Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 74: Thân xác này không thể thay thế, trái tim này không thể hai lòng

Chương 74: Thân xác này không thể thay thế, trái tim này không thể hai lòng

Trên pháp trường bỗng chốc trở nên lặng yên, Liễm Diễm ngơ ngác nhìn ba chữ kia một hồi lâu, đột nhiên nhớ tới bài từ mà trước đây Đại ca thường xuyên luyện viết:

“Một lần tương tư, đôi bên không biết. Lòng thầm hẹn ước, quân có biết hay chăng?

Lại tương tư, khó mà đếm được. Tình vương rượu đắng, nước chảy về Đông

Trường tương tư, tình chẳng dứt. Lại vô tình dằn vặt, hóa thành nỗi u hoài.”

Hồ nữ kia ước chừng là ngày ngày hầu ở bên cạnh Đại ca, không học được hết bài từ, mà chỉ học được vẻn vẹn ba chữ này. Trường tương tư, nỗi tương tư kéo dài, đáng tiếc người lại không ở nơi này, Hồ nữ đến đây chẳng khác nào uổng mạng.

Liễm Diễm muốn cười mắng nàng ta tại sao lại ngốc quá vậy, nhưng nhìn ba chữ trên mặt đất bị máu hong khô đi, cuối cùng không nói nên lời.

“Hành hình đi.” Hàn Sóc quay đầu, nói với quan Giám trảm.

Quan Giám trảm lau mồ hồi một phen rồi ngồi trở lại trên chủ vị, ném thẻ hành hình một lần nữa: “Trảm ——"

Chung quanh có tiếng khóc vang lên, những người không biết chuyện cũng đổ lệ, chỉ thấy máu tươi bắn lên tấm vải bố trắng, kéo tấm vải bố che chắn ra, phạm nhân đã đầu mình hai nơi.

Liễm Diễm xoay người sang chỗ khác, sắc mặt rất khó coi. Hàn Sóc nhẹ nhàng an ủi: “Nương nương nén bi thương.”

“Sao có thể không nén bi thương, người chết đã chết rồi, người sống vẫn phải tiếp tục sống.” Nàng nhẹ giọng nói: “Chỉ tiếc rằng Thái phó không còn thân nhân nào nữa, về sau ngài sẽ không bao giờ trải qua cảm giác mất người thân nữa, không biết là phúc hay họa.”

Hàn Sóc khẽ nhíu mày.

“Hồi cung còn xin Thái phó giơ cao đánh khẽ, đem thi thể Đại ca giao cho gia phụ an trí.” Liễm Diễm cười với y, xoay người đi về hướng hoàng cung.

Trong lòng nàng có chút lạnh lẽo, nếu như hôm nay không có Hồ nữ, nàng hẳn sẽ cười thầm vì lừa được Hàn Sóc, mà y chẳng hay biết gì. Nhưng bây giờ, ngay cả khi không xem cảnh tượng trên đoạn đầu đài nhưng hình ảnh của Hồ nữ kia run rẩy, khóc thút thít, viết xuống ba chữ kia vẫn lởn vởn trong đầu nàng.

Đại ca ơi, huynh là người rất may mắn đấy, có biết không, vì huynh mà người thân hết lòng, có bằng hữu tình nghĩa chân thành ở phía sau, và cô nương huynh thích sẵn lòng hy sinh cho huynh. Sở Hoằng Vũ đã chết, nhưng Đại ca là người có được hạnh phúc.

“Nương nương hà tất vội vã trở về?” Hàn Sóc đuổi theo, đi ở bên cạnh nàng nói: “Đã lâu chưa dạo phố, không đi nếm thử điểm tâm Phúc Mãn Lâu sao?”

Bàn tay giấu trong tay áo chậm rãi nắm chặt, Liễm Diễm nhàn nhạt nói: “Bổn cung sợ ăn vào sẽ cảm nhận được vị tanh của máu.”

Hàn Sóc “chậc” một tiếng rồi nắm tay nàng đi về một hướng khác, vừa đi vừa nói: “Miệng nàng không thể tích chút đức được hả, khó khăn lắm mới có hứng thú ăn điểm tâm, mà nàng cứ muốn làm ta thấy ghê tởm mới được sao?”

