Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

[XNice] Đôi mắt màu lam nhạt của sự tiếc nuối

https://noly2018.lofter.com/post/750eaba8_2bf3030b1

*

X và Nice, lời cảnh báo tử vong

Cảnh báo OOC

Thể loại: Ý thức lưu

Nội dung: Có sự thay đổi về dòng thời gian và năng lực của X (đọc ký ức).

Tóm tắt:  Nhìn cuộc đời cậu qua những ký ức của cậu.

X thực ra rất hay nhận được tin nhắn riêng trên tài khoản của mình, ó người tung hô sự vạn năng của anh, có người lại mắng anh chỉ được cái vẻ ngoài, có người gửi lời yêu thương thô tục, và cũng có người chỉ đơn giản là chia sẻ những câu chuyện thường ngày.

X không thường xuyên xem tin nhắn đâu, ban ngày anh phải làm việc như một dân văn phòng chính hiệu, không thể lơ là công việc mà xem tin nhắn, nếu không anh đã "lật xe" từ lâu rồi, uổi tối livestream thì phải đảm bảo chất lượng, càng không thể lãng phí thời gian để lướt tin nhắn.

Vì vậy những người tin tưởng anh đều biết khả năng X nhìn thấy tin nhắn là rất thấp.

Thế nhưng, có một tin nhắn đặc biệt mà X đã nhìn thấy và ghi nhớ.

"X, xin anh hãy cứu tôi."

Một tin nhắn cụt lủn, không đầu không đuôi, nhưng từ "cứu rỗi" khiến X không thể rời mắt, anh nhận ra tin nhắn này được gửi từ ngày 11 tháng 7, tức là một tuần trước. X hơi do dự, anh đoán đây có thể là một cách để thu hút sự chú ý, nhưng cuối cùng anh vẫn không thể thuyết phục mình làm như không thấy.

Lỡ đâu, lỡ đâu thật sự có người cần sự giúp đỡ thì sao? Dù anh không nghĩ có ai lại đem cơ hội cầu cứu đặt vào một tin nhắn gửi đến một vị anh hùng không rõ tung tích.

Bốn giờ sáng, bầu trời đêm mang sắc xanh biếc hòa cùng màu chàm, sâu thẳm như đám mây đen đang đè nặng trong lòng, X không bận tâm liệu đây là do tâm lý hay là điềm báo trời sắp mưa, anh dùng máy tính thử giải mã tài khoản gửi tin nhắn, sau lớp lớp tường lửa, điều bất ngờ là đó lại là một tài khoản trắng, không địa chỉ, không danh tính, một tài khoản ảo phổ biến.

Ngón tay X khựng lại trên bàn phím, anh đắn đo liệu có nên thức trắng đêm để tìm ra sự thật, hay là đi ngủ để ngày mai còn đi làm, một dự cảm mơ hồ khiến X chần chừ, anh nên đi ngủ, nhưng đầu ngón tay lại run rẩy, như thể cơ thể đã biết trước lựa chọn của anh.

Khi trời rạng sáng, X cuối cùng cũng giải mã được từng lớp mã code, anh tìm thấy dấu vết dẫn đến chủ nhân tài khoản – anh hùng Nice thuộc công ty Treeman.

X nhìn khuôn mặt đẹp đẽ, hoàn hảo của chàng anh hùng trẻ tuổi hiện ra trên màn hình máy tính, ảnh quảng cáo của cậu vẫn đang mỉm cười. X nghiến răng, anh nhìn nụ cười của người đàn ông tóc trắng mắt xanh ấy chỉ thấy đầy vẻ chế giễu, như đang nói rằng một trò đùa dai đơn giản lại khiến vị đại anh hùng bí ẩn phải thức trắng đêm.

Anh giơ tay xoa xoa thái dương, nhắm mắt lại thật chặt, anh quyết định mặc kệ cái vị anh hùng hoàn hảo này có ý đồ gì, công việc chính của anh bây giờ là đi làm, còn chuyện tính sổ với Nice... X dùng nước lạnh tạt vào mặt, ngẩng đầu cau mày nhìn chằm chằm vào gương, nước từ sợi tóc đen nhỏ giọt. X quyết định tan làm sẽ đi tìm Nice để làm cho ra lẽ.

Thời gian làm việc ở FOMO không quá dài cũng không quá ngắn, vừa vặn chạm đến giới hạn chịu đựng của X. Chỉ cần làm thêm một phút nữa thôi là anh sẽ bùng nổ tại chỗ. X dọn dẹp xong rồi rời công ty, vươn vai ngáp một cái, cái ngáp thứ bảy trong ngày.

Giờ tan làm luôn thoải mái. X thong thả đi về, tiện tay mua một lon nước dâu có ga do chính mình làm người đại diện, bong bóng cay nồng hòa cùng vị dâu tây ngọt lịm tan ra trong miệng, X khoan khoái nheo mắt thở ra một hơi, hoàn toàn thả lỏng. Đến lúc này, anh mới nhớ ra mình phải đến Treeman tìm Nice tính sổ.

Hôm nay ư? Hay để lần sau?

Thôi, hôm nay vậy.

X không phải là không biết về Nice, hay nói đúng hơn bất cứ anh hùng nào có chút tiếng tăm trên mạng anh đều biết một chút, huống chi là một khuôn mặt tuyệt mỹ như vậy. Mấy clip triệu view của Nice cứ lơ lửng trên trang chủ của anh mấy ngày mấy đêm, X muốn không biết cũng khó.

Thế nên, X không thể hiểu nổi tại sao Nice lại phải chơi khăm anh, với thân phận anh hùng nổi tiếng, cô bạn gái xinh đẹp, kẻ thù không đội trời chung luôn thất bại, và hơn hết là anh và Nice không hề có bất cứ giao thoa nào. Dù thế nào, Nice cũng không nên tìm đến anh để chơi khăm mới phải.

X thừa nhận anh có chút tò mò, anh bước qua một màn hình lớn đang chiếu quảng cáo của Nice trên đường, X vô thức liếc nhìn, bắt gặp đôi mắt đào hoa xanh biếc của vị anh hùng hoàn hảo, đôi mắt cậu thật đẹp, và công ty của họ chắc hẳn cũng biết điều này, nên đã dành rất nhiều công sức để trau chuốt, ánh nhũ bạc lấp lánh trên mí mắt, đuôi mắt hơi ửng đỏ, hàng mi dài và cong vút, X dừng lại vài giây, nhận ra Nice hoàn toàn không dùng lens, đó là vẻ đẹp tự nhiên thuần khiết.

Trong quảng cáo, Nice quay đầu cười với ống kính, nhẹ nhàng nháy mắt một cái, tạo dáng thương hiệu của mình, cậu cầm lon nước ngọt, giữ thế tay hình khẩu súng, rồi nghịch ngợm búng nhẹ một cái về phía ống kính.

"...Nếu cậu ấy chịu giải thích rõ ràng và xin lỗi, thì tôi cũng không quá để tâm đến trò đùa này đâu."

