19. Tiễn Triều Thiên, hành Tế điển
Trên lôi đài.
"Ta là Triệu Viễn Tu. Không biết danh tính vị tướng quân này là?"
Thanh y nam tử bên người Trần đại thần khẽ nhíu mi nhìn hắn.
"Bổn tướng quân đại danh đỉnh đỉnh Ngụy Thiếu Kiệt."
"Thì ra là Ngụy tướng quân. Kính đã lâu. Thỉnh."
"Hừ, quy cũ rườm rà."
Hai người bắt đầu ngươi tới ta đi mà đánh. Triệu Viễn Tu chỉ thủ không công thăm dò thực lực đối phương khiến Ngụy Thiếu Kiệt nổi giận xuất kiếm ác hơn.
'Thiếu kiên nhẫn, dễ xúc động, tính tình kém. Mới đó đã nổ rồi. Ngươi chơi đủ rồi thì đến ta.'
Cân nhắc được thực lực của đối phương ra sao, Triệu Viễn Tu bắt đầu đơn phương hành hung. Sát chiêu của Ngụy Thiếu Kiệt bị chặn lại, Triệu Viễn Tu còn bồi thêm một kiếm. Hắn chính là nhìn rõ kiếm thương trên người Tiêu Chính Thiên.
Băng bó xong, Dương Khiêm theo Tiêu Chính Thiên đến nhìn một màn này mà nhướn mày. Hắn biết Triệu Viễn Tu rất bao che người của hắn.
Các quan viên trầm trồ khen hay. Hiện tại đến phiên Trần đại thần sa sầm mặt mày. Thanh y nam nhân ở bên tai Trần đại thần nói gì đó.
Đánh bay kiếm của gã, hắn xoay tay đem Phượng Minh cắm trên đất vung nắm tay đem người đánh ngã ra đất.
Cả người đau đớn Ngụy Thiếu Kiệt gian nan tránh một chân của Triệu Viễn Tu. Nhìn trên sàn rạn nứt, gã hít một ngụm khí lạnh. Nếu một chân này giẫm trên người gã, nội tạng tuyệt đối bị giẫm nát.
Trần đại thần nhìn Ngụy Thiếu Kiệt bị đánh thổ huyết nhịn không được đứng dậy: "Đủ rồi! Dừng lại ở đây."
Triệu Viễn Tu như không nghe thấy.
Trần đại thần sốt ruột nhìn thái sư: "Lâm đại nhân, ngươi mau ngăn hắn lại."
Thái sư bình thản uống trà.
"Mau dừng tay!"
Mắt thấy quyền phong nện đến trên người Ngụy Thiếu Kiệt, Trần đại thần hét lớn: "Triệu tướng quân thủ hạ lưu tình!"
Cho rằng Triệu Viễn Tu sẽ dừng lại nhưng không, hắn một quyền đem người đánh rớt lôi đài mới dừng tay.
Trần đại thần vội vàng gọi người nâng đi Ngụy Thiếu Kiệt, nhìn bộ dáng đã bất tỉnh rồi.
"Triệu tướng quân, ngươi thật quá đáng! Cần phải hạ thủ nặng như vậy sao?"
Trịnh thừa tướng vuốt râu: "Lôi đài tỉ thí thụ chút tiểu thương là bình thường sự. Trần đại nhân không cần căng thẳng."
Lời này thật sự quen tai a. Vừa rồi Trần đại nhân cũng nói như vậy đâu.
"Tuy là như vậy nhưng Triệu tướng quân cũng quá..."
Triệu Viễn Tu vội vàng chấp tay nói lời áy náy: "Thật có lỗi. Hiếm khi gặp được người có võ công lợi hại như Ngụy tướng quân, ta nhất thời hưng phấn quá độ không kịp thu tay. Là ta không đúng. Dù sao các vị cũng là sứ giả lân bang, ta nên nhường một chút mới phải. Ta đã biết sai rồi, thật sự không cố ý. Mong ngài đại nhân có đại lượng không cùng ta chấp nhặt."
