Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 5: Mặc váy

Nhân vừa trả lời, Triều đã đập tay bôm bốp:

"Đúng, chính xác! Ông anh họ đằng ngoại đi ra từ phòng em Dao Kéo, áo thì mở đến nút thứ ba, quần thì quên không kéo khóa. Em Dao Kéo bảo là thằng cha đấy cố tình giở trò với con bé. "Em đã không còn trong trắng, sợ mình không xứng đáng với anh, mình chia tay đi anh". V** thế mà Đông Gioăng tưởng thật, nó đem hội đi đánh thằng khốn nạn kia. Ai ngờ ra đến nơi, hai thằng chả cay đắng phát hiện ra em Dao Kéo đang đi chợ Tết với một ông anh họ đằng nhà nội. Khà khà!"

Triều say sưa kể chuyện, gương mặt biểu cảm theo từng chi tiết, còn tận tâm chỉnh về giọng nữ để diễn đạt cho hiệu quả.

"Ơ v*i! Thế Đông Gioăng cam chịu làm sad boy vì con nhỏ mặt dẹt đó á?"

Nhân trố mắt, biểu cảm vô cùng bất ngờ.

"Trap boy thì cũng có ngoại lệ, ai dè ngoại lệ lại là trap girl. Há há!"

Nhất phán, đoạn nó giằng lấy bịch mứt sen Triều đang giữ khư khư.

"Đúng là kẻ cắp gặp bà già, bốn chín gặp năm mươi. Đông Gioăng lẫy lừng vang danh một thời thế mà cũng có ngày đội trên đầu hai cặp sừng xinh xinh!... Ấy đưa tao ít táo tàu ăn thử đi."

Triều nắm lấy tay Nhất, hai đứa bắt tay gật đầu nhất trí. Táo tàu đang ở mặt bàn bên Trình liền biến mất không dấu vết, nhanh như chớp đã ở tận bàn bốn bên tổ ba.

"Nghe tin xong tao hả hê v*i. B* t* thằng Đông Gioăng suốt ngày khoe khoang thành tích của nó lúc đi họp câu lạc bộ, ngứa hết cả mắt!"

Triều đưa tay vuốt tóc, mỗi lần kể chuyện là tay chân nó không thể để yên được.

"Ngứa thì gãi! Tao kể chúng mày nghe, hồi em Dao Kéo mới vào trường cũng b* láo y chang như này, chỉ có điều bây giờ nó được tẩy trắng bằng javen đậm đặc rồi nên chúng mày mới bất ngờ thế thôi!"

Nhân bắt đầu "hòa mình" vào cuộc chém gió, tay phất lung tung:

"Con nhỏ này nó coi việc ngoại tình là thú vui hay sao ấy. Hồi đầu năm lớp 11, nó tán tao dịu dàng anh em ngọt xớt, yêu đương cũng thắm thiết keo sơn lắm. Xong rồi một hôm, Nguyên đưa tao xem dòng chữ "Đấy là anh họ bên nhà ngoại của em ạ" hiện lù lù trong mess trả lời câu Nguyên hỏi con mắt xanh mỏ đỏ đấy rằng thế tao là ai mà hay đi cùng nó."

Triều, Nhất, Phương đồng loạt nhìn sang phía Nguyên ngồi cạnh Nhân. Nguyên chống cằm lắng nghe ngay lập tức gật đầu xác nhận.

"Xong đến khúc tao hỏi, tra khảo một hồi lòi ra lỗi là do tao! Do tao không quan tâm chiều chuộng nó, nó rủ tao mà tao toàn xin khất. Mày biết nó rủ tao làm gì không?... Nó rủ tao lên bar bay lắc với bóng cười hò hét tung giời trong khi biết thừa hồi đấy tao bị chứng sợ tiếng ồn, năm lần bảy lượt rủ tò te tí te... Thôi thôi, tao xin phép giữ lại chút bình yên trong tâm hồn nên đề nghị chia tay, thế là nó tế tao cả một bài dài trên confess đấy, chúng mày nhớ không?"

Triều gật đầu lia lịa: "Nhớ, tao nhớ!"

Nhân túm lấy tay Triều như bắt được vàng:

"M* nó vụ đấy tới tai bố mẹ báo hại tao bị cấm túc nghỉ học tại gia ba ngày. Con giun xéo lắm cũng quằn, tao mà ngã ngựa thì cái thứ âm binh quỷ quái đấy cũng đừng hòng sống yên! Sai lầm lớn nhất của nó chính là đã rủ rê một đứa có não và có đạo đức như tao vào đường dây "học sinh ưu tú"(1). Chúng mày đoán xem vì sao cả một hệ thống gian lận chặt chẽ không kẽ hở lại bị phanh thây vạch trần?"

Nhất giơ tay mạnh dạn phỏng đoán: "Hãy nói với tao mày chính là "Anh hùng gián điệp" giấu tên đấy đi!"

"Well, sau cái đêm chấn động đấy thì tao bị chúng nó trả thù hội đồng ở phòng chứa đồ sân sau trường dạy nghề. Nhưng mà tao tuổi Tuất, Dao Kéo chém tao một phát ngay lông mày thì tao cũng phải dọa chúng nó một trận nhớ đời!"

Nhân nắm chặt bàn tay thành quyền, mỗi lần nhớ tới chuyện ở phòng chứa đồ(2) là ngọn lửa hận thù trong tim nó lại cháy hừng hực.

"Bằng cách cho chúng nó ngửi metan và mùi trứng thối(3) hả Nhân?"

Triều nhớ lại thông tin mà nó khó khăn lắm mới nghe ngóng được từ vô số nguồn tổng hợp chưa chắc chắn về vụ việc cực kỳ bảo mật xảy ra vào cuối năm kia. Có lẽ mọi người đều đã bỏ quên một chi tiết, Nhân từng là thành viên đội tuyển Hóa, giờ đã lui về ở ẩn.

"Mày bỏ quên khúc thêm một mồi lửa nho nhỏ rồi haha!"

Nhân nheo mắt đầy bí hiểm, trầm giọng bổ sung. Nhân vừa dứt lời, Triều khẳng định cái đứa đang cười ha hả này chính là "Anh hùng gián điệp" giấu tên đó, bởi khi nãy nó đã cố tình ẩn đi chi tiết "hả hê" nhất.

"V*i!!! Thật sự chính là mày!"

"Oh sh*t! Idol hàng thật giá thật!"

Triều và Nhất đồng loạt thốt lên.

"Khoan đã. Thế hóa ra tất cả là sự thật, "vụ bị bạn bè xấu rủ rê" chỉ là chiêu bài tẩy trắng đánh lừa dư luận thôi à?"

Giữa những tiếng hú hét mất kiểm soát của Triều và Nhất, giọng Bình Phương cất lên đầy ngỡ ngàng.

Mấy cặp mắt đổ dồn vào Bình Phương khiến con bé giật mình sợ hãi lùi lại nép vào lòng Trình đang ngồi sát đằng sau.

"Chính xác là như vậy đấy!" Nhân bàng hoàng thốt lên, ánh mắt nhìn đứa trẻ ngây ngô này, không thể tin nổi con bé vẫn còn tin vào mấy bài tập làm văn kiểu mẫu được đăng lên để Dao Kéo trốn tội.

"Thế sao hai đứa mày lại bất ngờ khi Dao Kéo "out trình" Đông Gioăng như thế?"

Bình Phương rất thắc mắc, rõ ràng Triều và Nhất cũng theo vụ "học sinh ưu tú", chúng nó không tin bài diễn văn tẩy trắng thì chẳng phải đã biết Dao Kéo không tầm thường rồi à?

"Mày hâm lắm! Bọn tao giật mình là vì biết Dao Kéo có thêm nghề "đóng cọc vào đầu đàn ông" chứ không phải giật mình vì biết nó được tẩy trắng đâu. Cơ nhà nó to như cái cột đình, tẩy phát dễ như không, mỗi tội đ*o ai tin nó trắng án, chỉ có mỗi mình mày thôi!"

Triều nắm lấy vai Bình Phương từ tốn giải thích, nói xong còn tiện tay cốc nhẹ vào trán con bé.

"Hôm nay tao sốc quá! Nguyễn Lê Bình Phương biết diễn tiểu phẩm cũng đếch gây sốc bằng chuyện của mày Nhân ạ!" Nhất ôm đầu kêu lên, cảm thấy quá tải cho một buổi sáng.

Triều cũng bất ngờ không kém, nghiêng đầu cảm thán: "Nhân ạ, hồi đấy tao cứ tưởng mày hiền lành quá, không những bị chúng nó dụ dỗ, còn bị đánh cho chảy máu đầu. Ai ngờ, mày chơi lại chúng nó còn ác hơn!"

Nhân chống cằm, ngón tay chỉ vào vết sẹo chém đôi hàng lông mày, cong môi nói: "Chúng mày nhìn họ của tao đi: Giả Đặng Trúc Nhân cơ mà! Bọn khốn đấy không cho tao là "Nhân" thì tao phải cho chúng nó thấy họ "Giả" là như thế nào!"

Nhân, Nhất, Triều đồng loạt cười ha ha. Sau đó cuộc nói chuyện chưa kết thúc, hàng loạt phốt và drama chấn động khác được đào lên. Bình Phương choáng váng, tốc độ buôn chém quá nhanh khiến con bé không phản ứng kịp, chỉ biết ngồi né sang một bên, hai tai ù ù cùng lắm nghe được vài từ "mày có biết", "mày có nghe", "mày đoán xem", "uầy", "v*i", "thật á"....

Trình không tham gia cuộc trò chuyện bốc phốt, từ đầu đến cuối chỉ ngồi im lặng đằng sau Bình Phương. Thấy con bé né tránh, càng ngày càng lùi sâu, ngồi lọt thỏm trong vòng tay mình, cậu cúi đầu, cất giọng hỏi: "Sao thế? Sợ à?"

Bình Phương nhún vai, cằm Trình chạm vào vai con bé. Nếu cô nhóc chỉ nhích thêm một chút, hơi ngửa đầu ra sau, cái đầu nhỏ sẽ vừa khít khoảng trống giữa cổ và bờ vai hơi gồng lên của Trình.

"Một chút."

"Nếu sợ quá thì mày cứ mất trí nhớ là được mà."

_________________________________________

* CHÚ THÍCH:

1. Đường dây "học sinh ưu tú" và 2. Sự vụ "Phòng chứa đồ"

Đường dây "học sinh ưu tú": vụ việc chấn động liên quan đến gian lận thi cử, làm lộ đề thi, chỉnh sửa bài thi, thi hộ,... hoạt động theo phương thức: "người liên lạc" làm nhiệm vụ mắt xích, móc nối, lôi kéo những "người ưu tú" tham gia vào việc giải đề và tiến hành các hành vi gian lận thi cử nhằm giải quyết các nhu cầu được "đặt hàng từ trước" do một tổ chức bao gồm học sinh, sinh viên từ nhiều trường phổ thông, đại học cao đẳng thực hiện. Sự việc bị bại lộ khi một nhóm học sinh bị bắt quả tang đang lấy trộm đề thi chưa được niêm phong trong phòng giáo vụ của trường. Cùng lúc đó, nhiều bằng chứng bao gồm đối chiếu đề thi, bài làm, đáp án và cả ảnh chụp tin nhắn, file ghi âm được đăng tải công khai trên confession của trường.

Sự vụ "phòng chứa đồ": xảy ra khoảng 1 ngày sau khi bài đăng tố cáo được đăng tải. Dựa theo lời khai của các học sinh tham gia, mục đích của việc này là để trả thù "Anh hùng gián điệp". Tuy nhiên, không có bất cứ bằng chứng chứng cứ nào chỉ ra Giả Đặng Trúc Nhân là "Anh hùng gián điệp". Mặc dù có hành vi sử dụng vũ khí sinh học và gây cháy nổ nhưng hành động của Giả Đặng Trúc Nhân được cho là hành vi tự vệ chống trả khi bị tấn công bằng vũ khí dao lam.

(Trước khi bị lôi vào phòng chứa đồ, Nhân đã có sự chuẩn bị từ trước, kiểm soát lượng khí sử dụng và tính toán cẩn thận để không dẫn đến nguy hiểm về tính mạng)

Một thời gian sau, khi các học sinh tham gia đường dây đều bị "chỉ điểm gọi tên", trên confession xuất hiện các bài đăng "giải oan" cho Nguyễn Quỳnh Giao 11D5 với lí do "bị bạn bè xấu rủ rê, bị bắt ép tham gia". Nguyễn Quỳnh Giao cũng được nhà trường xem xét lại mức độ vi phạm, sau cùng được công nhận là "nạn nhân".

