Chương 6.2
Sky đã hành động trước khi kịp suy nghĩ bất cứ điều gì. Mọi chuyện bắt đầu khi cậu nhìn thấy Petch - đồng bọn của Gun - sán vào một cô gái trông có vẻ không hề thoải mái với sự có mặt của gã ở đây. Đây không phải lần đầu tiên Petch dùng bàn tay bẩn thỉu của mình để chạm vào những nơi không nên chạm, Sky đã tự mình trải nghiệm điều đó.
Cứ như vậy, khi cậu bé nhìn thấy tên khốn đó lén bỏ một thứ gì đó vào trong đồ uống rồi đưa cô gái, Sky đã bật dậy ngay lập tức.
"Bọn mày, đêm nay sẽ tuyệt vời lắm đây," Petch nói khi Sky vừa tiến đến gần chiếc bàn và nghe thấy được. Hai gã đàn ông khác (trông cũng tục tĩu chả kém Petch - qua cái nhìn của Sky) hùa theo lời của gã và cổ vũ cô gái nâng ly đồ uống đến bên miệng. Cậu đã làm việc duy nhất cậu có thể nghĩ ra lúc đó, và ly nước đã bị hất tung lên không trung.
Tiếng thủy tinh vỡ "choang" trên mặt sàn khiến cho Sky giật mình tỉnh táo lại và bắt đầu ý thức được mình vừa làm cái gì. Bụng cậu quặn lại khi quay sang nhìn vào một trong những kẻ đã từng hành hạ mình và nhìn thấy sự tức giận trong con ngươi của gã.
"Cái quái gì thế, thằng kia!" Petch hét lên, giơ tay như thể muốn giáng nắm đấm ngay xuống người nào đã xen vào kế hoạch của gã. "Ồ, em Sky. Lâu lắm rồi không gặp nha." Thái độ chợt thay đổi 180 độ ngay sau khi nhận ra người vừa tới, một nụ cười ranh mãnh treo lên khuôn mặt Petch khi gã vươn tay về phía trước định chạm vào tóc Sky.
Tất cả những gì Sky muốn vào lúc này là thu nhỏ mình lại và biến mất ngay lập tức, nhưng cơ thể từ khi nào đã không còn nghe theo lý trí của cậu nữa. Cậu bé đứng chết chân tại chỗ với đôi mắt dán chặt vào bàn tay ghê tởm đang giơ về phía mình. Cậu không muốn bàn tay đó chạm vào mình thêm một lần nào nữa. Tâm trí Sky dần chìm vào vực thẳm tăm tối trong một màn đêm bị choáng ngợp bởi Gun, sự thống khổ và những bàn tay ghê rợn trên khắp cơ thể nhiều hơn mức cậu có thể đếm được.
Nhưng bàn tay của Petch không bao giờ chạm được vào nơi nó thèm muốn.
Một bàn tay từ phía sau túm lấy cánh tay của Petch và một bàn tay khác ôm lấy eo Sky - kéo cậu quay lại áp vào một cơ thể rắn chắc mà ấm áp. Prapai. "Đừng hòng chạm vào em ấy." Giọng của của anh chứa đầy sự đe dọa không cần nói thành lời. Bỗng nhiên, Sky cảm thấy cơ thể "nghe lời" trở lại, cậu nép vào cơ thể người yêu và nắm lấy bàn tay đang siết lấy eo mình.
"Xảy ra chuyện gì vậy, các con?" Mẹ đã đến đứng bên cạnh, bối rối đưa mắt nhìn qua Petch, Sky và cô gái, người vẫn chưa hết bàng hoàng khi bị hất đồ uống ra khỏi tay. Prapai vẫn ghim chặt tầm nhìn của anh vào Petch đầy hăm dọa, Sky có thể thấy gã đang cố co rúm lại.
