Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

[Cửu Tối] Cùng thời gian hẹn ước

Đồng nhân Phích Lịch Bố Đại Hí - Cùng Thời Gian Hẹn Ước

Author: Thiên Thì Vạn Tình (千时万晴)

CP: Cửu Thiên Thắng x Tối Quang Âm

Src : http://rqry123.lofter.com

===============

Không biết nên đánh tag như thế nào, trước tiên đánh như thế đi.

Điểm thời gian là sau khi Tiểu Tối móc ra trái tim, Cửu Thiên Thắng này biến mất mấy trăm năm.

+++++++++

"Thành Chủ, Tối Quang Âm hắn..." Chiếc mũ màu xanh lam che khuất hơn nửa khuôn mặt, nhưng trong giọng nói tràn đầy là lo lắng, nhưng mà người kia cũng không muốn đến gần Thời Gian Thiên Trì chỉ có thể hướng về người mang trang phục kỳ quái hỏi. Thời Gian Thành Chủ ai thán một tiếng, thì thầm: "Cuối cùng thành kiếp, một khi thành kiếp chính là nghiệp mấy đời nối tiếp nhau." Hắn bước đi lên phía trước, nhìn bóng người đang cô đơn tựa ở dưới một cây lớn bên Thời Gian Thiên Trì nói rằng, "Người kia đã không sao rồi, trạng thái hồn phách dần dần ổn định, cũng đang tiếp tục lắng đọng, còn lại chính là đem hồn phách phi tán lại dưỡng trở về  là đơn giản, chỉ là..." Thời Gian Thành Chủ lắc lắc đầu, "Này dưỡng hồn thật là dài đằng đẵng, nếu là nhanh hơn chính là mấy chục năm, nếu chậm là mấy trăm năm hay là đều dưỡng không tốt. Hơn nữa, mặc dù dưỡng cho tốt..." Nói tới chỗ này, Thời Gian Thành Chủ không nói gì nữa, hắn gật gật đầu biến thành quả cầu ánh sáng bảy màu trôi nổi ở giữa không trung. Ẩm Tuế kìm giữ vành mũ, làm như từ lâu nghe hiểu được ý trong lời nói của Thành Chủ. "Nếu nói lo lắng cho hắn không bằng đi xem hắn một chút thế nào? Phá Thiếu Niên có thể cũng sẽ rất vui mừng."

"Hắn hiện tại nào có thể có tâm tư này." Ẩm Tuế bĩu môi, vẫn là không cam lòng mà hướng trong triều nhìn.

Tối Quang Âm nằm ngang ở dưới cái cây cạnh Thời Gian Thiên Trì, duy trì hô hấp yếu ớt, dường như ngay cả khí lực đứng lên đều đã không còn, nhưng mà ánh mắt vẫn cố chấp như cũ mà nhìn chăm chú vòng sáng lờ mờ bên trong Thiên Trì kia, giống như nơi đó chính là ý nghĩa cho hắn sống tiếp. Con chó nhỏ ở bên người ô ô mà quỳ chân ở bên người hắn, ngoan ngoãn lại thân mật mà cọ cọ lòng bàn tay của hắn. Tối Quang Âm nhàn nhạn nở nụ cười, sau đó chính là một trận ho dữ dội...

"Sớm nói ngươi tìm một chỗ mà nằm cẩn thận." Ẩm Tuế oán giận mà đem đến một cái chăn nhỏ cho Tối Quang Âm gối đầu lên, "Nếu như người này sống lại mà ngươi lại chết rồi thì làm sao đây? Lời hứa của ngươi còn có thể hoàn thành sao?"

"Ta sẽ không cô phụ bất kỳ một câu nào mà ta đã nói." Tối Quang Âm như chém đinh chặt thép mà nói, "Nói tới đều phải làm được." Ẩm Tuế khinh thường nói: "Ngươi còn muốn nói được làm được nha, ta đi hỏi Thành Chủ, hồn phách của y đã ổn định, hiện tại chỉ còn đem hồn phách phân tán còn dư lại thu lại đến nuôi thật tốt là được rồi, chỉ là cái quá trình này thật là dài dằng dặc, chí ít ngươi phải giữ vững tới lúc đó."

"Thật sao?" Thiếu niên nghe được lời nói của Ẩm Tuế những bất an ở trong lòng mới coi như từ từ tiêu tan, "Nếu là như vậy liền được rồi, ta chỉ muốn... Gặp lại hắn một lần." Ẩm Tuế động tác không tự nhiên mà ngừng lại, sau khi thấy Tối Quang Âm không phát hiện mới dùng tay lau chùi mặt mình, đem một vật hình tròn nhét ở trong tay của hắn: "Đây là thứ mà trước đây ngươi yêu cầu, ta đều chuẩn bị tốt cho ngươi." Đó là một chiếc đồng hồ quả quýt kiểu phương tây với hoa văn phiền phức, dây xích màu bạc xinh xắn trừ trong lòng bàn tay Tối Quang Âm trượt xuống. "Nếu như một ngày kia ngươi cảm thấy chính mình không chịu đựng nổi, liền có thể phát huy được tác dụng." Ẩm Tuế vẫn là không đành lòng, hắn nhẹ nhàng sờ sờ Tối Quang Âm tiều tụy và nở ra một nụ cười, "Không phải ngươi còn muốn cùng hắn gặp mặt sao? Cho nên bây giờ nghỉ ngơi dưỡng sức thật tốt đi."

Tối Quang Âm mở Nghịch Thì Kế ra nhìn một chút, gật gật đầu nhắm mắt lại dự định chợp mắt chốc lát, hắn quả thật đã lâu không từng nghỉ ngơi, từ sau khi một ngày kia hắn đem Thì Chi Tâm cho Cửu Thiên Thắng liền cũng không dám ngủ nữa, chỉ lo hắn nhắm mắt một chút thì Cửu Thiên Thắng sẽ ở trước mặt của hắn hồn phi phách tán. Nếu bây giờ nhận được khẳng định của Thành Chủ, lo lắng ở trong lòng rốt cuộc có thể thoáng lắng xuống, vừa buông lỏng hắn liền cảm thấy được vô cùng mệt mỏi, thuận thế liền ngã vào trong lòng Ẩm Tuế.

Ẩm Tuế nhìn Tối Quang Âm trên mặt tái nhợt không có chút hồng hào, tự nhiên sinh ra một luồng kích động muốn đem quả cầu ánh sáng kia ném ra khỏi Thời Gian Thành, thế nhưng hắn không làm được, cũng làm không được, chỉ có thể một bên than thở một bên nhìn quả cầu ánh sáng kia nhịp nhàng mà lúc sáng lúc tối.

"Chỉ cần ngươi cầm lên đao, chúng ta liền có thể gặp lại." Tối Quang Âm hướng về quả cầu ánh sáng trong hồ nước vui mừng mà nói, "Cho dù bao lâu, chỉ cần ngươi lại cầm đao lên một lần nữa, chúng ta liền nhất định sẽ nhận ra nhau, nhất định sẽ nhận ra." Quả cầu ánh sáng lóe lên ánh sáng giống như là cho hắn một câu trả lời khẳng định, Tối Quang Âm lẳng lặng mà ngồi dưới tàng cây, mắt nhìn nước ở bên trong Thiên Trì như có như không mà dao động. Nơi này là nơi dưỡng hồn tốt nhất ở Thời Gian Thành, Thành Chủ để hắn cũng ở nơi này tu dưỡng chính là ý này, thế nhưng mất đi Thì Chi Tâm cho dù tu dưỡng như thế nào cũng không thể bù đắp lại, chỉ có thể dựa vào huyền khí bên trong Thiên Trì miễn cưỡng chống đỡ chính mình. Tối Quang Âm mỗi ngày đều sẽ ở chỗ này ngưng thần tĩnh khí, sau đó chính là giống như pho tượng yên lặng mà nhìn chăm chú vào quả cầu ánh sáng kia. Ẩm Tuế đã nói, người Thời Gian Thành đều là nắm giữ thân thể quang tức, mà thân thể quang tức cần thời gian dài đằng đẵng hấp thụ ánh sáng nhật nguyệt. Tối Quang Âm cười cợt, tự giễu nói: "Cái khác ta tất nhiên là không có, chỉ có thời gian này, ta chính là có rất nhiều."

Thiên Sương Ngao nghiêng nghiêng đầu, giống như là như có như không mà nghe hiểu lời chủ nhân nói, gâu gâu hai tiếng vẫy vẫy cái đuôi ở xung quanh hắn đi vòng hai vòng. Tối Quang Âm bị chọc cho cười, đưa tay ra vuốt vuốt con chó nhỏ lông trắng: "Cũng không phải không thể để ngươi ở lại đây, chỉ là chuyện phải cứu Cửu Thiên Thắng đã chọc giận Ẩm Tuế, Thành Chủ vẫn là không thích chó, vì vậy ngươi ở bên dưới ngọn núi cách xa đây chờ ta đi, ta nhất định sẽ tới đón ngươi." Con chó trắng nhỏ lại là kêu một tiếng, tội nghiệp mà nhìn hắn. Tối Quang Âm dường như là không đành lòng, nhưng cũng không có cách nào: "Chuyện ta đồng ý với ngươi nhất định sẽ làm được, được không?" Con chó nhỏ quẫy quẫy đuôi, chậm rãi rời khỏi Tối Quang Âm. Đi ra ngoài được vài bước, Ẩm Tuế chính là một mặt khó chịu mà nhìn nó, hoặc là nhìn khối hồn phách kia của Cửu Thiên Thắng, thấy con chó Thiên Sương đi tới còn liều mạng mà liếm áo choàng của hắn bỗng nhiên sợ hãi biến sắc: "Ai ai ai! Đừng cắn đừng cắn áo choàng của ta! May vá lại rất phiền phức."

Sau một hồi lăn qua lăn lại mới một mặt mệt mỏi mà dẫn nó đi ra ngoài cửa Thời Gian Thành, "Ngươi cũng đừng quá lo lắng cho hắn, hắn hiện tại tốt xấu vẫn còn là Lược Thì Sứ Giả, tin tưởng chẳng mấy chốc sẽ đi Cảnh Khổ tìm ngươi được rồi." Mặc dù nói như vậy, nhưng trên khuôn mặt của Ẩm Tuế giống như là có một tầng sương mù dày đặc không tiêu tan, hắn vỗ vỗ lưng Thiên Sương Ngao sau đó đóng cửa lớn Thời Gian Thành.

Tối Quang Âm còn ở dưới cây đại thụ kia không nhúc nhích, nhưng khí sắc nhìn qua tốt hơn rất nhiều, cảm thấy vô cùng buồn chán mà mở chốt cái nắp Nghịch Thì Kế trong tay, sau khi mở ra lại khép lại dường như chỉ là muốn nghe một tiếng cắn răng rắc quen thuộc vang lên.

"Thiên Sương Ngao đã đi." Mặc dù cảm thấy không cần thiết, Ẩm Tuế vẫn là hướng về Tối Quang Âm báo cho biết một tiếng, "Hồn phách của người này cũng gần như đến ổn định, chỉ còn có tái tạo lại quang tức thân thể."

"Thành Chủ cói nói cần bao nhiêu năm không?"

"Thành Chủ chưa từng nói qua."

Tối Quang Âm nhìn chiếc Nghịch Thì Kế này, thủy tinh trên mặt đồng hồ chiếu rọi ra thân thể của chính mình đã trong suốt một nửa: "Đây là năm thứ chín đi."

"Đúng vậy, ngươi đã hai mươi chín tuổi rồi." Nói tới đây Ẩm Tuế không khỏi một hồi nghẹn ngào, còn sợ Tối Quang Âm phát hiện nhanh chóng dùng tay che khuất mặt của mình.

"Ngươi lau mặt làm gì?"

"Ánh mặt trời trong Thiên Trì lúc này quá dồi dào, ta đội mũ này có chút nóng, lau mồ hôi một chút không được sao?"

Tối Quang Âm xem thường mà nhìn hắn một chút, "Tính toán thời gian, ta nên là vì Thời Gian Thụ đi Lược Thì đi?"

"Thân thể của ngươi đã hiện ra nửa trong suốt ta có thể dùng pháp thuật tạm thời duy trì dừng lại thân hình của ngươi, nếu là ngươi vào Cảnh Khổ cảm thấy không khỏe liền lập tức sử dụng Nghịch Thì Kế biết không?" Ẩm Tuế gắt gao tóm chặt tay áo Tối Quang Âm nghiêm túc nói rằng, "Phải nhớ kỹ, ngươi cùng hắn còn có ước định chưa hoàn thành đâu."

"Ừm, ta biết." Tối Quang Âm đứng dậy phất phất áo choàng màu trắng tinh, "Cảm ơn ngươi, Ẩm Tuế."

Cửa Thời Gian Thành mở ra, bóng người Tối Quang Âm dần dần biến mất ở trong biển mây mênh mông.

Ẩm Tuế xiết chặt nắm đấm, nước mắt nhưng là không ngừng được mà rơi xuống. Hắn đem quả cầu ánh sáng bên trong Thiên Trì nâng lên, thả ở bên trong lòng bàn tay. Lúc này trên trời một quả cầu ánh sáng khác xoay tròn bay tới.

"Thành Chủ." Ẩm Tuế dưỡng dục một mực cung kính mà cúi đầu, "Hồn phách của người này đã nuôi thành, kế tiếp chính là tái tạo quang tức thân thể, ngài xem nên làm gì?"

"Thả xuống tới Cảnh Khổ đi." Giọng nói mang theo uy nghiêm ở bên trong Thiên Trì không ngừng vang vọng, "Còn lại chính là xem tạo hóa của hai người kia, nếu là thuận lợi, không ngoài trăm năm quang tức thân thể liền có thể nặn thành."

"Cái kia nếu là không thuận lợi đây?" Ẩm Tuế hoang mang tiến lên một bước, "Tối Quang Âm chẳng phải là... Phải biết hắn đã..."

"Đây là kiếp số của hắn, kiếp số của hắn chỉ có người này có thể mở ra. Ẩm Tuế, Thời Gian Thành là không thể can thiệp vào chuyện hồng trần." Lời nói lạnh như băng đánh gãy Ẩm Tuế, nhưng cũng để lộ ra một tia mệt mỏi cùng bất đắc dĩ.

"Ẩm Tuế biết sai." Dứt lời hắn tay nâng quả cầu ánh sáng chậm rãi hướng đi ngoài cửa thành, có lẽ là có chút tẻ nhạt hắn càng là cùng quả cầu ánh sáng kia nổi nên đối đạp nói chuyện, "Tối Quang Âm hắn càng là vì một đoạn duyên Cảnh Khổ này, từ bỏ chính mình, đến tột cùng ngươi có thật sự đáng giá hay không?" Suy nghĩ một lát sau đó hắn cười khổ nói, "Có đáng giá hay không đến người ngoài lại sao rõ ràng đây, có lẽ Tối Quang Âm một đời truy tìm khoái ý cuối cùng chính là ngươi đi."

Đến cửa, Ẩm Tuế đem quả cầu ánh sáng cẩn thận mà thả xuống, nhìn quả cầu ánh sáng từ từ biến mất ở bên trong biển mây thì Ẩm Tuế lại bật thốt lên câu hỏi: "Ngươi sẽ quên bằng hữu của ngươi sao?" Quả cầu ánh sáng chớp ánh sáng, trong nháy mắt giống như hòa vào biển mây mênh mông biến mất không còn tăm hơi. Ẩm Tuế đè giữ mũ cười nhạo nói, "Ta đang làm gì nha, hồn phách lại làm sao có khả năng sẽ nói đây, huống chi người này còn làm mất đi lỗ tai không nghe thấy." Nhưng tư tâm vẫn là không đủ sức, Ẩm Tuế thậm chí hi vọng Thành Chủ có thể bảo vệ ký ức của người không phải người Thời Gian Thành này, "Chỉ là, thời gian vĩnh viễn là sẽ đối với ngươi đùa giỡn, bất luận quá khứ, hiện tại, vẫn là tương lai. Đối với người này cùng Tối Quang Âm tới nói, thời gian vẫn còn có ý nghĩa sao?" Không có người trả lời Ẩm Tuế, chỉ còn dư lại một đám lớn tầng mây chồng chất đan xen vào nhau, lặng lẽ không hề có một tiếng động.

"Thoáng cái tửu quán đã từng ghi chép, năm đó lưu chuyển tin tức tương tự, nếu như ngày sau hoàn thành được hứa hẹn, mà lại gửi gió mát một đoạn tình, nụ cười thiếu niên mười tám năm ấy, Bạch Y Cô Tửu bên cạnh Trúc Tự." Ẩm Tuế bước từng bước từng bước nặng nề mà đi vào Thời Gian Thành, sau đó hướng về bên trong biển mây ném một quyển gì đó sau đó đóng kín con đường xa cách núi.

——

Mấy trăm năm sau.

Một ngày nào đó, một tiều phu tên gọi là Bạch Cửu lên núi đốn củi, ở trong bụi cỏ tìm thấy một đứa trẻ sơ sinh phát ra ánh sáng nhạt, đứa trẻ sơ sinh có lỗ tai đặc biệt để Bạch Cửu có chút mừng rỡ, hắn đem hài nhi ôm lấy sau đó phát hiện đi sau hiện ở dưới người đứa trẻ còn lót có một bản thư tịch: "Chẳng lẽ là thân thế của đứa bé này?" Bạch Cửu suy nghĩ một chút vẫn là đem thư cùng mang trở về.

Rầm —— rầm ——

Sách Mộng Hầu lặng lẽ đi tới Nguyệt Chi Thuyền Hoa, nhìn về phía đã không còn khí tức bạn tốt ngày trước.

"Ưm hừm ——" Một người tỉnh lại, đứng đỉnh núi, mê man mà nhìn chăm chú vào mặt đất, giống như không biết nên đi nơi nào, cũng không biết chính mình vì sao tồn tại thế này.

+++Fin+++

Cùng bạn thân thảo luận thì cảm thấy Bắc Cẩu làm Ngũ Đại Truyền Kỳ rất sớm đã nổi danh nhưng mà dường hồ lại vắng lặng rất lâu, vì vậy liền suy đoán Bắc Cẩu đã từng nổi danh, sau khi ném xuống Nghịch Thì Kế tự sát hồn phách Bắc Cẩu cũng ngủ say, mãi cho đến Ỷ La Sinh bị Ngân Giang Nguyệt giết chết sau đó lần thứ nhất chính thức sử dụng Thì Chi Tâm thúc giục biến đổi hồn phách Bắc Cẩu thức tỉnh, tạo thành ảo giác đại gia cho rằng Bắc Cẩu là võ giả rất lớn tuổi. Nơi này lượng lớn sử dụng thị giác của Ẩm Tuế, làm thao nát tâm mụ mụ, Ẩm Tuế lúc đó đối với Cửu Thiên Thắng nhất định hận thấu xương nhưng lại không thể làm gì đi, dù sao cũng là người mà Tối Quang Âm có chết cũng muốn bảo vệ, vì vậy cuối văn cùng vứt quyển sách kia xem như là Ẩm Tuế đối với tương lai của hai người bọn hắn mong đợi một điểm ban ân nhỏ đi, trợ công vương Ẩm Tuế mụ mụ hôm nay cũng vì hai người thao nát tâm.

Trúc Tự làm chờ đợi, Tiểu Tối thật là không ngừng mà chờ đợi, cũng khó trách Tiểu Hồ Ly sau khi tỉnh lại y tức giận như vậy.

PS: Quang tức thân thể thật sự rất thú vị, vừa nghe liền đặc biệt chát tình (không) còn có thật nhiều trở ngại muốn chậm rãi viết, chuyện này đối với thật đúng là ăn ngon ríu rít ríu rít (phí lời quá nhiều)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com