Chương 66: Ngàn lần ngoảnh lại tìm nàng, sống chết mịt mờ chẳng biết nơi đâu
Chương 66: Ngàn lần ngoảnh lại tìm nàng, sống chết mịt mờ chẳng biết nơi đâu
Đó là giấc mộng từ nhiều năm trước kia, cánh hoa đào rơi xuống tay áo, lời nói trong sáng vang lên đầy niềm vui: “Tử Hồ ca ca, dù Minh Mị tỷ tỷ không còn nữa, nhưng sau này Liễm Diễm lớn lên sẽ gả cho huynh!”
Nụ cười của thiếu niên dần mờ nhạt, thậm chí nàng không nhớ rõ y có thật sự vui vẻ hay không. Trao nhầm chân tình, chỉ đổi lại được nỗi đau thấu xương thôi hay sao? Nàng đúng là ngốc, mắt cá làm sao có thể so sánh cùng ánh trăng sáng.
Cây roi xé gió xẹt qua sườn mặt, Liễm Diễm theo bản năng nghiêng mặt đi.
Ít nhất, khuôn mặt này vẫn phải bảo vệ. Đây là lợi thế cuối cùng của nàng.
Cơn đau tựa như vết mực loang trong nước, chậm rãi khuếch tán ra đầu ngón tay, nhức nhối từng tế bào. Liều mạng cắn răn, Liễm Diễm cảm thấy mình vẫn nên giả chết, còn tiếp tục như thế này, e là không thể tỉnh lại được nữa.
Nữ tử trước mặt cúi gục đầu xuống, giống như một sợi dây đàn cuối cùng cũng đứt đoạn. Hứa ma ma hơi dừng tay, nhíu mày, đến gần nữ tử trên giá gỗ dò xét hơi thở của nàng.
Hơi thở yếu ớt dường như sắp phiêu tán.
Cũng đúng, bình thường các nương nương, người nào người nấy không phải yếu đuối mảnh mai, Trầm Quý phi này có thể chịu được mười mấy roi đã là kiên cường lắm rồi. Có lẽ đến lúc này nàng ta cũng đã đạt đến giới hạn.
Bộ trung y thấm đẫm máu, vết roi hằn trên da thịt rất rợn người. Đã chịu cực hình như vậy, khi nàng ta xuống địa phủ, có lẽ sẽ tốt hơn một chút. Hứa ma ma thở dài, xoay người ra ngoài bẩm báo tình huống. Lúc ra ngoài mới phát hiện, sắc trời bên ngoài đã sáng.
***
Hoàng đế ở trên triều đứng ngồi không yên, liên tiếp nhìn Hàn Sóc vài lần. Người nọ đang cùng vài vị trọng thần Trung Thư tỉnh tranh luận chuyện khởi công xây dựng thủy lợi, kẻ một câu người một câu, thật là sôi nổi. Những người còn lại không ai dám mở miệng, cũng không ai chú ý đến Hoàng đế ngốc đang ngồi trên long vị.
Chờ cuộc tranh luận kết thúc, Hàn Thái phó đã đạt được kết quả y muốn, quay đầu nói với người ngồi bên trên: “Hoàng thượng nghĩ thế nào?”
Tư Mã Trung không chút hứng thú trả lời: “Ái khanh cảm thấy được vậy cứ ban lệnh đi.”
“Vâng.” Hàn Sóc cong môi, rất vừa lòng.
“Nếu không có chuyện gì khác, hôm nay dừng lại ở đây thôi.” Hoàng đế rốt cuộc nhịn không được nữa, đứng lên nói: “Trẫm còn có việc muốn thương nghị riêng với Hàn Thái phó, mời Thái phó dời bước sang Thái Cực điện. Bãi triều!”
Những người có mặt đều kinh ngạc, bọn họ chưa từng thấy Đế vương gấp gáp thế này. Chẳng lẽ chim hắn nuôi bay mất hay dế hắn bắt trốn thoát rồi sao? Sao khi ném lại câu nói đó, chưa gì đã nhảy xuống long vị đi thẳng rồi.
“Thần, tuân chỉ.” Trong lòng Hàn Sóc cũng nghi hoặc, có điều phản ứng cũng nhanh nhẹn, chắp tay cung kính hành lễ, không hề để lại sai sót.
