Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 26

Dư Cảnh Thiên và Đặng Hiếu Từ gặp sau tại sảnh phụ.

"Dư Cảnh Thiên - cháu ngoại chủ tịch tập đoàn Đại Tinh, con trai tập đoàn Tinh Vũ. Không ngờ bối cảnh của cậu lại vĩ đại đến như thế đấy".

"Tôi cũng không ngờ anh lại là con cháu Châu gia".

"Cũng chỉ là con rơi con rớt thôi". Anh ta cười tự giễu.

"Nhưng nói gì thì nói, về lý cậu cũng nên gọi tôi một tiếng anh chồng. Nhỉ?"

"Anh bớt xàm ngôn đi!"

"Nhất Châu..."

Dư Cảnh Thiên cắt ngang, gằn từng chữ:

"Tôi cảnh cáo anh, anh mà bép xép với anh Nhất Châu thì tôi thề tôi sẽ không tha cho anh!"

"Đương nhiên tôi sẽ không làm cái trò trẻ con ấy". Anh ta cười nhếch mép.

"Nhưng tôi cảnh báo cậu, La Nhất Châu rất ghét bị lừa dối, và là người có lòng tự tôn rất lớn. Ngay cả việc dùng tiền của mẹ mà cậu ấy cũng không cần. Cậu ấy đi làm thêm vất vả để tự trang trải cho bản thân, lo cho người yêu, nhưng buồn cười là những đồng bạc lẻ cậu ấy mang về còn không đủ để mua một món phụ kiện nhỏ trên người cậu...."

"Những đứa trẻ sinh ra đã ngậm thìa vàng, sống trong nhung lụa như các cậu, làm sao hiểu được nỗi vất vả của những đứa vừa học vừa làm như đám sinh viên nghèo bọn tôi".

"Đi phụ bếp vất vả trong nhà hàng, nhưng không hề biết rằng người yêu ở nhà lại có thể mua được cả cái hàng đó. Nực cười không?"

Anh ta nói xong thì cười khẩy rồi bỏ đi, còn huých mạnh vào vai cậu.

Dư Cảnh Thiên đứng chết trân, không nói lại được câu nào.

Anh ta nói không sai. Đó há chẳng phải những điều mà cậu đang lo lắng hay sao. Làm sao mà cậu không hiểu tính khí của người yêu mình. Hai người vốn dĩ thuộc hai thế giới, hai tầng lớp khác nhau, cậu đã hoà nhập vào thế giới của anh, nhưng liệu anh có chấp nhận thế giới của cậu?

............................................

Buổi tối La Nhất Châu về tới phòng, vừa mở cửa ra liền có một thân ảnh nhào vào ôm chặt lấy anh. Sau vài giây bất ngờ và giật mình, anh nhanh chóng nhận ra vóc dáng, mùi hương và mái tóc xù của em người yêu đã vài ngày không gặp.

"Em về khi nào? Sao không bật đèn?". Anh hôn nhẹ vào mái tóc xù của người nọ.

Dư Cảnh Thiên không trả lời, buông anh ra rồi vòng tay lên cổ, chủ động dán môi mình lên môi anh, cuồng nhiệt hôn tới.

La Nhất Châu cũng bất ngờ trước sự nhiệt tình đột ngột của em người yêu. Vài giây sau anh liền biến bị động thành chủ động, xoay người đè cậu lên tường, say mê mút lấy bờ môi đã mấy ngày thiếu vắng. Anh đưa lưỡi vào chơi đùa trêu ghẹo mọi ngóc ngách, rồi mút nhẹ lấy môi dưới của người kia. Nụ hôn dài khiến Dư Cảnh Thiên mất dưỡng khí, mềm nhũn ra trong lòng anh.

"Em về lúc nào? Sao không gọi anh?". Trán hai người tựa vào nhau.

"Em về lúc tối, em nhớ anh....". Cậu rướn người lên, vẫn muốn được hôn tiếp.

"Anh phải đi tắm đã..."

"Không thích, không chịu....". Dư Cảnh Thiên bĩu môi lắc đầu, ánh mắt mơ màng trong ánh sáng lờ mờ từ đèn đường hắc vào, đôi môi sưng lên với giọng nói nũng nịu khiến người khác chỉ muốn phạm tội.

"Em đừng hối hận đó!". Anh cười nụ cười nửa miệng quen thuộc, rồi bế hẳn em người yêu lên, Cảnh Thiên cũng phối hợp vòng hai chân qua hông anh, hai tay ôm cổ anh cứng ngắc.

Cả hai tiến đến chiếc giường quen thuộc....

Qua bao đợt sóng triều, La Nhất Châu vẫn chôn vật nam tính của mình trong cơ thể của em người yêu, không muốn rút ra.

"Hôm nay sao em ngoan vậy?". Anh vùi cả mặt mình vào mái tóc xoăn ấy.

"Em... lúc nào chả ngoan... Ah... Anh!". Cậu đập nhẹ tay vào cánh tay của anh.

"Sao nào?". Anh vẫn lưu luyến hôn lên gương mặt cậu.

"Anh đi ra đi...". Rất trướng nha.

"Cái gì đi ra?". Anh trêu đùa.

Dư Cảnh Thiên lắc lắc người, dùng âm mũi mè nheo với anh, La Nhất Châu bật cười. Đã làm bao nhiêu lần rồi mà còn mắc cỡ.

Anh rút ra rồi ôm cả người em người yêu vào lòng, vuốt nhẹ lên mái tóc xoăn.

"Hôm nay em ngoan lạ lắm đấy!". Mỗi lần làm chuyện ấy, chỉ cần qua lần thứ 2 là có người bắt đầu khóc mắng anh là cầm thú rồi, hôm nay mặc anh muốn làm gì thì làm, đôi khi còn chủ động nữa chứ.

Cậu không nói chỉ rúc đầu vào ngực của anh.

"Ngủ nhé! Em mà không ngủ bây giờ thì anh cho em khỏi ngủ luôn đấy!"

Hai người cứ ôm nhau như vậy, cứ tưởng là ngủ rồi, đột nhiên Dư Cảnh Thiên lên tiếng:

"Anh, nếu như em có việc nói dối anh, anh có giận em không?". Cậu lí nhí nói.

"Còn tuỳ vào mức độ sát thương".

"Vậy hình phạt cao nhất là gì?"

"Đừng có gài anh. Còn không mau khai ra!"

"...."

"Không khai, đợi anh mà phát hiện là em chết chắc nhé..."

Im lặng hồi lâu Dư Cảnh Thiên quyết tâm nói thật:

"Anh Nhất Châu, thật ra em..."

Thì người nọ đã ngủ mất rồi.

................................................

La Nhất Châu cùng Thường Hoa Sâm đang ôm hồ sơ sinh viên lên phòng Hiệu trưởng.

"Này Hoa Sâm, mày kiếm cho tao hai cái vé xem phim tối mai đi!".

"Có mỗi cái việc mua vé đi xem phim với bồ mà mày cũng kêu tao là sao?". Có thằng bạn đáng đồng tiền bát gạo ghê.

"Tại vì mày rảnh". Nhất Châu nói như điều đương nhiên.

"Thế nó thích phim gì?". Cậu ta chép miệng, công nhận mình cũng rảnh thật.

"Phim gì không khóc lóc sướt mướt là được".

Hai người nói chuyện qua lại thì thấy trong phòng Hiệu trưởng có một người phụ nữ đi ra, nhìn bà ấy rất đẹp và sang trọng, đi với bà ấy còn có một người đàn ông mặc vest đen, có vẻ là trợ lý hoặc thư ký gì đấy. Đặc biệt là thầy Hiệu trưởng còn bắt tay và chào bà ấy có vẻ rất cung kính.

Khi hai bên đi lướt qua, bà ấy "vô tình" nhìn La Nhất Châu, theo phản xạ anh có cúi đầu chào nhẹ. Không biết có phải do anh hoa mắt hay tự tưởng tượng, nhưng trong khoảnh khắc lướt qua đó, hình như bà ấy đang cười một nụ cười rất lạ.

...............................

Trong khu bếp của nhà hàng.

La Nhất Châu đang rửa rau.

"Nhất Châu, rửa xong cậu sang đánh trứng nhé! Nhớ tách hết lòng trắng ra!"

"Vâng ạ!"

"Nhất Châu! Tới phụ tôi một chút!"

"Đợi em một lát!"

"Nhất Châu!"

"Vâng!"

Công việc thật sự làm không ngơi tay, nhất là những ngày cuối tuần, khách gần như đông gấp 2, 3 lần ngày thường. Nhưng công việc này lương gấp 2 lần nhân viên pha chế ở quán cà phê cũ, do bếp trưởng cũng là người quen nhà Thường Hoa Sâm nên anh cũng được chiếu cố không ít.

Nhân trong lúc mọi người đang bận rộn, anh men tới nói nhỏ với bếp trưởng:

"Anh Vương! Mai cho em nghỉ một hôm nhé!"

"Mai là cuối tuần, cậu có lương tâm không đấy?". Cuối tuần nhà hàng sẽ rất đông.

La Nhất Chẫu gãi đầu, cười:

"Vì là cuối tuần nên em mới xin nghỉ phép, dạo này bỏ bê người yêu quá!"

"Tôi là tôi du di cho cậu đấy!"

"Em cảm ơn anh Vương!"

La Nhất Châu đã nhờ Thường Hoa Sâm kiếm giúp hai cái vé xem phim, dự định tối mai sẽ đi cùng Thiên Thiên. Cũng một thời gian rồi hai đứa chưa có buổi hẹn hò nào ra hồn, anh muốn bù đắp cho em ấy một chút.

Nghĩ tới ngày mai, Nhất Châu bất giác mỉm cười.

"Nhất Châu!".

"Em tới đây!".

Anh thu lại nụ cười, lấy lại tinh thần tiếp tục bắt tay vào công việc.

Người gọi La Nhất Châu lại là anh Vương bếp trưởng.

"Bên khu VIP thiếu phục vụ, cậu sang đó đi!"

"Sao... sao lại là em ạ?". Anh hơi bối rối.

"Trước khi vào đây cậu cũng được đào tạo rồi còn gì!"

"Nhưng em chỉ học thôi chứ không có nhiều kinh nghiệm phục vụ đâu...."

"Không có thì giờ sẽ có, ở đây không có ai đẹp trai bằng cậu cả, đi nhanh đi, cấp trên có chỉ thị rồi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com