Chương 7
Căn phòng nhất thời an tĩnh lại, Lý Vân Tiêu bất động cả buổi mới ngồi xổm xuống sàn, những sợi tóc loà xoà trên trán rủ xuống trước mắt, nhẹ nhàng che phủ lông mày cùng xương mặt gầy gò mệt mỏi.
Nhặt lại những mảnh vỡ đã cắt trái tim mình ra từng mảnh, đôi mắt u ám của nàng lại óng ánh một vệt nước.
Đại khái khi còn trẻ trải qua không ít việc có kết quả chia lìa, mà Lý Vân Tiêu cũng dần quen với những cuộc chia ly. Đến mức nàng tự bỏ mặc bản thân mục nát trong những mối quan hệ thân thiết.
Lý Vân Tiêu chưa bao giờ cố cứu vãn bất kỳ đoạn quan hệ nào, bởi nàng hiểu rõ có những chuyện sẽ không vì ý nghĩa của chính mình mà thay đổi. Chỉ đành trơ mắt nhìn nó đi đến một kết cục không thể vãn hồi.
Trần Lệ Quân thì khác, Trần Lệ Quân luôn là ngoại lệ của nàng. Nếu có thể, Lý Vân Tiêu muốn cùng cô ở bên nhau mãi mãi. Con người luôn ích kỷ như thế!
"Nếu em nói với chị những điều em muốn nói, những điều đã nói, thậm chí điều em chưa nói. Liệu một khắc nào đó chị có thể hồi tâm chuyển ý không?"
"Thật sự có thể bắt đầu lại sao?"
Lý Vân Tiêu vuốt vuốt phần mép thuỷ tinh còn dính máu, nghĩ trong đầu.
Trần Lệ Quân trở lại ký túc xá đã là rạng sáng, tại cửa phòng đứng một lúc mới chậm rãi đi vào. Đèn vẫn mở, nhưng trong phòng không một bóng người.
Mặt đất đã khôi phục nguyên trạng, xuyên qua ánh sáng có thể trông thấy một mảng nước còn đọng lại. Trần Lệ Quân thở dài một hơi, ngồi lên tấm ga giường đã được thay mới, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve lớp vải, nhìn qua trên bàn, tất cả hộp thuốc lớn nhỏ chuyên trị vết thương do bỏng, cô ngẩng người.
Trần Lệ Quân có chút hối hận, kỳ thực là từ giây phút đầu tiên hít thở bầu không khí bên ngoài ký túc xá, đã dâng lên cảm giác hối hận.
Có lẽ là sự thật riêng tư không cách nào chia sẻ, thẳng thắn mà nói, cô không muốn bị người khác nắm thóp, hoặc có thể là kìm nén không được cảm giác chua chát cùng ức chế bên trong. Làm sao cô có thể khao khát sự thân mật của Lý Vân Tiêu?
Không biết tự bao giờ, lưu luyến gần như đã trở thành bản năng và nỗi đau là chiến trường đầu tiên chống lại sự lo lắng. Trần Lệ Quân từng thử qua rất nhiều phương pháp, sân khấu là điều cô quan tâm nhất, để không ảnh hưởng việc luyện tập cùng biểu diễn, cuối cùng cô đã chọn cách này. Không lưu lại sẹo, chỗ bị thương sau khi bong vảy sẽ khôi phục làn da hoàn hảo, miệng vết thương lại nhỏ, sẽ không ảnh hưởng đến hình thức và cảm nhận.
Nhưng càng về sau, một vết thương cũng không đủ để cô thoát ly khỏi thống khổ. Số lần mắc bệnh ngày một tăng, sẹo cũ còn chưa kịp lành lại, Trần Lệ Quân trong đêm khuya vẫn là không nhịn được suy nghĩ tự làm mình tổn thương.
Tương đối lâu về trước, cô đã chú ý đến loại cảm giác đang chậm rãi sinh trưởng bên trong mình, cỗ lực kia từng chút xé nát, khuấy động thân thể cô, không ngừng phá vỡ rồi lại tái tạo, hết lần này đến lần khác..
Trần Lệ Quân sớm đã đi bệnh viện vì cô phát hiện sinh hoạt của bản thân bị ảnh hưởng. Đông Y, Tây Y đều thử qua, thậm chí không ai biết chiếc bình giữ nhiệt cô mang theo hàng ngày, bên trong toàn bộ chứa đầy thuốc.
Hết thảy đều vô dụng, tình trạng hôn mê nghiêm trọng khiến cô không thể chịu đựng nổi. Thời điểm cảm giác đó ập đến, bất luận là thần dược gì cũng khó nhanh chóng mà áp chế được. Cho đến khi Trần Lệ Quân phát hiện ra, dùng tàn thuốc tự châm vào chính mình, chỉ cần mất vài phút, vài giây liền sẽ tỉnh táo..
