm, không liên quan gì đến ngươi hiện tại."
"Nhưng là 'Phong Tỏa Vân giết chết Lạc Dịch' điểm này không đổi nga."
Diệp Chu cười, không hề tự giác châm lửa thổi gió.
Lạc Dịch mặt "= =" nhìn Diệp Chu, sau đó bình tĩnh kêu công lược tiếp tục.
[......
"Lạc Dịch, ngươi chỉ có thể ở trong này làm bạn với ta, ta rất thích cùng Lạc Dịch xâm nhập trao đổi......"
"......"
Rất sâu, rất...... thấu triệt, bọn họ thật sự xem như hòa làm một thể, không bao giờ bị chia cắt. Lạc Dịch nhắm lại hai mắt, từ nay về sau hắn rốt cuộc không còn khuôn mặt của mình, thân thể của mình, tất cả...... bản thân mình.
......]
Diệp Chu mở to mắt, thoạt nhìn vô tội vô cùng. Lạc Dịch phút chốc liền cảm giác được trùng tử bên người sẽ bùng nổ, hắn không nhìn tất cả này, mặt không chút thay đổi tiếp tục xem.
[......
Lạc Dịch nằm trên mặt đất, vô thần nhìn hư không trước mắt. Bốn phía tất tất tác tác vang lên, đó là tiếng vang của rất nhiều sinh vật di động. Trong bóng đêm, dần dần hiện ra vô số nam nhân có bề ngoài tinh xảo – kia đều là những trùng tử xinh đẹp. Chúng nó dùng ánh mắt vô cơ giống nhau nhìn chăm chú vào Lạc Dịch, đây là cơ thể mẹ của chúng nó, yếu ớt mà lại mĩ lệ.
Vây lại, vây lại, bảo vệ tốt, cần phải bảo vệ tốt -- bất cứ sinh linh nào cũng không thể mơ ước.
Sau đó chúng nó liền có thể hủy diệt tất cả.
......]
Tùng và Diệp Chu cuối cùng vẫn không đánh nhau, nhóm phi nhân loại như là đạt được cộng minh nào đó, lui sang một bên bắt đầu trầm mặc nhìn khóe miệng Lạc Dịch ngày càng run rẩy. Hạ Kình Thảo ho nhẹ một tiếng vừa định nói chuyện, liền thấy Lạc Dịch không chút do dự lật tiếp.
[......
"Thật lãng phí a, Lạc Dịch...... Không sao, tiếp tục hoang phí nữa đi, tất cả cái này, chỉ có ta mới có thể cho ngươi."
Có phượng hoàng làm lễ vật, không phải sương sớm tinh mơ không uống, không phải thịt mềm không ăn, không phải ngô đồng không cần. Lạc Dịch vuốt dạ dày của mình, hắn đã bị hủy......
Lạc Dịch chết lặng nhìn đối phương, thanh âm trống rỗng: "...... Ta muốn một thứ khác."
"Cái gì?"
"Tử vong."
Người nọ nheo lại mắt, cười đến vô cùng nhẹ nhàng: "Được, ta cho ngươi."
"Lạc Dịch, chúng ta hãy gặp nhau trên đường đến Hoàng Tuyền -- khi đó, ta vẫn như cũ có thể cung cấp nuôi dưỡng ngươi thật tốt."
......]
Bạch y công tử không nói, xấu hổ sờ sờ cái mũi của mình. Bạch Hủ Dực một bên âm âm nhu nhu cười, vẻ mặt sung sướng, đúng là chủ động mời công lược tìm luân hồi của y.
[......
Y mở nắp quan tài bằng băng ra, nhìn vật phẩm cất chứa y vừa lòng nhất, lấy tay từng chút mơn trớn hình dáng Lạc Dịch.
"Lạc Dịch......" Y phát ra một tiếng thở dài: "Ngươi như vậy mới là hoàn mỹ nhất a......"
......]
Xà hơi nheo mắt lại, không nói nên lời là hối hận nhiều hơn hay là tưởng nhớ nhiều hơn.
Lạc Dịch ba một cái thu hồi công lược, vật sáng lóe ra một phen, sau đó trở về trên cổ tay trái Lạc Dịch. Lạc Dịch mặt không chút thay đổi đảo qua từng người, ngoài cười nhưng trong không cười: "Thật sự là luân hồi phi thường phấn khích đúng không. Kỳ thật kịch bản luân hồi Gaia lần này hẳn nên đặt là 'Phiến tử năm kiểu chết' đúng không. Móc tim, đồng hóa, nuôi dưỡng, nịch sát, cất chứa...... Còn có thể càng khiêu chiến hơn nữa sao?"
Sắc mặt Phong Tỏa Vân thoáng chốc liền thay đổi, thấp thỏm lo âu nhìn Lạc Dịch: "Lạc Dịch, thực xin lỗi thực xin lỗi thực xin lỗi --" Đôi mắt trở nên đỏ tươi, tựa hồ đụng một cái liền chảy ra huyết lệ.
Lạc Dịch nhìn Phong Tỏa Vân, hắn kỳ thật cũng không muốn trách cứ bọn họ, nói lên này chủ yếu là muốn đạt được một mục tiêu. Nhưng mà mỗi lần phản ứng kịch liệt nhất đều là hùng hài tử rốt cuộc là muốn nháo loại nào a sát! Được rồi Hạ Kình Thảo coi như là áy náy nhất, thế nhưng mấy cái khác hoàn toàn không dễ giải quyết a suất!
Boss van cầu các ngươi nhanh chột dạ áy náy a! Ta sẽ nhân cơ hội tốt này nêu ra trọng điểm a!
Lạc Dịch bắt buộc chính mình không nhìn Phong Tỏa Vân, ánh mắt hắn xẹt qua Tùng, Diệp Chu, cuối cùng dừng trên người Bạch Hủ Dực: "Hay là nói, các ngươi lần này tính toán giết ta như thế nào a a a......"
Nghe được lời Lạc Dịch, Tùng trầm mặc, Diệp Chu hơi ngẩn người, mâu quang Bạch Hủ Dực run rẩy.
"Hiện tại," Lạc Dịch mặt không chút thay đổi nói: "Đều đi ra ngoài, ta gần nhất không muốn nhìn đến các ngươi."
Tất cả phản ứng của mọi người đều thực nhất trí, bọn họ đầu tiên là nhìn ra bên ngoài cửa sổ, sau đó nhìn lẫn nhau, như đạt thành nhận thức chung nào đó. Hạ Kình Thảo bắt đầu nở nụ cười, dùng quạt che đi độ cong nơi khóe miệng: "Thì ra trời đã tối."
Tùng trầm mặc nhìn chằm chằm Lạc Dịch, trong đôi mắt vô cơ chợt lóe lên một tia sáng. Bạch Hủ Dực ngồi trong bóng tối như một cái Bạch Xà lượn quanh, tỉ tê cười.
Diệp Chu nheo mắt: "Lạc Dịch lại là như vậy a, luôn khẩu thị tâm phi cưỡng chế đuổi chúng ta đi."
Phong Tỏa Vân cực mê hoặc cực xinh đẹp cười rộ lên, diễm lệ không thể tả, Lạc Dịch nhìn chằm chằm lúm đồng tiền kia, ngay cả hô hấp cũng dừng lại. Chờ đến khi phản ứng lại kịp, hắn nhìn thấy nhóm nhân loại và phi nhân loại đang dần dần vây lấy mình, đột nhiên sinh ra một loại dự cảm cực độ không ổn.
"Ngươi, các ngươi muốn làm thần mã --"
"Chúng ta đang trả lời vấn đề của Lạc Dịch a." Diệp Chu tươi cười đầy thuần túy vô tội: "Chúng ta muốn 'Giết chết' ngươi."
