Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

CHAP 1: Anh, em và Tiểu Thuyền


Cạch.

Leng keng! Leng keng!

"Tèn ten. Chồng ơi, nhìn nè, nhìn nè! Cuối cùng, em cũng hoàn thành xong đồ chơi cho Tiểu Thuyền rồi này. Xinh hơm nè?" - Dư Cảnh Thiên ngồi trong lòng chồng, hớn hở khoe thành quả nhỏ bé của mình. Em phải công nhận là món đồ chơi mới này mất nhiều thời gian thiết kế và lắp ghép hơn em tưởng. Chỉ đọc đọc hướng dẫn, tô tí màu rồi ghép hình mà đã tiêu tốn hơn 1 tiếng đồng hồ lận. Nhưng nhìn thành quả mà xem, Tiểu Thuyền của em cuối cùng cũng có một chiếc xúc xắc treo nôi hình chiếc thuyền nhỏ màu lục bay giữa sắc mây lam lung linh, lấp lánh cho riêng mình rồi.

"Đúng là vợ của anh - Mama của Tiểu Thuyền là giỏi nhất mà" - Anh tựa trán mình lên trán Dư Cảnh Thiên, bàn tay khẽ chạm lên bầu má phúng phính của em rồi mỉm cười.

A! Tỏa sáng quá! Dư Cảnh Thiên ngây người ra nhìn chồng. Phải công nhận chồng em cười là đẹp nhất mà. Chỉ một nụ cười hiền dịu tựa ánh ban mai vào buổi sớm của chồng lúc này thôi mà mọi cảm giác mệt mỏi của em đã tiêu tan hết rồi. Em tự nhủ không biết nụ cười thiên thần kìa đã giết chết bao nhiêu cô gái rồi không biết.

Đúng là u mê nụ cười này đến chết mất... La Nhất Châu - anh đúng thật là đẹp trai quá đi!!! Nghĩ thầm thôi mà Dư Cảnh Thiên đã đỏ hết cả mặt lên rồi. Đúng là không mỹ nam nào trên cuộc đời này có thể sánh bằng ánh nắng mặt trời tỏa sáng trước mắt em lúc này được.

"E hèm. Easy Peasy mà. Để em xem lại mấy cái dây một lần n... A..." - Dư Cảnh Thiên đang cố vùng vẫy thoát khỏi vẻ đẹp mê hồn kia, định quay ra kiểm tra nốt một lần nữa món đồ chơi của Tiểu Thuyền để giấu đi sự ngại ngùng của mình thì đã bị ai đó đoán được ý định, ghì chặt em lại rồi đặt một nụ hôn sâu lên đôi môi hồng phấn. Bị bất ngờ, em cứ thế mặc cho đầu lưỡi anh tự tung tự tác trong khoang miệng, nhấm nháp hương vị ngọt ngào nơi quyến rũ ấy.

Cũng đúng thôi, La Nhất Châu đã phải gồng mình hóa thân thành mỹ nam an tĩnh, ngoan ngoãn như một chú cún dễ thương ngồi ôm Dư Cảnh Thiên vào lòng trong 1 tiếng 21 phút 8 giây vừa qua rồi... Dù anh rất muốn được phụ em một tay làm món quà dễ thương này nhưng Dư Cảnh Thiên bé nhỏ của anh vẫn một mực nói muốn tự tay làm cho Tiểu Thuyền nên anh chỉ biết im lặng nhìn em đùa nghịch với những mảnh đồ chơi đầy màu sắc mà bỏ quên người chồng đáng thương này. Giờ mãi mới thấy ánh mắt màu lam long lanh, tỏa sáng của em đang say đắm nhìn mình thì em lại cố tỏ vẻ lạnh lùng quay đi khiến La Nhất Châu không thể kiềm lòng thêm để em bỏ rơi anh lần nữa.

Khi nụ hôn vừa kết thúc, La Nhất Châu quay ra dụi dụi vào mũi em, nũng nịu: "Tony à ~ Nhìn anh chút đi mà. Anh cũng muốn được Tony quan tâm".

Đương nhiên, không đời nào Dư Cảnh Thiên lại không biết tâm trạng hờn dỗi của chồng mình khi thấy em cứ chăm chăm vào làm việc riêng mà không quan tâm anh như thế nhưng thi thoảng, em cũng thích được nhìn La Nhất Châu làm nũng như vậy, rất đáng yêu.

"Đúng là La Nịnh Nọt, chỉ giỏi ghen với Tiểu Thuyền thôi" - Dư Cảnh Thiên cười vui vẻ.

"Đương nhiên rồi. Vì chỉ có Tiểu Thuyền mới là đối thủ xứng tầm với anh" - La Nhất Châu nói rồi xoa xoa bụng nhỏ của Dư Cảnh Thiên. Đúng vậy, người mà anh bấy giờ vẫn luôn ghen tuông, tranh giành vợ mình là tinh linh bé nhỏ chưa chào đời - bé Tiểu Thuyền 2 tháng tuổi đang nằm ngoan ngoãn trong bụng Dư Cảnh Thiên lúc này đây.

"Tiểu Thuyền sinh ra sẽ có đôi mắt ngọc lam lấp lánh, có đôi môi hồng đỏ ngọt lịm, má phúng phính dễ thương giống như Tony này, còn thông minh nữa. Vậy hỏi sao anh không ghen được?"

Tuy nói là ghen yêu vậy nhưng thực chất, La Nhất Châu rất quan tâm và dành mọi sự chăm sóc tốt nhất cho Dư Cảnh Thiên và Tiểu Thuyền của anh. Anh biết, Dư Cảnh Thiên bé bỏng mang thai rất khó khăn vì đây là việc mà chỉ có xác suất 0.001% xảy ra ở nam giới Trung Quốc do sự thay đổi một số hormone trong cơ thể.

Tất nhiên, La Nhất Châu phần nào cũng bớt đi buồn phiền vì Dư Cảnh Thiên luôn khăng khăng là đã quen với sự thay đổi khác thường của loại hormone này từ khi dậy thì đến giờ nhưng trong lòng anh vẫn không khỏi lo lắng. Hơn nữa, Dư Cảnh Thiên hay bị bệnh vặt, dạo này hay bị ốm nghén, cơ thể rất dễ mệt mỏi, đuối sức nên anh luôn muốn dành thật nhiều thời gian bên em để vui chơi, phụ giúp việc nhà hay đơn giản là ôm rồi làm nũng em như thế này mỗi ngày.

Leng keng.

"Hì, được rồi, em quan tâm tới anh đây này" - Đặt nhẹ nhàng món đồ chơi sang bên cạnh, Dư Cảnh Thiên sáp đến gần La Nhất Châu, cẩn thận hôn vành mắt đượm buồn của anh khiến gương mặt đang trầm lắng bỗng chốc vui vẻ như hoa hướng dương nở trước nắng.

"Tony à ~ Yêu em và Tiểu Thuyền nhất" - La Nhất Châu tựa cằm vào vai trái em, tươi cười nói.

"Em cũng yêu La Nhất Châu và Tiểu Thuyền nhất" - Đối với Dư Cảnh Thiên, đây là những khoảnh khắc hạnh phúc nhất trong cuộc đời em.

Em đã từng rất muốn, rất muốn, rất muốn có được gia đình như vậy từ khi còn nhỏ, tiếc là...

"Sao vậy Tony..." - La Nhất Châu thấy em hơi suy tư, vội hỏi.

"À không... Chỉ là em nghĩ nhiều lúc chắc do hồi nhỏ em không ngoan ngoãn, không được khỏe mạnh như Tiểu Thuyền nên làm Dư Mama lo lắng, vất vả và rồi... gửi em đến Viện Trẻ mồ vì sợ không có ai chăm sóc em lúc Dư Mama đi làm phải không..." - Dư Cảnh Thiên cố giữ nụ cười trên môi, ngập ngừng nói.

"Tony à..." - Anh nắm lấy tay Dư Cảnh Thiên an ủi nhưng em lại vỗ vỗ vào tay anh, ra hiệu là không sao đâu.

