Chap 2
Nếu như đây là một bộ phim huyền bí hoặc du hành đến một vũ trụ song song thì còn dễ giải thích hơn, vì Phuwin chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa.
Với trí nhớ của cậu, Phuwin chắc chắn rằng mình và Pond chưa bao giờ biết đến nhau, nhưng hơn ba tháng trời cả hai đã hẹn hò với nhau ngay trong giấc ngủ. Vậy mà hôm nay, Pond đã đến đây đứng trước mặt cậu, vào ban ngày và lúc cậu vẫn đang tỉnh táo. Đây là tình huống gì vậy?
'Khách mới đến hả anh.' - Minnie từ bên trong chạy ra - 'Chào anh...'
'Pond ạ.'
'Dạ, anh Pond, anh chủ đã đưa thẻ phòng cho anh chưa ạ, để Minnie dẫn anh lên phòng.'
Nói đến đây, cả Pond và nhỏ đều quay sang nhìn Phuwin, còn cậu lúc này trong đầu chỉ còn sót lại câu nói vừa nãy của Pond.
Nhanh chóng tỉnh táo lại, Phuwin xoẹt xoẹt vài thao tác nhỏ rồi đưa thẻ phòng cho Pond - 'Thẻ phòng đây ạ, Minnie sẽ dẫn anh đến phòng mình nhé.'
Nhìn bóng lưng của hai người kia từ từ đi xa, Phuwin chà xát hai bàn tay đã ướt sũng mồ hôi từ bao giờ vào nhau. Nếu Minnie không chạy ra thì cậu không biết bản thân mình sẽ còn lóng ngóng đến mức độ nào nữa. Khi gương mặt của Pond xuất hiện trong tầm nhìn của cậu, da đầu Phuwin tê rần. Một loạt cảm xúc phấn khích, bất ngờ và dường như đâu đó còn có chút thỏa lòng chạy dọc tâm trí cậu.
Chuyện này thật sự quá sức đối với Phuwin đến nỗi làm cậu một giây có đôi chút hoài nghi về thế giới này.
Pond Naravit Lertratkosum. Sự xuất hiện của anh là sao vậy?
.
.
.
Vị khách cuối cùng trong ngày check in xong thì trời cũng đã sập tối. Hoàng hôn trên đảo cũng ngã dần từ màu tím thẫm sang đen, bầu trời đôi khi vang lại vài tiếng chim bầu bạn cùng với tiếng sóng biển vỗ ì ạch.
Bụng Phuwin cũng chẳng chịu thua kém mà kêu lên. Từ chiều đến giờ từng lượt khách đến liên tục khiến cậu chạy không cách gì ngừng chân, xoa dịu cái bụng cậu cũng chỉ có vài ly nước lọc.
Phuwin ngồi thụp xuống cái ghế sau quầy lễ tân. Cơn buồn nôn cứ chầu chực trào lên trên cổ họng. Thời gian gần đây dạ dày của cậu thật sự không ổn một chút nào. Bản tính tham công tiếc việc, hễ cứ làm việc lại quên ăn kiểu như vậy thì Phuwin biết mình còn khổ vì bệnh dạ dày dài dài.
'Tìm đồ ăn trước đã rồi tính sau.' - Phuwin tự nhủ một mình, sau đó đi vào bên trong.
.
.
.
Mở mắt ra, không gian chỉ toàn một màu đen kịt khó mà thấy cả ngón tay. Lại nhắm mắt khoảng mười giây nữa Pond mới tỉnh táo đôi chút. Khi đã quen với bóng tối, anh nhìn quanh phòng mới nhớ lại là mình đã đến Koh Samui.
Mấy tiếng đồng hồ ngồi xe và di chuyển trên phà làm Pond có chút uể oải. Sau khi nhận phòng xong, anh nhanh chóng ngất ngư trên giường. Những giấc ngủ quá giờ chạng vạng luôn khiến người ta có cảm giác trống rỗng mơ hồ, tưởng đâu mình đã trải qua đến tận ngày hôm sau rồi.
'Hey, Siri.'
Điện thoại phát lên tiếng 'Uh huh.' nhỏ nhỏ nằm gọn lỏn trong đống chăn. Cần phải 'đào bới' một chút anh mới lôi nó ra được.
19:37 tối, cũng không quá trễ. Pond bật dậy mở đèn rồi đi vào nhà vệ sinh.
.
.
