Chương 45 : Thân phận thật
Lê Nhã Phong không đáp lời Phổ Minh, anh giơ tay ôm chặt cậu từ phía sau, tì cằm lên vai Phổ Minh. Anh phả hơi thở nóng hổi bên tai Phổ Minh, đan tay vào mười ngón tay cậu.
Không biết bao lâu sau, Phổ Minh quay người lại đối diện anh. Cậu mở miệng phá vỡ không khí trầm mặc: "Anh liên hệ với Lim từ lúc nào?"
Lê Nhã Phong hơi sững người, quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Sau đó, anh mới quay về phía cậu: "Anh vẫn luôn liên lạc với cậu ấy. Lúc chúng ta rời khỏi Ayutthaya, anh đã thông báo cho Lim để cậu ấy đến Ayutthaya tìm ra Ba Dữ. Thời gian qua, Ba Dữ điều trị vết thương dưới sự chăm sóc của Lim. Còn ở Chiang Rai, sau khi em đi anh mới gặp cậu ấy".
Hóa ra có nhiều chuyện Lê Nhã Phong không nói cho cậu biết. Phổ Minh có linh cảm anh bắt đầu trải lòng với cậu.
Phổ Minh nhìn Lê Nhã Phong. Anh cúi đầu im lặng một lúc rồi cất giọng trầm trầm: "Anh từng nói với em, trước đây anh thuộc đội Hải cẩu. Trong một lần làm nhiệm vụ ám sát, anh đỡ thay Ba Dữ một viên đạn. Vì chuyện này, anh và cậu ấy trở thành huynh đệ sống chết có nhau".
"Vâng"
Phổ Minh không ngắt lời anh. Lê Nhã Phong mỉm cười: "Vụ đó không chỉ có vậy".
"Lần anh đỡ hộ Ba Dữ một viên đạn suýt bị mất mạng ấy, người bọn anh nhận nhiệm vụ ám sát tên là Sa Thác Kim, chính là Kim Gia, ông trùm ma túy Thái Lan mà chúng ta thường nhắc tới".
"Lúc đó anh không chỉ cứu Ba Dữ, mà trong lúc nhầm lẫn lộn xộn, anh đã cứu cả Kim Gia. Kim Gia biết ơn anh đã cứu mạng ông ấy. Ông ấy tìm bác sỹ giỏi nhất chữa trị cho anh, anh mới thoát chết".
"Tuy anh là quân nhân, nhưng Kim Gia rất quan tâm đến anh. Sau khi anh xuất viện không bao lâu, bên trên có người tìm anh, hỏi anh có muốn nhận một nhiệm vụ đặc biệt...".
Tim Phổ Minh đập thình thịch. Cậu nắm chặt vai Lê Nhã Phong: "Ý anh là...anh là..."
Cậu lắp bắp mãi không thành câu. Phổ Minh mở to mắt nhìn Lê Nhã Phong. Đột nhiên rất nhiều chuyện trước đó cậu còn mơ hồ bỗng chốc trở nên rõ ràng rành mạch.
Lê Nhã Phong không né tránh ánh mắt Phổ Minh. Anh nhìn cậu hồi lâu, cuối cùng gật đầu: "Anh là nội gián".
"Anh sống bên cạnh Kim Gia suốt mười hai năm", Lê Nhã Phong mỉm cười: "Nhiều lúc anh không biết đâu mới là con người thật của mình. Anh không dám quan hệ hay nảy sinh tình cảm với những người xung quanh. Phổ Minh, có lẽ em không thể tưởng tượng nổi, những người hôm nay còn mỉm cười khoác vai em, thậm chí bảo vệ em, ngày mai em buộc phải giết họ, bởi vì em và họ không cùng chung một con đường".
Phổ Minh lặng lẽ nhìn Lê Nhã Phong. Cậu nhớ lại lời người khác đánh giá về anh: máu lạnh vô tình, lúc nào cũng một thân một mình, không có tình cảm với bất cứ ai. Lê Nhã Phong giơ tay vuốt tóc Phổ Minh: "Anh thường có cảm giác mình đã bị cuộc sống tăm tối bào mòn. Mười mấy năm rồi, anh thật sự không nhìn ra, đâu mới là điểm cuối còn đường hầm?"
