Chương 300: Biến chuyển thần kì
Hạ Hoằng Uy cứng đầu cứng cổ, Nguyên Trạch vô cớ mất tích, làm cho Hạ gia Nhị lão mặt co mày cáu.
Ý thức được cứ tình trạng như vậy mãi sớm muộn gì cũng nghẹn thành bệnh, cha mẹ Hạ Hoằng Uy quyết định đi tìm thân bằng hảo hữu tố khổ, thuận tiện nhờ bọn họ chỉ vài chiêu đối phó.
Kết quả không cẩn thận tìm đến cửa nhà Hạ Diệu.
Lúc ấy đang giờ cơm chiều, cha mẹ Hạ Hoằng Uy mới vừa vàocửa, đã ngửi được mùi đồ ăn thơm nức mũi.
"Anh, chị dâu, hai người sao lại rãnh rỗi đến đây chơi?" mẹ Hạ Diệu biểu tình ngây ngất vui sướng.
Mẹ Hạ Hoằng Uy xấu hổ cười cười, "Cũng không có chuyện gì, muốn tìm cô tâm sự một chút."
"Đến, mau vào ngồi, Hạ Diệu, lấy thêm một bộ chén bát cho hai bác."
"Không cần đâu, chúng ta chỉ ngồi một chút rồi đi." mẹ Hạ Hoằng Uy chối từ.
mẹ Hạ Diệu nhất thời mất hứng , "Khách khí cái gì? Lại không có người ngoài, đến đây đi, đồ ăn đều ngon lắm."
Cha mẹ Hạ Hoằng Uy đành phải thuận theo, vừa đi đến phòng ăn vừa hỏi: "Nhà các người vừa đổi đầu bếp à? Tài nghệ có vẻ tốt, tìm ở đâu vậy? Chúng ta cũng muốn đổi người."
Mẹ Hạ Diệu ngượng ngùng cười cười, "Đồ ăn này không phải do dì giúp việc làm a, là một người bạn của con trai tôi làm."
"Nam hay nữ ?" Mẹ Hạ Hoằng Uy thần kinh mẫn cảm lập tức hỏi.
Mẹ Hạ Diệu nói: "Bạn trai."
"Bạn trai?" Mẹ Hạ Hoằng Uy không cẩn thận cao giọng, bại lộ chút ý.
Cha Hạ Hoằng Uy lập tức ở bên cạnh chọc chọc bà hạ xuống, nghĩ lung tung cái gì? Bà cho là ai cũng giống như con trai chúng ta?
Hạ Diệu mở miệng cắt đứt không khí xấu hổ, "Bác hai, mợ hai, hai người đến đây ngồi đi."
"Đồ ăn cũng quá phong phú rồi." Cha Hạ Hoằng Uy cha chứng kiến một bàn thức ăn mắt đều thẳng.
Mẹ Hạ Diệu giọng điệu hơi có vẻ tự hào nói: "Chúng tôi mỗi ngày đều ăn thịnh soạn như vậy."
Mẹ Hạ Hoằng Uy thở dài, nói với ông chồng đứng bên cạnh: "Người ta không có chuyện phiền lòng, đương nhiên có lộc ăn."
Mới vừa nói xong, Viên Tung liền từ phòng bếp đi tới, kéo ghế ngồi đối diện với cha mẹ Hạ Hoằng Uy.
Nhị lão đưa mắt nhìn nhau, vị này là ai a? Như thế nào lại có cảm giác hắn đang ở nhà mình vậy?
Mẹ Hạ Diệu vội giới thiệu: "Đây là bạn của con trai tôi, những đồ ăn ở đây đều là do cậu ta làm."
Nhị lão biểu tình càng kinh sợ , này... toàn thân là một khối cơ thịt, cư nhiên còn có thể xuống phòng bếp?
"Hai người mau nếm thử đi." Hạ Diệu chủ động chỉ đĩa rau.
