Chương 302: Scandal
Phùng Mục Chi vừa đến Hằng Vũ truyền thông, phía bên kia trù tính sự nghiệp phát triển như được thần bảo trợ, các loại scandal lớn scandal nhỏ ùn ùn kéo đến, bí mật nghệ sỹ bị phanh phui đột ngột tăng vọt.
Nhất là Lý Thượng, gần đây hoạt động rất thường xuyên, còn tuôn ra một cái scandal kinh thiên động địa —— đêm khuya cùng với một người bạn trai lưu lại trong xe gần hai giờ, cử chỉ thân mật.
Đầu năm nay chuyện gì của sao dễ dàng phát hỏa nhất? Đáp: chuyện tình cảm của sao.
Người khác không dám đùa khu vực cấm, Lý Thượng dám, người khác không dám hứng gạch đá, Lý Thượng dám, vì thế hắn phát hỏa.
Mấy ngày hôm trước báo chí giải trí đầu đề vẫn là tuyên truyền tin tức của 《 Phong Mang 》, hai ngày này đổi thành Bát quái chuyện Lý là gay .
Lại nhìn Trung Đỉnh phía bên kia, ngoại trừ Hàn Đông còn có hoạt động, những người còn lại gần như không có hoạt động gì. Mà ngày cả người gần đây đang rất nổi bật là Hạ Dương Trác, cũng giống như mai danh ẩn tích mất dạng.
"Tôi còn chờ xem làm sao Du Minh ngăn cơn sóng dữ." Phùng Mục Chi sâu kín thở dài.
Thư ký của cô ta hừ lạnh một tiếng: "Hắn dựa vào cái gì ngăn cơn sóng dữ? Dựa vào scandal tình cảm của chính hắn sao? Vẫn là dựa vào tiểu cúc hoa quý giá kia sao? Đã không có Hạ Dương Trác, hắn ngay cả cái rắm cũng không phải."
Nói đến đây, Phùng Mục Chi đột nhiên nhớ tới: "Hạ Dương Trác gần nữa tháng rồi không xuất hiện đúng không?"
Thư ký trầm tư một lát, nói: "Hình như là vậy."
"Không phải chứ, hiện tại là thời kỳ tuyên truyền làm nóng trước khi công chiếu 《 Phong Mang 》, theo lý thuyết hẳn là lấy ngôi sao như hắn làm đại đề tài mới đúng chứ."
"Nghe nói là bên trong gia tộc ngăn cản."
Phùng Mục Chi thần kinh căng thẳng: "Bên trong gia tộc?"
"Đại khái chính là chê giới này rất loạn, để cho hắn làm việc tốt hơn, nên trở về kế thừa gia sản đi."
Phùng Mục Chi nháy mắt đến đây hưng trí: "Cô nghe ai nói ? Tin tức có đáng tin không?"
"Tôi nghe một người bạn khuê mật nói, bạn trai cô ta ở trong nhà đó, hẳn là mười phần chắc tám chín đi."
Phùng Mục Chi trầm tư một lát, nói: "Cô đi đem chuyện này hỏi thăm lại cho rõ ràng một chút."
"Vâng."
Kết quả, thư ký vừa đi đến cửa đã bị người ngăn lại.
"Đi làm cái gì?"
Phùng Mục Chi nghe được thanh âm quen thuộc, lập tức đứng lên.
"Sao cậu lại tới đây?"
Phùng Tuấn không trả lời, chính là mặt lạnh hướng Phùng Mục nói : "Chị ở đây chơi với lửa có ngày chết cháy chị biết không?"
Phùng Mục Chi thờ ơ: "Tôi biết rất rõ mình đang làm cái gì, cậu vẫn là nên quan tâm quan tâm Trung Đỉnh bên kia đi, đã loạn thành casci gì rồi mà còn có công phu đến chỉ điểm tôi."
Phùng Tuấn vừa muốn nói tiếp, đã bị một giọng nam hùng hậu cắt đứt.
"Phùng tổng, hôm nay sao hôm nay lại rãnh rỗi đến chỗ chúng tôi vậy?"
Thái Bằng vừa nói vừa đem Phùng Mục Chi kéo vào trong lòng, cố ý ở trên lưng cô ta sờ soạng hai cái.
Phùng Mục Chi giả vờ cả giận nói: "Buông ra, không phát hiện có người ở đây sao?"
"Cũng không phải người ngoài." Động tác của Thái Bằng càng làm càn.
Phùng Tuấn thấy một màn như vậy, mặt xanh mét .
"Chị lại cùng hắn ở một chỗ sao? Đầu óc chị bị lừa đá à? Hắn chỉ đang lợi dụng chị!"
Thái Bằng cười lạnh một tiếng: "Lãnh đạo tập đoàn Trung Đỉnh các người đều có tố chất này sao?"