"Họ đang cố gắng bỏ thuốc cô gái này," Sky đáp lời. "Con thấy Petch bỏ thứ gì đó vào đồ uống của cô ấy."
Mẹ đã xử lý tình huống ngay lập tức - siết chặt an ninh để đảm bảo không một tên thủ phạm nào có thể trốn thoát, gọi cho cảnh sát và đưa người bị hại đến một không gian riêng yên tĩnh hơn. Prapai đưa Sky cùng đi và đặt cậu ngồi xuống cạnh cô gái. Anh nhờ người mang chăn và chuẩn bị thứ đồ uống nào đó ấm cho cả hai, rồi nhẹ nhàng hỏi cô gái có muốn gọi cho ai không.
Khi đã cầm trên tay một cốc trà nóng và đắp chăn lên người, cô quay sang Sky nhỏ giọng thì thầm "Cảm ơn". Tất cả những gì cậu bé có thể làm lúc này là đưa tay ra chậm rãi nắm lấy đôi bàn tay đang run rẩy của cô.
Họ ngồi như vậy, cùng nhau uống tách trà ấm trên tay trong sự yên lặng dễ chịu. Prapai đứng hơi xa một chút, liên tục kiểm tra điện thoại của mình, hoặc bước ra khỏi phòng để nói chuyện với mẹ anh, và cảnh sát, hay một ai đó quan trọng. Sky ngước lên nhìn anh với sự cảm phục, biết ơn Prapai ở đó để bảo vệ cậu khỏi Petch. Tình yêu dành cho người đàn ông này sưởi ấm cậu nhiều hơn rất nhiều so với tác dụng của chiếc chăn và tách trà.
Đột nhiên, một người phụ nữ lớn tuổi xông vào phòng mà không hề báo trước, phá vỡ sự yên tĩnh êm dịu bởi tiếng nức nở của bà. Người mẹ, Sky đoán. Bà nhào xuống trước mặt họ, không nói một lời ôm chầm lấy con gái và nhìn khắp người cô kiểm tra xem có vết thương nào không.
"Con không sao hết, mẹ à," cô gái nói, rồi lại chui vào vòng tay yêu thương của tình mẫu tử mà khóc òa lên trên vai bà.
Qua một khoảng thời gian sau khi hai mẹ con bình tĩnh trở lại, họ quay sang nhìn Sky và cùng ôm cậu vào lòng. Người mẹ thì thầm "cảm ơn con, cậu bé" lặp đi lặp lại trong hơi thở phả vào mái tóc của cậu. Chàng trai nhỏ ôm lại cả hai và rơi nước mắt.
"Cháu chỉ không muốn bất cứ ai phải trải qua những thứ mà cháu đã phải trải qua nữa", Sky nhẹ giọng nói khi ba người thoát khỏi cái ôm. "Petch là một tên khốn đáng ghê tởm. Hy vọng từ hôm nay gã sẽ bị còng chân trong tù lâu nhất có thể." Cậu không hề để tâm xem Prapai có nghe thấy gì hay không, tất cả những gì cậu hướng đến hiện tại là cố gắng mang lại sự bình tâm cho hai người phụ nữ trước mắt. Đáp lại lời nói của cậu bé là những cái ôm và nhiều giọt nước mắt hơn đã rơi.
Cuối cùng sau khi chắc chắn hai mẹ con cô gái đã về đến nhà an toàn, còn Petch cùng đồng bọn của gã đã bị cảnh sát đưa đi, Prapai quay trở lại ôm Sky vào lòng và đưa cậu trở về với tổ ấm.
"Tổ ấm" của hôm nay là ký túc xá của Sky. Gọi "tổ ấm" có nghĩa là Prapai sẽ ngủ lại cùng với cậu. "Tổ ấm" của Sky giờ đây là bất cứ nơi đâu Prapai đưa cậu về cùng.
Khi họ ngồi cạnh trong trong xe, Sky nhìn sang bạn trai của mình. Sự lo lắng - cùng với một tia phẫn nộ - hiện rõ trên khuôn mặt của người đàn ông, ngay cả khi Sky cảm thấy được anh đã cố gắng hết sức để thể hiện khuôn mặt bình thường nhất có thể. Thái độ này của Prapai lại khiến cho cậu bé bắt đầu lo lắng. Liệu anh có giận cậu không? Liệu cậu đã làm điều gì đó khiến anh phật lòng hay chăng? Hay có thể anh nghĩ thật ngu ngốc khi khiến bản thân dính líu vào một mớ bòng bong nguy hiểm như vậy.
Khi chiếc taxi càng về gần đến ký túc xá, Sky lại bắt đầu không nhịn được mà cậy móng tay. Bộ móng đã được cắt tỉa cẩn thận khi cậu đi làm cùng với mẹ. Cậu bé chợt nghĩ, liệu cậu có đánh mất thêm một người mẹ nữa chỉ vì một sai lầm ngu ngốc hay không? Đó thực sự là một sai lầm hay sao? Không. Nó không hề. Sky đã giúp một người, đã giúp cho cô ấy được an toàn. Đó sao có thể là một sai lầm được cơ chứ, đúng không? Cứng cỏi lên, giữ vững lập trường đi, thằng Kai. Kể cả có bị P'Pai giận thì cậu cũng phải cứng rắn lên, phải bảo vệ ý kiến của cậu trước. Cậu có thể làm điều đó mà. Đúng không?
Người bạn nhỏ hoàn toàn bị cuốn vào những suy nghĩ và giả thiết của mình trong suốt quãng đường Prapai dẫn cậu đi lên cầu thang vào đến trong phòng ký túc. Khi người đàn ông bắt đầu thuần thục cởi cà vạt, cởi áo vest và tháo giày - Sky vẫn đứng nhìn trăn trối về phía trước. Cậu cần phải làm gì đó trước khi tâm trí của cậu bị cuốn đi mất. Gom góp hết sự can đảm lại, Sky mở lời.
"Em-"
"Em không cần phải nói cho anh bất cứ điều gì khi bản thân em chưa đủ sẵn sàng đâu, Sky, tuy anh đã nghe được lời em thốt ra với họ tối nay rồi. Nhưng em chỉ cần nhớ một điều rằng, bất kể ai có từng làm điều gì đối với em, nó cũng sẽ không bao giờ khiến giá trị con người của em bị mất đi. Con người trong em vẫn luôn nguyên vẹn. Người mà anh yêu vẫn sẽ không thay đổi. Anh yêu em. Anh muốn em. Tất cả con người của em. Ở quá khứ, hiện tại và cả tương lai." Prapai quay người lại và bắt đầu cất lời cùng lúc với Sky, từng câu từng chữ của anh như cuốn đi mọi âu lo của cậu bé. Cậu nhận ra, cậu không thể để mất người đàn ông này được.
Sky cởi giày và nhào vào vòng tay của Prapai, ôm ghì lấy anh. Prapai thật ấm áp, thật an toàn làm sao khi bao bọc cậu bé trong vòng tay rộng lớn của anh. Cậu cần lột trần bức tường cuối cùng ngăn cách giữa hai người, để có thể nhìn vào một tương lai sáng rõ hơn của cả hai. Sky ra quyết định một cách bình tĩnh kỳ lạ - sớm thôi cậu sẽ biết phản ứng của Prapai về những điều xảy ra trong quá khứ và liệu anh sẽ chọn ở lại hay ra đi.
"Vậy, em nghĩ rằng mình đã sẵn sàng để nói với anh mọi chuyện ngay bây giờ." Chỉ khi Sky thốt ra được những lời đó, cậu thực sự cảm nhận được đây là một quyết định đúng đắn. "Em nghĩ chúng ta nên ngồi xuống trước thì hơn."
END CHAP 6
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com