Chương 18 : Đuôi rết
Phổ Minh bị đưa đến Vân Nam, sau đó họ dẫn cậu lén lút vượt biên. Điều khiến Phổ Minh bất ngờ là bọn người đó không đưa cậu đi Thái Lan mà tới Miến Điện.
Kể từ lúc dính đến Lê Nhã Phong, Phổ Minh không phải bị bắt cóc một hai lần. Nhưng lần này, trong lòng Phổ Minh nổi lên một cảm giác đặc biệt bất an.
Lần trước, người của Renault bắt cóc Phổ Minh tương đối âm thầm. Còn lần này, Phổ Minh bị bắt ngay giữa đường vào lúc ban ngày ban mặt. Bọn chúng hành động rất cẩn mật, đưa Phổ Minh đi một cách nhanh chóng, vượt qua mọi tai mắt của cảnh sát. Thậm chí, chúng còn đưa Phổ Minh ra khỏi biên giới.
Họ di chuyển ngày đêm hầu như không ngừng nghỉ. Sau khi ra khỏi biên giới Trung Quốc, thái độ của chúng trở nên ngạo mạn hẳn. Đến đất Miến Điện, chúng không còn giữ thái độ lẩn tránh, ánh mắt nhìn Phổ Minh ngày càng nham hiểm.
Sang đến biên giới Miến Điện, bọn người bắt cóc Phổ Minh đổi sang đi xe Jeep không mui, chúng toàn chọn đi đường núi. Lúc dừng lại ở quán ven đường mua thứ gì đó, bọn chúng không bao giờ trả tiền. Nếu chủ cửa hàng mở miệng sẽ bị chúng thượng cẳng chân hạ cẳng tay.
Phổ Minh bị trói chân trói tay tay bỏ trên ghế sau xe. Khi chúng đi ra ngoài cũng đều cử một người ở lại canh chừng cậu. Phổ Minh biết mình không có khả năng thoát thân. Ở đất nước này, ngoài việc ngôn ngữ bất đồng, Phổ Minh bị trói chân tay một cách lộ liễu cũng chẳng có ai dám đến hỏi thăm, nói chi đến chuyện ra tay giúp cậu.
Sau một tuần di chuyển, họ đã đến điểm cuối. Đó là vùng đất Mogaung trực thuộc khu vực hành chính đặc biệt Kachin độc lập.
Bây giờ là mùa mưa, Kachin bước vào thời kỳ nước lũ. Đi đường có thể thấy nước sông dâng lên rất cao. Núi hai bên đường cũng mưa xói mòn, đất đá trôi hết xuống dưới, tạo thành lớp bùn nhơ nhớp trên đường. Một đám người toàn thanh niên tráng kiện đang đắp đê bên bờ Mogaung, để chống hồng thủy.
Xe Jeep của Phổ Minh chạy thẳng đến một sơn trại. Nói là sơn trại nhưng kết cấu khá đơn giản, chỉ là một số ngôi nhà gỗ được xây dựng xung quanh một con đập bằng đất khá lớn, bên ngoài là tường dỗ dày. Để phòng nước dâng lên và chống côn trùng, tất cả sàn nhà gỗ đều cách mặt đất hơn ba mét, phía trước thò ra ban công to nhỏ khác nhau. Xe Jeep dừng ở dưới một ban công, mấy người đàn ông xuống xe lôi Phổ Minh ra ngoài và kéo cậu lên lầu.
Sau bảy người đi đường, bộ dạng của Phổ Minh tơi tả thảm thương. Toàn thân cậu toàn bùn đất bẩn thỉu, đầu tóc rối bù. Áo sơ mi trắng của cậu biến thành màu xám từ lâu. Mấy người đàn ông đưa Phổ Minh vào phòng, mở miệng nói tiếng Anh với người bên trong: "Sophie, chúng tôi đã đưa người đến rồi".
Đang ở ngoài trời nắng gắt nên khi mới vào phòng, Phổ Minh bị quáng. Dần dần, đôi mắt cậu mới thích ứng với ánh sáng bên trong, Phổ Minh nhìn thấy một cô gái trẻ ngồi trên chiếc ghế sofa lớn.
Cô gái này vô cùng xinh đẹp, có khí chất hoang dã đặc biệt, đôi mắt phong tình cuốn hút. Cô gái ngồi tựa thoải mái vào ghế sofa, nhưng vẫn làm nổi bật đường cong trên cơ thể. Cô gái mặc bộ váy truyền thống Miến Điện nhiều màu sắc, càng khiến cô rực rỡ hơn.