Trần Lệ Quân rất ghét mùi thuốc lá, từ nhỏ đã ghét. Cha của Trần Lệ Quân chưa bao giờ dám hút thuốc trước mặt cô, ngay cả chồng của Thái Minh, lão Vương. Mỗi khi Trần Lệ Quân đến nhà họ làm khách, một điếu thuốc cũng không thấy đâu.
Lúc đầu, Trần Lệ Quân thường sẽ ở góc cầu thang, sau lại dời đến trong phòng. Nhưng vì cửa sổ mở quá rộng, Trần Lệ Quân tuy rằng vẫn chán ghét, lâu dần cũng thành quen, mấu chốt miễn là chạn không tới giới hạn cuối cùng thì sẽ không hút.
May mắn thay, Việt Kịch là thứ duy nhất đồng hành trong suốt cuộc đời cô, là thứ cô có thể nắm giữ, trân trọng yêu thương vô điều kiện. Một năm này, Trần Lệ Quân đã có thể kiểm soát vai diễn tốt hơn, bởi lẽ vì có chút bi thương, liên tục dẫn vào sự chia xa cùng vĩnh biệt trong tác phẩm. Cô cảm thấy mình thích thú và tự hào về điều đó.
...
Vừa đến sảnh luyện tập, Trần Lệ Quân quả nhiên không ngoài dự kiến bị bao vây. Mọi người trong nhóm đặc biệt có tính tò mò. Bất kể là đại sự hay việc nhỏ, cũng gom góp lại nhao nháo tìm hiểu một phen.
"Ôi, sao vậy Quân Quân? Tay em làm sao thành ra thế này?"
Từ Diệp Na chỉ chỉ cánh tay Trần Lệ Quân, tất cả đều tập trung một chỗ chờ đợi câu trả lời, số ít còn vô thức ngoái đầu nhìn Lý Vân Tiêu ngồi đằng sau.
Thẩm Khiết trước liếc Trần Lệ Quân, sau lại quay sang Lý Vân Tiêu. Phản chiếu qua tấm gương là ánh mắt Lý Vân Tiêu đang nhìn Trần Lệ Quân chằm chằm, bất động, dọa Thẩm Khiết sợ tới nổi nuốt nước bọt.
Tối hôm qua biểu diễn rồi trở về ký túc xá. Thẩm Khiết tắm rửa xong liền nghĩ sẽ ghé thăm Trần Lệ Quân đang đổ bệnh. Khi cô tới nơi thì cửa không đóng, Thẩm Khiết kêu một tiếng, đẩy cửa đi vào. Ai biết vừa mở ra lại bắt gặp hình ảnh Lý Vân Tiêu đang trải ga giường cho Trần Lệ Quân một cách hiền thục.
Nếu không phải nhìn thấy bức thư pháp do Trần Lệ Quân viết được treo ở trên tường. Thẩm Khiết còn tưởng rằng chính mình đến nhầm chỗ.
"Chào Tiêu Tiêu, trùng hợp nha." Thẩm Khiết đành phải xấu hổ cười trừ.
"Cái kia..mình đang tìm Thái Minh! Nếu chị ấy không ở đây vậy mình đi trước nhé! Bye bye!"
Không đợi Lý Vân Tiêu mở miệng nói câu nào, cô tức tốc lui khỏi phòng, khép cửa lại.
Tuy bọn họ chưa từng có lộ ra cái gì, nhưng với tư cách là bạn cùng ký túc xá, bạn ăn cơm, đồng hương của Trần Lệ Quân. Cô là người đi đầu khi mối quan hệ của Lý Vân Tiêu và Trần Lệ Quân phát triển thân thiết, về sau chứng kiến những phản ứng tế nhị giữa hai người, Thẩm Khiết trong lòng sớm đã rõ, tông chỉ của cô luôn luôn là: Bất khái hữu tình , bất khái giả đích.
Bạn bè làm sao có thể cãi nhau để rồi mối quan hệ trở nên xa cách? Tệ hơn cả đồng nghiệp bình thường?
"Hiện tại là sao? Hai đứa quay lại với nhau rồi à?"
Nhìn Tạ Thiển cùng Hạ Nghệ Dịch bên cạnh còn đang tranh luận, Thẩm Khiết bất đắc dĩ lắc đầu, đi tới một góc hẻo lánh.
Xuyên qua đám người, Trần Lệ Quân ngồi xuống bên cạnh Thẩm Khiết, dưới ánh mắt của Lý Vân Tiêu, không biết vì sao đột nhiên da đầu tê dại. Lý Vân Tiêu từ lúc mới vào đã nhìn chằm chằm cô, còn là như trước dùng ánh mắt lo lắng, dịu dàng ôn nhu.
Đặt túi trang điểm xuống, miệng vết thương trên tay lại đau nhức khiến Trần Lệ Quân thanh tỉnh, nhớ tới cảnh tượng đêm hôm qua, cô cúi đầu cười tự giễu.