Lạc Dịch không chút do dự gọi cứu tinh: "Xuyên việt – cầu cửa truyền tống!"
"Player, ba ngày trước ngươi đã dùng quá 7% tiến độ xuyên việt nga mễ sách, vì thế ngươi biết, mễ sách."
Một triệu thảo nê mã gào thét mà chạy qua đầu Lạc Dịch.
"Player, ta tỏ vẻ ngươi không cần lo lắng." Công lược nhìn như an ủi kỳ thật là đang không hề tự giác thổ tào: "Ngươi còn có thể sử dụng công lược, dịch vụ 'Trọng sinh' ngươi biết."
Biết than bùn!
"Lạc Dịch, đừng lo lắng, chúng ta sẽ thỏa mãn ngươi." Hồng y yêu nghiệt ôm lấy Lạc Dịch cứng ngắc, đầu lưỡi liếm liếm. Mê hoặc xẹt qua vành tai thanh niên: "Ngươi sẽ thực thoải mái mà 'chết'......"
"-- dùng phương pháp này."
***
Cua đồng đi qua.
(Tức là trùm chăn trùm màn đó.)
***
"Hắn chạy?"
"......"
"Ta nghĩ cũng không sai biệt lắm." Hạ Kình Thảo một đường đảo qua: "Vẫn quy củ cũ sao? Ta phụ trách Đông Nguỵ, Bạch Hủ Dực phụ trách Tây Yến, Tùng phụ trách Bắc Sở, Phong Tỏa Vân phụ trách Nam Tần?"
"-- Ta ở lại Tu Du Sơn." Con mắt Diệp Chu xinh đẹp như có lưu quang di chuyển: "Dù sao cuối cùng cũng luôn về đến nơi này."
Ai bắt lấy cái gia hỏa kia trước, liền có cơ hội giáo huấn cái kia luôn thích chạy trốn, phiến tử.
***
"A thu!" Lạc Dịch liên tục hắt xì, hắn tính tính, sau đó yên lặng che mặt.
Bốn...... Cả bốn Boss đều xuất kích sao!? Ngọa tào hung tàn chết a! Thượng tà cho ta đường sống a Q口Q! Dịch vụ "Trọng sinh" của công lược không nên dùng như vậy a anh anh anh......
"Player, ngươi thật sự không oán hận sao?"
"Ta không có lập trường đi trách cứ bọn họ."
Bởi vì làm cho cái kia luân hồi vô hạn chủ yếu là vì hắn lừa mình dối người, hơn nữa hai bên không chút thỏa hiệp và buông tha, cho nên mới làm ra một hồi tràng bi kịch tồi tệ.
"Nếu oán hận." Lạc Dịch theo bậc thang bước lên trên: "Lúc trước liền không trở lại."
Vô số lần luân hồi hắn sống đến cuối cùng, hắn tìm vô số lần luân hồi đi tẩy thoát tội nghiệt.
Vô số thêm số tương đương bao lâu đây?
Bọn họ lấy thời gian dài như vậy đi chờ hắn, vẫn chờ đợi điểm cuối luân hồi nhìn không thấy kia.
Mười bảy tồn tại, Roy sống, cho nên Lạc Dịch thuần túy chỉ là Lạc Dịch.
Đây là một phần triệu kỳ tích.
Lạc Dịch nhìn đỉnh núi phía xa, cầu thang liên miên không ngừng tựa hồ hướng về nơi nào đó không tồn tại.
"Ta nói, đây là kết cục." Lạc Dịch nói: "Các ngươi tin sao?"
Sau đó hắn cười đến thực vui vẻ: "Mặc kệ các ngươi tin hay không, dù sao ta tin."
Lạc Dịch hát một khúc, sau đó nhảy lên bậc thang cuối cùng, phía trước là một tiếng thét kinh hãi dẫn đến chú ý của Lạc Dịch.
Thiếu niên đối diện ôm dụng cụ vẽ tranh, hơi trừng lớn mắt, mặt đầy vui mừng: "Lạc Dịch?"
Lạc Dịch yên lặng quay đầu.
Nhất định là phương thức hắn công lược xuyên việt không đúng!
Phiên ngoại 2: Quỷ áp giường (Roy x Lạc Dịch)
—— Hắn ước chừng là tỉnh.
Hắn nằm trên giường, mở to mắt. Phòng mờ tối, rèm cửa sổ dày đặc ngăn cản ánh sáng bên ngoài chiếu vào. Hắn thậm chí có thể rõ ràng mà nghe được ngoài cửa sổ truyền đến tiếng hót giòn tan của những chú chim, nhưng mà thân thể lại không thể động đậy, cũng không thể phát ra âm thanh, như là bị cái gì nhìn không thấy áp chế. Dân gian có một loại cách nói, tình huống này gọi là "Quỷ áp giường". Hắn cũng không cảm thấy sợ hãi, ánh mắt lại không tự chủ được mà nhắm lại, trong một chốc cuối cùng kia, hắn tựa hồ thoáng nhìn thấy một tia màu vàng —— màu sắc không thuộc loại trong phòng mờ tối này.
Lần thứ hai mở to mắt, Lạc Dịch tỉnh. Hắn rên rỉ. Thở dài đứng dậy, cau mày ấn cái cổ cứng ngắc.
Lại là tê liệt như gặp quỷ, hàng năm luôn xuất hiện loại bệnh trạng này vài lần. Lạc Dịch một bên nhìn gương đánh răng, một bên sương mù suy nghĩ. Một khi xuất hiện loại tình huống "quỷ áp giường" này, đại biểu cho buổi tối hắn căn bản ngủ không ngon giấc, mỗi lần sau khi đứng lên toàn bộ thân thể đều là đau nhức cứng ngắc.
—— kia quả thực như bị một người hoặc dây thừng cột lấy ngủ cả một đêm.
Lạc Dịch ngửa đầu lộc cộc súc miệng, nhưng mà không biết là vì gió hay vì nguyên nhân gì khác, Lạc Dịch đột nhiên cảm thấy chính mình như bị không khí ôm chặt lấy, một chút lạnh băng xẹt qua cổ họng bởi vì ngửa đầu mà hơi chút lộ ra —— cái loại cảm giác này nói là bị gió thổi qua, không bằng nói giống như bị người dùng đầu lưỡi lạnh lẽo liếm.
"Phốc —— khụ khụ khụ!"
Lạc Dịch phun nước trong miệng ra, hắn chật vật vạn phần mà ho lên. Không thèm lau đi nước mắt tràn ra từ khóe mắt, Lạc Dịch gắt gao nhìn chằm chằm cái gương đối diện. Trong gương, một thanh niên tóc đen kinh ngạc mà trừng lớn đôi mắt màu đen, có một chút bọt kem đánh răng dính vào bên khóe miệng, khiến hắn thoạt nhìn có chút ngốc ngốc. Lạc Dịch cầm lấy khăn mặt dùng sức lau một phen, lần thứ hai nhìn về phía gương, thanh niên tóc đen trong gương như trước mờ mịt nhìn hắn.
Lạc Dịch đầu óc tràn đầy chấm hỏi mà đi ra khỏi phòng tắm, vừa rồi là ảo giác sao? Vào một khắc cúi đầu xuống, hắn hình như nhìn thấy một bóng đen trong gương, đang ái muội không rõ mà quấn quanh phía sau hắn ... Chắc cũng bởi vì ngủ không đủ mà sinh ra ảo giác, Lạc Dịch buồn bực nghĩ, quả nhiên giấc ngủ không tốt liền gặp phải bi kịch.
Rời đi Lạc Dịch cũng không phát hiện, cho dù hắn đi khỏi phạm vi chiếc gương, thanh niên trong gương lại không hề biến mất. Nó nhìn bóng dáng Lạc Dịch rời đi, gương mặt giống như đúc đột nhiên vẽ ra một tia cười quỷ dị.
