Chương 6: Tại sao lại rủ tao đi ăn?
"Tao không có mắt nhìn chuyên môn, nhưng mà trông cũng không tệ lắm."
Trình đặt cốc cà phê sang bên cạnh, nhận xét "mình" trong cuốn sketchbook của bạn cùng bàn.
Bình Phương đỡ lấy cuốn sổ từ tay Trình, giơ cao lên phía trước để nghiên cứu.
"Hình như tao vẽ cằm mày hơi lệch...", bàn tay đưa lên lơ lửng trên không ướm thử góc nghiêng của Trình, con bé nheo mắt: "Mày có mewing không, giống Triều ấy?"
Trình cau mày, rất không hài lòng gằn giọng đáp: "Không. 100% tự nhiên từ trong bụng mẹ. Dù sao thì, tao sẽ coi đó là lời khen, cảm ơn mày."
"Thế sao mày lại ít nói vậy nhỉ? Muốn cạy miệng mày còn khó hơn cạy vỏ ngao!"
Bình Phương nói lí nhí, nhưng nó lại không để ý rằng hai đứa ngồi sát nhau đến mức tà váy Bình Phương xòe rộng, che lấp một chân của Trình.
Con bé nói không sai, Trình cũng không thích đôi co. Đồng hồ điểm sáu giờ tối, Trình cất sách vào balo, đứng dậy chuẩn bị đi về.
"Nếu không còn gì thì tao về trước đây."
Bình Phương dừng bút ngẩng đầu nhìn. Trình nhắm mắt quay sang hướng khác, trong lòng hạ quyết tâm nếu con bé lại bày ra ánh mắt tha thiết như lúc băng qua đường thì nhất định không được nhượng bộ.
"Ờ, mày về cẩn thận. Ăn tết vui vẻ nhé!"
Mọi chuyện diễn ra không như tính toán, Trình quay người bước đi dứt khoát không ngoảnh đầu, câu "chúc mừng năm mới" vốn định nói cũng để lại trong lòng.
Bình Phương lại chúi đầu vào sổ vẽ, chỉnh tới chỉnh lui mà vẫn chưa ưng ý. Biết vậy lúc nãy năn nỉ bạn cùng bàn ngồi lại một chút, con bé muốn nhìn kĩ góc nghiêng của Trình thêm lần nữa.
Bên cạnh có tiếng động, Phương giật mình quay sang. Cốc cà phê còn một nửa bị để quên được nhấc lên, con bé nhìn theo, là Trình.
"Tao để quên cốc cà phê."
Bình Phương không nói gì, chỉ gật đầu cho có lệ, sau đó lại cúi đầu nhìn sổ vẽ. Hai má đột nhiên cảm thấy nóng ran, con bé bất ngờ, người vừa nghĩ đến thôi lại xuất hiện thật.
"Bình Phương."
Nghe tiếng Trình gọi, Bình Phương không dám chậm trễ ngẩng lên.
"Mày lên đây bằng gì?"
"Xe buýt."
"Có cần tao chở ra bến xe không?"
"Kh-không!"
Trình cụp mắt, đầu mũi chân gõ nhẹ xuống nền đất, cảm thấy câu hỏi của mình cũng thẳng thắn quá.
"Cầm hộ tao túi đồ này ra bãi đỗ xe đi, xong tao chở mày ra bến."
Trình đưa túi đồ tết ra phía trước, Bình Phương phản ứng bằng một chuỗi hành động chớp mắt - đảo mắt - mím môi - xoa cổ - xoa tay.
Trình thả túi đồ lên ghế trống, nhấc tay đeo đồng hồ lên, gõ vào mặt kính: "Mày mượn của tao một tiếng, tao lấy của mày ba mươi phút. Được chứ?"
Bình Phương hết đường từ chối: "Được ạ."
Trẻ em biết nghe lời như vậy là rất tốt. Nghe thấy câu trả lời vừa ý, Trình vui vẻ đứng đợi Bình Phương thu gọn đồ đạc xong xuôi thì tận tay đưa túi đồ cho con bé cầm.
Bình Phương lại quay về làm "cái đuôi nhỏ" theo sau Trình.
Trình dặn con bé cứ cầm đồ đứng yên ở ngã tư đợi cậu lấy xe, trước khi đi còn cầm ống đựng tranh theo của Bình Phương làm "vật trao đổi". Nếu con bé chạy lên xe buýt trước với túi đồ của Trình thì nhóc con cũng sẽ mất luôn bức tranh ròng rã ba tiếng trên lớp học vẽ.