"Mặc dù em không nhớ rõ chuyện lúc đó nhưng hẳn Mama vì muốn em có được cuộc sống hạnh phúc hơn nên mới đưa em đến Viện Trẻ mồ côi rồi được Lưu Pama dẫn về nuôi. Bây giờ, em có hai Mama, Dư Mama và Lưu Mama, và cả Lưu Papa nữa lúc nào cũng thương em yêu, có 4 anh chị Lưu tài giỏi luôn ở bên cạnh, còn có 1 người chồng tuyệt vời sẵn sàng bảo vệ cho em và 1 tinh linh dễ thương sắp chào đời nên em rất vui" - Dư Cảnh Thiên nói.

Em biết, ngày xưa Dư Mama đã phải rất vất vả để nuôi được em. Bà là một người mẹ đơn thân, không có ai ở bên cạnh để nương tựa, nhờ vả. Trong một lần làm việc tại công xưởng, Dư Mama vô tình bị vấp ngã cầu thang do tăng ca tối nên sinh non Dư Cảnh Thiên lúc 8 tháng tuổi. Vì vậy, từ lúc sinh ra cơ thể em thường dễ bị mắc bệnh và khó chữa hơn những đứa trẻ khác. Lúc Dư Cảnh Thiên lên 3, vì mong muốn có được tiền khám chữa chạy bệnh tim cho em, Dư Mama đã đồng ý gả vào một nhà giàu khác và gửi em đến Viện Trẻ mô côi. Mỗi tháng, bà đều gửi chi phí nuôi dưỡng đến cho em và đến năm 10 tuổi, nhà Lưu Thị trong chuyến đi từ thiện cùng đối tác đã gặp em và nhận nuôi. Nhưng không phải vì thế mà Dư Mama cắt đứt mọi liên hệ với em. Đến bây giờ, dù Dư Mama luôn bận rộn với công việc của bên nhà chồng nhưng bà vẫn đến thăm Dư Cảnh Thiên thường xuyên, ít nhất 1 lần 1 tháng. Dư Mama cũng đi dự lễ cưới của em và La Nhất Châu, gửi bao nhiêu là quần áo trẻ em khi em nói đã mang thai vào tháng trước.

Nhà họ Lưu cũng vậy, họ rất thương yêu em. Em có Lưu Pama lúc nào cũng chiều chuộng em từ khi còn nhỏ, em muốn gì, Pama đều cho. Em còn có anh cả Lưu Hạo Dục luôn cùng em học đánh đàn guitar mỗi lúc rảnh, tỷ tỷ Lưu Vũ Hân dù có bận bịu với chi nhánh công ty ở nước ngoài đến đâu - vẫn thường Chatvideo cùng em mỗi tối thứ 7 và chủ nhật, anh Lưu Tuyển vẫn ghé qua nhà em học nấu ăn mỗi ngày và anh "nhỏ cùng tuổi" Lưu Quan Hữu suốt ngày nhắn tin với em khoe xem chồng ai đẹp trai và giỏi hơn.

Không những thế, em đặc biệt có người chồng là Tổng tài xuất chúng, vạn người mê - La Nhất Châu và bé Tiểu Thuyền nữa nên đối với em, em là người hạnh phúc nhất trên thế gian này rồi.

"Cũng đã 1 tháng rồi em chưa gặp Dư Mama và Lưu Pama nên chắc nhớ mọi người lắm. Hay là cuối tuần sau anh và em đến thăm Dư Mama và Lưu Pama tâm sự nhé" - La Nhất Châu an ủi. Anh biết chuyện Dư Cảnh Thiên không phải là con trai ruột của nhà họ Lưu, biết chuyện em đã sống ở Viện Trẻ mồ côi khi còn nhỏ, luôn khao khát có được nhiều tình thương yêu của Dư Mama như bạn bè cùng trang lứa nhưng anh chưa bao giờ nghe em hờn dỗi hay oán trách về Dư Mama của mình. Thậm chí, khi nhắc đến Dư Mama, Dư Cảnh Thiên luôn nở một nụ cười hạnh phúc. Hơn nữa, Lưu Pama cũng thương em rất nhiều. Họ thường đến biệt thự của vợ chồng anh thăm hỏi em mỗi tuần nên em lúc nào cũng hào hứng, tràn đầy năng lượng.

