Ngoại truyện: Học kỳ mới "tuyệt vời"
Nguyễn Lê Bình Phương's POV
_________________________________________
"Cho tao xin phép chửi thề để bộc lộ đầy đủ cảm xúc của tao!"
Tôi tắt đèn bàn và nhảy lên giường, ngay lập tức với lấy chăn bông khoác lên người.
"Dish con m*, chúc mừng một học kỳ mới vui vẻ và tràn đầy năng lượng!"
Một tràng cười vang lên trong điện thoại, tôi không nhìn thấy ba cái đầu trong khung hình nữa.
"Cười v*i cả đ**, lúc cô gọi tên mày cho cái vị trí "đắc địa" đấy, tí nữa là tao cười văng cả dây thun buộc!"
Triều cười nham nhở, tay vỗ đùi đen đét. Tôi và Triều thân nhau từ nhỏ, nhưng đến cấp ba thấy ghét nên trên lớp chúng tôi cạch mặt nhau.
"Đùa khổ thân bạn Trình ghê, lúc tao quay qua trợn mắt nhìn, tao thấy mặt nó bất lực v*i!"
Triều kể rằng khi nó vô tình nhìn sang thấy Trình có ý bắt chuyện với tôi trước, nhưng lúc đấy tôi lạnh run cả giò, về đến chỗ là ngồi im, gió lùa vào cổ khiến tôi phải rụt đầu vào trong áo khoác dày.
Triều bảo mặt bạn cùng bàn tôi khi nó trợn mắt nhìn liền đơ ra, môi mím chặt, hậm hực quay người lùi về sát tường. Còn tôi đương nhiên không biết chuyện gì cả, trong đầu chỉ muốn cứ ngồi yên một cục như vậy, hai tay đút túi áo suốt năm tiết học thôi.
Tôi và bạn Cao Nhật Trình có vài cuộc nói chuyện "hơi" căng thẳng thời gian gần đây nên khi chuyển đến chỗ ngồi "đắc địa" này, trong đầu tôi bấm bụng sẽ là một phân tử không khí vô hại, vô dụng, sống nốt học kỳ hai rồi cun cút bay nhảy khỏi trường.
Nhưng mà, ngồi cạnh thì thể nào cũng có lúc va chạm, cứ mặt nặng mày nhẹ, coi nhau như không khí cũng không ổn mà bạn Trình lại "mở lời" trước bằng giấy note, "cứu" hai đứa một phen trong tiết anh nên tôi cũng quyết định sẽ làm quen với người bạn cùng bàn mới này.
Chào hỏi kiểu "Hi cậu, từ giờ chúng mình giúp đỡ nhau nhé!" thì tôi không dám nói, hay đúng hơn là tôi nhát. Bệnh nhát trai ấy, ngoại trừ bố, các anh và Triều ra, đàn ông con trai ai tôi cũng coi là người lạ phải dè chừng. Cho nên tôi đành dùng quả táo thay lời chào vậy.
Nhưng bạn cùng bàn mới lạnh lùng v*i, đưa đến quả táo thứ ba cậu ta mới chịu nhận. Không phải còn để bụng vụ tiết thể dục đấy chứ? Tôi đã mất trí nhớ rồi mà, thật ra là tôi chẳng nhớ cái mẹ gì cả. Hôm đấy tôi ngủ say như chết, hơi đâu mà vểnh tai lên nghe lén câu chuyện của đám con trai làm gì.
"Theo tao thấy Trình Cao không đáng sợ như mày nghĩ đâu, dù trông nó cao to với mặt hay sưng sỉa. Trong đám con trai lớp mình, tao thấy nó hiền nhất rồi."
Liên chống cằm nhận xét, một tay vẫn viết văn lia lịa.
"Không bạn lại nhầm, Cao Nhật Trình đầu têu hơi bị nhiều vụ đấy! Nó nghịch ngầm, có thể không lộ mặt nhưng nó có một thứ mà không cuộc vui nào thiếu được, đó là đô la."
Triều giơ ngón trỏ lên lắc lắc phản đối, tôi thấy nó đứng trước gương thoa lotion mãi mà chưa xong.
"Tao công nhận. Chúng mày thấy mỗi kỳ trường mình đều có đội ngũ bác sĩ xịn đến khám sức khỏe cho học sinh không? Của nhà trồng được đấy. Mấy bệnh viện tư nhân của nhà nó đầu tư cho cái phòng y tế của trường khủng bố ngang ngửa phòng khám bên ngoài với lại các thầy cô trường mình mà đến khám đều được free hết."
Xuân bổ sung, qua điện thoại dựng đứng trên bàn tôi thấy nó đang đếm quỹ lớp mới thu tháng này.
Mỗi mình tôi đã yên vị trên giường. Mọi ngày thì giờ này là quá sớm, đáng lẽ tôi còn phải thức luyện vẽ nữa nhưng hôm nay là ngoại lệ, phải đi ngủ thôi, ngủ sớm để còn chuẩn bị tinh thần.
"Nói chung mày không có gì phải sợ cả, có tao ở đây, đố thằng nào dám bắt nạt mày đấy!"
Cuối cùng Triều cũng ra khỏi nhà vệ sinh, và nó lại đi ra bàn học ngồi.
Tôi đáp qua loa: "Ừ tao biết rồi", mắt đã bắt đầu nhắm hờ từ lúc chúng bạn bàn về bạn cùng bàn mới của tôi.
"Èo, giờ tao mới biết mày nhạt nhẽo như vậy đấy!" Tôi nghe thấy giọng Triều chê bai, rồi nó gắt lên: "Ô hay! Call để thấy mặt nhau chứ bọn tao thèm nhìn cái trần nhà phòng mày à?"
Tôi nghe thấy nhưng mắt díu vào rồi, chẳng buồn phản bác lại nó nữa.
Xuân hô lên: "Triều!! Im để tao tính nốt."
Liên thì thầm: "Xuân ơi, cứ tính đủ đi, mai tao bù vào sau nhớ."
Triều chợt reo lên: "Ê, chúng mày biết vụ con bé Quỳnh Giao 11D5 chưa?"
"À à bên câu lạc bộ bảo con bé đấy với Duy Anh A2 vừa set relationship đấy."
"Uầy v*i, vừa thấy chủ nhật đăng cap(tion) thất tình mà."
"..."
Sau đó, tôi ngủ quên, không biết khi nào thì cuộc gọi nhóm tắt, chỉ thấy sáng ra máy còn 5% pin.
***
Thứ ba "hủy diệt" bắt đầu với hai tiết Văn và hai tiết Toán cộng một tiết Lý, combo buồn ngủ, đau đầu, chóng mặt.
Trong ba cái nỗi khổ đấy thì tôi còn có một nỗi ám ảnh kinh khủng hơn với bộ môn Toán.
Thầy Hưng rất nhanh chóng nhận ra "Ô vuông 8:1" mới được thành lập, trong lúc giảng bài thầy đi xuống khu vực cuối lớp và bắt đầu màn tấu hài thường ngày của mình trong các tiết dạy.
"Táo quân thì có hai ông một bà, lớp mình có hẳn một bà tám ông..."
Tiếng cười trong lớp vang lên.
"Thừa một người rồi không thì đủ bảy ngày nhỉ, bận rộn suốt cả tuần luôn... Trông giông giống cái meme mà có năm anh da đen và một cô da trắng phết nhờ. Hahaha!"
Thầy nói tiếp và tiếng cười ngày càng rầm rộ hơn.
"Bạn Phương lên xóa bảng hộ thầy đi."
Tôi thở hắt ra rồi bất đắc dĩ đứng dậy, tóm lấy giẻ lau bảng trên mặt bàn, mạnh tay lau từng vệt dài trên bảng. Một người thấp bé như tôi chắc chắn sẽ gặp phải vấn đề này: không thể với tay lau hết được mép bảng trên cùng.
"Mấy ông táo lên xóa giúp bà táo đi, nhanh lên nào!"
Tôi run người, da gà da vịt nổi lên, liền tăng tốc lau nhanh hơn. Mặc kệ những chỗ chưa lau đến, tôi đi về chỗ ngồi, bỏ ngoài tai những câu bông đùa sau đó.
Cảm giác khó chịu đeo bám tôi suốt hai tiết toán liền. Dù đã chuẩn bị tâm lí sẵn nhưng lần nào cũng vậy, tôi bị "dị ứng" với kiểu pha trò lố bịch của thầy Hưng. Đó là nguyên nhân khiến tôi ngày ngày ao ước tốt nghiệp rồi chạy trốn khỏi trường để không phải học bộ môn kinh khủng này nữa.
Đôi khi môn học không đáng sợ vì bản chất của chúng, mà đáng sợ bởi người truyền tải chúng, theo nhiều cách khác nhau.
Có thể do tôi là người nghĩ nhiều và quá nhạy cảm, nhưng theo quan điểm của tôi, những câu đùa của thầy luôn mang hơi hướng trêu ghẹo phản cảm, ngầm ngụ ý cổ súy vấn đề tình dục ở độ tuổi dậy thì đầy bất ổn của học sinh cấp ba. Nếu bạn cho rằng pha trò có một xíu "đen tối" làm gia vị điểm thêm sẽ đạt hiểu quả gây cười hơn thì người nghiêm túc và được giáo dục tử tế bởi người mẹ là giảng viên đại học và người bố làm việc tại viện nghiên cứu như tôi sẽ kịch liệt phản đối.
Đây hoàn toàn là một hành động quấy rối, thậm chí hôm nay trò đùa nhắm thẳng vào tôi chứ không phải là đối tượng chung chung không xác định.
Môi trường sư phạm đáng kính không cho phép tôi đứng lên "đáp trả" hành động thiếu chuẩn mực đạo đức xã hội như thế. Tôi được dạy phải là con ngoan trò giỏi, học sinh lễ phép, tôn sư trọng đạo. Cho nên tôi phản ứng bằng khuôn mặt lạnh như tiền và ánh mắt sắc như dao. Tất nhiên tôi không chìa gương mặt "thái độ" đó của mình ra nhìn lên bảng để cho người trên đó nhìn thấy được.
Tôi quyết định trút hết cảm giác bức bối khó chịu ấy lên cây bút chì vô tội.
"Cạch!"
Cây bút chì gãy làm đôi, mảnh than đen vụn rơi xuống lớp giấy trắng tinh. Chậc, thế là lại hỏng một cái bút nữa. Tay tôi khỏe quá, chắc phải hạn chế tập tạ thôi.
Trong lúc tôi đang dùng tẩy tẩy đi những vết chì trên vở, có một cây bút được lăn sang phần bàn của tôi. Khỏi hỏi cũng biết của ai, chắc vừa rồi tiếng bút gãy khá lớn, cậu ấy nghe thấy được, tại tôi cầm bút bằng tay trái.
Well, nếu mà không phải tôi trở thành "nhân vật chính" của trò đùa hôm nay thì tôi sẽ vui vẻ nhận món quà đầy thiện ý này. Nhưng hôm nay rõ ràng không phải ngày tốt, tôi xin phép từ chối.
Tuy nhiên, để không làm mất lòng bạn cùng bàn mới, kẻo giữa chúng tôi lại có những cuộc nói chuyện "đe dọa" thì người thiệt chỉ có tôi thôi, nên tôi gật nhẹ đầu bày tỏ lòng biết ơn, rồi giơ chiếc bút bi lên hàm ý rằng tôi sẽ dùng cái này, không cần đâu, cảm ơn lòng tốt của cậu.
Rồi bàn tay tài hoa của tôi vẽ hình lên vở, thẳng từng đường mà không cần thước, tất cả đều đi một nét dứt khoát, đúng không chệch một li.
Lần này thì tôi dùng tay phải, sợ mình lại gây ảnh hưởng đến bạn cùng bàn lần nữa.
Trần Thanh Triều's POV
_________________________________________
Suốt hai tiết toán Bình Phương tỏa ra luồng sát khí lạnh băng khiến tôi ngồi dãy bên cạnh cũng không khỏi rùng mình.
Tôi biết con bé này "dị ứng" với ông thầy dạy toán. Bản thân tôi cũng thấy khó hiểu khi mặt ông thầy vẫn tỉnh bơ sau khi phát ngôn mấy câu trêu đùa theo phong cách "người lớn" một tí mới vui như vậy.
Mà nguyên một đám học sinh cũng cười cợt theo được thì tôi cũng đến ạ với các bạn.
Chẳng phải tôi lây cái tính nhạy cảm và tật nghĩ nhiều từ Bình Phương đâu, tôi chỉ thấy được ở mấy màn pha trò của ông thầy là sự xúc phạm và truyền tải tư duy độc hại mà thôi. Vô duyên với hài hước, ranh giới rất mong manh.
Vốn dĩ tôi chẳng bao giờ quan tâm đến những câu đùa vô bổ này đâu, nhưng hôm nay người đen đủi bị nhắm đến lại là Nguyễn Lê Bình Phương thì tôi không thể kìm nổi mà phóng cho người đang đứng trên bục giảng kia một ánh mắt kỳ thị, hy vọng ổng dừng lại nỗi ám ảnh kinh hoàng này đi.
Giờ tôi mới nhận ra vì sao đêm qua con bé lại leo lên giường đắp chăn sớm như vậy, dù có buồn ngủ vật vã thì hôm nào nó cũng phải luyện vẽ ít nhất đến hai giờ sáng mới ngủ. Bình Phương biết điều gì sẽ xảy ra và con bé đang cố gắng tìm cách để đối mặt với điều khó tránh khỏi đấy.
Mà hình như đi ngủ nạp năng lượng không có tác dụng rồi, trông con bé thần sắc nhợt nhạt, mặt mày cau có khó ưa, gắng sức viết bài trong cái tâm trạng bức bối nghẹn họng. Tôi có thể cảm nhận khá đầy đủ cảm giác của con nhóc này, nó vốn ghét bị đem ra làm trò cười, lại càng cực kỳ bài xích những thứ mang tính tình dục hóa như thế này. Vì nhiều lần tôi cũng từng rơi vào tình trạng đó, nhưng tính tôi xởi lởi, ai chửi mắng thì giả điếc cho qua, để trong bụng làm gì cho ung thư lòng mề, ruột non để đấy còn đi ăn sơn hào hải vị chứ lị!
Nhưng Bình Phương lại có trí nhớ rất tốt, cái mẹ gì nó cũng nhớ tuốt, đến ba nghìn gửi xe tôi nợ từ hồi cấp hai nó vẫn đọc vanh vách ngày tháng năm được. Cho nên con bé nuốt không trôi cục nghẹn này đâu, đảm bảo những tiết toán còn lại trong tuần có khi nó ám ảnh quá đến mức xin xuống phòng y tế ngủ bù lấy sức.
Thân là người bạn tri kỉ lâu năm, lại là người ngồi gần con bé nhất lúc này nên tôi sẽ ra tay trị buồn cho nó.
Hết tiết toán, giờ ra chơi tôi phải đi cùng đám cán bộ lớp Liên, Khúc, Xuân xuống phòng giáo viên gặp cô chủ nhiệm. Thấy con bé đang đờ người ra, tôi hắng giọng phát biểu:
"Làm ly nhân trần không tao mua cho?"
Bình Phương ngước lên nhanh như chớp, đôi mắt bồ câu của nó nhìn tôi chằm chằm. Ờ đúng rồi, tao gọi mày đấy con hâm ạ!
Hai hàng lông mày của nó nhíu chặt, con bé cẩn thận dò xét tôi từ đỉnh đầu xuống tận mắt cá chân. Tôi thở dài bình thản nói:
"Ba củ tao trả riêng mày, lần nay tao mời."
Bình Phương híp mắt nhìn tôi, lạy trời, mặt tôi nhìn thiếu uy tín đến thế à?
Tôi hất cằm, ở độ cao 1m90 so với mặt đất thì mặt con bé đối với tôi nhỏ tí xíu: "Uống không?"
Bình Phương lại ngẫm nghĩ, tôi cũng đã quá quen với việc não bộ của nó phải mất một thời gian nhất định để xử lý vấn đề. Qua một lúc, con bé ngước lên cười tủm tỉm gật đầu.
Có vẻ trạng thái tốt hơn rồi đấy, nhìn nó cười tôi cũng thấy thoải mái hơn. Tôi và Nguyễn Lê Bình Phương đã thống nhất không quen biết ở trên lớp, đứa nào mở mồm nói trước sẽ bị phạt ba triệu VNĐ.
Tôi biết và nhớ rõ điều đó nên mới quyết định bắt chuyện với con bé.
Dỗ dành Bình Phương rất đơn giản, chỉ cần đồ ăn và tiền, còn tôi có thể cho nó cả hai. Nhưng đáng tiếc thay, vào một ngày đẹp trời nào đấy, con bé này sẽ phải lấy chồng và rời khỏi bàn tay bảo vệ của tôi. Nghĩ đến thôi đã thấy buồn rồi, tôi cỡ này thì không biết mấy ông anh ruột Nguyễn Lê của nó phải sầu khổ đến cỡ nào.
Liên kéo tay tôi nói nhỏ: "Nó ổn không?"
Tôi tiện thể khoác tay Liên đáp: "Có tiền là ổn thôi!"
Dứt lời, tôi với tay chạm vai Xuân đi bên trên, Liên hiểu ý liền thế chỗ Xuân đi lên tiếp chuyện với Khúc lớp phó.
Tôi thì thầm với Xuân: "Ê cho vay năm mươi nghìn đi."
Xuân hất tay tôi ra, trừng mắt: "Mày còn nợ tao chưa sao kê tiền thuê trang phục phụ kiện diễn cho đợt mít tinh 20/11 đấy. Liệu hồn!"
Ủa có hả? Sao tôi nhớ mình đã gửi hết cho Xuân Đại Ca rồi mà nhỉ? Nhưng tất cả sổ sách chi tiêu một tay nó quản, nó bảo thiếu một không ai bào chữa là thiếu không.
"Lát tao gửi ha! Cho vay tạm đi, túi tao không còn một xu." Tôi lay tay nó năn nỉ, mắt long lanh tỏ vẻ đáng thương.
"Cho chừa! Tiêu pha cho lắm vào, ngưng thở bằng cái ống đấy đi thì cuộc sống mày sẽ tốt đẹp hơn đấy. Đừng có để Phương phải ngửi mùi thuốc quanh quẩn chỗ nó. Thông điệp ngẫu nhiên dành cho mày đấy."
Thôi được rồi, tôi đã sai lầm khi đi vay cái đứa chuyên giữ sổ sách tiền bạc mà mình lại còn là nợ xấu của nó nữa. Đáng lẽ tôi nên mở lời với Trương Nguyệt Dạ Khúc thì hợp lý hơn, dù sao thì khuôn mặt đẹp trai trời cho này cũng có tác dụng với nó.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com