"Ai bì bõm ~ ai bì bõm ~ ai y ai bì bõm yêu ~"
Lạc Dịch luống cuống tay chân cầm lấy di động, trong nháy mắt nhìn thấy cái tên trên màn hình, nụ cười trên mặt thanh niên tuy rằng vẫn sáng lạn trước sau như một, nhưng không biết vì sao có chút rối rắm. Hắn ho nhẹ một tiếng, phóng nhỏ thanh âm của mình, sau đó nhận điện thoại: "Uy? Nữ vương điện hạ của ta."
"... Ta rất ngoan a... Ở nhà không hề đi đâu... Không có mệnh lệnh của nữ vương điện hạ, ta sao dám đi ra ngoài quậy phá..." Lạc Dịch cầm di động đứng trước cửa sổ xuống phía dưới, như trong dự đoán nhìn thấy bảo tiêu mặc đồ đen, vẻ mặt của hắn càng phát ra buồn khổ, mà thanh âm cũng càng phát ra ôn hòa: "... Hảo... Ta lập tức tới."
Lạc Dịch chờ đối phương cắt đứt sau, mới dám cúp điện thoại. Bạn gái đương nhiệm của hắn tuy rằng rất giàu có, nhưng lực chưởng khống mạnh mẽ này với mỗ phiến tử chuyên lừa gạt cảm tình mà nói là có chút khó tiêu. Lạc Dịch vội vã thay quần áo, sau đó cầm lấy chìa khóa chạy tới cửa. Trước khi rời nhà, hắn theo thói quen liếc mắt nhìn lên tờ lịch.
[Công nguyên năm 2012 thứ sáu ngày 31 tháng tám
Âm lịch là năm 2012 ngày 15 tháng 7
Mọi việc đều không may]
Cửa bị đóng lại, phòng nháy mắt bị bóng tối chiếm cứ.
"Đinh —— "
Cửa thang máy yên lặng mở ra, Lạc Dịch bước vào thang máy. Trong thang máy có một OL(*) đeo kính gọng vàng thành phần tri thức hoàn toàn không nhìn Lạc Dịch đi tới, một tiểu nam hài khoảng bảy tám tuổi đang ôm một con chó Chihuahua tò mò nhìn Lạc Dịch. Thang máy run nhẹ một cái, sau đó trầm mặc đi xuống.
(*)OL: official lady: nhân viên nữ văn phòng
"Ai bì bõm ~ ai bì bõm ~ ai y ai bì bõm yêu ~ "
Nghe được tiếng chuông quá...bán manh, mỹ nhân thành phần tri thức lạnh lùng mà liếc Lạc Dịch, tiểu hài tử hắc hắc cười không ngừng, Lạc Dịch luống cuống tay chân lấy điện thoại di động ra. Hắn chấn kinh rồi, bạn gái của hắn cường thế đến mức ngay cả thang máy ngăn cách tín hiệu cũng có thể xâm lấn sao? Nhưng mà khi Lạc Dịch nhìn thấy màn hình di động, lại phát hiện nơi vốn nên hiển thị dãy số lại trống rỗng.
Con Chihuahua của nam hài bắt đầu anh anh kêu lên, thanh âm run rẩy mà thê lương, mỹ nhân thành phần tri thức tựa hồ ghét bỏ mà nhăn lại mi. Lạc Dịch chần chờ một chút, ngón tay không tự chủ được mà đè xuống nhận cuộc gọi. Ngay một khắc kết nối kia, thang máy đang chấn động đột nhiên ngừng đi xuống, cùng lúc đó đèn tắt, toàn bộ thang máy bỗng dưng lâm vào một mảnh hắc ám.
Trong bóng đêm, mỹ nhân thành phần tri thức phát ra một tiếng thét chói tai, sau đó truyền đến thanh âm nhấn mạnh nút; tiếng kêu của con Chihuahua càng phát ra thê lương, nam hài tựa hồ bị dọa sợ, sau đó oa một tiếng khóc lên. Trong một mảnh hỗn loạn, chỉ có màn hình di động của Lạc Dịch tản ra một ánh sáng yếu ớt mà trắng bệch.
[Số điện thoại: 17174
Trò chuyện...]
Số điện thoại lúc này lại xuất hiện, nhưng hiện tại Lạc Dịch không quan tâm này đó, hắn ấn phím tắt muốn gọi điện thoại cầu cứu, lại phát hiện ngay lúc cắt đứt cuộc gọi, di động như hết pin mà tắt đen thui màn hình. Lạc Dịch đưa điện thoại di động lên trên trán nhìn cũng không thấy rõ đường viền, lúc này trừ bỏ bóng tối vẫn là bóng tối, ngay cả bản thân cũng dung nhập vào bóng tối rốt cuộc phân không rõ nữa.
Đột nhiên, Lạc Dịch cứng ngắc. Hắn cảm thấy có người đang dùng một loại thủ pháp cực kỳ sắc tình xoa bóp cái mông của hắn, sau đó theo hông chuyển dời tới phía trước. Lạc Dịch hít mạnh một hơi, lúc này trong thang máy ngoại trừ thành phần tri thức OL cũng chỉ có một tiểu hài tử. Tay kia nhỏ thế nào cũng không giống như tiểu hài tử, chẳng lẽ nói muội tử hiện tại đều lớn mật đến loại trình độ này sao?
"Chờ, chờ một chút..." Lạc Dịch vươn tay muốn ngăn lại cái tay sờ loạn kia: "Ngươi có phải hay không nghĩ sai rồi —— "
Xúc cảm là một mảnh lạnh như băng, tay của đối phương lạnh đến mức không thể tin được, làn da cũng cực kỳ nhẵn nhụi. Lạc Dịch kéo kéo, đẩy ra. Đối phương hoàn toàn không để ý kháng cự của Lạc Dịch, cái tay kia càng thêm làm càn mà kéo thắt lưng Lạc Dịch, sau đó chậm rãi kéo khóa kéo bằng sắt xuống.
"Roẹt ân —— "
Thanh âm khóa kéo trượt xuống trong bóng đêm càng thêm rõ ràng, mặt Lạc Dịch nháy mắt đỏ lên, bắt đầu dùng sức lao về phía trước ——
Tiếng khóa kéo trong bóng đêm tiếp tục vang vọng, sau đó im bặt, khóa kéo đã chạm tới đáy, lộ ra quần lót màu xám bằng cotton. Mà Lạc Dịch lúc này lại cứng ngắc không thể nhúc nhích, con ngươi bởi vì hoảng sợ mà co rút nhanh —— ngay tại vừa rồi, hắn vươn tay nhưng không đụng tới cái gì —— hư không kia giống như một mảnh bóng tối dày đặc chỉ lòi ra một cánh tay đến dâm loạn hắn, những bộ phận khác như không có thật trong bóng đêm.
Thanh âm thành phần tri thức OL nhấn cái nút, tiếng Chihuahua sủa chói tai, tiếng khóc tiểu hài tử, không biết khi nào toàn bộ đều biến mất. Chỉ còn lại một mảnh hắc ám âm lãnh, và hắn đang bị hắc ám dâm loạn. Lạc Dịch mở to hai mắt, không biết đến tột cùng là vì muốn thấy rõ ràng hơn hay là căn bản không muốn nhìn thấy. Kéo quần xuống sau, đôi tay kia từ phía trên trợt vào trong quần lót của hắn, sau đó nặng trịch mà cầm lấy bộ vị còn chưa thức tỉnh kia.