Trong lúc Phổ Minh liếc nhìn Sophie, cô ta cũng đảo mắt từ đầu đến chân Phổ Minh. Ánh mắt Sophie dần dần lộ vẻ khinh miệt, cô ta hất đầu với người đàn ông phía sau Phổ Minh: "Có đúng là cậu bác sỹ đó?"
"Đúng vậy, thưa tiểu thư Sophie".
Người đàn ông phía sau Phổ Minh cung kính trả lời. Sophie từ từ đứng dậy, cô ta có thân hình cao dong dỏng với đường cong hoàn hảo. Sophie đi một vòng quanh Phổ Minh: "Không hiểu tại sao mọi người lại đồn người đàn ông này là bảo bối của Lê. Bình thường quá! Loại như cậu ta đầy ở ngoài đường đúng không?"
Mấy người đàn ông cười rộ lên. Sophie giơ hai ngón tay thon dài cầm vào cằm Phổ Minh, nhìn cậu với ánh mắt thâm hiểm: "Này, Lê nói cậu là ân nhân cứu mạng anh ấy. Có đúng như vậy không?"
Phổ Minh nghênh đón ánh mắt của Sophie. Cô gái tuy rất xinh đẹp, nhưng nhìn lâu lại có cảm giác từ người cô ta toát ra sự thâm độc không che dấu. Bị cô ta nhìn chằm chằm, chẳng khác nào bị một con rắn độc đang rình mồi. Phổ Minh nở nụ cười lãnh đạm, bình tĩnh trả lời: "Lê mà cô nhắc đến, có phải là người đàn ông tôi nhặt được ở trong Pub?"
Ánh mắt Sophie thoáng qua một tia lạnh lẽo, rồi cô ta cười phá lên: "Xem ra, tôi không cần thiết phải đưa cậu từ Trung Quốc xa xôi đến đây. Tôi cứ tưởng cậu là giai nhân sắc nước hương trời thế nào. Đúng là ngoài sức tưởng tượng của tôi". Sophie ngừng lại một lát, đột nhiên trừng mắt nhìn người đàn ông bên cạnh: "Cậu ấy là khách của tôi, sao không mau cởi trói cho cậu ấy?".
Người đàn ông bên cạnh "Dạ" một tiếng rồi lập tức cởi trói cho Phổ Minh. Sau bảy ngày bị trói chặt, cuối cùng chân tay Phổ Minh cũng được tự do. Cậu bẻ bàn tay đau nhức, trên cổ tay hằn lên vết trói tím ngắt. Sophie cười cười: "Minh, cậu tha lỗi cho tôi nhé! Tôi cũng chỉ là một người phụ nữ bình thường, trước khi kết hôn muốn biết người đàn ông mà vị hôn phu của mình động lòng là người thế nào. Cậu đã đến đây rồi, thì hãy ở lại đây làm khách quý của tôi vài ngày. Sau đó tôi sẽ cử người đưa cậu trở về Trung Quốc".
"Không sao, tôi có thể hiểu". Phổ Minh nắm bóp bàn tay, cảm thấy đỡ tê cứng một chút. Sophie reo lên một tiếng như trẻ nhỏ, quay đầu nhìn người đàn ông bên cạnh: "Lê đâu rồi? Báo cho anh ấy biết Minh đã đến, bảo anh ấy về đây nhanh lên".
Nói như vậy, Lê Nhã Phong biết chuyện cậu bị đưa đến đây? Phổ Minh cụp mi mắt để che dấu suy nghĩ chân thực trong lòng.
Sophie kéo Phổ Minh từ trong nhà ra ngoài ban công. Người bên cạnh đem đến hai chiếc ghế, để họ ngồi xuống, lại có người mang hai tách coffee. Sophie nhìn Phổ Minh: "Cậu có thể đến đây đúng là rất tuyệt! Ở một nơi lớn như thế này, tôi hầu như không tìm được người bầu bạn. Phụ nữ bản xứ lại không biết nói tiếng Anh. Tôi quên không nói cho cậu biết, tôi lớn lên ở Anh Quốc".
Phổ Minh không tiếp lời, Sophie dõi ánh mắt về phía xa xa: "Gặp được Lê giống như đang nằm mơ ấy. Tôi vốn tưởng anh ấy chẳng thèm để ý đến tôi. Nào ngờ trong chuyến đi Thái Lan lần trước, anh ấy chủ động cầu hôn tôi. Thậm chí, tôi có lời đề nghị quá đáng là bắt người tình của anh ấy đem về đây, anh ấy cũng không phản đối...Tôi hạnh phúc quá đi".
Có phải người có bối cảnh như Sophie, lại được chiều chuộng như công chúa từ nhỏ nên tâm lý mới biến thái như vậy? Ngoại hình của Phổ Minh không đe dọa đến cô ta nên cô ta mới tha cho cậu, còn nếu đe dọa thì sao?
Phổ Minh đột nhiên nổi da gà. Cậu không thể có cảm tình với cô gái lòng dạ rắn rết đang ngồi trước mặt.
"Ah! Lê về rồi!"
Sophie đột nhiên đứng dậy, chạy như bay xuống lầu. Phổ Minh từ từ đứng dậy. Từ phía cổng trại có một chiếc xe Jeep đi đến mang theo bụi đất mù mịt. Mặc dù còn cách khá xa nhưng Phổ Minh vẫn nhìn thấy người đàn ông đang lái xe. Sophie chạy nhanh xuống dưới đường. Xe vừa dừng lại, cửa vừa mở, cô ta lập tức lao vào lòng Lê Nhã Phong, rồi ôm hôn anh nhiệt tình.
Phổ Minh choáng váng, cậu nắm chặt tay vào tay vịn bằng gỗ trên ban công. Cậu cảm thấy đường vân xù xì cọ xát vào lòng bàn tay đến mức đau nhức, trong lòng cậu mới dễ chịu một chút.
Từ xa xa, Sophie chỉ về bên này và nói với Lê Nhã Phong điều gì đó. Lê Nhã Phong ngẩng đầu, nhìn về phía Phổ Minh. Ở khoảng cách xa như vậy, ánh mắt của họ dường như rơi vào không trung. Một điều kỳ lạ là Phổ Minh có thể nhìn thấy rõ vẻ mặt của Lê Nhã Phong, vẻ mặt vô cảm như nhìn một người xa lạ không liên quan.
Sophie khoác tay Lê Nhã Phong, hai người từ từ tiến lại gần. Phổ Minh có thể nghe rõ tiếng cười nói vui vẻ, tim cậu đập thình thịch. Một cánh tay của Lê Nhã Phong ôm eo Sophie. Đường cong trên thân hình cô ta rất hoàn hảo, giống như sinh ra để dành riêng cho anh. Hình ảnh thân mật của hai người đập thẳng vào mắt Phổ Minh, khiến cậu có cảm giác như bị kim châm.
Lê Nhã Phong đỡ Sophie lên ban công, anh gật đầu với Phổ Minh: "Xin lỗi bác sỹ Trần, vị hôn thê của tôi trẻ con quá. Tôi đã không đúng khi dung túng cô ấy, gây phiền phức cho cậu".
"Cô Sophie được anh Lê yêu thương như vậy, là cô ấy có phúc mới đúng".
Phổ Minh vốn tưởng cậu không thể đối mặt với Lê Nhã Phong, ai ngờ khi mở miệng, lòng cậu trấn tĩnh hẳn. Trái tim cậu dường như trốn vào một góc đến cậu cũng không thể chạm tới. Phổ Minh không cảm thấy đau đớn nữa.
"Tôi sẽ cử người đưa bác sỹ Trần về nước ngay, xin bác sỹ Trần yên tâm".
Lê Nhã Phong vừa lên tiếng, Sophie liền lắc lắc tay anh nũng nịu: "Lê, để Minh ở lại vài ngày chơi với em có được không? Khó khăn lắm mới gặp một người biết nói tiếng Anh. Một mình em ở đây buồn chết đi được ấy. Hơn nữa, Minh cũng đã nhận lời ở lại đây chơi với em vài hôm". Sophie quay đầu nhìn Phổ Minh, miệng cười như hoa: "Phải không Minh?".
"Cậu đã nhận lời cô ấy?"
Lê Nhã Phong cúi đầu, lặng lẽ nhìn Phổ Minh. Cậu lảng tránh ánh mắt của anh: "Cô Sophie nhiệt tình như vậy, không nhận lời cũng khó".
Lê Nhã Phong im lặng một lúc, rồi cũng thỏa hiệp: "Thế cũng tốt, một mình Sophie rất cô độc. Phiền bác sỹ ở lại chơi với cô ấy vài ngày. Khi nào người buôn châu báu đến đây, tôi sẽ nhờ họ đưa cậu về".
Phổ Minh không đáp lời. Sophie liền buông Lê Nhã Phong, kéo tay Phổ Minh: "Đi thôi! Tôi đưa cậu về phòng".
Phổ Minh không phản kháng, đi theo Sophie xuống lầu. Đến lúc đi lên con đập, Phổ Minh quay đầu lại nhìn, Lê Nhã Phong đang bận nói chuyện với người bên cạnh.
Anh ta hoàn toàn không chú ý đến cậu. Có lẽ bây giờ, trong lòng anh chỉ có Sophie, người con gái xinh đẹp có ích lợi đối với anh?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com