Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Q9 chuong 8

Quyển 9 : Chỉ xích nguy nan – Đệ bát chương

Edit : Lưu Ly cô nương

“Không phải nói còn sớm sao?” Dung Điềm không cho y thời gian để thở dốc.

Y phục hai người lập tức được cởi ra ném xuống đất, thậm chí kéo nhanh tiết khố Phượng Minh xuống, chưa được một lát, cấm địa nhiều ngày chưa từng được âu yếm của Phượng Minh liền bị tập kích.

Dung Điềm đem trọc dịch Phượng Minh lưu lại trên tay, bôi vào cúc huyệt.

Cúc huyệt sắp tiếp nhận dị vật một trận chấn kinh, mãnh liệt co rút.

“Chờ. . . . . Chờ một chút. . . . . .” Tuy rằng sớm có chuẩn bị trong lòng, nhưng dục vọng mãnh liệt của Dung Điềm vẫn làm cho Phượng Minh có chút ăn không tiêu, năn nỉ kêu lên.

“Chờ không được .” Thanh âm tràn ngập dục vọng đầy khêu gợi của Dung Điềm vang lên.

Đã khó tự kiềm chế , huyết dịch điên cuồng lưu động, khố hạ ngạnh lên đang kêu gào, khát khao tiến vào mật huyệt của Phượng Minh.

Không giống ngày thường kiên nhẫn cẩn thận âu yếm Phượng Minh, hai ngón tay thon dài dính trọc dịch khẩn trương đâm vào mật huyệt, Phượng Minh phát ra tiếng kêu giống như tiểu động vật đáng thương “Dung Điềm. . . . . Cầu. . . . . Cầu ngươi. . . . Chậm một chút. . . . .” Nghe thấy thanh âm y, Dung Điềm tựa hồ có lại một ít lý trí, cắn răng rút ra ngón tay đang tham nhập, sau khi thở dốc vài lần, miễn cưỡng kiềm chế cúc huyệt đang co rút càng chặt, thanh âm đã hoàn toàn khan khàn,”Hiện tại có thể không?”

Không đợi Phượng Minh trả lời, ngón tay lại đâm vào, trừu sáp thăm dò vài lần, rồi nhanh chóng cong ngón tay lại, kích thích tràng bích mỏng manh.

Phượng Minh phát ra thở dốc khó kiềm chế, mồ hôi mỏng xuất ra, da thịt hồng lên như vừa mới bị nước ấm hấp qua.

Hoạt sắc sinh hương, động lòng người tới mức không lời nào tả được .

“Ta muốn hung hăng yêu thương ngươi!”

Tự chủ mạnh mẽ cuối cùng của Dung Điềm chính thức mất luôn, lý trí tứ phân ngũ liệt, kéo hai chân Phượng Minh, nâng cao lên, đặt trước ngực Phượng Minh.

Ngạnh vật hung mãnh phập phồng từ mông tiến đến mật huyệt, nháy mắt tiếp theo, hung hăng tiến nhập mật huyệt, đâm thẳng đến gốc.

“A a a!” Phượng Minh không thể khống chế kêu to.

Cảm giác dị vật đi vào vô cùng rõ ràng.

Lửa nóng xé rách thân thể, đem năng lượng xuyên đến chỗ sâu nhất trong thân thể.

Y chưa từng thấy Dung Điềm cuồng bạo như thế, tần suất co rúm so với trống trận còn nhiều hơn, thắt lưng cường kiện của Dung Điềm qua lại trừu sáp ở đồn bộ y, mỗi lần so với lần trước càng sâu hơn một chút.(đồn bộ : cái mông xinh í)

“Không. . . . . Không. . . . . Đau quá. . . . . .” Phượng Minh mày nhíu thành một đường, mồ hôi thấm đầy cái trán tinh tế.

Bị công kích không chút lưu tình, tầm nhìn mông lung bị mãnh liệt lay động, thấy Dung Điềm như đang lạc trong thân thể mình, vẻ mặt anh khí bừng bừng lộ ra biểu tình hưởng thụ.

Trái tim cảm thấy thoải mái giống như đang được cưng chiều.

“Đau. . . . Dung Điềm. . . . . Dung. . . . Dung. . . . . .” Phượng Minh một bên dùng thanh âm sắp khóc kêu đau, một bên vươn song chưởng, dùng toàn lực ôm Dung Điềm.

Hai thân thể gần sát càng kịch liệt giao hoan.

Ngạnh vật cực đại cuồng liệt ra vào dũng đạo chật hẹp,cúc huyệt đã muốn sưng đỏ gian nan phun ra nuốt vào, một khắc cũng không ngừng.

“Hôn ta.” Giọng nói thấp trầm, đầy cường hãn của Dung Điềm vang lên.

“Không được. . . . . Quá. . . . . Quá to . . . . .” Thanh âm khàn khàn run rẩy hòa lẫn khoái cảm cùng cầu xin, Phượng Minh thở dốc giống như người sắp hít thở không thông.

Ngay cả như vậy, vẫn quật cường dùng song chưởng ôm chặt Dung Điềm.

Bắp đùi cơ hồ co rút kẹp chặt thắt lưng đang tàn sát bừa bãi của Dung Điềm, giống như liều chết cũng muốn bảo hộ trân bảo sẽ bị người khác cướp đi.

Y kiệt lực ngưỡng cái cổ trắng nõn, gần như mê loạn thừa nhận dục vọng của Dung Điềm. Hầu kết run rẩy phi thường chọc người yêu mến.

Dung Điềm giống như dã lang đói khát cắn hầu kết y, dùng đầu lưỡi vuốt ve, lưu lại dấu hôn xanh tím, đùa bỡn đủ rồi, tìm kiếm môi y, dã man cướp đi hô hấp y.

