[ Liên Hoa Lâu • hoa sáo ] tịnh đế liên hoa thanh 12
Chương này là ảnh, tui phải dịch qua app và khá thô nên tui dịch lại, khớp tầm 80%, đại gia dơ cao đánh khẽ.
[12] Có một hương thơm bí mật của hoa mận
Mỹ nhân trong lòng, Ai không mãn nguyện? Thâm tâm Lý Liên Hoa đã tràn ngập vui mừng.
Đúng vậy, hắn mím môi cười khúc khích, giơ tay ôm Địch Phi Thanh thật chặt.
Cảm nhận vòng eo thon gọn còn cố tình nhéo vào phần thịt mềm ở mông.
“Lý Liên Hoa!” Địch Phi Thanh nóng nảy muốn rút kiếm: “Ngươi làm gì! Lưu manh.”
Chúng ta tranh thủ thời gian đi!" Lý Liên Hoa buông tay hắn ra, lùi về phía sau một bước.
Lại từng bước một tận lực áp sát, giả vờ vô tội nói: "Ngươi không nhận ra tấm lòng tốt của ta sao? Ah, ta sợ ngươi ngã a."
Lý Liên Hoa, không nói đánh nhau, ngươi còn xứng là kẻ nói dối thiên hạ đệ nhất."
Đao chưa xuất vỏ đã bị ai đó tóm lấy từ phía sau. Tiếp đó là một cú đẩy bất ngờ.
"Chạy đi đâu! Bíp!" Một người đàn ông thấp bé với mái tóc rối bù lao đến. Lão giả mang trên lưng một bộ xương đen như từ hư không xuất hiện.
Bọn họ chạy ra ngoài. Y phục nặng nề khiến Địch Phi Thanh gặp phiền toái không nhỏ, vốn đã đứng không vững lại thêm lực đẩy này, cơ thể mất khống chế ngã về phía sau.
Lý Liên Hoa cùng Phương Đa Bệnh xông lên đều bị lão giả chặn lại, không có thời gian tiếp được Địch Phi Thanh.
Bãi cỏ cạnh ao sen được bao phủ bởi đá và dốc xuống.
Địch Phi Thanh ngã xuống đất, thân thể không thể khống chế chuyển động lắn xuống hồ.
Đất đá lăn xuống hồ khiến mặt nước vang lên cuồn cuộn.
Lưng hắn đập mạnh vào một tảng đá, vô thức phát ra tiếng rên rỉ đau khổ, điều động nội lực Bi Phong Bạch Dương hộ thể lại bị váy áo chặt chẽ nặng nề vây khốn mà không ngừng lăn xuống, sau cùng rơi thẳng xuống ao sen phía sau.
“A Phi!” Phương Đa Bệnh muốn nắm lấy tay Địch Phi Thanh, nhưng cuối cùng vẫn là không kịp. Dù sao hắn cũng đã muộn một bước, còn đang bận đối phó tên điên mang đầu lâu.
Lão giả nhất thời không thể phân thân, Lý Liên Hoa không suy nghĩ liền nhảy xuống hồ sen, ở trong nước tìm kiếm thân ảnh Địch Phi Thanh. Sau khi rơi xuống nước, bị y phục hạn chế, Địch Phi Thanh nhanh chóng rơi xuống đáy hồ.
Nín thở dưới nước chưa bao giờ là việc mà Địch Phi Thanh giỏi, cộng thêm sự trói buộc của hỷ phục khiến hắn không thể di chuyển. Cơ thể hắn run rẩy dữ dội, nhưng càng vùng vẫy lại càng chìm nhanh hơn.
Ánh trăng lạnh lẽo chiếu xuyên qua mặt nước, và thứ ánh sáng đó mang theo một thân ảnh. Lý Liên Hoa đang lao về phía hắn.
Lý Liên Hoa liều mặc mạng bơi về hướng có tiếng Địch Phi Thanh.
Ánh sáng mờ ảo chiếu xuống góc nghiêng trên khuôn mặt của Địch Phi Thanh, tuấn mỹ như một vị thần, thanh lịch và thánh thiện, kết hợp màu đỏ của hỷ phục và trang sức bạc ở dưới nước trông đặc biệt lộng lẫy.