Về việc Giả Đặng Trúc Nhân có tham gia đường dây hay không, câu trả lời là CÓ. Nhưng là do bị lừa tham gia vào. Ban đầu là giúp Nguyễn Quỳnh Giao và bạn giải bài tập, Nhân vô tình nhận ra đề thi khối 11 trùng khớp với những gì cậu đã giải trước đó. Thời điểm biết được mình là "anh họ nhà ngoại" cũng là lúc Nhân bắt đầu có nghi ngờ về những mối quan hệ và những lần đi bay lắc của Nguyễn Quỳnh Giao.

Tất cả thông tin về người tố cáo các hành vi sai trái trên (hay còn được gọi là "Anh hùng gián điệp") đều được nhà trường giữ bí mật.

Giả Đặng Trúc Nhân bị xử phạt đỉnh chỉ học 1 tháng do vi phạm gian lận thi cử. Trên thực tế, Nhân được "xóa tội" vì đã đứng lên tố cáo đường dây. Trong 1 tháng bị đỉnh chỉ, Nhân đã đi điều trị tâm lý và các vết thương khác trên cơ thể.

3. "metan và mùi trứng thối"

"Metan": tên gọi khác của khí CH4 là chất khí không màu không mùi không vị, rất độc và dễ bắt cháy.

"Mùi trứng thối": nói đến khí H2S là một loại khí độc, không màu, dễ cháy, có mùi trứng thối đặc trưng.

***

28 tháng Chạp học sinh toàn trường được nghỉ học. Càng những ngày cuối năm công việc càng bận rộn, bố mẹ vẫn còn ở cơ quan, Nhật Linh vừa bắt đầu kỳ thực tập nên đi trực ở viện suốt, không biết đêm ba mươi liệu có về kịp ăn tất niên hay không. Trình được mẹ giao cho việc mua đồ trang trí nhà cửa, mọi năm vẫn vậy, chỉ cần đi vào siêu thị chọn một vài phụ kiện đem về treo lên cây đào cây quất và dán lên tường là xong.

Chẳng hiểu sao năm nay Trình lại muốn làm cầu kỳ hơn một chút, có lẽ là vì muốn khi bố mẹ nhìn thấy nhà cửa trang hoàng rực rỡ sẽ vui vẻ trở lại. Cuộc nói chuyện trong bữa cơm mấy hôm trước đã khiến căn nhà ấm cúng bao phủ một bầu không khí u ám, nặng nề.

Bởi vậy, Trình dành nguyên ngày để lượn lờ khắp phố phường. Mua sắm ngắm nghía đồ hàng là một chuyện, tự mình đi chơi như này Trình thấy tâm trí khuây khỏa hơn.

Ngang qua những con phố cũ, Trình ngỡ ngàng khi những kí ức thuở bé hồi cả nhà còn ở trên khu phố cổ đang dần phai nhạt. Đứa trẻ nào cũng phải lớn lên, nhưng lớn lên rồi ai cũng muốn bé lại.

Năm tám tuổi thuộc lòng từng ngóc ngách nơi mình sống, năm mười tám tuổi quay lại phải cần đến bản đồ mới tìm được căn nhà xưa.

Trình tin rằng con người ai cũng có số phận, nhưng không phải ai cũng đủ mạnh mẽ để định đoạt số phận của mình.

Nhất là phận hết tiền. Thạch sùng còn thiếu mẻ kho, chưa bao giờ Trình cảm nhận sâu sắc sự quý giá của những đồng tiền lẻ như lúc này khi trong ví chỉ còn mỗi một tờ 500 xanh rờn. Giá mà gửi xe có quét mã trả tiền, chứ đưa tờ này ra một là ăn chửi, hai là đợi xe về hết bảo vệ trông xe mới trả tiền thừa lại được.

Về nhà cũng không có ai, đành lang thang tiêu bớt tiền to để có tiền lẻ vậy. Thời tiết cũng không khắc nghiệt lắm, Trình ngẫm nghĩ ăn một cây kem lạnh chắc cũng không đánh đổ sức đề kháng được đâu.