Quần thần cũng lập tức chạy theo tiễn giá, nhìn theo bóng dáng Hàn Thái phó và Hoàng đế biến mất ở khúc quanh, mới sôi nổi bò dậy từ trên mặt đất nghị luận mấy câu.
“Chẳng lẽ do Sở Trung Thừa bị tống vào ngục giam, Trầm Quý phi thổi gió bên gối, khiến Hoàng thượng khó xử?”
“Ồ, không chừng là vậy đấy, Trầm Quý phi được sủng ái như vậy, Sở Trung Thừa lần này chưa chắc bị xử trảm đâu.”
“Quả thật là sinh nam không bằng sinh nữ, chỉ bằng một góc váy cũng có thể bảo vệ tánh mạng người nhà!”
Hàn Sóc đi theo Tư Mã Trung về hướng Thái Cực điện, trong lòng cũng suy nghĩ vài khả năng tên ngốc này tìm mình. Có lẽ là Sở Liễm Diễm muốn cậy nhờ Hoàng đế nói giúp cái gì, hoặc là hắn ta không đành lòng, muốn dỗ Sở Liễm Diễm vui, muốn y suy nghĩ biện pháp.
Những tình huống này đều dễ xử lý, nói mấy câu là có thể đẩy trở về, chẳng lẽ y nói chuyện còn không bằng một tên ngốc sao?
Nhưng chuyện Hàn Sóc không thể ngờ chính là, sau khi đi vào Thái Cực Điện, đóng cửa lớn lại, câu mà Tư Mã Trung nói lại là: “Trẫm không thấy Trầm Tâm đâu.”
“Không thấy?” Hàn Sóc nhướng mày: “Người đang yên đang lành, tại sao lại không thấy? Hoàng Thượng đã cho tìm khắp nơi chưa?”
Nàng lại giở trò gì nữa đây?
“Trẫm đi tìm rồi, Hoàng hậu nói Trầm Tâm đã về Trầm Hương cung. Nhưng Trẫm đã đi xem, Trầm Hương cung không có người, ngay cả Hàm Tiếu và Hưu Ngữ cũng chưa về.” Tư Mã Trung vò đầu, sốt ruột nói tiếp: “Mỗi một nơi trong cung trẫm đều đã tìm hết rồi, tìm hết đêm hôm qua, cũng không tìm được nàng ấy.”
Hàn Sóc nhíu mày, y nhớ rõ hôm qua khi Nhu phi hồi bẩm tin tức, đã nói Liễm Diễm đã trở về Trầm Hương cung. Vậy người bây giờ đang ở đâu? Liễm Diễm đang làm cái quái gì vậy?
“Thái phó, Trẫm sợ rằng Trầm Tâm đã xảy ra chuyện gì rồi, khanh giúp Trẫm tìm nàng đi.” Hoàng đế kéo ống tay áo y, nhíu mà nói: “Hôm qua lúc nàng trở về tình trạng đã không ổn rồi. Trẫm cảm thấy nàng vẫn còn đang ở Hiển Dương cung chưa về đâu.”
Trong lòng hơi hơi trầm xuống, Hàn Sóc xoay người liền đi ra ngoài.
Một mình Liễm Diễm không trở về, có lẽ là đang ở đâu đó. Nhưng ngay cả hai nha đầu hầu cận của nàng Hưu Ngữ và Hàm Tiếu mà cũng mất tăm mất tích, vậy thì đã xảy ra chuyện rồi.
Dù y cảm thấy người như nàng mà gặp chuyện gì được, nhưng y vẫn không nhịn được mà nhíu mày. Là Liễu Nhu Tắc nói láo? Hay là Hoàng hậu nói láo? Vậy nha đầu kia đang lâm vào hoàn cảnh gì?
“Quý công công, lệnh cho Tống Du dẫn người tìm những chỗ khác, ta và Hoàng thượng đi Hiển Dương cung một chuyến.”
“Tuân lệnh.”
Tư Mã Trung theo Hàn Sóc chạy như bay ra ngoài, Hiển Dương cung cách Thái Cực điện không xa, hai người đi nhanh một đoạn liền tới nơi.
“Hoàng thượng, Thái phó, Hoàng hậu nương nương vừa mới dùng thuốc xong, đang nghĩ ngơi.” Điểm Chi ra cửa từ chối khéo, cười khanh khách nói: “Hay là để nô thì vào bẩm báo...”