"Hì. Cảm ơn chồng yêu. Em hạnh phúc lắm" - Nói rồi, Dư Cảnh Thiên cười tít mắt nhìn anh. Đúng là La Nhất Châu hiểu em, chiều em nhất mà. Chỉ thấy em buồn tí xíu thôi mà đã lo lắng, tìm mọi cách giúp em vui trở lại.

"Tony ngoan. À, nhắc đến đi thăm Pama, hôm nay anh có chuyện vui lắm này, anh kể cho Tony và Tiểu Thuyền nghe" - La Nhất Châu mỉm cười nói. "Vâng" - Dư Cảnh Thiên vui vẻ gật đầu. Rồi cứ thế hai vợ chồng ríu rít nói "chuyện trên trời dưới bể" với nhau suốt mấy tiếng đồng hồ.

Đến hơn 11 giờ đêm, Dư Cảnh Thiên cảm thấy đói bụng, quay sang nói với anh: "Chồng ơi, bụng vợ đói. Vợ muốn ăn mì chồng nấu".

"Vậy ngoan ngồi trên giường nhé. Anh nấu xong rồi mang vào cho em" - La Nhất Châu ngọt ngào nói.

"Nhưng em muốn ngắm dáng vẻ đẹp trai của chồng lúc nấu mì cơ" - Dư Cảnh Thiêu bĩu môi, kéo tay anh nũng nịu. Em muốn đi cùng anh vì không muốn bỏ lỡ dáng vẻ thần thái, thanh tao của mỹ nam nhà em lúc làm mì.

Tất nhiên là làm sao La Nhất Châu có thể từ chối lời thỉnh cầu đáng yêu kia được chứ.

"Vậy anh bế em ra ngoài ghế ngồi rồi cùng ăn nhé"

"Vâng, tuân lệnh Lão công" - Nói rồi, La Nhất Châu bế công chúa Dư Cảnh Thiên đang cười hớn hở ra phòng bếp rồi bắt đầu làm bữa khuya cho vợ.

============

Ting! Ting! Ting!

Tin nhắn: "Hội khoe chồng hiền chồng đảm"

Dư Cảnh Thiên - Vợ cưng của La Tổng: Mọi người ơi, không còn gì bổ mắt hơn là được nhìn thấy mỹ nam nấu mì cho ăn.

Lưu Tuyển - Kiều thê nhà họ Lương: Ỏ, rể họ La đúng là cưng tiểu bảo bối của tôi quá đi!!!

Tôn Diệc Hàng - Cục nợ của Liên Phó Tổng: Haizzzzzzzzz, Liên Phó Tổng nhà tôi không biết nấu ăn *khóc một dòng*.

Lưu Quan Hữu - Tiểu Khả ái của anh Đoàn: Đoàn Tinh Tinh của tớ nói muốn đến nhà cậu ăn khuya này :v.

A Dục - Phu nhân Chủ tịch Thảo Ngư: Thích vậy. Tí anh lôi Thảo Ngư đi mua mỳ cho anh và Tào Lưu mới được.

============

Ting! Ting! Ting!

Tin nhắn: "Hội Đội vợ lên đầu là trường sinh bất lão"

Liên Hoài Vỹ - Chủ nợ của Tôn Diệc Hàng: LA NHẤT CHÂU!!! Tém tém lại cho anh em còn phấn đấu được bằng chứ. Ăn cơm cún hoài vậy làm tôi mệt quá.

La Nhất Châu - Mãi mãi là yêu vợ Tony và bé Tiểu Thuyền: Em cũng cố tém lắm rồi nhưng không nổi T^T. Lực hút mãnh liệt của tình yêu dành cho Tony là thế đó anh.

Lương Sâm - Lưu Tuyển nói tôi để trọc đẹp trai hơn: Lưu Tuyển đang khen rể La quá này.

Đoàn Tinh Tinh - Ông xã mật ong của Lưu Quan Hữu: Anh đói nhưng vẫn không muốn ăn cơm cún của mấy đứa đâu. Hớ hớ hớ.

Thảo Ngư - Chủ tịch Hội: Tôi giả vờ đi ngủ đây không thì A Dục lại đòi đi ăn giờ.

All: Chúc Chủ tịch ngủ ngon.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com