"Lúc anh gặp em, khí chất trong lành tỏa ra từ em khiến anh bất giác nhớ lại những ngày tháng sạch sẽ và tươi đẹp đã qua. Anh nhận thức rõ không nên lại gần em, phải đẩy em ra xa nhưng cuối cùng anh vẫn không thể buông tay". Lê Nhã Phong cúi xuống hôn lên trán Phổ Minh: "Anh xin lỗi...Anh không dám nói sự thật cho em biết. Em càng biết ít bao nhiêu, em sẽ càng an toàn bấy nhiêu. Em nói...", Lê Nhã Phong cười gượng: "Em không thể quay đầu. Em có biết không, người không thể quay đầu không chỉ có em. Chúng ta đều không thể nào trở về được nữa".
Đây mới là con người thật của anh, bỏ hết lớp mặt nạ bảo vệ, thần sắc anh lộ rõ vẻ mỏi mệt. Lê Nhã Phong nhẹ nhàng cầm tay Phổ Minh đưa lên môi hôn: "Anh đã cuốn em vào cuộc sống hỗn loạn này. Vì anh, bàn tay em mới nhuốm máu của bao người. Anh chỉ hy vọng, nếu việc sát sinh này bị báo ứng, thì xin ông trời hãy báo ứng hết vào người anh".
Phổ Minh không thể kìm chế từng giọt nước mắt lăn dài trên má.
Đây mới chính là người đàn ông cậu yêu.
Họ gặp nhau lần đầu tiên ở siêu thị. Anh đã ra tay cứu cậu, người anh không hề quen biết.
Lúc đó, cậu chỉ là người qua đường đối với anh, anh cũng chỉ là người xa lạ với cậu.
Sau đó cậu bị bắt đi. Anh mở miệng xin cậu, rồi cố tình thả cậu về.
Bánh xe định mệnh cứ thế chuyển động. Cậu tình cờ cứu anh trong lúc anh bị thương. Sau đó, cậu từng bước bị cuốn chặt vào anh, không bao giờ chia lìa.
"Đi theo anh, em có thể mất mạng bất cứ lúc nào. Đi theo anh, em có khả năng không nhìn thấy ngày mai. Anh không thể cho em bất cứ lời hứa hẹn nào. Điều duy nhất anh có thể làm là toàn tâm toàn ý yêu em và cố gắng hết sức bảo vệ em".
Lê Nhã Phong giơ tay nhấc cằm cậu. Ngón tay anh run nhẹ: "Người như anh, em còn muốn không?"
Phổ Minh nhìn sâu vào đáy mắt Lê Nhã Phong, rồi cậu nhắm mắt hôn lên môi anh.
Lê Nhã Phong hơi rùng mình, thở một hơi đầy thỏa mãn. Anh ôm chặt cậu, tiếp tục hôn cậu dịu dàng. Nụ hôn của anh đột nhiên trở nên gấp gáp. Anh tách đôi môi cậu và tiến sâu bằng đầu lưỡi linh hoạt của mình. Lê Nhã Phong bế Phổ Minh ngồi bên bồn rửa mặt. Bàn tay nóng hổi của anh lần vào trong áo cậu.
Phổ Minh thở hắt ra, hai chân cậu tự giác quặp chặt vào người anh, cảm nhận thấy bộ phận nguy hiểm của anh đang thức tỉnh.
"Xin lỗi! Tôi không biết hai người đang bận".
Tiếng chìa khóa rơi cạch trên nền đất làm kinh động hai người đang ở trong nhà vệ sinh. Lim đỏ mặt cười cười với họ: "Hai người thân mật mà không thèm đóng cửa. Không sợ ảnh hưởng đến mỹ quan công cộng hay sao?"
Phổ Minh xấu hổ đến nỗi mặt đỏ rực. Lê Nhã Phong chửi thề một tiếng, buông người Phổ Minh, bình thản chỉnh lại áo cậu.
"Xem ra, anh đã nói thật cho cậu ấy biết rồi".
Lim bước đến sofa ngồi xuống. Cậu nói với vẻ tán đồng: "Tôi đã bảo anh nên cho cậu ấy biết sự thật từ lâu. Dấu diếm không tốt cho cả hai. Đã yêu nhau đến mức chết đi sống lại như vậy thì việc gì không dũng cảm đối mặt? Hơn nữa, cậu ấy không phải là người yếu đuối cần anh bảo vệ cẩn thận".
"Cậu im miệng đi".
Lê Nhã Phong có vẻ mất kiên nhẫn. Lim cười cười, đứng dậy kéo tay Phổ Minh: "Tôi là cộng sự của Lê Nhã Phong, là bác sỹ quân y. Tên thật của tôi là Tư Vũ. Lúc làm nhiệm vụ tôi có tên Lim".