Trong bóng đêm truyền đến tiếng vang ái muội, Lạc Dịch nhắm mắt lại, chật vật mà sợ hãi thở dốc một tiếng. Dục vọng bị cái tay kia khơi mào đang đè ép bên trong quần lót, hình thành một độ cong phi dâm. Cho dù biết đây là không đúng, phải nhanh chạy trốn, nhưng Lạc Dịch chỉ có thể dính sát vào vách thang máy lạnh như băng, như bị hắc ám áp chế không thể nhúc nhích —— giống như là gặp "Quỷ áp giường".
Cho dù trước sau đều là xúc cảm lạnh như băng, nhưng dục vọng được khiêu khích cẩn thận mà kỹ càng rất nhanh liền đạt tới giới hạn. Lạc Dịch khẩn trương đến mức ngay cả hô cũng như ngừng lại, không biết là sợ hãi hay mong chờ nhiều hơn một chút.
"Ân...!"
Lạc Dịch mở mắt ra, đèn thang máy chói lọi kích thích ánh mắt của hắn.
"Đại ca ca."
Lạc Dịch cúi đầu, tiểu nam hài ôm Chihuahua đang ngẩng đầu nhìn hắn: "Ca không sao chứ?"
"Ta..." Tư duy Lạc Dịch trong nháy có chút gián đoạn: "Làm sao vậy?"
"Đại ca ca vừa vào thang máy liền dựa vào trong góc ngủ." Tiểu hài tử nghiêm chỉnh nói: "A di bảo, thân thể không thoải mái phải nghỉ ngơi trên giường."
Chihuahua ngao ô một tiếng như đang phụ họa. Lạc Dịch đuổi tiểu hài tử đi, sau đó mặt đầy hoang mang. Trong quần lót rất thoải mái sạch sẽ, cũng không có trơn dính như trong tưởng tượng. Lạc Dịch lấy điện thoại di động ra, màn hình sáng lên bình thường vô cùng, trong ghi chép cuộc thoại người gọi gần nhất chính là bạn gái của hắn.
—— chẳng lẽ hắn gần đây bất mãn đến mức đứng cũng sẽ làm mộng xuân sao?
Di động ông một cái bắt đầu rung lên, lúc này thật sự chính là nữ vương điện hạ của hắn gọi tới. Lạc Dịch nhấn nút nhận cuộc gọi, đem hết thảy ném qua sau đầu, vội vã bước ra bên ngoài.
Cửa thang máy chậm rãi khép lại, không có một bóng người bên trong thang máy, thứ tự tầng lần lượt sáng lên:
1, 7——4.
***
Hôm nay đúng là mọi việc đều không may a sát!
Lạc Dịch ngồi trên ghế sa lông cao cấp duy trì tươi cười sắp cứng ngắc, buổi sáng vừa ra khỏi cửa phải dựa vào thang máy làm mộng xuân, trên đường đi suýt nữa giẫm phải vỏ chuối, tới nhà bạn gái liền bị truy vấn dấu vết hồng hồng sau cổ là chuyện gì xảy ra —— trời đất chứng giám, hắn làm sao biết nơi đó sẽ có một dấu ấn hồng hồng mờ mờ giống vết hôn a, sâu bọ tháng tám có cần cấp lực như vậy không a!
Dưới lời nói hết lòng của Lạc Dịch, cộng thêm cam đoan của bảo tiêu, bạn gái mới khó khăn lắm buông tha chuyện này. Sau đó Lạc Dịch đã bị bạn gái dẫn đi ăn diện, nguyên nhân là buổi tối nàng có một bữa tiệc sinh nhật riêng tư. Vì không để nàng mất mặt, Lạc Dịch bị quay đi quay lại nguyên một buổi sáng cộng thêm một buổi chiều.
Bữa tiệc sinh nhật tổ chức trong một PUB xa hoa. Bạn gái khiêu vũ xong liền ngồi bên cạnh Lạc Dịch, Lạc Dịch ôn nhu mà đưa cho nàng khăn tay, người đối diện bắt đầu ồn ào: "Lại ân ái! Lại thân mật!" Bạn gái thoải mái ôm cổ Lạc Dịch, cùng Lạc Dịch hôn nồng nhiệt. Sau khi hôn xong vẫn dính vào trong lòng Lạc Dịch, bá đạo mà tuyên cáo: "Người này là của ta! Ta xem ai dám cùng ta thưởng hừ hừ!"
Tiếng huýt gió liên tiếp. Bạn gái bị người kéo đến một bên khe khẽ nói nhỏ một chút, sau khi trở về biểu tình của nàng chẳng biết tại sao có chút oán giận, bắt đầu uống rượu. Lạc Dịch vừa định nhắc nhở một câu, đã thấy bạn gái mạnh mẽ cầm một chai rượu đưa tới trước mặt hắn: "Đồng thời uống thôi!"
Lại có người bắt đầu ồn ào: "Giao bôi! Giao bôi!"
Không đợi Lạc Dịch cự tuyệt, bạn gái đã giơ cao ly rượu đối mặt với hắn. Lạc Dịch chỉ có thể bất đắc dĩ mà lộ ra sủng nịch tươi cười, sau đó lễ hợp cẩn. Nhưng mà này như là một cái bắt đầu, bạn gái một ly đón lấy một ly giơ lên, Lạc Dịch cũng chỉ có thể một ly đón lấy một ly phụng bồi. Đến cuối cùng, cả người hắn nóng hầm hập, rốt cuộc phân không rõ trật tự nữa.
Lạc Dịch tựa vào trên ghế sa lông nhắm mắt lại, choáng váng nặng nề mà ngủ.
***
—— hắn ước chừng là tỉnh.
Hắn nằm trên giường, mở to mắt. Đầu óc choáng váng vì say rượu như trước đè ép hắn, nhưng hắn phi thường rõ ràng mà cảm nhận được, hắn giống như bị thứ gì đó không tồn tại áp chế. Thân thể bị trói buộc, thanh âm cũng bị ngăn chặn.
—— lại là giấc ngủ tê liệt.
"Thùng thùng đông!"
Tiếng đập cửa kịch liệt làm Lạc Dịch bừng tỉnh, Lạc Dịch gian nan mà mở mắt, hắn rên rỉ. Thở dài đứng dậy, đầu nặng đến mức như không còn của chính mình. Lạc Dịch từ trên giường đứng lên, phát hiện y phục trên người chưa cởi ra, mà cũng đã về tới căn phòng của mình, sợ là ngày hôm qua nháo quá muộn bạn gái liền kêu bảo tiêu đưa hắn trở về.
Tiếng gõ càng lúc càng lớn, Lạc Dịch một bên la hét "Đến đây đến đây", một bên nhấn nhấn đầu mình —— hắn có cảm giác chỉ cần buông tay, đầu nặng nề dường như sẽ rơi xuống.
Mở cửa ra, ngoài cửa là mấy người đồng phục xanh đậm thống nhất khiến Lạc Dịch ngây dại. Đối phương đưa thẻ cảnh sát ra trước mặt Lạc Dịch, thanh âm trầm ổn mà lạnh lùng: "Mời đi cùng chúng tôi một chuyến."
***
Lạc Dịch kinh ngạc nhìn ảnh chụp, như thế nào cũng không thể tưởng tượng được "Đồ vật này" là nữ hài nhi ngày hôm qua còn đang cùng hắn hôn nồng nhiệt.
Đúng vậy, kia căn bản không thể coi là hình người. Làn da xinh đẹp của cô gái trẻ như vải mềm phủ lên trên khung xương, hiện ra một loại phập phồng quỷ dị —— bởi vì không có thịt và nội tạng chống đỡ, xương cốt đơn bạc không thể chống đỡ lên độ cung ban đầu. Đại não như ngất đi còn quanh quẩn lời nói hơi khác thường của cảnh sát: "... Căn cứ người làm chứng miêu tả, đêm qua 9 giờ 18 phút Trần Lâm cùng ngươi rời đi, vào phòng nghỉ của PUB, cho đến khi Lâm Du tới phòng phụ trách mượn chìa khóa mở cửa sau mới phát hiện..." Cảnh quan thẩm vấn dừng một chút, tựa hồ tìm không được từ hình dung thỏa đáng: "... Thi thể của Trần lâm."