Hàn Sóc đen mặt, nhếch miệng: “Cô cô không cần vội làm chi, Hoàng thượng tự mình đi vào là được.”
Nói xong, một tay đẩy thẳng Hoàng đế ngốc vào cửa, Tư Mã Trung bị mất thăng bằng, té vào trong.
Người trong phòng hoảng sợ, Cao thị đang nửa nằm trên giường, bên cạnh còn có một ma ma áo xám đang đứng hầu. Nghe thấy động tĩnh ngoài cửa, đều hốt hoảng quay đầu nhìn qua.
“Hoàng Thượng?” Cao thị thấy rõ người ngoài cửa, sắc mặt hơi biến, vội vàng đứng dậy xuống giường nghênh đón: “Ngài sao lại...”
Lời chưa dứt, liền trông thấy Hàn Sóc đứng phía sau Hoàng đế, khuôn mặt y nở nụ cười nhưng ánh mặt lạnh băng. Cao thị nhịn không được lùi ra sau một bước, hơi có chút chột dạ. Có thể khiến cả hai người này đồng thời kéo đến Hiển Dương điện, vậy chỉ có thể vì một người.
Sở Liễm Diễm.
“Thần thỉnh an Hoàng hậu nương nương.” Hàn Sóc bước vào cửa, sau khi chắp tay hành lễ, liễn đỡ Tư Mã Trung đứng thẳng dậy: “Lúc này quấy rầy nương nương nghĩ ngơi, xin nương nương đừng trách tội. Chỉ là Trầm Quý phi không thấy đâu, Hoàng thượng sốt ruột, thần cũng chỉ còn cách đi tìm với ngài ấy mà thôi.”
Hoàng hậu cắn môi, ho nhẹ hai tiếng, mặt mày vẫn bình tĩnh: “Hôm qua Trầm Quý phi đã trở về Trầm Hương cung, hôm nay không thấy nàng ta đâu, cớ gì lại tìm trong cung của bổn cung?”
Tư Mã Trung mở miệng nói: “Trẫm đi Trầm Hương cung hỏi, Trầm Tâm căn bản là chưa từng về. Hoàng Hậu, nàng có phải đang lừa Trẫm không?”
Hoàng đế ngốc nói chuyện cũng không vòng vo, hỏi thẳng thừng trực tiếp. Hàn Sóc nhìn chằm chằm Hoàng Hậu, không bỏ qua bất cứ biểu cảm nào trên mặt nàng ta.
“Tại sao thần thiếp lại lừa Hoàng thượng?” Cao thị trả lời, mắt liếc sang trái, giơ tay ấn ấn ngực, sắc mặt nàng ta càng trắng hơn.
Hoàng đế đi lòng vòng quanh nàng ta hai vòng, nhìn nàng ta từ trên xuống dưới mà đánh giá, dường như muốn nhìn xuyên thấu qua nàng ta vậy: “Nhưng mà Trẫm có linh tính nàng ấy đang ở đây.”
Lúc hắn rời khỏi, Hoàng hậu muốn nói chuyện với Liễm Diễm, bèn giữ người ở lại. Sau đó hắn đi Thái Cực điện, buổi tối Hàn Sóc tới nghị sự cho nên hắn không ghé Trầm Hương cung thăm Trầm Tâm. Bây giờ người không thấy đâu, hắn cảm thấy trong Hiển Dương cung này hẳn là có gì mờ ám.
“Hoàng Thượng nếu không tin, có thể cho người lục soát.” Cao thị giơ tay chỉ vào cửa điện chính của Hiển Dương cung nói: “Lục soát càng kỹ càng, cũng để cho ngài an tâm.”
Thấy nàng ta dễ dàng đồng ý như vậy, Hoàng đế ngốc hơi dao động, có chút do dự. Nhưng Hàn Sóc đứng sau lưng hắn không dễ bị dắt mũi, phất tay lệnh cho Quý công công dẫn theo cung nhân đi lục soát.
Thế nào cũng cảm thấy Cao thị có gì đó dấu giếm, nếu nàng ta không làm gì, tại sao khi bọn họ vừa vào cửa, sắc mặt nàng ta lại khó coi đến vậy. Hàn Sóc hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi ra ngoài tìm. Liễm Diễm biết tự bảo vệ mình, ngay cả khi bị Hoàng hậu làm khó dễ cũng nhất định sẽ tìm đường sống cho mình. Bây giờ nàng đang ở đâu?
