Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

46

Sau một phút rưỡi, điện thoại Lý Quân Nhuệ tự động khóa màn hình.

Lương Thầm nắm chặt hai tay, cố gắng thử nhiều lần nhưng lời nói ngập ngừng trước miệng lại không nói ra thành câu.

Lý Quân Nhuệ liếc mắt nhìn đồng hồ trên tường, mất hết kiên nhẫn: "Còn mười lăm phút nữa là buổi diễn bắt đầu rồi."

Lương Thầm lau mồ hôi: "Tôi..."

"Đội trưởng, cậu đã nói chữ "tôi" bảy tám lần rồi." Lý Quân Nhuệ cắt ngang: "Nếu thật sự khó mở miệng như vậy thì cậu có thể không nói."

Lương Thầm khi đối mặt với Lý Quân Nhuệ vốn dĩ đã không có tự tin, bây giờ khi nghe được ý của cậu như muốn "tiễn khách" làm cậu ta càng hoảng hơn, đột nhiên quên mất những gì đã chuẩn bị, thốt ra một cách vội vàng: "Cậu gia hạn hợp đồng với công ty đi."

Trong phòng nghỉ chợt yên tĩnh.

Lương Thầm cảm thấy nhiệt độ xung quanh cũng giảm xuống đáng kể, cậu nuốt nước miếng, làm liều lặp lại: "Quân Nhuệ, cậu nghe tôi khuyên, tiếp tục gia hạn hợp đồng đi."

Lý Quân Nhuệ như vừa mới nghe thấy một chuyện mơ tưởng hão huyền, cậu cười lạnh một tiếng.

Lương Thầm xoa cánh tay bị nổi da gà của mình, tiếp tục kiên trì: "Tôi thừa nhận trước kia từng có một đoạn thời gian tôi ghen ghét với cậu, không phục, nhưng sau này tôi đã nghĩ thông rồi, là thật sự muốn làm đồng đội với cậu, làm bạn bè với cậu. Bây giờ tôi tìm cậu nói những lời này cũng là muốn tốt cho cậu, cậu đối nghịch với công ty chỉ có thể chịu thiệt thôi, giải trí Tinh Hoả không đơn giản như bề ngoài cậu thấy đâu."

"Đồng đội? Bạn bè?" Ánh mắt cậu lạnh lùng không chút sóng gió, nhìn về phía cậu ta: "Tôi làm ở giải trí Tinh Hỏa ba năm, làm đá kê chân, bia đỡ đạn, cuối cùng có thể đổi lại hai từ này từ cậu cũng coi như đáng giá. Còn những thứ khác thì dẹp đi, cái việc mà cậu gọi là muốn tốt cho tôi thì tôi nhận không nổi."

Vẻ mặt Lương Thầm trắng bệch, né tránh vấn đề mẫn cảm, cố chấp hỏi tới cùng: "... Công ty không phải giữ lại cậu rồi à, còn đồng ý sau này sẽ đưa cậu những tài nguyên tốt, khẳng định sẽ không chèn ép cậu rồi, mọi người đều đã lùi một bước, cậu biết thức thời, gia hạn hợp đồng thì không tốt à?"

Trong mắt Lý Quân Nhuệ đầy sương lạnh, lười tranh luận nên gọn gàng dứt khoát: "Vậy tôi hỏi cậu, gia hạn thêm bao lâu nữa?"

Lương Thầm bị nghẹn, ngập ngừng nói: "Tám... tám năm."

Lý Quân Nhuệ tiến lên một bước: "Tám năm? Vậy tám năm này định để tôi sống như thế nào đây?"

Lương Thầm cũng bất giác lùi về sau: "Cũng giống như... giống như bây giờ, đóng phim, ca hát, tham gia gameshow..."

"Thật không?"

"Thật... thật."

"Tiếp tục nằm dưới chân cậu?" Lý Quân Nhuệ bỗng dưng thì thầm: "Đóng phim tôi làm nền cho cậu, ca hát cũng phải chia ra nửa bài cho cậu, khi tham gia gameshow phải thay cậu làm những việc nặng nhọc, ngoài ra còn phải củng cố hình ảnh cho cậu, đúng không?"

Mồ hôi Lương Thầm chảy dọc theo má xuống dưới, miệng há to, hàm răng run rẩy.

Lý Quân Nhuệ nhìn chằm chằm cậu ta: "Nhóm trưởng, muốn cậu thừa nhận con đường thật sự chúng ta đã đi khó như vậy sao? Với loại tình huống này, cậu chạy tới khuyên tôi tiếp tục gia hạn hợp đồng thêm tám năm, còn luôn mồm nói xem tôi là bạn bè, sao cậu nói ra miệng hay thế?"

Lương Thầm thở hổn hển, trong cổ họng như có máy quạt gió: "Đúng, tôi thừa nhận là tôi đã giẫm đạp lên cậu, hút máu cậu, nếu không phải cậu cố gắng tranh giành thì đã bị công ty ép đến ngay cả xương cũng không còn từ lâu rồi!"

Ánh mắt cậu ta đỏ bừng, nắm đấm run rẩy: "Nhưng giờ thì khác rồi! Cậu nổi như vậy, tên tuổi đang thịnh. Công ty cần cậu, và cậu cũng không thể để mất! Nếu cậu hợp tác, công ty sẽ thay đổi thái độ và dành nhiều ưu đãi cho cậu, còn nếu cậu không hợp tác, công ty cũng có thể giở thủ đoạn sau lưng hủy hoại cậu!"

"Thủ đoạn gì? Nói đi!"

"Việc của cậu và chị Tử Nghĩa, cậu nghĩ rằng công ty không biết gì à?" Lương Thầm trợn tròn con mắt: "Nói trước, từ đó giờ tôi đều không tiết lộ ra, là họ tự tìm ra dấu vết, dù không có chứng cứ thực tế thì mối quan hệ mập mờ của hai người mà được tung ra, cậu cũng phải ăn đủ! Với vị trí bây giờ, cậu không sợ việc này bị lộ ra ánh sáng sao?"

Lý Quân Nhuệ nhìn dáng vẻ cậu ta kích động tự nhận mình có lý, lửa giận dần biến thành sự thương cảm.