Chưa đến năm phút sau, Bình Phương đã thấy Trình lái một con Honda Cub 50 màu xanh su hào đến trước mặt nó. Phương trố mắt nhìn, vốn nghĩ Trình vẫn lái SH như mọi ngày đi học nên trong đầu nó đã có định từ chối lần nữa vì ngại giơ cao chân trèo lên yên xe. Ai ngờ Trình lại đi con xe lùn tịt này.
Hơn nữa, có ai nghĩ rằng đội trưởng đội bóng rổ của trường với đôi chân dài hơn mét mốt đang phải duỗi chân lên tận lề đường để "chống" con xe Cub nhỏ xinh này đâu. Trông Trình chẳng còn nét "boy phố", khi cậu ngồi trên chiếc xe có phần cũ kĩ lại mộc mạc giản dị như anh chàng nhà bên dễ mến.
"Lên xe!"
Trình hô hào, vỗ vỗ yên xe đằng sau. Bình Phương thoáng giật mình, con bé thấy hơi khó hiểu khi Trình tự nhiên lại trở nên niềm nở hào sảng như thế, nhưng mà trông cũng vui.
"Cứ để túi đồ của tao ở giữa đi, còn ống tranh tao treo trên này được không?"
Trình hỏi, đưa mũ bảo hiểm cho Bình Phương. Lúc này Phương mới sực nhớ ra, cái não nhiều nếp nhăn của cô nhóc lại băn khoăn liệu đây có phải mũ của "người thương" hay không?
Thấy Bình Phương chần chừ mãi không cầm, Trình nghiêng đầu, ý cười trên mặt hiện rõ: "Mũ của chị Linh đấy."
Nghe vậy Bình Phương vui vẻ đón lấy mũ, trước khi đội lên phải tháo dải lụa đỏ xuống để thả mái tóc xoăn. Trong khi con bé đang loay hoay cài quai mũ, Trình rút dải lụa đỏ khỏi tay Bình Phương, rất tự nhiên và nhanh chóng buộc dải lụa ấy vòng quanh cổ tay con bé, sau cùng còn thắt thành nơ bốn cánh.
Nếu lúc này có người hỏi Bình Phương có sốc không thì câu trả lời là "Không". Nhưng giật mình thì có.
Trình đột nhiên thân thiện như vậy khiến bạn cùng bàn chưa thể thích ứng kịp. Bình Phương cho rằng đây là một hành động thể hiện sự tinh tế và ga lăng, vì con bé có đến ba người anh trai. Có những lúc không nên suy nghĩ nhiều, mọi chuyện vốn dĩ rất đơn giản, không nên khiến chúng trở nên phức tạp hơn.
"Này, ống tranh tao treo trên này được không?" Trình hỏi lại câu ban nãy.
"Có vướng víu không?"
Bình Phương hỏi, ống đựng tranh khá dài, chân Trình cũng dài, cài ở móc treo như vậy chắc sẽ gây bất tiện.
"Không, cũng bình thường. Mà thôi kệ, cứ để như này đi."
Trình chỉ lo ống đựng tranh của con bé bị trầy xước nên mới hỏi, cũng chưa hề nghĩ đến việc mình để chân bị vướng víu.
"Tao đi nhé?"
"Ê xong chưa, tao đi nhé?"
Hỏi đến câu thứ hai vẫn không thấy phản ứng gì từ người ngồi đằng sau, Trình đành phải quay hẳn người lại, nói lớn: "Tao bắt đầu lái xe nhé?"
Bình Phương tròn mắt, giọng Trình to quá khiến con bé giật mình: "Ơ... xong rồi, mày đi đi!"
Sau đó, Trình loáng thoáng nghe được: "Mình đã ừ với gật đầu rồi mà nhỉ?" từ người ngồi sau.
Trình muốn phản biện: "Nhưng mày nói bé v**, với lại đầu mày thấp quá tao không nhìn thấy trong gương chiếu hậu!" nhưng lại nhận ra giọng con bé lí nhí sau lưng nghe tủi thân oan ức vô cùng. Thôi được rồi, lỗi Trình tất!
Đi được một đoạn, Bình Phương kéo tay áo Trình, lần này con bé rút kinh nghiệm nói to: "Qua ngã tư trên, mày rẽ Bà Triệu đi tầm trăm mét nữa là đến bến buýt thì thả tao xuống nhé."
"Không cần, tao đưa mày về trường." Trình đáp.
"H-hả?"
Tim Bình Phương đập nhanh, vì cô nhóc cảm thấy sợ hãi.
"Nhà mày gần trường đúng không?"
"Ừ đúng."
"Tao cũng phải về trường."
Đúng là một lý do hợp lý.
"Nhưng tao dán vé tháng rồi..."
Lại là câu từ chối quen thuộc, Trình sớm đã đoán được.
"Tao đưa mày ba trăm cho cả bức mày vẽ tao lẫn vé tháng."
Ngón tay Bình Phương túm lấy tay áo Trình chặt hơn, có vẻ như con bé đang đấu tranh tâm lý.
"Tao có thể hỏi vì sao được không?"
"Vì sao cái gì? Vì sao tao chở mày á?"
Qua gương chiếu hậu, Trình thấy lấp ló cái mũ bảo hiểm gật gật.
"Thì tiện đường thôi. Với cả đã đủ ba mươi phút đâu nhỉ?"
Trình hơi ngả người ra sau trả lời, hai chiếc mũ bảo hiểm chạm nhau cộc một cái. Xe cứ thế đi qua bến buýt, không dừng lại.
Một lát sau, khi dừng đèn đỏ, tay áo Trình lại bị kéo nhẹ, "nàng thơ mùa xuân" ghé tai nói: "Trình ơi, tao đói ý!"
***
Cao Nhật Trình's POV
_________________________________________
"Trình ơi, tao đói ý!"
Tôi lặng thầm thở dài, không phải vì chán, cũng không phải vì khó chịu, mà là bất lực. Nguyễn Lê Bình Phương đã thông báo cho cả dàn người đang chờ đèn đỏ rằng con bé đang đói.
Chỉ vì tôi "lỡ lời" mà bây giờ Bình Phương "báo" hại tôi bị người đời nhìn bằng ánh mắt cực kỳ đánh giá.
"Đi ăn gì đi..."
"Không, tao không đói."
Tôi ngửa đầu ra sau trả lời con bé. Ngón tay nhỏ xinh đang kéo áo tôi dần dần thả lỏng, Bình Phương cúi đầu, tôi chỉ thấy hai má con bé hơi phồng lên, đôi môi mím chặt.
Theo tôi phỏng đoán, bạn cùng bàn lại muốn dùng đồ ăn để đền bù cho cái tai nghe của tôi. Thật ra, tai nghe còn dùng tốt, nghe hơi rè tí thôi, con bé dẫm lên bằng dép bông, sát thương cũng không lớn lắm.
Trong đám đông đang chờ đèn đỏ, tôi nghe phong thanh mấy chữ:
"Người yêu kiểu gì mà vô tâm thế, khổ thân cô bạn gái, đáng yêu thế kia mà gặp phải thằng ki bo kẹt sỉ!"
"Ỏ bạn gái nói chuyện cute quá đi, nhưng mà bạn nam lạnh lùng quá trời!"
Tôi chép miệng, nhẩm đếm xem đây là lần thứ mấy tôi bị hiểu lầm kể từ khi có bạn cùng bàn mới là Bình Phương.
Trong đầu tôi cùng lúc vang lên cái giọng đe dọa đầy truyền cảm của Linh Cáo: "Liệu hồn đối xử tốt với Bình Phương nghe chưa em trai yêu của chị. Mày mà làm con bé buồn thì chị sẽ đâm kim chọc ven hiến máu mày luôn đấy!"
Trần đời tôi sợ nhất kim tiêm với mùi thuốc sát trùng.
Còn ba giây nữa đèn giao thông sẽ chuyển xanh, tôi đưa tay tìm kiếm bàn tay người ngồi sau bám vào áo mình:
"Mày muốn ăn gì?"
Đề xe, tôi nghe giọng Bình Phương hào hứng nói: "Đi ăn bánh gà nhớ!"
Ừ thì đi, tôi dễ nuôi ấy mà, món nào người ăn được thì tôi cũng ăn được.
"Ở Hồng Mai đấy à?"
"Đúng ạ."
Tôi phát hiện Bình Phương thỉnh thoảng sẽ nói chuyện lễ phép đến mức hơi dư thừa, điều đó vô tình thúc đẩy bản năng chăm sóc trẻ nhỏ ở một kẻ cao lớn như tôi. Ờm... thì tôi thích trẻ con thật, nhưng trớ trêu thay tôi lại là con út trong nhà nên chẳng có cơ hội chiều chuộng ai cả.
Bình Phương chạy bước lớn từ quán trà sữa bên đường sang chỗ tôi đứng chờ, trông nhí nhảnh như chú chim chích chòe.
"Sao mày không vào gọi bánh trước đi?"
"Tao đợi mày đã rồi cùng đi."
Tôi cần phải đảm bảo Nguyễn Lê Bình Phương luôn xuất hiện một cách an toàn trong tầm mắt mình. Kể từ lúc phát hiện có mấy tên trông không đứng đắn đang nháy mắt, thì thầm với nhau, chỉ trỏ về phía con bé vẫn còn mải mê ngồi vẽ ở ghế đá ven hồ sau khi tôi rời đi, trong lòng tôi luôn trực chờ một nỗi sợ hãi rằng: chỉ cần tôi không có mặt bên cạnh Bình Phương, ngay lập tức sẽ có kẻ gian tiếp cận con bé.
Nếu chuyện kinh khủng đó xảy ra thì mình tôi không thể gánh nổi tội danh tày trời này, Linh Cáo và anh em nhà Nguyễn Lê sẽ làm gỏi tôi không chừa lại một mảnh xương nào!
Với lại, chị Khuê rất yêu quý con bé, tôi không muốn trở thành kẻ thù của chị, làm một người dưng xa lạ ở cùng một thành phố với chị đã là quá đủ với tôi rồi.
Bình Phương đưa tôi cốc trà sữa, thật may vì con bé đã mua size M, chứ trong bụng tôi vẫn còn kem mơ tây và cà phê chưa tiêu hóa xong.
"Không ăn à?"
Đồ ăn đã mang ra được một lúc, nhưng Bình Phương vẫn cắm đầu vào sổ vẽ. Tôi phải công nhận bạn cùng bàn có một niềm đam mê cực kỳ mãnh liệt với hội họa. Trừ phi tay vướng bận, nếu không con bé có thể vẽ mọi lúc mọi nơi, vẽ tất cả mọi thứ mà con bé muốn.
"Mày cứ ăn trước đi, tao sửa nốt chỗ này đã."
Tôi cúi đầu nhìn bức vẽ, chỗ xương quai hàm của tôi vẫn đang bị tẩy đi tẩy lại. Là do góc mặt tôi xấu quá phải sửa hay do đẹp quá nên con bé vẽ không nổi? Tôi tự tin nguyên nhân nằm ở vế sau.
"Để sau đi, nguội hết rồi."
Tôi cướp lấy sổ và bút, thay vào đó nhét dĩa đã cắm sẵn miếng bánh gà vào tay Bình Phương. Con bé với tay theo, tôi nghiêm mặt, để họa cụ sang một bên, nhét nốt cốc trà sữa vào tay còn lại trống không của con bé.
Bình Phương ngay lập tức trở nên nghe lời, ngoan ngoãn thưởng thức đồ ăn. Tôi dựa lưng vào tường, lia mắt nhìn về phía cửa sổ. Đột nhiên không khí trở nên gượng gạo, không ai nói câu nào.
Trên thực tế, chúng tôi ở trên lớp cũng như thế này. Ngoài vài ba câu về bài tập, thứ duy nhất khiến hai đứa chụm đầu vào thì thầm là câu chuyện về Hoàng Bảo Nguyên và Giả Đặng Trúc Nhân. Mà việc "thảo luận" này cũng mới chỉ diễn ra được hai ngày.
"Tao hỏi thật, sao lại rủ tao đi ăn?"
Nguyễn Lê Bình Phương có một sự tò mò vô bờ bến, sánh ngang với niềm yêu thích vẽ vời của con bé về mối quan hệ giữa Hoàng Bảo Nguyên và Giả Đặng Trúc Nhân. Tôi có thể thấy rõ sự hứng thú của bạn cùng bàn mỗi khi bắt gặp hai đứa bàn trên tương tác với nhau. Tôi cố gắng nhắc con bé kiềm chế ánh mắt cũng không có tác dụng mấy, Nguyên và Nhân đã đến giai đoạn "chỉ sợ bạn không thấy chứ chúng tôi không ngại show".
Nhưng cả lớp (có lẽ trừ tôi đã biết rõ và Bình Phương được tôi xác nhận cho) đều nhìn nhận đây là sự thân thiết thường thấy ở mỗi đôi bạn cùng bàn đều là con trai. Khoác vai, khoác tay, nắm tay, ôm eo, ngồi lên đùi, hai đứa trời đánh kia chỉ thiếu mỗi cảnh hôn nữa là đủ bộ.
Bình Phương cực kỳ tò mò, nhưng cũng cực kỳ dè chừng tôi, con bé sẽ không mở miệng năn nỉ tôi kể thêm về hai đứa kia. Tôi vẫn còn nhớ như in trò giấy note hack não mà con bé sử dụng, vậy nên biết đâu việc tặng kem, mời làm mẫu vẽ, rủ đi ăn này đều là cách Bình Phương cố gắng lấy lòng để cạy cái miệng còn cứng hơn miệng ngao của tôi thì sao?
Dưới ánh mắt "tra khảo" của tôi, Bình Phương rụt rè bỏ đồ ăn xuống, ngồi thẳng lưng, đôi chân đang duỗi ra liền gập lên rất ngăn nắp. Con bé uống một ngụm trà sữa, nuốt ực một cái rồi chầm chậm nói:
"Tao muốn... ừm... xin lỗi về cái tai nghe. Với lại tao thấy hình như mày đang buồn cho nên..."
Bình Phương bỏ lửng câu nói, hàng lông mày khẽ nhíu lại, giọng cũng hơi lạc đi. Mắt tôi thị lực 10/10 và thứ khiến tôi đặt hết sự chú ý vào là những mảng hồng mờ nhạt dần xuất hiện trên gò má con bé.
Da Bình Phương trắng, dù ánh hoàng hôn vàng rực trên hồ có chiếu vào gay gắt thì ngay lúc con bé ngẩng lên khi tôi bất chợt quay lại, thứ màu sắc ngọt ngào đấy vẫn chẳng thể bị lu mờ.
Đầu óc tôi lan man nghĩ về điều khiến tôi thấy đẹp đẽ hơn cả bộ đồ thường phục Bình Phương mặc hôm nay mà quên mất đi sự cảnh giác ban đầu.
Ừ, Nguyễn Lê Bình Phương tốt bụng và tinh tế, tôi biết. Nhưng điều này rất dễ gây hiểu lầm đấy, cô bạn cùng bàn tóc xoăn ạ.
Nghĩ kỹ lại thì đây là lần đầu tiên tôi có cảm giác mình bị nhìn thấu sâu đến như vậy. Nếu tính từ lúc tôi dùng ba trăm nghìn để Bình Phương chấp nhận tôi chở con bé về đến trường… vì rõ ràng trước đó, Phương còn nằng nặc bắt tôi dừng xe ở bến buýt thì bằng cách nào đứa trẻ này lại biết tôi đang không vui nhỉ? Hay con bé có thuật đọc tâm à? Hay con bé có mắt thần? Hay do tôi thể hiện mọi thứ rõ ràng quá?
Hơi vô lý! Bình Phương có thấy mặt tôi đâu mà suy đoán được điều gì. Gương xe nó còn phải nhướn người mới lọt được tí chóp đầu mũ bảo hiểm vào.
Tôi tặc lưỡi, lắc nhẹ đầu cho bay đi những suy luận chẳng có căn cứ gì. Không biết từ lúc nào tôi lại có xu hướng phức tạp hoá mọi chuyện lên như vậy.
"Tao ổn, cảm ơn mày."
Đầu tôi chợt nhẹ tênh, Bình Phương cười dịu dàng khiến tôi cảm thấy an yên lạ thường.
Tự nhiên, tôi thấy mình xấu hổ. Bình Phương quan tâm tôi bằng hành động thực tế, còn tôi lại chỉ chăm chăm đi tìm lý do cho những hành động tốt đẹp của con bé, mặc dù hệ tư tưởng của nó luôn là đồ ăn sẽ giải quyết được mọi vấn đề.
Bạn cùng bàn của tôi lại cúi đầu vào sketchbook, vào lúc tôi không đề phòng nhất, con bé đã nhanh tay lấy lại cuốn sổ. Bình Phương sửa tranh đến nhăn nhó mặt mày, dù mẫu là tôi ngồi ngay bên cạnh và nó cũng ngước lên nhìn tôi cả tỷ lần nhưng mãi vẫn chưa hài lòng với bức vẽ.
Bạn cùng bàn buồn bực thì tôi cũng chẳng có tâm trạng vui, thế là tôi quyết định tặng Bình Phương thứ mà nó chắc chắn sẽ thích:
"Phương, nghe chuyện tiếp không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com