10
Cho đến giờ Lý Quân Nhuệ mới nói vài câu, Mạnh Tử Nghĩa không hỏi nhiều, kết hợp với lời chửi rủa của đội trưởng trường thể thao kia thì hoàn toàn sáng tỏ.
Những điều này, trước kia cô không biết, cũng không nghĩ đến.
Thoạt nhìn cuộc sống hàng ngày đơn giản nhưng chưa bao giờ yên ổn, hóa ra cô nuôi lớn một bé trai năm tuổi mà không bị chỉ trích, thì ra là có người im hơi lặng tiếng ngăn cản bên ngoài.
"Tử Nghĩa, em biết chắc chắn chị sẽ chướng mắt cách làm của em." Lý Quân Nhuệ cọ tóc mai của cô, giọng nói khàn khàn: "Từ nhỏ chị đã dạy em đạo lý phải khoan dung với mọi người, em đều nhớ hết, nhưng khi đối mặt với người muốn tổn thương chị, em xin lỗi, em thật sự không làm được."
Mạnh Tử Nghĩa bị cậu ôm vào trong ngực, mi mắt từ từ cụp xuống, lông mi phủ lên một tầng nước mỏng.
Cô làm sao có thể cố chín chắn được, cô cũng chỉ là một cô gái hai mấy tuổi mà thôi, cô không nghiêm khắc cũng không khoan dung như vậy, Lý Quân Nhuệ đúng hay sai cô không rõ, ngược lại lại sinh một cảm giác sống nương tựa lẫn nhau, và...
Cảm giác an toàn khi được bảo vệ âm thầm.
Mắng cậu? Răn dạy cậu? Nghiêm khắc giảng giải đạo lý sao?
Cô không muốn.
Giờ phút này trong căn nhà nhỏ hai người đang sống cùng nhau, ngọn đèn quen thuộc chiếu xuống, cô chỉ biết là, Lý Quân Nhuệ trước mặt dù có ngoan hay không ngoan, nhưng vẫn là người cô không muốn làm tổn thương nhất.
Một lúc sau, Mạnh Tử Nghĩa hắng giọng, lau khô nước mắt, nhân lúc cậu không để ý đẩy cậu ra, chỉnh sửa mái tóc lộn xộn, dùng giọng mũi hỏi: "Thế đội bóng rổ trường thể thao bên kia, em không đánh hỏng người ta đấy chứ? Nếu bị thương nặng không thể không quản."
Lý Quân Nhuệ gật đầu: "Em tự có chừng mực."
Cậu ta bị thương cũng không nặng, cậu biết rõ nhất, cho nên bây giờ người bị đánh chỉ có thể tự nhận là xui xẻo.
Mạnh Tử Nghĩa nhớ tới lời thảo luận của bác sĩ về trường thể thao, vết thương không nghiêm trọng lắm, lòng cô thoáng buông lỏng, còn nói: "Đây là lần cuối cùng, về sau không được đánh người."
"Vâng."
"Có để lại bằng chứng không, sau này sẽ có tai họa ngầm không? Em đừng quên thân phận hiện tại của mình."
"Người bên trường thể thao kia không nghĩ nhiều như vậy đâu. Hơn nữa trong suốt quá trình em đều đội mũ đeo khẩu trang đội mũ hơn nữa lúc đó trời còn tối, sẽ không xảy ra vấn đề đâu." Đáng tiếc mũ của cậu lại để lộ trán, nếu không mặt cũng sẽ không bị thương.
"Còn có..."
"Tử Nghĩa, chị đừng sợ." Lý Quân Nhuệ chống đỡ đầu gối, cúi người nhìn khuôn mặt đang quay đi của cô: "Em chắc chắn sẽ không vượt quá giới hạn, sẽ không để chị phải lo lắng."
Mạnh Tử Nghĩa nghẹn lời, không muốn để cho cậu thấy mình mềm lòng, dụi chóp mũi đỏ lên, hít một hơi, xoay người đi vào phòng bếp: "Ăn cơm trước đã."
Lúc ăn cơm Lý Quân Nhuệ ngồi đối diện cô, ăn một miếng lại liếc nhìn cô một cái.
Mạnh Tử Nghĩa ngẩng đầu lườm cậu, cậu lại ngoan ngoãn cụp mắt, lại cầm bát che mặt nhìn trộm.
Trước kia cậu ngoan ngoãn đáng yêu như vậy nhưng hiện tại lại có sức mạnh phá hỏng ghế dựa ở khán đài, quả thật làm Mạnh Tử Nghĩa đau đầu muốn nứt ra. Cô bỗng hiểu tại sao Viên Mạnh lại nơm nớp lo sợ Lý Quân Nhuệ như vậy. Hóa ra lâu nay cô vẫn luôn là kẻ ngốc, mơ mơ màng màng trong nhiều năm.
Ca sĩ chính vừa ngoan ngoãn vừa đáng yêu? Thiên sứ nhỏ?
Ha ha, đồ hai mặt.
Sau khi cơm nước xong thì đã mười giờ rưỡi, Lý Quân Nhuệ nhìn Mạnh Tử Nghĩa xa lánh cậu, trong lòng cảm thấy rất khó chịu. Cậu cầm rượu thuốc của bệnh viện, dựa vào sô pha lầm bầm kêu đau, ánh mắt cậu mong đợi nhìn cô cầu xin được xoa thuốc, hết sức khát khao được yêu thương.