"... Pháp y giải phẫu thi thể tại chỗ phát hiện nội tạng và thịt bên trong bị lấy đi sạch sẽ —— 639 khối cơ thể hoàn toàn bị tách ra, không để lại mảy may. Hơn nữa chỉ có thịt và nội tạng, máu hay bất kỳ cơ quan chất lỏng gì cũng đều còn nguyên... hình dung một cách chuẩn xác, Trần Lâm hiện tại giống như một cái túi da đổ đầy máu và xương cốt..."
"... Quan trọng nhất là, thi thể rất hoàn chỉnh, không có bất kỳ chắp vá gì."
Cảnh quan theo dõi hắn: "Thời điểm Trần Lâm chết, ngươi đang làm gì?"
Một bàn tay đưa qua, bỗng dưng lấy đi ảnh chụp trước mặt Lạc Dịch. Lạc Dịch ngơ ngác mà ngẩng đầu, nhìn Lâm Vũ một thân phục trang nhìn lướt qua ảnh chụp trong tay, sau đó lộ ra nụ cười trào phúng quen thuộc: "Nếu Shylock biết phương pháp này, hắn ta cũng sẽ không thất bại thảm hại."
Trong "Chàng lái buôn thành Venise", Shylock lòng dạ hẹp hòi yêu cầu Antonio đang mắc nợ dùng một cân thịt trên người đổi lấy. Trong tòa án, Portia thông minh mà đáp ứng Shylock có thể lấy bất cứ cân thịt nào của Antonio, nhưng là nếu chảy xuống một giọt máu (trên hiệp ước chỉ viết một cân thịt, nhưng không có đáp ứng cho Shylock bất cứ một giọt máu nào), phải dùng tính mạng và tài sản để chuộc tội. Bởi vậy, Antonio được cứu vớt, mà Shylock thì bị thẩm phán tuyên bố mang tội danh mưu hại dân lành Venise, tịch thu một phần hai tài sản.
Lâm Vũ nhìn Lạc Dịch, tươi cười phảng phất trào phúng: "Ta không nghĩ tới cư nhiên gặp được ngươi dưới tình huống này."
Luật sư độc mồm độc miệng trước mắt là bạn gái thứ năm mươi của hắn, Lâm Vũ. Lạc Dịch nhìn nàng, cũng bắt đầu bày ra một tươi cười sáng lạn: "Đã lâu không gặp. Thoạt nhìn Chu Văn Nam cung phụng ngươi rất thoải mái a, nếu không ta bị ngươi vứt đi sẽ rất không cam lòng."
Lâm Vũ hừ nhẹ một tiếng, nàng nhìn chăm chú vào Lạc Dịch, ánh mắt dưới tròng kính khó có thể nói nên lời.
"... Ngươi vẫn là như vậy." Nàng nói: "Biết ta lúc trước vì sao lại lựa chọn Chu Văn Nam không? Bởi vì ngươi rất 'Giả'."
Độ cong nơi khóe môi của Lạc Dịch không chút thay đổi.
"Ngươi thực ôn nhu, thực thân thiết, thậm chí mỗi lần cũng đều có thể làm ra những hành động ta thích nhất. Nhưng này lại như là đang hoàn thành một nhiệm vụ, ta không muốn trở thành nghĩa vụ của ngươi." Lâm Vũ đặt ảnh chụp lên trên tư liệu, đổi đề tài: "Bớt sàm ngôn đi, thân là luật sư của ngươi, ta nói thật cho ngươi biết, phiên tòa lần này... rất khó khăn."
"Ngươi không có minh chứng. Ta đã hỏi người khác, bọn họ nói Trần Lâm muốn cùng ngươi quan hệ, một mình mang ngươi đi. Ngày hôm qua 9 giờ 18 phút đến rạng sáng 1 giờ 10 phút, ở cùng một chỗ với Trần Lâm chỉ có ngươi. Không ai có thể chứng minh trong sạch của ngươi, ngươi là người bị tình nghi nhiều nhất." Lâm Vũ sắc bén mà liếc mắt nhìn Lạc Dịch một cái: "Hiện tại ta chỉ có thể tập trung vào thủ pháp gây án, này ước chừng là cách duy nhất để biện hộ cho ngươi."
Cái loại phương thức phạm tội này, thấy thế nào cũng không giống như việc con người có thể làm.
"Nói thô tục là." Lâm Vũ phát huy đầy đủ thói độc mồm độc miệng của nàng: "Ngươi vẫn là chuẩn bị tốt ngồi tù hoặc bị bắn chết đi."
Lạc Dịch nhìn bạn gái cũ của hắn, nở nụ cười: "Cám ơn ngươi, Lâm Vũ."
Mà lúc này, di động Lâm Vũ vang lên, nàng tránh đi nghe. Lạc Dịch nhìn chằm chằm ảnh chụp kia, mặt trên là thi thể vặn vẹo bị đè ép, máu từ trong mắt chảy ra, như là đang rơi lệ.
Khiến một trăm nữ nhân vì hắn mà khóc...
Lâm Vũ nghe điện thoại xong liền đi tới, ánh mắt phức tạp mà nhìn vẻ mặt tươi cười sáng lạn của Lạc Dịch.
"Vừa nhận được thông báo, ngươi vô tội được thả ra... Cấp trên có người bảo lãnh cho ngươi."
Lâm Vũ nhìn thân ảnh thanh niên tóc đen rời đi, ánh mắt của nàng lướt nhìn thi thể quỷ dị trên ảnh chụp một phen, sau đó gỡ mắt kính xuống, ngón tay hơi mang chút run rẩy.
—— Nàng cho tới bây giờ vẫn chưa nói với Lạc Dịch, nàng rời khỏi hắn còn một nguyên nhân khác...
Giác quan thứ sáu đang mãnh liệt cảnh cáo nàng: có một thứ vẫn luôn nhìn chằm chằm nàng —— không cần vọng tưởng đi mơ ước chấp niệm thuộc loại nó.
***
Lạc Dịch mới từ cục cảnh sát đi ra, đã bị mời lên một chiếc xe. Chờ hắn thấy thân ảnh người trong xe, tươi cười nơi khóe miệng Lạc Dịch mang theo một tia run rẩy.
Nam nhân quan quân trung niên so với lần trước gặp mặt thì già hơn nhiều lắm, ai cũng không thể tưởng tượng được rằng chỉ có ba năm, đã khiến cho một người vĩ đại như vậy trở nên già nua mỏi mệt. Người nọ như trước nghiêm chỉnh ngồi ở ghế sau, huân chương trước ngực so với lần trước gặp mặt nhiều hơn một chút. Lạc Dịch trầm mặc ngồi vào một chỗ khác trong xe.
Một đường lái xe, hai người cũng trầm mặc một đường. Đợi đến khi Lạc Dịch xuống xe, người nọ rốt cục quay đầu nhìn về phía Lạc Dịch, ánh mắt sâu trầm, tóc bạc quá nhiều cũng không tổn hao uy nghiêm và cường thế của người nọ.
"Chỉ cần một lần "hắn" càn quấy, ta sẽ khiến cho 'hắn' lại chết một lần." Thanh âm giống như trong trí nhớ, chặt chẽ không chút dài dòng dây dưa: "Đừng để cho "hắn" làm rộn."
Xe đã đi rồi. Lạc Dịch sững sờ tại chỗ, đại não ngất đi như máy ghi âm cũ kỹ, vẫn luôn run rẩy mà lặp lại câu nói vừa rồi.