Phùng Mục Chi đẩy Thái Bằng qua một bên, chính mình nói với Phùng Tuấn : "Tôi lặp lại lần nữa, chuyện của tôi không cần cậu tới quản, cậu quản cho tốt mình đi là được."
Phùng Tuấn cắn răng gật gật đầu: "Chỉ mong chị có thể cười đến cuối cùng."
Phùng Tuấn đi rồi, Phùng Mục Chi hướng Thái Bằng khuyên nhủ: "Em trai tôi là một bao thuốc nổ, anh đừng có chấp nhặt với cậu ta."
Thái Bằng làm như chưa phát sinh chuyện gì, tiếp tục cùng Phùng Mục Chi triền miên thân thiết, thì thầm tư ma: "Quan sản xuất bên kia thỏa đàm , cô thật đúng là phúc tinh của tôi."
Phùng Mục Chi sâu kín thở dài: "Tôi còn nhớ rõ lần đầu tiên gặp mặt, ngài kia bộ dáng phó cao lãnh."
"Lão tử đó là mắt bị mù!"
Không biết vì cái gì, hiện tại Phùng Mục Chi nghe được tiếng thở Thái Bằng, đều có loại cảm giác cả người tê dại.
"Ai, kỳ thật tôi cũng nghĩ không thông, lúc trước công ty của anh còn không lớn bằng phòng làm việc của tôi, tôi làm sao lại chịu năm lần bảy lượt rơi chậm lại dáng người để van cầu anh sao? Chẳng lẽ từ thời điểm kia đều đã định trước tôi muốn tìa trong tay anh?"
Thái Bằng cười ha ha.
Hai người đang thân thiết hết sức, đột nhiên tiếng đập cửa vang lên.
"Thái tổng, Bành chủ nhiệm đến đây."
"Tôi đi nhìn xem." Thái Bằng dứt lời liền đi ra ngoài.
Phùng Mục Chi thấy di động hắn đặt trên bàn, liền lấy lại đây đùa nghịch.
Kết quả lấy chơi chơi, không cẩn thận mở ra bản nhật ký điện thoại, có một bộ phim được xem đến 57 lần, nháy mắt làm đau hai mắt Phùng Mục Chi.
《 Phong Mang 》...
Ngay cả Phùng Mục Chi cũng không nghĩ ra, không ngờ trong điện thoại Thái Bằng xem 57 lần, có thể thấy được Thái Bằng vì trước tiên lật đổ người nào đó "phương dung" tìm bao nhiêu tâm tư.
Vì cạnh tranh trước tiên làm chuẩn bị sao?
Ngay cả Phùng Mục Chi cũng cảm thấy ý nghĩ này buồn cười, nếu chỉ là vì trong lòng nắm chắc, đáng xem đến 57 lần sao? Cô ta thậm chí có thể tưởng tượng lúc Thái Bằng nhìn chăm chú vào Hàn đại mỹ nhân thì ánh mắt hắn nóng cháy mê luyến thế nào.
Nguyên bản chỉ là muốn lợi dụng lẫn nhau, hiện tại Phùng Mục Chi lại phát hiện, trong lòng cô ta đã không kiểm soát được.
...
Xa cách non nửa năm, Hàn Đông rốt cục lại được gặp Calne, hơi kém vui quá mà khóc.
Calne cũng là kích động không thôi: "Tôi nhìn thấy thành phẩm cuối cùng《 Phong Mang 》, cảm giác nhân sinh đã đầy đủ . Hiện tại để cho tôi rơi rụng, tôi chết cũng không tiếc ."
Hàn Đông vì chuyện của công ty lo lắng đã lâu, nghe Calne vừa nói như thế, vẻ lo lắng nhất thời bị quét sạch.
"Đúng rồi, sao không thấy Hạ Dương Trác?" Calne đột nhiên hỏi tới.
Hàn Đông cũng buồn bực, bình thường Hạ Dương Trác lấy các loại lý do không lộ diện còn chưa tính, ngày hôm nay Calne đã đến , cậu ta nếu còn không lộ diện thì có chút không thể nào nói nổi đi?
"Quên đi, sau này vẫn còn có cơ hội." Calne nói là nói như vậy, trên mặt vẫn là khó nén vẻ thất vọng.
...
Lúc ăn cơm tối, Hàn Đông hỏi Vương Trung Đỉnh chuyện này.
"Hạ Dương Trác gần đây đang làm cái gì vậy?"
Vương Trung Đỉnh thản nhiên trả lời: "Việc vặt trong nhà."
"Việc vặt trong hà sẽ liên lụy đến sự nghiệp?"
"Trưởng bối nhà cậu ta không muốn cho cậu ta trà trộn tại... vòng luẩn quẩn này, sợ cậu ta đi lên con đường không đúng."
Việc này Hàn Đông cảm thấy thực sự đáng tiếc, nhưng hắn vẫn có thể lý giải trưởng bối Hạ gia, dù sao có vết xe đổ của Hạ Hoằng Uy cùng Hạ Diệu, hiện tại chỉ dòng tộc chỉ còn lại một đứa con độc đinh này, nếu không nghiêm trành tử thủ, Hạ gia sẽ tuyệt tử tuyệt tôn .
"Chính là Hạ Dương Trác có thể nguyện ý sao?" Hàn Đông lại hỏi.
Vương Trung Đỉnh nói: "Cậu ta đương nhiên là không muốn , luôn cùng cha mẹ giằng co."
"Vậy làm sao bây giờ? Cũng không thể như vậy kéo đi?"
"Cha mẹ cậu ta đề nghị với tôi là cho cậu ta xuất ngoại, nếu không muốn ở trong giới giải trí nhiều cạm bẫy này, lại không muốn buông tha cho sự nghiệp điện ảnh, vậy thì đi Hollywood phát triển đi."
Hàn Đông đột nhiên đã nghĩ tới Calne, sau đó âm thầm nuốt nước bọt.
Như thế nào lại có cảm giác cha mẹ cậu ta muốn đem con trai đưa lên con đường không lối về đây?
Gần đây công ty xảy ra nhiều chuyện, điện thoại gọi cho Vương Trung Đỉnh đặc biệt thường xuyên, đang ăn lại vang lên.
Mới vừa bắt máy, sắc mặt của hắn liền thay đổi.
Hàn Đông trong lúc mơ hồ có dự cảm bất tường, vội hỏi: "Làm sao vậy?"
"Em ăn trước đi, tôi ra ngoài một chuyến." Vương Trung Đỉnh cầm lấy bao liền đi.
Hàn Đông cũng đứng dậy: "Em cùng đi với anh."
"Em thành thật ở nhà đợi, thế nào cũng không được đi."
Sau đó Hàn Đông mới biết được, một tạp chí đăng ảnh chụp hắn tham gia đại hội thể dục thể thao, cũng công khai yêu sách nói Tây Tây là con riêng của hắn.
Tốc độ tin tức này lan tràn nhanh đến mức khó có thể tưởng tượng, công ty mới nhận được tin, đã tràn lan khắp internet.
Hàn Đông nháy mắt đã bị vạn người trách móc.
Hắn không giống như Lý Thượng, hắn là ảnh đế, là biên kịch xuất sắc nhất, là người phát ngôn quỹ từ thiện, là thần tượng tài thanh niên đức vẹn toàn ... Căn bản không chịu nổi một cái scandal khảo nghiệm.
Hàn Đông lần đầu tiên nếm mùi vị nghìn người chỉ trỏ, còn không lo lắng sao!
Hơn nữa mắng hắn còn chưa tính, cư nhiên còn mắng cả Tây Tây.
Cái gì tiện chủng, tạp chủng linh tinh, từ ngữ khó coi đều ra được nói ra ngoài, mặc dù biết bên trong tràn ngập các loại thuỷ quân, nhưng Hàn Đông vẫn là khó chịu.
"Đều tại em, ngày đó em không nên đi." Hàn Đông hối hận không thôi.
Vương Trung Đỉnh ngữ khí bình tĩnh: "Việc này cùng em không quan hệ, đối phương nếu muốn bôi đen em, em không đi kết quả cũng giống nhau, em không đi bọn hắn cũng sẽ nghĩ ra biện pháp khác. Tóm lại đừng lo lắng, tôi nhất định sẽ đòi lại công bằng cho em."
Hàn Đông gật gật đầu, lại hỏi: "Vậy con đâu rồi?"
"Ở bên nhà cha mẹ tôi."
"Ba mẹ anh nói như thế nào?"
Vương Trung Đỉnh không nói chuyện.
Hàn Đông chính là đoán cũng đoán được: "Ba mẹ anh nói đúng, loại thời điểm này nếu anh nhận Tây Tây là con anh, không chỉ không có ai tin tưởng, còn có thể làm tình huống phức tạp hơn. Công ty chúng ta đang trong thời kỳ rung chuyển, mỗi lời anh nói đều liên lụy đến lợi ích của rất nhiều người."
"Tôi chỉ là có cảm giác ủy khuất thay con trai." ánh mắt Vương Trung Đỉnh kiên cường đột nhiên ôn nhu..
Hàn Đông vỗ vỗ bờ vai của hắn: "Có đôi khi công bằng gì đó chưa chắc là tốt."
Vương Trung Đỉnh nắm chặt bàn tay Hàn Đông thật lâu không buông ra.
"Mấy ngày nay em tạm thời không cần cùng Tây Tây gặp mặt, vô luận phát sinh bất cứ chuyện gì cũng không được đi tìm nó."
Hàn Đông gật gật đầu.
...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com