Mạnh Tử Nghĩa hừ nhẹ: "Không phải anh Nhuệ rất có bản lĩnh sao? Tự bôi đi!"
Khuôn mặt của người nào đó bị gọi là "anh Nhuệ" đỏ lên một cách kỳ lạ, cậu dứt khoát chơi xấu nằm xuống không biết xấu hổ kêu lên: "Anh Nhuệ yếu ớt, cầu xin chị gái nhỏ xinh đẹp cứu mạng."
Mạnh Tử Nghĩa đang cầm cái bát đầy nước sôi suýt chút nữa thì đổ lên đầu cậu.
Nhưng cẩn thận nhìn lại, khuôn mặt lớn lên thật sự rất đẹp, hơn nữa rất vất vả mới nuôi lớn như vậy, đổ vào thì rất đáng tiếc.
Cô giành lấy lọ thuốc trong tay cậu: "Ngồi dậy, cởi áo ra."
Lý Quân Nhuệ cười đến ngọt ngào, nhưng thật ra tim cậu đã đập nhanh đến mức khiến màng nhĩ chấn động. Cuối cùng cậu cũng hiểu, căn bản cậu không thể đến gần Mạnh Tử Nghĩa, một khi tiếp xúc, ngửi thấy, nếm được, cho dù là cái ôm cưỡng ép lúc trước, cũng làm tâm tình cậu rất lâu không có cách nào bình ổn lại, vội vã muốn nhiều hơn.
Cậu cởi bỏ áo ngoài, dùng ánh sáng tối tăm của phòng khách để che giấu dục vọng mãnh liệt. Giọng cậu vô thức trở nên khàn khàn: "Đau... Em không ngồi dậy được."
Lúc Mạnh Tử Nghĩa đi rửa tay quay về, ngẩng đầu nhìn một cái đã ngây người.
Trên ghế sô pha màu cà phê, Lý Quân Nhuệ một chân gác lên tay vịn, một chân trần đặt trên mặt đất, quần thể thao rộng thùng thình ôm chặt lấy vòng eo, thân trên sạch sẽ, trước mắt chỉ có làn da săn chắc của thiếu niên.
Trong chốc lát Mạnh Tử Nghĩa chỉ có thể nghĩ đến một từ...
Ngọc, ngọc thể* đang nằm đấy?
*Ngọc thể: Từ tôn xưng thân thể người khác.
Lý Quân Nhuệ quay đầu nhìn cô, hơi nước trong đôi mắt hoa đào bốc lên: "Rất đau, em nằm được không?"
Có ai thu thập được tên yêu nghiệt này không!
Mạnh Tử Nghĩa nắm chặt lọ thuốc, đi nhanh đến định xách cậu dậy, lúc đến gần thì thấy quả thật vẻ mặt cậu không tốt, môi mím lại đến mức trắng bệch. Cô mềm lòng, không thể ra tay mạnh nên đành bất đắc dĩ ngồi xổm xuống bên cạnh cậu, đổ rượu thuốc vào lòng bàn tay xoa nóng rồi bôi lên các chỗ bầm tím, mát xa nhẹ nhàng.
Lòng bàn tay cô mềm mại nhẵn nhụi, mười ngón tay nhỏ vừa trắng vừa dài. Khi cô di chuyển, ánh mắt cậu cũng di chuyển theo.
Lý Quân Nhuệ cau mày, vẻ mặt lúc nãy không tốt là do sự khô nóng khó nhịn, còn hiện tại là do thực sự đau đớn. Nhưng nếu so đau đớn ấy với sự dịu dàng của cô, thì nó trở nên nhỏ bé không đáng nhắc.
"Tử Nghĩa, chị ngồi xổm chân sẽ tê, ngồi lên trên đi." Cậu nghiêng người cầm cổ tay cô: "Ngồi đi đỡ tốn sức."
Tạm thời Mạnh Tử Nghĩa không hiểu, ngồi trên sô pha thì làm sao với tới bả vai cậu?
Còn chưa kịp phản ứng, cô đã bị cậu kéo lên, cậu nhanh nhẹn sáp đến đây, cái đầu xù lông gối lên đùi cô, sau khi thực hiện được ý xấu liền ngẩng đầu lên cười với cô.
Nhưng tầm mắt cậu lại lướt qua bầu ngực no đủ đầy đặn của cô, từ cái cằm nhỏ nhắn đến đôi môi đỏ mọng ướt át, cả người cậu được bao phủ bởi hương thơm tinh tế của người phụ nữ, dây cung trong lòng cậu bỗng căng chặt không có dấu hiệu báo trước, rồi đứt phựt thành từng đoạn.
Cậu... Cậu vốn muốn làm nũng!
Nhưng giờ phút này...
Phòng khách tối tăm, ghế sô pha mềm mại.
Hầu kết của Lý Quân Nhuệ vô thức chuyển động lên xuống, bình tĩnh nhìn chằm chằm Mạnh Tử Nghĩa, cơ thể khô nóng dường như chỉ cần một mồi lửa liền có thể đốt trụi.
Mạnh Tử Nghĩa bất ngờ đứng lên, có hơi luống cuống nắm lấy vạt áo, cô đặt thật mạnh lọ thuốc xuống bàn trà: "Chị thấy em căn bản không đau! Tự bôi đi, chị đi ngủ trước."
Sau đó cửa phòng liền đóng "Rầm" một cái, ngăn cách hai phòng.