X đưa tay búng ngón tay, các khối màu nổ tung từ đầu ngón tay, những hình khối hình học không đều đan xen rồi nuốt chửng lẫn nhau, cuối cùng trải ra bao bọc toàn bộ thế giới. X bước đi trên mặt phẳng 2D, tìm kiếm sự tồn tại của Nice trong thế giới đã bị anh làm cho hai chiều hóa, anh nghĩ đây là một việc rất đơn giản, vì một vị anh hùng vạn năng thì không bao giờ lãng phí thời gian trên đường đi.

"À, tìm thấy rồi."

Một tiếng búng tay nữa vang lên, những đường nét dưới chân X như sống dậy, uốn lượn bay múa, sắc màu lấp đầy thế giới, mặt phẳng chuyển thành không gian 3D, các hình dạng hình học bị chia cắt, tan rã như những mảnh kính vỡ, bao bọc và cuốn đi ranh giới không gian của X, để anh nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất.

Hoàng hôn màu cam là màu X yêu thích, báo hiệu ngày mai sẽ là một ngày đẹp trời, X đưa tay tháo kính râm, nhìn thẳng vào mặt trời đang lặn, anh không bao giờ thấy đủ những khoảnh khắc như thế này. Hoàng hôn bị chia cắt thành những mảng hình cắt khác nhau bởi các tòa nhà cao tầng, những tòa nhà ở xa phản quang biến thành màu đen tuyền, vĩ đại hơn bất cứ bức họa nào.

Cũng chính lúc này, X nhìn thấy một chú chim trắng rơi xuống, rơi xuống không chút do dự, chiếc áo choàng trắng tinh khôi cuốn lấy gió vẫn giữ nguyên hình dạng, giống như một vòng tay ôm ấp, nhưng vẫn không giữ được cậu, Nice thậm chí còn đang cười, vẫn là nụ cười mà X vừa nhìn thấy trên quảng cáo.

X chưa bao giờ nghĩ một anh hùng lại tự tử bằng cách nhảy lầu, anh hùng được gọi là anh hùng, ngoài việc được những người tin tưởng ban tặng cho các năng lực khác nhau, điều cốt yếu nhất là thể chất của họ được tăng cường không ngừng kể từ khoảnh khắc họ trở thành anh hùng. Nói cách khác, nếu các anh hùng không muốn, một tòa nhà cao chục tầng cũng không thể giết chết họ.

X gần như ngay lập tức muốn cứu Nice, anh chỉ cần búng tay một cái là có thể xây dựng thế giới với tốc độ ánh sáng, dù là biến cậu thành 2D để rơi thẳng xuống đất, hay kéo cậu vào không gian để cậu đứng lơ lửng trên không, anh có vô số cách để cứu Nice. Thế nhưng, khi anh đối mặt với đôi mắt đẹp của Nice, chỉ trong khoảnh khắc đó, X đã hiểu Nice từ chối.

Không được tùy ý can thiệp vào quyết định của người khác. Đó là giới luật mà X tự đặt ra cho mình.

Là một anh hùng, vạn năng, năng lực mạnh mẽ của anh cho thấy nếu anh muốn làm gì thì không ai có thể ngăn cản, vì vậy sự kiềm chế của X là sự kiềm chế của chính anh. Anh không thể áp đặt ý muốn của mình lên người khác, bất kể kết quả là gì, nếu người khác đã đưa ra lựa chọn, thì anh chỉ có thể tôn trọng lựa chọn đó.

Một tiếng búng tay khẽ vang lên, xóa đi tất cả những người chứng kiến, X không để ý đến bất cứ điều gì trên tầng thượng, hay nói đúng hơn là anh không quan tâm,  anh chầm chậm đi đến bên cạnh Nice, quỳ xuống nhìn mái tóc trắng tinh bị vấy bẩn bởi máu, nhìn đôi đồng tử xanh nhạt đang tan rã. X rũ mắt nhìn chằm chằm vào Nice, vị đắng chát lan tỏa trong miệng anh.

Ít nhất, thi thể của vị anh hùng hoàn hảo này cũng rất hoàn hảo, gương mặt này thật đẹp, giống như đang ngủ vậy.

X đưa tay chạm vào tóc Nice, mọi thắc mắc của anh lúc này đều không có ai để giải đáp, anh chỉ có thể tự mình tìm kiếm, đọc ký ức là năng lực mà những người tin tưởng đã thêm vào cho anh. Trước đây X chỉ thấy nó vô dụng, anh có phải thám tử đâu mà phải xem ký ức của người khác. Nhưng giờ phút này, anh lại cảm thấy may mắn, may mà anh có thể đọc ký ức, may mà anh đã tìm thấy Nice, và may mà anh đã đến.

Đọc ký ức của người khác không phải là một trải nghiệm dễ dàng, giống như linh hồn bị kéo vào một đường ống hẹp, bị chèn ép và chao đảo lạnh lẽo, cuối cùng mới tiến vào cơ thể của người khác.

Đây là lần đầu tiên X đọc ký ức, anh ngạc nhiên nhận ra thứ này là góc nhìn thứ nhất, lại còn là ngược dòng thời gian.

X thấy rõ một cô gái tóc vàng xinh đẹp đứng đối diện mình, mái tóc rối tung, cách họ ở chung như nước sông không phạm nước giếng, X tặc lưỡi, đương nhiên anh nhận ra người này là ai, bạn gái của Nice, Moon.

Thì ra dưới những thước phim ngọt ngào kia là cách họ ở chung như vậy, X nhẹ nhàng cảm thán, anh có chút tiếc nuối khi nghĩ rằng mình từng xem các clip cắt ghép về cặp đôi này, nhưng chưa kịp "đẩy thuyền" thì đã biết đó chỉ là chuyện làm ăn.

Trong ký ức, Nice cúi đầu, kéo theo cả X cúi đầu, anh thấy ngón tay không dính bụi trần của cậu khẽ chạm vào một bức tượng điêu khắc khổng lồ trong phòng, lúc này X mới thấy trong phòng Nice có một bức tượng điêu khắc lớn như vậy, chất liệu đá thô ráp, lạnh lẽo khiến đầu ngón tay cậu nhanh chóng ửng đỏ, tiếng lòng của Nice vang lên bên tai X.

"Giá như mình cũng có thể giống như bức tượng điêu khắc vậy, không có áp lực, không có thay đổi, cũng không có nhịp tim và ý thức."

X im lặng, anh nhận ra tâm trạng của Nice có vẻ không bình thường, nhưng nghĩ đến việc cậu tự tử bằng cách nhảy lầu thì lại thấy điều này cũng nằm trong dự đoán, anh đè nén sự khó chịu trong lòng, quyết định tiếp tục đọc ký ức.

Ký ức không có dòng thời gian, chỉ có những thay đổi chậm rãi, vô thức.