"Lý Vân Tiêu chính là có cái thuộc tính thương xót chết tiệt này! Nhìn thấy con chó con mèo trên đường cũng có thể yêu thương. Nhất định sẽ lại không nhịn được với chính mình đồng cảm. Hóa ra đây là cách mà cô có được một phần tình cảm từ nàng."
Trong lúc ngẩn ngơ, thanh âm của Mộc Vân vang lên cắt đứt suy nghĩ.
"Chị Quân Quân!" Thiếu nữ 'phốc' một cái bay lên lưng Trần Lệ Quân, giọng điệu gấp gấp: "Tin tốt, tin tốt!"
"Tin tốt gì?" Trần Lệ Quân vỗ vỗ cánh tay Mộc Vân, biểu thị ôm quá chặt, ánh mắt mất tự nhiên nhìn sang hướng khác.
"Nước trái cây lần trước em khen ngon, chị nói muốn mua cho em. Hôm nay bán lại rồi!"
"Còn tưởng tin gì tốt, hoá ra là tin tốt của em."
"Là chị hứa mua đấy! Lần trước chị nói nếu em chịu tập thêm hai tiếng thì sẽ mua cho em!"
"Mua~mua." Trần Lệ Quân trong giọng nói mang theo bất lực cùng cho phép. Vì vậy liền đáp ứng.
"Vậy bây giờ mua ngay đi! Dù sao cũng còn lâu mới đến lượt chúng ta, mười phút nữa quay về vẫn chưa muộn." Mộc Vân ôm lấy cánh tay Trần Lệ Quân, hào hứng dậm chân.
"Được, được. Mua xong nhớ đừng quấy rầy chị nữa, em đúng là phiền mà." Trần Lệ Quân đứng lên, nhìn bóng lưng nàng qua chiếc gương ở cửa, dưới sự lôi kéo của Mộc Vân đi ra ngoài.
Khi Lý Vân Tiêu từ toilet trở lại, đã thấy trên bàn xuất hiện một ly nước. Quan sát xung quanh bốn phía, có vẻ như không có ai nhận. Tim nàng đập nhanh, nhìn chằm chằm ly nước, bắt đầu nghĩ ngợi lung tung.
"Chẳng lẽ Trần Lệ Quân chịu cùng mình bình thường hoá ư?"
Giây tiếp theo ảo mộng của nàng bị phá vỡ, Mộc Vân đi đến bên cạnh Lý Vân Tiêu, nói: "Chị Tiêu Tiêu, là mua cho chị đấy! Nước trái cây này rất ngon, em mua cho chị giải nhiệt a!" Nói xong còn hướng mình chớp chớp mắt. Sau đó ngồi xuống chỗ của Trần Lệ Quân, dọn dẹp bàn.
Lý Vân Tiêu bất giác nhìn về phía nàng, Mộc Vân loay hoay sắp xếp đồ đạc, cuối cùng cầm mấy viên thuốc cùng nước nóng rót vào cốc giữ nhiệt.
"Chị Quân Quân, uống thuốc thôi." Mộc Vân ngẩng đầu nhìn Trần Lập Quân đang đi đến, lập tức đứng dậy tránh đường.
"Chị Thái Minh hôm nay siêng năng quá, người còn chưa thấy mà thuốc và nước đã chuẩn bị sẵn cho chị rồi."
Mộc Vân chờ Trần Lệ Quân nuốt thuốc, sau đó mang cốc giữ nhiệt đi lau khô.
Lý Vân Tiêu day day trán, không khỏi thở dài một hơi, bước ra ngoài.
Loại cảm giác này không dễ chịu gì, thực tế với Lý Vân Tiêu mà nói, chỉ khi nào nàng không còn bị sự thân mật kích thích nữa, những chuyện đã qua đó mới dường như là ảo ảnh, mọi thứ về Trần Lệ mới bị xoá đi..
Dẫu đã đọc vô số sách, viết vô số từ ngữ, sáng tác biết bao câu thơ, bài văn. Lý Vân Tiêu, người được đánh giá là sâu sắc, giờ đây lại không thể giải thích được dù chỉ một câu yêu thương, chỉ có thể âm thầm bày tỏ trong từng giọt lệ giấu kín..
Nàng hiểu rõ mỗi bước đi của hai người đều rất khó khăn, họ đã từng dùng nước mắt để giải bày tình cảm với nhau, nhưng những ngày như thế này sẽ chỉ khiến lục phủ ngũ tạng tổn thương hơn bao giờ hết. Lý Vân Tiêu không mong cầu gì lớn, chỉ nguyện cả hai có thể đem nút thắt cởi bỏ một chút, tốt nhất là không còn sự bế tắc khi đối diện nhau.
Nếu vẫn thất bại, nàng hy vọng Trần Lệ Quân có được hạnh phúc. Muốn cô ấy gặt hái mọi điều tốt đẹp nhất trên thế giới mà không gặp bất kỳ trở ngại nào, tạm thời cứ như vậy đã.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com