Triệu Viễn Tu vẻ mặt hối hận, áy náy nhận sai đem Trần đại thần một hơi nghẹn ở trong ngực. Triệu Viễn Tu đem 'Dĩ bỉ chi đạo hoàn thi bỉ thân' làm rất đúng chỗ. Lâm thái sư vừa lòng gật đầu.
"Triệu tướng quân hảo năng ngôn thiện biện."
"Đại nhân quá khen. Ta võ công không hảo chỉ được cái miệng này biết nói chút lời hay. Tuy là con nhà võ tướng nhưng cũng học chút chữ nghĩa không đến mức không hiểu nhân ngôn, một chút lễ nghĩa cũng không biết."
Này thật sự là trong tối ngoài sáng mắng Triều Thiên quốc không hiểu quy cũ, đảo khách thành chủ quá càn rỡ.
Vài vị lão tướng hận không thể đương trường vỗ tay.
Tiêu Chính Thiên kìm nén ý cười ngăn lại cục diện này.
"Tỉ thí đã kết thúc, ngọ thiện đang chuẩn bị. Thỉnh đại nhân cùng ta dùng bữa."
Tiêu Chính Thiên trở về thay y phục, Triệu Viễn Tu nhìn băng vải trên người hắn cơn giận lại nổi lên.
"Ngươi làm sao lên đài?"
"Ta..."
"Ngươi là thái tử, không cần tự thân ra mặt."
"Haiz. Ngươi cũng biết những lão đầu đó mà. Ta không đi. Thể diện Bắc Ly phải làm sao?"
"Đám đáng giận đó. Ta phải đuổi bọn họ xuống."
"Yên tâm. Không lâu đâu."
Ở chính điện vừa dùng bữa đám người vừa ôn chuyện, thực ra là nói lời khách sáo.
Trần đại thần như có như không đem đề tài chuyển đến trên người Triệu Viễn Tu.
"Triệu tướng quân hảo trẻ tuổi, ta thế nhưng không nhận ra ngài a."
"Aiz, đại nhân không biết ta cũng phải. Ta chỉ mới nhậm chức không đến nửa năm. Đại nhân chắc chắn không biết chiến tích của ta rồi. Để ta nói cho ngài nghe."
Nhìn vẻ mặt vờ ngớ ngẩn của hắn Tiêu Chính Thiên cùng Dương Khiêm trong lòng nổi lên ý nghĩ 'Hắn muốn làm sự'.
Triệu Viễn Tu bắt đầu lung tung múa may khuếch đại trận bình loạn lần trước.
"Đại nhân không biết đâu. Hiện tại bách tính Bắc Ly ta đang truyền lưu ta là chiến thần đem loạn quân đánh chạy trăm dặm cũng không dám quay đầu a. Ta rất uy phong phải không? Ha ha ha."
Những người biết tình nghẹn cười thật vất vả, càng không xem mặt Trần đại thần sợ nhịn không được. Bọn họ ngầm biết loạn quân khi đó hơn nửa là người Triều Thiên quốc, Triệu Viễn Tu nói như vậy là đang nhạo báng thêm giẫm Triều Thiên đâu.
Trần đại thần tái mặt, nghiến răng: "Là ta thiển cận."
Trận khôi hài mang tên 'đàm luận ban giao hai nước' phải kết thúc. Thời điểm tiễn họ, Triệu Viễn Tu nhìn chằm chằm bóng lưng thanh y nhân đúng lúc người kia quay đầu cùng hắn đối mắt. Hắn chỉ đối y nhẹ gật đầu.
Sau khi rời hoàng thành.
Nam Cung Thanh Dật: "Vị Triệu tướng quân này tuy còn trẻ lại vừa thăng chức không lâu nhưng được lòng hoàng đế, địa vị không thấp. Phải thận trọng."
"Ta biết. Ngụy Thiếu Kiệt thế nào rồi?"
"Vẫn chưa tỉnh. Trên người thương chỉ nhìn như nghiêm trọng nhưng nặng nhất chỉ là gãy tam căn xương sườn."
"Đồ vô dụng!"
Một thời gian sau.
Tiễn đi đoàn người Triều Thiên quốc, Huyền Tông đế hạ lệnh nhanh chóng cử hành tế điển để tránh lại có đột phát sự. Triệu lão tướng quân vội trở về tham gia.
Triệu Viễn Tu sớm tiến cung chuẩn bị đi cùng Tiêu Chính Thiên. Hôm nay hồng y của hắn có chút trang trọng hơn bình thường. Hiện hắn đang ngồi trên bàn đá trước phòng đợi Tiêu Chính Thiên thay lễ phục.
"Cạch!" Cửa phòng mở ra.
Triệu Viễn Tu quay đầu: "Ngươi cuối cùng..." Hắn có chút ngẩn ngơ nhìn người trước mặt: "Ngươi..."
Tiêu Chính Thiên một thân hồng y điểm xuyến kim tuyến, vạc áo thêu ngũ trảo kim long đứng trước mặt hắn.
"Khó coi sao?"
"Không. Chỉ là có chút ngạc nhiên. Khó được nhìn ngươi mặc hồng y."
"Tế điển lại không yêu cầu cái gì nhan sắc a. Điển lễ mặc bạch y có điểm nhạt nhẽo nên ta thay đổi một chút."
"Hảo nhìn. Rất tuấn tú."
Lý Đông Vũ cúc cung: "Điện hạ, giờ lành sắp đến."
"Đi thôi."
Trên đường đi. Tiêu Chính Thiên than thở tục lệ này. Triệu Viễn Tu liền cho hắn giải pháp.
"Nghe nói năm đó phụ hoàng ta hành tế điển xong lại trải qua kinh biến phải mất hai năm mới đăng cơ đâu. Rõ ràng chỉ cần không đến nửa năm thời gian sự. Tế điển này thật sự cần thiết sao?"
"Chờ ngươi làm hoàng đế chính ngươi làm chủ hủy bỏ tế điển nhạt nhẽo này liền hảo. Còn có, ta cùng ngươi làm lễ có ổn không? Bình thường hẳn là trọng thần cùng ngươi có quan hệ như thái sư hay Thành vương mới phải?"
"Ngươi là ta trúc mã, là tướng quân phụ hoàng khâm điển, không phải trọng thần sao?"
"Ân, phải."
Buổi tế điển này chỉ là cái hình thức, dưới sự chứng kiến của bách tính Bắc Ly xác định hoàng vị cho Tiêu Chính Thiên. Để người trong thiên hạ biết ngôi vị hoàng đế này chỉ có hắn, không người thay thế. Người khác có mưu đồ gây rối chính là mưu phản phải tru diệt.
Triệu Viễn Tu cùng Tiêu Chính Thiên từ Lý Đông Vũ nhận ba nén hương nghiêm trang hướng thiên địa bái.
Thành vương nhìn hai người rồi rũ mắt không biết nghĩ gì.
Nhìn hai người cùng mặc hồng y trước bao người chứng kiến bái lạy. Triệu Minh nhỏ giọng đối thái sư nói: "Ta làm sao thấy thái tử cố ý?" Hẳn là ông lớn tuổi nghĩ nhiều rồi.
Lâm Hiển đánh nát ý nghĩ của ông:"Không cần nghi vấn, đây là khẳng định."
Triệu Minh cứng người trong chốc lát: "Ngươi làm sao không khuyên can?"
"Ngươi cho rằng ta không khuyên?"
Triệu Minh cùng Lâm Hiển quen biết nhiều năm đương nhiên biết ông sẽ không không quản thái tử. Như vậy vấn đề tới. Thái tử đối nhãi ranh nhà ông từ khi nào? Đau đầu a. Phải chặt đứt ý niệm của thái tử.
"Xem ra, ta phải an bài hôn sự cho thằng nhóc nhà ta."
Lâm Hiển liếc ông 'Ngươi muốn hại nữ nhi nhà người ta sao? Nếu ngươi biết thái tử đã an bài việc thoái vị sẽ thế nào đây? Ừm, hắn còn muốn mang nhi tử của ngươi tư bôn... Khụ, là vân du.'
Tiêu Chính Thiên nhìn bên người hắn Triệu Viễn Tu 'Trước bái thiên địa, hai bái còn lại sau này sẽ bổ.'
● 17/12, chúc mừng sinh thần Tiêu Chính Thiên /^.^/ 🎂🎂🎂🎉
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com