Liễm Diễm ngậm miệng, trong lòng nghĩ, chẳng phải ngươi cũng đang thấy ghê tởm sao? Mới vừa giết Đại ca nhà người ta xong, còn không biết xấu hổ rủ nàng đi ăn điểm tâm, nếu không phải Sở Hoằng Vũ không chết thật, bây giờ nàng đã quăng cho y một bạt tai rồi.

Xụ mặt đi vào Phúc Mãn Lâu, dường như Chưởng quầy ở đây quen biết Hàn Sóc, vừa thấy y vào liền tự mình vòng ra khỏi quầy, dẫn hai người lên lầu hai.

Hàn Sóc giống như đang dỗ con nít vậy, tát một cái tát rồi cho một viên kẹo ngọt, cười tủm tỉm gọi một bàn đủ loại điểm tâm mà Liễm Diễm thích ăn nhất, nào là bánh hoa phượng, cuốn ngỗng, mùi thơm nức mũi, khiến người ta muốn ăn ngay.

Liễm diễm chống cằm liếc qua những thứ trên bàn, cười quyến rũ: “Làm khó Thái phó nhớ rõ mấy thứ này, đợi lát nửa đem ra mộ phần tỷ tỷ, cho tỷ ấy ăn đi.”

Ý cười trên mặt Hàn Sóc đông cứng lại, dần trở nên lạnh lùng: “Lời này của nương nương là có ý gì?”

Liễm Diễm ác ý cong môi cười, ngón tay ngọc lướt qua một lượt những món điểm tâm trên bàn, nói: “Những món này đều là món tỷ tỷ thích ăn, không phải ta thích. Chỉ là ngài luôn ép ta ăn, ăn hoài thành quen. Bây giờ nhìn lại, chỉ thấy ngán.”

Ngày đó thật ngu ngốc, người mà mình vẫn luôn thích cuối cùng cũng đối xử tốt với mình, rốt cuộc trong mắt người ấy cũng có mình, đầu óc nàng liền mê muội mà không nghĩ ngợi gì, tận tình thỏa mãn hết những yêu cầu của y. Y thích nàng mặc xiêm y của tỷ tỷ, búi kiểu tóc mà tỷ tỷ thích nhất, ăn món ăn mà tỷ tỷ thích ăn nhất, nàng đều làm theo hết. Lúc đó, Hàn Tử Hồ sẽ rất dịu dàng.

Nàng trước kia, thực quyến luyến sự dịu dàng đó.

Mà hiện tại thì sao? Sự dịu dàng đó đổi được mấy lượng bạc? Đều là những thứ có cũng như không mà thôi, nàng hiếm lạ lắm sao.

“Sở Liễm Diễm, có ai đã từng nói với nàng chưa, có đôi lúc, nàng thực sự rất độc ác?” Hàn Sóc mặt không cảm xúc buông đũa, nhìn nàng hỏi.

Ác độc ư? Liễm diễm cúi đầu nhìn nhìn chính mình, vẻ mặt tò mò hỏi: “Ta độc ác chỗ nào?”

Hàn Sóc lạnh lùng thốt ra: “Nói lời nào cũng mang theo dao găm, thân là nữ nhi nhưng lòng dạ tàn nhẫn. Trừ những người thân cận, còn lại sinh tử của người khác nàng không để ở trong mắt. Lúc nào cũng lòng đầy toan tính, trên người mang đầy gai nhọn. Người như vậy mà không tính là độc ác sao? Tại sao nàng không thể giống những cô nương nhà thường dân, sống một cuộc sống bình đạm vậy?”

Liễm Diễm sững người, sau đó cười to, chỉ vào mặt Hàn Sóc, cười đến nỗi ôm bụng.

Sắc mặt Hàn Thái phó càng tệ hơn.

“Ngài, ngài đang chọccho ta cười chết phải không?” Tay lau nước mắt sống, Liễm Diễm nhịn không được cười tiếp: “Ta lòng đầy toan tính, thì đã sao? Không phải do một tay Thái phó tạo thành sao? Nếu ta sống như những người bình thường thì e là đã sớm chết không biết bao nhiêu lần rồi. Ngài không phải người ngây thơ, làm sao có thể thốt ra mấy câu ngu ngơ như vậy chứ?”

