Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 102: Tín nhiệm của Neville

Cảnh tượng Anton vung đũa phép khiến cả Hồ Đen bay lên không trung đã gây chấn động cho hầu như tất cả mọi người.

Lời khen của các giáo sư không cần phải nói, các học sinh gần như bùng nổ nhiệt tình cực kỳ cuồng nhiệt.

Đặc biệt là các phù thủy xuất thân từ gia đình Muggle, từ nhỏ họ đã tai nghe mắt thấy sức mạnh của một số tiểu thuyết, luôn cảm thấy Anton có phải là mạnh hơn các giáo sư hay không.

Trong số đó thậm chí còn bao gồm một lượng lớn học sinh năm trên.

Anton thật sự không biết phải giải thích với người khác như thế nào, cuối cùng chỉ có thể tê dại học theo lời của giáo sư Quirrell "Cái này cần luyện tập, quen tay thì thành thạo thôi, cậu cũng có thể, cố lên!"

Sau đó những bạn học được khích lệ kia liền mang theo tâm tình kích động rời đi.

Sức mạnh của tấm gương là vô cùng tận, các bạn học bùng nổ nhiệt tình mạnh mẽ đối với lớp học bùa chú, giáo sư Flitwick vì vậy rất vui vẻ.

Anton cũng không mạnh mẽ đến mức xa vời so với học sinh năm trên.

Chỉ là rất nhiều phù thủy nhỏ thậm chí là phù thủy trưởng thành đều không thể lý giải một chuyện như vậy: để một cọng lông vũ lơ lửng, và để một tảng đá lơ lửng, thật ra không liên quan đến ma lực, không liên quan đến cường độ bùa chú!

Chúng chỉ liên quan đến việc bùa chú có hiệu quả hay không.

Một người có thể để lông vũ lơ lửng, không thể để tảng đá lơ lửng, không phải vì bùa chú của người đó không đủ mạnh mẽ, mà là Bùa Lơ Lửng mà người đó sử dụng với tảng đá không thành công mà thôi.

Mà có thể thành công hay không, nguyên nhân lớn nhất chính là ý chí của phù thủy.

Trong đó một hạng mục bao gồm việc phù thủy có thật sự cảm thấy mình có thể làm được hay không.

Loại tự tin này không phải là tự tin mù quáng, nó không phải là vô căn cứ, nó cần cảm xúc, ký ức, lòng tin và vân vân một loạt các tổ hợp phức tạp rất khó dùng lượng từ để miêu tả.

Sức mạnh của tâm linh là một loại cảm giác kỳ lạ, rất khó dùng lời nói để miêu tả.

Anton cũng lười biếng đem chuyện này nói rõ cho người khác nghe, chẳng lẽ còn có thể đem nguyên lý phía sau câu nói quý báu nhất của lão phù thủy 'Phù thủy chính là thần linh' nói cho người khác sao?

Lời khen của người khác đều là vật ngoài thân, Anton không để ở trong lòng.

Giống như ngày đó Snape bọn họ vây quanh cùng nhau thẩm tra mình, Anton cũng không để ở trong lòng.

Khóa học của Voldemort luôn có thể lay động những kho tàng kiến thức của nữ phù thủy Vulcanova trong ký ức sâu thẳm của cậu, thêm vào những gì mình học được suy nghĩ tích lũy ngày qua ngày, Anton lại lần nữa dành một lượng lớn tinh lực vào trong phòng thí nghiệm.

Vẫn là đứa trẻ yên tĩnh chuyên tâm nghiên cứu kia.

Tối nay, cặp song sinh mang chổi bay đi rừng cấm, Neville liền tới.

"Tớ... tớ không biết tớ có thể làm gì." Neville có vẻ hơi sợ sệt.

Bộp.

Một giỏ trúc lớn chứa đầy thảo dược bị ném ở trước mặt.

"Bại Huyết thảo, đem nửa đoạn lá trước đầu lá có lá nhọn cắt xuống bỏ vào trong lọ, rễ bỏ vào túi vải bên cạnh, những thứ khác đều kéo ra cửa cho cây Thực Tượng Đằng ăn."

"Rất đơn giản, không phải sao?"

Neville gật đầu, ngồi xuống cầm lấy kéo và thảo dược, có chút không biết làm sao "Tớ nên cắt lớn đến cỡ nào?"

Anton nghĩ nghĩ, ngồi bên cạnh cậu ta, xé một lá, bẻ đôi thành hai nửa.

"Hiệu quả của Bại Huyết thảo sẽ khiến huyết dịch trong cơ thể khô kiệt, đây là một loại thảo dược cực độc."

Bịch, Neville sợ hãi đến nỗi kéo và thảo dược trong tay đều rơi vào trong giỏ trúc.

"Nhưng thú vị chính là, chỉ cần là thảo dược, hay nói đúng hơn là thực vật, mỗi cây đều đại diện cho một sinh mệnh, chỗ sinh cơ mạnh nhất của nó chính là lá cây." Anton thao thao bất tuyệt, những nội dung này là dưới sự giáo dục chung của lão phù thủy, Snape và Voldemort từng chút từng chút lĩnh ngộ ra, cậu cảm thấy Neville kiếm lời lớn rồi.

"Chúng đem tinh hoa của ánh mặt trời, sương sớm, năng lượng giữa trời đất đều hút vào trong cơ thể để nuôi dưỡng cây, cùng với rễ cây khác nhau, lá Bại Huyết thảo đồng thời mang theo sự cân bằng kỳ diệu giữa cái chết và sự sống."

Anton đem nửa lá phía sau nối liền bộ phận của lá cây ném vào miệng, nhai nhai, chỉ chốc lát, miệng của cậu bắt đầu biến đen, môi mắt thường có thể thấy được biến thành xám đen, từng đạo vết máu nứt ra, răng cũng đang mất đi ánh sáng.

"Nửa đoạn phía sau mang theo thành phần cực độc hơi nhiều."

Neville hít một hơi lạnh, run rẩy chỉ vào miệng Anton, kinh hãi "Cậu! Cậu đang chảy máu!"

Anton nhún vai, tiếp tục nhai "Ừm ~ hơi thở của cái chết, nói thật thứ này mùi vị không tệ, lại có một loại hương thơm tương tự như mật ong."

Mắt Neville trừng lớn, cậu ta có chút muốn trốn khỏi nơi này.

Giống như hai ngày nay lúc còn đang rối rắm, thì bọn Harry khuyên mình đừng chơi cùng Anton vậy.

Người này nhìn qua giống như một Phù Thủy Hắc Ám!

Ực.

Anton trực tiếp đem nửa lá kia nuốt xuống!

Cứ như vậy nuốt xuống!

Quả thật Neville muốn phát cuồng, cậu không phải nói thứ này có kịch độc sao?

Cậu không phải nói còn mang theo cái gì hơi thở của cái chết sao?

Không lâu sau, khóe miệng Anton nứt ra, máu màu xám đen theo miệng lan tràn, cả cằm bắt đầu trở nên giống như than củi nứt nẻ.

Tiếp theo, Anton lại đem nửa còn lại có đầu lá nhọn ném vào miệng, hai mắt sáng lấp lánh "Ha ha, trước kia tôi không chú ý tới, mang theo hơi thở sức sống cư nhiên còn có chút tươi ngon cùng vị mặn, đây chính là một gia vị hoàn mỹ."

Cậu lại lần nữa nhai, nửa khuôn mặt bắt đầu khôi phục bình thường, lại lần nữa trở nên tinh tế hồng nhuận.

Vết thương ở khóe miệng, vết thương ở môi đều khép lại, đôi môi màu đỏ sẫm cũng bắt đầu biến trở lại màu hồng nhạt khỏe mạnh.

"Nói chung..."

Anton đứng lên "Tôi chỉ cần nửa đoạn có đầu lá nhọn, còn rễ cây mang độc tính cực kỳ mạnh, đây cũng là một nguyên liệu độc dược tuyệt vời, những thứ khác đều giúp tôi cho cây Thực Tượng Đằng ăn là được."

Hai tay cậu chống lên mặt bàn, cúi đầu nhìn đứa trẻ rõ ràng đã bị dọa sợ này.

"Neville, cậu sẽ không làm tôi thất vọng chứ?"

Đứa trẻ đáng thương này thật sự không dám nói ra những lời như tôi muốn đi tôi làm không được, khẩn trương gật đầu, xé một lá, cầm lấy kéo, cuối cùng mặt mày ủ rũ "Tớ không biết phải cắt bao nhiêu mới là một nửa mà cậu nói là có sức mạnh sức sống đâu."

"Dựa vào trực giác!" Anton mặt không thèm để ý.

"Cắt nửa lá có hiệu quả tốt nhất là do chính tôi phát hiện ra, tôi cũng không có tinh lực kia để lại cho nó một tiêu chuẩn gia công, Neville, hãy làm theo trực giác của cậu."

"Nhưng..."

"Không có nhưng nhị gì hết!" Anton gắt gao nhìn chằm chằm cậu ta "Ghi nhớ, cậu là phù thủy, phù thủy cao quý nhất trong vạn vật sinh linh, đi theo trực giác phù thủy của cậu, mang theo khí thế một đi không trở lại, bất luận là giết địch, phóng thích bùa chú, hay là xử lý thảo dược!"

"Tuy rằng tôi biết nói như vậy có chút vô căn cứ, nhưng xử lý thảo dược, thậm chí là luyện chế độc dược, tiêu chuẩn tốt nhất chính là - đi theo trực giác của cậu."

"Đừng có bất kỳ do dự nào, dựa theo trực giác mà cắt xuống, tin tưởng chính mình, một nửa cắt ra chính là tốt nhất."

"Cái này cần thiên phú!"

Anton nhẹ nhàng vỗ tay lên vai Neville, gắt gao nhìn chằm chằm cậu "Trời sinh cậu đã có phần thiên phú này, tin tưởng trực giác của chính cậu! Tôi cần cậu dùng cảm xúc cực kỳ tự tin để xử lý phần thảo dược này, đây mới là nguyên liệu độc dược chất lượng cao nhất, hiểu không?"

Neville ngơ ngác nhìn cậu, lẩm bẩm "Tớ có phần thiên phú này?"

"Đúng, cậu có phần thiên phú này!"

"Neville, cậu phải tin tôi không phải là kẻ ngốc, Bại Huyết thảo là nguyên liệu độc dược mà tôi cần sử dụng với số lượng lớn, thứ này chỉ cần sơ ý một chút là sẽ gây ra hậu quả khó lường." Anton cười híp mắt nhìn Neville "Thao tác của cậu không cẩn thận, tôi thậm chí sẽ vì vậy mà uống phải độc dược sai lầm mà chết."

"Tôi đây là đem mạng giao cho cậu, Neville."

"Tôi tin cậu, vậy, cũng xin cậu tin chính mình!"

Biểu tình của Neville nghiêm túc lại, cậu ta dùng sức thở hổn hển, nắm chặt cây kéo trong tay "Từ... từ trước tới nay chưa từng có ai tin tưởng tớ như vậy!"

Anton cười híp mắt vỗ vai cậu ta "Năng lượng của cậu, vượt quá sức tưởng tượng của cậu, cố lên!"

Neville ngẩng đầu nhìn người cười cực kỳ rạng rỡ này, cảm giác như Anton cả người đều phát sáng.

"Ừm!"

Cậu ta dùng sức gật đầu.

Lúc này cậu chỉ có một tín nhiệm duy nhất- không thể phụ lòng tin, không thể để Anton thất vọng!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com