Có ý tứ gì có ý tứ gì... Này đến tột cùng là có ý gì...?
Cho đến khi về nhà, đại não Lạc Dịch như trước trống rỗng. Hắn đóng cửa lại, nhìn cả sảnh đường đen tối không hiểu sao không có ý niệm bật đèn trong đầu. Tầm mắt không có mục tiêu dao động, cuối cùng dừng trên tờ lịch. Bởi vì chuyện xảy ra gần đây, Lạc Dịch căn bản không có cơ hội xé ngày, lịch như trước dừng ở ngày không may hôm đó, giấy trắng chữ đỏ bị bóng đêm bám vào đắp lên một điềm chẳng lành:
[Công nguyên năm 2012 thứ sáu ngày 31 tháng 8
Âm lịch năm 2012 ngày 15 tháng 7
Mọi việc đều không may]
Âm lịch năm 2012 ngày 15 tháng 7, tết Trung Nguyên, tục xưng —— quỷ lễ.
Rõ ràng không mở cửa sổ, cửa phòng ngủ lại bị gió thổi mở, cửa phòng tối om như đang mời vào. Lạc Dịch như bị dụ dỗ đi vào, phòng ngủ của hắn trước sau như một, dưới bóng đêm bao phủ, mọi thứ có vẻ trở nên có chút xa lạ.
Trong bóng đêm thứ sáng nhất có lẽ chỉ có cái gương, mặt gương trong bóng đêm chiết xạ ra một vầng sáng trắng bệt. Lạc Dịch không tự chủ được đứng trước gương, nhìn gương mặt quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn. Thanh niên tóc đen trong gương rũ mắt xuống, tựa hồ đang nghiêm túc tự hỏi. Lạc Dịch suy nghĩ rất nhiều, từ những việc gần đây đến ban đầu, vẫn luôn vẫn luôn hồi tưởng, hắn nghĩ đến bạn gái thứ 70 lưu lại huyết lệ kia, nghĩ đến bạn gái thứ 69 vừa khóc vừa chia tay với hắn... nghĩ tới bạn gái đầu tiên luôn luôn khóc thầm, Nhãn.
—— Mục tiêu của ca là muốn 100 nữ nhân vì ca mà khóc ——
Lạc Dịch nâng mắt lên, đôi diện với thanh niên trong gương, thanh niên bên trong lẫn bên ngoài gương đều đồng loạt nở nụ cười sáng lạn.
"Luoyi... Ta tìm được ngươi."
—— Ân, ta sẽ chờ ngươi... Vô luận ở đâu, bất cứ lúc nào.
Lạc Dịch khom người quan sát, nhìn thanh niên tóc đen trong gương bị một đôi tay trắng bệch từ phía sau ôm lấy thật chặt.
"Roy."
Hắc ám mơ hồ rút đi, một đầu tóc vàng trong bóng đêm kỳ lạ mà lóng lánh yêu dị, làn da trắng bệch lộ ra màu xanh thấy được trong bóng đêm. Con quỷ diễm lệ khoác tay lên người thanh niên, gắt gao ôm chặt chấp niệm duy nhất của nó.
"Lạc Dịch, ngươi... sẽ không thể thoát khỏi ta."
***
Cua đồng đi qua
***
"Đừng ngủ trên người ta!"
"Lạc Dịch ngươi không thương ta sao anh anh anh..."
"... Thật là khó chịu."
"Không khó chịu không khó chịu ~ xoa bóp một chút là tốt rồi ~"
"..."
Vài ngày sau, Lâm Vũ tình cờ gặp Lạc Dịch nhìn thấy gương mặt xanh xao và sa sút của thanh niên, nói móc: "Ngươi miệt mài quá độ sao?"
Chu Văn Nam bên người tựa hồ ngượng ngùng vì muội tử nhà mình hung hãn lên tiếng, ho nhẹ một cái quan tâm hỏi: "Ngươi sao vậy?"
Lạc Dịch nghiêm mặt, ngữ khí vững vàng nghiến răng nghiến lợi:
"Quỷ, áp, giường!"
Phiên ngoại 3: Nhân cách hóa (Công lược xuyên việt nhân cách hóa)
Đông Nguỵ quốc, Thanh kinh thành, lúc này đang là Hội Hoa Đăng.
"So sánh với tư liệu, thủy đăng, hay còn gọi là hà đăng, là vật dùng để cúng bái, nhân loại thường gửi gắm tình cảm và nguyện vọng, đối với gửi gắm không có căn cứ này của nhân loại, ta tỏ vẻ không thể giải thích được."
"Nếu không biết, vậy đi thử nghiệm một cái là được." Lạc Dịch tủm tỉm cười, sau đó kêu lên: "Ông cụ, cho thêm một... Không, hai cái thủy đăng."
"Cảm ơn...Mễ sách~"
"Bây giờ muốn viết nguyện vọng gì, cứ nói với ca~" Lạc Dịch xoay thủy đăng mở ra, cười xấu xa: "Kỳ thật ta càng muốn biết ý trung nhân của các ngươi."
"... Lạc Dịch (mễ sách)."
Tươi cười trêu chọc của Lạc Dịch còn chưa hoàn toàn mất đi, liền cứng ngắc.
"... Các ngươi vừa mới đang kêu ta ta?" Tuyệt đối không phải đang trả lời vấn đề của hắn đúng không!?
Không biết là ai lộ ra một tiếng thở dài, trực tiếp quanh quẩn trong đầu. Thời gian và không gian như ngừng lại trong nháy mắt này, "Thình thịch ——" Trên sông đột nhiên xuất hiện pháo hoa to lớn, khói lửa sáng ngời khiến bầu trời đêm như biến thành ban ngày. Ánh sáng quá mức chói mắt kia khiến Lạc Dịch theo bản năng dùng tay trái che mắt, chờ ánh sáng rực rỡ khắp thiên địa kia tản đi, Lạc Dịch vừa chuẩn bị buông tay, lại chợt phát hiện có chút không đúng.
Hắc hoàn gắn trên cổ tay trái, không thấy. Trái tim Lạc Dịch giống như dừng lại trong một khắc kia, hắn ném thủy đăng xuống sờ sờ cổ tay —— hắn có phải hay không bị ánh sáng loang loáng kia đâm vào làm hoa mắt, căn bản không thể tin được thần khí và thần thú của hắn biến mất.
Thủy đăng bị ném ra không có rơi xuống đất, mà là bị người nhẹ nhàng tiếp được. Lạc Dịch hoảng hốt mà ngẩng đầu nhìn lại, sau đó cả người cứng ngắc.
Song bào thai trước mắt thấy thế nào cũng không giống người ở thế giới này: thanh niên bên phải một đầu tóc đen ngắn, đeo một cái kính không gọng, tướng mạo tú lệ nhưng là biểu tình có chút... quá đứng đắn. Trên tay hắn cầm một quyển sách, cả người thoạt nhìn giống như là học sinh giỏi ngồi ngoan ngoãn chăm chú nghe bài, nghiêm túc, máy móc mà còn cẩn thận tỉ mỉ. Thanh niên y chang bên trái là một đầu tóc đen hơi xoăn qua vai, chân mày hơi nghiêng, giống như lo lắng giống như ưu tư, quanh thân vờn quanh hơi thở đau thương như có như không, liếc mắt nhìn qua một cái giống như là vương tử điện hạ u buồn bước ra từ đồng thoại, làm cho người ta nhịn không được cũng cảm thấy bi thương. Y nhìn thủy đăng trong tay, ánh mắt u buồn như là đang nhìn di vật của người yêu đã qua đời. Sau đó, vương tử điện hạ ngẩng đầu, vươn tay về phía Lạc Dịch.