Lê Nhã Phong đi đến ghế sofa ngồi xuống. Tư Vũ vỗ vai Phổ Minh, rồi ngồi xuống đối diện Lê Nhã Phong: "Tiếp theo anh định làm gì? Vụ anh để Phổ Minh làm nhân chứng, bên ta đã điều tra ra tên nội gián tiếp xúc và tiết lộ tin tức cho Naka biết. Có điều, tướng quân nhắc nhở chúng ta không thể lơ là cảnh giác. Nội bộ cảnh sát có thể vẫn chưa thanh lý sạch hẳn".
"Vẫn hành động theo kế hoạch".
Lê Nhã Phong vỗ vỗ chỗ bên cạnh, ra hiệu Phổ Minh ngồi xuống. Anh mở máy tính xách tay trước mặt: "Tôi đã xác minh được Naka dùng chính tài khoản trong tài liệu này để giao dịch. Theo nội dung cuộc trò chuyện Phổ Minh nghe trộm, Văn Lai và Naka bây giờ là mối quan hệ cùng tồn tại lợi dụng lẫn nhau. Văn Lai yêu cầu bên Pháp gửi 50% tiền hàng trước. Sau khi hắn rút hết tiền, hai bên mới tiếp tục tiến hành giao dịch".
"Việc chúng ta cần làm bây giờ là khống chế tài khoản của Naka. Khi bên Pháp gửi 50% tiền hàng tới, chúng ta sẽ nuốt trọn khoản tiền. Sau đó, chúng ta lấy danh nghĩa Naka gửi thông báo tiền đã tới tài khoản cho Văn Lai. Một khi Văn Lai phát hiện tài khoản trống không, hắn sẽ cho rằng Naka lừa hắn và báo bên Pháp ngừng cuộc giao dịch".
"Tôi sẽ xuất hiện vào thời điểm thích hợp để gia tăng áp lực tâm lý cho Naka. Rơi vào hoàn cảnh đó, hắn không thể không mạo hiểm di chuyển lô hàng. Đến khi điều tra rõ vị trí của lô hàng, chúng ta sẽ bán tin cho Sophie".
Lê Nhã Phong nói xong giơ tay nhìn đồng hồ: "Nếu không có gì bất ngờ, ngày mai bên Pháp sẽ chuyển khoản tiền đầu tiên cho Naka. Tình hình Ba Dữ thế nào rồi?"
"Anh ta khỏe như trâu ấy", Tư Vũ cười lớn: "Nhiệm vụ của chúng ta ngày mai là xâm nhập vào tài khoản của Naka, lấy khoản tiền bên Pháp gửi và báo tin giả cho Văn Lai?"
"Ừ. Hôm nay cậu hãy nghỉ sớm đi. Ngày mai chúng ta còn nhiều việc cần làm lắm".
"Biết rồi...", Tư Vũ đứng dậy, nở nụ cười gian tà với Lê Nhã Phong và Phổ Minh: "Hai người cũng đi nghỉ đi". Đến cửa, Tư Vũ quay đầu, nháy mắt với hai người: "Đúng rồi, tôi ngủ say lắm, tiếng động bình thường cũng không đánh thức nổi tôi đâu".
Tư Vũ cười lớn lỉnh đi trước khi bị tách trà ném trúng người. Phổ Minh cảm thấy vô cùng ngượng ngùng. Cậu ngẩng mặt, Lê Nhã Phong đang nhìn cậu bằng ánh mắt khiến tim cậu càng đập mạnh hơn.
"Anh..."
Phổ Minh chưa nói dứt lời, Lê Nhã Phong đột ngột đứng dậy bế cậu đi thẳng vào phòng ngủ.
"Phổ Minh..."
Anh thì thầm bên tai Phổ Minh, khẽ gọi tên cậu. Cuối cùng, anh đã hoàn toàn bộc lộ bản thân trước mặt cậu, không còn bất cứ sự ngụy trang nào, không còn bất cứ sự lừa dối nào. Anh gấp gáp cởi quần áo Phổ Minh, hôn lên người cậu một cách cuồng bạo. Trong lúc Phổ Minh chưa kịp thích ứng, anh đã đâm mạnh vào cơ thể cậu.
Dục vọng của anh mạnh mẽ đến nỗi Phổ Minh gần như không thể chịu đựng nổi sự hoang dã đó. Cậu nghiến răng cắn mạnh vào vai anh. Cả hai lên tới đỉnh trong sự hoan lạc xen lẫn đau đớn.
Cậu yêu người đàn ông này.
Dù anh trắng hay đen cũng chẳng sao. Dù anh có bị cuộc sống bẩn thỉu nhuộm thành màu xám, cậu vẫn cứ yêu anh. Bởi vì anh là Lê Nhã Phong.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com