Mẹ Hạ Hoằng Uy sau khi ăn thử hoàn toàn nói không ra lời, cha Hạ Hoằng Uy cơ bản cũng phản ứng giống bà.
Từ lúc Hạ Hoằng Uy gây chuyện, Nhị lão đã từ lâu không ăn một bữa cơm đúng nghĩa, ngày hôm nay đột nhiên thèm ăn, đũa đưa lên liền không ngừng được.
Thẳng đến khi ăn xong, mẹ Hạ Hoằng Uy mới chính thức nhập chủ đề.
"Chúng tôi hôm nay tới, chính là muốn cùng cô tâm sự chút chuyện của con trai tôi. Ai, trong khoảng thời gian này vì hắn nghĩ đến nát lòng. Nếu không phải không có biện pháp, thật không muốn đem loại chuyện dọa người này nói cho cô biết."
Mẹ Hạ Diệu buồn bực, "Hạ khách làm sao vậy?"
Mẹ Hạ Hoằng Uy mở miệng mấy lần cũng chưa nói ra, cha Hạ Hoằng Uy lại càng khó có thể mở miệng, cuối cùng một người đi ra ban công hút thuốc.
"Làm sao vậy? Chị cứ nói thật đi a." Mẹ Hạ Diệu sốt ruột.
Mẹ Hạ Hoằng Uy vừa muốn nói, đột nhiên thấy Viên Tung và Hạ Diệu cùng vào một phòng, lúc ấy sắc mặt liền thay đổi, cầm lấy tay mẹ Hạ Diệu nói: "Tôi cảnh báo cho cô biết, ngàn vạn lần đừng cho Hạ Diệu cùng nam nhân tiếp xúc thân mật."
Mẹ Hạ Diệu tuy rằng nghe không được tự nhiên, nhưng không có trực tiếp làm rõ, chính là hỏi: "Sao chị đột nhiên nói như vậy?"
"Bởi vì con trai tôi, hắn..." Mẹ Hạ Hoằng Uy còn chưa nói xong ,nước mắt đã chảy xuống.
Mẹ Hạ Diệu ngu dốt thế nào lúc này cũng đã có thể hiểu được, huống chi bà đã là "người từng trải" .
"Chị là nói Hạ khách đối với nam nhân có phương diện kia ..." mẹ Hạ Diệu thử hỏi.
Mẹ Hạ Hoằng Uy bị buộc phải bất đắc dĩ gật đầu, "Tôi cùng cha của hắn thật sự lo đến hỏng mất, khuyên như thế nào hắn đều không nghe. Có đôi khi tôi chỉ ước, Hạ Diệu là con trai tôi? Từ nhỏ đã biết nghe lời, trưởng thành cũng là người chính trực. Nếu hắn là con tôi, tôi đến ngủ mơ cũng cười tỉnh được."
"Cũng chưa chắc." mẹ Hạ Diệu nói.
Mẹ Hạ Hoằng Uy nghĩ đến mẹ Hạ Diệu chính là khiêm tốn, liền tiếp theo khóc lóc kể lể nói : "Cô nói tôi nên làm cái gì bây giờ? Làm như thế nào khuyên nhủ con tôi, để cho hắn cải tà quy chính đây?"
Mẹ Hạ Diệu đặc biệt nhớ tới chuyện xưa, cầm tay mẹ Hạ Hoằng Uy thủ thỉ nói: muốn trách chỉ có thể trách ta gả lầm người rồi, nhà Hạ gia sản xuất nhiều người giống vậy a!
Bất quá bà cũng chỉ có thể thở dài, "Loại sự tình này không có cách a."
Mẹ Hạ Hoằng Uy hoàn toàn không dự đoán được mẹ Hạ Diệu chính là phản ứng loại này, nói như vậy, thân là thân thuộc coi như không có cách giúp, ít nhất cũng phải an ủi tôi chút chứ! Thái độ phản ứng như vậy không khỏi quá... Tiêu cực đi?
