Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

15

Chiều tà, sắc cam nhuộm cả một vùng trời rộng lớn, mây lửng lờ trôi che đi ánh mắt trời lấp ló sau lưng núi.

Phác Thái Anh mang vẻ lén lút như ăn trộm, tay cắp theo một túi đồ nặng trịch, mỗi bước chân là một lần vật dụng trong túi chuyển động phát ra tiếng lạo xạo. Ánh mắt nàng cứ lia trước sau thế mà đi đến cổng nhà trong âm thầm.

"Ai không biết chắc còng tay Thái Anh lên đồn vì tội ăn cắp ăn trộm"

Lạp Lệ Sa mở cửa kính xe hơi, ánh mắt dò xét đến túi đồ trông có vẻ hơi to. Nàng lập tức hiểu ý leo lên xe ngồi cạnh cô, chậm rãi lấy từng thứ trong túi.

"Đây, em mang đúng lời cô dặn. Sách có sách, vở có vở, bút có bút"

"Rồi cóc xoài ổi với hũ muối tôm này là sao?"

"Hì hì. Lương thực cứu đói"

Nàng chun mũi cười, tay nhanh nhẹn cất tất cả vào lại túi trước khi cô nổi cơn không cho mang theo nữa thì lại khổ.

"Hiểu tại sao túi nặng rồi"

Cô phất tay, ra hiệu cho tài xế, chiếc xe hơi dần dần chuyển động.

"Khi về sẽ bớt nặng"

Vì tất cả vào bụng nàng hết rồi đây!

"Những ngày qua Thái Anh có ôn bài không"

"Dạ có! Em còn hỏi mượn cô Hạ thơ để đọc nữa kìa"

"Gì? An Hạ mà cũng có sách thơ ở trog phòng sao. Chuyện lạ à nha"

"Có gì lạ đâu cô. Cô Hạ đọc nhiều là mặt khác, sách chỉ toàn là tiếng Pháp thôi"

Nhìn đôi mắt sáng lấp lánh sự ngưỡng mộ của thiếu nữ, cô chỉ nhún vai, nghe đến đây thì cô đã biết rồi. Có đời nào An Hạ chịu học thơ ca mà có sách trong phòng, những cuốn sách dày được viết bằng tiếng Pháp ấy chính là những cuốn tiểu thuyết tình yêu đôi lứa đầy tính không thật. Mà ngoài những cuốn tiểu thuyết ấy ra, An Hạ còn đọc những gì "cao cấp" hơn sao mà Thái Anh biết được.

Dù gì nàng cũng đâu biết tiếng Pháp.

"Có mà những bài thơ đồng dao của con nít"

Chiếc xe dừng trước một con đường mòn nhỏ, xung quanh cây cỏ mọc um tùm cao đến mắt cá chân, xe hơi không vào được nên cô và nàng bắt buộc phải xuống xe đi bộ.

Đó cũng chính là dụng ý của cô.

Con đường mòn này dài và hẹp, xe hơi không thể chui được, đường đi nước bước cũng chỉ có cô rõ. Bọn họ làm gì trong đây, đố ai phát hiện được.

Lệ Sa lặng lẽ đi trước dẫn đường, Thái Anh ngoan ngoãn theo sau, nàng cũng đâu biết cô đang đi đâu.

Đến khi hình ảnh của chiếc xe hơi dần trở nên mờ mịt, xung quanh cũng không còn là cỏ dại, trước mắt nàng là một cánh đồng hoa hướng dương vàng rực, mạnh mẽ vươn mình dưới ánh cam.

"Đẹp quá cô Út ơi"

Tâm tình thiếu nữ lập tức trở nên vui vẻ, quẳng ra sau đầu sự mệt mỏi sau khi lội bộ một quãng đường dài. Nàng vô tư nhảy chân sáo đến một nhánh hoa hướng dương, đưa tay ra đặt lên đầu như đang so chiều cao với nhánh hoa ấy.

Thái Anh nở một nụ cười ngây ngô như một đứa trẻ khi nhận thấy cành hoa hướng dương lại cao hơn nàng một chút. Nàng quay người về phía cô, muốn khoe với cô.

Lệ Sa ngẩn ngơ nhìn đôi môi nàng cong lên một đường bán nguyệt đẹp mắt, hàm răng đều tăm tắp lộ ra, tiếng khúc khích nho nhỏ êm tai nhẹ nhàng lọt vào tai cô.

Bất giác trái tim cô rung lên từng nhịp mạnh mẽ, kéo theo lý trí đi thẳng tới đôi môi nàng. Hai đôi môi mềm quấn lấy nhau một cách nhịp nhàng, phối hợp tạo nên một bức tranh lãng mạn khó ai có thể chiêm ngưỡng.

***

"Đi nét mảnh một chút.. như thế này"

Lạp Lệ Sa cho người thương ngồi trong lòng, cô nhẹ nhàng cầm bàn tay nhỏ bé chỉ cho nàng viết từng nét chữ. Hương thơm của bồ kết, hoa bưởi, lá chanh thoang thoảng quẩn quanh nơi đầu mũi, hương của những ngày đã cũ.

Hương thơm ấy lại một lần nữa dẫn dụ con tim kéo theo lý trí cô, đặt đôi môi hôn lên mái tóc mềm mượt phơi nắng phơi sương.

"Cô nghiện hun em rồi hả"

"Ừm! Thái Anh thơm"

"Ui.. người em toàn mồ hôi thôi, hôi hám như con chuột ấy mà thơm"

"Mồ hôi có mùi của em, thì tôi sẽ thích"

"Vậy Thái Anh có thích hun tôi không"

"Cô hỏi gì vậy..."

Gương mặt thiếu nữ nóng ran, hai bờ má ửng lên như dải mây hồng đang lửng lờ trên bầu trời vậy.

"Trả lời..có hay không"

"Cũng..cũng.."

"Cũng là sao? Tôi chỉ cần có hay không"

Đầu Thái Anh cúi thấp, tay thả bút giấu xuống dưới bụng vò vò đuôi áo, nàng đâu thấy được biểu cảm nhếch môi thích thú của người đằng sau.

"Dạ..có"

"Có thì phải làm sao"

"Cô..cô chỉ em viết bài tiếp đi"

"Lại đánh trống lãng. Nếu Thái Anh không trả lời, tôi không chỉ"

Kết quả là..

"Chụt..em có thích"

Bên khoé môi vẫn còn vương hơi ấm của đôi môi mềm, chưa để môi mình nguội lạnh, Lệ Sa đã nhanh chóng truyền nhiệt cho nó thêm vài cái. Cuối cùng là đến khi trời tối muộn hai người bọn họ mới về đến nhà.

***

"Út! Dạo này Hạ thấy em có chút kì lạ"

An Hạ ngồi thu chân trên giường trong phòng em gái, ngó nhìn về phía góc phòng, nơi có một bóng người đang điệu đà một cách kì lạ.

Lạp Lệ Sa đứng nhìn tủ đồ đã được 15 phút đồng hồ vẫn chưa chọn được một bộ đồ ưng ý để đi ra ngoài tối nay. Tất nhiên là cùng với Thái Anh!

"Lạ gì?"

"Con bé Phác dính lấy em như sam. Bộ 2 đứa thân nhau lắm à!"

"Đúng rồi. Chẳng phải nên thân thiết một chút thì mới mần được việc sao"

"Nhưng..cái thân thiết này, có lẽ là hơi kì lạ"

"Kì lạ? Trên đời này chỉ có một mình em là thân thiết với người hầu riêng thôi sao"

"Không phải. Ý Hạ không phải kiểu đó, ở đây là hai đứa có lẽ là đang quá.. dính nhau rồi. Người ngoài không biết có thể nghĩ 2 đứa còn đang quen nhau"

"Hạ còn quan tâm đến suy nghĩ của người ngoài hả? Người ta là người ta, còn chuyện nhà mình và đặc biệt là chuyện của em thì Hạ tốt nhất là đừng nên nói ra vào"

"Út. Cũng đã nhiều lần má gọi chị vào để nói chuyện rồi, cũng là về em và con bé Phác đó"

"Hạ còn có linh cảm, mối quan hệ của 2 đứa không còn là hầu và chủ như lúc đầu được định sẵn nữa rồi"

Cô ngưng hết động tác, chầm chậm quay người về phía đối diện với An Hạ, ánh mắt có chút trầm ngâm.

"Út. Chị không có cấm đoán gì em, cũng không muốn làm khó em nhưng cha mẹ và thiên hạ này thì chị không chắc. Vì chị hiểu, khi thần Cupid bắn mũi tên tình yêu, thứ ngài coi trọng là nhịp tim chứ không phải là giới tính"

"Nhưng thời đại này mấy ai hiểu, mỗi cái tình yêu nam nữ nhưng thân phận tầng lớp không giống nhau cũng đã bị cay nghiệt như Hạ, vậy cái tình yêu nữ nữ trái luật đời và cũng không thể xứng đôi vừa lứa của em được người đời coi trọng sao?"

Đôi mắt An Hạ rướm nước mắt, cổ họng như nghẹn lại, kí ức về những lần cay đắng khi bị chính những người thân trong gia đình cấm đoán lần lượt ùa về khiến trái tim Y đau đớn như đang rỉ máu. Y cũng đau, cũng tức, nhưng đâu thể làm được gì khi hình bóng người con trai kia đã khắc sâu vào tâm trí lẫn trái tim của Y.

Vậy em gái Y thì sao. Thử hỏi Lệ Sa nhỏ bé sẽ đau đớn như thế nào khi bị người đời và những bậc trưởng bối cay nghiệt về tình yêu của mình?

"Hạ nghĩ em nên suy nghĩ lại. Hạ không muốn em đau khổ và đi theo vết xe đổ của Hạ."

Trước khi bước ra khỏi phòng, An Hạ không quay đầu, chỉ nhẹ nhàng nói một câu kèm theo tiếng sụt sịt.

"Dù chuyện có ra sao, Út hãy nhớ có Hạ ở đằng sau luôn tin và yêu thương em"

Rầm.. cánh cửa gỗ đóng sầm lại, mở ra một khoảng suy tư dành cho người còn ở trong phòng.

Lệ Sa bỗng nhiên cảm thấy ngột ngạt bất thường, cô đi đến mở cửa sổ, lại thấy Phác Thái Anh ngồi dưới vườn hoa hồng đỏ tươi thắm. Làn da nàng đã trắng lên từ khi nào, chúng nổi bật khi xung quanh chỉ bao phủ một màu đỏ, nụ cười nàng xinh, không cần tưới nước cũng trở nên tươi tắn.

Thấy hình ảnh xinh đẹp này, cô cũng chỉ lặng lẽ đóng cửa sổ, đặt người ngồi trên bệ ngắm trời xanh.

Có lẽ cô nên suy nghĩ lại theo đúng như lời An Hạ đã nói trong nước mắt.

[ Bộ 3 Lisa Jennie Rosé đã chuẩn bị tái xuất trên đường đua âm nhạc rồi. Các Blinks chúng ta cùng cố gắng giúp 3 em bé đạt được nhiều thành công hơn nữa nhé. Đúng là BlackPink, truyền thống teamwork 3+1 vẫn còn tiếp diễn:)) ]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com