Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 290: Không có việc gì.

Cùng với《 trộm ảnh 1》 hậu kỳ bùng nổ bất đồng, 《 trộm ảnh 2》 từ lúc khởi chiếu đến nay liền một đường bão táp, không đến hai tuần đột phá mười triệu, cứu lại tập đoàn Trung Đỉnh đoạn thời gian gần đây đang có dấu hiệu suy tàn, trở thành cây rụng tiền danh xứng với thực.

Cho nên, hai ngày này công ty đang chuẩn bị tổ chức tiệc mừng công.

"Tập đoàn Hằng Vũ muốn cùng chúng ta hợp tác tổ chức." Phùng Tuấn nói.

Vương Trung Đỉnh thản nhiên trả lời: "Có thể."

Phùng Tuấn hơi có vẻ kinh ngạc, bởi vì mỗi lần vừa nhắc tới Hằng Vũ, thái độ Vương Trung Đỉnh tựa như ăn phải con ruồi, nếu không phải có Chu đại hồ ly ở đây, hắn là tuyệt đối sẽ không trêu chọc con sói Thái Bằng kia.

Hiện tại không có Chu đại hồ ly, Vương Trung Đỉnh hẳn là đối với Thái Bằng tránh không kịp mới đúng, như thế nào sẽ...

"Gã này tuy rằng chẳng ra gì, nhưng là thủ hạ cũng không tệ lắm, lúc quay phim bỏ ra không ít sức, mở tiệc chiêu đãi bọn hắn cũng là hợp tình hợp lý." Vương Trung Đỉnh thể hiện tấm lòng phi thường rộng rãi.

Phùng Tuấn tỏ vẻ đồng ý: "Nhân tài bên kia thật đúng là không ít, nghiệp vụ vững chắc, cần cù chịu khó, thực làm không rõ những người đó vì sao lại đi theo hắn."

"Nhân tài không phải chiêu nạp mà tới, là bồi dưỡng mà thành, cậu hẳn là nên suy nghĩ xem, vì cái gì công ty của chúng ta bồi dưỡng không ra được người như vậy?"

Phùng Tuấn khiêm tốn lắng nghe chủ tịch dạy bảo.

"Đúng vậy, quả thật cần chỉnh đốn lại, cuối cùng chỉnh thể tinh thần tan rả, làm việc kéo dài, không biết là bị ai ám thành ra loại không khí bất lương này."

Vương Trung Đỉnh giả vờ nghe không thấy.

Phùng Tuấn lại hỏi: "Có cần mời Hoàng thủ trưởng không?"

"Mời." Vương Trung Đỉnh phi thường quyết đoán.

"Nguyên chủ tịch?"

"Mời." Như trước thực quyết đoán.

Phùng Tuấn oán thầm: như thế nào đột nhiên lần này lại hào phóng như vậy?

"Còn có chuyện gì sao?" Vương Trung Đỉnh hỏi.

Phùng Tuấn phục hồi tinh thần lại: "Không có."

"Vậy đi ra ngoài đi."

Phùng Tuấn đi rồi, Vương Trung Đỉnh đi vào buồng trong, ở cái mông của "Bại hoại không khí" đánh một cái.

"Dậy! Em xem xem mấy giờ rồi?"

Hàn Đông vừa từ giữa trưa mười hai giờ ngủ thẳng đến quá bốn giờ chiều, Vương Trung Đỉnh vài lần nhìn mà không gọi, mắt thấy tiệc tối sắp bắt đầu rồi mới nhịn không được mở miệng.

Hàn Đông không chỉ không dậy, còn đem địa phương bị Vương Trung Đỉnh đánh nhô lên, dị thường mất hồn, giống như đang chờ đợi đệ nhị bàn tay.

Vương Trung Đỉnh trực tiếp đem vật dưới thân của mình lên, ghé bên tai nói nhỏ: "Em còn ngủ tiếp có tin tôi thao em không?"

