281 - 282
Chương 281: Bước đầu tiên
Khu đông, trong một ngõ ngách.
Jean uống say khướt mặt hướng vào vách tường, tụt quần, thoải mái tẩm bổ rêu xanh.
Đợi cho hắn giải quyết xong vấn đề, bả vai đột nhiên bị người vỗ một cái.
Jean nhịn không được rùng mình, vội kéo quần, nửa xoay người nhìn lại, thấy một cậu nhóc mặc áo khoác vải bố đội mũ lưỡi trai.
"Cậu nhóc" kia ngẩng đầu lên, lại lộ ra một khuôn mặt tuy dơ bẩn không chịu nổi nhưng lại nhu hòa tinh xảo.
"Hugh? Cô sao lại thành ra thế này?" Jean ngạc nhiên bật thốt lên.
Hugh dựng thẳng ngón trỏ, để ở trước môi, ý bảo đối phương không lên tiếng.
Ngay sau đó, nàng ép cổ họng nói:
"Tôi hỏi cậu đáp, nhỏ giọng chút."
Bị uy nghiêm đè ép, Jean chỉ có thể gật đầu.
"Trong những người mà Williams quen biết, hai ngày gần đây có ai chết không?" Hugh trầm giọng hỏi.
Jean dùng cái đầu bị cồn làm tê liệt cẩn thận nhớ lại rồi nói:
"Gavin! Gavin sáng nay bị phát hiện chết đuối ở dưới sông Torquack!"
"Hắn có lẽ là ngã xuống tối hôm qua, tên đáng thương này hoàn toàn không biết bơi, còn thích sau khi uống rượu về, đi bờ sông hóng gió."
Hugh mắt bỗng nhiên trở nên lợi hại, không cần nghĩ ngợi liền truy hỏi:
"Gavin có tiếp nhận ủy thác của Williams, ủy thác tìm kiếm tội phạm truy nã Ranus hay không?"
"Đương nhiên, chúng tôi đều nhận được ủy thác này từ chỗ Williams, dù sao, dù sao cũng không phải là chuyện phiền toái gì, chỉ cần mang bức họa đưa cho mọi người nhìn một cái, để cho bọn họ chú ý có tên nào giống như vậy hay không là được, là được rồi, ô, Williams, hắn còn nói, còn nói, nếu có manh mối, mời tôi uống rượu ba ngày, ăn thịt ba ngày! Tên đáng thương này, thế mà chết ở trong vụ nổ khí gas, cho nên, cho nên ta kiên quyết không cho chủ nhà trọ lắp ống dẫn khí gas! A... đây đã là chuyện mấy tháng trước, tôi giờ chỉ ở được phòng trọ giá rẻ nhất." Jean thao thao bất tuyệt.
"Gavin phụ trách khu vực nào? Hắn có đề cập với cậu cái gì không?" Hugh nghiêng đầu nhìn sang bên cạnh, mím môi lại, chợt nhìn chằm chằm vào mặt Jean hỏi.
"Hắn, hắn đi phụ cận bến tàu Byron khu đông, chạng vạng ngày hôm qua hắn còn gặp tôi, nói là đi vào quán bar liên minh công nhân ở trong đó mang tin tức tìm kiếm Ranus truyền bá ra, hơn nữa để cho những người ở đó xem chân dung của Ranus." Jean nấc một cái nói.
Backlund có rất nhiều cảng, đại bộ phận chúng phân vào khu cảng, được đặt tên thành cái loại "Bến tàu".
"Sau đó thì sao? Gavin có nói sau đó hắn muốn làm cái gì không?" Hugh nghi hoặc nhíu mày, lại hỏi.
"Đương nhiên, đương nhiên là uống rượu! Hắn tính uống một chút, sau đó tìm một chỗ ngủ! Ô, cái tên đáng thương này nhất định là uống đến nóng người, muốn đi ra sông tắm một cái, kết quả quên mình là không biết bơi, hơn nữa lúc này đã sắp sang đông rồi!" Jean lại lần nữa phát ra tha thở tiếc hận.