Hàng kem Tràng Tiền đông bất ngờ, người dân đi sắm Tết có phải ai cũng nghĩ đã lên đến đây thì tiện đường làm một cây kem cho đã không? Trình khẽ thở dài, đợi chờ là điều cậu không mong muốn nhất.

Trong hàng dài xếp hàng, Trình bắt gặp bóng dáng quen thuộc của bạn cùng bàn. Hôm nay, con bé... mặc váy.

Đúng là người đẹp vì lụa, Bình Phương trông duyên dáng và xinh xắn hơn nhiều. Mái tóc xoăn được buộc lên cao, thắt nơ bằng dải lụa màu đỏ. Một lớp váy dài nâu bên dưới, một lớp váy màu đỏ trầm phủ lên, bên trên áo len gile hoa nhí, lại có hai quả lắc rơi theo vạt áo trắng, bên ngoài khoác một lớp áo mỏng bằng vải linen.

Không giống một chú gấu bông mập mạp tròn trịa khi mặc áo phao bên ngoài áo đồng phục hay nhồi nhét nhiều lớp áo bên trong áo đồng phục cho đủ ấm trong những ngày siêu lạnh vừa qua, Nguyễn Lê Bình Phương toát lên vẻ đẹp dịu dàng, thơ thẩn tựa nàng thơ mùa xuân.

Con bé đang trò chuyện với một chàng trai cao hơn nó cả cái đầu, trông khá thân thiết. Bình Phương cười ấm áp như ánh nắng chiều tà, đầu ngón tay nhỏ bé đang chỉ trò lung tung. Không biết hai người nói gì, con bé cầm tay tên thanh niên đó lên, viết vào lòng bàn tay.

Người đứng cạnh Bình Phương trông cũng trẻ trung lãng tử, chất nghệ sĩ tỏa ra nổi bần bật, trên vai đeo hai ống đựng giấy vẽ, trong đó một ống có in ký hiệu "NL²". Trình biết ống đó của Bình Phương, trên bút chì của con bé cũng khắc biểu tượng này.

Thanh niên có mái tóc dài búi cao, một tay cho túi quần, một tay khẽ nắm tay Bình Phương đang vẽ vời trên không trung, đầu cúi thấp ghé sát tai con bé. Thân thiết như vậy, chắc là... người yêu?

Trình tặc lưỡi, xoay người bước đi. Chuyện không liên quan đến cậu, có lẽ uống cà phê sẽ thích hợp hơn ăn kem.

Vừa bước ra khỏi quán Cộng, bóng lưng của "nàng thơ mùa xuân" đập vào mắt Trình. Khựng lại đôi chút, Trình quyết định thẳng bước lướt qua. Một chân vừa chạm xuống lòng đường đã loạng choạng, cánh tay cậu bị kéo lại.

"Trình, sao mày không trả lời tin nhắn?"

Quay đầu lại, gương mặt Bình Phương thoáng nét phụng phịu, đôi mắt bồ câu hơi ửng đỏ. Con bé khóc ư?

"Còn mỗi vị này thôi, ăn tạm đi."

Bình Phương lấy ra một chiếc kem que Tràng Tiền, Trình nhìn xuống, là vị mơ tây.

"Vì mãi mày không trả lời tin, người ta mua hết vị khác rồi."

Con bé nắm lấy cổ tay Trình, xòe năm ngón ra đặt que kem vào, lại ấn năm ngón tay Trình nắm chặt lấy, không cho cậu từ chối.

Trình khẽ nhíu mày, trông thấy vẻ mặt áy náy của con bé, sợ rằng nếu cậu không nhận thì sẽ có thêm hai que kem, ba que kem nữa xuất hiện giống như ba quả táo hôm mới chuyển chỗ.

"Tao cảm ơn nhé."

Trình mấp máy môi, rồi lại xoay người bước đi. Nếu hai đứa ở cùng một chỗ lâu hơn, sợ ảnh hưởng đến Bình Phương và người yêu. Mà người yêu con bé đâu nhỉ? Sao lại để đứa trẻ bé xíu này đứng một mình ở đây?