Hàn Đông từ từ nhắm hai mắt thật tiện đùa giỡn: "Đến a đến a đến a."

Vương Trung Đỉnh bị hắn cọ , lòng như lửa đốt, lo lắng trong chốc lát còn có tiệc tối, chỉ có thể mạnh mẽ chấm dứt loại khiêu khích này, thúc giục Hàn Đông nhanh chóng.

"Dậy thì dậy." Trong thiên hạ, cũng chỉ có Hàn Đông dám từ từ nhắm hai mắt nói lời này.

Bình thường như vậy còn chưa tính, ngày hôm nay còn có tiệc tối, sao có thể mộng du lên đi tham gia?

Vì thế Vương Trung Đỉnh nghĩ hết các loại biện pháp đem hắn gọi dậy, nhéo khắp người, trừu đoán chụp đạn, như thế nào cũng không hữu hiệu, cuối cùng ở trên mặt hắn ôn nhu hôn một cái.

Hàn Đông lập tức mở mắt ra gặng hỏi "Vừa rồi có ai hôn em sao? Ai thân ? Ân?"

Vương Trung Đỉnh cắn răng, "Đừng làm rộn, mau lên."

Sau khi Hàn Đông thức dậy, Vương Trung Đỉnh vì hắn phối hợp trang phục tiệc tối, trong nhà trừ bỏ đồng hồ, chi phí lớn nhất chính là quần áo. Không có biện pháp, ai bảo Hàn Đông trời sinh là một cái giá áo tử, Vương Trung Đỉnh thấy quần áo đẹp liền muốn mua cho hắn.

Màu áo tươi sáng, hoàn mỹ kết hợp cùng quần dài ôm dáng, phối lên áo khoác dài màu trắng, thoạt nhìn phục cổ, lịch sự tao nhã mà không nặng nề, sáng mà không quá chói.

Cuối cùng, Vương Trung Đỉnh lại chọn lựa cho Hàn Đông một cái đồng hồ đáng giá ngàn vạn lần.

Đồng hồ làm bằng bạch kim (platin), kim chất liệu gỗ, trên mặt khảm 51 viên kim cương, tổng trọng gần 68 cara. Cầu gỗ lấy kim chúc tế ti điêu thành, nắp lưng làm bằng thạch anh trong suốt, không chút kẽ hở, hoàn toàn hoàn mỹ.

Chờ Vương Trung Đỉnh cùng Hàn Đông vào bàn, Phùng Tuấn liền hiểu được hắn vì sao mở tiệc chiêu đãi này mời tình địch đến , căn bản không phải là hào phóng, cũng không phải vì cảm ơn người bên kia, chính là vì hai chữ —— khoe khoang.

Cùng Hàn Đông sống thời gian dài như vậy, Vương Trung Đỉnh rốt cục sống minh bạch rồi, điệu thấp toán cá thí? Có dáng người tốt như vậy, hảo tài hoa, hảo đầu óc lại dở hơi, ai điệu thấp ai mới là sỏa bức!

Nếu như nói Vương Trung Đỉnh cùng Hàn Đông lấy được lợi ích là chuyện nằm trong dự liệu, thì Thái Bằng chính là 《 trộm ảnh 2》người thắng lớn nhất. Miếng thịt béo bao nhiêu người trông mà thèm? Chỉ riêng để cho hắn cắt đi một miếng, danh lợi song thu chi sau, các loại oanh oanh yến yến đều xông tới.

Thái Bằng ở mặt ngoài hưởng thụ các loại khiêu khích, trên thực tế luôn luôn trừng mắt nhìn Hàn Đông, vẻ mặt hận không thể ăn sống nuốt tươi.

Nhưng là thực lực hắn bây giờ còn không đủ để cùng Vương Trung Đỉnh đối kháng, duy nhất có thể làm đúng là tụ lực tái chiến.

Vì thế, hắn đưa mắt nhìn sang Lý Thượng cách đó không xa.