"Thật sự không có biện pháp sao?" Mẹ Hạ Hoằng Uy không cam lòng hỏi lại.
Mẹ Hạ Diệu sâu kín thở dài: "Nếu là có, tôi có thể chịu đến hiện tại sao mẹ Hạ Hoằng Uy, " ... ! !"
...
Hàn Đông mới vừa ra ngoài, tính toán muốn cùng Nguyên Trạch hảo hảo "thanh toán" một chút, kết quả Du Minh tìm tới cửa .
"Cậu cũng quá lợi hại ! Tôi đối với cậu thật sự là bội phục sát đất."
Hàn Đông vẻ mặt mờ mịt, "Cậu nói cái gì đó?"
"Còn giả vờ với tôi?" Du Minh hung hăng vỗ trên vai Hàn Đông một cái, "Cậu lại có thể thực sự đem Nguyên Trạch bắt vào tay!"
Hàn Đông biểu tình càng ngây người, "Cậu nói cái gì? Tôi đem ai bắt sao?"
"Nguyên Trạch a!"
"Nguyên Trạch?"
"Đúng vậy, Hạ Hoằng Uy đã được cha mẹ anh ấy thả ra rồi, chẳng lẽ không phải do Nguyên Trạch khuyên sao?"
Hàn Đông nháy mắt mấy cái, "Nguyên... Nguyên Trạch còn chưa có thả ra a!"
Lúc này ngay cả Du Minh đều ngây người, "Còn chưa thả ra sao?"
"Đúng vậy, còn chưa đi tìm hắn nữa."
"Vậy cha mẹ Hạ Hoằng Uy làm sao lại khai thông suy nghĩ như thế?" Du Minh không nghĩ ra.
Hàn Đông hỏi: "Hạ Hoằng Uy không có cụ thể nói cho cùng là đã xảy ra chuyện gì sao?"
"Anh ấy nói là có người khuyên nhủ cha mẹ anh ấy."
Hàn Đông kinh ngạc, "Có thể là người khác khuyên hay không?"
"Không phải chính cậu nói là cậu sẽ giúp tôi vượt qua cửa ải khó khăn sao?" Du Minh nhắc nhở.
Hàn Đông cũng nhớ rõ hắn tính ra kết quả như vậy.
"Cậu mau xem xem, Nguyên Trạch có phải lén chạy trở về hay không?" Du Minh còn nói.
Hàn Đông vội gọi điện sang bên kia kiểm tra, nhưng được trả lời là: hắn vẫn luôn ở đây.
"Bất thường , chẳng lẽ lão tử tính sai?" Hàn Đông khó mà tin được.
Du Minh nói: "Như vậy đi, tôi đi hỏi Hạ Hoằng Uy cho rõ ràng."
Một lát sau, Du Minh dập điện thoại, quay sang nói với Hàn Đông: "Cha mẹ Hạ Hoằng Uy gần đây nhất chỉ đi sang nhà cô chú anh ấy chơi."
"Cô chú anh ta..." Hàn Đông tỉnh ngộ, "Chẳng lẽ là bọn Hạ cảnh quan ..."
Du Minh không nghĩ ra, "Hạ cảnh quan với cậu có quan hệ gì? Sao có thể giúp cậu?"
"Cậu tưởng tượng đi a, không có tôi Hạ cảnh quan như thế nào sẽ đối với nữ nhân có bóng ma tam lý? Không có bóng ma tâm lý như thế nào sẽ thích thượng nam nhân? Không yêu thích nam nhân như thế nào sẽ thuyết phục mẹ anh ta? Chưa nói thuyết phục mẹ anh ta như thế nào sẽ thu phục hắn chị của mẹ anh ta?"
Du Minh xấu hổ, "Cậu kéo tới cũng thật xa."
"Xong rồi xong rồi, tôi toàn bộ đều phán đoán sai lầm, người cũng đã bị tôi chộp tới, phải làm sao bây giờ..." Hàn Đông tâm tình nhốn nháo.
