Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 283: Nợ máu trả bằng máu.

Du Minh hiển nhiên không chú ý tới Hạ Hoằng Uy, còn đang gian nan đi lên cầu thang bệnh viện.

Hạ Hoằng Uy nhìn thấy gương mặt biến dạng cùng cái chân bị bó thạch cao của cậu ta, cảm giác trái tim mình bị người xé rách một cách không khoan nhượng.

Hạ mẫu ngay từ đầu không nhận ra đây là Du Minh, sau lại nhớ tới Hoa Tử có nói đến chuyện Du Minh bị đánh, lại nhìn thấy biểu cảm của Hạ Hoằng Uy trước mặt, nháy mắt đoán ra người này là ai.

Bất luận là ai gặp chuyện này đều không thể tin đó là trùng hợp, càng không nói tới chuyện Du Minh là "cái đinh trong mắt" Hạ mẫu .

"Tâm cơ thật không tầm thường."Hạ mẫu thay đổi ôn nhu lúc trước, trực tiếp sắc bén mở miệng.

Hạ Hoằng Uy đã nghe không lọt Hạ mẫu gì nói , lập tức đi về phía Du Minh.

Đột nhiên một thân ảnh chắ ngang trước mặt mình, làm cho Du Minh nháy mắt sửng sờ đứng yên.

"Làm sao anh lại ở đây?"

Hạ Hoằng Uy không trả lời, trực tiếp hỏi: "Ai làm ?"

Du Minh nhìn Hạ mẫu đứng một bên, nhịn không được còn nói: "Anh không phải ở đây cùng mẹ..."

"Tôi hỏi em là ai làm ?" Hạ Hoằng Uy tức giận cắt đứt lời Du Minh.

Hạ mẫu ở một bên ho nhẹ nói : "Hoằng Uy chú ý một chút."

"Đều TM im miệng hết cho tôi! ! !"

Hắn thình lình gầm lên như vậy làm cho Hạ mẫu sắc mặt trắng bệch, mấy ngày qua Hạ Hoằng Uy lúc nào cũng bồi tiếp bên giường, mặc dù không phải nói gì nghe nấy, nhưng cũng không dùng ngôn ngữ bất kính như vậy.

"Con nói ta im miệng?" Hạ mẫu thanh âm có chút phát run.

Hạ Hoằng Uy đã nghe không lọt lời của bà rồi , cứ như phát điên chất vấn Du Minh: "Ai làm ? Em nói cho tôi biết, rốt cuộc là ai làm ?"

Du Minh không nói lời nào.

"Ai? Ai?"

Du Minh bị bóp đến mức con ngươi trừng lớn, phủ lên một tầng nước dày trừng mắt nhìn Hạ Hoằng Uy. Thật sự nước mắt không chảy xuống.

Cuối cùng vẫn là đôi mắtHạ Hoằng Uy đỏ trước, một tay ôm lấy Du Minh, gắt gao ôm chặt không buông tay, âm thanh như là thống hận hoặc như là đau lòng tới cực hạn.

"Tiểu Minh, Tiểu Minh..."

Hạ mẫu chưa từng gặp qua Hạ Hoằng Uy như vậy, hơn ba mươi năm qua, đứa con này ở nhà vẫn luôn duy trì gương mặt lạnh lùng không chút ấm, chưa có một người nào, làm cho hắn thể hiện biểu tình yếu ớt như vậy.

Trong lòng Du Minh có hàng đống lời muốn nói, cuối cùng nói năng lộn xộn chỉ còn lại ba chữ —— em không sao.

Đây là an ui lớn nhất cậu ấy có thể cho Hạ Hoằng Uy.

"Hộ chiếu tìm được rồi, không biết tên nào nhét vào ngăn kéo..." Hàn Đông giọng điệu cứng rắn nói được một nửa, đã bị tình cảnh trước mắt làm cho sững sờ, hơn nữa ngày mới kịp phản ứng, "Dựa vào, làm sao anh ở chỗ này?"

Hai người cửu biệt gặp lại lười tốn công phu phản ứng đến lời này của tên gia hỏa kia.

Hạ Hoằng Uy coi thường ánh mắt Hạ mẫu đang nhìn chằm chằm, trực tiếp ôm Du Minh lên xe.

Hoa Tử tiến lại ngăn trở.

"Hạ thiếu, anh không thể cùng đi với cậu ta được, tình huống phu nhân bây giờ đang nguy hiểm, không chịu nổi nửa phần kích thích."

Hạ Hoằng Uy nhìn thấy hắn, lẳng lặng trả lời một câu.

"Hoặc là bà ấy bệnh, hoặc là tôi chết, tự mình chọn đi."

Hoa Tử làm vệ sỹ nhiều năm như vậy, việc gì cũng đã trải qua, câu nói khó nghe gì cũng đã nghe qua, lại bị một câu nói lạnh băng này củaHạ Hoằng Uy chế ngự.

Hắn rõ ràng cảm giác được, nếu hiện tại không để anh ta đi, Hạ Hoằng Uy thật sự sẽ đem mình mạng đập chết.

...

《 trộm ảnh 2》 sắp khởi chiếu, hai ngày này chuyện của công ty lại nhiều hơn.

Vương Trung Đỉnh ở bên ngoài bận rộn cả ngày, mới vừa quay về văn phòng, Chu Lê tin tức nhanh nhạy liền một thân váy áo hở ngữ, tay bưng rượu tây tìm tới cửa.

"Vương tổng, có hứng thú cùng tôi uống hai chén?"

Vương Trung Đỉnh gọn gàng cự tuyệt, "Không có hứng thú."

"Làm việc mệt mỏi như vậy, không buông lỏng một chút sao được?"

"Nếu cô không có việc gì có thể đi được rồi."

Chu Lê không chỉ không rời đi còn bước lại gần hơn, bầu ngực trắng nõn không xem Vương Trung Đỉnh vào đâu nhún nhảy đi lên.

"Vương Trung Đỉnh, anh giả bộ cái gì chứ? Bảo vệ trước cửa gặp ai cũng ngăn lại, chỉ không ngăn cản tôi, người như anh vào thời điểm này còn tiếp tục giả mù sa mưa cự tuyệt là có ý gì chứ?"

Vương Trung Đỉnh không nói chuyện.

Chu Lê đang còn muốn tiếp tục khiêu khích, cửa phòng lại bị một người khác vội vàng đẩy ra.

"Vương tổng, không tốt rồi, chị của tôi bị Hạ Hoằng Uy buộc..."

Phùng Tuấn lời mới nói được một nửa, tựa hồ mới phát hiện trong văn phòng còn có người khác, vội vàng ngậm miệng.

Tiếc là đã muộn, Chu Lê đã triệt để đem những lời này tiêu hóa hết.

Cô ta nhẹ nhàng khoát tay cười nói với Vương Trung Đỉnh, "Tôi không làm phiền hai người nói chuyện ."

...

Trên đường trở về, trợ lý nói với Chu Lê: "Phùng Mục Chi sau buổi trưa đã bị hai cảnh sát mang đi , Hạ gia thế lực cường đại như vậy, tùy tiện gán cho cô ta một tội, cô ta liền xong rồi."

Chu Lê vừa vuốt ve chai rượu vừa cười, "Nghe cậu nói như vậy, hôm nay tôi nên thực sự hảo hảo uống hai chén?"

Trợ lý nháy mắt mấy cái tỏ vẻ đồng ý.

Ở nhà Chu Lê tổ chức một bữa tiệc nhỏ, khách mời toàn là các vị thương nhân cùng một vài diễn viên mới ra mắt. Một đám người này tụ tập, không phải là một bữa tiệc H thì còn là gì?

Lúc trước Chu Lê mở công ty, thường xuyên tổ chức những bữa tiệc nhỏ kiểu này, trong đó có đủ ngón nghề làm cho mọi người chơi đến quên đường về.

Nhưng vẫn có một người, đối mặt với cảnh tượng nam nữ tùy ý cuồng high này, lại không có hưng trí.

Hắn chính là Lý Thượng.

Tuy rằng lần trước ở hội sở xảy ra sự cố, Lý Thượng bỏ trốn một mình làm cho Chu Lê có phần cách ứng. Nhưng nghĩ đến Lý Thượng cũng là một thành viên bị Phùng Mục Chi gài bẫy, Chu Lê vẫn mời hắn đến

Nói như vậy, ngồi ở nơi đầy cảnh tượng ướt át như vậy mà thân thể không phản ứng, hoặc là không có năng lực, hoặc chính là hít thuốc phiện.

Bởi vì khoái cảm khi hít thuốc phiện gấp mấy trăm lần, chỉ có người trường kỳ hít thuốc phiện, mới có thể đối với chuyện phòng the đề không nổi hứng thú.

"Cậu thực sự chơi loại đồ chơi kia sao?" Chu Lê hỏi.

Lý Thượng không nói lời nào, hít một hơi điếu thuốc, cảm xúc thoạt nhìn có chút nôn nóng.