Như vậy... Gavin chưa tra được cái gì cả, chỉ đi quán bar liên minh công nhân bến tàu Byron khu đông phát "truyền đơn" tìm kiếm Ranus, kết quả bị hại, còn liên lụy đến Williams... Hung thủ này phản ứng đã không thể dùng quá khích để hình dung, quả thực chính là kẻ điên...
Đổi lại mình là Ranus, lựa chọn tốt nhất đơn giản nhất chính là lập tức đổi chỗ, tránh đi tìm kiếm, trừ khi, trừ khi hắn đang mắc chuyện gì đó, trong thời gian dài không thể rời khỏi... Nhưng mà, tìm hắn cũng không chỉ có mình, còn có rất nhiều thợ săn tiền thưởng, hắn giết được Williams, giết được nhiều người như vậy sao? Hắn có bản lãnh thì giết sạch sẽ khu Civilas đã ban bố lệnh truy nã này đi!
Hugh cảm thấy mình hoàn toàn không thể lý giải chuyện này, tựa như nàng khó có thể chấp nhận Williams tử vong vậy.
Cuối cùng, nàng quyết định trước báo cáo với tiểu thư Audrey về vấn đề gặp phải, rồi cải trang đi quán bar liên minh công nhân bến tàu Byron khu đông, không hỏi, chỉ quan sát, xem có kè nào khả nghi hay không.
...
Khu JoWod, phân cục cảnh sát Royce.
Klein lại một lần nữa ngồi cùng đám trộm cắp ma men trên một cái ghế dài có dựa lưng.
Thật sự là xui xẻo mà... đúng lúc gặp cảnh sát kiểm tra, lại không thể kịp thời đổi đường đi, đều do sát thủ liên hoàn chết tiệt kia! Klein một bên nguyền rủa tên kia, một bên tự hỏi làm thế nào mang phù chú trên người cùng bột phấn thảo dược không cách nào khác giấu đi, tránh khỏi soát người.
Hắn ý đồ mang mấy thứ này giấu ở trong cái bao tay màu đen, sau đó tìm cơ hội nhét vào một nơi kín đáo tại phân cục cảnh sát này, chờ khi rời khỏi thì thu hồi.
Đúng lúc này, mắt hắn sáng lên, thấy luật sư trẻ tuổi Jurgen Cooper tóc vuốt chỉnh tề, ăn mặc như đi tham gia yến hội đang đi cùng một vị cảnh viên tiến tới.
"Anh đi ký tên một cái là có thể đi rồi." Jurgen dùng vẻ mặt nghiêm túc đứng đắn nhất quán nói.
"Như vậy là được à?" Klein kinh ngạc hỏi lại.
Jurgen khẽ gật đầu nói:
"Đúng vậy, bọn họ biết anh là một thám tử nổi danh."
Đây là lý do gì? Klein không dám hỏi nhiều, lập tức đứng dậy, đi theo sau Jurgen mặc vest đuôi dài đen, không nhanh không chậm ký tên rồi ra khỏi cửa.
Thời tiết khác với lần trước hắn được đối phương bảo lãnh ra khỏi cục cảnh sát, lúc này không có mưa dầm, chỉ dó mây mù thật dày che cả trăng đỏ cùng những ngôi sao, đèn đường khí ở hai bên đường đều đã thắp sáng lên.
"Thật sự là rất cảm tạ! Lại lần nữa phiền toái anh!" Klein đi tới hai bước, đến bên cạnh Jurgen.
Jurgen không thích nói cười nghiêng đầu nhìn về phía hắn rồi nói:
"Không cần cảm tạ, đây là chức nghiệp của tôi."
"2 bảng."
"..." Klein liếc mắt đánh giá đối phương một cái, rồi cười nói, "Được."
Gần đây túi tiền của hắn cũng khá là trống, lúc này lấy ra hai tờ 1 bảng.