Đối mặt với ống kính, Nice thao thao bất tuyệt, cảm ơn sự chúc phúc và quà tặng của những người tin tưởng, tự nhiên thể hiện bản thân trước ống kính. X thậm chí cảm thấy nhàm chán, anh biết tâm trạng của Nice không ổn, nên khi cảm nhận được sự đè nén bên trong cậu khác hẳn với vẻ ngoài, X không nhịn được mắng công ty Treeman tàn nhẫn, lại vừa giận vừa thương thầm chê bai Nice sao lại không chống cự một chút.

Mãi cho đến khi X nhìn thấy ngày 11.7 rõ ràng trên chiếc bánh kem, đồng tử X co lại, anh nhận ra tin nhắn chơi khăm khiến anh bối rối kia được gửi đi đúng vào ngày này.

Hơn nữa...

Ngày 11 tháng 7 là sinh nhật của cậu...

X chờ đợi Nice gửi tin nhắn cho anh, anh kiên nhẫn và nghiêm túc chờ đợi, nhưng khi thời gian livestream kéo dài, X càng lúc càng cảm nhận được sự đè nén trong cơ thể Nice. Ngực cậu như bị người ta móc ra một khối thịt rồi lấp vào một tảng đá cứng, nặng nề, đau đớn, ngay cả dạ dày cũng co thắt và run rẩy, cổ họng như bị một sợi dây vô hình thắt chặt, khiến cậu không có cả cơ hội để nôn khan.

X bắt đầu khâm phục Nice, cơ thể khó chịu như vậy mà nụ cười vẫn không hề thay đổi, thậm chí giọng điệu cũng không run rẩy một giây, nhưng sau sự khâm phục, một nỗi buồn nhàn nhạt như sương khói bốc lên từ dưới chân, vô hình quấn lấy cơ thể anh.

Thật... đáng thương...

Sau khi livestream kết thúc, X nghĩ rằng Nice sẽ ăn một miếng bánh kem, vừa rồi anh mượn miệng Nice để nếm vị ngọt của bánh, đó là hương vị của tiệm bánh mà anh yêu thích. Ngọt mà không ngán, thơm béo, lớp kem mềm mại tinh tế tạo hình một chú mèo ở trên cùng, một bên tai mèo đã bị khuyết, chính là miếng mà Nice đã ăn trước ống kính.

Nhưng Nice chỉ cúi đầu ngồi yên tại chỗ, người quản lý của cậu thu bánh kem lại, lấy lý do là một anh hùng hoàn hảo không thể có bất cứ khả năng không hoàn hảo nào, rằng ăn đồ ngọt muộn như vậy sẽ không tốt cho da, X chỉ muốn chửi thề, nếu biết ăn muộn không tốt cho sức khỏe thì đừng bắt Nice livestream đến khuya như vậy nữa! Mau đưa bánh kem cho cậu ấy ăn đi!

Nice vẫn bình thản, chỉ nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng, Nice quay đầu nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ, so với căn phòng sáng đèn, ngoài cửa sổ như một địa ngục dữ tợn ẩn chứa những con quỷ dữ. Trong bóng đêm tĩnh lặng, Nice đứng bên cạnh giường, đưa tay xoa xoa tấm kính, cảm giác lạnh lẽo khiến X vô thức vẫy tay.

"Chị Quyên nói vài tháng nữa hạng của tôi lại có thể tăng, nhưng thì sao chứ, tôi sẽ mãi mãi không bao giờ đạt được vị trí đó, X."

Tim X run lên, anh bắt đầu tự hỏi câu nói này có ý nghĩa gì, chẳng lẽ tin nhắn của Nice thật sự là một trò đùa dai trắng trợn, chỉ để trút giận ư? X còn chưa kịp suy nghĩ xong thì thấy Nice lại hành động, cậu mở điện thoại, tùy ý lướt vài cái, rồi đăng nhập vào tài khoản mà X rất quen thuộc.

X lúc này mới nhận ra tài khoản này không phải là một tài khoản ảo trống rỗng, bởi vì mỗi lần Nice đăng nhập đều rất cẩn thận, khiến nó trông như một tài khoản trắng, anh nhìn những ngón tay đẹp đẽ của cậu nhấn vào tài khoản tên X, mở tin nhắn và do dự gõ chữ trên bàn phím.

"Anh X," Nice dừng lại, đầu ngón tay lơ lửng trên phím xóa, dường như đang do dự có nên nhấn xuống không, con trỏ nhấp nháy nửa phút, cuối cùng Nice vẫn dịch ngón tay ra, tiếp tục soạn thảo.

"Anh X, thấy chữ như gặp mặt," Nice không do dự lâu, xóa luôn mấy chữ này đi, cậu dường như cũng cảm thấy cách dùng từ của mình thật ngốc. Động tác nhấn phím xóa mang theo vài phần bực bội.

"Anh X, xin anh..." Nice lại một lần nữa dừng lại, lần này thời gian còn lâu hơn. Cậu thậm chí còn đặt điện thoại xuống, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ ngẩn ngơ, ngón tay vô thức vuốt ve vỏ điện thoại, ngay cả lời nhắc nhở của Moon cũng không thể khiến cậu quay đầu lại.

Moon có lẽ đã sớm quen với những hành động của Nice, cậu thỉnh thoảng mỉm cười, thỉnh thoảng lại ngẩn người, cậu đối với cô luôn lịch sự nhưng ranh giới rõ ràng, giống như một con robot được lập trình sẵn, không phản bác, không chống đối, không quan tâm, không để ý.

X có thể cảm nhận nhịp tim của Nice đang đập chậm rãi, cậu dường như hít một hơi thật sâu. X đưa tay che ngực mình, có chút không phân biệt được đó là anh hay là Nice đã hít một hơi.

"Anh X, xin anh hãy cứu tôi."

"Nếu là anh ấy, chắc có thể giúp được mình."

Phím gửi được nhấn rất nhanh, như thể nếu không nhanh tay gửi đi, tám chữ này sẽ mãi mãi không thấy ánh mặt trời, Nice đứng trước cửa sổ nhìn tám chữ này thật lâu, X không thể hiểu được liệu Nice đang mong chờ hay hối hận, vì cơ thể Nice không truyền cho anh bất cứ cảm xúc nào. Anh thậm chí còn có chút bực bội vì sao lúc đó mình không xem tin nhắn, nếu có thể trả lời cậu ngay lập tức, dù chỉ là một dấu chấm hỏi, có lẽ đã có thể ngăn chặn mọi chuyện xảy ra.

Nice không đợi lâu, cậu thành thục xóa tất cả các ghi chép, cẩn thận thêm từng lớp tường lửa vào tài khoản ảo này, cuối cùng thoát ra và xóa sạch mọi dấu vết. Cậu tự nhiên đặt điện thoại xuống, đi rửa mặt và nghỉ ngơi, giống như mọi đêm trước đó.