Tiếp tục vỗ bàn mà cười, Liễm Diễm vừa lòng mà nhìn gương mặt Hàn Sóc đang dần trở nên vặn vẹo.

Xem như nàng độc ác thì sao? Vốn dĩ người tốt không sống lâu, tại sao nàng phải làm người tốt? Tâm địa lương thiện, dịu dàng như nước, mấy từ đó đã sớm không còn thích hợp với nàng. Hàn Sóc chắc chắn là ăn đến hồ đồ mới có thể nói với nàng mấy câu đó.

“Thôi, quậy cũng quậy đủ rồi, bổn cung phải đi về.” Liễm Diễm sửa sang lại xiêm y, đứng lên: “Thái phó cứ tự nhiên.”

Hàn Sóc không ư hử một tiếng, còn Liễm Diễm thì tự mình bước ra cửa.

Mặc áo choàng và đội mũ trùm đầu lên, trong bụng Liễm Diễm đếm từ một đến mười, quả nhiên chưa đếm tới mười, người phía sau đã đuổi theo, đem một tấm lệnh bài nhét vào tay nàng:

“Ngày mai sẽ lấy lại, nương nương bảo trọng.”

Đây là tức giận đến ngay cả đưa nàng về cung cũng không chịu. Liễm Diễm cười cười, nhận lấy thẻ bài nhét vào trong tay áo rồi tiếp tục đi về hướng cửa cung.

Hàn Sóc xoay người đi về một hướng khác, nhắc đến cố nhân, y mới nhớ thực sự đã lâu rồi y chưa đi thăm Minh Mị. Lúc này vừa khéo Sở gia cũng tổ chức tang sự, y đi theo thăm nàng cũng không tồi.

Liễm Diễm thấy người kia đã đi xa, mới dừng bước lại, quay đầu đi đến tiệm bánh bao trước mặt, cách Phúc Mãn Lâu không xa, mặt tiền hàng quán nho nhỏ, tiểu nhị nhiệt tình mời chào: “Cô nương muốn ăn bánh bao nhân gì?”

“Nhân đậu đỏ.” Liễm diễm cười cười, ngóc từ trong ngực ra một thỏi bạc vụng, trước mặt là xửng bánh bao nóng hôi hổi.”

Nàng không thích ăn những thứ điểm tâm kia, mà chỉ thích ăn món bánh bao mà bọn họ coi thường này. Đáng tiếc Hàn Sóc vẫn luôn không biết, chính mình cũng suýt chút nữa đã quên mất, dù có ăn những món người kia thích thì Sở Liễm Diễm cũng không thể trở thành Sở Minh Mị.

“Tiểu Ngũ” Đằng trước vang lên một giọng kinh ngạc, Liễm Diễm sửng sốt, theo phản xạ ngẩng đầu lên nhìn, liền đụng phải ánh mắt khiếp sợ của Giang Tùy Lưu.

Nàng còn đang cắn một dở cái bánh bao nóng hổi trên tay, trên đường người đi qua kẻ lại. Nhưng riêng hai người này thì như hóa đá, đứng tại chỗ không nhúc nhích.

Giang Tùy Lưu vừa quan sát buổi hành hình xong, định bụng đi theo tiễn Sở Trung thừa một đoạn. Kết quả bụng hơi đói, bèn lại đây mua cái cánh bao, lại đụng phải Tiểu Ngũ – người mặc nữ trang múa trong trừ trúc hôm nọ.

Tuy nàng đội mũ trùm đầu, không thấy rõ lắm, nhưng chỉ riêng sườn mặt đó thôi đã khiến hắn theo phản xạ hô lên tên nàng. Kết quả, người nọ nghe xong lại cứng người.

Thật sự là hắn, hay đúng hơn là nàng.

Giang Tùy Lưu cũng không biết nên có phản ứng gì nữa, nàng ắt hẳn là một nữ tử, chẳng có nam nhân nào mà giữa ban ngày ban mặt ăn mặc nữ trang hành tẩu trên phố hết. Phản ứng của nàng ấy lúc này có hơi kinh hoảng vì bí mật bị vạch trần.

Tâm tư đang trôi nổi đi nơi khác, Liễm Diễm bỗng giật mình hồi phục tinh thần, bước lên hai bước đến gần Giang Tùy Lưu, kéo tay áo y chạy vào một con ngõ ít người qua lại.

Dù sao sớm muộn gì cũng bị vạch trần, ngày ấy từ biệt ở rừng trúc, hôm nay nàng cũng không đến. Bọn họ còn thiếu nàng một thứ đấy.

“Ngươi rốt cuộc là ai?”

Hai người dừng lại trong một ngõ nhỏ yên tĩnh, Giang Tùy Lưu nhìn nữ tử bên cạnh, nhíu mày hỏi.

“Ngươi nghĩ  ta là ai?” Liễm Diễm dựa vào vách tường, lấy ra bánh bao ra cắn một miếng.

Giang Tùy Lưu đánh giá nàng một hồi lâu.

Có thể được Hàn Sóc đối đã như vậy, chất liệu và đường kim mũi chỉ xiêm y nàng mặc trên người đều không dành cho bá tánh bình thường. Tư sắc tuyệt hảo như vậy, ở Lạc Dương cũng không có tiếng tăm gì, vậy hẳn không phải là khuê nữ, mà là phụ nhân đã gả chồng. Hàn Thái phó còn chưa đón dâu, vậy thì…

Giang Tùy Lưu không chắc chắn hỏi: “Có phải người trong cung không?”

Trong lòng Liễm Diễm khen ngợi hắn một tiếng, xem ra cũng thông minh.

“Người vừa mới bị xử tử kia, là Đại ca ta.” Nàng đánh giá thần sắc của Giang Tùy Lưu, mở miệng nói: “Ta là nữ nhi Sở gia đã gả ra ngoài.”

Giang Tùy Lưu chấn động, nữ nhi Sở gia chỉ còn một người, là đương kim Quý phi Trầm Quý phi, người được cả thiên hạ biết đến với sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành Sở thị - Sở Liễm Diễm.

Sao có thể như vậy? Vì sao đường đường là một Quý phi lại đi lang thang ở ngoài cung, còn cùng mấy người bọn hắn đùa giỡn, tỷ thý? Vì sao lúc này lại đứng ở đây, ăn bánh bao đậu đỏ mà chỉ có bá tánh bình dân mới ăn?

“Ngạc nhiên lắm đúng không?  Ngày hôm đó ta nghe danh ngươi mà đến, mới có chuyện có mặt ở rừng trúc. Hôm nay ta ra ngoài đây, là để đưa tiễn Đại ca ta một đoạn đường.” Liễm Diễm nhìn thấy hắn vẻ mặt khó hiểu, không khỏi cười: “Giang công tử có phải thấy bổn cung hành vi không hợp lẽ, phải không?”

“Không phải.” Giang Tùy Lưu nhíu mày nói: “Tại hạ chỉ suy nghĩ, điều gì khiến nương nương có thể đi lại tự do như vậy.”

Liễm Diễm sững sờ, tấm lệnh bài trong tay áo bỗng dưng càng thêm nặng.

Đúng vậy, nàng có thể đi lại tự do như thế này là dựa vào Hàn Sóc. Có gì lạ đâu? Nàng cho y sự dịu dàng, y cho nàng thứ nàng cần, không ai nợ ai, chỉ là một cuộc giao dịch.

Có điều, không thể nói cho người khác biết được.

“Nghĩ đến chuyện đứng đắn hơn đi.” Liễm Diễm chia cái bánh còn bọc lá cho Giang Tùy Lưu, nói: “Giang công tử nếu có ý muốn phụng sự Hoàng thượng, không bằng đi tìm Trương Thuật Trương đại nhân, ông ấy rất coi trọng ngài, đã nhiều lần tiến cử với bổn cung. Chỉ là gần đây sự vụ quá nhiều, bổn cung không có cách nào phân thân. Bằng không, đã sớm mang lễ vật đến cửa, thỉnh công tử rời núi.”

Giang Tùy Lưu nhận lấy cái bánh bao, có chút buồn bực nhìn Liễm Diễm: “Người mời ta rời núi?”

Một vị Quý phi thì mời hắn về làm cái gì?

Liễm diễm cười khúc khích, giơ ngón trỏ lên, đầy vẻ duyên dáng nói nói: “Chớ có khinh thường nữ nhân, Giang công tử, chuyện nữ nhân có thể làm nhiều lắm đấy.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com