Hai ngày sau, Lý Quân Nhuệ cực kỳ ngoan ngoãn, đúng lịch đến trường học bổ túc, đúng giờ về nhà nấu cơm, buổi tối ngoan ngoãn trong phòng ngủ của mình. Nhưng mỗi lần Mạnh Tử Nghĩa đi qua cửa phòng cậu vẫn cảm giác được một loại lửa nóng nào đó, kiềm chế lại phóng túng dừng trên người cô.
Giống như đêm đó ở nhà trọ.
Tâm trạng Mạnh Tử Nghĩa nặng nề quay về phòng đóng cửa, Hà Vãn gửi Wechat: "Tiểu Tử Nghĩa, nếu em không về thì chị chết mất."
"Ngày mai em về."
Hà Vãn trực tiếp gọi điện thoại đến đây, giọng nói có hơi kích động: "Chị nói với em này, em nhớ cô minh tinh dựa vào tạo hình của chúng ta mà trở mình ở liên hoan phim không? Là cái người rất xinh đẹp và quyến rũ đó, cô ta là khách mời của chương trình giải trí tập sau, nghe nói là fan chị gái mới của Lý Quân Nhuệ!"
Mạnh Tử Nghĩa giật mình, lập tức nở nụ cười: "Chỉ nghe nói qua là fan."
"Không cần để ý đến chi tiết đó." Hà Vãn nói: "Không lớn hơn một tuổi, cũng không phải chỉ là fan, chị đã nói tên nhóc kia chắc chắn hút người, lúc này vừa mới bắt đầu, tài năng còn chưa bộc lộ, về sau không biết sẽ có bao nhiêu chị em bổ nhào vào người nó."
Vòng vo một hồi, ẩn ý giấu bên trong.
Một hai lần cô ấy không thèm để ý, nhưng rất nhiều lần rồi, Hà Vãn cũng không phải là người rảnh rỗi.
Mạnh Tử Nghĩa nằm trên giường nhìn chằm chằm trần nhà, im lặng một lúc, nhẹ giọng hỏi: "Chị Vãn, chị vẫn lo lắng cho em?"
Hà Vãn không nói gì, một lát sau mới nói tiếp: "Nói nhiều em cũng không tin, chị chỉ nói một câu, em đừng coi cậu ta là tiểu thiên sứ trong sáng, càng đừng coi là em trai."
"Ánh mắt cậu ta nhìn em, không có khả năng là của một người em trai nhìn chị gái."
Đêm đó, Mạnh Tử Nghĩa liên tục nằm mơ, trong mơ cô không phải bị Lý Quân Nhuệ cường thế bảo vệ sau lưng thì là bị cậu ép xuống sô pha. Nửa đêm bừng tỉnh, sắc mặt cô trắng bệch, vùng vẫy ngồi xuống khóc không ra nước mắt.
Đây là tình tiết kỳ lạ gì vậy!
Chắc chắn là do suy nghĩ linh tinh nhiều!
Cô đứng dậy, tóc dài đã rối tung, cô cảm thấy trong phòng ngủ bức bối nên xuống giường muốn đến ban công hít thở không khí.
Hai giờ sáng, không có âm thanh gì.
Cho nên giọng nói yếu ớt của Lý Quân Nhuệ truyền qua khe cửa cực kỳ rõ ràng.
Mạnh Tử Nghĩa thấy ánh sáng chiếu ra, nghĩ thầm sao nửa đêm rồi cậu còn chưa ngủ. Cô đi đến nhẹ nhàng đẩy cửa ra, giường cậu đối diện cửa, nhìn thấy không xót gì.
Đèn bàn lóe sáng, chiếc chăn bông hoa văn màu xám che nửa người, cơ thể cao gầy cậu hơi cong lại, nằm nghiêng trên giường, hơn nửa khuôn mặt vùi vào trong gối đầu, khàn khàn thì thào cái gì đó.
Cậu không tỉnh, rõ ràng là ở trong mơ.
Bản năng Mạnh Tử Nghĩa có dự cảm muốn xoay người bước đi, nhưng dường như bước chân giống như bị cố định, muốn di chuyển cũng không được.
Ngón tay Lý Quân Nhuệ vô thức nắm lấy gối đầu, giữa hai lông mày nhíu chặt, hai má đỏ ửng, trên trán đổ mồ hôi.
Cơ thể khó chịu khẽ cựa quậy, hai tiếng nói mơ lại càng thêm rõ ràng.
Cậu khó khăn nuốt xuống, hơi thở trầm thấp gấp gáp khó nhịn tràn ra giữa môi mỏng.
Hai chữ thể hiện dục vọng của người đàn ông, rất chân thực, cuối cùng rõ ràng gầm nhẹ lên một tiếng:
"Tử Nghĩa."
Mạnh Tử Nghĩa không ngủ cả đêm, nằm ở sô pha ngẩn người, thẳng đến tờ mờ sáng, Lý Quân Nhuệ đẩy cửa phòng ra.
Sô pha quay lưng về phía phòng cậu, cậu lại đang vội, nghĩ chắc chắn cô còn ngủ nên ngay từ đầu đã không chú ý.
Cậu bước nhanh vào phòng vệ sinh, môi mím chặt, vẻ mặt nghiêm túc để mảnh vải nhỏ dưới vòi nước cẩn thận giặt sạch, sau đó lại giặt hai lần bằng nước giặt quần áo.
Cậu còn cố ý mở vòi nước nhỏ, sợ tiếng động quá lớn sẽ đánh thức cô.