Nó làm trái tim Lý Liên Hoa rung động bồn chồn.
Đôi mi nhẹ như cánh bướm rung lên hạ xuống, bí mật nâng lên hàng ngàn con sóng lớn. Lý Liên Hoa nhẹ nhàng bắt lấy Địch Phi Thanh, cẩn thận ôm người vào lòng, giấu đi nỗi niềm sâu lắng
Là yêu.
Lý Liên Hoa giơ tay lên, dùng lực nhẹ nhàng chạm vào sau đầu Địch Phi Thanh, nhẹ nhàng giữ gáy, hôn lên đôi môi mềm mại của hắn.
Nụ hôn này tràn ngập sự ngưỡng mộ bị kìm nén từ lâu, cùng hống hách và tức giận.
Chìm xuống, đầu óc Địch Phi Thanh lúc này trống rỗng, để mặc Lý Liên Hoa càn quét, đầu lưỡi lướt nhẹ môi dưới như chuồn chuồn lướt nước, rồi đột nhiên dẻo dai linh hoạt như một con cá chạch, đẩy vào giữa hai cánh môi Địch Phi Thanh.
Địch Phi Thanh bị hỷ phục hạn chế, bị Lý Liên Hoa áp chế.
Dù cố gắng thế nào, hắn cũng không thể thoát ra khỏi nước.
Hắn đã sắp phát điên, nhưng hắn cũng thực sự rất thích nụ hôn của Lý Liên Hoa.
Hai đôi môi tương dán, đầu lưỡi nóng ướt tấn công mọi ngóc ngách trong khoang miệng một cách không kiềm chế, nhịp tim của hắn đập nhanh đến mức thậm chí hắn có thể cảm nhận được sự rung động nơi lồng ngực chính mình.
Tình yêu bắt đầu giữa răng môi đan xen, nhưng nó cũng ẩn chứa trong sự phụ thuộc của môi và răng.
Nụ hôn đến rồi đi rất nhanh. Không biết khi nào Địch Phi Thanh đã được Lý Liên Hoa ôm lấy, kéo lên khỏi mặt nước.
Sau khi lên bờ, hai người đứng bên hồ một hồi, gió thổi qua bể bơi, lúc này đầu óc Địch Phi Thanh mới đột nhiên phản ứng, lại bị Lý Liên Hoa hôn!
Lợi dụng tình thế hôn hắn!.
Địch Phi Thanh giơ tay trước ánh mắt kì quái của Phương Đa Bệnh, tát Lý Liên Hoa, không thô bạo nhưng vẫn khiến Lý Liên Hoa tổn thương, sửng sốt trong chốc lát.
"Lý Liên Hoa, trêu chọc ta có vui không? Ngươi biến mất mười năm, ta tìm ngươi mười năm, còn tưởng khi gặp lại ngươi sẽ khác, không nghĩ tới từ đầu đến cuối ngươi vẫn muốn giở trò đồi bại với ta! "Lần đầu tiên Địch Phi Thanh phẫn nộ như vậy.
Lần đầu tiên nghe được những lời này, cũng là lần đầu tiên Lý Liên Hoa đối mặt với chính mình. Với trái tim của chính hắn.
Đôi mắt dần dần tối sầm của Địch Phi Thanh tràn đầy thất vọng, khiến
Lý Liên Hoa nhất thời ngơ ngác: "A Phi....
“Nếu ngươi không hiểu ta, tại sao lại chọc tức ta.” Địch Phi quay lưng nói.
Hắn bước đi, giọng trầm xuống.
Có trời mới biết Lý Liên Hoa đã vui mừng thế nào khi đoàn tụ với Địch Phi Thanh lần nữa. Hắn nghĩ rằng dưới danh nghĩa chăm sóc Địch Phi Thanh chính mình đã có thể đường đường chính chính chạm vào hắn.
Chạm vào Địch Phi Thanh khiến hắn cảm thấy thoải mái.
Nhưng hắn quên mất đối phương là một người kiêu ngạo, làm sao có thể
cho phép người khác trêu chọc mình hết lần này đến lần khác?