Jurgen không có khách khí, tiếp nhận thù lao nói:
"Nếu anh nguyện ý thành lập quan hệ hợp tác chính thức, vậy sau này mỗi lần đến cục cảnh sát, tôi chỉ thu 1 bảng, đương nhiên, cái này không bao gồm loại án nghiêm trọng, anh phải rõ ràng, phí dụng tôi thu cũng phải giao một bộ phận cho văn phòng."
Nói như là mình về sau sẽ thường xuyên được mời đến cục cảnh sát uống trà vậy... Phì, bọn họ căn bản là không cho trà, ngay cả nước cũng không có một ly! Klein còn chưa kịp trả lời, chợt nghe luật sư Jurgen bổ sung:
"Đối với một thám tử tư mà nói, ra vào cục cảnh sát là tình cách đoạn thời gian sẽ gặp được, thuộc loại đặc điểm chức nghiệp."
"Ừm, tôi rất rõ ràng, mỗi một vị thám tử tư đều tồn tại vấn đề mang súng phi pháp, xâm nhập nơi ở người khác phi pháp vân vân."
"Anh lần này ứng đối rất tốt, cảnh sát tìm không ra đủ chứng cứ chứng minh anh mang súng phi pháp, mà trên người anh có phản ứng của thuốc nổ giải thích tương đương đầy đủ, cái tên câu lạc bộ Craig này đủ để cho họ tin tưởng, nếu không anh rất có khả năng sẽ đi toà án trị an một chuyến."
"Cho nên, anh cũng không phải người bị tình nghi, mà là thị dân tốt, thị dân tốt sau khi nhặt được súng chủ động nộp lên, không cần soát người kiểm tra."
Tốt rồi... Nhưng tôi thiệt một cây súng ngắn cùng đạn tương ứng, mấy bảng đó, còn phí luật sư nữa... Klein gượng cười nói:
"Tôi rõ ràng, luật sư Jurgen, chúng ta thành lập quan hệ hợp tác chính thức đi."
Jurgen khẽ động khóe miệng, dùng nụ cười cực kỳ chức nghiệp đưa tay nói:
"Hợp tác vui vẻ."
"Tôi từ đáy lòng hy vọng có thể rất ít khi gặp anh ở cảnh cục."
Cái này không phải tôi có thể quyết định... Klein cười tự giễu.
...
Trở lại số 15 phố Minsk, Klein dùng phương thức ngâm nước nóng để cho bản thân dịu xuống.
Nhưng đúng lúc này, hắn lại nghe thấy tiếng khẩn cầu hư ảo trùng điệp, vẫn đến từ giọng nữ.
Tiểu thư "Chính Nghĩa"? Lần này là chuyện Ranus có manh mối? Klein đột nhiên từ trong bồn tắm bật lên, lau khô thân thể rất nhanh, khoác thêm quần áo, cứ như vậy tiến nhập phía trên sương mù xám.
Nhìn ngôi sao đỏ thẩm đang không ngừng bành trướng cùng co rút lại kia, hắn lan tràn ra linh tính, lựa chọn lắng nghe:
"Kẻ Khờ không thuộc về thời đại này..."
"Ngài Kẻ Khờ tôn kính, điều tra Ranus xuất hiện vấn đề..."
"Chính Nghĩa" không biết vì sao mặc áo dài trắng mang chuyện vụ nổ phố Daravi khu đông cùng Gavin trượt chân chết chìm nói từ đầu chí cuối một lần.
Làm một "Kẻ đọc tâm" nhập môn, nàng không có thêm vào suy đoán bản thân, để tránh ảnh hưởng phán đoán của ngài "Kẻ Khờ".
Sau khi tập trung lắng nghe, Klein nhíu mày, cảm giác hung thủ phản ứng quá khích đến mức khó mà tưởng tượng.
Cái đó khác với "Trung tướng gió lốc" Zillingers, Ranus là một gã tội phạm lừa đảo, phát hiện gió thổi cỏ lay, lập tức dời đi mới là bản năng chức nghiệp, hắn không lý do để điều tra ngược cùng sát hại người tìm kiếm hắn.