“Nương nương…” Hứa ma ma nhìn bóng dáng Hoàng đế chạy ra ngoài, có chút bất an khẽ nói bên tai Cao thị: “Có khả năng bị phát hiện hay không? Lúc lão nô rời đi, nơi đó hình như vẫn chưa khóa chặt.”
Cao thị chậm rãi ngồi lại trên giường, nhìn ra cửa thấp giọng nói: “Sẽ không, nếu chỗ đó chưa được khóa chặt thì người chết cũng không thể tự bò ra được.”
Vừa nãy không phải nói, Sở Liễm Diễm đã tắt thở rồi à? Lùi một ngàn bước mà nói, cho dù bọn họ có tìm được nàng ta thì sao? Thiếu một Sở Liễm Diễm, quyền lực nhà Tư Mã có thể giữ yên, Cao Doanh Sơ nàng cho dù bị chỉ trích xử quyết phi tần tàn nhẫn, nàng cũng vẫn cam lòng!
“Đã xử lý xong hai nha đầu kia chưa?” Cao thị nhớ tới, nghiêng đầu hỏi Điểm Chi đang tiến vào một câu.
Điểm chi thoáng chần chờ gật đầu: “Sẽ không để lại hậu hoạn về sau.”
Hôm qua nàng ta cho người siết cổ hai nha đầu kia, ném ở giếng cạn trong hậu viện. Nhưng bây giờ nàng ta có hơi hoang mang, hai đứa kia hình như chết rất nhẹ nàng, giãy giụa cũng không, tuy xác nhận hơi thở đã đứt, nhưng trong lòng nàng ta cũng không chắc chắn lắm.
“Vậy là tốt rồi.” Cao thị bưng trà nhẹ hớp một ngụm, càng thêm yên tâm.
“Sao lại thế này?” Hàn Sóc một bên sốt cuộc đi qua đi lại trong Hiển Dương điện, một bên giận dữ hỏi Tống Du.
Tống Du đi cũng đi qua đi lại theo y, ngữ khí nghiêm trọng nói: “Thần đã tra hỏi thủ vệ canh gác nơi này, bọn họ nói Quý phi nương nương chưa từng bước chân ra khỏi Hiển Dương cung.”
“Chưa từng ra ngoài?” Hàn Sóc trừng mắt, sao lại không ra ngoài được? Cả cái cung này cũng không quá rộng lớn, làm sao có thể giấu ba con người đang sống sờ sờ được.
Huống hồ Liễu Tắc Nhu chả phải đã bẩm báo với y, Sở Liễm Diễm đã về Trầm Hương cung sao? Nàng ta không dám lừa y chứ?
“Tống Du, đi hỏi thêm một chút, hôm qua trước khi Quý phi tới Hiển Dương cung, có ai đã đến gặp Hoàng hậu trước nàng?”
“Tuân lệnh.”
Hàn Sóc vung tay áo tiếp tục đi về hướng Hậu viện, Hoàng đế vội vã đuổi theo, gấp đến độ trên trán đổ một tầng mồ hôi mỏng: “Thái phó, Thái phó, bên kia không có người.”
“Hoàng Thượng chớ hoảng sợ, thần đang tìm.” Mặt ngoài còn có thể mỉm cười, thật ra trong lòng đang nổi bão. Hắn mà tìm được nàng, nhất định sẽ dạy cho nàng một bài học. Đã lớn như vậy rồi, mà còn chơi cái trò tự dưng mất tích?
Tư Mã Trung đi theo Hàn Sóc vào Hậu viện, lật lật chỗ này, giở giở chỗ kia, ngay cả cục đá dưới đất cũng cầm lên, như là sợ bỏ sót cái gì.
Ánh mắt dừng lại trên tảng đá đậy miệng giếng, Hoàng đế giật mình, kéo tay áo Hàn Sóc nói: “Thái phó, nhìn bên đó kìa.”
Hàn Sóc nghe vậy liền ngẩng đầu, liền thấy một cái giếng mọc đầy rêu xanh, mặt trên của tảng đá cũng bám đầy màu xanh của rêu, có vẻ như cái giếng này đã bị bỏ hoang lâu năm.
“Tảng đá không có dấu vết xê dịch, người chắc không có ở dưới đâu.”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com