Lý Thượng mang một bộ âu phục, quần xám, bên trong là áo sơmi màu lam phối cùng cà vạt đen, tránh được cục diện cùng Hàn Đông tranh tươi đẹp, thật có vẻ có một hương vị khác.

"Tôi muốn ký hợp đồng với Lý Thượng." Thái Bằng đột nhiên mở miệng.

Phùng Mục Chi đang đứng ở bên cạnh, nghe nói như thế cảm thấy ngoài ý muốn.

"Anh không phải thấy hắn rất chướng mắt sao? Như thế nào đột nhiên có loại ý nghĩ này?"

"Tôi phát hiện hắn một ưu điểm."

"Là cái gì?"

"Dã tâm."

Phùng Mục Chi cười cười, "Anh đây tuyệt đối không nhìn nhầm, dã tâm của hắn không ai bằng, bất quá... Hắn đã cùng Trung Đỉnh ký hợp đồng năm năm, vi phạm đền gấp 10 lần, anh trả nổi sao?"

"Ngày mai đem hợp đồng của công ty tôi đến , nếu cô có đầu óc, sẽ biết Lý Thượng chờ đợi ở Trung Đỉnh không có tiền cảnh gì đáng nói."

Nói xong, Thái Bằng trực tiếp khoát tay rời đi.

Phùng Mục Chi nhìn chăm chú hắn hảo một trận mới đem ánh mắt dời đi.

...

Chỉnh tràng yến hội liền chứng kiến Hàn Đông cùng Vương Trung Đỉnh hai người bận việc , một người vội vàng chụp ảnh, một người vội vàng xã giao.

Từ lúc Hàn Đông ở tống nghệ tiết mục biểu diễn khoe chân dài, vô luận hắn làm cái gì, camera đều chạy đuổi theo hắn.

Hơn nữa từ sau khi《 trộm ảnh 2》 chiếu, Hàn Đông nhân khí một đường tăng cao, vệ sỹ đi theo đã từ hai tăng lên tới sau người, , duy nhất trước và sau chính là Thẩm Sơ Hoa không có đổi.

Nói như vậy, vệ sỹ và trợ lý bên người nghệ sỹ cũng là một phần hình tượng, theo giá trị nghệ sĩ tăng cao, trợ lý bên người cũng sẽ thay mới, thủy chung giống như Hàn Đông thật đúng là không thấy nhiều.

Vì thế, Thẩm Sơ Hoa luôn luôn thực cảm động.

"Làm sao anh lại không nghĩ đến chuyện đổi em vậy?" Cố ý hỏi Hàn Đông.

Hàn Đông sâu kín trả lời: "Tôi có nghĩ qua, nhưng là tôi sợ Vương Trung Đỉnh đổi một người so với cô còn khó xem hơn."

Thẩm sơ hoa, "... ! !"

Ttâm tình Du Minh gần đây cũng khôi phục được tương đối khá, chủ yếu là do《 trộm ảnh 2》 đại hỏa, làm nhân khí Hạ Dương Trác đạt tới kề bên bạo biểu hoàn cảnh. Thân là người đại diện kéo theo sự nghiệp tiến được thêm một bước, làm giảm trừ bớt thống khổ trên phương diện tình cảm.

"Tiểu Du a, lúc trước《 trộm ảnh 1》 cậu còn là 'nam phụ xuất sắc nhất", đợi đến《 trộm ảnh 2》 nghệ sĩ của cậu thành "nam diễn viên xuất sắc nhất" , chén rượu này cậu nhất định phải uống, cạn nào."

Du Minh mới vừa bưng chén rượu lên, Hàn Đông liền đoạt mất.

"Đến, ta tới." giúp Tiểu Minh uống một hơi cạn sạch.

Không đầy một lát sau, lại có người đi tới mời rượu Du Minh, Hàn Đông lại cản lại thay hắn uống.