Dựa theo tiêu chuẩn như vậy, thợ săn tiền thưởng khu đông sẽ chết đi 80%, lập tức dẫn theo náo động, làm cho án bị tiểu đội Kẻ Gác Đêm, Kẻ Trừng Phạt hoặc là Quả Tim Máy tiếp quản!
Ừm... Ranus ở trong nghi thức khẩn cầu "Tạo vật chủ chân thật" hạ xuống đứa con kia thu được chỗ tốt, làm cho hắn phát điên rồi? Cái này rất phù hợp phong cách "Tạo vật chủ chân thật"... Nhưng vấn đề ở chỗ, một kẻ điên rất khó che dấu bản thân, ngoại trừ tồn tại... Klein lâm vào suy nghĩ, không vội đáp lại tiểu thư "Chính Nghĩa".
Hắn đọc qua báo, biết vụ nổ kia, vì thế dùng phương thức cảnh trong mơ bói toán, nhớ lại nội dung cụ thể.
Ngay sau đó, hắn viết xuống câu bói toán mới:
"Manh mối án nổ phố Daravi."
Trong khi đọc thầm, hắn dựa vào ghế dựa, tiến vào cảnh trong mơ, thấy một tòa nhà trọ ba tầng màu xám lam.
Lầu ba nhà trọ nọ có căn phòng mất đi cửa sổ, cùng vách tường sụp đổ, vết nứt nẻ do vụ nổ giăng khắp nơi.
Hình ảnh nhanh chóng vỡ vụn, Klein tỉnh lại, ngón tay khẽ gõ cạnh bàn dài, lẩm bẩm không tiếng động:
"Manh mối có ở nơi xảy ra vụ án?"
"... Ý tứ của gợi ý này cũng có thể là hung thủ còn đang nhìn chằm chằm vào nơi xảy ra vụ án, muốn giải quyết người đến tra xét chuyện này."
"Ừm... Như vậy hắn có cơ hội tìm được kẻ gần đây ban bố treo thưởng Ranus."
"Mình cải trang đi qua đó một chuyến, không tiến vào nơi xảy ra án, đi xung quanh một vòng, xem có phát hiện hung thủ hay không, hắn cho dù không phải Ranus, tất nhiên cũng có liên hệ nhất định, có thể từ đó tìm được Ranus."
"Nhưng hắn khẳng định nấp rất kín, mình nên làm thế nào mà ở dưới tình huống không làm cho hắn chú ý mà tìm được hắn đây?"
Trong khi suy nghĩ lướt qua trong đầu, ánh mắt Klein nhìn về phía con Mắt toàn màu đen trên bàn dài đồng xanh kia, đây là đặc tính phi phàm "Bí Ngẫu Đại Sư" Rosago lưu lại.
Ở trong thế giới hiện thực, mình không có cách nào dùng vật phẩm này thao túng những sợi tơ kỳ quái, bởi vì có tinh thần Tạo vật chủ chân thật còn sót lại ô nhiễm, tiếp xúc vượt qua hạn độ nhất định sẽ mang đến thương tổn không thể nghịch chuyển, nhưng nếu chỉ là sử dụng ngắn ngủi, thông qua sợi tơ tìm được người ẩn nấp, mình vẫn có thể thừa nhận, tựa như trước đó dùng để xác nhận tiểu thư vệ sĩ đi hay chưa vậy... Klein híp mắt lại, tháo con lắc xuống, bói toán cho chuyện nguy hiểm này.
Đáp án là khẳng định, nhưng biên độ xoay tròn không lớn, tốc độ không nhanh.
"Có thể chấp nhận..." Klein im lặng vài giây, quay trở về thế giới hiện thực.
Tiếp theo, hắn dùng phương thức tự mình triệu hồi bản thân, mang Mắt toàn màu đen kia chứa vào hộp thuốc lá bằng sắt, mang về phòng ngủ.
Thay đổi quần áo, dán râu lên, Klein làm đủ chuẩn bị đi đến trước gương, quan sát kỹ bản thân hiện tại.
Vẻ trí thức nhè nhẹ kia đã bị chòm râu trên mặt hoàn toàn che khuất, mắt nâu giống như đầm nước xa xưa, tựa như cái gì đó đang ẩn sâu cùng phong ấn.
So sánh với khi ở thành phố Tingen, Klein suýt nữa thì nhận không ra bản thân.
Duỗi ngón tay ra, lại nắm chặt thành nắm đấm, hắn nhìn gương, trầm thấp khàn khàn nói:
"Đội trưởng, đây là bước đầu tiên mà tôi báo thù cho anh."
Lời còn chưa dứt, hắn thấy bản thân ở trong kính nhếch môi, lộ ra nụ cười sáng lạn.
**************
Chương 282: Manh mối
Ngoại ô phía tây khu bắc, trong một tòa nhà ba tầng gần như bị bỏ hoang.
Nơi này nguyên bản thuộc về Viện y học Backlund, nhưng nó đã dời vị trí càng tốt hơn càng thích hợp hơn, chỉ để lại một số ít nhân viên dạy học cùng một số học sinh không thể tốt nghiệp "trông coi" nơi này.
Audrey khoác áo khoác màu trắng, mặt bịt khẩu trang màu đồng, tóc vàng trơn bóng cũng bị cuốn vào một cái mũ giải phẫu màu sắc lạnh lẽo.
Nàng chuyển mắt, nhìn về phía Furth cũng ăn mặc tương tự, vẫn thấy đối phương có loại khí chất đặc biệt, tựa như càng thích hợp với trang phục như vậy hơn mình.
Ặc... Chính là cái loại khí chất bất cứ lúc nào cũng có thể cầm giải phẫu đao xẻ bụng bệnh nhân ra... Audrey không nói gì, tụt sau nửa bước ở bên cạnh Furth tiến vào phòng học phía trước.
Sau khi từ chỗ Furth được tình báo do Hugh đưa tới, nàng cũng bị dọa giật mình, bởi vì ngài "Kẻ Khờ" có nói qua, đó là một nhiệm vụ đơn giản.
Suy xét đến đơn giản có lẽ chỉ là so với bản thân ngài "Kẻ Khờ" mà nói, Audrey thừa cơ hội ở một mình, tụng niệm tôn danh, nhỏ giọng cầu nguyện, mang sự việc báo cao lên từ đầu chí cuối.
Bất quá, cho đến giờ, nàng vẫn chưa có được đáp lại.
Xuyên qua cửa lớn, tiến vào phòng, Audrey theo bản năng trước hết nhìn quanh một vòng, phát hiện nơi này không phải phòng học bình thường, thế mà bày bốn bộ xương tiêu bản cùng bốn bộ quan tài làm từ thủy tinh, trong quan tài chứa đầy chất bảo quản, ngâm bốn thi thể màu da đã tái nhợt.
Ở phía trên cùng của căn phòng, còn dựng một trụ thủy tinh trong suốt, bên trong cũng chứa đầy chất lỏng, lơ lửng một thi thể nam mặc trang phục màu đen.
Thi thể này quần áo dính sát lên trên người, làm cho người ta cảm giác rất nặng rất trầm, thi thể cũng không có mềm nhũn, mà dựng thẳng chìm nổi ở giữa trụ thủy tinh.
Như là còn sống chết chìm ở bên trong, mà không phải sau khi chết mới bỏ vào... Audrey lấy thái độ Người quan sát, đưa ra phán đoán bước đầu.
Mặt khác, nàng thấy xung quanh những cái bàn dài trong phòng thưa thớt ngồi những người mặc áo khoác trắng bịt khẩu trang, bọn họ đều không nói lời nào, giống như thi thể cùng xương trắng xung quanh vậy.
Nhìn thấy ánh trăng đỏ rực rốt cuộc cũng lộ ra một góc cùng bóng đêm âm u tăm bên ngoài tối, Audrey lại quay đầu nhìn cảnh tượng trong phòng, nhất thời nhịn không được có chút run run, đây là sợ hãi đến từ bản năng.