Thời gian trôi đi, X dần phát hiện Nice cũng sẽ xem livestream của anh, đôi khi là xem lại video trên điện thoại trong phòng hóa trang, đôi khi là xem livestream trực tiếp vào đêm khuya. X nhìn thấy chính mình trong quá khứ qua đôi mắt của Nice, anh có chút ngượng ngùng ho nhẹ hai tiếng, thầm cảm thán sức hút của mình thật lớn, đến cả Nice - một người có quan hệ cạnh tranh với anh - cũng thích anh sao.

"Haizz..."

Nghe thấy tiếng thở dài nhẹ nhàng của Nice, X theo bản năng phản bác Nice thở dài cái gì, livestream của anh rõ ràng rất thú vị mà. Mãi sau khi nói xong, X mới nhớ ra đây chỉ là ký ức, và đây cũng là lần đầu tiên anh nghe thấy Nice thở dài.

Anh hùng hoàn hảo thì mọi thứ đều hoàn hảo, cậu sẽ không thất bại, không mắc lỗi, thậm chí không chán nản, luôn mỉm cười, luôn tự tin, X có chút tò mò tại sao cậu lại thở dài, thậm chí còn nghi ngờ livestream của mình. Chẳng lẽ thật sự là vì anh sao?

"Có chút, muốn đến gần anh... Anh thật lợi hại."

Đầu ngón tay Nice ấn vào màn hình điện thoại, cách màn hình chạm vào X đang livestream, cậu không rời mắt, nhìn chằm chằm vào X trên điện thoại, như muốn ghi nhớ mọi biểu cảm, mọi cử chỉ của anh.

Hàng mi X khẽ rung, bị sự vui sướng thầm kín trong lòng đánh úp, anh có chút vui vẻ, lại có chút đắc ý, anh quả nhiên là anh hùng lợi hại nhất, chỉ qua livestream cũng có thể khiến người khác thích mình. Khóe miệng X nhếch lên thành một nụ cười, khẽ khen Nice tuy không biết cách chăm sóc bản thân, nhưng ánh mắt rất tốt, lại còn rất biết nói chuyện.

Hỗn loạn.

Hỗn loạn vô tận.

X cảm thấy chóng mặt muốn nôn trong cơ thể Nice, những cú sốc không ngừng ập đến, cả về thể chất lẫn tinh thần, nắm đấm của Nice không chút do dự, cậu dứt khoát tiêu diệt những kẻ gây náo loạn. X nhớ lúc này là cuộc náo loạn của Khu 70, nơi chỉ số sợ hãi tăng cao, cũng là năm đầu tiên anh lên ngôi X.

Máu sền sệt làm bẩn tay Nice, bụi bặm vương lên áo choàng và áo giáp của cậu, nhưng lúc này X không rảnh để bận tâm đến những thứ đó, anh cảm nhận được Nice vẫn đang cười, nụ cười sụp đổ không thể kìm nén. Nice dừng lại, đưa tay chạm vào má mình, khoảnh khắc đầu ngón tay cậu chạm vào khóe miệng, X nghe thấy hơi thở của cậu run lên trong một thoáng.

Chỉ một khoảnh khắc run rẩy đó, như một tia lửa cuối cùng châm vào thùng thuốc súng, vô số cảm xúc bùng nổ trong cơ thể anh: đau khổ, bối rối, đau buồn, đấu tranh...

X muốn khuyên Nice đừng cười nữa, muốn nói nếu cậu thấy khó chịu thì hãy rời khỏi nơi này, anh thậm chí muốn Nice đừng làm anh hùng nữa, nhưng khi đưa tay ra, X mới nhận ra đây là ký ức của Nice, và Nice vẫn sẽ bước đi, cho đến khi cái chết đến.

Sau đó, Nice rời đi như không có chuyện gì, X nhìn Nice đứng trước bức tượng "Bất Khuất", đội mũ và đeo khẩu trang, biến mình thành một sự tồn tại mờ nhạt nhất trong đám đông, hết lần này đến lần khác lắng nghe lời tuyên ngôn của bức tượng, những chú chim bồ câu trắng bay qua trên bầu trời, tiếng cánh đập mang theo âm thanh ồn ào. Nice đưa tay ra hứng một chiếc lông chim. Tim cậu đập chậm lại hai nhịp, dường như đã hạ quyết tâm.

Và cũng kể từ ngày hôm đó, trong căn phòng trống, X không còn thấy bức tượng điêu khắc cao lớn đó nữa.

X cảm thấy chán ghét, anh không muốn tiếp tục xem nữa. Anh muốn rời đi, muốn buông tay. Dù sao thì Nice đã chết rồi, anh có hiểu cậu đến đâu thì cũng có ích gì, nguyên nhân của tin nhắn kia anh đã thấy rồi, đó là lời cầu cứu dưới áp lực không thể chịu đựng được của vị anh hùng hoàn hảo. Thôi, dừng lại ở đây đi, dừng lại ở đây thôi.

Nhanh lên.

Rời đi đi.

Tại sao không buông tay chứ.

X lặng lẽ nhìn thời gian từng bước trôi về phía trước. Anh dừng lại trong cơ thể Nice, nhìn mọi lựa chọn của cậu, và rồi càng trở nên im lặng.

Nice dường như không bao giờ ngủ yên một giấc trọn vẹn cả đêm, khi nhìn thấy Moon ôm chăn ngủ rất say, X mới nhận ra một ngày của Nice dường như dài hơn bình thường. Ban ngày bận rộn, mỗi phút của cậu đều được sắp xếp kín mít, nhưng đến đêm khuya yên tĩnh, X luôn nghĩ Nice cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi một chút, nhưng cậu lại mở mắt cho đến bình minh.

Trong cơ thể Nice, X lần đầu tiên thấy bình minh nhiều như vậy, Nice dường như chỉ chịu ngủ vào lúc giao thời giữa ngày và đêm, chỉ vài tiếng đồng hồ ngắn ngủi sau đó lại tỉnh táo đón nhận công việc mới.

X nhìn Nice cầm kịch bản nghiên cứu, im lặng đối mặt với người đàn ông tóc đen mắt tím đang mỉm cười. X nhướng mày, anh không quen người đàn ông này, nhưng anh biết cái danh hiệu Vua Hủy Diệt. Trước đây họ đã từng đấu một trận. Hóa ra Vua Hủy Diệt và Nice quen biết nhau, có vẻ khá thân thiết.

Có lẽ là quen biết một chiều?

X nhìn đôi mắt phát sáng của Vua Hủy Diệt khi đối mặt với Nice, nhìn anh không kìm được lải nhải rất nhiều với Nice, vẻ ngoài có vẻ rất hoạt bát, nhưng X nghe ra được rằng Vua Hủy Diệt thực ra không hề biết Nice đang bận rộn cái gì, anh chỉ có thể nói đủ thứ chuyện để cố gắng khơi gợi một cuộc trò chuyện. Còn Nice thì luôn im lặng mỉm cười.

Mỗi kịch bản của Nice đều được ghi chú đầy đủ, cậu dự đoán mọi chủ đề có thể xuất hiện, và dựa trên dự đoán đó để thu thập kiến thức liên quan, nhằm mục đích có thể nói chuyện một cách hoàn hảo với mọi người. X không khỏi tặc lưỡi, anh nhìn chằm chằm vào những kịch bản và kiến thức được sắp xếp gọn gàng, tưởng tượng nếu Nice cũng là một dân công sở như anh, với tài năng và sự nỗ lực của cậu, chắc chắn sẽ sớm được thăng chức lên quản lý, thẳng tiến CEO, cuối cùng trở thành ông chủ lớn.

À, cậu ấy không thể làm ông chủ.

X nhìn vào phần mềm chứng khoán không biết xuất hiện trên điện thoại của Nice từ lúc nào, bình tĩnh đưa ra lời nhận xét, giai đoạn này Nice dường như còn có sở thích riêng, nhưng X nghĩ mãi cũng không hiểu tại sao một vị anh hùng đang ở thời kỳ thăng hoa, nhìn đầy năng lượng lại có sở thích là chơi chứng khoán và bất động sản.

Không thể có định kiến được. X tự nhủ. Ai nói một người năng lượng không thể thích những thứ này.

Mỗi lần Nice mở phần mềm chứng khoán, nhịp tim của cậu lại đập nhanh hơn vài lần. X cũng bắt đầu căng thẳng, anh đoán, nếu một anh hùng hoàn hảo thật sự hoàn hảo, thì việc chơi chứng khoán của cậu chắc hẳn phải có lời lắm nhỉ? Sẽ kiếm được bao nhiêu tiền đây.

À, sự hoàn hảo của vị anh hùng hoàn hảo không bao gồm việc thị trường chứng khoán bị thao túng bởi giới tư bản.

Nice im lặng khi thấy màu xanh lá cây, cậu không hề tức giận như X tưởng tượng, cũng không đau khổ vì mất tiền, ngược lại, cậu nhếch nhẹ một bên lông mày, rồi tiếp tục cân nhắc lần tới sẽ đầu tư bao nhiêu tiền. X nhìn những con số trên màn hình không khỏi thở dài, anh nhìn kết quả lúc lời lúc lỗ của Nice, cảm thán rằng đây có lẽ là niềm vui của cậu.

Thời gian nghỉ ngơi của Nice dần dần dài ra, X cảm nhận rất rõ điều này, anh đoán là vì giai đoạn này áp lực tâm lý của Nice vẫn chưa quá lớn. Còn Moon thì ngày càng bối rối với những biểu hiện của Nice, vẻ mặt khó chịu, xa lánh đó khiến X đoán được đây hẳn là lúc họ mới bắt đầu "đẩy thuyền" cặp đôi.

Một màn đêm đột ngột buông xuống.

X chớp mắt tự hỏi màn đêm này là Nice đang ngủ hay đang nghỉ ngơi. X có thể cảm nhận được tim cậu đập rất nhanh, đó là nhịp đập từ Nice, âm thanh nhỏ vụn yếu ớt, khi nghe thấy một tiếng nức nở nhỏ của Nice, X đứng yên tại chỗ, chợt nhận ra.

Cậu ấy đang khóc.

Nice đang khóc.

"Tất cả... đều là giả dối... mọi thứ đều là một sự lừa gạt..."

X không biết chuyện gì đã xảy ra, anh chỉ biết sau lần này, chứng ám ảnh sạch sẽ và chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế của Nice sẽ ngày càng nặng hơn. X bắt đầu trở nên lo lắng, anh thậm chí còn tự mắng Nice, đã khóc thì cứ khóc cho thoải mái, sao lại che mặt nhắm mắt làm gì, anh không nhìn thấy gì cả.

Một cảm giác mềm mại, ấm áp vụt qua mắt cá chân. X cảm nhận Nice đột nhiên khựng lại, tiếng nức nở vỡ vụn nghẹn lại trong cổ họng, cậu theo bản năng ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt của một chú mèo tam thể nhỏ.

Qua sự phản chiếu trong đồng tử mèo, X nhìn thấy rõ khuôn mặt của Nice, viền mắt và mũi đỏ hoe, lông mày khẽ nhíu lại, khóe miệng kéo xuống. Nice theo bản năng điều chỉnh hơi thở để kìm nén nước mắt. X nhìn khuôn mặt đó, cảm thấy nó cũng gần giống với những gì anh tưởng tượng, hay nói đúng hơn, còn mong manh hơn anh nghĩ.

X nhận ra chú mèo này, nó thường xuyên lang thang dưới nhà anh để nũng nịu, dựa vào vẻ ngoài xinh đẹp, nó luôn "meo meo" xin người ta cho ăn, nhưng sau khi được hầu hạ no nê lại không cho sờ. X đã bị nó lừa vài lần rồi, giờ thấy chú mèo tam thể chủ động cọ vào chân Nice, còn chủ động liếm ngón tay cậu, X lại thấy bực mình, lẩm bẩm bây giờ đến một con mèo cũng nhìn mặt mà bắt hình dong.

Nhưng Nice đã cười, giọng nói mềm đi vì nước mắt mang theo chút khàn khàn, cậu nhỏ giọng hỏi chú mèo tam thể, vẻ mặt nghiêm túc như thể thật sự đang đợi chú mèo trả lời.

"...Em là mèo của nhà ai vậy... Thật xinh đẹp, thật ngoan. Chủ của em chắc chắn rất yêu em đúng không..."

X không nhận ra khóe miệng mình đang vô thức nhếch lên, và anh cũng vô thức thở phào nhẹ nhõm. Nice vừa khóc khiến anh gần như tan vỡ, cậu bé đáng thương này, không biết đã trải qua chuyện gì mà lại tủi thân đến vậy.

Chú mèo liếm ngón tay cậu một cách thân mật. X cảm thán rằng anh cũng coi như đã chạm vào kẻ lừa đảo này, mặc dù là mượn tay người khác.

Nice không lãng phí quá nhiều thời gian, sau khi vuốt ve chú mèo một lúc, tâm trạng cậu đã bình ổn hơn rất nhiều. Cậu đứng dậy, chào tạm biệt chú mèo, chú mèo tam thể dường như vội vàng, cắn ống quần cậu kéo kéo, dẫn Nice đến dưới một tòa nhà dân cư, X nhìn thấy cánh cửa quen thuộc này, không nhịn được nhướng mày.

Chú mèo tam thể "meo meo" kêu, còn nhanh nhẹn nhấn chuông cửa nhà anh, X dùng đầu lưỡi đẩy vào má trong, siết chặt răng hàm, không nhịn được "chậc" một tiếng, giờ này anh có lẽ vẫn còn đang tăng ca ở công ty, đến khi về thì đừng nói là người, ngay cả lông mèo cũng chẳng thấy.

Nice rõ ràng không có thời gian, sau khi nghe hai cuộc điện thoại, cậu cúi xuống xoa xoa đầu chú mèo tam thể, nhỏ nhẹ nói.

"Tôi nhớ chỗ này rồi. Đây là nhà em đúng không? Hôm nào đó tôi nhất định sẽ mang quà đến tìm em. Nhưng giờ tôi thật sự phải đi rồi, em ngoan nhé, lần sau tôi lại đến tìm em."

Lừa dối.

Cậu chưa bao giờ đến đây cả.

Kẻ lừa đảo.

Nice bắt đầu thường xuyên phải đến công ty, X cẩn thận nghĩ lại thì nhận ra điều này, hạng của Nice lúc này không cao cũng không thấp, mắc kẹt ở giai đoạn mà cậu cần chủ động gặp người quản lý, đương nhiên phải ra vào công ty thường xuyên.

"Chán quá, làm anh hùng còn chán và khô khan hơn tôi tưởng."

Một tiếng lòng đột ngột vang lên khiến X giật mình. Anh nhận thấy Nice và Moon bị gọi đến trước mặt chị Quyên để khiển trách vì cãi nhau. Nice có vẻ đang lắng nghe rất nghiêm túc, nhưng tiếng lòng vừa rồi chứng minh cậu thực ra không hề nghe, ánh mắt Nice vô thanh vô tức liếc ra ngoài cửa, cậu nhìn thấy các nhân viên đang làm việc của mình, rồi lại cúi đầu nhìn xuống sàn nhà.

Giọng nói của người quản lý đã trở thành một âm thanh ngoài lề, lướt qua tai một cách mơ hồ. X không nhịn được cười, thì ra giai đoạn này Nice là như vậy, hơi bất ngờ, nhưng cũng đáng yêu.

Hạng của Nice từ thứ 10 xuống thứ 15, rồi thứ 23, thứ 42, thứ 70... Nhịp tim của Nice cũng càng lúc càng nhẹ nhàng hơn, biểu cảm cảm xúc cũng càng lúc càng rõ ràng hơn.

Qua đôi mắt của Nice, X lại một lần nữa nhìn thấy Vua Hủy Diệt. Người đàn ông tóc đen mắt tím đứng trên cùng một sân khấu với Nice để biểu diễn, Nice đứng trên đỉnh cao nhất, giơ cao nắm đấm, những dải ruy băng vàng bao phủ toàn bộ nơi đó. X nghe thấy tiếng tim đập chói tai, đó là sự dao động truyền ra từ lồng ngực Nice.

"Chị Quyên đã cho chúng ta cơ hội. Tớ phải trở thành anh hùng hoàn hảo nhất! Mang theo ước mơ của hai chúng ta!! Đi tiếp, đi tiếp, và đi tiếp!"

Qua màn hình lớn, X nhìn rõ đôi mắt xanh hồ của Nice không hề chớp nhìn chằm chằm vào máy quay, trên mặt cậu lấm tấm mồ hôi, dưới ánh đèn sân khấu trông như những hạt đá quý lấp lánh, nụ cười của Nice mang theo sự ngây ngô của một thiếu niên. Lúc này, cậu tràn đầy khí phách, không hề có vẻ gì sẽ đi đến một kết cục bi thảm như vậy.

Lời tuyên ngôn ngây thơ của một thiếu niên lan tỏa trong lòng, X trong nháy mắt đã hiểu ra tất cả. Hai cậu bé mới lớn đã đứng trên sân khấu qua một chương trình, vào công ty Treeman, nhưng lại nhận được những kịch bản hoàn toàn khác nhau.

Anh hùng và phản diện, cậu bé tóc đen mắt tím trở thành phản diện, còn cậu bé trở thành anh hùng thì lập chí mang theo ước mơ của cả hai người đi tiếp.

Thì ra không phải là quen biết một chiều.

X nhìn căn phòng trọ chật hẹp, cậu bé tóc đen mắt tím và Nice đang cười đùa. Bia bị hất tung vào tay áo, X nhìn cổ tay ướt sũng và ngẩn người, theo Nice sau này, thì giờ cậu đã đi tắm và thay quần áo rồi, không, với Nice sau này thì tình huống này căn bản không thể xảy ra.

Nice thực sự là một người rất kiên định, X không nhịn được thở dài, vô thức cào cào vào da đầu ngón tay, anh đột ngột nhớ lại đôi mắt xanh nhạt đã tan rã kia, cảm thán Nice thực sự đã nói được làm được, thực sự đã kiên trì đến cùng, nhưng là kiên trì đến cuối cuộc đời cậu.

Nếu Vua Hủy Diệt biết được thì sẽ như thế nào? Nếu anh biết Nice đã sớm bắt đầu đau khổ, đã sớm bắt đầu mất ngủ, đã sớm bị chỉ số tin tưởng bắt cóc và trở thành con rối, nhưng vẫn luôn luôn kiên trì, không giãy dụa, không chống cự, ngay cả cầu cứu cũng dùng cách có khả năng thành công thấp nhất là tin nhắn. Tất cả chỉ vì lời thề trong lòng cậu ngay khoảnh khắc đó.

Nice một mình gánh vác ước mơ phải trở thành anh hùng. Ước mơ của cậu đã tan vỡ ngay từ khi cậu nhận ra anh hùng không giống như những gì cậu tưởng tượng, cậu mang theo trái tim tan vỡ, để những mảnh vỡ không ngừng cắt ra thêm nhiều vết thương, rót máu của sự đau khổ vào linh hồn. Nguồn gốc của tất cả những điều này là cậu muốn bảo vệ ước mơ của người bạn, cậu bé bị ép trở thành phản diện vẫn luôn mong chờ sự thành công của cậu, dù bản thân có trở thành nền cũng sẽ hân hoan vì sự tiến bộ của cậu.

Nice không thể nói được lời nào, cũng không thể khóc, chỉ có thể dần dần im lặng.

X nắm chặt tay, thả lỏng suy nghĩ. Tiếp theo sẽ là gì? Cơ hội để Nice trở thành anh hùng đã được xem hết rồi, sau đó thì sao? Là cuộc sống bình thường của Nice ư?

X bắt đầu mong chờ, Nice khi tham gia chương trình nhìn mới khoảng hai mươi tuổi, nếu không có gì bất ngờ, tiếp theo sẽ là cuộc sống đại học của Nice. X theo bản năng cảm thấy với đầu óc của Nice, thi đại học sẽ rất dễ dàng.

Quả nhiên, khi thấy một Nice biết cười biết đùa, X cũng bị lây nhiễm và khóe miệng cong lên. Nhịp tim ổn định và khỏe mạnh vang vọng bên tai anh, anh mượn cơ thể Nice để ôn lại cuộc sống đại học, mặc dù không phải cùng một trường, nhưng dù sao cũng gần giống nhau.

Ngoại trừ một điều.

X cau mày nghĩ tại sao Nice lại thích chơi chứng khoán đến thế, cậu học chơi chứng khoán từ khi nào? Lại còn dùng tiền kiếm được từ chứng khoán để đầu tư vào bất động sản nữa, sao cậu lại táo bạo đến vậy. Nhưng khi nghe Nice càu nhàu bực tức sau lưng người khác vì tiền bị mất trắng, X lại không nhịn được nhíu mày. Thôi, cậu thích thì cứ để cậu chơi đi, dù sao Nice cũng không làm cho mình trắng tay hay nợ nần chồng chất.

Nhưng điều làm X ngạc nhiên nhất là, Nice đẹp trai như vậy, lại chưa từng yêu đương? Nhìn Nice đang mơ màng đánh răng rửa mặt trong phòng vệ sinh, X vò tay cảm thán thật lãng phí,nếu anh học cùng trường với Nice, anh nhất định sẽ "quấy rối" Nice một chút. Đẹp trai như vậy, đầu óc lại nhanh nhạy, làm bạn bè thôi cũng đủ hãnh diện rồi.

X trải nghiệm niềm vui, nỗi buồn, sự gượng gạo, nỗi buồn bực của Nice... Nhìn từng người bạn vui đùa với Nice, nhìn những thói quen sống của Nice lúc này chỉ đơn giản là yêu sạch sẽ, X nghĩ, thôi, dừng lại ở đây thôi. Đừng đi xa hơn nữa, Nice. Hiện tại đã rất tốt rồi.

Dù cậu không nghe thấy, X vẫn thầm thì những lời đó.

Ký ức không phải là một dòng thời gian song song. Dù X có nói nhiều đến đâu, nó cũng không ngừng tiến về phía trước, anh thấy Nice ở tuổi mười lăm mười sáu, những ngón tay thon dài không còn gầy guộc như lúc trưởng thành, mang theo một chút vẻ non nớt, ôn nhu.

Ống tay áo là màu đồng phục, qua hình ảnh phản chiếu trên cửa sổ, X thấy khuôn mặt non nớt của Nice, và đôi mắt xanh lam trong veo như ngọc. Anh không khỏi cảm thán, dù là đồng phục giống nhau, Nice mặc lên cũng như đồ thiết kế cao cấp.

Giai đoạn này Nice đọc nhiều sách và làm bài tập, X nhìn thoáng qua, cảm thấy Nice đọc nhiều sách quá, học nhiều thứ quá, cậu bé này sao cái gì cũng muốn tìm hiểu. X nhìn Nice tìm cha để mượn máy tính để tra cứu khi có vấn đề không hiểu, khi màn hình điện tử hiện ra một giao diện quen thuộc, X nhướng mày, thầm cảm thán thì ra chuyện chơi chứng khoán, cũng là "cha truyền con nối"?

Những ngày tháng học hành lặp đi lặp lại là khoảng thời gian tẻ nhạt nhất. Đặc biệt là với X, người đã đi làm được vài năm, những kiến thức trên sách vở đã sớm trở thành mây bay. Bây giờ X nhìn thôi cũng thấy chán.

Tay Nice càng ngày càng nhỏ, chiều cao cũng càng ngày càng thấp. X đoán lúc này là cấp một, khoảng mười tuổi, giọng nói của một đứa trẻ mười tuổi vẫn còn mềm mại. Có lẽ vì quá đẹp, X luôn cảm nhận được những đứa trẻ khác lại gần và ôm lấy cậu. Nice cũng có ý thức của một người lãnh đạo, luôn dẫn đầu một đám trẻ con chạy đi chạy lại, chủ động chia sẻ đồ ăn vặt và đồ chơi của mình.

Nhưng đây không phải là cảnh X thích nhất. Vì anh phát hiện ra Nice ở giai đoạn này, còn sẽ khóc khi bị ngã đau.

X cảm nhận được một chút đau nhói ở đầu gối Nice, nghe tiếng Nice khóc lóc nức nở như không thể chịu đựng được nữa. Anh không nhịn được cười, nghĩ thầm thì ra Nice lúc nhỏ lại như thế này. Bị ngã trước mặt những đứa trẻ khác thì nín khóc, đợi đến khi gặp giáo viên hoặc cha mẹ mới dang tay ra đòi bế, rồi òa lên khóc thật lớn.

Có lẽ vì Nice có ý thức của một "soái ca", X hiếm khi thấy cậu khóc,không phải vì Nice không khóc, mà là vì mỗi lần Nice khóc đều nhắm mắt, che mặt lại. Lối thị giác duy nhất của X bị che khuất, ngay cả hình ảnh phản chiếu cũng không nhìn thấy, X chỉ có thể bất lực thở dài.

X chỉ có thể dựa vào vài lần lướt qua mà tưởng tượng ra cảnh Nice khi lớn lên mếu máo rơi nước mắt. Đôi mắt xanh biếc chắc hẳn sẽ long lanh, viền mắt đỏ hoe, ngay cả chóp mũi cũng đỏ, cau mày một cách dữ dội, như thể đã phải chịu đựng một nỗi uất ức tột cùng. Nước mắt chắc chắn sẽ tròn trịa hơn cả hạt châu, tuôn rơi không ngừng.

Nice chắc chắn là một cậu bé rất dễ khóc. Nước mắt mà cậu kìm nén trong ngần ấy năm chắc chắn sẽ không ngừng tuôn rơi. X có chút ngẩn người, trước mắt anh dường như hiện lên hình ảnh Nice đang tủi thân. X vô thức đưa tay ra muốn ôm lấy cậu, ôm thật chặt, để nước mắt cậu làm ướt bộ vest của anh. Anh sẽ không buông tay dù Nice có đẩy ra, và anh sẽ nói với cậu...

Nói...

Nói một câu...

"Xin lỗi, anh đã đến muộn."

X chợt nhận ra, anh thực ra vẫn luôn đau buồn, vẫn luôn tự trách mình, nếu anh có thể nhìn thấy tin nhắn sớm hơn, nếu anh có thể sớm nhận ra Nice có điều bất ổn, nếu anh có thể sớm gặp Nice, thì có lẽ anh đã không phải chứng kiến cảnh Nice tự tử, có thể đích thân đến đón Nice tan học, tận mắt thấy cậu đứng trên đỉnh cao nhất giơ nắm đấm lên, và tự tay lau nước mắt cho cậu.

Anh sẽ nói với Nice, không làm anh hùng cũng không sao, đó không phải là sự phản bội, anh sẽ đỡ lấy cậu khi cậu thấy hỗn loạn, nói rằng không hiểu cũng không sao, có anh ở đây. Anh sẽ đưa cậu đi khi cậu nhìn bức tượng và nói muốn biến thành đá, và tự mình dạy cậu cách cân bằng giữa bản thân và vị anh hùng. Anh sẽ nắm lấy cổ tay cậu khi cậu đứng trên tầng thượng, và ôm chặt lấy cậu.

Tiếng khóc trẻ con không thành tiếng đánh thức X, X theo bản năng ngẩng đầu, nhìn thấy hình ảnh Nice hiện tại trong gương. Đôi mắt xanh nhạt đó mang theo sự ngây ngô, vô tri.

"Ưm..."

X trở lại từ ký ức, ngón tay anh vẫn đang chạm vào tóc Nice, anh nhìn vào đôi mắt cậu, nỗi đau nhói dày đặc trong lồng ngực khiến anh muốn bật khóc, anh nghe thấy tiếng bước chân của vài người đang dần lớn, X biết đó là các vệ sĩ mà chị Quyên mang đến, mục đích của họ là cơ thể của Nice.

X cắn chặt răng, đưa tay che mắt Nice lại, anh biết, anh cần phải rời đi trước khi các vệ sĩ nhìn thấy anh, không thể để bất cứ ai nhận ra sợi dây liên kết mong manh giữa họ. Nhưng hơi thở dồn dập và những ngón tay run rẩy vô thức của anh đều đang nói với anh, nói rằng anh không thể giấu được chuyện này.

Ký ức của Nice và ký ức của X cùng tồn tại trong tâm trí anh, X suy sụp nghĩ, nếu Nice còn có thể nói, còn có thể nhìn thấy anh, thì cậu nhất định sẽ nói:

"Đi đi, đừng để tôi lại gây thêm rắc rối cho người khác nữa."

X gần như có thể tìm thấy cách phát âm từng chữ của câu nói này từ trong ký ức, từng âm điệu, từng nhịp thăng trầm, giống như Nice đang nói chuyện với anh trong tâm trí vậy.

Không biết vì sao, X đột nhiên nhớ đến một bài báo khoa học. Thính giác là giác quan biến mất muộn nhất sau khi con người chết. X cứ thế lẩm bẩm, như thể sợ làm Nice giật mình, lại như không muốn Nice nghe rõ.

"Nếu có một thế giới song song, xin hãy tha thứ cho sự không mời mà đến của tôi."

Nếu một ngày có thể sống lại cuộc đời của người khác từ đầu đến cuối, chứng kiến mọi thứ của họ, bạn sẽ phản ứng thế nào?

X nhìn câu hỏi này và ngẩn người, những câu trả lời bên dưới đều là những phỏng đoán khác nhau. Mọi người đang thảo luận, đang suy nghĩ, chỉ có X là biết anh thực sự đã trải qua điều đó.

Anh không biết tình cảm này có phải là tình yêu hay không, vì Nice rời đi quá nhanh, họ bỏ lỡ nhau quá sớm, khiến cho tình cảm này không có mục tiêu để so sánh, cũng không có một kết cục xác định.

Có lẽ là sự tiếc nuối của một người đi trước dành cho người đi sau, có lẽ là sự day dứt vì chỉ thiếu một bước nữa là đã cứu được đối phương. Nhưng X biết, dù là gì đi nữa, cả đời này, anh cũng sẽ không quên Nice.

Nhìn vị anh hùng tóc trắng mắt xanh hoàn hảo trên livestream, X tắt livestream, chống cằm và rời mắt đi, màu mực của bầu trời ngoài cửa sổ giống hệt như ngày sinh nhật Nice, nặng trĩu, X đi đến cửa sổ, đưa tay áp lên mặt kính., cảm giác lạnh lẽo. Anh không buông tay, mà đang nghĩ lúc đó, Nice rốt cuộc đã do dự điều gì?

Lòng bàn tay truyền đến một sự rung động. X định thần lại mới nhận ra ngoài cửa sổ đang mưa như trút nước, anh nhớ lại đêm hôm đó dường như cũng có một trận mưa lớn, mưa dầm dề không ngớt, sấm sét ầm ầm như muốn nuốt chửng mọi thứ. X nhớ Nice hôm đó cũng không ngủ được bao lâu. Cậu nhìn trần nhà, mọi âm thanh đều là phông nền cho thế giới của cậu. Lúc đó, Nice đang nghĩ gì?

Và, tại sao cậu... lại cầu cứu anh?

Đó đơn thuần là sự tin tưởng hay... là tình yêu?

Chúc ngủ ngon.

X nhắm mắt lại. Anh không có thời gian để chìm đắm, việc suy nghĩ trong thời gian rảnh rỗi đã là tất cả những gì anh có thể làm, ngày mai anh vẫn phải đi làm, X nằm trên giường, hơi thở đều đặn.

Nếu trong mơ có thể gặp được Nice, có lẽ anh sẽ hỏi cho rõ.

Đáng tiếc là X không mơ thấy Nice, anh ngồi dậy trên giường một lúc, rồi nhanh chóng đi vệ sinh cá nhân. X có chút tiếc nuối, anh đoán có lẽ Nice cũng không biết tại sao cậu lại cầu cứu anh, nếu không sao đến cả trong mơ cậu cũng không chịu đến.

Đi ngang qua nhà ga, X liếc thấy quảng cáo trên đó đã thay đổi, anh chỉ thấy khuôn mặt Nice đã biến mất, X quay đầu tiếp tục đi, trong lòng có chút phức tạp mà thở dài, có lẽ chẳng bao lâu nữa Nice sẽ biến mất hoàn toàn khỏi đường phố. Nhưng may mắn thay, Nice sẽ mãi mãi sống trong ký ức của anh.

---

Thực ra không có tuyến tình cảm gì nhiều, nhưng tôi đã viết đồng nhân văn rồi, tôi nói họ yêu nhau là yêu nhau. Dù sao Nice sẽ mãi mãi sống trong ký ức của X, và X cũng sẽ không bao giờ đọc ký ức của người khác. Anh chỉ liên tục hồi tưởng lại ký ức của Nice, bóc tách từng lớp để tìm ra câu trả lời mà anh muốn.

Còn Nice cũng sẽ liên tục được tô đẹp trong lòng anh, cho đến khi X không thể nào buông Nice xuống được nữa. Anh sẽ mãi mãi giữ Nice trong trái tim mình.

Nhưng từ góc nhìn của Nice thì lại rất đơn giản và thuần khiết. Cậu thật sự thích X, ban đầu bị danh tiếng của X thu hút, công ty muốn cậu học hỏi X, sau này cậu trở thành một "tín đồ" nhỏ của X, cậu ngưỡng mộ sự tự do, mạnh mẽ và vạn năng của X. Càng nhìn X, cậu càng cảm thấy mình làm không tốt, nhưng càng cảm thấy mình không tốt, cậu lại càng thích X hơn, Nice chưa bao giờ nói rằng cậu thích X. Cậu coi X là mặt trăng, ánh sáng ban ngày quá chói mắt sẽ làm tổn thương cậu, vì vậy X chính là mặt trăng của cậu.

Không sợ mặt trăng treo cao, Nice chỉ thích ngẩng đầu nhìn mặt trăng, bất kể mặt trăng có chiếu sáng cho cậu hay không, cậu vẫn thích nhìn mặt trăng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com