Trình khẽ quay đầu, hơi kinh ngạc nhìn thấy con bé đang cố gắng đi sau mình. Giữa dòng người xô bồ, có lúc bước chân Bình Phương không bắt kịp, phải giữ lấy túi đeo trên người chạy đuổi theo.

Đèn đỏ chỉ còn năm giây, Bình Phương vẫn đang mắc kẹt trong đám đông. Trình quay đầu, bắt gặp ánh mắt cô nhóc nhìn cậu tha thiết, cánh tay nhỏ vươn ra phía trước, cố gắng luồn lách.

Trình không suy nghĩ nhiều, nhấc chân quay ngược lại, nắm tay Bình Phương kéo con bé chạy nhanh qua vạch kẻ trắng dành cho người sang đường.

Hai đứa đi lên vỉa hè vừa kịp lúc chuyển sang đèn xanh, xe cộ bắt đầu qua lại nườm nượp. Tay Bình Phương nhỏ xíu, chỉ cần ngón trỏ và ngón cái của Trình cũng nắm gọn được.

Trình thả tay con bé, chầm chậm bước đi, "cái đuôi nhỏ" vẫn theo chân cậu. Chọn một chiếc ghế quay lưng với ven hồ, trời gần tối, gió thổi càng lạnh hơn. Trình ngồi, Bình Phương cũng ngồi theo. Cốc cà phê nóng để sang một bên, Trình bóc que kem mơ tây ra, nếm thử.

"Sao lại đi ra đây? Không đi cùng người yêu à?"

Trình cất tiếng hỏi, mắt hướng về chàng trai đang đứng cạnh cột đèn bên kia đường.

Bình Phương quay sang, hai mắt con bé mở to, biểu cảm vừa ngỡ ngàng vừa khó hiểu, đôi môi hé mở: "Người yêu nào? Tao làm gì có người yêu!"

"Thế còn người đằng kia, đang nhìn về hướng này này?"

Trình giơ tay chỉ, Bình Phương nhìn theo. Sau đó, con bé vẫy tay, đứng dậy chào, thanh niên bên kia đường cũng vẫy lại, khẽ cúi đầu rồi bước đi rời khỏi tầm mắt Trình.

"Anh Phương là mẫu ở chỗ tao học vẽ. Thực ra anh ấy cũng là sinh viên ngành mỹ thuật nữa."

Trình tập trung ăn kem, dáng vẻ không quan tâm lắm đến lời giải thích của Phương.

"Cùng tên với mày kìa." Giọng Trình nhàn nhạt nói.

"Ừm, đều là Phương, nhưng tên anh ấy hay lắm. Trương Hoàng Đông Phương."

Trình ngoái đầu lại nhìn, nhướn mày, hàm ý là: "Tao có hỏi cả họ và tên anh ta đâu?"

Nhưng Bình Phương lại hiểu thành: "Thế còn tên tao? Không hay à?"

Cô bé tóc xoăn giải mã sai nên thành thật trả lời: "Tên Trình cũng rất hay, Nhật Trình nghĩa là... ờm... báo hằng ngày?!"

Bình Phương đọc lại y nguyên giải nghĩa từ "Nhật Trình" cô bé đọc được trên mạng. Ngày trước nghe tên Trình vừa lạ vừa quen, sau đó nhớ ra người ta hay dùng từ "nhật báo", "nhật trình" để chỉ các tờ báo xuất bản với tần suất hằng ngày.

Vừa dứt lời, Bình Phương ngậm miệng ngay lập tức, mắt len lén quan sát biểu cảm bạn cùng bàn đang ngồi vắt chân, tay cầm kem ăn rất thong thả.

Sau khi câu giải nghĩa nhạt toẹt của Bình Phương vang lên, động tác đung đưa chân của Trình dừng hẳn. Trình im lặng mất mấy giây mới gật gù nói: "Ừ, cũng không sai.", rồi lại tiếp tục ăn kem như bình thường.

Bình Phương gượng cười, chỉ sợ Trình đã giận lại càng giận thêm. Hôm qua, cả lớp tổng vệ sinh phòng học, Bình Phương lớ ngớ thế nào lại làm tai nghe của Trình rơi văng ra khỏi hộp, còn hậu đậu đến mức chân xoắn quẩy dẫm uỵch lên một bên tai nghe. Trình không nói câu nào, chỉ từ tốn nhặt lên rồi lại tiếp tục với tay lau cửa sổ ở trên cao.