Lý Quân Nhuệ tập trung tinh thần giặt sách chiếc quần tam giác, hồn nhiên không biết nhân vật chính trong giấc mộng triền miên tối qua đang đứng dựa ở cửa, khuôn mặt đỏ bừng tim đập thình thịch, hận không thể nổ tung tại chỗ.
Mạnh Tử Nghĩa ngửi thấy mùi nước giặt quần áo thơm ngát, toàn thân cứng đờ, trong đầu trống rỗng, hồi lâu không hoạt động.
Tại sao... Tại sao lại biến thành như vậy?
Cô yên lặng không tiếng động trở về phòng ngủ, chờ nửa giờ sau coi như không có việc gì lôi hành lý đi ra.
Lý Quân Nhuệ đang ở phòng bếp nấu cháo bát bảo, nghe thấy tiếng động liền quay lại, sắc mặt cậu lúc ấy bỗng thay đổi: "Không phải chuyến bay buổi tối sao?"
Mạnh Tử Nghĩa lạnh nhạt nói: "Studio có việc đột xuất, chị đi trước, vé máy bay buổi tối sẽ trả lại, em không cần vội, cứ giữ nguyên kế hoạch trở về là tốt rồi."
Lý Quân Nhuệ vội tắt bếp: "Em đi với chị."
"Không có nhiều vé như vậy, chị cũng là mới mua." Cô thay giày đi ra ngoài, cuối cùng nói: "Lúc nào ghi hình chương trình giải trí tập hai thì gặp lại."
Lý Quân Nhuệ đi đến, đúng lúc cửa vừa khép lại.
Cậu tiện tay nhặt lấy cái chìa khóa, đi dép lê chạy xuống lầu nhưng Mạnh Tử Nghĩa đã ngồi vào xe gọi trước, đầu cũng không ngoảnh lại.
Lý Quân Nhuệ ngơ ngác đứng ở cửa tòa nhà, đến khi gió lạnh đầu xuân thổi đầu gối và hai chân lộ ra bên ngoài của cậu đến cứng đờ cứng đờ thì cậu mới bước từng bước lên trên tầng.
Cơm trong nồi còn chưa chín, hơi nóng đã bay hết.
Môi cậu khô khốc, suy sụp dựa vào tường, điện thoại trong túi bỗng kêu lên, cậu tưởng là Mạnh Tử Nghĩa, vội lấy ra, lúc thấy tên Dương Thụy, nhưng tay còn nhanh hơn ý thức, đã bắt máy.
"Anh, ngày nghỉ có vui không? Chị Tử Nghĩa có đến xem anh thi đấu bóng rổ không?"
"Chắc chắn là bị vẻ đẹp trai của anh đánh bại rồi!" Dương Thụy cười ha ha: "Trước kia em đã nói qua, anh nha, có hai thời điểm là đẹp trai nhất, một là khi đánh người, hai là khi chơi bóng rổ!"
"Đánh người thì bỏ đi, hình ảnh không lành mạnh, thế nhưng chơi bóng là trò con gái thích nhất!"
Lý Quân Nhuệ im lặng nhắm mắt.
Ông đây tin cậu thì có mà bị điên!
Khiến Tử Nghĩa bị dọa sợ, còn khiến vỏ bọc cục cưng ngoan ngoãn cậu mặc nhiều năm bị xé rách...
Từ từ, không đúng.
Cậu đột nhiên nghĩ đến chuyện gì, bỗng dưng lưng cứng đờ, đứng dậy chạy vào phòng ngủ, cậu liếc mắt nhìn thấy chiếc quần tam giác màu đen mình cố ý phơi ở cửa sổ đang đung đưa trong gió.
Người kiều diễm thân mật khắc cốt ghi tâm trong mộng đêm qua và Tử Nghĩa lạnh nhạt lúc nãy.
Dự cảm không tốt dâng lên nhanh chóng.
Lý Quân Nhuệ sợ hãi, toàn thân lạnh buốt.
Ba ngày liên tiếp Mạnh Tử Nghĩa không ngủ ngon, thấy tên "Đêm nay không ngủ" thì đã thấy đau hết cả đầu.
Xe buýt đi ở núi nên lắc la lắc lư, ánh nắng ấm áp ngoài cửa sổ, bóng cây xanh râm mát. Rõ ràng đây là thời điểm thích hợp để ngủ nhưng trong đầu cô lại xuất hiện những hình ảnh hỗn loạn khiến cô không thể nào ngủ được.
Nhưng các thành viên trong đội stylist đằng sau thì cực kỳ phấn khởi, trò chuyện líu ríu không ngừng.
"Tối nay trailer của chương trình sẽ chính thức khởi chiếu đúng không?"
"Đúng, tám giờ, tôi cảm thấy Lý Quân Nhuệ chắc chắn sẽ nổi tiếng!"
"Chắc chắn rồi, hiện tại số người hâm mộ của cậu ta trên Weibo nhiều hơn nhiều so với hai đồng đội còn lại." Cô gái hạ thấp giọng: "Trong trailer và chương trình giải trí tập một, cậu ta cũng là người sắc nhất, Dung Thụy cũng vậy, tuy Lương Thầm là đội trưởng nhưng thực lực ở các phương diện đều kém hơn một chút, tôi nghĩ sẽ không làm tốt đâu, tôi đoán nội bộ nhóm nhạc nam sẽ có nhiều mâu thuẫn..."
Mạnh Tử Nghĩa làm như vô ý ho nhẹ một tiếng.
Phía sau ngay lập tức yên lặng, trong chốc lát, cô không hề lên tiếng. Mọi người trò chuyện bát quái một lúc rồi mới hạ giọng, biết điều chuyển sang chủ đề giải trí vô thưởng vô phạt khác.
Hà Vãn tháo bịt mắt xuống, nghiêng đầu nhìn cô.
Ánh mặt trời chiếu khắp nơi, da của cô trắng gần như trong suốt, mái tóc đen dài buông xõa trên vai được phủ một tầng ánh sáng vàng mềm mại, lông mi dài run rẩy khép lại, chóp mũi bẩm sinh đã rất cao, đôi môi no đủ căng mọng, quyến rũ người khác nhìn chằm chằm.
Mỹ nữ đúng là có nhiều phiền não.
Hà Vãn khẽ thở dài một hơi rồi nhỏ giọng hỏi: "Nếu còn như vậy mắt em sẽ có quầng thâm."
Mạnh Tử Nghĩa bịt mắt: "Em có kem che khuyết điểm trong túi."
"Vô dụng thôi." Hà Vãn nghiêm túc nói: "Tinh thần không tốt, vừa nhìn là biết mất ngủ."
Từ trước đến giờ Mạnh Tử Nghĩa không phát hiện ra Hà Vãn còn có tố chất làm thầy đồng, cô đẩy đẩy cô ấy: "Đừng ồn ào, bao lâu nữa thì đến?"
"Nửa tiếng nữa." Hà Vãn nhìn đồng hồ: "Chị quên không hỏi em, tại sao lần này lại đi một mình, giải trí Tinh Hỏa bên kia nuôi thả bọn em?"
Mạnh Tử Nghĩa lắc đầu, khuỷu tay để bên cửa sổ chống cằm, vẻ mặt cô phức tạp, mắt hơi hơi híp lại, nhẹ giọng lẩm bẩm: "... Là em muốn nuôi thả em ấy."
Tập thứ hai của "Đêm nay không ngủ" ghi hình ở một vùng núi có phong cảnh đẹp như tranh vẽ ở sát biên giới Tây Nam. Vừa xuống xe, hơi nóng và mùi hoa cỏ phả thẳng vào mặt, so với thành phố Giang ở phía Bắc thì buổi trưa ở nơi này có thể được coi là mùa hè.
Tổ chương trình đến trước đã xây dựng chỗ ở tạm thời, mọi người đã hợp tác với nhau một tập nên đã quen biết, gặp mặt đều nhiệt tình chào hỏi nhau.
Phần lớn người của giải trí Tinh Hỏa đã đến từ buổi sáng, Viên Mạnh mặc một chiếc áo phông in hoa đầy mồ hôi, đầu đội mũ ngư dân, anh ta vẫy tay chào Mạnh Tử Nghĩa từ xa: "Mạnh Tỷ, lại gặp nhau rồi!"
Mạnh Tử Nghĩa cười nhẹ đáp lại: "Chúng tôi không đến muộn chứ?"
Viên Mạnh xua tay: "Không, buổi chiều mới bắt đầu, có khách mời lỡ chuyến bay nên phải đợi thêm một lúc." Khuôn mặt mập mạp của anh ta không dấu được sự buồn bực, sau khi anh ta nhìn trái nhìn phải nhìn xem có ai không rồi đến gần cô thấp giọng hỏi: "Những ngày Lý Quân Nhuệ ở trường không xảy ra chuyện gì chứ? Sau khi trở về cả người không ổn, không nặn ra được một nụ cười nào, áp suất thấp đủ để dọa người."
Ý cười của Mạnh Tử Nghĩa nhạt dần, trong lúc Viên Mạnh đang nói thì bóng dáng cao lớn quen thuộc đi từ lều ra, cậu đứng ở cửa bình tĩnh nhìn cô vài lần, cố nén khóe môi cong lên, nghiêm mặt đi nhanh đến đây.
Khi đến trước mặt, ánh sáng nặng nề trong mắt cậu dường như có thể rơi xuống bất cứ lúc nào.
Hai người không nói chuyện, Viên Mạnh đánh giá vài lần rồi vỗ trán một cái, anh ta bừng tỉnh hiểu ra. Thì ra là giận dỗi, anh ta còn lạ gì nữa, ngoại trừ Mạnh Tử Nghĩa thì làm gì còn ai có thể khiến tâm trạng Lý tiểu tổ tông kém như vậy.
Anh ta vỗ vỗ cánh tay Lý Quân Nhuệ, giọng nói tràn đầy cảm thông: "Tôi đi tìm Dung Thụy, hai người cũng vài ngày chưa gặp nhau, giờ cứ nói chuyện trước đi." Nói xong lại nhỏ giọng nói tiếp với Mạnh Tử Nghĩa: "Nơi này không thể so với chỗ mình, nhiều người tai mắt lẫn lộn, cẩn thận một chút, đừng để cậu ta gần cô quá, nhiều người truyền tai nhau sẽ không tốt."
Sau khi Viên Mạnh rời đi, bốn phía hết sức yên tĩnh.
Cách đó không xa nhân viên công tác bận rộn đi tới đi lui, nhưng dường như có bức tường tự động ngăn cách với bên ngoài khiến Mạnh Tử Nghĩa không nghe rõ họ nói chuyện gì, cũng không nhìn rõ các bóng dáng đang đi lại đan xen nhau.
Cảm giác tồn tại đều bị người trước mặt nắm giữ.
Cô vô thức nắm chặt vali nhỏ trong tay, ở cùng một chỗ sớm chiều trong thời gian dài như vậy mà tại sao cho đến bây giờ cô không cảm thấy Lý Quân Nhuệ là người chiếm chỗ như vậy nhỉ!
"Em đi về trước chuẩn bị đi." Cô cúi đầu thúc giục: "Hôm nay thời gian trang điểm sẽ lâu hơn một chút, các cô ấy sắp bắt đầu rồi."
Giọng Lý Quân Nhuệ cứng lại: "Các cô ấy?"
Mạnh Tử Nghĩa mím môi, thẳng thắn thừa nhận: "Ừ, tập này chị sắp xếp mấy người đồng nghiệp phụ trách em."
Cảm giác sốt ruột lo lắng và ngượng ngùng của Lý Quân Nhuệ ba ngày hôm nay trong chốc lát bị những lời này làm cho đóng băng.
Cậu mơ hồ đoán được ngày đó đột nhiên Mạnh Tử Nghĩa rời đi là bởi vì phát hiện sáng sớm cậu lặng lẽ... Giặt quần lót. Chắc chắn là cô bị dọa sợ. Cô ý thức được cậu đã trưởng thành, là một người đàn ông nên cảm thấy không được tự nhiên, muốn tránh mặt, không thể đối mặt với nhau trong một khoảng thời gian, cậu có thể hiểu, cũng có thể chấp nhận.
Nhưng Tử Nghĩa không thể tiến vào trong giấc mơ của cậu, chung quy không có khả năng biết cậu mơ cụ thể về cái gì, lại càng không thể hiểu được suy nghĩ điên cuồng trong lòng cậu, nhiều nhất thì chỉ không được tự nhiên một chút thôi, sẽ không đến mức để ý tới cậu.
Tâm trạng cậu thấp thỏm không yên chờ chương trình ghi hình, cậu đã chuẩn bị đủ mọi cách để dỗ dành cô, để bám dính lấy cô, nhưng cậu hoàn toàn không nghĩ tới chuyện chỉ mới ba ngày không gặp mà cậu đã bị đối xử lạnh nhạt như vậy.
Mạnh Tử Nghĩa lách qua người cậu, giọng nói thản nhiên: "Đi nhanh lên, lời người đại diện vừa nói lúc nãy em nghe thấy không? Xung quanh nhiều người, nếu bị nhìn thấy sẽ không tốt."
Lý Quân Nhuệ tóm chặt lấy tay đang cầm vali của cô, ánh nắng mặt trời giữa trưa từ phía sau chiếu lên người cậu nhưng gương mặt cậu giống như hoàn toàn ẩn trong bóng tối: "Chị sợ nhiều người vậy chúng ta đến chỗ không người nói chuyện."
Mạnh Tử Nghĩa nhíu mày: "Thời gian rất gấp, đừng làm loạn."
"Tử Nghĩa..."
"Về sau đừng gọi như vậy nữa." Cô ngẩng đầu nhìn cậu, mắt hạnh lộ rõ sự xa cách: "Chị là chị của em, trước kia em gọi loạn là do chị quản không nghiêm, là chị không đúng, nhưng từ hôm nay trở đi em phải biết lớn nhỏ."
Nói xong, cô lấy lại vali trong tay cậu, lập tức đi đến chỗ nhóm người Hà Vãn cách đó không xa.
Hà Vãn đi đến đón cô, cô ấy nhìn Lý Quân Nhuệ đang đứng như tượng bên kia: "Con sói nhỏ nói gì thế? Vẻ mặt em rất tệ."
Mạnh Tử Nghĩa vừa mới nặng lời, tim đập không ổn định, hơi thở gấp gáp. Cho dù không quay đầu lại nhìn nhưng cô cũng có thể cảm nhận được ánh mắt cậu đang nhìn cô, ngoại trừ sự cố chấp quyết liệt như trước kia, còn có sự oan ức to lớn.
Oan ức cái gì?
Trong mơ gọi tên cô, đây là ý nghĩ nên có với chị mình sao?
Con trai trưởng thành có những thay đổi về sinh lý là chuyện rất bình thường nhưng đối tượng không thể là cô!
Nhất định là do từ nhỏ Lý Quân Nhuệ đã quá mức ỷ lại, gần gũi với cô quá nhiều nên mới có suy nghĩ chẳng ra sao cả.
Cậu đã trưởng thành thì nên tiếp xúc với các cô gái xinh đẹp cùng tuổi, cô làm chị đã hoàn thành nhiệm vụ thì phải rút lui, phải nhanh nhường vị trí người thân cận nhất cho người khác.
"Rốt cuộc là sao?" Hà Vãn sờ tóc cô: "Nhìn em giống như sắp khóc."
"Khóc gì chứ, em rất tốt." Mạnh Tử Nghĩa hít hít mũi, vuốt những sợi tóc tán loạn trên trán ra sau tai, sau đó vỗ tay với mọi người trong nhóm: "Đến đây phân công nào, chủ đề trang phục tập này là Hán phục, tương đối tốn thời gian, hai người một tổ..."
Dặn dò xong, hai cô gái bị giao cho củ khoai bỏng tay liếc nhìn nhau, vừa phấn khởi lại vừa hoang mang: "Mạnh tỷ, chị chắc chắn Lý Quân Nhuệ sẽ phối hợp với chúng em?"
Hiếm khi mặt Mạnh Tử Nghĩa không chút thay đổi, bình tĩnh nói: "Nếu không phối hợp thì cứ để cho em ấy để mặt mộc ghi hình."
Hà Vãn vỗ ngực không lên tiếng, đột nhiên Mạnh Tử Nghĩa bị gì vậy, cuối cùng cũng quyết tâm tức giận với những tính toán của Lý Quân Nhuệ?
Cô ấy nghĩ một lúc rồi hỏi: "Chúng ta phân công đủ sáu nhóm, vậy em đi đâu?"
Mạnh Tử Nghĩa vừa xếp vali đồ trang điểm mình thường dùng vừa giải thích: "Lần trước chị nhắc đến cô minh tinh kia ở liên hoan phim với em, ngày hôm qua công ty của cô ta đã liên hệ với sếp, nhờ chúng ta thu xếp trong chương trình tập này chú ý tạo hình của cô ta một chút, phía giải trí Tinh Hỏa không có ý kiến, sếp cũng đồng ý."
Hà Vãn đã hiểu: "Sau khi liên hoan phim lần trước kết thúc, công ty cô ta muốn mời chúng ta hợp tác lâu dài nhưng lại bị giải trí Tinh Hỏa lại chiếm trước. Nhưng cô minh tinh kia cũng thật đáng thương, xinh đẹp như vậy nhưng tạo hình thì đúng là thảm họa, nếu không lấy lại mặt mũi chắc bị cười nhạo đến chết mất."
Mạnh Tử Nghĩa gật đầu: "Đoàn đội của cô ta đến rồi, ở phòng bên cạnh, em qua đó xem chút, bên này giao cho chị đấy."
Cô còn chưa dứt lời, cửa phòng trang điểm đã bị mở ra, Viên Mạnh dẫn ba người của nhóm nhạc nam tiến vào, Lý Quân Nhuệ đi sau cùng, cúi thấp đầu, rõ ràng đã nghe thấy.
Dung Thụy và Lương Thầm liếc Mạnh Tử Nghĩa, khuôn mặt của hai người như tắm trong gió xuân ngời ngời, càng làm nổi bật Lý Quân Nhuệ mặt mũi cau có, cả người lạnh như khối băng, giống như ánh mặt trời bên ngoài hoàn toàn không chiếu đến người cậu.
Mạnh Tử Nghĩa không ở lại nữa, ra hiệu cho Hà Vãn bắt đầu.
Trong lòng Viên Mạnh lo sợ, chạy chậm hai bước đuổi theo cô: "Mạnh Tỷ, để người khác đi không được sao? Cô không ở đây tôi sợ không thể kiểm soát được tình hình."
Mạnh Tử Nghĩa cười miễn cưỡng: "Đồng nghiệp của tôi đều rất chuyên nghiệp, hiệu quả nhất định sẽ khiến người ta hài lòng, về những chuyện khác..."
Cô lơ đãng ngẩng đầu thì chạm phải ánh mắt u ám của Lý Quân Nhuệ, dừng lại một lúc.
Rõ ràng chính cậu đi sai đường nhưng may mắn là vừa mới nảy mầm thì bị cô phát hiện, còn có thể uốn nắn trở về, cậu hành động lén lút cẩn thận như vậy, xứng đáng bị đối xử lạnh nhạt, sao phải bày ra bộ dáng bị ăn hiếp bị vứt bỏ!
Mạnh Tử Nghĩa cắn môi, khó chịu xoay người, chỉ để cho cậu một bóng lưng.
"Mạnh Tỷ, cô đừng đi vội." Viên Mạnh nắm chặt khăn tay liên tục lau mồ hôi: "Chuyện khác làm sao, cô còn chưa nói đâu!"
Từ xa truyền tới giọng của Mạnh Tử Nghĩa: "Không phải chuyện thuộc phạm vi công việc của tôi, lực bất tòng tâm*."
*lực bất tòng tâm: có lòng mà không có sức.
Tập thứ hai của "Đêm nay không ngủ" bắt đầu, mỗi tập đều chọn một chủ đề cố định, bối cảnh đã được thiết lập, khâu trang điểm tạo hình cho khách mời toàn bộ đều xoay quanh chủ đề đã triển khai.
Nội dung liên quan đến Hán phục trước đó đã có rất nhiều chương trình thực tế làm nhưng đa số chọn vùng sông nước Giang Nam hoặc quê hương của các vị thánh nhân. Nhưng lần này tổ chương trình đã có cách tiếp cận khác, sau nhiều lần cân nhắc quyết định chọn vùng núi này, phong cảnh thiên nhiên tuyệt vời, cách đó không xa có thôn nhỏ mang phong cách cổ xưa, có thể giải quyết việc quay chụp cuộc sống hàng ngày.
Không chỉ như vậy, đội ngũ khách mời cũng hoàn toàn khác biệt, vì để thể hiện hơi thở thanh xuân tuổi trẻ nên đã cố ý mời năm diễn viên trẻ nữ được yêu thích nhất, cùng năm người MC cố định hợp tác theo tổ 2-2. Thời điểm đạo diễn ấn định phương án cuối cùng kích động không thôi, nghĩ đến cái cảnh hồng phấn đó đã thấy đẹp không tả nổi.
Cô minh tinh kia gặp lại Mạnh Tử Nghĩa sau một thời gian dài giống như thấy chị ruột, hôn rồi cầm tay cô đong đưa qua lại, cái mũi nhỏ cau lại giọng như làm nũng: "Chị Tử Nghĩa, chị phụ trách em đi, trang điểm cho em phải thật xinh đẹp nhé, gần đây em bị mắng rất nhiều, toàn bộ trên mạng đều cười tạo hình của em là thảm họa."
Cô gái nhỏ mới mười chín tuổi, ngoại hình kiều mỵ gợi cảm nhưng bên trong lại ngọt ngào đáng yêu, bây giờ làm nũng đến mức phụ nữ cũng mềm lòng.
Mạnh Tử Nghĩa nhẹ nhàng an ủi rồi cúi xuống định sửa lại lông mày của cô ta.
Cô ta không chịu ngồi yên, cố ý hoặc vô tình chú ý đến động tĩnh bên ngoài, thường xuyên nhìn về phía cửa nhiều lần nhưng không có kết quả, thất vọng ngồi im, lải nhải: "Chị Tử Nghĩa, hôm nay trang điểm cho em có thể đáng yêu một chút hay không, em không muốn cái loại gợi cảm này."
Mạnh Tử Nghĩa thuận miệng hỏi: "Công ty thiết lập phong cách trưởng thành cho em, em không vui sao?"
Cô minh tinh lè lưỡi, môi xinh đẹp cong lên: "Chắc hẳn nam sinh đều muốn gần gũi với em gái nhỏ hơn."
Cô ta ý thức được không cẩn thận nói thật nên mặt dần đỏ lên, xấu hổ túng quẫn nói nhỏ: "Chị, hôm nay em được hợp tác với Lý Quân Nhuệ." Cô ta nháy mắt mấy cái: "Chị hiểu chứ?"
Mạnh Tử Nghĩa đang duỗi con dao cạo lông mày ở trước mặt cô ta thì vô thức dừng lại, nội dung cuộc nói chuyện với Hà Vãn qua điện thoại hiện lên, lúc ấy cô còn cười nhạo "Fan chị gái của Lý Quân Nhuệ" vốn nghĩ là nói đùa, bây giờ vừa thấy, hóa ra lại là thật?
Hơn một tuổi mà thôi, chênh lệch tuổi tác hoàn toàn không đáng kể.
Cô minh tinh kia thổ lộ bí mật nên càng ngày càng nói nhiều: "Tuy rằng hiện tại cậu ta là người mới nhưng chờ chương trình giải trí này phát sóng, chắc chắn sẽ nổi tiếng, em nhìn người rất chuẩn! Chị, chị trang điểm cho cậu ta đúng không? Có phải cực kì đẹp trai hay không? Chị nói cho em..."
Cô ta che ngực, trong mắt đầy sự si mê: "Cậu ta là người có ngoại hình mà em thích nhất!"
Hà Vãn nói rất đúng, quả thật thằng nhóc con này rất thu hút người khác.
Mạnh Tử Nghĩa mỉm cười hỏi 'Phải không?' rồi sau đó yên lặng làm việc, trong hơn một tiếng cả trang điểm lẫn thay quần áo, cô nói rất ít, thỉnh thoảng cô minh tinh kia quá nhiệt tình thì cô mới hùa theo hai câu.
Nhìn thấy trang điểm quần áo đều ổn thỏa, cô gái nhỏ mềm mại đáng yêu nhấc làn váy, hào hứng lao ra cửa. Bây giờ không thể nói rõ tâm trạng của Mạnh Tử Nghĩa là gì, cô mệt mỏi ngồi xuống dựa vào tường, đợi nhân viên công tác trong phòng hóa trang đi hết, cô mới thu dọn đồ dùng, đứng dậy rời đi.
Đây không phải là ý muốn lúc trước của cô sao?
Lý Quân Nhuệ đã trưởng thành, sẽ tiếp xúc nhiều với các cô gái xinh đẹp cùng tuổi nên đương nhiên là quên đi khúc nhạc đệm nhỏ là cô, cậu sẽ quay lại con đường mà cậu nên đi, sớm bỏ đi những suy nghĩ không nên có trong đầu.
Đây là cơ hội tốt, cô gái nhỏ mềm mại đáng yêu như vậy, ai nhìn cũng đều động lòng.
Ừ, chắc chắn sẽ như vậy.
Mạnh Tử Nghĩa tự nói với mình rất nhiều đạo lý, mãi đến khi trong lòng buông lỏng thì nghe thấy tiếng người ồn ào bên ngoài, biết là chuẩn bị bắt đầu ghi hình. Cô xách vali đồ trang điểm, không suy nghĩ nữa chậm rãi bước ra ngoài, không ngờ mới vừa đẩy cửa ra, đã bị một bóng người cao gầy ngăn cản.
Đập vào mắt chính là vải hoa văn màu đen tinh tế, thắt lưng được buộc chặt, khăn lụa nhạt nhẹ nhàng thả lỏng, cẩn thận vắt ngang cổ áo, đường cong ở cô rất đẹp, môi mỏng màu hồng, sống mũi vừa cao vừa thẳng, đôi mắt hoa đào nhìn chằm chằm cô.
Mạnh Tử Nghĩa giật mình, suýt chút nữa thì mất tinh thần: "Em... Sao còn chưa đi?"
Nghe thông báo thì tất cả mọi người sẽ tập hợp lại.
Lý Quân Nhuệ bình tĩnh hỏi lại: "Chị không để ý đến em, sao em đi được?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com