Nhưng đồng thời, nàng lại cảm giác hưng phấn cùng kích động.
Đây mới là cuộc sống của một người phi phàm nên có... Audrey không tiếng động nói thầm một câu, đi theo Furth tìm vị trí ở góc mà ngồi xuống.
Lại chờ đợi một hồi, trong trụ thủy tinh dựng thẳng ở phía trên cùng của phòng học, thi thể nam mặc y phục màu đen đang trôi nổi đột nhiên mở mắt, để cho thanh âm xuyên thấu qua chướng ngại trùng trùng mà truyền ra:
"Bắt đầu đi."
...
Khu đông, phố Daravi.
Klein mặc đồng phục công nhân màu lam xám dính bụi, đầu đội mũ lưỡi trai, đi ở trên con đường tối tăm chỉ còn lại vài ngọn đèn đường khí gas còn phát huy tác dụng.
Trong các nhà trọ hai bên đường, có chút ánh sáng nến hắt ra, cái này cùng ánh trăng đỏ rực gian nan xuyên thấu mây mù đan vào cùng một chỗ, miễn cưỡng hiện ra hình dáng người đi trên đường.
Klein thấy một đám người qua đường quần áo cũ kỹ mà rách nát, vẻ mặt trong chết lặng lộ ra tuyệt vọng, bọn họ là những kẻ lang thang bị cảnh sát xua đuổi.
Bọn họ không có chổ ngủ, chỉ có thể không mục đích đi lại ở trên đường, ngẫu nhiên có thể đợi được cơ hội, tìm một góc không ai chú ý hoặc lối đi trong công viên nghỉ ngơi một hồi, nhưng rất nhanh sẽ bị đuổi đi.
Trong bóng đêm lạnh lẽo thâm trầm, Klein cảm thấy bọn họ so với xác sống mà mình thấy qua càng giống xác sống hơn, mà toàn bộ khu đông so với vực sâu trong thần thoại truyền thuyết, càng giống vực sâu hơn.
Hắn dồn dập hít vào một hơi, kết quả yết hầu bị kích thích, nhịn không được ho khan hai tiếng, vội thu liễm suy nghĩ, dùng khóe mắt quan sát dãy nhà trọ đầu phố, có nhà trọ dấu vết bị nổ rõ ràng còn chưa sửa chữa.
"Nếu muốn theo dõi nơi phát hiện án, vị trí ẩn nấp tốt nhất chính là dãy nhà trọ đối diện kia, tầng ba, tầng bốn cùng mái nhà đều phù hợp yêu cầu..." Klein lấy tri thức mà mình học được ở tiểu đội Kẻ Gác Đêm phân tích tình huống.
Toàn bộ quá trình, hắn không có chậm bước chân lại, miễn cho bị người hoài nghi.
Đi đến đầu phố, Klein thuận lợi lướt qua nhà trọ có biển hiệu là số 1, tiến vào tòa kiến trúc đối diện với nơi phát hiện án.
Nơi giống như vậy, hắn cũng không xa lạ, căn nhà trọ mà hắn thuê ở khu đông kia cũng xấp xỉ chỗ này, mà thời điểm trước đó ở thành phố Tingen, hắn cùng Benson và Melissa, cũng đã ở khá lâu tại nhà trọ cấp bậc chỉ cao hơn đây một chút—— cái này là tự Klein thể nghiệm, phát ra từ mảnh vỡ ký ức của nguyên chủ.
Trong lúc suy nghĩ, Klein kéo thấp mũ lưỡi trai, cúi đầu, không nhanh không chậm giẫm lên thang lầu ken két rung động, một đường đi vào lầu ba.
Bởi vì xui xẻo gặp phải khi chạng vạng, hắn hiện tại không có súng ngắn, chỉ có thể một tay cắm vào túi áo, dùng khe hở kẹp lấy mấy lá bài Tarot.
Không có đèn, chỉ có một chút ánh trăng trong lộ trình qua lầu ba, Klein không vội vã đi tới, mà tập trung quan sát bố cục bên dưới.
Nơi phát hiện án là bên trái đối diện, tầm nhìn theo dõi tốt nhất hẳn là phòng thứ ba nơi này... Klein bắt đầu thật cẩn thận chậm rãi đi tới.
Sau khi đi qua hai gian phòng, tay phải của hắn cũng cắm vào trong túi, nhẹ mở ra hộp thuốc lá bằng sắt.
Ngay lập tức, khi ngón tay hắn chạm vào "Mắt toàn màu đen" kia, bên tai đã vang lên lời vô nghĩa như muốn xé rách tinh thần nổ tung đầu óc.
Mà cùng lúc đó, mượn dùng vật phẩm bị ô nhiễm này, Klein thấy những đường dây nhỏ màu đen quỷ dị.
Dây nhỏ này phiêu đãng ở trong hư không, mặc dù có giao nhau cùng một chút quấn quanh nhất định, nhưng đi tìm nguồn gốc là vẫn có thể nhận ra thuộc về ai.
Bóng người tương ứng ánh vào trong bộ não sắp bị nấu chín của Klein, có nam nữ cùng trẻ con ngủ ở trên giường cao thấp, có vài vị khách thuê nằm ở trên đất.
Trừ cái đó ra, cũng không có chỗ nào đặc thù, cũng không tồn tại người ẩn nấp.
Klein rút tay về, không trực tiếp chạm vào "Mắt toàn màu đen" kia nữa, ảo giác cùng lời hư ảo bên tai mà hắn nghe trước đó lúc này mới chậm rãi mất đi.
Hắn chịu đựng đau đớn, tiếp tục đi tới, hơi có giảm bớt, lại lập tức quan sát gian phòng khác.
Đáng tiếc là, hắn "điều tra" hết những chỗ dễ dàng quan sát nơi phát hiện án đối diện ở trong nhà trọ này, cũng không có chút thu hoạch nào.
Hô, hô... Klein lui đến góc sáng ban công, hai tay chống đầu gối, thở mạnh kịch liệt.
Khóe mắt hắn đang không ngừng rơi lệ, nước mũi chảy ra, tựa như đột nhiên phát bệnh vậy.
Đây là hậu quả thường xuyên tiếp xúc với "Mắt toàn màu đen" kia trong khoảng thời gian ngắn, lấy kháng tính của Klein ở phương diện này, cũng không thể hoàn toàn miễn dịch.
Duy nhất làm cho hắn hài lòng là, cái này chỉ là kích thích, mà không phải ô nhiễm, nếu không hắn đã sớm bỏ qua rồi, không dám thử nữa, đó sẽ trực tiếp tạo nên điên cuồng.
Nghỉ ngơi một hồi, Klein rốt cuộc bình phục phản ứng, thay đổi gian nhà trọ tầm nhìn không tốt bằng nơi này, nhưng vẫn không có thu hoạch.
Chẳng lẽ suy luận của mình là sai lầm? Manh mối tại nơi phát hiện án? Klein trở lại đường, nghi hoặc dùng khóe mắt quan sát nhà trọ có dấu vết vụ nổ kia.
Ôm tùy tâm tính thử một lần, hắn lại đưa tay cắm vào trong túi, chạm vào trong hộp thuốc lá bằng sắt.
Hắn muốn xem xét khu nhà trọ nơi phát hiện án kia, có ẩn giấu người hay không.
Ông một tiếng, đầu Klein nhất thời tựa như bị đập một cái, thân thể cũng có chút lảo đảo.
Hắn giống như một tên ma men, lảo đảo đi về phía trước, nhìn về phía nhà trọ vẫn còn dấu vết của vụ nổ kia.
Bởi vì cách quá xa, hắn không thể "thấy rõ ràng" dây nhỏ màu đen, cũng không thể quan sát đi tìm nguồn gốc nó là từ đâu, chỉ có thể miễn cưỡng nhận ra nơi nào có dây nhỏ tụ tập, mà nơi như vậy là cho thấy có người.
Không có, không có, không có... Klein đảo qua rất nhanh, thô sơ giản lược phán đoán.
Bỗng nhiên, hắn phát hiện ở lầu ba nơi phát hiện án có dây nhỏ màu đen phiêu đãng đi ra, dung nhập vào không trung!
Cái này... Klein đồng tử co rụt lại, đưa ra xác nhận, tiếp theo rất nhanh rút tay ra, không tiếp xúc Mắt toàn màu đen kia nữa.
Trong căn phòng bị nổ kia thế mà có người!
Hung thủ kia thế mà điên cuồng đến tại hiện trường chờ đợi người tra xét?
Hắn sẽ không sợ có người phi phàm chính phủ thuận tiện tra án này sao?
Mình vừa rồi phán đoán có sai lầm, vẫn không tìm được hắn, vì ta cùng kẻ điên logic là hoàn toàn khác nhau...
Một đám ý tưởng thoáng hiện, Klein chậm rãi thở hắt ra, giả làm một kẻ rảnh rỗi không có việc gì đi một vòng, vòng đến cửa vào căn nhà trọ kia.
Lúc này, phản ứng của hắn toàn bộ vẫn bình ổn.
Khống chế vẻ mặt khuôn mặt cùng ngôn ngữ tứ chi, Klein tựa như về nhà đi vào lầu ba, bước chân rất nhanh lộ ra một chút mệt mỏi trầm trọng.
Trong hành lang tăm tối, hắn liếc mắt một cái là thấy gian phòng không có cửa, đã sập hơn phân nửa vách tường kia, sau đó "không chút để ý" đi về phía phòng tắm công cộng.
Thời điểm sắp tiếp cận gian phòng kia, tay vẫn cắm ở trong túi của hắn đụng vào "Mắt toàn màu đen".
Lại là những lời vô nghĩa làm cho đầu người ta như phân liệt, lại là các loại ảo giác mơ hồ chớp lên, Klein dùng khóe mắt nhìn thấy từng dây nhỏ hư ảo màu đen từ nơi phát hiện án lan tràn ra.
Đi tìm nguồn gốc, hắn phát hiện một người nam hoàn toàn dung nhập trong bóng đêm, màu sắc khí tràng cũng như thế.
Người nam này cực kỳ cao, tiếp cận hai thước, khóe miệng thoáng rủ xuống, có vẻ tương đương quái gở.
Ánh mắt của hắn giống như dã thú, trong lạnh lùng là hung ác che dấu không được.
Không phải Ranus... Klein lui ngón tay về, thả lỏng thân thể căng thẳng, biểu hiện ra bình thường như không biết có ai nhìn chăm chú, không dừng bước đi tới cuối lối đi, tiến vào phòng tắm công cộng, không có kinh động người nam kia.
Phòng tắm công cộng không cùng phía với nơi phát hiện án, hắn lau mồ hôi lạnh, sau khi hơi chút bình phục ảnh hưởng xấu, trực tiếp nhảy ra cửa sổ, thuần thục leo xuống, sau đó bước nhanh rời khỏi, không hề dừng lại.
Hắn biết, tiếp qua vài phút, người nam kia sẽ phát hiện người nào đó đi phòng tắm không có trở về, từ đó cảnh giác đuổi theo, cho nên, phải nhanh chóng rời xa phố Daravi.
Klein không phải không muốn quay về đường cũ, nhưng hắn không biết mình có thể đi vào chỗ nào, vậy cũng sẽ bại lộ vấn đề.
"Thằng hề" chạy nhanh, sau khi đi một vòng lớn, tiến vào căn phòng mà hắn thuê ở khu đông kia, rồi đi vào phía trên sương mù xám, xác nhận không có nguy hiểm bị đuổi theo.
Tên kia hẳn có liên hệ rất sâu với Ranus... Klein hơi trầm ngâm, thể hiện ra bức họa người nam vừa rồi, dùng ý niệm truyền cho ngôi sao đỏ thẩm tượng trưng tiểu thư "Chính Nghĩa".
Ngay sau đó, hắn uy nghiêm mà trầm thấp nói:
"Đây là manh mối."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com