Lý Liên Hoa chưa bao giờ bày tỏ tình cảm của mình một cách rõ ràng với Địch Phi Thanh.
Ái, nhưng mọi hành động đều mang theo một thành kiến riêng không thể che giấu.
Yêu, ngay cả người có tính cách tốt nhất cũng sẽ không thể chịu đựng được.
Lý Liên Hoa dù ngày thường có tài hùng biện đến mấy thì giờ phút này, khi đứng trước mặt Địch Phi Thanh, hắn có bao nhiêu điều muốn nói cũng không thể cất nổi một lời.
Phương Đa Bệnh đuổi theo lão giả điên điên khùng khùng một đường thì mất dấu, khi quay lại đã nhìn thấy Lý Liên Hoa và Địch Phi Thanh ở trong phòng.
Thái độ của bọn họ có chút kỳ lạ, bầu không khí cũng trở nên sôi sục.
"Các ngươi có tìm thấy gì dưới hồ? A Phi ngươi có sao không?" Phương Đa Bệnh hỏi thăm tình hình dưới đáy hồ, đồng thời hỏi thăm Địch Phi Thanh.
Địch Phi Thanh đứng ở một bên, cúi đầu im lặng, sau đó quay người về phía cửa phòng, Lý Liên Hoa sắc mặt có chút xấu xí, vội vàng chạy tới.
Phương Đa Bệnh xua tay nói: "Không có gì, cùng ta đi xem lại nói."
Chuyện gì đã xảy ra với nữ nhân chết trong ao sen?
Mặc dù Phương Đa Bệnh có chút lo lắng về phản ứng của hai người vừa rồi, nhưng hiện tại hắn bị tình tiết vụ án hấp dẫn hơn liền đi theo Lý Liên Hoa đến căn phòng nơi cất giữ thi thể tìm kiếm manh mối.
“Mặc dù có một số bùn đất xung quanh miệng và mũi của thi thể nhưng không có dấu vết của chúng bên trong miệng và mũi. Không có dịch ở ngực, không có đốm đỏ trên cơ thể, nước da nhợt nhạt. Trong nhãn cầu không có tắc nghẽn, từ trên cao có thể nhìn thấy, cũng không phải là chết đuối.
Lý Liên Hoa kiểm tra thi thể, phát hiện trên đầu có một vết tích.
Khắp nơi đều có cục u, "Phương Tiểu Bảo, ngươi sờ vào đây đi."
"Phương Tiểu Bảo? ai cho ngươi đặt biệt danh cho ta? "Phương Đa Bệnh ghét bỏ nhìn Lý Liên Hoa, như thể hắn vừa bị đặt một cái tên cho cẩu vậy.
Lý Liên Hoa cảm thấy rất tốt, “Ta lớn hơn ngươi rất nhiều. Gọi ngươi là Tiểu Bảo thì có gì không phù hợp?"
"Lý Liên Hoa ngươi, chỉ biết lừa gạt người khác, ngươi làm sao có thể làm được? Còn dám lấy tuổi tác của mình ra đàn áp người khác?"
Không phải Phương Đa Bệnh muốn nghĩ như vậy, mà là lời của Lý Liên Hoa xác thực như thế. Phương Đa Bệnh không buồn tranh cãi với hắn, dù sao hắn cũng thân thể không tốt, nếu một chút này mà cũng không vượt qua được thì có vẻ như chính mình thật nhỏ mọn.
Đi theo vị trí được Lý Liên Hoa chỉ, chạm tới một vật cứng như kim bạc kích thích Phương Đa Bệnh.
Vận chuyển nội lực làm dịch chuyển vị trí trên đầu của thi thể, đẩy vật cứng m ra ngoài, hóa ra là một cây kim bạc.
"Đây là điểm Bạch Huy, thủ đoạn giết người tàn ác như vậy tuyệt đối không thể nào là do người bình thường gây ra. "Lý Liên Hoa cầm kim bạc, trầm giọng nói.
Đương Phương Đa Bệnh cúi đầu nhìn sang nơi khác, vô tình nhận ra trên cổ xác chết có những vết thắt cổ nông gần như vô hình.
"Đúng vậy! Lý Liên Hoa, tại sao ở đây lại có vết thắt cổ?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com