Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 9: Càng ngày càng thân

Sân bóng rổ của trường, nơi ngập tràn hơi thở thanh xuân, nơi những giọt mồ hôi cũng trở nên hấp dẫn và là nơi nhất định bạn phải đến một lần trong đời để ngắm nhìn dàn thiếu niên nhiệt huyết với áo ba lỗ khoe trọn bắp tay rắn chắc cùng những cú tranh bóng kịch tính nảy lửa và tiếng reo hò vang dội ở bên ngoài sân.

Trần Nam Việt vừa hoàn thành cú ném hai điểm vào rổ, nâng tỷ số lên hòa 74-74. Chỉ hai phút sau đó, một cú ném ba điểm đẳng cấp từ Cao Nhật Trình đã khiến phần thắng nghiêng về bên đội có số áo lẻ.

Trận đấu kết thúc với chiến thắng thuộc về team số áo lẻ. Trình và Việt bắt tay nhau, chỉ là một trận chia đội để luyện tập, vừa rồi hai người cũng xô xát không ít. Hơn nữa, có lẽ đây là lần cuối Trình và Việt được đứng cùng một sân.

Cả đội được nghỉ ngơi trong mười phút. Trình cầm chai nước và áo khoác đi vòng ra sau sân về phía hành lang lớp học, tiện thể né tránh sự theo đuổi của nhiều nữ sinh đang đứng quanh sân bóng. Việt biết đích đến của cậu bạn, là anh em chí cốt nên mở lời "từ chối giúp" những câu hỏi tìm đội trưởng.

Trình chậm rãi lại gần chiếc ghế đá ở góc khuất cách khá xa sân bóng rổ. Bình Phương vẫn tập trung tỉa nét, bút chì có vẻ cùn, con bé cài lên tai, tay nhanh nhẹn rút một chiếc khác đã gọt nhọn sẵn tiếp tục vẽ.

Trước khi tỷ số về hòa, Trình bị đau do va chạm nên tạm đứng ra gần lưới chắn, nhờ vậy cậu tình cờ phát hiện bạn cùng bàn đang ngồi khoanh chân, cái đầu nhỏ cứ ngẩng lên nhìn về sân bóng rồi lại cúi xuống hì hục vẽ. Trình cúi đầu nhìn, nhận ra mình lại được làm nhân vật chính của bức tranh. Cậu mỉm cười, thấp giọng nói:

"Vẽ người khác khi chưa xin phép là phạm pháp đấy!"

Bình Phương giật mình đánh rơi bút, hoảng hốt đứng dậy quay đầu nhìn. Con bé ôm tranh áp vào người, chớp mắt nhìn về phía sân bóng rồi lại nhìn sang Cao Nhật Trình đang đứng sau ghế đá. Cảm giác run sợ khi bị phát hiện khiến hai chân nó không đứng vững, lùi mấy bước ra sau.

"Trận đấu kết thúc rồi, thầy đang cho bọn tao nghỉ. Nào, lại đây ngồi đi."

Trình cúi người nhặt cây bút lên rồi tự nhiên ngồi xuống ghế đá, vẫy tay gọi bạn cùng bàn, nụ cười vẫn còn in trên khóe môi. Bình Phương ôm tim điều hòa nhịp thở rồi mới ngồi xuống, lễ phép nhận lại chiếc bút chì.

Bình Phương không biết phải phản ứng ra sao, cảm giác xấu hổ vẫn còn hiện hữu, đáng lẽ lúc bị phát hiện, con bé nên chạy luôn một mạch. Nhưng tiếc cây bút chì và cả tá đồ còn để trên ghế đá làm sao bỏ lại được, đến lúc gặp Trình trên lớp lại càng khó ăn nói. Sau một hồi suy nghĩ, Bình Phương quyết định lôi sổ ra vẽ tiếp, đằng nào người ta cũng thấy rồi, cũng chẳng phải lần đầu Trình biết con bé vẽ cậu.

"Không sửa xương quai hàm của tao nữa à?"

Trình nhịn cười, khơi lại nỗi đau "không thể vẽ xương quai hàm được" của Bình Phương.

"Không." Cô nàng chỉ lạnh lùng đáp.

Làn gió thổi khiến lọn tóc xoăn lướt nhẹ qua bả vai Trình, hương bưởi thoang thoảng tỏa ra, cậu cảm giác cơ thể nhẹ bẫng, nếu không nói chuyện thêm khéo lại ngả vào vai người bên cạnh ngủ gật.

"Sao mày không ra gần sân ngồi? Ngồi ở đây nắng vào chói mắt đấy!"

Trình cúi đầu nhìn cánh tay mình, ánh nắng xuyên qua mái tóc xoăn của Bình Phương tạo nên những đốm sáng nhỏ li ti trên làn da sạm đi vì cháy nắng của cậu, lấp ló lúc ẩn lúc hiện, kỳ diệu như đang chơi trốn tìm vậy.

"Ồn ào lắm!" Người con gái vẫn lạnh nhạt, có thể nhìn ra một chút giận dỗi.

Trình hướng mắt về sân bóng, người chỉ đông hơn chứ không hề giảm, cũng may cậu lẻn đi kịp, nếu không sẽ bị đám đông làm ngộp thở không nghỉ ngơi nổi mất.

"Chiều nay mày không học vẽ hửm, nên có thời gian ra đây?"

Trả lời Trình là cái lắc đầu hờ hững của bạn cùng bàn. Dường như chỉ có Trình muốn nói chuyện, cậu không thích, cậu muốn nghe giọng Bình Phương. Cái đầu xoăn ngày càng cúi thấp, lưng sắp cong thành hình chữ C tiêu chuẩn, Trình muốn vỗ nhẹ nhắc nhở nhưng lại sợ làm cô gái nhỏ giật mình lần nữa.

Trên tóc Bình Phương vừa có thêm phụ kiện gì đó hay ho mới lạ lắm, ở trên lớp có nhiều người, Trình không tiện nhìn chằm chằm con bé. Bây giờ chỉ có hai đứa, Trình mới đưa tay sờ nhẹ, chỉ chạm đầu ngón tay vào, cẩn thận không để Bình Phương biết. Có nhiều sợi dây quấn tròn quanh lọn tóc, mỗi màu dây lại ngăn cách nhau bằng những phụ kiện nhỏ xinh mà cậu nghe Linh Cáo hay gọi là "charm" như ngôi sao, đồng xu, hạt ngọc... Bình Phương có hai lọn tóc được được tết kiểu như vậy. Trình không biết gọi kiểu tết tóc này là gì, chỉ thấy chúng rất phù hợp với chất nghệ sĩ của con bé, mái tóc xoăn vốn đã nổi bật nay lại càng thêm cuốn hút.

Cô gái nhỏ vẫn miệt mài vẽ vời mà không biết người bên cạnh ngắm mình bằng ánh mắt say mê, ngồi lủi thủi chơi với lọn tóc tết của cô và chỉ ước Bình Phương đừng chú ý đến "người trong tranh" nữa mà hãy nhìn phiên bản đời thật này đi.

"Này, nói chuyện với tao đi. Tao hứa lần sau sẽ không hù mày nữa."

Cuối cùng, Trình vẫn mở lời trước. Giọng cậu thủ thỉ nũng nịu như đứa trẻ vòi mẹ mua kẹo cho. Bình Phương không khỏi bất ngờ khi lần đầu thấy nét trẻ con của cậu bạn cùng bàn vốn lạnh lùng ít nói, có chút buồn cười ngẩng đầu lên nhìn. Trình không nghĩ cô nhóc sẽ vì lời nói của mình mà quay sang, thành ra khuôn mặt cậu ngơ ngác, ngón tay đang chơi đùa với lọn tóc cũng cứng đờ.

Bình Phương ngửa cổ ra sau, mấy ngón tay nhỏ xinh đưa lên gõ nhẹ trên cánh môi hồng, đảo mắt, cố gắng tìm kiếm chủ đề nào đó hay ho. Một lúc sau, Trình nhận được một câu hỏi quen thuộc mà giờ học nào cậu cũng nghe:

"Mày có đói không?"

Trình ngẫm nghĩ, hay là bỏ tập luyện luôn nhỉ? Đằng nào cậu cũng sắp rời đội, trốn đi chắc cũng không có vấn đề gì. Mỗi tội trên người ngoài chai nước ra thì điện thoại và ví đều để trong cặp ở sân bóng.

"Có đấy, nhưng bây giờ tao không đi được."

"Không cần, mày ngồi đây trông đồ, tao chạy đi mua!"

Trình bật cười, Bình Phương vừa nói xong đã ngay lập tức đóng sổ đứng lên. Cậu kéo tay cô nàng ngồi lại, vỗ nhẹ lên mái tóc xoăn:

"Thôi đừng đi, tao chỉ được nghỉ một chút, ngồi đây với tao đi."

"Thế để tao vẽ nốt."

Những ngón tay thon dài cầm lấy hai lọn tóc tết, Trình xoắn chúng lại với nhau rồi thả ra, cứ lặp đi lặp lại như vậy. Bình Phương không phản đối, thậm chí có phần thích thú khi bạn cùng bàn đùa nghịch với mái tóc đặc biệt của mình.

"Này, bạn cùng bàn..."

"Hửm?"

"Nốt tuần này, tao sẽ rời đội bóng rổ."

Trình trầm giọng nói, ngón tay vô tình siết chặt lọn tóc cứng cáp. Bỗng nhiên, Bình Phương ngước lên nhìn cậu, khuôn mặt sửng sốt. Trình nghĩ rằng mình siết mạnh quá làm đau cô bạn nên vội vàng thả lỏng, xoa nhẹ lên da đầu. Ai ngờ Bình Phương lại nghệt mặt hỏi:

"Mày rời đội á? Ơ thế còn trận giao hữu vào đầu tháng sau?"

"Chắc tao ở trên lớp, ngồi giảng toán cho mày."

Trình nghiêng đầu cười mỉm, ngón tay lại tiếp tục chơi đùa với lọn tóc xinh đẹp. Nói là giảng bài nhưng thực tế là hai đứa "cãi nhau nhẹ". Khi mức độ thân thiết đã bước thêm một ngưỡng, Bình Phương bắt đầu bật lại cậu, con bé không còn ngồi im lẳng lặng nghe Trình nói. Trình hốt hoảng mấy giây đầu, sau đấy bản tính hơn thua nổi lên, thành ra hai đứa ngồi phản biện lại luận điểm của đối phương.

Trong khi Trình cười tủm tỉm thì Bình Phương ỉu xìu nói: "Tiếc thế! Tao đang định hôm đấy đến xem mày đấu."

Trình lập tức ngồi thẳng dậy, mặt hớn hở: "Mày định đến xem tao đấu á?"

"Ừm. Hôm đi học lại ấy, Nhân bảo là muốn đi xem Nguyên đấu nhưng... ngại đi một mình. Thế là Triều rủ cả đám đi cùng nhau luôn, tao thấy vui nên cũng muốn đi xem thử. Nhưng mà mày lại nghỉ rồi..."

Bình Phương hào hứng kể, gần đến cuối giọng trùng xuống, mặt tiu nghỉu. Trình ngắm nhìn cái đầu nhỏ đang cúi gằm, che miệng cười. Cái cảm giác phấn khích này là sao nhỉ? Vui sướng đến tê dại cả người, khóe miệng Trình không sao kéo xuống được.

Đúng lúc này, tiếng tuýt còi của huấn luyện viên vang lên từ hướng sân bóng. Trình không thể ngồi lâu hơn đành rời khỏi ghế, cúi thấp xuống ngang mặt Bình Phương, ngón tay vuốt theo lọn tóc thắt:

"Nốt trận giao hữu tháng sau tao mới nghỉ, nhớ đi xem đấy. Còn bây giờ đừng vẽ nữa, mau đi ăn đi. Tối về tao nhắn tin với mày."

Sau đó, một nụ hôn rơi xuống đuôi tóc thắt, Trình nhìn Bình Phương thêm ba giây nữa rồi mới đứng lên, chạy về phía sân bóng.

Mặt trời soi rọi bóng hình chàng trai, gió thổi làm lá bay sượt qua mắt, Bình Phương ngẩn ngơ nhìn theo, chợt nhận ra tuổi thanh xuân tua chậm mà các anh hay nói thì ra có dáng vẻ như thế này.

...

Sau đó, không biết vì lý do gì, Cao Nhật Trình quay trở về xin thầy huấn luyện hoãn việc duyệt đơn rời đội của cậu đến sau khi trận đấu giao hữu kết thúc. Toàn đội reo hò, có đội trường tham gia, chắc chắn sẽ áp đảo được đội trường đối thủ kia.
_________________________________________

*Chú thích: kiểu tết tóc của Bình Phương gọi là Hairwrap. Cách quấn tóc với những sợi chỉ sắc màu kết hợp với nhiều phụ kiện nhỏ xinh, theo phong cách du mục Bohemian.

***

Sau đợt khảo sát đầu năm mới và các bài kiểm tra liên tiếp, Bình Phương bắt đầu chuyển sang giải quyết công việc cho câu lạc bộ. Bằng một cách thần kỳ nào đó, vào năm đầu học phổ thông, Nguyễn Lê Bình Phương phỏng vấn đỗ hai câu lạc bộ liên tiếp và bây giờ cô nhóc phải chạy gấp đôi deadline so với các thành viên khác.

"Dish con me!"

Vừa từ cuộc họp khẩn trở về, Bình Phương đã vứt sổ và máy tính bảng xuống bàn, buông một câu chửi. Cô nhóc ngồi xuống ghế thở hắt ra từng hơi. Mỗi khi Bình Phương nổi giận, cả tám người còn lại không ai phàn nàn câu gì. Một phần do con bé có Triều bảo kê, phần khác là vì sức ảnh hưởng từ sự giận dữ đấy chẳng đáng là bao.

Trình vẫn chăm chú nhìn máy tính, một tay đưa bình trà sang, Bình Phương không ngại ngùng cầm lấy rót ra cốc uống cạn. Triều và Nhất nín thở nhìn con bé, vốn việc họp thường niên của câu lạc bộ Âm nhạc sẽ diễn ra vào chiều thứ bảy tại phòng riêng được trường cấp cho. Nhưng đột nhiên, sáng nay trưởng các ban bị gọi đi họp khẩn, Bình Phương phải "trốn học" mất hai tiết.

"Thế tóm lại có vụ gì đấy?"

Triều lên tiếng hỏi, vươn tay sắp xếp lại đồ dùng vương vãi trên bàn Bình Phương.

"Chúng nó tự ý đổi lịch chụp ảnh kỷ niệm mà không hề thông báo gì cả, cũng chẳng thảo luận ý kiến. Đột nhiên đang từ cuối tuần sau nhảy một phát lên cuối tuần này. Đ** ** đ** ai sắp xếp kịp được, bây giờ đã là thứ tư rồi!"

"V** chưởng!"

"Cái *** gì vậy? Sao tao chưa thấy thông báo gì?"

Triều và Nhất đồng loạt bất bình kêu lên.

"Nhanh thôi, ban truyền thông đang soạn thảo văn bản rồi."

Bình Phương gõ tay lên mặt bàn: "Quan trọng là giờ tao phải điều đình với bên nhiếp ảnh và studio như thế nào đây?... Chậc, Nhân ơi, điều chế cho tao một liều axit đi! Tao mà không sắp xếp được thì tao sẽ liều mình với chúng nó luôn!"

"Mày muốn cháy tí ti thôi hay cháy bùng nổ luôn?" Nhân quay xuống giơ hai ống nghiệm trong suốt lên, mặt nghiêm túc hỏi.

Bình Phương đảo mắt suy nghĩ, rồi giơ hai ngón tay lên: "Loại nào cũng cần, cho tao gấp hai liều đi!"

Ngày thành lập câu lạc bộ Âm nhạc diễn ra trong tháng ba, hàng năm thành viên toàn câu lạc bộ sẽ có hoạt động chung là chụp ảnh cá nhân và theo từng ban, nhóm để kỷ niệm ngày vui này. Tất cả các khâu concept, địa điểm, photographers, ngày giờ chụp đều đã được lên lịch thống nhất từ trước tết. Sau khi Bình Phương chính thức lên nắm chức trưởng ban Nội dung thì việc này đã đơn giản hóa hơn rất nhiều do con bé đồng thời cũng thuộc ban Ý tưởng trong câu lạc bộ Nhiếp ảnh.

Vốn mối liên kết giữa hai câu lạc bộ đình đám này rất tốt, nhiều sự kiện trong và ngoài trường đã đồng hành sánh bước cùng nhau. Nhưng Bình Phương khẳng định sau cú lật mặt xứng đáng đưa lên phim ảnh này, bên Nhiếp ảnh sẽ cạch mặt Âm nhạc ngay và luôn, dù nhân lực vẫn có khả năng điều động nhưng mọi việc đều đã lên kế hoạch, một dự án lớn như thế này không thể nói đổi là đổi ngay được. Muốn chuyện này diễn ra êm xuôi thì ít nhất sẽ phải có một người đứng ra nhận hết trách nhiệm, chắc chắn người đó không phải là Bình Phương!

Trình đóng máy tính lại, đặt quyển vở đã ghi chép đầy đủ bài học của hai tiết vừa rồi sang bàn Bình Phương, dịu dàng hỏi: "Có lý do cụ thể không?"

Bình Phương vò mái tóc xoăn khiến chúng trở nên rối mù, cáu kỉnh nói:

"Bận! Bận mày ạ! Hai chữ "Tao bận" mày nghe có lọt tai không?!"

Sau đó, con bé quay sang Triều và Nhất: "Cái Ngọc trưởng ban Hậu cần ấy, nó cãi hăng đến nỗi suýt chút nữa nhào lên thi triển "Cửu âm bạch cốt trảo" rồi!"

Triều và Nhất há mồm hoảng sợ, Phan Như Ngọc của ban Hậu cần nổi tiếng là fan cứng truyện Kim Dung, võ nghệ cũng thuộc hạng có đai có giải, uy lực vô biên, sức mạnh hơn người, đến cả Triều cũng có phần kiêng dè.

"Chưa xong đâu, chúng nó còn thao túng bọn tao bằng cái màn kịch "mọi người vì một người, một người vì mọi người" nữa. Gì mà "phải đầy đủ thì mới có ý nghĩa", có mà "cô gái ý nghĩa" (mean girl) và " chàng trai ý nghĩa" (mean boy) ấy!"

Bình Phương bức xúc giãi bày, bình trà đen của Trình đã được uống cạn không còn giọt nào. Nhân trầm mặc chống cằm nghe tóc xoăn kể chuyện, may mà nó không vào câu lạc bộ nào, chỉ mỗi việc học, ăn, ngủ nghỉ nó đã thấy hai mươi tư tiếng một ngày là không đủ.

Cùng lúc đó, máy Triều và Nhất hiện thông báo trong nhóm chat của ban Nhảy. Triều đọc xong nhắn trả lời:

[Cần bao nhiêu cái thùng xốp mày?]

Ở dưới Nhất trả lời tin của Triều:

[Mày không đủ sức một mình đâu, để tao gọi thêm người tới giúp]

Ném điện thoại qua một bên, Triều vuốt tóc cau mày hỏi: "Sao không lùi lại vào tuần sau nữa đi, cứ nhất định phải là cái tuần khỉ này?"

"Tuần sau nữa thi giữa kỳ rồi, không tải nổi đâu!" Bình Phương lắc đầu đáp, gấp quyển vở lại rồi quay sang cười với Trình: "Tao cảm ơn nha!"

Nhờ có bạn cùng bàn tốt bụng viết bài hộ mà Bình Phương không cần về nhà ngồi đau lưng chép lại. Nụ cười cũng nở rộ trên gương mặt Trình, nét dịu dàng khó che giấu, cậu vỗ nhẹ hai cái lên mái tóc xoăn mềm. Nhân và Nhất cùng lúc nhìn nhau đầy ẩn ý, chỉ có Triều nhăn mặt, đôi lông mày sắp dính chặt với nhau.

Trong đầu Triều hiện ra hình ảnh Bạch Tuyết đang xoa đầu khen ngợi chú lùn Happy. Tất nhiên Cao Nhật Trình không có "da trắng như tuyết, môi đỏ như máu", chỉ có "mái tóc đen như gỗ mun" là đáp ứng được tiêu chuẩn. Cho dù là vậy, Triều phải cắn răng thừa nhận rằng bạn cùng bàn của Bình Phương là một tên đẹp mã hàng thật giá thật.

Trong lúc dầu sôi lửa bỏng, Bình Phương đứng ngồi không yên chờ đợi tin nhắn phản hồi từ ban Nháy, Video và Design bên câu lạc bộ Nhiếp ảnh, cô Ngân chủ nhiệm vừa bước vào đến cửa lớp liền gọi to:

"Liên, Khúc, Triều, Xuân ra ngoài gặp cô chút nhé!"

Khi nguyên bộ tứ cán bộ đều được triệu tập đi như vậy, nghĩa là có chuyện lớn. Liên và Xuân đánh mắt về phía Triều, mới giây trước hai bên cách xa hai tổ còn cười ha hả vì Bình Phương trong cuộc họp "hèn" đến mức không dám tham gia cãi cọ, phải đợi tới khi về lớp mới xả giận thì bây giờ ba con người đang nhìn nhau đầy bất an.

Trống ngực Liên đập bùm bụp, kinh nghiệm làm lớp trưởng ngót nghét mười hai năm cho cô biết, chuyện lớn này không phải "cuộc đời nở hoa", khả năng cao là "cuộc sống bế tắc".

Liên, Khúc, Triều, Xuân nối đuôi nhau bước ra khỏi lớp. Cùng lúc đó, điện thoại Bình Phương hiện tin nhắn bên Nhiếp ảnh có thể sắp xếp theo lịch trình mới được, cô nhóc không khỏi sung sướng nhảy cẫng lên, hai tay lắc mạnh tay Trình, thậm chí ôm dính vào người cứng ngắc.

Nhìn ra ngoài cửa lớp, một cuộc họp nhỏ giữa "chủ tịch" và "ban giám đốc" đang diễn ra, trông có vẻ khá căng thẳng. Bình Phương, Nhân và Nhất ngồi bên trong chắp tay cầu nguyện, mong vạn sự an lành, còn chưa hết tháng giêng, không ai muốn vấp phải khó khăn cả.

***

Sáng chủ nhật, buổi chụp hình kỷ niệm ngày thành lập của câu lạc bộ Âm nhạc diễn ra với 70% các gương mặt chưa sẵn sàng để vào set. Trùng hợp thay, concept của bộ ảnh lần này là "Chìm sâu", toàn bộ thành viên không cần giả vờ diễn, bởi mặt ai trông cũng đang có tâm trạng.

"Đáng lẽ tao nên đặt tên concept là "Chìm nghỉm" ngay từ đầu!"

Bình Phương thở dài thườn thượt, Triều và Nhất vỗ vai con bé an ủi.

Bình Phương cầm máy ảnh đến mỏi nhừ cổ tay, vì số lượng nháy không đủ, cô nàng cũng phải sắn tay áo vào hỗ trợ. Thời gian gấp gáp, nhân lực có hạn nên buổi chụp hình kéo dài từ sáng xuyên qua trưa đến tận quá nửa chiều.

Nhất nhìn đồng hồ, thở dài vì chờ mãi chưa thấy Bình Phương bước ra khỏi phòng chụp cá nhân. Triều càng sốt ruột hơn, ngó vào thấy con bé vẫn đang miệt mài cầm máy, bữa trưa chỉ ăn qua loa mấy lát bánh mì, không biết còn đủ sức cầm cự không nữa.

Điện thoại đổ chuông liên tục, Liên và Xuân thay nhau gọi Triều hỏi thăm tình hình. Ở đầu dây bên kia, hai cô gái cũng vừa kết thúc buổi tập văn nghệ cho lớp để tham gia thi vào lễ kỷ niệm ngày thành lập Đoàn sắp tới. Mấy đứa trẻ đã hẹn nhau khi nào hai bên xong việc sẽ ra quán ngồi tâm sự một chút, dù sao cũng là ngày cuối tuần.

Qua điện thoại, Xuân đề nghị để hai đứa đến studio hỗ trợ cùng nhưng Triều từ chối. Từ quán cà phê đi đến chỗ chụp hình khá xa, nó không yên tâm để hai cô gái chở nhau đi cả quãng đường. Kì kèo mãi Xuân và Liên cũng thỏa hiệp sẽ ngồi ở quán đợi, bao giờ Bình Phương xong việc, cả ba đứa sẽ từ bên đấy về.

"Đ*, không ổn rồi, Lâm bị ngã xe ở đoạn gần trường. Tao phải về qua đấy xem nó thế nào!"

Nhất sau khi nhận điện thoại liền hoảng hốt kêu lên rồi nhanh chóng tạm biệt Triều, phóng xe đi. Tình hình Bình Phương cũng không mấy khá khẩm, con bé di chuyển giữa các set chụp rất nhiều, mặt mày căng thẳng, ngoài việc chụp đúng tiến độ còn phải xử lý thêm các vấn đề phát sinh như make up hỏng, thiếu ánh sáng, thiếu phụ kiện, sai phục trang...

Đang lúc mọi việc rối ren, Triều lại bị mẹ gọi về nhà khẩn cấp. Lệnh của mẫu hậu đại nhân nó không dám chậm trễ, nhưng còn Bình Phương ở đây ai sẽ đưa đón con bé về? Nhất không biết bao giờ mới quay lại, chuyện của Lâm cũng quan trọng không nên thúc giục. Triều lục tung cái não ít bộ nhớ của mình, cuối cùng tìm được một được cái tên có thể tin tưởng.

Triều ngay lập tức nhấc máy gọi điện cho Cao Nhật Trình, sau đó lái xe về nhà, trước đó cũng kịp nhắn một tin thông báo cho Bình Phương.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com