Du Minh sâu kín thở dài, "Tôi còn tưởng rằng cậu thực sự đem Nguyên Trạch thu phục ~ "
"Cậu cho là lão tử muốn thu phục hắn a? Nếu không phải vì giúp cậu, lão tử điểu cũng không muốn điểu hắn! Không nói chuyện này nữa, theo tôi trở về một chuyến, ta phải nhanh chóng đem hắn thả ra, càng chậm trễ một khắc càng một phần nguy hiểm tánh mạng a!"
Du Minh đều thay hắn ưu sầu, "Cậu nói cậu... Sớm để làm chi đã đi?"
...
Hai người hấp tấp chạy tới nhà mới của Hàn Đông, kết quả đi vào một người đều không phát hiện.
"Nha? Ba người thay tôi theo dõi hắn đâu rồi?" Hàn Đông buồn bực.
Du Minh nói: "Tôi nghe có tiếng nước chảy."
Hàn Đông chậm rãi đi tới, gõ gõ cửa hỏi: "Ai ở bên trong?"
Vừa dứt lời, cửa đột nhiên bị người mở ra, Hàn Đông còn không có kịp phản ứng, đã bị một cỗ mạnh mẽ kéo đi vào.
"Cậu rốt cuộc đã tới." Nguyên Trạch bóp chặt cổ Hàn Đông.
Hàn Đông phản xạ có điều kiện mà giơ hai tay lên, "Đừng kích động, đừng kích động, trước tiên mặc áo quần vào đi đã."
Nguyên Trạch không có phản ứng gì.
"Không mặc cũng được, nhưng có thể trước tiên buông tôi ra hay không? Hôm nay không phải tôi tới gây phiền toái cho anh, tôi tới thả anh đi."
Nghe nói như thế, Nguyên Trạch lúc này mới buông Hàn Đông ra.
Nhưng rất nhanh lại trả lời một câu: "Tôi không đi."
"Ha?" Hàn Đông choáng váng.
Nguyên Trạch không nhanh không chậm trùm khăn tắm lên, "Tôi tại sao phải đi?"
Hàn Đông đột nhiên luống cuống, "Làm sao anh có thể không đi đây?"
"Như thế nào không thể?" Nguyên Trạch không hề có ý vui đùa.
Hàn Đông vội xua tay, "Đừng đùa mà, người anh em, anh đừng làm tôi sợ, tôi biết tôi đem anh nhốt tại đây là tôi không đúng, chỉ cần anh chịu rời đi , tôi có thể nhận sai xin lỗi anh."
Nguyên Trạch làm như không nghe thấy, cứ thế thổi khô tóc của mình.
Hàn Đông tận tình khuyên bảo: "Không phải anh ghê tởm nhất là người đồng tính sap? Tôi chính là, anh nhìn tôi đi, tôi chính là loại người mà anh buồn nôn nhất kia."
Nguyên Trạch lập tức đi vào phòng ngủ Hàn Đông, ngay cả nói chuyện cũng không đánh liền lên đại giường gỗ kia.
Hàn Đông lúc ấy hơi kém lệ băng, đại ca, này giường đôi ta còn chưa ngủ qua a!
"Anh mau xuống đi! Anh không thể ngủ ở đây, sẽ làm ô uế thân thể cao thượng của anh đó, mau xuống đi..."
Hàn Đông khuyên giải không thành chỉ có thể trực tiếp leo lên kéo, kết quả người không kéo xuống được, còn trục lợi kéo khăn tắm của Nguyên Trạch xuống.
Ngay sau đó, cái đùi bóng loáng cường tráng của Nguyên Trạch liền bại lộ trong tầm mắt Hàn Đông.
Ánh mắt Hàn Đông không tự chủ được dời về phía trên gốc đùi, không biết phát hiện được cái gì, chợt đột nhiên cực kỳ hoảng sợ, cả người từ trên giường nhảy xuống xuống, té chạy ra khỏi phòng .
-
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com