"player... Có thể đưa bút cho ta không? Mễ sách."
Lạc Dịch nháy mắt đã bị cái từ "mễ sách" bán manh vô cùng kia đánh cho cháy đen, hắn không thể tin mà trừng mắt nhìn hai người đối diện, thanh âm gần như hấp hối: "Ngươi, các ngươi là —— "
Thanh niên bên phải đẩy kính một cái, sau đó rất là bình tĩnh mà mở quyển sách trên tay ra. Quyển sách kia rất kỳ lạ, tờ giấy không gió cũng tự động, giống như thế nào cũng không lật được đến cuối.
"Số liệu tiếp theo, so sánh với tư liệu tương đồng." Sách cuối cùng tự động dừng lại ở một tờ, thanh âm thanh niên mang kính mắt thanh lãnh, máy móc quen thuộc: "So sánh với sự kiện tương đồng trong nền văn minh thứ 8, loại tình huống này được gọi là 'Nhân cách hoá'."
Trong nháy mắt một vạn thảo nê mã chạy qua trong lòng Lạc Dịch, hắn nhìn chằm chằm thần khí và thần thú không hề quen thuộc kia, tư duy bắt đầu tan vỡ.
Tiêu đề: Tinh anh mắt kính = công lược; u buồn vương tử điện hạ = xuyên việt
Câu hỏi: Phiến tử x công lược x xuyên việt = ?
Đáp: Các ngươi vẫn luôn hợp thể nga thân!
Mỗ phiến tử quả thực bị chọc mù mắt chó. Thần linh, luận đề đặt ra lần này rất không có tiết tháo a sát!
Xuyên việt chủ động đi tới, rút bút từ trong tay Lạc Dịch đang hóa đá. Y bắt đầu viết viết lên thủy đăng, vẻ mặt ôn nhu cùng u buồn như viết một bức thư tình không có kết quả; công lược ở một bên đóng sách lại, đi đến bên người xuyên việt, mặt không đổi sắc đẩy kính mắt đề nghị gì đó, tư thái nghiêm túc chăm chú kia quả thực như đang thảo luận nghiên cứu học thuật cao thâm. Chờ đến khi Lạc Dịch rốt cục lấy lại tinh thần, thủy đăng đã ở dưới nước, giữa dòng sông đen kịt tản ra tia sáng nhàn nhạt, từ từ đi xa.
Lòng hiếu kỳ của Lạc Dịch trong nháy mắt bị khơi mào, thậm chí quên mất đả kích khi nhìn thấy công lược và xuyên việt thành người. Hắn nhìn về phía công lược không hề động tay, hỏi: "Vì sao chỉ viết một cái?"
"Đó là nguyện vọng chung của chúng ta." Công lược cứng nhắc mà trả lời: "Ta tỏ vẻ đó cũng đồng thời là ước nguyện duy nhất."
Lạc Dịch càng thêm tò mò: "Có thể nói không?"
Cả hai nhìn Lạc Dịch, trên gương mặt giống y nhau là biểu tình hoàn toàn khác. Bọn họ khẽ nhếch miệng, tựa hồ sắp thổ lộ cái gì, mà lúc này lần thứ hai pháo hoa nở rộ trong không trung, quang mang quá mức sáng ngời làm cho người ta cho dù nhắm mắt lại cũng có thể cảm giác được một mảnh sáng rọi.
"—— "
Lạc Dịch trừng mắt nhìn, sững sờ. Trước mắt vẫn là dòng sông đen nghịt, hắc hoàn như trước ở bên trên cổ tay trái của hắn. Hắn nhìn ra xa, mặt nước sạch sẽ không thấy chút gì kỳ lạ, tỷ như thủy đăng. Lạc Dịch không biết là bởi vì thủy đăng đã di xa tới mức không còn nhìn thấy, hay là vừa rồi hắn trong lúc vô ý lâm vào một giấc mơ. Nhưng mà không đợi hắn kịp nghĩ nhiều, liền không thể không chật vật mà nghiêng người né tránh một quyền đánh tới —— hắn bị tập kích.
Lạc Dịch bị buộc bỏ chạy đi xa, bờ sông rất nhanh liền an tĩnh trở lại. Trong mảnh đen kịt này, sao trời lấp lánh, thủy đăng giữa sông lóe lên một chút.
Thủy đăng màu trắng lắc lư mà phiêu lãng trên sông, dưới ánh sao chiếu xuống ngẫu nhiên lộ ra một phần màu mực đen —— đó là một hàng câu, chỉ có mười từ, lại trầm trọng khái quát toàn bộ luân hồi.
—— Từ đầu tới cuối, chúng ta đều bên cạnh ngươi.
***
Lạc Dịch dại ra nhìn những tấm thiệp đỏ trên tay, đây đều là thiệp mời hắn phải tự tay viết lấy.
"Ta tỏ vẻ, player thực tàn nhẫn. Đối với người ở thời không 377 mà nói, player quá mức tàn nhẫn."
"Ta lập tức trở về nhà kết hôn, này không phải vì tốt cho bọn họ nên mới cắt đứt tưởng niệm của bọn họ sao!" Lạc Dịch một tay chống đỡ hai má, một tay cầm lấy bút lông không mục đích viết viết: "Hơn nữa, tình cảm bọn họ đều là giả, đều là nhân vật ca sắm vai."
Cho nên này hết thảy đều là giả, bao gồm cảm tình sinh ra, hết thảy đều là giả. Từ đầu đến cuối, có thể chấp nhận hắn chỉ có......"hắn".
"Nếu có người thích ngươi, không liên quan đến tính cách, không liên quan đến những việc đã trải qua, không liên quan đến những cái khác, chỉ thích ngươi duy nhất một người này, ngươi sẽ chấp nhận sao?"
Đầu ngón tay Lạc Dịch run rẩy, trên mặt lộ ra một cái sáng lạn tươi cười.
"Làm sao có thể có loại tình huống này." Lạc Dịch cười: "Không liên quan đến tính cách, không liên quan đến những việc đã trải qua, không liên quan đến những cái khác, nói như vậy, thích một người với thích một con rối thì có gì khác biệt? Đều có thể thay thế."
"Như vậy ngược lại, có người thích ngươi, biết toàn bộ tính cách của ngươi, biết những việc ngươi đã trải qua, biết toàn bộ về ngươi, thích 'Ngươi' chân chính, ngươi sẽ chấp nhận sao?"
Lạc Dịch vẫn duy trì tươi cười, lại như là một cái mặt nạ sáng lạn không chân thật.
"Không có." Hắn cực nhẹ cực nhẹ mà cười nói: "Không có người như vậy, bởi vì..."
Ngay cả bản thân hắn, từ lâu đã phân không rõ cái gì mới là hắn... chân chính.
Mặt nạ mang lâu lắm, lâu đến mức ngay cả bản thân cũng phân không rõ.
"Ta tỏ vẻ đây là giả thiết, thỉnh player trả lời."
Tươi cười Lạc Dịch rút đi một chút, hắn rũ mắt xuống tựa hồ đang nghiêm túc suy tư.
Đã từng có người, biết tính cách mười bảy, biết những việc mười bảy đã trải qua, biết tất cả về mười bảy.
Người kia nói cho hắn biết: Y thích mười bảy.
Đối với lời người nọ, mười bảy thật cao hứng. Nếu như không có chuyện sau đó, bọn họ có lẽ sẽ cùng một chỗ.
Mà hiện tại, ai biết tính cách của hắn, biết những việc hắn đã trải qua, biết tất cả về hắn, biết "Hắn" chân chính? Ngay cả bản thân hắn cũng không biết "Hắn" chân chính là như thế nào, như vậy còn có ai có thể thích "Hắn" chân chính, còn có ai có thể làm cho hắn... Chấp nhận?
