Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1

"Phu quân, đừng khóc...

Dù ở bất cứ đâu, ta vẫn sẽ luôn yêu chàng...

Trao cho chàng, cả linh hồn và sinh mệnh của ta..."

...

Mỗi năm Đại Chu có một ngày vô cùng trọng đại, ngày mười lăm tháng ba, vạn thọ* Hoàng đế bệ hạ.

Chu Vũ Đế Chu Quân Vũ, hai mươi chín tuổi, tại vị đã hai mươi hai năm, luôn luôn nhân từ khoan dung, chốn chốn hân hoan, thiên hạ ngày càng phồn thịnh.

Xích Loan Cung, tẩm cung của Hoàng hậu.

Trái ngược với bên ngoài ồn ào tấp nập, nơi đây lặng lẽ như chốn không người.

Đàn hương nhàn nhạt. Rèm châu hoa lệ che khuất đi khung giường lộng lẫy.

Loáng thoáng nhìn thấy bóng hai người. Một người nằm an tĩnh, hơi thở thật sâu tựa như đang say ngủ. Một người lẳng lặng cúi đầu, rũ mi, chăm chú nhìn thẳng vào khuôn mặt kia.

...

Khi mở mắt, thứ đầu tiên xuất hiện trong tầm nhìn của ta, là đôi mắt sâu không thấy đáy của Hoàng hậu.

Cho dù đã thành thân hơn mười năm, nhưng chưa bao giờ ta trực tiếp nhìn thẳng vào mắt Hoàng hậu như lúc này.

Đầu óc ta có chút mơ hồ, vẫn không rõ ràng lắm tình huống hiện tại. Ta muốn mở miệng, lại giật mình phát hiện ra cổ họng nói chẳng nên lời, ngay cả tay chân cũng rã rời không còn chút sức lực...

Chuyện gì...?

- Người tỉnh rồi, bệ hạ...

Đôi môi đỏ mọng như màu máu của Hoàng hậu nhẹ nhàng cong lên, ánh mắt trong chớp nhoáng thay đổi thành dáng vẻ ôn nhu đa tình thường lệ.

Lòng ta chìm thẳng xuống đáy vực.

Hoàng hậu kỳ thực vô cùng, vô cùng xinh đẹp.

Rực rỡ như ánh mặt trời, chí mạng như đóa Mạn Đà La, thậm chí hậu cung giai lệ vô số, cũng chẳng một ai so sánh nổi với vẻ đẹp này.

Nhưng hơn ai hết, ta hiểu rõ đằng sau lớp da khuynh quốc khuynh thành kia là lòng dạ tàn nhẫn ngoan độc đến nhường nào.

Lí thị cuối cùng cũng làm phản rồi sao?

- Sao Người lại nhìn thần thiếp với ánh mắt như thế, bệ hạ?

Ả ta che miệng cười duyên.

- Người đang sợ hãi ư? Sợ Hoàng hậu của chính Người?

Bàn tay Hoàng hậu mịn màng như ngọc, ngón tay thon dài tinh xảo nhè nhẹ vuốt ve gò má ta. Cảm giác ngứa ngáy khiến ta vô cùng khó chịu. Ta chỉ có thể vô lực trừng mắt, cố giữ lại chút tôn nghiêm còn sót lại của mình.

Mê Hồn Hương.

Một loại độc dược khiến cơ thể người ta mất hết sức lực, không thể phản kháng.

Ta ngàn tính vạn tính, lại không tính được ám vệ của ta thế mà chẳng thể giết chết được Hoàng hậu!

Lí Trúc Lan, trưởng nữ dòng chính của Hộ Bộ Thượng Thư Lí Trung Nghĩa, Đại Chu đệ nhất tài nữ, khuynh quốc khuynh thành, mười tám tuổi vào cung làm Hậu, gần như độc sủng hậu cung trong suốt mười năm.

Đó là lời đồn về ả.

Nhưng thực chất, Lí Trúc Lan, cũng giống như đa số những phi tần khác, chỉ là một con cờ trong cuộc chiến tranh đoạt vương quyền mà thôi.

Chu Vũ Đế ta, năm bảy tuổi đã lên ngôi, tại vị hai mươi hai năm, gian nan không kể xiết.

Hai năm đầu đăng quang còn có Thái Hậu chống đỡ, nhưng sau khi Thái Hậu băng hà, các bè phái bắt đầu rục rịch, nếu không phải còn có một số lão thần trung thành cùng ta chống đỡ, thì ngôi vị này sớm đã chẳng biết rơi vào tay ai rồi.

Bao năm lăn lộn trong vòng xoáy vương quyền, ta nhẫn nhục chịu đựng, từ từ bồi dưỡng thế lực riêng, từng bước, từng bước đoạt lại quyền lực.

Tính tới nay, sau khi tại vị hai mươi hai năm, thì kẻ thù của ta chỉ còn lại duy nhất Hiền Vương - vị hoàng thúc cuối cùng - và Lí thị - gia tộc tay sai đắc lực nhất của Hiền Vương.

Nói cách khác, ta và Lí Trúc Lan - Chu Vũ Đế và Hoàng hậu - sinh ra vốn đã là tử thù.

Dường như cảm nhận được sự căm hận của ta, nụ cười Hoàng hậu chợt ngưng lại, nhạt đi, hàng lông mi dài rủ xuống như liễu, che khuất đi ánh sáng trong đôi mắt đen huyền mê hoặc lòng người.

- Bệ hạ, sao Người có thể sợ thần thiếp được chứ? Ai cũng có thể phản bội Người, nhưng thiếp sẽ không, tuyệt đối sẽ không! Thiếp yêu Người, nhiều như vậy kia mà...

Ha hả, yêu?

Hậu cung của ta...

Đã mười năm kể từ ngày lập Hậu, nữ nhân trong hậu cung nhiều đến nỗi chính ta cũng không thể nhớ hết được. Họ đều là nữ nhi từ các gia tộc lớn, họ hàng xa của các quan viên, hậu nhân của thế gia... Muôn màu muôn vẻ, xinh đẹp mĩ lệ, hồn nhiên thiên thành, ai ai cũng có vẻ yêu ta tha thiết, ai ai cũng có vẻ sẽ làm bất cứ điều gì để khiến ta vui...

Vậy mà quay lưng đi, những kẻ đó sẵn sàng bán rẻ ta vì lợi ích gia tộc.

Nữ nhân hậu cung đều là rắn rết.

Ta biết rất rõ, nhưng có lúc vẫn không thể làm gì được, bởi quyền lực của ta không đủ. Ta phải nhịn, cố sức nhịn xuống cảm giác ghê tởm để giả lả tìm đường thoát cho bản thân.

Hoàng hậu cũng vậy thôi.

Ả luôn luôn là người tỏ ra ôn nhu săn sóc ta nhất, thậm chí đã vài lần không màng đến tính mệnh của chính mình để cứu mạng ta. Nếu không hề hay biết gì hết, có lẽ ta đã tưởng rằng ả thật sự yêu ta cuồng dại...

Vậy mà, cũng chính là ả, một mực đem nhất cử nhất động của ta báo lại với Hiền Vương.

Đã bao nhiêu lần khuôn mặt xinh đẹp này tươi cười rót độc dược cho ta, đã bao nhiêu lần thích khách mất tích gần cung của nàng ta, đã bao nhiêu lần ta bị tập kích, đã bao nhiêu lần kế hoạch của ta bắt buộc phải hủy bỏ...

Ả thậm chí còn quạt lửa thổi gió hậu cung, ngấm ngầm giết hại những kẻ đối nghịch, vu hãm những người khiến ả ta chướng mắt, tìm mọi cách tiêu diệt các thế lực khác ngoài phe Hiền Vương.

Dung nhan tuyệt thế kia chỉ đơn thuần là để che dấu lòng dạ rắn rết! Ả thực chất điêu ngoa, tùy hứng, nham hiểm, độc ác và tàn nhẫn hơn ai hết!

Ta hiểu rõ, quan hệ giữa ta và Hoàng hậu chỉ là lợi dụng lẫn nhau mà thôi.

Ả tươi cười giả tạo với ta, ta cũng sẽ giả bộ say mê ả đến nỗi hồ đồ, vì ả mà bỏ bê chính sự, vì ả mà dung túng cho Hộ Bộ Thương Thư lạm quyền, vì ả mà tiết lộ mọi thông tin tuyệt mật.

Nhưng đúng ra ta chỉ đang lợi dụng ả truyền thông tin giả, thăm dò thái độ Hiền Vương, thiết kế bẫy rập tiêu diệt tất cả những kẻ bất trung, từng bước một giành lại quyền lực.

Ngay cả hôm nay cũng vậy, ta biết rõ Hiền Vương sẽ nhân lễ vạn thọ của ta, được phép rời đất phong về kinh mà làm phản, ta đã bố trí tất cả rất hoàn hảo, thậm chí phái ám vệ âm thầm khống chế Hoàng Hậu rồi...

Ta vẫn không hiểu nổi, làm thế nào Hoàng Hậu có thể thoát ra được chứ!

Mọi chuyện đều kết thúc rồi sao?

Vì ngày này, một Đế vương như ta đã phải nhẫn nhịn bao lâu chứ!

Thiếu chút nữa, chỉ thiếu chút nữa...

Ta thực sự không cam tâm!

Đôi mắt Hoàng Hậu vẫn sâu như vực thẳm, xoáy chặt vào ta. Ánh mắt kì lạ khiến ta không thể nào hiểu được, giống như không phải nhìn ta, lại giống như vẫn luôn luôn nhìn ta.

- Bệ hạ, thần thiếp biết ngài không cam tâm, nhưng đại sự đã an bài... Người, cũng nên buông tay đi thôi...

Dứt lời, ả đột nhiên ghé sát lại, bất ngờ hôn xuống vành tai ta.

- Buông lại cho ta thôi...

Câu nói nhỏ đến nỗi chỉ như một ảo giác. Ngay sau đó, Hoàng hậu ngẩng đầu lên, với ánh mắt đen huyền khó hiểu, tiếp tục duy trì nụ cười.

- Lí Trúc Lan, ngươi ra đây cho ta!

Rầm một tiếng, cánh cửa bật mở.

...

*Vạn thọ (Lễ vạn thọ): lễ mừng sinh nhật vua

...

Nghe giọng nói quen thuộc, dù chân tay đã rã rời nhưng ta vẫn cố sức giãy dụa để nghiêng đầu nhìn ra ngoài.

Trong âm thanh khuyên can của cung nữ cùng tiếng vén rèm châu thô bạo, ta mơ hồ thấy bóng một người vận cung trang màu nguyệt bạch.

Khuôn mặt xinh đẹp như trăng rằm lại pha thêm chút thuần khiết thiếu nữ, mĩ lệ vô song...

Liên phi Hoàng Liên Hạnh - vị phi tần mới đắc sủng gần đây nhất của ta.

Hoàng hậu ngẩng đầu lên nhìn nàng bằng ánh mắt lạnh lùng, vẫn không di chuyển, cánh tay khẽ phất lên ra hiệu cho đám cung nữ lui hết ra ngoài.

- Tẩm cung của ta là nơi hạng người như ngươi dám tùy tiện xông vào hay sao!

Giọng nói uy nghi của Hoàng hậu vang lên. Ta liều mạng trừng mắt, muốn ra hiệu cho Liên phi nhanh chóng rời đi.

Ta thực sự lo lắng cho nàng. Nàng là người duy nhất trong hậu cung này ta thật lòng sủng ái.

Liên phi vốn là dân nữ ta vô tình gặp gỡ trong một lần đi vi hành, là con gái của một thế gia trong giang hồ vốn không hề liên quan gì tới các thế lực triều đình cả.

Nàng không có bè phái cũng không có tâm cơ gì, là người duy nhất mà ta có thể tin tưởng trong chốn hậu cung rắn rết này.

Chỉ mới vào cung nửa năm nhưng ta đã phong nàng làm phi dù vấp phải vô vàn sự phản đối, đặc biệt là từ Hoàng Hậu.

Ta biết, đã rất nhiều lần Hoàng Hậu tìm cách hãm hại hoặc giết chết Liên phi, nhưng đều thất bại, bởi ta bảo vệ rất chặt.

Dường như đó là một loại phản kháng trong vô thức của ta.

Ta là Hoàng đế, một Hoàng đế đã phải nhẫn nhịn quá lâu trong chính hậu cung của mình, giờ này, khi trong tay ta đã sắp nắm chặt vương quyền tối cao, lex nào ta vẫn còn phải nhẫn nhịn nữa ư?

Ngay cả người phụ nữ của mình mà cũng không bảo vệ được thì ta còn làm Hoàng đế gì nữa!

Liên phi đi tới trước giường Hoàng Hậu, trông thấy ta, nàng khiếp sợ.

- Hoàng thượng! Ngươi... Ngươi làm gì vậy hả? Mau buông Hoàng chàng ra!

Tính tình của Liên phi từ trước đến nay luôn tùy tiện đơn thuần, không biết đã đắc tội với bao nhiêu người. Nếu ta không bảo vệ nàng thì nàng đã sớm bị hậu cung ăn thịt người này hại chết từ lâu rồi.

Nhưng lần này ngay cả ta cũng bị hạ độc, còn ai có thể bảo vệ nàng được đây?

Lòng ta hoàn toàn rối loạn.

Hoàng Hậu cười nhạt.

- Ngươi vẫn luôn không quy củ như vậy... Liên phi. Tốt nhất ngươi nên biết điều hơn một chút. Hoàng thượng đã trúng Mê Hồn Hương rồi, người sẽ chẳng thể bảo vệ ngươi được nữa đâu!

Ta đã tưởng rằng nghe những lời đó, Liên phi chí ít cũng sẽ lộ ra sự hoảng sợ hoặc lo lắng cho ta.

Nhưng không.

Ta kinh ngạc nhìn vị phi tần đơn thuần của mình nhẹ nhõm thở dài một hơi, lật mặt trong nháy mắt.

- Vậy mà ngươi không nói sớm, khốn kiếp, ta cứ tưởng ngươi phản lại kế hoạch của Hiền vương điện hạ rồi! Đáng lẽ ra người hạ độc phải là ta chứ! Ngươi làm thế này là có ý gì? Muốn tranh công với ta sao?

Từng lời, từng lời một tựa như thiên lôi giáng xuống, giáng tới nỗi ta thất hồn lạc phách.

Ta không thể nào tin được, trừng trừng nhìn bóng dáng quen thuộc trước mắt. Giờ đây sự đố kị và tàn nhẫn trong ánh mắt Liên phi, khiến khuôn mặt ngây thơ trong kí ức ta bỗng trở nên vặn vẹo.

Hiền Vương?

Hoàng Hậu chợt vuốt ve tóc ta. Sau đó cẩn thận đặt đầu ta xuống lớp đệm dày. Ả đứng lên, bước một bước xuống đối mặt với Liên phi.

- Ngươi nghĩ ai cũng là loại người như ngươi sao? Tranh công? Ha hả...

- Hừ, nguỵ quân tử!

Liên phi cười lạnh.

- Nói không tranh công, vậy ngươi bắt hắn ta về đây làm gì? Đáng ra người hạ độc phải là ta, đó mới là phương án an toàn nhất! Ngươi bỗng dưng liều lĩnh vượt qua vòng vây của ám vệ để tới đây, lỡ như bứt dây động rừng, làm hỏng kế hoạch của Hiền Vương điện hạ, ngươi có gánh nổi không?

- Ta tự có tính toán của chính mình! Chẳng phải cuối cùng ta cũng đã bắt được Hoàng Đế rồi sao?

- Bắt? Ngươi nói đây là bắt?

Liên phi khinh miệt nhìn ta đang nằm bất động trên giường.

- Để hắn yên ổn nằm ở đây mà ngươi nói là bắt? Lẽ ra ngươi phải dùng Đoạn Hồn khiến tay chân hắn hoàn toàn tàn phế đi mới đúng! Mê Hồn Hương? Mê Hồn Hương là có ý gì!

Thế giới của ta phút chốc sụp đổ trước mắt.

Đây là... ảo giác, đúng không? Hay là ta đang ở trong một cơn ác mộng mà chưa thể tỉnh hẳn?

Phi tần ta từng dốc lòng bảo vệ, thế mà lại là người của Hiền Vương!

...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com