“Phượng Minh, đủ sâu chưa?” (chưa đủ,chưa đủ…Fan ném dép chết con editor cầm thú)

Vấn đề trắng trợn như thế, mãnh liệt kích thích thể diện Phượng Minh.

Dũng đạo bị xâm chiếm một trận co rút.

Đem cái này trở thành cổ vũ, Dung Điềm hung hăng động thân, đâm vào thật mạnh một cái, nghe thấy Phượng Minh kinh suyễn, tiếp tục sỗ sàng tra hỏi,”Còn chưa đủ sâu sao?”

“Ô. . . . . Có. . . . . Đáng ghét. . . . .” Cổ họng chấn động phát ra tiếng khóc nức nở.

“Có đủ hay không?”

“Không. . . . . .”

Trái tim kịch liệt rung động.

“Không đủ sao?” Dung Điềm nóng lòng muốn thử.

Ánh mắt tà khí lóe sáng làm cho Phượng Minh run rẩy, mặt đỏ tới tai.

“Thật sự không đủ?”

“Đủ. . . . . Đủ rồi!” Phượng Minh không thể không thốt ra âm thanh cầu xin tha thứ.

Cảm giác tràng đạo bị hung hăng trừu sáp, dường như không có tận cùng, ngạnh vật trong cơ thể ma sát qua lại tràng bích ẩm ướt, mang đến một trận áp bách đáng sợ.

Đâm vào, rút ra đến đỉnh để trước cửa huyệt, rồi mới không hề dừng lại, lại một lần sáp nhập đến gốc.

Ngay cả phế bộ trong lồng ngực đều sắp bị cường lực xỏ xuyên qua.

Khí quan thô to ở trong cơ thể trừu sáp, phát ra thanh âm dâm mĩ.

Tê dại dần dần từ bên hông lan ra, thời điểm tới cột sống , tựa như tới điểm cuối của pháo nổ rồi, nổ tung một mảnh.

Thân thể rốt cuộc nhịn không được run rẩy một trận, khí quan trước bụng Dung Điềm, phun tung toé dịch thể màu trắng. Phượng Minh khóc kêu một tiếng bén nhọn, thân hình căng thẳng mềm xuống, hai mắt thất thần.

Cơ hồ cùng một lúc, nhiệt lưu bắn vào chỗ sâu nhất trong cơ thể, nóng bỏng kinh người, khiến Phượng Minh lại bị một trận run rẩy dữ dội.

Dung Điềm cuối cùng dừng động tác, hoan ý chưa hết nằm trên người Phượng Minh.

Cảm giác toàn thân căng lên rồi đột nhiên mềm xuống, đây là cảm giác chết qua một lần.

Hương vị giao hoan dâm mĩ tràn ngập toàn bộ trướng, thở dốc liên tục không ngừng. Dung Điềm xoay Phượng Minh đã hư thoát lại, từ phía sau Phượng Minh lấy tay tách ra đồn bộ dính đầy chất lỏng.

Phượng Minh kiệt sức sợ tới mức mở to mắt,”Ngươi còn chưa đủ?”

Dung Điềm dùng hành động tấn mãnh trả lời. (tấn mãnh :nhanh chóng nhưng mạnh mẽ)

Lần thứ hai ngạnh vật sáp nhập dũng đạo trướng đỏ lên, kích khởi đau đớn nóng rát.

“Cả đời cũng không đủ.” Một hơi sáp nhập đến tận cùng, Dung Điềm mới hưởng thụ phát ra tiếng cười thấp trầm, vừa nói, vừa hung hăng trừu động thắt lưng.

“A a. . . . . Nhẹ một chút. . . . . Cầu. . . . . Cầu ngươi . . . . . .” Địa phương thân thể tiếp xúc cùng một chỗ, phát ra thanh âm khiến kẻ khác đỏ mặt.

Bị khoái cảm dụ dỗ, cùng cảm giác xấu hổ bị Dung Điềm sáp nhập sâu vào cơ thể, dưới nhiệt độ nóng rực hóa thành điềm vị cam mỹ.( vị say thơm ngọt)

Tinh lực cùng cường độ giống như thần thú của Dung Điềm khiến kẻ khác sợ hãi.

Kiên nhẫn tra tấn chà đạp, tới mức bức điên người khác. Cái nơi chật hẹp thừa nhận công kích kia, một chút cũng không vì sưng đỏ mà mất đi cảm giác.

Ngược lại, càng mẫn cảm tiết ra niêm dịch, đem dũng đạo khuếch trương đến cực hạn, cẩn thận truyền đến đại não.

“Ô. . . . . Ô ô. . . . . Tha ta. . . . .” Phượng Minh kinh hãi cầu xin.

Lấy loại tư thái khóc nức nở không ngừng cầu xin tha thứ, mi mắt nửa khép hàm trứ lệ quang, bởi vì rung động mãnh liệt trong cơ thể mà hơi hơi run rẩy.

Y thần chí mê loạn đã quên tối nay bao nhiêu lần đạt đỉnh.

Mỗi lần đều thật kịch liệt, không chút dư thừa.

Dung Điềm tiến vào y thật sâu như vậy, cho y một ảo giác, giống như Dung Điềm sẽ vĩnh viễn cùng y kịch liệt kết hợp cùng một chỗ như vậy, trọn đời trọn kiếp.

Có lẽ, vĩnh viễn.

Phượng Minh loáng thoáng, mang một chút kỳ vọng ngọt ngào.

Loại ảo giác này, cũng không tệ lắm.

.

.

.

Aiiii,nấu xong rùi,ăn hết rùi, chả còn mảnh xương nào cho chúng hủ gặm hết đâu.Ngoan đi nha, tuần sau up típ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com

Tags: