Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Anh có cần uống thuốc không


"Tỏa Tỏa, em thật sự không cần anh đi cùng sao?" Diệp Cẩn Ngôn nắm tay cô, nhẹ giọng hỏi.

Cô lắc đầu: "Chồng à, không cần đâu! Em muốn tự mình nói chuyện với ông ấy!"

Diệp Cẩn Ngôn ôm chặt cô và nói: "Anh sẽ ở đây đợi em!"

Cô gật đầu và đi về phía quầy bar cạnh cửa sổ. Thấy cô tới, Phạm Phạm đứng dậy nói: "Tỏa Tòa tới rồi, các người trò chuyện đi!" Anh ấy vỗ vai cô rồi rời đi.

Cô bước đến bàn và ngồi xuống: "Cha!"

Ông ấy thốt lên "À" với vẻ mặt phức tạp.

"Cảm ơn cha đã đến dự đám cưới của con!Con xin lỗi vì đã làm phiền cha rồi", cô lịch sự nói.

"Tỏa Tỏa, chúc mừng con! Người đó có tốt với con không?"

Cô cười, giọng điệu có chút tự giễu: "Cha nghĩ sao? Vì muốn cho con một hôn lễ hoàn mỹ, anh ấy đã đưa cha từ biển về đây. Cha nghĩ anh ấy đã đối xử đủ tốt với con chưa?"

Ông ấy gật đầu có chút ngượng ngùng: "Đúng vậy, đúng vậy! Người đó lớn hơn con nhiều tuổi đúng không?"

Cô cười khẩy: "Đúng vậy, anh ấy lớn hơn con rất nhiều! Thân phận, tiền tài, địa vị đều không cùng thế giới với com. Nhưng anh ấy là người yêu con nhất, đối xử tốt nhất với con trên thế gian này. Anh ấy sẽ cố gắng hết sức để đưa mọi điều con muốn đến trước mặt con, vì những suy nghĩ nhỏ nhặt mà con không che giấu tốt của mình anh ấy cũng đều biết. Anh ấy cho con tất cả những ưu tiên và ngoại lệ, anh ấy chỉ hi vọng rằng con sẽ hạnh phúc."

Nhìn người cha có chút ngượng ngùng, cô mỉm cười nói: "Cảm ơn cha, cha đã hoàn thành nghĩa vụ cuối cùng của một người cha đối với con gái mình. Sau này, hãy sống cuộc sống mà cha mong muốn! Cha, con chúc cha hạnh phúc!"

Nói xong, cô đứng dậy và bỏ đi như trút bỏ được tảng đá đè nặng cô bấy lâu nay! Diệp Cẩn Ngôn đứng dậy, dang rộng hai tay đi về phía cô: "Tỏa Tỏa!"

Cô lao vào vòng tay anh: "Chồng, em ổn mà!"

Diệp Cẩn Ngôn dùng ánh mắt dịu dàng xoa đầu cô, quay sang nói với Phạm Phạm: "Thư ký Phạm, đưa ông ấy đi! Hỏi xem ông ấy muốn đi đâu, đặt cho ông ấy một vé máy bay!"

Anh ôm cô vào lòng: "Chúng ta về phòng ăn sáng nhé?"

Cô gật đầu nhẹ nhàng. Diệp Cẩn Ngôn nắm lấy tay cô bằng bàn tay to lớn của anh, bàn tay ấm áp của anh nắm chặt tay cô. Chỉ như vậy thôi cũng đủ khiến cô cảm thấy một sự bình yên chưa từng có.

Ba ngày sau, khách dự tiệc cưới lần lượt rời đi, còn cô và Diệp Cẩn Ngôn thì gần như biến mất.

Theo Diệp Cẩn Ngôn: "Thay vì ra ngoài bị người khác theo dõi, tốt hơn hết là trốn trong phòng để tăng cường mối quan hệ..."

Sau khi kết hôn, sự vô liêm sỉ của Diệp Cẩn Ngôn tăng lên nhanh chóng, đến mức cô không thể chống cự được nữa.

Tất nhiên, điều không thể cưỡng lại được không chỉ là sự vô liêm sỉ của anh, mà còn là sự tra tấn ngày đêm của anh. Cô không biết có phải vì trước đó đã quá miễn cưỡng không muốn nhịn không mà cô không thể không hôn anh, kết quả là hai người đã có ít nhất một giờ nồng cháy bên nhau. Đến mức bây giờ cô chỉ có thể nhìn mũi bằng mắt, nhìn tim bằng mũi, dùng mắt để si mê.

Không thể nào bắt nạt anh như cô đã làm ở Thụy Sĩ được. Những trò tinh quái trên giường của Diệp Cẩn Ngôn khiến cô hoàn toàn bị khuất phục...

Và với mỗi lời buộc tội của cô, anh ngày càng thành thạo hơn trong việc thừa nhận lỗi lầm và đầu hàng... Anh hành động một cách dễ thương và đáng thương... Anh tự học điều đó và đạt đến trình độ hoàn hảo.

Nếu như sự vô liêm sỉ của cô là kết quả của những trải nghiệm từ thời thơ ấu, vậy thì Diệp Cẩn Ngôn có lẽ là một thiên tài, và sự vô liêm sỉ của anh đang tăng lên với tốc độ ánh sáng như thể anh đã ăn phải chất xúc tác...

Khoảng cách xa nhất cô đi được trong ba ngày này là từ giường đến ghế sofa! Hôm qua, cô đã phàn nàn về anh với Nam Tôn trên WeChat: "Giống như anh ấy uống thuốc gì đó!!" Ngay sau đó anh đã nhìn thấy tin nhắn. Thế là, anh đè cô xuống ghế sofa và thẩm vấn cô trong một giờ... Đêm đến, khi hai người quan hệ lần thứ hai trên giường, anh hỏi cô: "Tỏa Tỏa, em có cần anh uống thuốc không?" Cô sợ quá nên đã nằm trong vòng tay anh nửa giờ để dỗ dành anh.

Sau khi tỉnh dậy lần nữa Diệp Cẩn Ngôn ngẩng đầu lên nhìn cô đang ngồi trên ghế sofa, cười ngây ngốc, nụ cười của cô như gió xuân ấm áp mà rực rỡ: "Tỏa Tỏa?"

Cô vội vàng quay đi, sợ anh sẽ đến nói với cô rằng cô đang quyến rũ anh bằng ánh mắt và khiến anh mất kiểm soát với những lời nói mê hoặc như vậy...

Khi Diệp Cẩn Ngôn thấy cô quay đầu đi, anh tiến lại gần cô như một con chó sói lớn: "Tỏa Tỏa?"

Cô cố nhịn không quay lại ôm anh, trong lòng thầm cổ vũ bản thân: Chu Tỏa Tỏa, không thể cho Diệp Cẩn Ngôn bất kỳ cơ hội nào! Cô nói với giọng đều đều: "Hửm?

Diệp Cận Ngôn cúi đầu, vòng tay qua eo cô: "Em tức giận sao?"

Cô nói giọng đều đều: "Không được! Hôm qua anh đã hứa với em rồi, nếu em không đồng ý, anh sẽ không làm chuyện xấu với em!"

Diệp Cận Ngôn vùi đầu vào cổ cô, "hừm" một tiếng"hừm". Lại làm lòng cô ngứa ngáy vì anh, nhưng xô vẫn giả vờ bình tĩnh và lướt điện thoại.

Thấy cô như vậy, Diệp Cẩn Ngôn cười rồi luồn tay vào nách cô để cù cô. Cô không thể không xoay người để né tránh, cũng không thể thoát khỏi vòng tay của anh. Cô không nhịn được mà nhào vào lòng anh, làm nũng: "Chồng ơi, em ghét anh~ Anh lại bắt nạt em nữa rồi!"

Thấy mình đã thành công, Diệp Cẩn Ngôn vội vàng ôm chặt cô vào lòng, thay đổi tư thế thoải mái trên ghế sofa, nhẹ nhàng phủ lên môi cô. Đôi bàn tay to lớn của anh vuốt ve cơ thể cô, anh lướt nhẹ lên lông mày cô bằng chóp mũi và những nụ hôn rơi trên mặt cô. Cô vô thức vòng tay qua vai anh, vuốt ve lưng anh và vùi đầu vào vòng tay anh.

Nụ cười đắc ý hiện lên trên môi Diệp Cẩn Ngôn, anh xoa tai cô nhẹ nhàng hơn, nắm lấy dái tai cô và cắn nhẹ, rồi thổi nhẹ vào tai cô. Cô ngứa ngáy khắp người vì bị anh trêu chọc đến nỗi không thể không ngân nga một tiếng dễ chịu. Diệp Cẩn Ngôn kiêu ngạo thì thầm vào tai cô: "Em thích không? Tỏa Tỏa!"

Cô vô thức "ừm" một tiếng, Diệp Cẩn Ngôn dường như được khích lệ nên hôn môi cô nhẹ nhàng hơn, nụ hôn mềm mại lưu luyến không chút ham muốn. Sự trêu chọc của đầu lưỡi, sự mút mát và trò vật lộn giống như trò chơi giữa hai người xâm chiếm miệng nhau và khám phá lẫn nhau. Tình cảm còn lưu lại này dường như có một sức mạnh kỳ diệu đang từ từ nuốt chửng lý trí của cô: "Tỏa Tỏa, em có thích không?"

Cô gật đầu và vòng tay qua đầu anh để khám phá miệng anh. Đôi bàn tay to lớn của Diệp Cẩn Ngôn nắm lấy eo cô, ấn cô xuống dưới người anh. Nụ hôn nồng cháy và đôi bàn tay to lớn không ngừng nghỉ của Diệp Cẩn Ngôn khiến cô choáng váng. Giọng nói mềm mại dễ nghe của Diệp Cẩn Ngôn thì thầm bên tai cô: "Tỏa Tỏa, em có muốn không?"

"Hừm, em muốn!" Cô trả lời trong mơ hồ. Diệp Cẩn Ngôn cười gian: "Gọi anh là chồng~"

"Chồng ơi~"

"Cầu xin anh~"

"Hmm~ Làm ơn đi mà, chồng~"

Với hàng loạt đòn tấn công liên tiếp, cô đã bị Diệp Cẩn Ngôn tiêu diệt hoàn toàn, không để lại một mảnh giáp nào...

Diệp Cẩn Ngôn nằm bất động trên ghế sofa, cô hỏi: "Anh đang nghĩ gì vậy?"

Nhìn Diệp Cẩn Ngôn, khuôn mặt dịu dàng ấm áp, mái tóc hoa râm, lông mày mềm mại, vẻ ngoài thanh tú trẻ trung, cô thở dài bất đắc dĩ: "Chồng ơi, ôm ~"

Diệp Cẩn Ngôn ôm cô đặt lên giường, sau đó đi vào phòng tắm lấy khăn nhẹ nhàng lau người cho cô. Sau khi xong việc, anh nằm cạnh cô như một con chó sói lớn. Cô đưa tay chạm vào tóc anh, cô cảm thấy  lòng bàn tay ngứa ngáy. Diệp Cẩn Ngôn cứ như vậy để cô xoa tóc anh.

"Tỏa Tỏa?" "Khuôn mặt tuấn tú của Diệp Cẩn Ngôn hiện ra ngay trước mắt cô, dáng vẻ dịu dàng nịnh nọt, giống như một con chó sói lớn đang muốn được vuốt ve, mỉm cười và làm dáng với cô. Ánh mắt yêu thương của cô đều hướng về anh. Ngón tay cô nhẹ nhàng vuốt ve lông mày anh, những nếp nhăn ở khóe mắt hằn lên dấu tích của thời gian càng khiến cô mê mẩn: "Chồng!"

Diệp Cẩn Ngôn tiến lại gần, nói: "Tỏa Tỏa?"

"Chồng à, sao anh lại đẹp trai thế~"

Diệp Cẩn Ngôn nhìn cô như một fangirl, dụi đầu vào mặt cô: "Em thích không? Tỏa Tỏa?"

Nhìn Diệp Cẩn Ngôn từ một tổng tài bá đạo trở thành một con chó sói quấn người, trong lòng cô có một cảm giác khó tả: "Chồng ơi, anh quấn người quá rồi..."

Sắc mặt Diệp Cẩn Ngôn trầm xuống: "Tỏa Tỏa, em không thích sao?"

Ánh mắt đau thương kia là sao vậy… Khiến lòng cô đau nhói, vội vàng ôm lấy đầu anh: “Em thích! Chồng à, em thích lắm!" Cô khẽ thở dài: 'Em không muốn anh vì em mà thay đổi bản thân. Em không nỡ..."

Diệp Cẩn Ngôn cười: "Tỏa Tỏa" tựa đầu vào đầu cô, ôm chặt cô: "Tỏa Tỏa, em có dự định gì cho tương lai không? Hay là có ước mơ gì không?"

Cô chỉ vào chóp mũi của Diệp Cẩn Ngôn: "Sao vậy, anh muốn làm ông già Noel à?"

Diệp Cẩn Ngôn ôm chặt cô, nói: "Tỏa Tỏa, anh muốn cùng em trải nghiệm cuộc sống, cùng em lớn lên! Anh không muốn em hòa nhập vào cuộc sống của anh, bỏ lỡ mọi thứ mà em nên trải qua ở độ tuổi này!"

"Nhưng mà, chồng à, hình như em chẳng có ước mơ gì cả! Trước đây em chỉ muốn kiếm tiền, sống tốt, có nhà riêng. Sau này, khi Nam Tôn gặp chuyện, em muốn giúp cô ấy. Cho nên em mới cố gắng kiếm tiền như vậy, giống như trước giờ em chưa từng nghiêm túc lên kế hoạch cho tương lai vậy." Cô nói xong liền nép vào lòng anh, có chút ngượng ngùng.

Diệp Cẩn Ngôn ôm chặt cô: "Tỏa Tỏa, đừng lo lắng!"

Lời nói của Diệp Cẩn Ngôn khiến cô bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ về tương lai! Sự thành công và xuất sắc của Diệp Cẩn Ngôn đôi khi khiến cô cảm thấy việc ở bên anh là một giấc mơ không tưởng, nhưng tình yêu lại quá tuyệt vọng. Có lẽ định nghĩa về tình yêu của người trẻ là sở hữu nó!

Và điều gì xảy ra sau khi đã đạt được mong muốn? Cô và Diệp Cẩn Ngôn ngày nào cũng gặp nhau. Sau một thời gian dài, liệu anh ấy có cảm thấy hai người không có chủ đề chung không? Tình yêu là ngọn lửa, nhưng cuộc sống giống như một dòng nước chảy dài.

Cô muốn ở bên Diệp Cẩn Ngôn thật lâu, ôm anh chào đón mỗi bình minh, muốn trở thành người có thể sánh vai cùng anh, muốn cùng anh chịu đựng những lời chỉ trích của thế gian.

Cuộc đời này tuy ngắn nhưng dài, cô muốn cùng anh nắm tay bước đi, hơn là được anh bảo vệ phía sau.

Diệp Cẩn Ngôn hôn nhẹ cô: "Tỏa Tỏa, đừng tạo áp lực cho bản thân quá lớn. Cứ là chính mình, đừng lo lắng cho anh!"

Cô ôm chặt Diệp Cẩn Ngôn: "Chồng, em cũng muốn trở thành niềm kiêu hãnh của anh! Thay vì trở thành một bình hoa tươi trẻ và xinh đẹp trong mắt người khác. Em không muốn người khác nói rằng anh bị một cô gái xinh đẹp mê hoặc làm cho mù quáng!"

Diệp Cẩn Ngôn cười nói: "Tỏa Tỏa, anh quả thực bị em mê hoặc đến mức mất trí rồi!"

Cô trợn mắt nhìn anh một cách khó chịu: "Anh thật là phiền phức. Anh chẳng hiểu gì về cảm xúc của em cả."

Hai đôi môi ấm áp chặn lại những gì cô muốn nói, không hề có chút ham muốn dục vọng nào, chỉ đơn giản là khao khát hơi ấm của nhau. Hơi thở ấm áp phả vào mặt cô, đôi mắt Diệp Cẩn Ngôn tràn ngập ánh sáng nóng bỏng. Diệp Cẩn Ngôn là người theo chủ nghĩa lý tưởng, điều này có thể thấy qua việc anh kiên trì xây dựng dự án thư viện. Diệp Cẩn Ngôn là người lãng mạn, nhưng sự lãng mạn này bị lấn át bởi những thành tựu trong kinh doanh của anh.

Cô không có khả năng sánh vai cùng anh, cũng không có đủ vốn để hỗ trợ anh thực hiện ước mơ của mình. Cô cảm thấy hơi chán nản. Cô chỉ có thể làm anh thích cô! Cô rất yêu người đàn ông này và muốn giữ anh bên cạnh mình!

"Em đang nghĩ gì thế? Tỏa Tỏa!" Diệp Cẩn Ngôn nhẹ nhàng thì thầm trong khi ôm cô.

"Chồng à, anh có nghĩ em vô dụng lắm không? Em đã lớn như thế này rồi nhưng vẫn chưa có kế hoạch gì. Em không biết mình muốn làm gì trong tương lai!" Cô hơi chán nản.

Diệp Cẩn Ngôn tựa đầu vào đầu cô nói: "Tỏa Tỏa, em rất có năng lực! Anh biết từ hồi em còn làm ở phòng kinh doanh lúc em đang truyền dịch vẫn có thể bán nhà cho mọi người trong bệnh viện! Tỏa Tỏa, em là người kiên trì và dũng cảm nhất mà anh từng gặp! Nếu không thì em đâu dám cạnh tranh với anh để giành căn 12c đâu, đúng không?"

Cô ngẩng đầu nhìn anh: "Anh còn nhớ tất cả những chuyện này à?"

Diệp Cẩn Ngôn xoa nhẹ mũi cô nói: "Tỏa Tỏa, không phải là anh chưa từng nhìn thấy cô gái đẹp nào! Mà là anh chỉ đặc biệt thích mỗi mình em thôi! Em hiểu không?"

Những lời ngọt ngào của Diệp Cẩn Ngôn luôn khiến cô phát điên vì vui sướng và phấn khích. Cô không nhịn được mà hôn anh một cái thật nồng nhiệt: "Chồng ơi!"

.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com