Nửa tiếng trước, trong lúc quay ngang quay dọc nói chuyện với anh mẫu, ánh mắt Bình Phương lướt qua Trình, con bé dám chắc cả hai đứa chạm mắt nhau rồi, vậy mà Trình quay lưng đi không nói câu nào. Bình Phương đoán, Trình muốn mua kem, nhưng khi thấy con bé ở đây lại mất hứng bỏ về.

Thế là Bình Phương nhanh chóng nhắn tin cho Trình:

[Mày ăn kem loại nào?]

[Mày ăn kem vị gì thế?]

[Chỉ còn vị mơ tây thôi, có được không?]

Nhưng Trình không xem, tin nhắn thì rõ ràng hiện đã nhận. Phương càng sợ hãi, tức tốc mua tạm cây kem chạy đi tìm bạn cùng bàn. Mệt bở hơi tai, cuối cùng con bé tìm thấy dáng người cao ráo khoác một lớp áo cardigan đen mỏng, bên trong sơ mi cổ cao màu xanh nhạt đứng gọi nước ở Cộng Cà Phê.

Thấy tâm trạng Trình có vẻ thoải mái, chân vắt chéo ở trên lại đung đưa, Bình Phương hít một hơi lấy can đảm mở lời: "Anh Phương bảo tao nên đi tìm người mẫu khác vẽ thử xem, vừa hay tao lại nhìn thấy mày."

Chân trái gác lên chân phải của Trình lại thôi đung đưa. Kem đã ăn hết, còn lại chiếc que trống trơn cậu nhét vào trong lớp vỏ, đặt lên phần ghế trống giữa hai đứa. Không có phản ứng nào khác lạ, Trình khom lưng, chống tay lên đầu gối, nghiêng đầu nhìn sang người bên cạnh.

Ánh nhìn này nghĩa là "Thì?" có đúng không nhỉ, Bình Phương lại vắt óc suy nghĩ.

"Nếu mày không phiền... thì... cho phép tao vẽ mày được không?"

"Không..." Trình muốn nói "Không, có phiền" nhưng tự nhiên sặc nước bọt phải nuốt xuống một ngụm, mấy chữ sau chưa bật ra khỏi miệng thì Bình Phương đã nhanh như chớp:

"Không phiền thì mày cứ ngồi yên đấy nhé!"

Và con bé lôi giấy bút ra, ngay lập tức nhảy sang ghế ngồi đối diện.

Trình trở tay không kịp, chớp mắt nhìn Bình Phương đã bắt đầu thao tác trên giấy.

"Có lâu không?" Trình rất thiếu kiên nhẫn.

"Không, tao ký họa nhanh ấy mà."

"Thế tao phải ngồi như nào?"

"Ngồi như thế này là đẹp rồi." Bình Phương ngẩng lên trả lời, gương mặt con bé bây giờ nghiêm túc lạ thường.

"Đọc sách có được không?"

Trình hỏi, Bình Phương dừng tay, ngẫm nghĩ một chút rồi gật đầu.

...

Thời gian trôi qua, Trình đoán cũng tầm mười phút. Thỉnh thoảng, Trình rời mắt khỏi trang sách, hơi ngẩng đầu muốn nhìn sang bên đối diện trùng hợp gặp ánh mắt sắc lạnh của Bình Phương, lại cúi đầu ngồi im thin thít.

Họa sĩ bên đối diện đột nhiên hạ bút, đứng lên: "Tao có một đề nghị..."

Trình ngước lên, ánh mắt hờ hững.

"Mày có thể xoay đầu qua phải một xíu được không?"

Trình: "..."

Bình Phương đặt bút và giấy xuống, hai tay chần chừ đưa lên: "Tao xin phép..."

Người con gái cúi xuống, đầu ngón tay khẽ chạm vào xương quai hàm, tỉ mỉ căn chỉnh, lại tỉ mỉ xem xét. Sau một hồi ngắm nghía, đôi môi thiếu nữ mấp máy: "Được rồi.", Bình Phương lúc này mới buông tay, cầm giấy bút quay về ghế ngồi đối diện.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com