Dù sao cũng không tồn tại, như vậy trả lời cũng không sao.
"Chấp nhận a." Lạc Dịch hắc hắc mà cười: "Nếu như có..."
Lửa cháy đột nhiên tăng vọt, ánh nến bùng sáng trong một cái chớp mắt, sau đó trở về bình thường.
"Vậy chấp nhận chúng ta."
Lạc Dịch cứng ngắc tại chỗ, hắn nhanh chóng xoay người nhìn về phía phía sau, dùng sức đến mức thiếu chút đầu cũng xoay ngược. Cặp song sinh vây quanh phía sau Lạc Dịch, dùng thanh tuyến giống nhau ngữ điệu bất đồng mà nói: "Ta biết tính cách của ngươi, biết những việc ngươi đã trải qua, biết tất cả về ngươi, thích 'Ngươi' chân chính (Mễ sách)."
—— Chúng ta biết ngươi chân chính, cho nên trước mặt chúng ta, ngươi liền không cần hoài nghi phủ nhận chính mình.
"Chờ, chờ ——"
"Player muốn đổi ý sao?" Công lược đẩy kính, mặt không đổi sắc nói: "Ta tỏ vẻ ngươi vừa rồi đã đáp ứng."
"Đó là bởi vì ——"
Xuyên việt dùng tay vuốt ve đuôi tóc Lạc Dịch, thanh âm tao nhã hơi chút ưu thương: "Player, ngươi có thể rời bỏ được chúng ta sao? Buông tha cho công lược và xuyên việt, mễ sách."
Lạc Dịch ngơ ngẩn, hiện tại hắn không bỏ được, hoàn toàn không bỏ được. Cho tới nay, hắn sớm đã quen tồn tại của công lược và xuyên việt, hoặc là nói phi thường ỷ lại bọn họ. Bọn họ không chỉ là thần khí và thần thú của hắn, hơn nữa vẫn luôn là "Người" làm bạn bên cạnh hắn.
Không ai so với bọn họ hiểu rõ hắn hơn.
Giọng Lạc Dịch khàn khàn: "Vì sao đột nhiên nói 'Thích'... ?"
Bọn họ lúc trước ở chung vẫn luôn thực bình thường, như là đồng bạn thân mật, chưa bao giờ nghĩ sẽ tăng thêm nguyên tố hồng phấn gì.
"Ta tỏ vẻ không muốn lần thứ hai chứng kiến player luân hồi." Công lược nói một câu khiến Lạc Dịch vô cùng khó hiểu, trên mặt thanh niên đối diện tuy không có biểu tình gì, lại làm cho người ta cảm nhận được tâm tư u ám của y: "Bọn ta quyết định chủ động."
Luân hồi vô tận, bọn họ vẫn luôn chứng kiến người nọ tử vong. Trong kịch bản Gaia, bọn họ là những người đứng xem. Lại trong một lần luân hồi nào đó, bọn họ đạt được nhận thức chung.
—— Mọi người kể cả ngươi đều muốn ngươi chết, bọn ta lại luôn muốn ngươi sống sót, bên cạnh bọn ta.
"Chính là..."
"Ngươi không cần lo lắng a mễ sách..." Thanh niên tóc xoăn nhẹ nhàng đặt tay lên lông mày bởi vì phức tạp mà nhăn lại của Lạc Dịch: "Bọn ta thích ngươi, đây là việc của bọn ta. Ngươi không cần đáp lại, không cần sợ hãi —— bọn ta sẽ không bởi vì ngươi mà chết, mễ sách."
—— Yêu thích của bọn ta không cần ngươi gánh vác, cho nên đừng sợ hãi đừng trốn tránh.
Lạc Dịch mãnh liệt run lên, hắn lăng lăng mà nhìn công lược và xuyên việt.
"Bọn ta sẽ giúp ngươi sửa chữa lịch sử, sẽ giúp ngươi cởi bọ tội nghiệt." Bọn họ nói: "Ngươi muốn làm gì, bọn ta cũng sẽ bên cạnh ngươi."
Thời điểm Lạc Dịch được giải thoát, bên cạnh hắn cũng chỉ còn lại bọn họ.
***
"So sánh ghi chép, tra tìm tư liệu... Làm tình giữa nam nhân. Các bước như sau: bước đầu tiên..."
"Ta cám ơn ngươi công lược! QAQ" Lạc Dịch chống đỡ trên người thanh niên tóc xoăn thở dốc, khóe miệng run rẩy mà trừng mắt nhìn thanh niên máy móc nhớ kỹ tư liệu 18 cộng bên giường.
Thanh niên mang kính mắt dừng một chút, sau đó đóng sách lại ném tới đầu giường, tháo kính mắt xuống chỉnh tề đặt bên trong sách. Y bắt đầu cởi quần áo, mỗi kiện quần áo sau khi được cởi đều được chỉnh tề đặt một bên, bộ dáng đứng đắn cẩn thận tỉ mỉ, căn bản không thể tưởng tượng được y đang thực hiện một hành vi không hề văn nhã. Nhìn thấy những cái này, hai mắt Lạc Dịch trừng to, thanh âm trở nên bi phẫn.
"Ta không thể cho hai người các ngươi cùng lên a a a —— "
***
"Đã hiểu. Nhân vật công lược lần này là [Lạc Dịch], vật phẩm công lược là [Lạc Dịch], từ bây giờ cho đến khi gặp công lược nhân vật thừa nhận bắt đầu. Đầu tiên cung cấp trợ giúp không ràng buộc, xuyên việt lựa chọn lộ tuyến hình thức, dưới đây là lộ tuyến công lược:
Một, đi vào thời không 9743 đưa nhân vật công lược tới thời không 377.
Hai, khiến nhân vật công lược kế thừa công lược và xuyên việt.
Ba, nhiệm vụ cấp E [Lý Tử, xâu mứt quả]
Bốn, nhiệm vụ cấp A [Tần Nhất Khuyết, hoa sen đồ]
Năm, nhiệm vụ cấp S [Hạ Kính Thảo, tiền đồng]
Sáu, nhiệm vụ cấp SS [Tùng, trùng nguyên]
Bảy, nhiệm vụ cấp C [Quách Điền Nghĩa, Trương Khuyết]
Tám, nhiệm vụ cấp S [Bạch Hủ Dực, con mắt]
Chín, nhiệm vụ cấp E [An Di, bánh bao]
Mười, nhiệm vụ cấp S [Quý Bội Tuyệt, luân hồi châu]
Mười một, nhiệm vụ cấp SS [Diệp Chu, quang thảo]
Mười hai, nhiệm vụ cấp C [Yến Phù Sênh, nụ cười]
Mười ba, nhiệm vụ cấp S [Tần Khuyết Thủy, rượu giao bôi]
Mười bốn, sử công ỷ lại của nhân vật công lược với công lược và xuyên việt.
Mười lăm, trước ngày đại hôn tiến hành chỉ trích với nhân vật công lược, khiến cho nhân vật công lược chú ý, tiến hành đặt câu hỏi với "Chân chính", nhân vật công lược đáp lại liền thổ lộ. Chú ý hạng mục công việc: chỗ thiếu hụt trong tình cảm của nhân vật công lược: thứ nhất, tự mình phủ định; thứ hai, có khuynh hướng tìm chết; thứ ba, sợ hãi tình cảm.
Mười sáu, trợ giúp nhân vật công lược sửa chữa lịch sử.
Mười bảy, bên cạnh nhân vật công lược, duy trì liên tục hai năm ba tuần."
"Đã xác nhận, vật phẩm công lược [Lạc Dịch] tới tay, nhiệm vụ hoàn thành."
----------oOo----------
g1q?ُ
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com