"Bị lộ ra ánh sáng hả? Cậu dùng sai từ ngữ rồi." Khóe môi cậu cong lên lạnh lùng: "Phải gọi là công khai mới đúng."

Lương Thầm sửng sốt.

Lý Quân Nhuệ không muốn nói chuyện với cậu ta nữa, cậu vòng qua người Lương Thầm đi đến cửa.

Lương Thầm rốt cuộc cũng kịp phản ứng Quân Nhuệ vừa nói gì, thần kinh cậu ta co lại: "... Cậu muốn công khai?"

"Cậu điên rồi sao?" Cậu ta kích động hét lên: "Cậu bây giờ không giống trước, giờ cậu nổi lắm cậu không biết sao? Công khai chuyện tình cảm là một điều cấm kỵ! Hơn nữa chị ấy còn lớn hơn cậu mấy tuổi, fan cậu sẽ nghĩ thế nào chứ!"

Lý Quân Nhuệ đứng lại.

"Lương Thầm, đối với cậu, vì nổi tiếng cậu có thể làm tất cả, đóng giả CP, yên tâm thoải mái dựa vào đồng đội chỉ để tiền đồ rộng mở, nhưng đối với tôi thì không." Đôi mắt cậu sắc bén: "Có rất nhiều việc so với nổi tiếng càng quan trọng hơn, vốn dĩ không thể so sánh được."

Lương Thầm kinh ngạc thở hổn hển, hình ảnh Lý Quân Nhuệ trước kia không hề do dự ôm Mạnh Tử Nghĩa nhảy xuống từ tầng sáu lại xuất hiện trước mắt cậu ta.

Cậu ta cứ cho rằng con người sẽ luôn thay đổi, dù sao thì khoảng hai năm gần đây Mạnh Tử Nghĩa đều ở nơi khác, còn Lý Quân Nhuệ bây giờ thì đang tỏa sáng trong ánh đèn sân khấu, sao có thể để tình yêu ở vị trí hàng đầu được.

Vậy mà khi nhìn dáng vẻ này Lý Quân Nhuệ, độ cố chấp vốn dĩ chỉ tăng chứ chưa từng giảm.

"... Được, vậy việc này cậu không quan tâm, thế cái khác thì sao?" Lương Thầm ngược lại tiếp tục truy vấn: "Cậu chắc chắn không có lịch sử xấu xa gì để bị người ta lợi dụng chứ?"

"Không có."

"Không đâu."

"Sao cậu biết?"

"Tôi nghe thấy được!" Giọng nói Lương Thầm khàn khàn, kích động nói: "Chính tai nghe thấy ông ấy nói, cậu kiên quyết muốn đi, trong tay ông ấy không chỉ có được một chuyện của cậu đâu, chắc chắn sẽ khiến cậu không lăn lộn nổi trong cái giới này!"

Lý Quân Nhuệ ép sát hỏi: "Ông ấy là ai?"

"Ông ấy..." Lương Thầm tức khắc nghẹn lại, mặt trắng bệch như tờ giấy.

"Đến bây giờ cậu vẫn không chịu nói rõ ư? Giải trí Tinh Hoả chỉ là một lớp vỏ ngụy trang, sau lưng còn có thế lực nào đó thao túng. Tôi và Dung Thụy từ đầu chỉ là công cụ, làm tất cả chỉ để nâng cậu lên, tôi đã thay cậu nói đến thế rồi, ngay cả lá gan để nói tiếp cậu cũng không có à?"

"Ba tôi!" Lương Thầm bị Lý Quân Nhuệ kích đến trán nổi gân xanh, không thể chịu được mà gầm lên: "Là ba tôi! Công ty truyền thông hạng nhất nhì cả nước là ba tôi mở, cả giải trí Tinh Hỏa đều là khu vườn hoa mà ông ấy làm cho mình tôi, hai người các cậu chỉ vô tình được chọn trúng để làm chân chạy vặt hay thư đồng thôi, cái này thì cậu hiểu rồi đó!"

Sau khi Lương Thầm rống xong, Lý Quân Nhuệ không nói một chữ nào, còn cậu ta thì gục xuống, che mắt mình rồi bắt đầu khóc.

"Tôi cũng không muốn như thế này. Tôi không muốn ngày nào cũng phải giãy giụa trong lĩnh vực mà tôi không giỏi, để cho fan cậu chế giễu, để người khác đánh giá là không thể qua được vòng gửi xe, chướng mắt!" Lương Thầm lấy che mặt: "Tôi bắt đầu làm ngôi sao nhí từ năm mười tuổi. Ba tôi sắp xếp rất nhiều quảng cáo, rất nhiều phim truyền hình, nhưng tôi vẫn không được yêu thích, tôi cũng chẳng còn cách nào khác!"

Mặt Lý Quân Nhuệ không có cảm xúc, chờ cậu ta bộc lộ hết.

Lương Thầm càng khóc càng tủi thân hơn: "Tôi sớm tối đều phải học thanh nhạc, học vũ đạo và diễn xuất, phải cười như thế nào, lộ mấy cái răng ra đều có tiêu chuẩn nhất định, tôi cố gắng học rồi nhưng không thể học tốt được thì phải làm sao? Ngũ âm của tôi không được đầy đủ, thân hình không cân đối, dễ luống cuống, nhưng tôi đã rất cố gắng! Có được trình độ bình thường như ngày hôm nay đã là thành tích tốt nhất rồi, kết quả ngay cả bước chân của cậu tôi còn không giẫm theo được!"

Cậu ta nhướng đôi mắt đỏ hoe: "Tôi chính là con rối để cho ba tôi thực hiện giấc mơ của ông ấy, tôi không có tư cách để nói chữ!"

Lương Thầm mới hai mươi mốt tuổi, cuộc sống mỗi ngày của cậu ta đều cố định với việc học hành, luyện tập, ít được nghỉ ngơi, bị phê bình.

Cậu ta là đứa con thứ ba trong gia đình, cũng là út. Đáng lẽ cậu ta phải ngậm được thìa vàng từ lúc mới sinh, nhận được thật nhiều yêu thương, nhưng cậu ta lại bất đắc dĩ trở thành công cụ để giúp ba mình thực hiện những giấc mơ lố bịch của ông ta.