Chu Lê hừ cười một tiếng, "Tôi còn tưởng rằng lúc cậu đóng bộ phim 《 Hắc Độc 》là biểu diễn kỹ xảo xuất thần nhập hóa như vậy chứ ai ngờ là nghiện thật."

"Nơi này của cô có à?" Lý Thượng hỏi.

Chu Lê nói: "Tôi đã lâu không chơi loại hàng này ."

Bệnh trạng độc nghiện của Lý Thượng càng ngày càng rõ ràng, thường ngáp trộm, ra mồ hôi, ánh mắt cũng càng ngày càng đục.

Nghiện thật hay giả, Chu Lê liếc mắt một cái cũng có thể phân biệt được.

Trước kia cô ta rất lỗ mãng, kêu năm ba người đến nhà hút là chuyện thường. Nhưng bây giờ lại không dám , chủ yếu là do Phùng Mục Chi như hổ rình mồi, cơ sở ngầm đông đảo, Chu Lê sợ mất cảnh giác sẽ bị chơi một vố.

Bất quá bây giờ có thế buông lỏng cảnh giác rồi .

"Cậu chờ một lát."

Chu Lê nhấc chân đi vào phòng trong, ngay lúc cô ta đóng cửa, đột nhiên quét ánh mắt đến chỗ ngón tay Lý Thượng đang cầm điện thoại.

Đầu Chu Lê như muốn nổ tung.

Cô ta không nghĩ tới, Lý Thượng biểu diễn kỹ xảo thật sự đạt đến cảnh giới xuất thần nhập hóa.

Càng không nghĩ đến cái tên kiêu ngạo này, là đại khắc tinh thật sự lôi cô ta xuống nước.

Nhưng Chu Lê vẫn không lập tức chạy trốn.

Bởi vì cô ta biết cứng rắn lao ra bên ngoài nhất định sẽ bị Lý Thượng mạnh mẽ ngăn trở.

Vì thế cô ta gọi điện cho hàng xóm, mời hàng xóm đến nhà làm khách.

Chu Lê làm như không có việc gì, suy đoán thuốc phiện đi qua mở cửa, sau đó cấp tốc chạy vào thang máy.

Đi thang máy từ lầu tám trực tiếp xuống bãi đỗ xe ở tầng hầm, Chu Lê nhanh chóng lên xe chạy trốn.

Phía sau tiếng còi cảnh sát vang lên.

Chu Lê liều lĩnh đạp chân ga.

Phía sau là xe cảnh sát đuổi theo không rời.

Chu Lê tay nắm lấy tay lái một mực chạy, cô ta tựa hồ từ kính chiếu hậu nhìn thấy gương mặt âm trầm củaHạ Hoằng Uy, giống như Diêm Vương đòi mạng, liều mạng đuổi theo cô ta.

Đầu óc Chu Lê giống như đang nhớ về chuyện xưa.

văn phòng ăn phòng Vương Trung Đỉnh chỉ cho phép cô ta tự do ra vào, là vì mời cô ta nghe được Phùng tuấn nói câu kia "Chị của tôi đã xảy ra chuyện" . Chỉ có như vậy cô ta mới có thể thả lỏng cảnh giác, chỉ có thả lỏng cảnh giác cô ta mới có thể tin lúc Lý Thượng giả vờ phạm độc nghiện, bại lộ chuyện trong nhà mình có dấu thuốc phiện.

Lý Thượng nắm chặt di động căn bản chính là không cố ý lâm vào, mục đích đúng là để cho Chu Lê phát hiện. Mà Chu Lê kia tự cho là đúng nên gọi điện cho hàng xóm, trên thực tế đó cũng là một cái bẫy, mục đích là để cho cô ta bỏ chạy.

Đối phương biết rất rõ ràng, Chu Lê nhất định sẽ chạy trốn.

Bởi vì cô ta sẽ không chịu nổi thêm một cái scandal nữa.

Nếu việc hít thuốc phiện bị đưa ra ánh sáng, cô ta coi như xong đời rồi

Cho nên, chẳng sợ say rượu, thần chí không rõ, phản ứng chậm chạp, cuối cùng lấy tai nạn xe cộ kết thúc, cô ta cũng nhất định sẽ bỏ chạy.

Một vòng bẫy lồng trong một vòng bẫy, làm cho Chu Lê nhớ tới cái bẫy cô ta thiết kế cho Hàn Đông.

Cứ như thế giống nhau.

Chính là ở cái bẫy kia lấy việc đánh Du Minh làm mở đầu, mà ở bẫy này đem cô ta xảy ra tan nạn làm kết thúc.

Sau khi bỏ chạy, Chu Lê cảm giác toàn thân mình máu đều đông lại , trong ánh mắt, trong đầu nơi nơi đều là gương mặt Hạ Hoằng, không chỗ nào có thể trốn được.

Cuối cùng, ô tô lao lên lan can phòng hộ.

Trên người Chu Lê không bị gì cả, chỉ là có một mảnh thủy tinh đánh úp lên mặt cô ta, chỉ một thoáng huyết nhục mơ hồ.

Giờ khắc này, Chu Lê triệt để hiểu cái gọi là nợ máu trả bằng máu.

...

Hôm sau, tin tức Chu Lê bị tai nạn giao thông ngập tràn các mặt báo, đồng thời tin tức trong nhà cô ta giấu thuốc phiện cũng bị tung ra ánh sáng.

Gương mặt bị hư tổn không thu được chút đồng tình, ngược lại còn thu được một trận mắng chửi..

Lý Thượng cũng trở thành danh xứng với thực "Lý đại khắc", trước đó có Phương Vân, Lương Cảnh, sau có Y Lộ, giờ lại thêm một lần nhờ vào cái tên kiêu ngạo của hắn, thành công đem Chu Lê thủ tiêu.

"Tôi đã sớm biết, con tiện nhân này nhất định sẽ vu oan ở trên đầu tôi." Phùng Mục Chi cười lạnh.

Thái Bằng một bên hút thuốc cảm khái nói, "Hảo hảo một đại mỹ nhân cứ như vậy bị hủy."

"Cái đó không phải do một tay anh tàn phá sao?"

Thái Bằng lộ ra âm trầm tươi cười, "Không có biện pháp, Vương Trung Đỉnh dùng cô ta đối phó tôi , tôi phải nghĩ ra một chiêu bôi đen cô ta, như vậy mới có thể an tâm được."

Thái Bằng là người lúc trước đem tin tức lộ ra cho Chu Lê, nói Nguyên Trạch là tình địch cuối cùng của Vương Trung Đỉnh, mục đích là để cho Chu Lê tự đào lấy mộ phần.

Nói trắng ra là, tất cả những chuyện này người khởi xướng chính là Thái Bằng.

Phùng Mục Chi sâu kín thở dài.

"Đây cũng là do cô ta tự chuốc lấy, phàm là nữ nhân thông minh lanh lợi một chút, cũng sẽ không lựa chọn đi trêu chọc Du Minh."

Thái Bằng nở nụ cười, "Cô nói lời này không phải là tự tát vào mặt mình sao?"

Phùng Mục Chi mặt nháy ánh mắt trầm xuống, "Là lúc đó tôi không biết rõ tình hình được không?"

"Tôi phát hiện ra cô lúc tức giận nhìn rất tốt, so với chiêu bài giả cười nhìn thuận mắt hơn nhiều."

Phùng Mục Chi không để ý hắn.

Thái Bằng cũng không tiếp tục đùa cợt nữa, trực tiếp hỏi chính sự.

"Tới tìm tôi có việc gì?"

Phùng Mục nói đến: "Đem đến cho các người một diễn viên mới là Lý Thượng."

Thái Bằng quả thực muốn hộc máu "Làm sao cô vẫn cùng hắn pha trộn cùng một chỗ?"

"Lần này gài bẫy Chu Lê, hắn lập công chuộc tội , nên quyết định cho hắn một cơ hội."

"Cô không sợ hắn đem cô khắc chết sao?"

Phùng Mục Chi nói đến: "Không có biện pháp, con người của tôi chính là thích khiêu chiến cực hạn."

Thái Bằng hừ cười một tiếng, "Tôi trông chờ đến ngày cô bỏ mình."

"Anh vẫn là nên nắm cho tốt cơ hội phát triển nghệ sỹ này mà trù tính đi. Hiện tại Trung Đỉnh bên này âm thịnh dương suy, các anh nên tận dụng cơ hội đầu tư vào nữ nghệ sỹ đi."

Thái Bằng cố ý hỏi: "Hợp tác một chút chứ?"

"Khi cần thiết tôi có thể hỗ trợ các anh, hợp tác vẫn là quên đi, tập đoàn Trung Đỉnh tôi không thể chọc vào."

Thái Bằng nhe răng, "Cô cũng thật tròn trịa."

Phùng Mục Chi không nói gì, khoát tay bước lên xe.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com

Tags: