Chapter 5 - 01/03/2021
Thời gian lướt qua như một cơn gió, một buổi sáng tỉnh dậy, Phuwin đã thấy tháng 3 vẫy chào cậu qua khung cửa sổ ngập tràn nắng. Tháng 3 còn chào cậu bằng một cái thông báo email không rõ là may hay xui: cậu đã vượt qua vòng đầu tiên của đợt tuyển chọn nghệ sĩ mới tại GMMTV. Công ty của bạn cậu. Công ty của Pond. Và công ty cũ của Aaron. Cậu cũng không nghĩ rằng kết quả lại đến nhanh như thế khi cậu mới điền đơn 5 ngày trước, bao gồm vài câu hỏi cơ bản, một video tự quay thể hiện khả năng diễn xuất, một video khác trình bày bất kì sở trường nghệ thuật nào của ứng viên. Phuwin chọn dương cầm. Thứ cậu bỏ rơi lại giúp cậu đạt được mục tiêu mới. Thực ra, Phuwin biết rõ, cậu vẫn rất yêu dương cầm, giống như cách cậu yêu và nâng niu những kỉ niệm từ thuở nhỏ đến lúc thành niên. Nhưng vào giai đoạn này, lúc Phuwin cảm thấy thực sự vô cùng khó khăn để vượt qua, cậu biết rằng lựa chọn mới có thể giúp cậu giải tỏa phần nào.
Có lẽ, vòng đơn này có tiêu chí khá thoải mái để tạo cơ hội cho mọi người. Nghe Joong nói thì số lượng ứng viên qua vòng đầu là hơn 100. Tin tức nội bộ nhưng không bí mật, vì chẳng ảnh hưởng đến ai. Phuwin không biết rằng, trong số hơn 100 con người ấy, có bao nhiêu người thật lòng yêu diễn xuất, bao nhiêu người vì mục đích khác, giống như cậu. Thực lòng, Phuwin cảm thấy rằng, mọi mục đích cá nhân, mọi mưu cầu riêng, đều tốt, miễn nó không đánh đổi bằng sự thiệt thòi của người khác. Mọi người rồi sẽ đều phải sống bằng năng lực, chứ không thể chỉ có đam mê.
Lại nói đến bạn của cậu. Joong cảm thấy rằng một tháng đủ để khiến Phuwin tỉnh táo. Vậy thì Joong sẽ phải thất vọng rồi. Phuwin biết rằng cậu vẫn luôn tỉnh táo, ngay từ lúc bắt đầu. Khi biết cậu đã nộp đơn, Joong cũng không bộc lộ gì nhiều, nhưng ánh mắt toàn là nghi ngờ. Phuwin chưa từng kể cuộc gặp gỡ của cậu với Pond vào một tháng trước, cuộc gặp đã thay đổi ý định du học của cậu. Phuwin biết, nếu kể ra, bạn cậu sẽ ngăn cản cậu bằng mọi cách. Nếu Phuwin không kể, Joong cũng sẽ chẳng có thời gian mà tìm ra nguyên nhân khiến cậu thay đổi. Bởi vì bộ phim đầu tiên của bạn cậu, đúng như lời khẳng định một tháng trước, đã thành công rồi. Joong sẽ rất bận rộn với lịch trình làm việc, và hơn cả công việc - là những mối quan tâm mới, những mối quan tâm khiến bạn cậu rất hạnh phúc. Như thế thì sẽ may mắn cho cả hai.
Kể từ ngày này tháng trước, cậu chưa từng gặp lại Pond. Thật lòng cậu cũng không hiểu mình. Rõ ràng, cậu từ bỏ dương cầm, theo đuổi diễn xuất, là vì muốn tới gần người này. Điều này không ai biết, ngoài cậu. Ánh mắt và giọng nói của anh khiến cậu cảm thấy ấm áp, yên tâm, và gần như quen thuộc, ngay từ lần đầu gặp. Giống như anh chính là một người mà cậu luôn vô thức kiếm tìm giữa mênh mông biển người. Nhưng đồng thời, Phuwin biết rằng anh và cậu không phải là người phù hợp.
Dù cảm thấy rõ bất ổn và sai lầm, Phuwin cũng không có thời gian mà suy nghĩ thêm về vấn đề này. Thời gian trôi rất nhanh, mọi việc đều gấp gáp. Trong lúc Phuwin còn mơ mơ hồ hồ về lựa chọn của mình, cậu cùng với cả trăm người khác đã được chia nhóm. Một tháng tới là chuỗi ngày liên tục tập luyện, biểu diễn, đánh giá. Rồi sẽ có người rời đi. Những người còn lại sẽ tiếp tục được chia nhóm, luyện tập, biểu diễn, đánh giá. Tổng cộng là 3 vòng. Sản phẩm nhóm của mỗi vòng là những vở kịch ngắn được trình diễn trực tiếp trước hội đồng đánh giá, hoặc những thước phim ngắn giống hệt trải nghiệm trong môi trường làm việc thực tế. Nghĩ thôi đã thấy gian nan. Phuwin chợt nhận ra, việc có thể ở lại Thái Lan hay không, vốn dĩ không chỉ phụ thuộc vào một mình quyết định của cậu. Cậu đã từng biểu diễn piano trước hàng trăm khán giả. Cậu cũng đã từng xuất hiện trong những vở kịch của trường và nhận nhiều lời khen. Nhưng Phuwin biết rằng, theo đuổi diễn xuất chuyên nghiệp đòi hỏi cả năng khiếu, sự luyện tập, mức độ phù hợp với nghề, phù hợp với văn hóa và phong cách của từng công ty. Trong thời gian ấy, cậu cũng vẫn phải tiếp tục chuẩn bị hồ sơ nộp vào Học viện Âm nhạc Paris, như dự định ban đầu. Trùng hợp thật, kể cả ước mơ cũng giống nhau. Chỉ có bản thân cậu biết rằng, kết quả hồ sơ lần này có ra sao đi chăng nữa, thì cậu vẫn sẽ không bước tới nơi đó. Việc chuẩn bị hết sức mình chỉ để cậu đỡ cảm thấy có lỗi với ước mơ của bản thân, cũng như để làm yên lòng mọi người mà không cần phải tìm cách giải thích những biến động đột ngột trong tâm tình và suy nghĩ của mình.
Vào GMMTV bây giờ là mục tiêu duy nhất của Phuwin. Vì mục tiêu ấy, dù đang rất e ngại việc phải đối diện với những sự dò xét của Joong, cậu vẫn phải nhấc máy gọi cho thằng bạn của mình.
"Alo..."
"Nói."
"Kể cho tao kinh nghiệm ứng tuyển của mày đi. Nhé?"
"Không. Tao là được mời về. Bạn bè mà còn không nhớ."
Joong vẫn thấy lấn cấn và khó hiểu trước quyết định của Phuwin. Là bạn bè, mỗi người đều có quyết định của mình, thế nhưng
"Tao biết. Nhưng mà mời cũng phải phù hợp mới được mời chứ. Thế thì những điều mày biết về công ty, như kiểu phong cách nghệ sĩ của công ty, hay những yêu cầu về kỹ năng, thái độ chẳng hạn. Hay là những điều kiêng kị của các giám khảo. Hay mỗi giám khảo có tiêu chuẩn đánh giá khác nhau như thế nào. Hay..."
"Mày nói lý do mày ở lại Thái Lan trước."
"Nếu tao nói, mày sẽ hướng dẫn tao à?"
"Nếu tao thấy hợp lý."
"Được. Tao muốn ở gần một người."
Joong vốn đang ngồi trong phòng chờ sự kiện. Một lát nữa cậu phải lên sân khấu. Partner của cậu đang kẹt xe chưa tới được. Là người hợp tác cùng cậu trong bộ phim đầu tay. Cùng nhau đi lên từ số 0. Và là đối tượng phù hợp để yêu đương. Joong nghĩ điều này thật may mắn. Thực ra, họ chưa phải là một đôi, ít nhất là tính tới thời điểm này. Thế nhưng, hai người đều đang tận hưởng cảm giác theo đuổi nhau của tuổi trẻ - khoảng thời gian mà cảm xúc giống như một chuyến tàu lượn siêu tốc khiến người ta kích động và choáng ngợp. Cuộc gọi của Phuwin đến đúng lúc Joong đang ngồi đọc lại tin nhắn với Dunk và cười vu vơ.
"Tao muốn ở gần một người." - câu nói của Phuwin khiến Joong kinh ngạc. Đứa bạn từ nhỏ này, theo như hiểu biết của Joong, không phải là người có thể thốt ra được một câu như thế.
"Mày yêu đương à?"
"Không phải."
Phuwin phản ứng gần như ngay lập tức. Cậu không khó chịu, nhưng cảm thấy hai từ "yêu đương" không liên quan gì đến câu nói của mình.
"Nghĩa là mày yêu đương đến nỗi bỏ cả Học viện Âm nhạc Paris. Ôi trời ơi, hai bác mà biết thì sẽ nghĩ thế nào đây Phuwin?"
"Mày gào vào tai tao làm gì. Đã bảo không phải."
"Tao còn tưởng là..."
"Không phải."
Joong có vẻ hào hứng bất ngờ, điều này hơi trái với dự kiến của Phuwin. Nhưng dù sao, Phuwin cũng mới chỉ kể một nửa sự thật. Mà một nửa sự thật thì không phải là sự thật. Không biết là sau này khi rõ ràng tất cả, Joong có giữ được sự hào hứng này không. Hay là thằng bạn thân yêu quý lại lao vào cho cậu một cái tát để cậu tỉnh người ra, giống như một năm trước.
"Người yêu mày thích mày làm diễn viên à?"
"Đã. Bảo. Là. Không. Có. Người. Yêu. Nào. Ở. Đây. Cả."
Phuwin hơi gằn giọng. Chỉ có thế mới có thể khiến thằng bạn của cậu bớt tào lao lại.
"Vậy thì đối tượng yêu đương thích diễn viên hả?"
"Bỏ từ yêu đương khỏi mọi ngữ cảnh đi. Đối tượng là diễn viên, chứ không phải thích tao làm diễn viên."
"Chà..."
"Muốn nói gì?"
"Diễn viên yêu diễn viên cũng khó đấy, trừ phi mày phải..."
"Thôi dừng lại đi trước khi tao tức điên lên. Thế mày có định giữ lời không?"
"Có chứ. Tao đã bảo mà, sớm muộn gì mày cũng sẽ vượt qua cái hố sâu đó thôi. Đáng lẽ mày không nên mất một năm để đau khổ tuyệt vọng như thế..."
"Thôi tao tắt máy đây. Tao nghĩ mày cũng chẳng có kinh nghiệm gì đâu."
"Thôi thôi đừng nóng. Đây để tao kể vài chuyện..."
Cuộc gọi kéo dài thêm tầm 15 phút. Joong nói sẽ gửi vài tài liệu đáng lưu ý cho cậu sau khi đi làm về. Khác hẳn với sự ngăn cản hồi Phuwin mới chia sẻ về việc muốn đi làm diễn viên, lần này Joong nhiệt tình quá mức.
"Được rồi đấy, có gì tối tao sẽ nhắn thêm. Nhưng mà có câu này tao vẫn muốn hỏi là..."
Phuwin thở dài trước giọng điệu đùa cợt trong điện thoại. Cậu biết Joong sắp sửa nói cái gì. Vậy thì nên tìm cách mà chặn lời trước.
"Hôm nay mày đã hỏi quá nhiều rồi đấy. Bây giờ đến lượt tao."
"Đang nghe đây." Vẫn là giọng trêu chọc.
"Mày yêu đương à?"
"Gì đấy..."
"Người yêu mày là diễn viên?"
"Ai nói với mày?"
"Diễn viên yêu diễn viên cũng khó đấy, trừ phi mày phải..."
"Thôi được rồi, tao xin đấy. Mày là nhất, không ai nói lại được."
Đúng lúc này bên ngoài có tiếng gõ cửa. Dunk bước vào, cùng với Pond.
"Nói chuyện với ai thế?"
"Không có gì, bạn từ nhỏ."
"À đúng rồi, hôm nay Pond đến cổ vũ chúng ta."
Joong quay sang nói chuyện với hai người. Pond là bạn của Dunk, vào công ty trước, nổi tiếng từ một bộ phim vào năm ngoái. Mối quan hệ của Pond và Joong chưa thân thiết lắm nhưng khá tốt.
Lúc Joong nhớ ra là mình vẫn đang nghe điện thoại của Phuwin, định chào tạm biệt thì thấy cuộc gọi đã ngắt kết nối từ bao giờ.
—---------------------------------
mypalette3: Tui biết là có thể mọi người sẽ thấy lựa chọn này hơi thiếu lý trí, nhưng thời gian sẽ làm cho mọi thứ trở nên rõ ràng và hợp lý hơn nhó^^ Xin phép nhắc lại thế giới trong truyện do tui tạo ra nha.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com