Ba cậu ta mang trong mình giấc mơ thành ngôi sao, tiếc là ngoại hình của ông ta không đẹp, đã từng chịu không ít sự chế giễu. Nhục nhã, phẫn nộ khiến ông ta có ý chí chiến đấu hơn, cộng thêm có đầu óc nhạy bén với kinh doanh, ông ta đã đặt chân vào giới giải trí ở thời kỳ đẹp nhất. Ông ta trở thành người nắm quyền của một công ty truyền thông nắm giữ mạch máu của nhiều nghệ sĩ nổi tiếng.

Có địa vị cao, lòng tham càng tăng lên, chấp niệm biến thành nỗi ám ảnh khiến ông ta ngày đêm nhớ tới.

Nếu như ông ta không thể làm minh tinh được người đời theo đuổi, vậy thì cứ để đứa con hoàn thành thay.

Để sinh ra được một đứa con xinh đẹp, ông ta ly hôn ba lần, cuối cùng ông ta và người vợ thứ tư vô cùng xinh đẹp mới có được Lương Thầm, so với anh trai chị gái của mình, Lương Thầm có một nhan sắc trời phú.

Lương Thầm đã trở thành mục tiêu để ba cậu ta đắp nặn, như trái cây bị cho vào khuôn, chỉ có thể phát triển theo hình dạng cố định.

Nhưng mà thật ra bên trong Lương Thầm rất lãnh đạm với việc này, cậu ta không giỏi cũng không thích những việc của giới giải trí, tài nguyên chồng chất cứ đến với cậu ta từ nhỏ nhưng vẫn không có chút hiệu quả nào, thấy cậu ta đã sắp trưởng thành mà còn chưa nổi tiếng, sắp đi qua giai đoạn "nét đẹp thiếu niên", sau này muốn nổi tiếng càng khó hơn. Ba cậu ta bắt đầu sắp xếp cấp dưới là một phó tổng giám đốc trung thành ra ngoài mở công ty, sau đó là mở ra giải trí Tinh Hoả.

Để tránh Lương Thầm xuất hiện trong tư cách một đại thiếu gia, không được người khác yêu thích, người đại diện là Viên Mạnh cũng thuê một người ngoài. Trong khi Lương Thầm vẫn chưa biết gì đã sắp xếp cậu ta bám vào những thiếu niên xuất sắc, dễ khống chế và có tiềm lực, thành lập một nhóm nhạc nam nổi tiếng, để cung cấp lợi ích cho Lương Thầm.

Lý Quân Nhuệ vốn chỉ là một bàn đạp tạm thời, dù cho cậu phải bỏ ra bao nhiêu, thành tích có lớn thế nào thì ở trong mắt công ty vĩnh viễn cũng không phải nhân vật chính. Cậu chỉ đơn giản là một công cụ kiếm tiền, là người hầu giúp đỡ thiếu gia.

Nhưng ba Lương Thầm không thể nào lường trước được, một cái bàn đạp mà ông ta vô tình chọn lại phá tan tất cả mọi thứ, trở thành một người đứng ở top đầu những người trong giới này.

Đến tận khi hợp đồng sắp hết hạn, địa vị thay đổi. Nghệ sĩ của ông ta liên tục xảy ra chuyện, nguy cơ tới gần trong khi Lý Quân Nhuệ lại đảo ngược tình thế.

Con người xuất sắc và kiêu ngạo này không chỉ là người mà ông ta rất cần, mà còn là người khiến ông ta phải nghiến răng nghiến lợi.

"Cho nên ba tôi, ba tôi chắc chắn sẽ không buông tha cho cậu." Lương Thầm khóc thút thít: "Tôi cũng không có cách nào..."

Lý Quân Nhuệ nhìn cậu ta hồi lâu, sau đó cậu rời ánh mắt đi, ý lạnh cũng dần biến mất: "Nhóm trưởng, cậu rất thích nói những lời này nhỉ."

Lương Thầm mê man.

"Không muốn, không có cách nào đều là những câu mà ngày nào cậu đều treo ở trên miệng." Lý Quân Nhuệ lẳng lặng nói: "Cậu định sống thế suốt đời sao?"

"Tôi... tôi cũng không..." Lương Thầm suýt chút theo thói quen thốt ra từ "không muốn", cậu ta vội vàng ngậm miệng lại, vẻ mặt rối rắm.

Lý Quân Nhuệ nhìn thẳng vào cậu ta: "Trước khi trở thành một đứa con của người khác thì trước hết cậu là một con người. Cậu muốn cái gì, thích cái gì, tất cả chắc cậu đều biết. Phản kháng lại đáng sợ đến thế sao? Khi còn bé là ba cậu áp cái khuôn vào người cậu, còn bây giờ người làm việc đó là cậu. Cậu không muốn nổi tiếng, điều cậu muốn là được khẳng định."

Phần mắt được trang điểm của Lương Thầm chỉ còn sót lại một ít.

"Đưa những sự cố gắng trước giờ của cậu vào một nơi thích hợp thì từ lâu cậu đã không còn là một người yếu đuối, đáng thương như bây giờ." Khóe môi Lý Quân Nhuệ giật nhẹ: "Dừng ở đây đi, tôi không muốn nói đạo lý quá nhiều cho cậu, tôi hiểu rõ là cậu muốn đến nhắc nhở tôi, dù có ích hay không thì tôi vẫn cảm ơn cậu."

"Quân Nhuệ..."

Lý Quân Nhuệ xoay người đặt tay lên tay nắm cửa, liếc mắt nhìn lại cậu ta: "Mau trang điểm lại đi, đừng làm chậm trễ buổi biểu diễn, với người ba mà cậu coi như nước lũ, thú dữ kia chẳng còn sự uy hiếp nào với tôi nữa."

Cậu đi ra khỏi phòng nghỉ, thuận tay đóng cửa lại.

Viên Mạnh đang ở ngoài đi qua đi lại, thấy cậu ra thì chạy tới hỏi thăm: "Không có gì chứ?"

Lý Quân Nhuệ lắc đầu: "Đi thôi, màn trình diễn cuối cùng."

Viên Mạnh theo sau cậu không nhịn được xoa tay: "Kết thúc đêm nay, mối quan hệ với giải trí Tinh Hỏa cũng chấm dứt hoàn toàn, Quân Nhuệ cậu đừng lo lắng, dù cho công ty đó có làm ra thủ đoạn gì thì tôi cũng sẽ toàn lực che chở cho cậu, cậu muốn tôi chuẩn bị cái gì thì mau nói đi."

Trong mắt Lý Quân Nhuệ hiện lên một chút ấm áp, thấp giọng nói: "Đúng là có một số thứ, từ từ sẽ nói anh nghe sau, giờ anh giúp tôi đặt chuyến bay đến Canada vào ba ngày sau trước đi, tôi muốn trực tiếp đón Mạnh Mạnh về."

Đúng tám giờ tối hôm đó, khi buổi biểu diễn đốt cháy cả đêm đông giá rét thì chuyến bay đến Canada cũng cất cánh trong tiếng gào thét.

Thân phận học trò duy nhất của Mạnh Tử Nghĩa sẽ sớm được công bố nên đương nhiên cô ngồi chung với Hứa Đại, những người khác trong đoàn được sắp xếp ở phía sau. Bây giờ vẫn chưa muộn, tiếng trò chuyện trong khoang vẫn còn rất náo nhiệt.

Cô nhận tấm chăn mỏng mà tiếp viên hàng không đưa tới rồi đắp một cái trên đùi Hứa Đại. Hứa Đại đang xem tạp chí điện ảnh được cung cấp trên máy bay, lật mới vài tờ đã thấy ảnh cận cảnh của Lý Quân Nhuệ, bên cạnh còn có một đoạn văn ngắn do một nhà phê bình điện ảnh nổi tiếng viết, khen ngợi mọi phương diện của Lý Quân Nhuệ từ khi ra mắt làm diễn viên đến nay, nhưng ở những dòng cuối lại bày tỏ chút tiếc nuối với việc Lý Quân Nhuệ chỉ là diễn viên của riêng đạo diễn Triệu.

Đạo diễn Triệu tuy rằng có địa vị cao nhưng những bộ phim được quay mấy năm gần đây đã không còn sự chân thật như trước nữa.

Những diễn viên trẻ tuổi có tài năng và tiềm lực bị ông ta trói buộc khiến người trong cuộc cảm thấy lãng phí.

Hứa Đại chọc vào cánh tay Mạnh Tử Nghĩa, chỉ cho cô xem.

Mạnh Tử Nghĩa xem hết rồi khép tạp chí lại, chờ Hứa Đại nói tiếp.

Cả hai đều là người thông minh, nếu Hứa Đại đã cố ý nhấn mạnh như vậy thì hẳn là có suy tính của bà.

Hứa Đại hạ giọng nói: "Lý Quân Nhuệ không phải là thật sự yêu thích đạo diễn Triệu đấy chứ?"

Mạnh Tử Nghĩa cười nhẹ, không trả lời bà.

Hứa Đại biết đạo diễn Triệu từng có liên quan đến vụ tai tiếng của Trần Lệnh Nghi, bà nghĩ đến khả năng nhạy cảm nào đó, vỗ tay cô trấn an: "Cô chỉ muốn hiểu rõ một chút chứ không có ý gì khác, nếu có thể thì chỉ muốn dẫn dắt cậu ấy mà thôi."

"Cô nói đi ạ."

Hứa Đại hiếm khi cười dí dỏm như vậy, chống khuỷu tay lên tay vịn, nâng cằm, chậm rãi nói ra một nhân vật tên tuổi vang dội.

Là đạo diễn hàng đầu trong nước.

Diễn viên được ông nhìn trúng, không có ngoại lệ đều nhanh chóng thăng tiến trong giới điện ảnh và truyền hình.

"Ông ấy à." Hứa Đại cười híp mắt: "Bộ phim thể loại ly kỳ bí ẩn sắp đến có một nhân vật, ông ấy rất coi trọng Lý Quân Nhuệ, muốn cô hỏi thăm cậu ấy một chút, nhưng cô lại không thân quen với Lý Quân Nhuệ nên đành hỏi người nhà trước vậy."

Mạnh Tử Nghĩa khiếp sợ: "Cơ hội như thế đương nhiên rất tốt, nhưng cô..."

Hứa Đại biết cô khó hiểu chuyện gì nên ghé sát vào tai cô, che miệng thì thầm: "Ông ấy là chồng của cô."

Tin tức lớn như vậy đừng có tùy tiện nói với cô có được không?

"Là cô không muốn công khai, không muốn danh tiếng của ông ấy ảnh hưởng đến công việc của cô." Hứa Đại cười đến ngọt ngào: "Nhưng em là người nhà, chờ đến khi chính thức trở thành học trò thì về sau khó tránh khỏi việc thường xuyên gặp mặt người trong nhà cô, sớm muộn gì cũng phải nói thôi."

Mạnh Tử Nghĩa nín thở, tim đập thình thịch: "Quân Nhuệ có thể, cậu ấy có thể đảm nhiệm được."

Hứa Đại vui vẻ gật đầu: "Vậy là quyết định rồi nhé, cứ để hai người bọn họ tự liên lạc với nhau, chúng ta không cần tham gia vào."

Ánh mắt Mạnh Tử Nghĩa sáng rực: "Dạ, khi xuống máy bay em sẽ lập tức nói với Quân Nhuệ, bảo cậu ấy liên lạc với thầy."

Cô đổi sim ngay sau khi hạ cánh, định gọi điện thoại thì dừng lại kịp lúc. Máy bay bị trễ một chút, tính thời gian thì ở trong nước đang là buổi tối, Lý Quân Nhuệ đã nói qua với cô rằng sau khi buổi biểu diễn kết thúc thì ngày hôm sau cậu sẽ tham gia tiệc mừng phim mới đạo diễn Triệu, bây giờ hẳn là đang ở hiện trường.

Do dự một chút, cô kìm nén nỗi bất an tràn đầy trong lòng, nhắn qua một tin: "An toàn là quan trọng nhất."

Lý Quân Nhuệ cảm giác tiếng rung trong túi áo nhưng không có cách nào lấy ra xem, cậu đang bị đạo diễn Triệu đè lên vai, nghe ông ta thổi phồng đến đau cả đầu.

Cái gọi là tiệc mừng này đã là lần thứ hai, lần đầu diễn ra hai tiếng trước là để truyền thông và công chúng xem. Sau khi kết thúc đàng hoàng thì tất cả mọi người trong cái vòng nhỏ hẹp của đạo diễn Triệu đều di chuyển đến biệt thự tư nhân này của ông ta, uống rượu chơi đùa rất hỗn loạn, càng lúc càng có nhiều gương mặt quen thuộc xuất hiện, dần hé lộ bộ mặt chân thật dưới lớp da người kia, có thể nói là ma quỷ múa loạn.

"Tiểu Lý, tôi đã nói với cậu rồi, về sau cậu cứ đi theo tôi đóng phim là được, tương lai rộng mở cậu có hiểu không?" Đạo diễn Triệu vừa tiếp rượu một vòng, đã sớm say đến mắt mũi nhập nhèm: "Nghe nói hợp đồng của cậu với cái công ty nhỏ kia đến hạn rồi hả? Ngài Lương... Cậu chắc chắn là biết ngài Lương, công ty lớn số một số hai trong nước muốn ký với cậu, nói sợ cậu không đồng ý nên tìm tôi nối quan hệ, thể diện của tôi còn dùng được không hả?!"

Lý Quân Nhuệ trả lời rất sảng khoái: "Đương nhiên là dùng được."

Đạo diễn Triệu vừa lòng, cười ha hả: "Quan hệ cá nhân của tôi với ngài Lương rất tốt, cậu ký với ông ấy là đúng rồi."

Giọng điệu của ông ta rất mập mờ: "Buổi tiệc nhỏ hôm nay xem như là tôi làm riêng cho cậu, để chính thức giới thiệu cậu với mọi người trong vòng xã giao, lần khác sẽ dẫn cậu đến một bữa tiệc khác cho quen mặt. Nhìn thấy mấy cô nhóc ở ngoài đại sảnh kia không, đều là stylist về trang phục Nhật Bản đấy, đủ non chứ?"

Ánh mắt lạnh lùng của Lý Quân Nhuệ không nâng lên.

Đạo diễn Triệu nghĩ cậu đang ngượng ngùng, đẩy một cái: "Cũng không nhìn xem cái vòng này hỗn loạn thế nào à, đừng trong sáng như vậy, hôm nay cứ buông thả chơi đùa đi. Đây là địa bàn nhà mình, bất cứ cô nhóc nào ở đây đều có nhược điểm trong tay tôi, ai dám dây dưa với cậu tôi có thể làm cho cô ta không sống nổi, không cần sợ phiền toái."

Nói xong thì đưa rượu cho cậu.

Lý Quân Nhuệ tự nhiên đưa ly rượu trong tay qua: "Ly của tôi vẫn còn đầy, có điều tửu lượng của tôi rất kém."

"Kém đến đâu được chứ?" Đạo diễn Triệu tuy rằng đã say nhưng vẫn cố ý liếc qua màu sắc rượu trong ly, xác định là giống với những người khác mới cười ha hả: "Cạn ly nào! Uống xong thì dẫn cậu qua đó."

Lý Quân Nhuệ lộ vẻ mặt khó xử, đạo diễn Triệu thấy thế thì càng cao hứng, liên tục thúc giục.

Không thể không uống.

Môi Lý Quân Nhuệ chạm vào mép ly, khẽ híp mắt, chậm rãi nuốt xuống.

Trong vài giây đồng hồ, tầm mắt của cậu lướt qua vài người phân tán khắp nơi trong biệt thự, tuy có vẻ rất thản nhiên và kín đáo, nhưng tất cả đều gật đầu khe khẽ với cậu.

Ánh mắt của Lý Quân Nhuệ nhẹ nhõm buông xuống.

Chất cồn cay nóng kích thích cổ họng và dạ dày, nhưng trong lòng vẫn ổn định. Cả đêm cậu không chạm đến thức ăn gì trong biệt thự, rượu trong ly cũng là do cậu tự đem đến, nhân lúc mở màn không ai để ý đã lén thay đổi, luôn chờ để phát huy công dụng.

Đạo diễn Triệu thấy cậu nghe lời thì mặt mày hớn hở, nắm tay cậu kéo đi, nhưng Lý Quân Nhuệ lại như đứng không vững, chống mép bàn lắc lư lảo đảo.

"Không phải chứ, nhiêu đó mà say rồi? Lừa tôi đấy à!"

Gương mặt lạnh lùng của Lý Quân Nhuệ trắng bệch, cậu che miệng lại.

Đạo diễn Triệu vẫn không tin, nhíu mày: "Tiểu Lý, cậu đừng giở trò với tôi."

Lý Quân Nhuệ lung lay, trạng thái càng tệ hơn, gian nan lui từng bước, cố hết sức nói: "Toilet..."

Đạo diễn Triệu "chậc" một tiếng, đưa tay muốn gọi người dẫn đi, nhưng lời đến miệng lại thay đổi: "Tôi đi theo cậu! Đừng hòng lừa tôi!"

Trong phòng rửa tay, Lý Quân Nhuệ nôn đến tối tăm mặt mày, mùi rượu hun đến ngạt thở, đạo diễn Triệu nửa tin nửa ngờ ghé sát vào nhìn, lại thấy bên miệng cậu có vết máu nhàn nhạt, lúc này không thể không tin là thật, lại thấy sắc mặt của cậu thật sự rất tệ, sợ gây chuyện lớn nên cau mày xua tay: "Mất cả hứng, được rồi, được rồi, tôi gọi người của cậu đến đón cậu, lần sau thì đừng hòng chạy!"

Viên Mạnh đỡ Lý Quân Nhuệ theo cửa sau rời đi trước, đạo diễn Triệu còn muốn chơi đùa nên không muốn lòng vòng, dặn dò hai câu rồi xoay người đi.

Đi vào trong xe, Viên Mạnh lập tức nhấn mạnh chân ga, chạy đến khu vực an toàn tuyệt đối mới phanh lại, vội vàng quýnh quáng chui vào ghế sau.

"Quân Nhuệ! Quân Nhuệ!"

Lý Quân Nhuệ mở mắt ra, trong mắt tuy có tơ máu nhưng vẫn tỉnh táo: "Không sao, thứ tôi muốn đâu?"

Mũi Viên Mạnh chua xót: "Đều đã tới tay rồi! Người của chúng ta cũng an toàn, không bị lộ."

Bả vai Lý Quân Nhuệ thả lỏng, kéo áo khoác đưa cho anh ta: "Ném đi, bị họ Triệu kia quàng vai bá cổ, tởm quá."

Viên Mạnh liên tục gật đầu: "Cuối cùng thì sau này không cần tiếp xúc với ông ta nữa, Quân Nhuệ, xong xuôi cả rồi! Giải trí Tinh Hỏa và họ Triệu kia, không ai có thể gây trở ngại cho hai người!"

Lý Quân Nhuệ tốn hai năm giả vờ vô hại đến gần đạo diễn Triệu từng chút một, cho đến hôm nay bị đạo diễn Triệu kéo vào nhóm nhỏ của hắn ta, định dùng trò bẩn thỉu để tiến thêm một bước trói buộc cuộc đời của cậu, cậu cuối cùng cũng thành công thu lưới.

Viên Mạnh nhìn dáng vẻ của Lý Quân Nhuệ mà lòng đau nhói, lúc trước một ngụm là gục, nhưng vì có thể thoát thân vào phút cuối mà ép buộc bản thân luyện tập không biết bao lâu, bây giờ mới có thể uống một ly đầy rồi gắng nôn ra mà còn có thể tỉnh táo như vậy.

"Chúng ta mau đến bệnh viện đã, máu của cậu..."

Lý Quân Nhuệ cọ khóe môi, ngón tay nhiễm đỏ: "Đương nhiên là phải đi, đưa một cái thông báo xuất huyết dạ dày cho họ Triệu nhìn, nhưng mà cơ thể tôi vẫn khỏe, không hộc máu đâu, cố ý cắn đấy, không dọa ông ta thì sao ra ngoài được."

Cuối cùng Viên Mạnh cũng thấy dễ chịu hơn một chút.

Lý Quân Nhuệ không muốn nói chuyện này, lập tức nói: "Ba của Lương Thầm cũng có liên quan với ông ta, việc này cũng đang để mắt tới, trước hết cứ thu thập để phòng trừ."

Sau đó cậu lại hỏi: "Tất cả đã đầy đủ, khi nào thì có thể chính thức tung ra?"

"Cho tôi vài ngày." Giọng điệu của Viên Mạnh rất nghiêm túc: "Quân Nhuệ, lần này không giống với chuyện của Trần Lệnh Nghi, đây là chuyện lớn có thể gây chấn động, điểm mấu chốt của tôi là tuyệt đối không để hai người các cậu dính vào chuyện này, phải chuẩn bị chu toàn đã."

Lý Quân Nhuệ đối mắt với anh ta một lát, rồi nhắm lại: "... Đành nghe anh vậy."

Viên Mạnh an ủi cậu, lại không khỏi thở dài, lẩm bẩm nói thầm: "Có lúc nằm mơ lại nghĩ đến loại chuyện rung chuyển trời đất thế này, nếu có một người địa vị cao trong ngành dẫn dắt thì tốt rồi, tôi không tin đám cặn bã kia không chết..."

"Anh Viên." Đồng tử của Lý Quân Nhuệ tối đen.

Chỉ hai chữ đơn giản nhưng ngữ khí không còn nhẹ nhàng nữa, lạnh đến mức Viên Mạnh run rẩy.

... Không mơ nữa, không mơ nữa được chưa! Tự lực cánh sinh, cơm no áo ấm! Anh ta chỉ lải nhải thế thôi, sao phải hung dữ vậy chứ!

Viên Mạnh đang định ôm lấy bản thân thì di động của Lý Quân Nhuệ vang lên, vừa lấy ra thì thấy một dãy số ở nước ngoài, cậu lập tức trở mặt trong vài giây, vẻ lạnh lùng nghiêm nghị biến mất hoàn toàn, trực tiếp hóa thành mứt trái cây vừa mềm vừa ngọt.

"Mạnh... Mạnh..."

Hai chữ nóng lòng thể hiện tình yêu.

Mạnh Tử Nghĩa đã có thể thở phào nhẹ nhõm: "Kết thúc chưa? Em vẫn chưa trả lời chị."

Lý Quân Nhuệ nào dám trả lời, chỉ sợ Mạnh Mạnh chạy tới sẽ phát hiện sự bất thường của cậu.

Chỉ cần Mạnh Mạnh chạy tới, cậu nhất định phải ra đón.

"Đã xong, mới vừa vào trong xe..."

Một câu còn chưa nói xong thì quả nhiên đã bị cô nghe ra trong giọng có chút nghèn nghẹn: "Làm sao vậy? Có phải đã uống rượu hay không?"

Lý Quân Nhuệ bám vào ghế ngồi, một chút bình tĩnh nghiêm nghị cũng không giữ được, sự yếu đuối tràn trong lòng không thể kiềm chế, chỉ có thể đáng thương dựa vào cửa kính xe lạnh lẽo: "Uống xong thì nôn ra hết rồi." Đầu ngón tay của cậu cọ lên cửa sổ tạo thành một vệt hơi nước, dịu giọng kéo dài âm cuối: "Khó chịu, lúc nôn ra không cẩn thận cắn rách đầu lưỡi, đau lắm luôn."

Viên Mạnh ở bên cạnh cảm thấy hơi nghẹt thở.

Mấy câu này không chỉ thẳng thắn nói sự thật, mà còn làm giảm bớt nguy cơ.

Còn thuận miệng dùng vết thương đòi yêu thương.

Quân Nhuệ lợi hại thật!

Lý Quân Nhuệ xem như bên cạnh không có người, nhỏ giọng làm nũng: "Chuyện em muốn làm đều thành công rồi, đảm bảo an toàn, chị đừng lo lắng, bây giờ không có yêu cầu gì khác, chỉ là muốn làm phiền Mạnh Mạnh dỗ dành em một chút thôi."

Viên Mạnh nhịn không được mà che mặt, tổn thương nhận được tính bằng tấn mất.

Vừa nãy là ai hung dữ như vậy, lạnh lùng như vậy hả?

Phân biệt đối xử thật là khiến người ta đau lòng mà!

Viên Mạnh không nghe rõ Mạnh Tử Nghĩa đang nói gì, chỉ có thể nhìn thấy sắc mặt của Lý Quân Nhuệ nhanh chóng khôi phục, hàng mi dài run run, ý cười đậm đến lóa mắt, ngay cả đầu ngón tay cũng tỏa ra ánh sáng tình yêu.

Thuốc đến bệnh khỏi, nháy mắt đã đầy máu sống lại.

"Được... Chị đưa cách liên lạc của đạo diễn cho em đi, em tự liên lạc." Đầu của Lý Quân Nhuệ đè lên cửa kính xe miễn cưỡng hạ nhiệt độ xuống, chậm rãi nói: "Có điều chuyện dỗ em thì không cần chờ đến khi trở về, ngày kia em sẽ đến đón chị."

"Em là người tự do, không ai quản được hành trình của em cả." Trong lòng cậu vô cùng ngọt ngào: "Em muốn tự mình đón bà xã về nhà."

Trước khi xuất phát, Lý Quân Nhuệ đã thành công liên lạc được với chồng của Hứa Đại, tuy nói chuyện không nhiều nhưng lại hợp nhau ngoài ý muốn, vị đạo diễn lớn này địa vị cao nhưng không kiêu ngạo, bầu không khí khá hòa hợp.

Nhưng một người đang bận rộn ở phim trường, một người lại chuẩn bị ra nước ngoài, đành hẹn mấy ngày nữa đến khi xong việc thì dẫn Hứa Đại và Mạnh Tử Nghĩa tới, bốn người cùng ăn cơm rồi trò chuyện.

Bên này quyết định xong, Lý Quân Nhuệ quay lại theo dõi tiến độ của Viên Mạnh, Viên Mạnh đảm bảo với cậu: "Giao cho tôi, so với lúc xử lý Trần Lệnh Nghi thì đội ngũ của chúng ta đã tiến bộ vượt bậc, đảm bảo sẽ hoàn thành khi hai người trở về."

Lý Quân Nhuệ nhấn mạnh: "Còn có thành phố Giang và..."

Không cần cậu nói xong, Viên Mạnh đã hiểu: "Hai nơi đó đã sắp xếp người cả rồi, sẽ từng bước bịt hết tất cả những sơ hở mà giải trí Tinh Hỏa có thể lợi dụng."

Lý Quân Nhuệ tiện tay đưa cho anh ta một ly nước chanh: "Vất vả rồi, có việc thì liên lạc."

Viên Mạnh nước mắt lưng tròng: "Anh Nhuệ à, không cho nước chanh tôi cũng sẽ không màng sống chết vì cậu!"

Lý Quân Nhuệ duỗi tay ra lấy nước chanh đi: "Vậy thì miễn."

"Tôi chỉ khách sáo một chút..."

Lý Quân Nhuệ nhướng mày: "Sau này chúng ta mở phòng làm việc, tiết kiệm cũng không có hại."

Cậu đi vào buổi đêm theo tuyến đường đặc biệt mà Viên Mạnh sắp xếp, thần không biết quỷ không hay lên máy bay, trong mười mấy giờ bay hoàn toàn không buồn ngủ, tập trung tinh thần nghiên cứu nơi Mạnh Tử Nghĩa ở.

Thành phố này nằm ở phía tây bắc của Canada, rất nổi tiếng với cảnh tuyết rơi và cực quang trong mùa đông, Lý Quân Nhuệ tìm đầy đủ thông tin, nắm rõ toàn bộ địa hình khí hậu, phong thổ, địa điểm xem cực quang và cả nơi hẹn hò.

Đợi máy bay hạ cánh, cậu tràn đầy sức sống thay một bộ đồ chống rét, trời vừa tờ mờ sáng đã đổi xe tiếp tục chạy, vội vàng gọi điện thoại cho Mạnh Tử Nghĩa: "Mạnh Mạnh, khoảng tám giờ là em đến nơi!"

Mạnh Tử Nghĩa mới đi ra khỏi phòng khách sạn, trên tay ôm khăn quàng cổ và kính bảo hộ, kẹp điện thoại giữa vai và tai, bước chân chậm lại, có hơi buồn bực: "Bảy rưỡi bọn chị đã xuất phát rồi..."

Cô dừng lại một chút, lấy lại tinh thần: "Buổi chiều nhất định sẽ về trước năm giờ, em chờ chị nhé."

Lý Quân Nhuệ nhìn đồng hồ: "Em sẽ cố gắng nhanh hơn một chút, sẽ kịp đến gặp chị trước khi đi."

"Đừng vội, bên này nhiệt độ rất thấp, em vừa đến sẽ không kịp thích nghi." Mạnh Tử Nghĩa vội nói: "Ngoan ngoãn điều chỉnh cho tốt, đừng để bị cảm lạnh."

Lý Quân Nhuệ ủ rũ: "Không ngoan có được không..."

Mạnh Tử Nghĩa cười khẽ, mềm giọng nói: "Cứ ngoan đi, có quà cho em đó."

Cô vừa nói xong thì tình cờ đi ngang qua cửa sổ trên hành lang, liếc mắt nhìn ra sân sau của khách sạn một cái, món quà nhỏ của cô vẫn còn ở đấy, hoàn hảo không sứt mẻ gì.

Hứa Đại đã chuẩn bị đầy đủ, đứng dưới lầu gọi cô: "Tử Nghĩa, xong chưa?"

"Xong rồi, xuống ngay đây ạ!"

Mạnh Tử Nghĩa choàng khăn quàng cổ, bước nhanh xuống lầu, cô vừa xuất hiện trong đại sảnh tầng một đã hấp dẫn không ít ánh mắt nhìn sang.

Một cô gái phương Đông tóc đen da trắng, khuôn mặt nhỏ giấu kín sau lớp khăn choàng, chỉ lộ ra chóp mũi trắng như ngọc và đôi mắt hạnh, trên người mặc mấy lớp áo nặng nề để chống lạnh, ngược lại còn làm nổi bật vẻ nhỏ nhắn xinh xắn.

Nhiệm vụ lần này là Hứa Đại tham gia chụp ảnh tuyên truyền trang phục mùa đông cho một nhãn hiệu cao cấp, cần phải đi sâu vào nơi có tuyết rơi.

Đúng dịp phù hợp với yêu cầu cho bài thi thực hành tốt nghiệp mà đạo sư giao cho cô, là về cách ăn mặc và trang điểm trong hoàn cảnh tự nhiên khắc nghiệt.

Từ khi đến đây, Mạnh Tử Nghĩa đã đi cùng đoàn người đến đó hai lần, cả đi cả về đều tốn nửa ngày, hôm nay là lần thứ ba, cần phải đi xa hơn, tốn nhiều thời gian hơn.

Đoàn đội của Hứa Đại ngoại trừ người Hoa thì tất cả đều là người bên phía nhãn hiệu, bên nhiếp ảnh và mấy người mẫu đàn ông chiếm số đông, ánh mắt đánh giá Mạnh Tử Nghĩa cực kỳ trắng trợn.

Mạnh Tử Nghĩa ở viện thiết kế hai năm đã sớm quen, bình tĩnh làm như không thấy, đi đến chỗ Hứa Đại.

Hứa Đại kiểm tra sơ trang bị của cô một chút, dặn dò: "Mấy ngày nay nhiệt độ không khí thấp một cách bất thường, phải chú ý giữ ấm, đừng để bị bệnh nhé."

Phương tiện đi lại vẫn là xe trượt tuyết có người lái.

Sau khi Mạnh Tử Nghĩa ra khỏi khách sạn thì gió lạnh đập vào mặt, cô không biết nhiệt độ cụ thể nhưng vẫn có cảm giác lạnh hơn hai ngày trước một chút, không khỏi lo lắng Lý Quân Nhuệ mặc không đủ ấm, đáng tiếc là di động chẳng khác nào bị hỏng trong điều kiện nhiệt độ thấp ngoài trời thế này, gọi điện thoại là một chuyện rất khó khăn.

Khi cô và Hứa Đại chuẩn bị xuất phát thì trong tiếng ồn khi lốp xe đè trên mặt tuyết, cô mơ hồ trông thấy có xe chạy trên quốc lộ về hướng này, khả năng cao là Lý Quân Nhuệ chạy đến.

Trái tim như muốn bay lên.

Nhưng lại phải rơi xuống.

Muốn khóc ghê.

Lý Quân Nhuệ đến cửa của khách sạn, trong tầm mắt đều là tuyết mịn, những ngôi nhà nhỏ san sát nhau như trong truyện cổ tích, đằng trước là vết bánh xe hỗn loạn, xa hơn nữa là rừng thông, tuyết trắng vô hạn.

Dõi mắt trông ra xa tít tắp còn có thể thấy được một vài điểm đen di động.

Trong số những điểm đen đó có Mạnh Mạnh của cậu!

Chỉ kém mấy phút thôi.

Lý Quân Nhuệ cũng muốn khóc.

Cho đến khi những điểm đen biến mất hoàn toàn, cậu mới xoay người đi vào khách sạn, khi trình giấy chứng minh thì anh trai lễ tân kiểm tra thân phận rồi hỏi: "Thưa anh, xin hỏi anh có quen biết với cô Mạnh không?"

Nói xong anh ta đưa một tấm danh thiếp mà Mạnh Tử Nghĩa để lại cho Lý Quân Nhuệ.

Lý Quân Nhuệ suýt chút nữa đã thốt ra đây là bà xã tôi, cậu đè xuống cảm xúc đang reo hò, cẩn thận gật đầu: "Có quen biết."

Anh trai cười lộ hàm răng trắng: "Cô ấy để lại một món quà cho anh trong vườn hoa ở sân sau của khách sạn, dặn anh nhận rồi nghỉ ngơi thật tốt, chờ cô ấy quay lại."

Lý Quân Nhuệ sao còn nhịn được, xử lý thủ tục xong thì lập tức kéo vali đi ra sân sau.

Nói là vườn hoa nhưng hoa đã sớm tàn, hoàn toàn bị tuyết bao phủ.

Càng khiến vật ở trong góc vườn trở nên vô cùng bắt mắt.

Lý Quân Nhuệ bình tĩnh nhìn sang.

Dưới bầu trời xám xịt, có một thứ mềm mại đáng yêu đang cười ngây ngô với cậu, là người tuyết à?

Cậu bước nhanh đến gần, người tuyết cao đến thắt lưng của cậu, trên đỉnh đầu đội một cái nón có chùm lông bằng len, đôi mắt cong cong, trên cơ thể viết hai chữ "Cún con" ngay ngắn.

Là cậu đó!

Lý Quân Nhuệ vội ngồi xổm xuống nhìn cho kỹ, muốn chạm vào nhưng lại tiếc, sợ sẽ phá hỏng, cậu quan sát chung quanh hồi lâu, tưởng tượng dáng vẻ Mạnh Tử Nghĩa bận rộn ở đây, trái tim nóng đến nỗi lòng bàn tay cũng trở nên ấm áp.

Không được, sao có thể để một mình cún con ở trong này.

Cậu học theo cách làm của Mạnh Tử Nghĩa, nhanh chóng đắp một con người tuyết nhỏ hơn ở bên cạnh, tỉ mỉ khắc họa khuôn mặt, rồi lấy mũ của mình đội cho nó.

Cậu tháo găng tay xuống, dùng đầu ngón tay viết xuống một chữ "Mạnh" rất đẹp ở vị trí tương tự.

Lý Quân Nhuệ càng nhìn càng hài lòng, luyến tiếc không muốn đi nên quỳ gối ngồi bên cạnh người tuyết, chỉ trong chốc lát trên hàng mi đã phủ một lớp tuyết mỏng.

Người tuyết có đôi.

Nhưng cậu chỉ có thể chờ thôi.

Lý Quân Nhuệ gục đầu xuống, thở ra một hơi khói trắng nhè nhẹ.

Thật sự là...

Cô đơn, đáng thương, nhớ Mạnh Mạnh quá.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com