.
'Phuwin.'
Phuwin giật mình thiếu chút nữa đưa lưỡi nếm luôn vá canh chưa kịp thổi. Cậu quay đầu lại nhìn người không biết từ lúc nào đã xuất hiện ở trước cửa phòng bếp.
'... Anh Pond.' - Một tay cậu vẫn cầm cái vá, tay còn lại vịn ngay ngực - 'Đi không một chút tiếng động luôn á.'
Nhìn Phuwin vừa nói vừa thở hắt ra vì giật mình, Pond nhịn không nổi bật cười. Khi anh ra khỏi phòng định là sẽ đi tìm một quán ăn địa phương nào đó để giải quyết cho xong bữa tối. Nhưng khi đi ngang khu vực phòng bếp, mùi cơm chiên tản ra trong không khí kéo anh vào đây bằng được.
'Anh cần thêm gì trong phòng không ạ?'
Quan sát gương mặt Pond, Phuwin biết anh vừa mới ngủ dậy, đôi mắt vẫn còn sưng lên một chút. Nồi canh trên bếp đã sôi lục bục, Phuwin đưa vá vào khuấy nhẹ rồi múc một chút tiếp tục việc nêm nếm.
Phía sau lưng có tiếng dép lẹt xẹt, cậu đoán rằng Pond đã bước vào bên trong khu vực bếp. Bây giờ đi mới nghe tiếng nhỉ.
'Không có, tôi chỉ muốn hỏi gần đây có quán cơm nào ngon không thôi.'
'À, gần đây có một khu bán đồ ăn tối, chắc đi tầm hai cây số. Chỗ đó có nhiều hàng quán lắm, đồ ăn cũng ngon, toàn là đồ biển tươi trong ngày thôi.'
Một tô canh Tom Yum nóng hổi được cậu đặt lên bàn. Khói theo đó nghi ngút bay lên, đưa mùi vị chua cay đi đến từng góc nhỏ của căn bếp, cố tình trêu ghẹo những cái bụng trống rỗng.
'Hay là anh có muốn...' - Nhìn Pond vẫn đang đứng đó, Phuwin chưa kịp suy nghĩ thì lời đã ra khỏi miệng - '...ăn cơm với tôi không.'
Shit! Mình nói cái gì vậy trời?
Không biết có phải là do ba tháng trở lại đây bọn họ đã ở bên cạnh nhau trong mơ nên câu nói cứ theo quán tính mà thốt ra hay không. Nhưng giữa chủ homestay và du khách thì lời mời vừa rồi hình như hơi thân thiết quá.
'Có phiền cho cậu quá không?' - Ánh mắt Pond có một ý nghĩ nào đó xoẹt qua nhưng Phuwin không nắm bắt được.
'Không đâu, dù sao tôi cũng ăn một mình thôi.' - Thôi kệ, đâm lao thì giờ phải theo lao thôi.
Pond đi đến gần chỗ Phuwin đứng muốn giúp một tay. Ăn cơm nhà người ta mà chỉ ngồi không thì coi sao được.
'Tôi giúp cậu nhé.'
'Ui không cần đâu, anh cứ ngồi ở đó, bây giờ anh vẫn là khách nhà tôi đấy, anh mà vào đây bưng bê tôi ngại chết mất.'
Pond cười cười lui về phía sau không cản trở Phuwin dọn cơm nữa.
.
Cơm chiên trứng, tôm và một ít rau củ đối với Pond chưa bao giờ ngon đến như vậy. Có lẽ vì đói bụng, vì cảm giác mới lạ khi được ngồi ăn trong một căn bếp trên đảo chăng. Hoặc có khi nhìn người ngồi đối diện ăn ngon lành cùng một món với mình khiến trong lòng Pond như có hai cái móng mèo nhỏ cào cho ngứa ngứa.
'Ở đây có chỗ thuê xe máy không nhỉ?'
'Có chứ, nếu anh muốn thuê thì sáng mai tôi sẽ liên hệ giúp cho nhé.'
'Ok.' - Pond gật đầu. Anh muốn thuê xe máy để tiện đi lại trên đảo, ngày mai có thể bắt đầu công việc luôn được rồi.
'Này, tôi thấy anh đến một mình, mà thời gian ở cũng khá lâu nhỉ?'
Lúc chiều khi Minnie dẫn Pond vào nhận phòng, Phuwin lén mở hệ thống xem lại thông tin đặt phòng của Pond. Loại phòng tiêu chuẩn, có lẽ chỉ đi một mình, thời gian lưu trú là một tháng. Nếu đi du lịch mà ở như vậy cũng xem là lâu rồi đó.
'Ừ, tôi đi làm việc mà.' - Pond nhìn gương mặt đang cố kìm nén sự tò mò của Phuwin, mấy hạt cơm còn lại trong đĩa bị cậu gẩy qua gẩy lại - 'Tôi mở công ty du lịch, chỉ là muốn trải nghiệm địa điểm trước để lên kế hoạch cho một tour du lịch hợp lý thôi.'
'Ồ, ra là vậy.'
.
Trời tháng năm, gió đã bắt đầu oi bức, đến độ tầm tháng sáu sẽ nóng hầm hập. Đám côn trùng xung quanh thi thoảng kêu lên mấy tiếng rin rít. Tay Phuwin lật lật mấy trang giấy rồi ghi chép. Cuốn sổ khai báo lưu trú của năm nay đã dần dày hơn, cũng chuẩn bị đến những tháng cao điểm của mùa du lịch.
Ngòi bút cứ di chuyển soàn soạt trên mặt giấy đánh suy nghĩ của cậu trôi sang một hướng khác. Phuwin hồi tưởng lại bữa ăn lúc nãy với Pond. Sao cậu vẫn cứ có cảm giác không thực thế nào ấy. Nhưng thật tình mà nói sự xuất hiện của Pond làm trong lòng Phuwin lén lút dậy lên một chút cảm giác phấn khích kỳ lạ.
Mở danh bạ điện thoại, ngón tay Phuwin lướt thoăn thoắt rồi nhấn gọi.
'Alo dì Mam, Phuwin nè dì. Ngày mai dì giúp con mang sang homestay một chiếc xe máy nhé, khách muốn thuê ạ.'
Đầu dây bên kia có tiếng nói chuyện sang sảng.
'Con cũng không biết nữa, chắc là thuê lâu đấy.'
Vừa nói chuyện điện thoại, Phuwin vừa đóng quyển sổ lại, dọn dẹp sạch sẽ đồ dùng trên quầy.
'Vâng vậy nha dì, con cảm ơn ạ.'
.
.
.
'Pond.'
Giọng nói nhẹ nhàng này nghe có hơi quen tai. Khi vẫn đang hoang mang chưa biết ai gọi mình thì người đó lại lặp lại một lần nữa. Pond suy nghĩ, giọng này có vẻ giống giọng của cậu chủ homestay quá nhỉ?
Cảm giác được một đôi tay luồn qua eo mình, Pond rơi vào một cái ôm mềm mại từ đằng sau. Từ trên nhìn xuống, anh có thể thấy bàn tay khóa chặt ngay bụng mình thon dài, trắng trẻo, móng tay được cắt ngắn gọn gàng. Đưa tay bắt lấy, anh từ từ quay về phía sau.
Khuôn mặt Phuwin vẫn còn treo nét cười nơi khóe miệng. Đôi mắt nhỏ hơi lấp lánh, cong lên như một đôi trắng khuyết. Ngón tay Pond khẽ chà xát lên bàn tay thon mềm của cậu vẫn đang còn nằm gọn trong tay mình.
Phuwin trước mặt làm nội tâm Pond bỗng dưng nhộn nhạo lên.
Chưa kịp hỏi gì, người đối diện kiểng chân, gương mặt cậu chậm rãi gần lại, một phiến môi lạnh lạnh được đặt lên môi anh.
.
.
.
Tiếng mấy con chim biển dội lại từ đằng xa, Pond giật mình mở mắt. Ánh nắng mặt trời đã tự ý chen lấy một vài chỗ trong phòng từ sớm. Ngồi dậy một lúc lâu nhưng Pond vẫn cứ ngây ra trên giường. Đêm qua anh đã có một giấc mơ rất lạ. Nhưng nó chân thực đến mức làm anh hoang mang không biết mình có đang mơ thật hay không.
Anh và Phuwin hôn nhau, trong khi cả hai mới gặp nhau chưa đầy hai mươi bốn tiếng.
Điều này khiến Pond hết sức nghi ngại, không lẽ vì một bữa cơm thôi mà mình đã có suy nghĩ khác với cậu ấy rồi à?
Pond đưa tay sờ sờ lên môi mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com