"Tôi nói cậu, cậu mà uống say, đến lúc đó Vương tổng tới tìm tôi tính sổ." Du Minh khuyên.

Hàn Đông lập tức trừng mắt: "Nói cái gì đó? Cái gì gọi là không sai biệt lắm được? Trung Trung, em cho anh biết, anh là người của em, các ông thay ngươi chắn rượu là hẳn là."

Được rồi... Thật nhiều , Du Minh vội vàng đem Hàn Đông đang say cấp cho Vương Trung Đỉnh.

Vương Trung Đỉnh mới vừa tiếp nhận, Hàn Đông liền ói lên người hắn.

Hiện trường giống như chết lặng thực yên tĩnh.

Người nào cũng biết Vương Trung Đỉnh rất yêu sạch sẽ, trong văn phòng bay vào một con ruồi, đều có thể cấp toàn thể bảo khiết nhân viên mở cái đại hội.

Cho nên lúc này...là cơ hội tuyệt hảo thể hiện bản thân, rất nhiều người đều lại đây giúp Vương Trung Đỉnh lau.

Vương Trung Đỉnh ngay cả mặt cũng chưa nhăn, tự mình nhận khăn tay xử lý sạch, sau đó nói với mọi người: "Các vị cứ ăn trước, tôi đưa cậu ấy về."

Vừa lên xe, Vương Trung Đỉnh mặt liền chìm xuống, "Không thể uống thì uống làm gì?"

Hàn Đông giống như không nghe thấy, như trước mặt dày mày dạn cọ lên người Vương Trung Đỉnh.

Vương Trung Đỉnh sợ uế vật trên người dính vào hắn, liền quát lớn: "Cách tôi xa một chút."

Hàn Đông vẫn là gắt gao ôm không buông tay.

Vương Trung Đỉnh vừa định cường ngạnh đưa hắn bỏ ra, Hàn Đông liền mở miệng nói: "Em đã mua hai căn hộ."

Tay Vương Trung Đỉnh liền dừng lại: "Em thật sự đã mua?"

"Đúng vậy, hai căn hộ đối diện nhau, anh một em một."

"Vậy sao em không mua một căn hộ lớn?" Vương Trung Đỉnh không hiểu.

"Em phải để lại một căn dành lúc chúng ta cãi nhau dùng, như vậylúc em mộng du đi về, cũng không cần đi xa như vậy, hai ba bước là đến."

Vương Trung Đỉnh trong lòng mềm nhũn, liền ôn nhu mở miệng hỏi: "Dạ dày còn khó chịu không?"

Hàn Đông thật lâu không trả lời.

Chờ lúc Vương Trung Đỉnh nhìn sang, Hàn Đông chợt đột nhiên rơi lệ đầy mặt.

Vương Trung Đỉnh một chút liền luống cuống.

"Em làm sao vậy?"

Hàn Đông nói: "Đừng cử động, em cao hứng."

Vương Trung Đỉnh vừa lau nước mắt cho hắn vừa hỏi: "Em cao hứng còn khóc cái gì?"

"Sáng nay em có đi xem 《 trộm ảnh 2》, phát hiện thật sự xem tốt lắm."

Vương Trung Đỉnh: "..."

Khi về đến nhà, Hàn Đông đã ngủ , Vương Trung Đỉnh trước tiên đỡ hắn lên giường, cho hắn súc miệng, mới đem quần áo của mình bẩn cỡi ra đưa cho bảo mẫu.

"Đem quần áo này gột rửa giúp tôi."

Bảo mẫu thực buồn bực, "Không cần trực tiếp xử lý sạch sao?"

Bởi vì Vương Trung Đỉnh nhiều quần áo, mặc lại chú ý, đừng nói là bị nôn lên, chính là dính một chút mỡ cũng sẽ không dùng tiếp.

Nhưng là Vương Trung Đỉnh lại khinh miêu đạm tả nói với bảo mẫu: "Là cậu ấy nôn lên, không có việc gì."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com

Tags: