20
Sáng sớm sáu giờ, Nayeon mơ hồ lung lay đi ra từ khách phòng dưới lầu. Nàng hoạt động cánh tay một chút, tối hôm qua gần như nàng cũng chiến đến bình minh. Nụ cười tà ác hiện ở trên mặt nàng, tất cả đều trong dự liệu, dễ dàng đánh hạ tiểu thư ký, hơn nữa đối phương còn bị nàng ăn sạch sẽ. Nàng vuốt cái bụng lắc tiến vào nhà bếp, nhìn bày biện vô cùng ngăn nắp sạch sẽ, thở dài. Mở tủ lạnh lấy ra một hộp sữa bò liền muốn tu vào trong bụng.
- Không được uống sữa bò lạnh
Jungyeon mặc áo ngủ đi tới phía nàng, thuận lợi giành lại sữa bò trong tay nàng. Hơi giận nói rằng.
- Ách...sao em cũng thức dậy rồi ? Không ngủ thêm một hồi
Nayeon vô cùng kinh ngạc nhìn tiểu nữ nhân cao hơn nàng một cái đầu, muốn em cả đêm, thế nào dậy sớm như vậy rồi.
- Không mệt mỏi sao, bảo bối?
Nhìn Jungyeon nhăn lông mày dễ thương, Nayeon một mặt cười lưu manh, làm ra vẻ liền muốn đi nhà Jungyeon.
Jungyeon trách mắng trừng nàng, đẩy mạnh sữa bò vào trong lòng nàng. Dùng tay bắt đầu đẩy nàng, còn không thấy ngại hỏi, có thể không mệt sao ? Thiếu chút nữa bị nàng lăn qua lăn lại chết. Da mặt thật là dày.
- Đi rửa mặt đi, em làm bữa sáng
Cô tức giận nói.
- Rõ, quan lớn lão bà
Nayeon một nghiêm làm cái tiêu chuẩn quân lễ cho cô.
- Lắm điều !
Jungyeon không hề để ý nàng bắt đầu chuẩn bị làm bữa sáng.
Nayeon thu thập xong chính mình, nàng nhìn trên lầu một chút, sắp bảy giờ rồi, lát nữa Tiểu Miêu các nàng sẽ đến. Nàng phải lên lầu gọi hai vị kia dậy. Nàng cẩn thận cầm điện thoại di động của mình, tìm được tiếng chuông 'tín hiệu khẩn cấp tập hợp', đem thanh âm chỉnh đến lớn nhất. Đi tới trước phòng của Tzuyu, chiêu này đối với đặc chiến đội viên như các nàng rất hữu hiệu, không quá vài giây, trong phòng liền có động tĩnh.
Nghe tín hiệu khẩn cấp tập hợp, Tzuyu đang ngủ say đột ngột mở mắt. Lần này nàng không có lập tức ngồi dậy, nàng cử động cánh tay, quay đầu chỉ thấy Sana nhíu chặt lông mày, dốc sức vùi vào trong lòng nàng.
- Tập hợp rồi
Tzuyu rất nhanh rút tay ra từ dưới đầu Sana, vội vàng xoay người xuống giường.
Sana hơi giận nhìn một loạt động tác của Tzuyu, lông mày nhăn từ từ giãn ra. Tên ngốc này, sao có thể đáng yêu như vậy. Cô nhìn Tzuyu thân thể trần truồng nhưng hồn nhiên chưa phát hiện, cong cong khóe miệng. Nhưng cô chưa kịp bật cười, theo Tzuyu xoay người, lông mày lần nữa nhíu lại. Trong đầu cô đột nhiên nhớ lại lúc hai người lần đầu tiên ở chung Tzuyu đã nói 'Trên người tôi có sẹo, sợ dọa đến cô'.
Sana ngồi dậy, kéo Tzuyu tới đè nàng ở trên giường, tay nâng lên mặt nàng xoa nhẹ một chút, ôn nhu nói.
- Đứa ngốc, đây không phải ở bộ đội các em
Nói xong kéo chăn trên người mình trùm lên người nàng.
- Tzuyu, đã dậy chưa ?
Nayeon lớn giọng từ bên ngoài hô.
Nghe thanh âm đội trưởng Tzuyu triệt để tỉnh lại, nàng cắn môi dưới, lại là đội trưởng đùa dai. Không biết nàng đối với thanh âm này mẫn cảm sao ? Còn thường xuyên hành hạ nàng như vậy.
- Liền ra ngay !
Nàng tức giận hướng về phía cửa hô trở lại. Nhìn mình trần truồng ngồi ở trên giường, mặt nàng soàn soạt một cái liền đỏ, vội kéo chăn che người. Không được tự nhiên nhìn Sana nửa tựa ở đầu giường, cô vẻ mặt xem thường, sờ đều sờ qua, còn che che cái gì.
- Đội trưởng !
Tzuyu hô to.
- Sao ?
- Quần áo, có quần áo sạch sẽ không ?
Tzuyu vốn muốn nói quần áo của mình đều ướt, thế nhưng lại nghĩ không thích hợp, không thể để đội trưởng bắt được nhược điểm cười nhạo nàng.
- Không phải trong tủ quần áo có sao ? Có đồ mới tự em tìm
Dứt tiếng, liền nghe thanh âm Nayeon xuống lầu.
- Chiến hữu của chị dậy rồi sao ? Có thể ăn cơm rồi
Nayeon xuống tới lầu, Jungyeon vừa vặn từ phòng bếp đi ra.
- Dậy rồi, đang tìm quần áo ! Không nghĩ tới Minatozaki tổng các em còn rất bạo lực đó!
Nayeon cười bỉ ổi rất muốn ăn đòn.
- Minatozaki tổng?
Jungyeon sửng sốt, ngẩng đầu nhìn Nayeon.
- Đúng vậy, Minatozaki Sana đó, tối hôm qua mới vừa cứu trở về
Nayeon kéo qua tay Jungyeon, đi đến phòng ăn, nàng chết đói.
- Minatozaki, Minatozaki tổng ? Chị nói tối hôm qua Tzuyu ôm trở về chính là Minatozaki tổng ?
Jungyeon giật mình kêu, trời ơi, cô giãy khỏi tay Nayeon, xoay người chạy về phòng ngủ.
- Này, em làm gì thế ?
Nayeon vẻ mặt không giải thích được gọi cô, theo trở lại phòng ngủ. Chỉ thấy Jungyeon đang vội vã thay quần áo, vừa thay trong miệng còn vừa nói cái gì. Thấy Nayeon tiến đến cô cũng bất chấp xấu hổ.
- Chị vứt áo lót của em đi đâu rồi hả ?
Cô đưa mắt nhìn mọi nơi, trên tay bận việc mặc quần cho mình.
- Em làm sao vậy ? Gặp quỷ ?
Nayeo đưa nội y cho cô, sao nghe Sana ở đây lại phản ứng lớn như vậy ?
- Sao chị không sớm nói cho em biết, người đó là Minatozaki tổng?
Jungyeon vừa mặc quần áo vừa oán giận.
- Là cô ấy thì sao ? Hiện tại cũng không phải ở công ty các em
- Cũng không phải vấn đề ở nhà hay công ty, ôi trời, chị không biết, Minatozaki tổng chị ấy...dù sao chính là, em rất sợ chị ấy
Jungyeon nói năng lộn xộn.
Jungyeon năm nay 25 tuổi, tới tập đoàn vài năm. Nói thật cô sợ Sana, không chỉ là cô sợ, công ty trên dưới không có mấy người không sợ, cũng không phải Sana đối xử người hà khắc, chẳng qua một thân khí tràng lạnh lẽo tự nhiên mà thành, chính là khiến người ta không dám lỗ mãng. Thế nhưng làm thư ký hai năm, cô cũng ít nhiều lý giải nữ nhân hơn cô vài tuổi này, kỳ thực người rất tốt, đối xử cấp dưới cũng tốt, chỉ là trời sinh tính cách lạnh nhạt. Mặc dù là như vậy mỗi lần thấy chị ấy, bất kể là công hay tư, trong lòng Jungyeon chỉ có thể có cảm giác kính nể, cô nghĩ Sana thực sự chính là nữ vương cao cao tại thượng.
- Em sợ cô ấy làm cái gì?
Nayeon cảm thấy không hiểu ra sao, vợ mình sợ lão bản đến loại trình độ này còn chưa tính, đáng giận nhất là, lão bản của em ấy rất có khả năng sẽ trở thành người yêu của lính dưới quyền nàng. Đùa gì vậy, vợ nàng sao có thể nhát chết như vậy.
- Nayeon, em ở lại trong phòng, dựa theo tính cách Minatozaki tổng, chị ấy sẽ không ở lại lâu! Chờ chị ấy đi, em sẽ đi ra ngoài!
Jungyeon mặc quần áo, kéo hai tay Nayeon, giọng nói hơi làm nũng.
- Không được, đây là nhà của chị, càng là nhà em! Em trốn cái gì?
- Thế nhưng...
Jungyeon cúi đầu, cô thật không biết làm sao đối mặt Minatozaki tổng, luôn cảm thấy gặp mặt như vậy rất xấu hổ.
- Không nhưng nhị cái gì, em có phải là vợ chị?
Nayeon có chút tức giận, nàng giữ đầu Jungyeon đặt chính diện, để cô ngẩng đầu lên.
- Đúng vậy, thế nhưng em thật có chút sợ
- Sợ cái gì ? Có lão công ở đây, đi, mặc kệ các nàng, chị đi ăn
Nayeon thoáng cái ôm cô, đưa đi ra ngoài.
Tzuyu rốt cuộc kiếm được quần áo cho nàng và Sana, nàng giơ tay xoa xoa mồ hôi trán, chưa từng gặp người nào bắt bẻ quần áo như vậy. Hoàn hảo trong tủ quần áo nhà đội trưởng có rất nhiều quần áo, hơn phân nửa đều dán nhãn quần áo mới, áo lót quần lót đều là một đống. Lẽ nào nhà đội trưởng là buôn bán quần áo? Tzuyu thẹn thùng.
Sana mặc một quần thời trang, áo sơ mi ngắn tay, áo khoác ngoài kiểu dáng hơi dài giữ eo. Tzuyu thì lại mặc quần bò, trên người vẫn là áo ba lỗ sát người, bên ngoài mặc áo hoodie sợi bông. Hai người khí chất hoàn toàn bất đồng đi chung với nhau, làm cho người ta cảm giác thật đúng là rất hài hòa.
Đi vào phòng ăn, Nayeon cùng Jungyeon đang ăn bữa sáng. Nghe động tĩnh, hai người song song ngẩng đầu, Nayeon trong miệng ngậm thìa, lộ ra nụ cười lưu manh. Jungyeon thì lại vụt một cái đứng lên, động tác vô cùng lớn dọa Nayeon nhảy một cái.
- Minatozaki tổng
Jungyeon hơi khom người chào, tư thế ngay ngắn một bộ thuộc hạ nhìn thấy lãnh đạo. Hoảng loạn vừa nãy toàn bộ biến mất.
- Ngồi
Sana môi khẽ mở, nhẹ gật đầu một cái.
- Đội trưởng
Tzuyu đứng thẳng thân thể kêu một tiếng.
Nayeon nhìn một chút vợ mình, vẫn như cũ đứng ở đó, Sana xua tay cũng không biểu tình gì. Trong lòng nàng nói thầm, xem ra thật là có chút phong thái. Nàng trừng mắt Tzuyu, ai cho Minatozaki tổng nhà ngươi để vợ ta sợ như thế, trở lại liền làm khó dễ ngươi.
- Ăn cơm đi, lát nữa Tiểu Miêu các nàng tới, chúng ta còn phải nhanh chóng trở lại
Nghĩ thì nghĩ, Nayeon vẫn đứng lên, nàng đưa tay kéo Jungyeon qua để cô ngồi vào bên người mình, hướng Sana làm một cái thủ thế mời.
- Không khách khí, các cô ăn đi, tôi còn có việc ! Tối hôm qua làm phiền rồi, hẹn gặp lại
Sana tiến lên cùng Nayeon nắm tay, bày tỏ cảm ơn của cô. Xong việc hướng về phía Jungyeon gật đầu, liền đi tới cửa.
- Ách...
Tzuyu nhìn hai bên một chút.
- Đội trưởng, em không tiễn các chị, có chuyện trở lại nói nha
Nàng đuổi kịp cô quay đầu lại nói với Nayeon.
- Thiết...trọng sắc khinh chiến hữu !
Nayeon nghe tiếng đóng cửa, nói thầm.
- Vợ của chị, lát nữa đưa em đi làm trước, xong việc chị lại đi
Nàng ôn nhu hôn người kia còn đang ngẩn ngơ.
Sana ra cửa mắt nhìn thẳng đi về phía thang máy, toàn bộ trong hành lang vắng vẻ vang tiếng giày cao gót đạp quang quang. Tzuy đi theo sau cô, nàng mệt chết đi được, tổng cộng chưa ngủ tới hai tiếng, bởi vì đó là lần đầu tiên, đến bây giờ còn có chút đau đây.
Hai người đi tới trước thang máy trùng hợp thang máy mở, Tiểu Miêu cùng mấy người Seo Jihu đi ra.
- Tzuyu, em không sao chứ ?
Tiểu Miêu thấy đứng trước thang máy chính là nàng, nàng ấy rất nhanh chạy vội đi ra, túm cánh tay của nàng, tỉ mỉ trên dưới kiểm tra.
- Em không sao, chị xem
Tzuyu nhìn thấy mấy người chiến hữu trong lòng liền vui vẻ, nàng tại chỗ quay một vòng, biểu thị bản thân thực không có việc gì. Thấy mấy người nhìn mình xong lại đồng loạt nhìn về phía cô, mà Sana cũng nhìn về phía bản thân, nàng nhanh chóng lên tiếng.
- Sana, những người này đều là chiến hữu của em, đây là Lee Sunmi, biệt hiệu Tiểu Miêu ! Vị này chính là Cho Kyuhyun bảo vật cộng sự của em, mỗi lần làm nhiệm vụ hai chúng em đều là một tổ ! Còn hai huynh đệ song sinh kia là Seo Jihu, Seo Jiho, cùng một thôn với em
Tzuyu vui vẻ giới thiệu từng người.
Sana hướng mấy người mỉm cười một cái, đối với bọn họ lần thứ hai cứu giúp khách sáo vài câu, liền tiến vào thang máy chờ nàng.
- Em sẽ không tiễn mọi người, thay em hỏi thăm chỉ huy và chỉ đạo viên, còn có đám chiến hữu
Nói xong mặt hướng Tiểu Miêu -...Thuốc của chị cho em giữ lại đi, cánh tay em sợ là nhiễm trùng rồi
- Tôi xem một chút
Tiểu Miêu vừa nghe thấy nhiễm trùng, một mặt khẩn trương. Nàng nhanh chóng lấy ra thuốc từ trong bao, bắt đầu cởi áo khoác Tzuyu mặc ở trên người. Mấy người liền chắn tại cửa thang máy, Sana đứng ở bên trong nhìn, cô thấy cô gái đó không e dè cởi quần áo Tzuyu, hơi nhíu mày. Tzuyu như sớm đã thành thói quen động tác như vậy, cũng không phản đối. Con gái còn chưa tính, thế nhưng hai bên trái phải còn rõ ràng đứng ba đại nam nhân đây. Người này này chẳng lẽ không biết bên trong mình chỉ mặc áo ba lỗ ?
- Tzuyu
Sana nhàn nhạt kêu một tiếng. Vẻ mặt nghiêm túc nhìn Tzuyu.
Nàng vội vàng cầm lấy thuốc trong tay Tiểu Miêu.
- Em tự mình trở lại bôi là được, các chị nhanh lên một chút đi vào thôi, đội trưởng đang ăn đó
Nói xong liền vào thang máy, quay về chiến hữu lộ ra mỉm cười ngọt ngào.
- Tzuyu, kiên trì rèn luyện đó ! Đừng đến lúc trở lại bị đánh rất là không có lời
Trong nháy mắt thang máy đóng cửa, truyền đến thanh âm Jiho cười nhạo, ngay sau đó là ba nam nhân cười lớn.
- Sau này đừng cho người tùy tiện động thủ động cước đối với em
Lúc thang máy gần xuống đến lầu một Sana lành lạnh nói, cũng không nhìn Tzuyu.
- Ách...
Tzuyu sửng sốt, nói gì vậy ?
- Lúc nào em cho người ta động thủ động cước với em ?
Nàng đứng nghiêm ở bên người cô, vẻ mặt nghiêm nghị nhìn cô.
Sana nhìn chằm chằm nàng vài giây, cũng không lên tiếng, thang máy ngừng lại. Cô vươn tay chỉnh lý cổ áo của Tzuyu lên trên một chút, liền đi ra ngoài.
Tzuyu chần chờ một lát, nàng cúi đầu, xốc lên cổ áo của mình, trời ơi ! Đây đều là cái gì vậy ? Chỉ thấy ánh mắt nàng chiếu tới nơi nào đâu đâu cũng là dấu hôn. Tzuyu khẩn trương nhìn trái phải một chút, chỉnh lý cổ áo mình thật ngay ngắn. Vội vàng ra thang máy, đuổi theo Sana.
Sana lên xe sau đó từ chỗ ngồi phía sau cầm tới ví da của mình, đó là Jungyeon giúp cô mang tới. Cô lấy ra hai cái điện thoại di động của mình, chia nhau ấn nút khởi động máy, không lâu sau điện thoại di động liền trước sau vang lên. Nhìn dãy số một cái rồi đặt điện thoại ở một bên, bắt đầu khởi động xe. Tzuyu phiền muộn nhìn điện thoại di động vang lên không ngừng, vẻ mặt bất đắc dĩ. Sao người này cũng không nhận điện thoại, vang lên nàng phiền lòng. Nàng không tiếp tục để ý tới cô, quay đầu ngó nhìn ngoài cửa sổ xe.
Hiện tại là sáng sớm 7 giờ hơn, trên đường người đi đường rất nhiều, mỗi người đều có vẻ vội vội vàng vàng, yzuyu an tĩnh lại, nàng đang cố gắng thể nghiệm cảm giác người đi đường, nàng là rời khỏi đoàn người quá lâu rồi. Nếu như ở bộ đội, lúc này *tảo huấn (*huấn luyện sáng sớm) xong đến thời gian ăn điểm tâm. Nàng lấy cuộc sống của chính mình cùng người đi đường so sánh, nhìn một chút, trong đầu nàng bắt đầu nghĩ mấy ngày nay trở về thăm người thân, chuyện đã xảy ra những ngày qua như tàu lượn siêu tốc phóng qua phóng lại ở trong đầu nàng, tuy rằng hiện tại cùng cô đã phát sinh quan hệ, bản thân nàng là biết tâm ý của mình, thế nhưng Sana ? Chị ấy thích mình sao ? Trong lòng nàng cái gì cũng không có. Nàng nhìn cô vừa gọi điện thoại vừa lái xe, kìm lòng không đậu thở dài.
- Nghĩ cái gì vậy ?
Sana buông điện thoại, nhìn về phía Tzuyu, em ấy đang tốt lành bỗng thở dài cái gì ? Vừa nãy cô gọi một cuộc điện thoại, để cô nghỉ một ngày, lại phái xe đi tiễn chiến hữu của Tzuyu. Bất kể nói như thế nào, các nàng vì mình mạo hiểm phía bên mình không thể không có một chút bày tỏ, cho dù là xuất phát từ phía nàng, mình bên này cũng phải giữ vững đầy đủ thể diện.
- Không có gì
Tzuyu nhàn nhạt nói, nghĩ không thông đơn giản cũng không nghĩ nữa. Nàng nhắm mắt hiếm thấy không có chú ý tư thế ngồi vùi ở trên ghế. Lòng nàng rất rõ ràng, Sana tuyệt đối không yêu mình giống như mình yêu chị ấy, nàng cũng không dự định hỏi, coi như là yêu có thể thế nào ? Nàng là một quân nhân, tất cả đều phải lấy lợi ích quốc gia cùng nhân dân làm đầu. Nàng mới 21 tuổi, xuất ngũ đối với nàng mà nói tựa như ánh trăng trên bầu trời đêm, xa không thể với.
Thấy Tzuyu tựa hồ rất mệt cũng không nói nữa, trên đường cô lại gọi điện thoại mấy người, đều là bố trí công tác. Ngày hôm nay cô không thể đi công ty, sau khi thông báo xong, trước mắt cũng có thể thấy được Minatozaki gia đại trạch rồi. Xe trực tiếp chạy đến trước cửa biệt thự mới ngừng lại, Tzuyu theo Sana vào nhà. Vừa vào phòng khách liền thấy chí ít có mười người hoặc ngồi hoặc đứng tụ cùng một chỗ, trong đó bao gồm Park Bogum và Sunghoon.
Người trong sảnh vừa nhìn người tiến vào là Sana, từng đôi mắt tràn ngập tơ máu đều rõ ràng sáng lên. Tzuyu cố ý liếc nhìn phản ứng của Park Bogum và Sunghoon, Park Bogum nhìn thấy Sana trước mắt vẫn là sáng ngời, nhưng lập tức lại tối sầm xuống, cúi đầu. Sunghoon đúng là không có phản ứng gì, trên khuôn mặt mập mạp không mang theo bất kỳ biểu tình nào, liên tục nhìn chằm chằm vào hai nàng. Tzuyu từ trên mặt lão nhìn không ra lão có tâm tư gì.
Trưởng bối gia ngoại trừ gia gia nãi nãi còn lại đều ở đây. Sana vừa vào nhà liền bước nhanh đi tới trước mặt ba ba cô, hạ thấp thân thể tựa như an ủi nắm tay ba ba. Minatozaki mụ mụ đứng ở một bên trên mặt như trước không có biểu tình gì, thế nhưng từ con mắt của bà nàng có thể thấy được, bà nhất định cũng là cả đêm không nghỉ ngơi, sợ là lo lắng con gái không thể ít hơn so với bất luận kẻ nào.
Sana chỉ cùng ba mẹ cô chào hỏi, liền dẫn theo Tzuyu lên lầu, đối với những người khác cô tựa như không phát hiện, toàn bộ lựa chọn không đếm xỉa. Người này thật là tàn khốc, nàng thầm nghĩ. Từ khi nàng đi vào cũng không cơ hội nói một lời, đơn giản cũng chỉ thành thật đi theo phía sau cô.
- Em ở đây ngủ một lát đi, chị đi nhìn gia gia
Sana vừa vào phòng mình thẳng đến tủ quần áo, liền bắt đầu thay quần áo.
- Ừ, chị đi đi
Thấy cô không e dè đổi quần áo ở trước mặt, nàng không được tự nhiên quay đầu, đi tới trước cửa sổ lớn nhìn ra phía ngoài. Sáng sớm ánh mặt trời không gắt nhưng cũng không mất tươi đẹp, nàng thích sáng sớm như vậy, khiến nàng có thể lập tức an tĩnh lại.
- Chốc nữa chị bảo quản gia trực tiếp đưa cơm tới cho em
Sana thay xong quần áo nhìn Tzuyu trong ánh mặt trời nói, nàng đứng trong ánh nắng thoạt nhìn thuần khiết vô cùng, ngữ khí của cô không tự giác dịu dàng lên.
- Sana...
Tzuyu quay đầu, thấy cô đi ra ngoài, vội gọi lại. Nàng muốn hỏi một chút tại sao Park Bogum sẽ ở đây ? Cũng muốn biết Sana có thái độ gì đối với lão công chính xác của cô ? Thế nhưng nàng lại không biết dùng loại thân phận nào mở miệng.
- Có chuyện gì, chờ chị trở lại rồi nói
Sana dừng lại cước bộ, quay thân thể, đi trở về trước mặt Tzuyu, đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt nàng, ôn nhu nói.
- Ừ, đi thôi ? Đừng quá trễ, xong việc trở về lại ngủ một giấc
Tzuyu nắm chặt tay Sana vuốt mặt mình, nghiêng người lên trước, hôn một cái lên khóe môi cô, trên mặt lộ ra mỉm cười ngọt ngào.
- Được
Trên mặt Sana có chút mệt mỏi cũng nổi lên nụ cười, xoay người liền đi ra ngoài.
Tzuyu một lần nữa đứng ở phía trước cửa sổ, nhìn Minatozaki trạch có vẻ khí phái xa hoa này, nàng thu hồi nụ cười, thở dài một hơi. Sana thân phận như vậy là nàng có thể trèo cao sao ? Bản thân nàng rất rõ ràng, nhưng mà không có cách nào, hiện tại muốn bứt ra chỉ sợ không dễ dàng như vậy. Muốn nàng cho rằng chưa từng quen biết qua một người như cô, là hoàn toàn không có khả năng, đó như là muốn nàng ở trên ngực miễn cưỡng khoét đi một miếng thịt.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com